Không ngờ rằng Nhiếp Tử Phong thế mà lại sẽ ôm lấy chính mình, trong khoảng thời gian ngắn, thân thể Nhiếp Tử Vũ chợt cứng ngắc lại như đá. Đợi cho khi cô kịp phản ứng lại, khóe miệng thoáng hiện lên ý cười xán lạn, định xoay người ôm lại anh,thì anh lại đột nhiên thu tay về.
Xin lỗi, anh không nên ôm em như vậy. Lúc này Nhiếp Tử Phong mới ý thức được anh đã làm một việc không nên làm. Trong hai tròng mắt của anh thoáng hiện sự lo lắng mơ hồ. Dường như là anh sợ hãi một khi anh ôm cô như thế thì sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai người sẽ lại trwor nên bế tắc.
Không sao đâu, em. . . Anh có ăn bữa ăn khuya không? Để em đi xuống dưới lầu hâm nóng ít đồ ăn lại cho anh. Cô cúi mặt thấp xuống, làm cho mái tóc dài nghiêng xuống che khuất sắc mặt đang đỏ rực một cách không bình thường. Được rồi, anh nhanh chóng tắm rửa một chút đi, nếu không nước sẽ bị nguội lạnh mất. Nói xong cô vội vã đẩy Nhiếp Tử Phong đi vào trong phòng tắm. Nhìn thấy anh đã vào trong phòng tắm, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới mệt mỏi tựa người vào trên cửa.
Sự khô nóng lại lan rộng ở trên mặt Nhiếp Tử Vũ, cô không khỏi chậm rãi đưa tay về phía trái tim mình, lúc này cô mới phát hiện ra tim của mình vậy mà lại lợi hại đến vậy, hơn nữa không chỉ có như vậy, còn có một cảm giác vui sướng ở trong lòng của cô đang lan rộng ra khắp trong người cô, cái loại cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, tựa như. . . Tựa như lần đầu tiên kia. . .
Bởi vì cái ý nghĩ đột nhiên vừa nảy sinh ra, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ lại càng thêm đỏ rực.
Cô không nhịn được mà vỗ vỗ vào chính mình nóng được như lửa bị bỏng hai má, lắc đầu.
Nhiếp Tử Vũ mày đang suy nghĩ lung tung gì vậy!
Haiz! Mặc kệ, dù sao cô cũng không để ý tới nữa! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ liền rời khỏi phòng.
***********************
Trong phòng tắm ...
Sương mù mờ mịt, Nhiếp Tử Phong cởi hết quần áo trên người ngồi vào trong bồn tắm lớn đã được Nhiếp Tử Vũ mở tràn đầy nước ấm, nhìn bồn tắm tràn đầy những bọt nước, anh không khỏi bật cười : chẳng phải chỉ có các cô gái mới yêu thích ngâm mình trong bồn tắm hay sao? Trên thực tế, ngay từ nhỏ anh đã không thích tắm bồn mà thích tắm vòi sen hơn. Nhưng nếu như Vũ Vũ đã chuẩn bị cho anh chu đáo như vậy thì anh liền thỏa thích ngâm mình cho thoải mái.
Trong lỗ mũi anh tràn ngập hương vị chanh nồng đậm, trong nháy mắt thấm vào tận trong ruột gan. Nhiếp Tử Phong cảm giác những mệt mỏi rã rời trong mấy ngày qua đều như tan biến đi hết sạch. Anh buông lỏng thân thể nằm thẳng ở trong bồn tắm, tựa đầu dựa ở bên cạnh bồn tắm, mặc cho dòng nước ngâm toàn thân của mình. Giữa lúc anh định hai mắt nhắm lại để hưởng thụ cảm giác thoải mái hiếm khó này, thì nghe thấy “kẹt” một tiếng, cửa phòng tắm liền bị mở ra
Tử Ngôn à? Nhiếp Tử Phong cũng không quay đầu lại hỏi. Vũ Vũ xuống lầu nấu bữa ăn khuya cho anh, chắc là sẽ không vào, vì thế cũng chỉ có thể có một khả năng này mà thôi.
Vậy mà đối phương vẫn trầm mặc một lúc lâu không trả lời.
Tử Ngôn? Thấy mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Nhiếp Tử Phong lại gọi một lần nữa. Lần này, anh vừa lên tiếng thì đã có tiếng trả lời, chỉ có điều giọng nói không phải tiếng trẻ con còn non nớt như anh đã dự đoán trong đầu, mà là một giọng nói dịu dàng, mềm mại mang theo chút ngượng ngùng sợ hãi trả lời.
. . . Là em!
Vừa nghe thấy câu trả lời, phút chốc Nhiếp Tử Phong liền quay phắt đầu lại, anh liền nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang đầy vẻ do dự bất an đứng ở sau cánh cửa phòng tắm, ánh mắt mở to
Xin lỗi, anh không nên ôm em như vậy. Lúc này Nhiếp Tử Phong mới ý thức được anh đã làm một việc không nên làm. Trong hai tròng mắt của anh thoáng hiện sự lo lắng mơ hồ. Dường như là anh sợ hãi một khi anh ôm cô như thế thì sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai người sẽ lại trwor nên bế tắc.
Không sao đâu, em. . . Anh có ăn bữa ăn khuya không? Để em đi xuống dưới lầu hâm nóng ít đồ ăn lại cho anh. Cô cúi mặt thấp xuống, làm cho mái tóc dài nghiêng xuống che khuất sắc mặt đang đỏ rực một cách không bình thường. Được rồi, anh nhanh chóng tắm rửa một chút đi, nếu không nước sẽ bị nguội lạnh mất. Nói xong cô vội vã đẩy Nhiếp Tử Phong đi vào trong phòng tắm. Nhìn thấy anh đã vào trong phòng tắm, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới mệt mỏi tựa người vào trên cửa.
Sự khô nóng lại lan rộng ở trên mặt Nhiếp Tử Vũ, cô không khỏi chậm rãi đưa tay về phía trái tim mình, lúc này cô mới phát hiện ra tim của mình vậy mà lại lợi hại đến vậy, hơn nữa không chỉ có như vậy, còn có một cảm giác vui sướng ở trong lòng của cô đang lan rộng ra khắp trong người cô, cái loại cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, tựa như. . . Tựa như lần đầu tiên kia. . .
Bởi vì cái ý nghĩ đột nhiên vừa nảy sinh ra, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ lại càng thêm đỏ rực.
Cô không nhịn được mà vỗ vỗ vào chính mình nóng được như lửa bị bỏng hai má, lắc đầu.
Nhiếp Tử Vũ mày đang suy nghĩ lung tung gì vậy!
Haiz! Mặc kệ, dù sao cô cũng không để ý tới nữa! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ liền rời khỏi phòng.
***********************
Trong phòng tắm ...
Sương mù mờ mịt, Nhiếp Tử Phong cởi hết quần áo trên người ngồi vào trong bồn tắm lớn đã được Nhiếp Tử Vũ mở tràn đầy nước ấm, nhìn bồn tắm tràn đầy những bọt nước, anh không khỏi bật cười : chẳng phải chỉ có các cô gái mới yêu thích ngâm mình trong bồn tắm hay sao? Trên thực tế, ngay từ nhỏ anh đã không thích tắm bồn mà thích tắm vòi sen hơn. Nhưng nếu như Vũ Vũ đã chuẩn bị cho anh chu đáo như vậy thì anh liền thỏa thích ngâm mình cho thoải mái.
Trong lỗ mũi anh tràn ngập hương vị chanh nồng đậm, trong nháy mắt thấm vào tận trong ruột gan. Nhiếp Tử Phong cảm giác những mệt mỏi rã rời trong mấy ngày qua đều như tan biến đi hết sạch. Anh buông lỏng thân thể nằm thẳng ở trong bồn tắm, tựa đầu dựa ở bên cạnh bồn tắm, mặc cho dòng nước ngâm toàn thân của mình. Giữa lúc anh định hai mắt nhắm lại để hưởng thụ cảm giác thoải mái hiếm khó này, thì nghe thấy “kẹt” một tiếng, cửa phòng tắm liền bị mở ra
Tử Ngôn à? Nhiếp Tử Phong cũng không quay đầu lại hỏi. Vũ Vũ xuống lầu nấu bữa ăn khuya cho anh, chắc là sẽ không vào, vì thế cũng chỉ có thể có một khả năng này mà thôi.
Vậy mà đối phương vẫn trầm mặc một lúc lâu không trả lời.
Tử Ngôn? Thấy mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Nhiếp Tử Phong lại gọi một lần nữa. Lần này, anh vừa lên tiếng thì đã có tiếng trả lời, chỉ có điều giọng nói không phải tiếng trẻ con còn non nớt như anh đã dự đoán trong đầu, mà là một giọng nói dịu dàng, mềm mại mang theo chút ngượng ngùng sợ hãi trả lời.
. . . Là em!
Vừa nghe thấy câu trả lời, phút chốc Nhiếp Tử Phong liền quay phắt đầu lại, anh liền nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang đầy vẻ do dự bất an đứng ở sau cánh cửa phòng tắm, ánh mắt mở to
/282
|