Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 86 - Chiêu Một Vạn Trai Lơ

/93


Edit: mô mô

Sau khi Lạc Tiểu Thất nghe xong lời này thì gật gật đầu. Trong ánh mắt lưu li có chút chờ mong: Về sau thái tử ca ca sẽ thường xuyên đến thăm ta sao?

Tiểu bộ dáng này cộng thêm với âm điệu lúc hắn gọi Thái tử ca ca khiến cho tâm thần của Lạc Tử Dạ lại tiếp tục nhộn nhạo, tâm hoa bạo nộ, tâm... dừng một chút nàng mới mở miệng nói: Nếu ngươi hy vọng, ta có thể sẽ tới thường xuyên! Nàng và y còn chưa có quen thuộc, không cần tùy tiện hứa hẹn, nhưng về điểm này nàng vẫn có thể làm tốt được!

Khi nàng nói xong lời này, Lạc Tiểu Thất lập tức mỉm cười gật đầu.

Sau đó, Lạc Tử Dạ đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, chợt nhớ tới Tiểu Minh Tử đã từng nói: Thất hoàng tử là cùng với mẫu phi của hắn bị đày vào đây, nhưng y lại chưa từng thấy mẫu phi của hắn đâu mà chỉ nhìn thấy một mình hắn ở đây. Nàng cũng khôn suy xét nhiều như vậy mà trực tiếp mở miệng hỏ: Mẫu phi ngươi đâu?

Nàng vừa hỏi xong, hoàn cảnh xung quanh lập tức im ắng, không khí có chút không đúng. Lạc Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Lạc Tiểu Thất, phát hiện tròng mắt hắn động đầy lệ quang. Lòng Lạc Tử Dạ lộp bộp một chút, chẳng lẽ....

Quả nhiên, hắn xắn cắn môi dưới, ngăn không cho nước mắt rơi xuống, một bộ dáng thực kiên cường, mở miệng nói: Mười hai năm trước mẫu phi đã qua đời, nơi này vẫn luôn chỉ có một mình ta!

Thực xin lỗi! Lạc Tử Dạ lập tức mở miệng xin lỗi, hỏi ra vấn đề này là lỗi do nàng không suy xét thấu đáo. Giờ phút này, nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của hắn, không biết vì sau chỗ mềm mại trong lòng nàng rực hồ xúc động, có chút không đành lòng.

Nàng vừa nói xong, Lạc Tiểu Thất tựa như nỗ lực nuốt nước mắt vào trong, lắc đầu cười, mở miệng nói: Không quan hệ, ta biết thái tử ca ca không phải là cố ý!

Tại thời điểm ủy khuất như vậy còn dùng ý thiện giải đáp lòng người, đem hắn so sánh cùng với người luôn đặt mắt lên trời như Phượng Vô Trù thì hoàn toàn là hai thế đối lập, quả thực khác nhau một trời một vực, suy nghĩ này làm Lạc Tử Dạ thực mau mà duỗi tay sờ sờ đầu của Lạc Tiểu Thất, trấn an hắn: Nếu ở đây một mình quá nhàm chán, ta có thời gian rảnh sẽ thường xuyên đến bồi ngươi! Nếu ngươi muốn đi ra khỏi lãnh cung thì ta sẽ đi cầu phụ hoàng xem sao!

Nghĩ cách đem hắn ra khỏi lãnh cung là do nàng đã đáp ứng Tiểu Minh Tử, cho nên trước mắt không biết là hắn thực đáng yêu hay vãn là thực phúc hắc, thì ý tưởng đưa hắn ra khỏi đây vẫn phải nói ra.

Nhưng mà, sau khi nàng nói xong câu đó, trong cặp mắt lưu li kia của hắn mạ lên một tầng tia nắng ban mai tràn ngập sắc thái, có chút chờ mong mà liếc mắt nhìn qua phía tường cao kia một cái, nhưng hắn cũng nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, tựa như gấp không chờ nổi mà muốn đem ý nghĩ được thoát ra của mình che lại, sau đó lắc đầu với Lạc Tử Dạ, cười cười mở miệng: Tiểu Thất không nghĩ ra ngoài, thái tử ca ca không cần phải đi tìm phụ hoàng nói, nếu không nhất định người sẽ mắng ngươi! Lần trước đại hoàng huynh cũng giúp tiểu thất nói chuyện, sau đó phụ hoàng liền đem hắn đuổi ra khỏi cung...

Sau khi hắn nói xong câu đó, trang mắt hiện lên hàn quang mà Lạc Tử Dạ không thể nhìn thấy được.

Lạc Tử Dạ cũng không chú ý đến cái này, nàng chỉ đang cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ không tồi, lại có thể hiểu lòng người như vậy, bởi vì lo lắng nàng xảy ra chuyện cho nên hắn thà rằng không đi ra, thà rằng lỡ mất cơ hội được tự do của mình cũng không cần nàng đi cầu tình. Không biết đây là lạt mềm buộc chặt hay vẫn là hài tử thiện lương! Nàng còn chưa kịp nói lời nào thì hắn bỗng nhiên ngồi xuống, trên mặt đất có hai cái đệm hương bồ, hắn đưa một cái cho Lạc Tử Dạ.

Sau đó, hắn mở miệng nói: Thái tử ca ca, ngươi có ghét người nào không?

Lạc Tử Dạ ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn người tựa thiên sứ bên cạnh đang mỉm cười, Lạc Tử Dạ thấy vậy cũng chậm rãi nở nụ cười nhẹ, không cần suy nghĩ nhiều mở miệng nói: Có! Người đáng ghét kia, Long Ngạo Địch thì không nói, người đứng chịu mũi xào đầu tiên phải là Phượng Vô Trù! Từ khi hắn phải binh đuổi giết nàng nửa đêm, đến phá hoại phủ đệ của nàng, véo cổ nàng, xách nàng đi xoát tường, cả việc bức nàng phải đi bê đại đỉnh....

Còn có mấy ngày trước ép nàng bồi ngủ! Lạc Tử Dạ quả thực thuộc lòng mấy việc Phượng Vô Trù hại nàng kia như lòng bàn tay, từng chút từng chút nghiến răng âm thầm tính toán trong lòng. Sau đó lại phát hiện ra những hành vi ác liệt của tên kia quả thực người như bầu trời sao vậy! Nếu đi so sánh với hành vi tốt bụng đột xuất của hắn thì quả thật là không đáng để nhắc tới, việc tốt thì ít việc ác thì nhiều!

Lạc Tử Dạ nghĩ vậy liền thất thần.l Lạc Tiểu Thất duỗi tay vẫy vẫy trước mặt nàng, kêu một tiếng: Thái tử ca ca!

Lúc này Lạc Tử Dạ mới xem như hồi phục lại tinh thần. Trong lòng nàng lộp bộp một chút, nàng mà lại có thể vì Phượng Vô Trù mà thất thần? Tuy trắng nàng chỉ đang nghĩ lại những hành vi ác liệt của hắn, nhưng Lạc Tử Dạ vẫn cảm thấy cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Tình huống này thật là.... Lạc Tử Dạ nhanh chính đưa mắt nhìn Lạc Tiểu Thất, lắc đầu nói: Ta chỉ đang nghĩ đến người ta ghét, người kia từ khi sinh ra đã đứng ở chỗ cao, mỗi ngày đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người, hành vi ác liệt thì lại càng đếm không hết, nhớ tới lại càng thấy chán ghét!

Vừa nói đến đây, biểu tình trên mặt nàng tràn đầy ghét bỏ. Lạc Tiểu Thất bỗng nhiên cười cười mở miệng nói: Thái tử ca ca, nhìn dáng vẻ này của người thì người đó chiếm cân lượng trong lòng ngươi không nhẹ đi? Thanh âm ngọt ngọt nhu nhu, mang theo hương vị làm ngọt lòng người.

Lạc Tử Dạ gật đầu, mở miệng nói: Đương nhiên là không nhẹ, nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời ta là đem hắn trói lại, sau đó ép hắn quỳ dưới chân ta, tuỳ ý ta sm! Chỉ cần tưởng tượng một chút một ngụm ác khí trong lòng đã giảm không ít...

Trong lúc nàng miêu tả, biểu cảm trên mặt giống như phát rồ, trong có mắt lưu li của Lạc Tiểu Thất xoẹt qua một tia sợ hãi.

Lạc Tử Dạ nhận ra là mình đã dọa đến hài tử này, vì vậy lắc lắc đầu, không tiếp tục nói thêm, nghiêng đầu cười hỏi: Ngươi thì sao? Ngươi có ghét người nào không?

Sau khi nàng hỏi vấn đề này xong thì Lạc Tiểu Thất lập tức gật đầu, trong ánh mắt nhiễm một tầng sương mù, chậm rãi mở miệng: Có, ta thực chán ghét phụ hoàng, hắn bỏ mặc mẫu phi, cũng bỏ mặc ta. Đại hoàng huynh vì ta cầu tình hắn cũng đuổi đại hoàng huynh ra khỏi cung, ta thực chán ghét hắn...

Hắn từng câu từng chữ nói ra, Lạc Tử Dạ cảm thấy lời nói của hắn quả thực chọc đến nước mắt, đặc biệt lại là lời nói của một người có dung mạo thiên sứ như hắn. Trong lòng nàng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu hắn. Có lẽ nàng đã nghĩ nhiều, hắn cũng chỉ là một cái tiểu hài tử mà thôi, bằng không cũng sẽ không nói lời nói đi tìm chết như vậy! Nàng cười cười, chậm rãi nói: Lần sau nếu có chuyện gì thì cứ tìm hoàng huynh, phụ hoàng mặc kệ ngươi thì đã có thái tử ca ca quản ngươi!

Y sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lạc Tử Dạ. Thấy được sự chân thành trên khuôn mặt nàng, không có một chút nào vì sắc đẹp của hắn mà động tâm, sinh ra dâm loạn hoặc ý nghĩ không tốt! Chỉ là sự quan tâm đối với đệ đệ, hắn cảm thấy rất xúc động, trong lòng có một chút ác cảm.

Xem hắn ngốc lăng một chỗ ngơ nhác nhìn nàng, Lạc Tử Dạ cân nhắc trong chốc lát, phỏng chừng là do nàng mới lần đầu gặp mặt mắt đã càn dở như thế nên đã dọa đến đứa nhỏ này, vì thế đứng lên nói: Ngươi đang bị bệnh, trước cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều, hôm khác hoàng huynh sẽ lại đến thăm ngươi!

Ân! Lạc Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu bộ dáng này làm Lạc Tử Dạ không nhịn được mà cười một tiếng, lại lần nữa vươn tay xoa đầu hắn, tóc của hắn rất mềm, nàng cảm giác như đang sờ một mảnh lụa thượng hạng, có chút yêu thương lại vừa đau lòng cảm thán một tiếng: Tiểu gia hỏa!

Sờ soạng một phen Lạc Tử Dạ mới hài lòng xoay người rời đi. Trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Lạc Tiểu Thất là người đầu tiên sau khi nàng tới cổ đại có chút kinh diễm khi gặp lần đầu mà không hề làm nàng nảy sinh ra ý tưởng mê đắm, cảm giác của nàng với y là cảm giác muốn bảo hộ, chăm sóc tiểu đệ đệ này thật tốt mà không hề có ý nghĩ đáng khinh nào trong đầu cả, không nghĩ sờ tay cũng không ảo tưởng cảnh đẹp sau lớp quần áo.

Nhưng Lạc Tử Dạ không biết rằng, sau khi nàng rời khỏi rồi, người ngồi tại chỗ đó vẫn đang ngốc lăng như cũ. Thái tử là người háo sắc, nếu điện hạ nguyện ý dụ dỗ thì nhất định sẽ thành công...

Người như thái tử tuyệt đối là người vì không đạt được mục đích tuyệt sẽ không bỏ qua, nếu như hắn thật sự động tâm với điện hạ thì có thể vứt bỏ cả tính mạng của mình cũng nhất quyết giúp ngài ra khỏi lãnh cung! Điện hạ, ngài yêu cầu mình cần phải có một lý do quang minh chính đại để rời khỏi đây mà không cần phải dùng đến một thân phận giả. Còn về phía thái tử, ngài cũng không cần phải ủy khuất giao phó bản thân với hắn, chỉ cần hứa hẹn xuông một chút thôi...

Từ xưa tới nay, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Sau khi hoàn thành mọi việc, nếu điện hạ cảm thấy thua thiệt, thì chỉ cần bồi thường thái tử...

Còn có, mấy ngày trước lúc Tiểu Minh Tử đến nơi này liền lỡ miệng nói mấy câu: Thái tử a, tuy rằng hiện giờ với hồi trước có chút khác biệt, tuy vẫn rất háo sắc, nhưng nhìn biểu hiện trong thời gian này của y ta vẫn cảm thấy rất khác biệt....

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Lạc Tử Dạ cũng đã đi ra khỏi lãnh cũng.

Hắn với thức dơ tay sờ lại đầu, nơi mà Lạc Tử Dạ đã xoa. Trong đầu hiện lên mấy câu nói của Tiểu Minh Tử, thái tử thật sự là không giống với trước kia sao? Có chút đặc biệt?

Thái tử... ca ca?

Lạc Tử Dạ vừa ra khỏi lãnh cung liền trực tiếp mang theo Lộ nhi cùng Đạp Đạp trở về. Thấy hai người có vẻ muốn nói lại thôi, Lạc Tử Dạ liếc mắt một cái mở miệng nói: Không cần khuyên ta nói rằng phụ hoàng không thích thất hoàng đệ, làm ta cùng thất hoàng đệ bảo trì khoảng cách. Mấy thứ này không cần các ngươi nói ta cũng hiểu, ta tự có chừng mực!

Lời này của nàng vừa ra Lộ nhi cùng đạp đạp cũng không có gì để nói nữa.

Sau khi rời khỏi cung, mấy chủ tử bọn họ nhanh chóng đi đến phụ cận phủ thái tử, nhận được thánh chỉ trong cung, nói về sự tình của thần cơ doanh, sau khi nàng tiếp chỉ liền phân phó Lộ Nhi cùng Đạp đạp chiêu binh bố cáo với nội dung: Yêu cầu: hàng đầu một chút, chính là khí chất cùng khuôn mặt đều phải thuộc hàng đầu! Có như vậy thì quân đoàn của nàng mới cảnh đẹp ý vui.

Nàng vừa nói ra lời này, khoé miệng của Lộ nhi cùng Đạp Đạp đều khẽ kéo, đây mà gọi là chiêu binh sao?

Mà lời này cũng vừa hay lọt vào tai của Diêm Liệt đi qua khiến khoé môi của hắn cũng không nhịn được mà kéo nhẹ!

Nhưng Lạc Tử Dạ chưa chưa ý đến sự có mặt của hắn, tiếp tục mở miệng: Tốt nhất là thân hình phải thon dài, đang điệu uyển chuyển, làm cũng tiễn thủ hoặc tay súng bắn tỉa thì nhất định sẽ cực kì trâu bò. Nếu có cơ bụng hoặc cơ ngực thì chắc chắn đã luyện qua hoặc ít nhất là rèn luyện thân thể hàng ngày, công việc huấn luyện cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều!

Diêm Liệt đơ mặt, tại sao khi nghe xong yêu cầu chiêu tư binh của thái tử hắn lại nghĩ đến giống như đang chiêu trai lơ đây?

Lạc Tử Dạ nói xong tựa như vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục mở miệng: Ưu tiên chưa lập gia đình, trên có cha mẹ già, dưới có thê thất tốt nhất không suy xét đến! Chưa lập gia đình thì sẽ không có nhiều vướng bận, mà trên có cha mẹ già cùng trung gian có vợ con thì nếu phải ra ngoài đánh giặc cũng là một chỉ tiết không tốt.

Vì thế, người hoàn toàn cho rằng Lạc Tử Dạ đang chiêu trai lơ là Diêm Liệt lúc này khoé miệng cũng đã trừu đến tê liệt. Xem xem bộ dáng này của thái tử là đang tính toán cưỡng chế trói người gia nhập quân đoàn trai lơ sao?

Thời điểm Lạc Tử Dạ nói xong lời này còn mở miệng nói tiếp: Tất nhiên, trừ bỏ thân mình thon dài, đang điệu uyển chuyển ra thì chúng ta vẫn sẽ chiêu thêm một chút cường tráng, chia ra làm hai nhóm, một nhóm là siêu mẫu đoàn một nhóm là mãnh nam đoàn! Nhóm siêu mẫu đoàn đảm đương tiễn thủ cùng kị binh, mãnh nam đoàn thì đảm đương bộ binh cùng kị binh, đem ra chém giết thì lực sát thương tuyệt đối là tuyệt đỉnh!

Lộ nhi cùng Đạp Đạp tự nhiên không biết được ý nghĩ trong lòng nàng, vẻ mặt hai người trống rỗng gật đầu, hỏi: Đã biết! Thái tử, chúng ta muốn chiêu bao nhiêu người?

Một vạn! Lạc Tử Dạ nói ra lời này khí tràng phi thường mạnh mẽ.

Diêm Liệt hắn cảm thấy khoé miệng mình mau chóng bị phế rồi, chiêu trai lơ, còn muốn chiêu một vạn? Thái tử không sợ tinh tẫn nhân vong sao? Mang theo khuôn mặt đen bước lên, chắp tay thi lễ, mở miệng nói với Lạc Tử Dạ: Thái tử, vương có lệnh, thỉnh ngài tối nay đem đồ đã hứa với vương mang qua, mạt tướng là tới truyền lời, đi trước cáo lui! Cũng thỉnh thái tử châm trước hành động của mình, tránh cho mạt tướng mất cả buổi tối đi tìm!

Ý thứ của y là đang nhắc nhở nàng đừng có chạy trốn, hại hắn nửa đêm phải đi tìm.

Khoé miệng Lạc Tử Dạ dật nhẹ, rất muốn hỏi xem Phượng Vô Trù gấp muốn mặc nó đến thế sao? Nhưng là nàng còn chưa có hỏi ra miệng thì Diêm Liệt đã xoay người đi rồi.

.......

Sau khi Diêm Liệt trở về liền đi vào đại điện báo cáo.

Nhiếp Chính Vương điện hạ đang ngồi trên vương tọa, hơi nhướn mày lên, ma đồng nheo lại hỏi: Đã truyền qua?

Khởi bẩm vương, ý tứ của ngài thuộc hạ đã truyền qua, nhưng còn có một việc thuộc hạ muốn nói bẩm báo với ngài một chút! Sắc mặt hiện tại của Diêm Liệt không được tốt. Vương đã đối với với thái tử có ý tứ thế mà hắn vẫn có ý định buồn cười là chiêu trai lơ!

Phượng Vô Trù nghiêng người, tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm trầm thấp phát ra: Nói!

Diêm Liệt có chút sinh khí nói: Thuộc hạ vừa mới chính tai nghe được, thái tử y muốn chiêu một vạn trai lơ, hơn nữa còn là một vạn! Cũng không biết có phải thái tử điên rồi hay không.

Lời này của hắn vừa ra, Nhiếp Chính Vương điện hạ lập tức nổi giận.

Phanh! Một tiếng, ly rượu trong tay đã bị hắn đặt mạnh xuống bàn khiến cái bàn xấu xố nhanh chóng xuất hiện vết nứt. Âm thanh nghiến răng cùng giọng nói lạnh lùng vang lên trong đại điện: Hắn dám!

/93

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status