Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 253 - Chương 223

/282


Cửa thư phòng bị chậm rãi đẩy ra, theo sự di chuyển của cánh cửa phòng từng tấc từng tấc một, tất cả thân thể của Nhiếp Tử Ngôn cũng từ từ cứng ngắc lại giống như tượng đá, toàn bộ máu trong cơ thể đều như bị dồn lên trên, đông cứng lại thành một cục. Khi cánh cửa phòng được mở ra vuông góc với thành lan can, không ngoài phán đoán, người đứng ở ngoài cửa chính là Tống Linh.

Một mái tóc dài đen nhánh để buông xõa bay phơ phất ở trên bờ vai, phía dưới những lọn tóc hơi dài bị xõa xuống ngang trán, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn là một đôi con ngươi đen bóng, sáng quắc như sao, không có một chút xíu độ ấm. Đôi mắt Tống Linh mang đầy sự âm u lạnh lẽo, vẫn đứng ở tại chỗ đó dùng tư thái thong dong nhìn vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Ngôn đang bày ra vẻ sững sờ đến trắng bệch, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển sang tờ giấy đang ở trong tay của cậu. Bỗng dưng, anh ta nhếch môi thoáng hiện một ý cười làm cho người ta khó đoán được.

Cậu đã biết rồi sao.

Tiếng nói của Tống Linh tựa như mây trôi nước chảy, làm như hoàn toàn không hề để ý đến chân tướngdiễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sự việc đã bị cậu phát hiện ra. Nụ cười yếu ớt đang treo ở trên gương mặt tuấn tú khôi ngô kia viết rõ hai chữ vô hại, nhưng mà từ toàn thân lại tỏa ra hơi thở tràn đầy nguy hiểm, lại tiết lộ ra nỗi lòng chân thật của anh. Trong sự lười biếng lại tản ra sự hiểm độc có thể chết người, đó chính là con người của Tống Linh trong giờ phút này.

Tôi... Thân thể nho nhỏ của Nhiếp Tử Ngôn bởi vì những lời này của Tống Linh mà trở nên run rẩy, buông thõng tay xuống. Tờ giấy kia đang trên đầu đầu ngón tay của cậu liền rơi xuống bồng bềnh chao liệng như một chiếc lá rồi rơi xuống đất, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on không có một tiếng động.

Tống Linh tao nhã đưa tay ngăn đỡ mái tóc của chính mình, rồi tiếp đó vuốt ngược mái tóc ra phía sau đầu. Ngay sau đó anh ta xoay người lại, nhẹ nhàng đóng cánh cửa thư phòng lại, thuận tiện vặn luôn khóa cửa lại. Chỉ có điều, khi Tống Linh xoay người lại lần nữa, lúc mặt đối mặt với Nhiếp Tử Ngôn, nụ cười yếu ớt trên mặt trước đó một khắc giờ đây đã không còn sót lại chút gì. Giờ phút này trên mặt anh ta hiện đầy vẻ âm u, tối tăm giống như quỷ Satan nơi địa ngục làm cho người ta phải sợ hãi.

Anh sải chân, hai chân thẳng tắp bước đi hướng về phía Nhiếp Tử Ngôn đang ở đó, Dienddanlequuydon, vươn đôi cánh tay vượn ra.

Nhiếp Tử Ngôn cho là Tống Linh đang định làm điều gì đó đối với chính mình, trực giác rút lui về phía sau vài bước. Nhưng lại không ngờ rằng Tống Linh lại xoay người ngồi xuống chậm rãi nhặt tờ giấy kia từ dưới đất lên, sau đó cẩn thận từng ly từng tí, gấp tư tờ giấy kia lại một lần nữa, cầm lên thêm những tấm ảnh chụp đang đặt ở trên ghế, lại một lần nữa kẹp tất cả những thư đó




/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status