Chương 12: Cô không nên đùa giỡn với tôi.
Cả người Cố Hảo đều cứng lại.
Rượu khiến cho đầu óc cô trong phút chốc phát nóng, mà người đàn ông này mang đến cho cô không chỉ là sợ hãi, mà còn có sự rung động.
Cô không cách nào tưởng tượng được, một người đàn ông xa lạ, có thể đối với cô làm ra hành động không phù hợp như vậy.
Cô lập tức cự tuyệt.
Nhưng hành động của Phong Dập Thần điên cuồng, không cho phép từ chối.
Một âm thanh "Bốp____" Cái tát của Cố Hảo cũng vô thức rơi xuống.
Lồng ngực cô tức giận lên xuống, khuôn mặt tròn ửng đỏ, nhịn đến mức mặt đỏ tía tai: "Anh, sao anh lại có thể đối với tôi như vậy?"
Trên khuôn mặt Phong Dập Thần in rõ dấu của vết tát, lông mày anh ta nhíu lại, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt.
Cô dám đánh anh ta?
"Tổng giám đốc_____"
Cận vệ bọn họ đều giật nảy mình, lập tức nhìn về phía bên này, đều rất lo lắng.
Con mắt sắc bén của Phong Dập Thần quét qua, lạnh lùng nói: "Không cho phép nhìn, giữ ở đây, không cho bất kỳ ai vào."
"Vâng."
Tất cả bảo vệ đều quay đầu, đứng quay lưng lại với họ, vây thành một vòng bảo vệ.
Trong con mắt của Phong Dập Thần lại có một mảnh u ám, giống như tập hợp sức mạnh, cuộn trào mãnh liệt, rất dọa người.
"Anh, anh muốn làm___a____" Cố Hảo bị anh ta trừng phạt.
Hung hãn, bá đạo, không cho bất cứ con đường nào để quay lại.
Vênh váo hung hăng một cách rõ ràng, chuyện dĩ nhiên.
Cố Hảo thật sự bị kinh hãi, khuôn mặt anh tuấn khuếch đại trước mắt, đồng tử sâu thẳm không hề khép lại, còn có sự tiếp xúc không chút khách khí trên bờ môi đều khiến cho người ta phẫn nộ như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô muốn động thủ đánh người, hỏi thăm mười tám đời tổ tổng của Phong Dập Thần một ngàn lần.
Nhưng, anh ta lại khiến cô chóng mặt, có chút váng đầu, không biết có phải là vì đã uống rượu không, tóm lại sự kích động đánh người đã bị thay thế.
Trong đầu lơ lừng, lại không cách nào kéo lý trí trở về, thậm chí còn cảm thấy có cảm giác không tệ lắm.
Tay cô vốn dĩ muốn đánh anh ta, kết quả lại trở thành nắm chặt lấy cánh tay của anh ta.
Phong Dập Thần dường như đã cảm nhận được cô không kháng cự nữa, liền buông cô ra, hơi lùi lại phía sau một chút, con mắt híp lại từ trên cao nhìn về phía cô.
Đôi mắt của Cố Hảo vẫn còn trong trạng thái mông lung, mơ màng, không có điểm nhìn.
Mà môi cô là màu đỏ, màu sắc vô cùng đẹp.
Phong Dập Thần híp con mắt, khẽ hừ một tiếng, mang theo sự châm biếm mở lời: "Tận hưởng như vậy?"
Cái gì?
Trong phút chốc Cố Hảo vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn về phía người đàn ông trước mắt. Cuối cùng cũng đã có đường nhìn, chỉ là vẫn chóng mặt, phản ứng chậm đi nửa nhịp.
"Mùi vị tàm tạm." Âm thanh của người đàn ông lại truyền đến một lần nữa.
Cố Hảo đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức ý thức được cái gì đó, khuôn mặt liền ửng đỏ, cô nhíu mày một cách tức giận, gầm nhẹ: "Ai cho phép anh, cho phép anh, cho phép anh____"
Lời của cô còn chưa nói xong, liền bị Phong Dập Thần cắt ngang một cách vô tình, :" Là cô tự tìm."
"Cái gì mà gọi là tôi tự tìm? Rõ ràng là con người anh quá tùy tiện, sao anh lại có thể_______"
"Tôi muốn làm gì, không cần phải thông qua sự đồng ý của cô." Anh ta lạnh lùng mở lời.
"Đồ điên." Cố Hảo chửi một câu, không cách nào đối mặt, lập tức đẩy anh ta ra, chạy lướt qua vai của người đàn ông, cô sợ Phong Dập Thần sẽ ngăn cô rời đi, nhưng anh ta không hề, chỉ là bên tai bay đến giọng nam trầm thấp của anh ta:
"Cố Hảo, đây mới chỉ là bắt đầu, cô không nên đụng với tôi."
Cô cứng đờ, vẫn thẳng sống lưng, sau sống lưng vẫn có chút cứng đờ.
Đi vào phòng vệ sinh, cô mới thở dốc một cái, ôm chặt lấy môi mình, cảm giác ở đây vẫn còn có chút đau, người đàn ông đấy, anh ta quá kinh khủng.
Anh ta đã tìm đến cửa, còn biết mình tên Cố Hảo, hơn nữa, sự trừng phạt khi nãy ấy của anh ta, thật sự quá kinh khủng.
Sao lại có thể có người tự tin như vậy, nhưng mà cô nên làm thế nào?
Lề mề trong nhà vệ sinh rất lâu, Cố Hảo mới đi ra ngoài.
Không có ai, bóng dáng của người đàn ông ấy đã không thấy đâu.
Cô lập tức vỗ ngực một cái, vẫn ổn, đã đi rồi.
Đợi đến khi Cố Hảo trở lại phòng riêng, chỉ nhìn thấy trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều là trạng thái kinh ngạc đến ngây người, mà ở chính giữa của căn phòng, có một người đàn ông thình lình đứng đấy.
Chính là Phong Dập Thần vênh váo hung hăng.
/4734
|