Nghe thấy cô mở miệng chửi mình lần nữa, cho dù tính tình của Nhiếp Tử Phong có tốt như thế nào nữa, anh cũng không thể chịu được. Huống chi đối phương nói ra những lời kia lại chính người phụ nữ mà anh yêu thương sâu sắc. Anh bước một bước thật dài đi lên phía trước, ôm chặt lấy hai bên bả vai của Nhiếp Tử Vũ, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào hai tròng mắt đang tràn ngập bão tố của anh.
Em hãy giải thích rõ ràng cho anh, vì sao em lại phải dùng những loại từ ngữ kia để hình dung về anh! Vũ Vũ, anh không phải là kẻ thù của em, anh là chồng của em mà! Anh rất đau lòng, cực kỳ đau lòng! Cho dù ngay cả lúc anh cho rằng cô đã chết, anh cũng không cảm thấy đau lòng quá mức đến như vậy!
Không, anh không phải là chồng của tôi, người chồng của tôi chỉ có Tống Linh! Cho dù anh là chồng của cô thì như thế nào chứ? Khi anh bắt đầu đẩy cô rơi xuống vách núi kia, từ giây phút đó, cô đã không phải là vợ của anh nữa rồi. Cho dù ở quá khứ cô đã từng khăng khăng một mực yêu anh biết bao nhiêu, nhưng bây giờ cô đã không còn yêu anh nữa, hơn nữa vĩnh viễn cô cũng sẽ không bao giờ lại yêu anh nữa!
Tống Linh, lại là Tống Linh! Chẳng lẽ em đã thực sự yêu anh ta sao? Nghe thấy khi cô nói đến cái tên Tống Linh kia biểu cảm của cô lập tức tuyệt đối khác hẳn với biểu cảm khi cô nói đến chính bản thân anh, trái tim của Nhiếp Tử Phong tựa như bị một mũi dao xoáy sâu vào, rắc muối lên đó. Anh gia tăng thêm sức lực nắm vào bờ vai của cô, không sao kiềm chế được nữa, xông vào cô gầm nhẹ một câu: Em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu được rằng, người chồng của em chỉ có anh mà thôi! Chỉ có một mình Nhiếp Tử Phong anh, mà thôi! Nói xong, bỗng nhiên anh liền đẩy cô lui về phía sau, ép người cô lên lên trên cửa sổ sát đất một phen.
Không, anh không phải... Ưm... Câu nói kế tiếp của Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp nói xong, cô lập tức trừng lớn hai mắt, bởi vì Nhiếp Tử Phong đã hung hăng hôn lên môi cô. Đầu cô kêu ông ông giống như bị một tiếng nổ tung làm cho chấn động. Phải rất lâu sau đó Nhiếp Tử Vũ vẫn không thể suy nghĩ được gì.
Nhiếp Tử Phong hôn cô... Tại sao anh lại có thể hôn cô như vậy chứ... Ý thức được chuyện này, Nhiếp Tử Vũ bắt đầu vội vã nôn nóng giãy dụa vẻ đầy bất an: Đồ vô lại, anh buông tôi ra, anh buông tôi ra!
Nhiếp Tử Phong đã hoàn toàn nổi nóng. Anh không thèm để ý sự giãy giụa của cô vào trong mắt của mình. Anh buông bả vai của cô ra, bàn tay to của anh nắm lấy hai tay của cô bắt chéo về phía sau lưng của cô, bàn tay còn lại anh liền nắm lấy cái cằm của cô, làm cho cô không thể trốn được nụ hôn của anh.
Đôi mắt trong veo của Nhiếp Tử Vũ mở trừng, trong mắt tràn đầy sự kinh sợ. Cô không dám tin khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong tựa như một con mãnh thú đang xâm lược đôi môi của mình. Cô muốn kêu lên nhưng lại không thể kêu ra miệng được.
Nụ hôn của Nhiếp Tử Phong vừa thô bạo vừa cuồng dã, gặm cắn chi chít, mút vào đôi môi như cánh hoa của cô, tiếp đó cái lưỡi sắc bén của anh không chút thương tiếc cạy mở hàm răng của cô, thần tốc tiến quân
Em hãy giải thích rõ ràng cho anh, vì sao em lại phải dùng những loại từ ngữ kia để hình dung về anh! Vũ Vũ, anh không phải là kẻ thù của em, anh là chồng của em mà! Anh rất đau lòng, cực kỳ đau lòng! Cho dù ngay cả lúc anh cho rằng cô đã chết, anh cũng không cảm thấy đau lòng quá mức đến như vậy!
Không, anh không phải là chồng của tôi, người chồng của tôi chỉ có Tống Linh! Cho dù anh là chồng của cô thì như thế nào chứ? Khi anh bắt đầu đẩy cô rơi xuống vách núi kia, từ giây phút đó, cô đã không phải là vợ của anh nữa rồi. Cho dù ở quá khứ cô đã từng khăng khăng một mực yêu anh biết bao nhiêu, nhưng bây giờ cô đã không còn yêu anh nữa, hơn nữa vĩnh viễn cô cũng sẽ không bao giờ lại yêu anh nữa!
Tống Linh, lại là Tống Linh! Chẳng lẽ em đã thực sự yêu anh ta sao? Nghe thấy khi cô nói đến cái tên Tống Linh kia biểu cảm của cô lập tức tuyệt đối khác hẳn với biểu cảm khi cô nói đến chính bản thân anh, trái tim của Nhiếp Tử Phong tựa như bị một mũi dao xoáy sâu vào, rắc muối lên đó. Anh gia tăng thêm sức lực nắm vào bờ vai của cô, không sao kiềm chế được nữa, xông vào cô gầm nhẹ một câu: Em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu được rằng, người chồng của em chỉ có anh mà thôi! Chỉ có một mình Nhiếp Tử Phong anh, mà thôi! Nói xong, bỗng nhiên anh liền đẩy cô lui về phía sau, ép người cô lên lên trên cửa sổ sát đất một phen.
Không, anh không phải... Ưm... Câu nói kế tiếp của Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp nói xong, cô lập tức trừng lớn hai mắt, bởi vì Nhiếp Tử Phong đã hung hăng hôn lên môi cô. Đầu cô kêu ông ông giống như bị một tiếng nổ tung làm cho chấn động. Phải rất lâu sau đó Nhiếp Tử Vũ vẫn không thể suy nghĩ được gì.
Nhiếp Tử Phong hôn cô... Tại sao anh lại có thể hôn cô như vậy chứ... Ý thức được chuyện này, Nhiếp Tử Vũ bắt đầu vội vã nôn nóng giãy dụa vẻ đầy bất an: Đồ vô lại, anh buông tôi ra, anh buông tôi ra!
Nhiếp Tử Phong đã hoàn toàn nổi nóng. Anh không thèm để ý sự giãy giụa của cô vào trong mắt của mình. Anh buông bả vai của cô ra, bàn tay to của anh nắm lấy hai tay của cô bắt chéo về phía sau lưng của cô, bàn tay còn lại anh liền nắm lấy cái cằm của cô, làm cho cô không thể trốn được nụ hôn của anh.
Đôi mắt trong veo của Nhiếp Tử Vũ mở trừng, trong mắt tràn đầy sự kinh sợ. Cô không dám tin khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong tựa như một con mãnh thú đang xâm lược đôi môi của mình. Cô muốn kêu lên nhưng lại không thể kêu ra miệng được.
Nụ hôn của Nhiếp Tử Phong vừa thô bạo vừa cuồng dã, gặm cắn chi chít, mút vào đôi môi như cánh hoa của cô, tiếp đó cái lưỡi sắc bén của anh không chút thương tiếc cạy mở hàm răng của cô, thần tốc tiến quân
/282
|