Sau khi dùng chén rượu trong tay đánh nát bàn, Phượng Vô Trù tựa hồ vẫn chưa nguôi cơn giận. Hàn quang lạnh lẽo trong mắt càng sâu thêm một phần. Ma đồng nheo lại nhìn về phía Diêm Liệt, giọng nói bá lẫm vang lên: Đi nhìn chằm chằm hắn, nếu như hắn thật sự dám cô liền đánh gãy chân hắn!
Tựa như chỉ là một câu tức giận thông thường nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tựa như mưa đêm sóng dữ, tàn sát bừa bãi!
Mà lúc này, Quả quả vừa vặn đi tới cửa, cũng vừa vặn nghe được lời của Nhiếp Chính Vương điện hạ, cặp mắt chim suy tư đảo vài cái, nụ cười đáng khinh đến nỗi mấy cái lông chim trên mặt cũng không thể che lấp được, nhanh chóng xoay đầu xì một tiếng, kích động vỗ cánh bay lên trời, hướng về phủ thái tử mà bay....
......
Làm áo ngực kì thật là một công trình cực kì to lớn. Lạc Tử Dạ cầm theo một khối vải dệt, nghiên cứu thật lâu mới làm ra được không sai biệt lắm, sau khi hoàn thành, nàng còn cực kì cẩn thận mà dùng hai tay nâng lên đặt vào trong một cái rương. Trong lòng thì không ngừng phát ra oán niệm với Phượng Vô Trù, hận không thể dùng nốt miếng vải còn thừa kia may thành một cái quần lót gợi cảm, phía trên còn thêu thêm sinh thần bát tự của hắn, sau đó hung hăng dẫm vài cái, giải tỏa cơn tức của nàng!
Mà giờ phút này, yêu cầu chiêu binh của nàng cũng được Lộ Nhi và Đạp Đạp oanh oanh liệt liệt triển khai.
Mọi người trong kinh thành không ai là không cảm thấy kinh động.
Mấy phủ hoàng tử đều truyền ra thanh âm không hài lòng, tỷ như: Phụ hoàng thế nhưng lại để cho bao cỏ kia chấp chưởng vạn binh mã thần cơ doanh? Phụ hoàng có phải điên rồi hay không?
Lại tỷ như: Lạc Tử Dạ đi chấp chưởng thần cơ doanh? Chỉ sợ sau một thời gian ngắn, các tướng sĩ thiên diệu ta đều học theo hắn ăn nhậu chơi gái!
Còn tỷ như: Phụ hoàng thế nhưng lại hồ đồ, quốc gia bất hạnh, ai....
Cùng với N lời bàn tán....
Tóm lại, không có một lời nào là tỏ ý xem trọng Lạc Tử Dạ, đại bộ phận trong lòng đều tỏ ra ghen ghét hoặc không phục, có một phần nhỏ là chờ xem náo nhiệt, thậm chí còn có mấy người, sau khi biết được chuyện này liền ngay lập tức trở nên tuyệt vọng khi nghĩ đến tiền đồ của thiên diệu. Nhưng trên cơ bản, người của hoàng thất thiên diệu cùng với không ít người trong triều đình đều cảm thấy nếu trong tay Lạc Tử Dạ thật sự nắm được quyền thì nhất định sẽ dẫn dắt thiên diệu bọn họ đi xuống thảm hại.
Cuối cùng, từ một sự kiện chiêu binh dẫn đến tiếng oan thán khắp nơi!
Theo sự tình ngày một nháo lớn hơn, các vị mỹ nam cũng bị chuyện này làm cho kinh hách. Hiên Thương Dật Phong không biết là vừa khéo hay vẫn là không khéo ngồi ở lầu hai tửu lâu đối diện bố cáo chiêu binh của phủ thái tử mà uống trà. Hắn cẩn thận quan sát bố cáo kia trong chốc lát, khoé miệng hơi nhếch lên cười nhạt một tiếng. Đoán trước được Lạc Tử Dạ không hề đơn giản nhưng lại không nghĩ đến tốc độ quật khởi của hắn lại nhanh đến vậy....
Trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói lúc rời khỏi Quốc tự, có cơ hội sẽ giúp hắn tìm cái bao tải chụp Minh Dận Thanh mà đánh một trận.
Lại nói đến Minh Dận Thanh và Long Ngạo Địch khi nghe được tin tức này liền nhẫn nại nghe thêm một chút về yêu cầu chiêu binh của Lạc Tử Dạ, khoé miệng của họ không nhịn được mà mãnh liệt trừu, không rõ ràng lắm Lạc Tử Dạ rốt cuộc là đang chiêu binh hay là định mở đại hội chọn mỹ nam tử đây nữa? Cùng đồng tâm mà cho rằng, nếu có người thật sự đứng lên hưởng ứng, nhập vào doanh trướng của hắn thì đúng là điên cả rồi!
Đến nỗi Võ Hạng Dương đang tức điên lên ở trong dịch quán khi nghe đến tai tin tức này liền cười lạnh. Không cần nghĩ nhiều hắn cũng biết Lạc Tử Dạ còn chưa cầm tốt binh trên tay đã chọc phải một đống phiền toái khó giải quyết!
Võ Lưu Nguyệt thì tức giận nhíu chặt lông mày, trong lòng thầm mắng hoàng đế Thiên diệu có mắt như mù, trước mắt nếu Lạc Tử Dạ thật sự nắm được thực quyền trong tay thì ả muốn động đến y cũng thập phần khó khăn!
Duy chỉ có Doanh Tẫn là híp đôi mắt đào hoa, dựa vào nóc nhà cách đó không xa, nghiêm túc mà xem bố cáo đang được dán lên. Bàn tay thon dài chỉnh sửa lại mấy sợi tóc đen rối loạn một chút, tựa như cực kì nghiêm túc mà nghiên cứu bố cáo một hồi, sau đó lại nhướn mày nhìn thoáng qua người đang đứng phía sau, tựa thật tựa giả nói: Thanh Thành, ngươi nói nếu ta đi lên hưởng ứng lệnh triệu tập thì sẽ thế nào?
A? Thanh Thành bày ra vẻ mặt khiếp sợ, sắc mặt trắng thành một đoàn, tay chỉ vào bố cáo, cả người cũng có chút run rẩy, sốt ruột nói với chủ tử nhà mình: Công tử, ngài không cần phải nói giỡn, nếu như ngài thật sự đi thì không phải là đang đưa dê vào miệng cọp sao? Trinh tiết của ngài e là khó dữ!!
Trên đại lục này, thái tử vốn nổi danh là cầm thú, công tử ngài muốn chơi cũng đừng nên chơi lớn như vậy chứ? Nếu như một ngày đẹp trời nào đó, trong lúc công tử đang say ngủ lỡ thái tử thú tính đại phát động tay động chân với ngài....
Hắn vừa nói xong câu đó thì cũng ý thức được mình cũng hơi kích động thái quá. Đặc biệt là trinh tiết cũng không thể dùng để hình dung với đàn ông được nên hắn cũng biết điều mà ngậm miệng lại. Nhưng trên mặt lại viết mấy chữ to: Không ủng hộ! Không duy trì! Tuyệt đối không được!!!
Lời này của hắn vừa ra khiến ý cười trên mặt Doanh Tẫn càng sâu hơn. Y ngồi bật dậy, vạt áo đỏ tươi theo đó hơi bay nhẹ, mỹ cảnh đêm mức tận cùng, âm thanh tà mị vang lên: Dù sao thì mấy ngày gần đây cũng không có việc gì thú vị!
Cho nên hắn quyết định đi hưởng ứng lệnh triệu tập một chút, làm một cái binh lính tựa hồ cũng không phải là không thể được! Đến nỗi Lạc Tử Dạ muốn động tay động chân với hắn thì cũng phải nhìn xem hắn có nguyện ý hay không đã!
Lời này của hắn khiến cho lời nói của Thanh thành nghẹn lại thành một cục trong cổ họng. Hắn cảm giác được trước mắt mình đang là một mảng đen tối, hắn nhìn chủ tử nhà mình một chút rồi mới chân thành nói: Công tử, liền tính là ngài thật sự đi thì thuộc hạ tin tưởng không đến mấy ngày, ngài nhất định sẽ bị thái tử đuổi đi!
Lấy bộ dáng này của công tử, chỉ cần đứng một chỗ thì cả trai lẫn gái ai có thể còn có được tâm tư đi luyện binh nữa chứ? Không chừng đã sớm bị dung mạo của công tử mê đến chết mê chết mệt, không phân biệt được ngày đêm đấy chứ!
Hắn vừa nói xông lời này thì người kia đã ngồi lại xuống, hai khuỷu tay đặt ở đầu gối, bàn tay thon dài chỉ về phía cằm của Thanh thành, chớp chớp đôi mắt hoa đào, hai đầu lông mày nhuốm đuỗm phong tình, tươi cười yêu mị: Cho nên, càng như vậy thì chơi càng vui không phải sao?
Thanh Thành: ...... Thôi đi, không lẽ ta lại không rõ ngài là đang quá nhàm chán hay sao?!
Sau khi nói xong những lời này Doanh Tẫn vãn tiếp tục cười cười, chỉ là nụ cười này là chứa thêm sát khí lạnh thấu xương nồng đậm, tựa như hoa bỉ ngạn tuyệt đẹp chỉ mọc ở hai bên bờ vong xuyên dưới hoàng tuyền vậy! Hắn chần chậm nói: Nhiều ngày nay không phải Minh Dận Thanh vẫn luôn tìm cách giết ta hay sao? Chờ ứng phía xong chuyện này ta sẽ dẫn ngươi tới phủ thái tử ăn nhờ ở đậu! Hoặc là trực tiếp chạy đến phủ thái tử, nói không chừng Lạc Tử Dạ còn giúp đỡ chúng ta xử lý tên Minh Dận Thanh phiền tới này! Ân, cũng không biết thức ăn ở phủ thái tử như thế nào?
Thanh Thành đỡ trán, lập tức hiểu được chủ tử của hắn là đang nói thật, y là đang tính toán đến phủ thái tử nhập ngũ. Cái mà hắn muốn nói chính là, ngài có thể không cần mang theo ta có được không? Hắn cảm thấy chính mình lớn lên khá Tuấn tú, tuy rằng sau khi đứng bên cạnh chủ tử thì bị lép về hoàng toàn nhưng hắn anh tuấn tiêu sái vẫn chính là sự thật a, nếu như không may bị thái tử nhớ thương thì làm sao bây giờ!! Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải ngủ trong lo lắng, lo lắng sáng dậy quần có bị tụt hay không...
Thanh Thành buồn bực suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy dù thế nào hắn cũng nhất định phải khuyên chủ tử, bỗng nhiên hắn nghĩ được một chủ ý: Công tử, ngươi có nghĩ tới nếu như người đầu nhập vào phủ thái tử thì sau này hắn sẽ không đưa đá quý cùng tiền tài cho người nữa hay không?
Nếu nói đến nhược điểm của công tử thì chắc chắn là kim quang đá quý hoặc là đá quý có màu sắc lộng lẫy.
Quả nhiên, lời này của hắn vừa ra thì Doanh Tẫn cũng sửng sốt một hồi, môi mỏng hơi mở ra, thoạt nhìn có phần ngốc manh. Sau đó mày hơi nhíu lại, cắn môi suy tư, lại do dự nói: Ta lại phải suy nghĩ lại một chút.... Bằng không trước khi đến phủ thái tử hưởng ứng lệnh triệu tập, hắn có nên đòi trước mấy xe đá quý?
Nhìn thoáng qua chén rượu trong tay, quét mắt nhìn Thanh Thành một cái, ý bảo hắn rót rượu. Sắc mặt của Doanh Tẫn đột nhiên biến đổi, duỗi tay ôm bụng, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà chảy dài trên mặt.
Thanh Thành nhanh chóng tiến lên đỡ hắn, sốt ruột nói: Công tử, ngài không thể uống thêm rượu nữa! Tì vị ngài đã sớm bị tổn thương, nếu tiếp tục như vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng...
Công tử cũng không phải uống rượu mà là say rượu. Nhưng cố tình lại rất khó để say, cứ như vậy một thời gian dài liền dẫn đến bị đau dạ dày theo từng cơn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, có lần còn thổ huyết.
Doanh Tẫn cũng không nói chuyện, mắt nhìn vào chén rượu có điểm si, không thể uống thêm? Hắn chẳng qua là muốn say một hồi, chỉ muốn được sống trong giấc mộng, chẳng lẽ trời cao cũng không muốn thành toàn cho hắn sao?
Lạc Tử Dạ thu thật đồ vật kia thật tốt rốt cuộc cũng đã thành hình thành dạng. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lười biếng duỗi eo một cái, bỗng nhiên nảy ra một ý xấu, nàng có nên làm thêm mấy cái tặng cho Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh cùng Doanh Tẫn?
Có thứ tốt là phải cùng nhau chia sẻ? Dù sao lúc ở Nhiếp Chính Vương điện hạ mấy soái ca này tựa như cũng có hứng thú với nàng!
Thật ra, chuyện Minh Dận Thanh tính toán muốn động thủ với Doanh Tẫn nàng đã cân nhắc qua, cảm thấy cho dù nàng không giúp hắn xử lí thì cũng nên nhắc nhở hắn một chút. Với vì nàng cảm thấy tên kia cũng không hề đơn giản, mà tâm địa của hắn cũng không phải là quá xấu, nói không chừng sau khi nàng nhắc nhở hắn thì hai người còn có thể làm bằng hữu, về sau còn có thể nhờ cậy được cái gì.
Lúc này cửa sổ lại truyền đến động tĩnh.
Nàng vừa quay đầu nhìn thì thấy một con chim đang bay tới, chỉnh xác mà nói thì cũng không hẳn là chim. Mà là một con có cánh của sực long, thân mình là của bá vương long, lông mao khắp người không rõ là của sinh vật nào, hơn nữa lớn lên lại phi thường tiểu xảo màu mè. Đích thực đây là con chim có vấn đề về não bộ đang đòi tranh tân sủng vật với nàng- Quả quả...
Lạc Tử Dạ nhướn mày nhìn nó, ngữ khí không chút thân thiện hỏi: Ngươi tới đây làm gì?
Quả quả dùng đôi chân chim của mình dừng ở trên cửa sổ phòng nàng, đôi mắt chim màu lam nhìn khắp nơi một lượt, cuối cùng mới the thé mở miệng nói: Tới báo tin Quả gia, chủ nhân nói, muốn ngươi đánh gãy hắn chân...
Sau khi nói ra câu này, đôi mắt điêu kia của nó mị ra ý cười đê tiện, nói cho Lạc Tử Dạ biết chủ nhân muốn đánh gãy chân của hắn, Lạc Tử Dạ sẽ không dám đến Nhiếp Chính Vương điện hạ, tự nhiên liền không còn người tranh sủng cùng quả gia. Nhưng nó đã bỏ qua mất một vấn đề, là nó thường xuyên trình bày không rõ ngữ pháp....
Vì thế, nguyên bản phải là chủ nhân muốn đánh gãy chân của ngươi liền thành muốn ngươi đánh gãy chân hắn.
Khoé miệng Lạc Tử Dạ kéo nhẹ một cái, hồ nghi liếc mắt nhìn quả quả, với ngữ nói: Gần đây hắn là bị điên? Chân cũng không muốn có? Hắn hy vọng ta đánh gãy chân nào của hắn? Chân trái, chân phải, hay là chân thứ ba ?
Chân thứ ba của nam nhân tự nhiên chính là cái thứ kia....
Quả quả nghe xong lời này thì ý cười đê tiện trên mặt cứng đờ, vươn một cánh chỉ vào Lạc Tử Dạ mở miệng the thé gào to: Ngươi là đồ con lừa, phản ngươi, nghe phản! Nói quả gia, quả gia nói, ngươi đánh gãy chân hắn, đánh gãy hắn, ngươi...
Quả quả nói nửa ngày, chính nó cũng cảm thấy sắp hôn mê đến nơi. Nhướng lời này dùng tiếng người thì nên dùng như thế nào? Nói ngươi trước hay là nói hắn trước?
Lạc Tử Dạ nhàm chán nhìn con chim điên đang kích động nửa này bên cửa sổ, vì thế Phanh! Một tiếng, đóng lại cửa sổ! Đem quả gia nhốt ở bên ngoài, không quan tâm đến nó. Trong lòng có chút kì quái, Phượng Vô Trù cũng không là là bị điên rồi chứ, cư nhiên lại muốn nàng đánh gãy chân hắn?!
Lạc Tử Dạ chỉ cân nhắc trong chóc lát thì cũng không tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Đi thẳng đến án thư, lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ. Lực sát thương lớn nhất trong vũ khí tiên tiến tất nhiên phải nói đến đại pháo. Mà nói đến công nghệ chế tạo đại pháo nàng lại là người hiểu rất rõ, mà chuyện nàng am hiểu nhất chính là cái này. Việc này cho dù là Lão đại, yêu nghiệt, dạ mị đều không thể so với nàng được!
Có binh thì phải có vũ khí! Mà binh khí trừ bỏ những cái thô sơ đã có sẵn thì nàng phải cân nhắc đến vương bài của mình.
Một thứ là ở trong thời điểm nào cũng có thể dùng làm vương bài bảo mệnh, một cái mà sau khi xuất hiện có thể sẽ làm cho thiên hạ rung động. Đại pháo tự nhiên sẽ là lực chọn đầu tiên của nàng! Đến lúc đó nàng lại cùng nhóm người này thảo luận một phen là nàng tới chỉ điểm giang sơn hay vẫn là những người này tới đem tẩm cung của của nàng hết tạc lại phóng hoả!
Thiên ngôn vạn ngữ, bất mãn cũng chỉ có thể thành hai chữ chính là: than bùn!
Chỉ là công nghệ làm đại pháo này ở cổ đại rất khó để làm, còn phải chính tay nàng làm. Lạc Tử Dạ cứ vậy mà đem bản thân nhốt trong phòng cả ngày, chỉnh xong hình dạng đại pháo, vẽ trên một tờ giấy lớn là thủ công cùng kết cấu, cả hai phần đều thập phần tinh xảo, dù chỉ là một phần rất nhỏ thôi cũng được cải tiến.
Loại đồ vật như súng ống đạn dược này nguy hiểm nhất ở chỗ chỉ cần thiết kế sai một chỗ nào thì cũng đều dẫn đến đại sự cho nên nàng phải thiết kế thật cẩn thận.
Mà cũng chỉ lúc thiết kế vật nhie này thì Lạc Tử Dạ mới có tinh thần hăng hái, hạ bút như thần, cả người cũng tản ra hào quang chói mắt, cực kì kiêu ngạo, làm người ta không thể rời mắt được!
Cứ như vậy mà ngồi vẽ đến lúc trời tối. Sau khi đem bản vẽ vừa xong được một nửa gấp thật tốt, nhanh chóng cất vào trong bình hoa. Lại đem đặt ở chỗ cũ, không xê xát một chút nào. Lộ Nhi cùng Đạp Đạp trước mắt không phải là người của nàng, trong phủ thái tử thì đều là người của nàng nhưng dù sao vẫn không thể tin tưởng ai được cả!
Lạc Tử Dạ vừa mới đặt xuống thì liền có người gõ cửa bẩm báo: Khởi bẩm thái tử, hai hộ vệ bên cạnh Diêm Liệt đại nhân đang chờ ngài ở cửa!
Lạc Tử Dạ khoé miệng kéo một chút, không chút do dự đi ra ngoài.
Ma Già thấy nàng dứt khoát liền đi ra, mà vật nàng đang cầm trong tay lại không biết là cái gì nên cũng không mở miệng nói, vẫn luôn mang theo nàng đi về phía Nhiếp Chính Vương phủ.
Lạc Tử Dạ vừa đi vừa suy nghĩ miên man, không biết việc sao tại thời điểm vừa đến cửa nàng lại nhớ đến lời nói của Quả quả lúc nãy.
Phượng Vô Trù muốn nàng đánh gãy chân hắn? Hắn cũng thật là... kỳ quái! Một giây trước khi bước chân của nàng vào đến Nhiếp Chính Vương Phủ thì đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh, cả người cũng lập tức đánh một cái rùng mình, trong lòng bỗng nhớ đến cái con chim điên quả quả kia giống như thường xuyên nói năng lộn xộn, không phân biệt được chủ ngữ vị ngữ, những lúc kích động thì thường xuyên nói ngược.....
Khoé miệng nàng trừu nhẹ một cái, trong lòng cũng đồng thời lộp bộp, bước chân cứng đờ, không lẽ là Phượng Vô Trù muốn đánh gãy chân nàng??
Tựa như chỉ là một câu tức giận thông thường nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy tựa như mưa đêm sóng dữ, tàn sát bừa bãi!
Mà lúc này, Quả quả vừa vặn đi tới cửa, cũng vừa vặn nghe được lời của Nhiếp Chính Vương điện hạ, cặp mắt chim suy tư đảo vài cái, nụ cười đáng khinh đến nỗi mấy cái lông chim trên mặt cũng không thể che lấp được, nhanh chóng xoay đầu xì một tiếng, kích động vỗ cánh bay lên trời, hướng về phủ thái tử mà bay....
......
Làm áo ngực kì thật là một công trình cực kì to lớn. Lạc Tử Dạ cầm theo một khối vải dệt, nghiên cứu thật lâu mới làm ra được không sai biệt lắm, sau khi hoàn thành, nàng còn cực kì cẩn thận mà dùng hai tay nâng lên đặt vào trong một cái rương. Trong lòng thì không ngừng phát ra oán niệm với Phượng Vô Trù, hận không thể dùng nốt miếng vải còn thừa kia may thành một cái quần lót gợi cảm, phía trên còn thêu thêm sinh thần bát tự của hắn, sau đó hung hăng dẫm vài cái, giải tỏa cơn tức của nàng!
Mà giờ phút này, yêu cầu chiêu binh của nàng cũng được Lộ Nhi và Đạp Đạp oanh oanh liệt liệt triển khai.
Mọi người trong kinh thành không ai là không cảm thấy kinh động.
Mấy phủ hoàng tử đều truyền ra thanh âm không hài lòng, tỷ như: Phụ hoàng thế nhưng lại để cho bao cỏ kia chấp chưởng vạn binh mã thần cơ doanh? Phụ hoàng có phải điên rồi hay không?
Lại tỷ như: Lạc Tử Dạ đi chấp chưởng thần cơ doanh? Chỉ sợ sau một thời gian ngắn, các tướng sĩ thiên diệu ta đều học theo hắn ăn nhậu chơi gái!
Còn tỷ như: Phụ hoàng thế nhưng lại hồ đồ, quốc gia bất hạnh, ai....
Cùng với N lời bàn tán....
Tóm lại, không có một lời nào là tỏ ý xem trọng Lạc Tử Dạ, đại bộ phận trong lòng đều tỏ ra ghen ghét hoặc không phục, có một phần nhỏ là chờ xem náo nhiệt, thậm chí còn có mấy người, sau khi biết được chuyện này liền ngay lập tức trở nên tuyệt vọng khi nghĩ đến tiền đồ của thiên diệu. Nhưng trên cơ bản, người của hoàng thất thiên diệu cùng với không ít người trong triều đình đều cảm thấy nếu trong tay Lạc Tử Dạ thật sự nắm được quyền thì nhất định sẽ dẫn dắt thiên diệu bọn họ đi xuống thảm hại.
Cuối cùng, từ một sự kiện chiêu binh dẫn đến tiếng oan thán khắp nơi!
Theo sự tình ngày một nháo lớn hơn, các vị mỹ nam cũng bị chuyện này làm cho kinh hách. Hiên Thương Dật Phong không biết là vừa khéo hay vẫn là không khéo ngồi ở lầu hai tửu lâu đối diện bố cáo chiêu binh của phủ thái tử mà uống trà. Hắn cẩn thận quan sát bố cáo kia trong chốc lát, khoé miệng hơi nhếch lên cười nhạt một tiếng. Đoán trước được Lạc Tử Dạ không hề đơn giản nhưng lại không nghĩ đến tốc độ quật khởi của hắn lại nhanh đến vậy....
Trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói lúc rời khỏi Quốc tự, có cơ hội sẽ giúp hắn tìm cái bao tải chụp Minh Dận Thanh mà đánh một trận.
Lại nói đến Minh Dận Thanh và Long Ngạo Địch khi nghe được tin tức này liền nhẫn nại nghe thêm một chút về yêu cầu chiêu binh của Lạc Tử Dạ, khoé miệng của họ không nhịn được mà mãnh liệt trừu, không rõ ràng lắm Lạc Tử Dạ rốt cuộc là đang chiêu binh hay là định mở đại hội chọn mỹ nam tử đây nữa? Cùng đồng tâm mà cho rằng, nếu có người thật sự đứng lên hưởng ứng, nhập vào doanh trướng của hắn thì đúng là điên cả rồi!
Đến nỗi Võ Hạng Dương đang tức điên lên ở trong dịch quán khi nghe đến tai tin tức này liền cười lạnh. Không cần nghĩ nhiều hắn cũng biết Lạc Tử Dạ còn chưa cầm tốt binh trên tay đã chọc phải một đống phiền toái khó giải quyết!
Võ Lưu Nguyệt thì tức giận nhíu chặt lông mày, trong lòng thầm mắng hoàng đế Thiên diệu có mắt như mù, trước mắt nếu Lạc Tử Dạ thật sự nắm được thực quyền trong tay thì ả muốn động đến y cũng thập phần khó khăn!
Duy chỉ có Doanh Tẫn là híp đôi mắt đào hoa, dựa vào nóc nhà cách đó không xa, nghiêm túc mà xem bố cáo đang được dán lên. Bàn tay thon dài chỉnh sửa lại mấy sợi tóc đen rối loạn một chút, tựa như cực kì nghiêm túc mà nghiên cứu bố cáo một hồi, sau đó lại nhướn mày nhìn thoáng qua người đang đứng phía sau, tựa thật tựa giả nói: Thanh Thành, ngươi nói nếu ta đi lên hưởng ứng lệnh triệu tập thì sẽ thế nào?
A? Thanh Thành bày ra vẻ mặt khiếp sợ, sắc mặt trắng thành một đoàn, tay chỉ vào bố cáo, cả người cũng có chút run rẩy, sốt ruột nói với chủ tử nhà mình: Công tử, ngài không cần phải nói giỡn, nếu như ngài thật sự đi thì không phải là đang đưa dê vào miệng cọp sao? Trinh tiết của ngài e là khó dữ!!
Trên đại lục này, thái tử vốn nổi danh là cầm thú, công tử ngài muốn chơi cũng đừng nên chơi lớn như vậy chứ? Nếu như một ngày đẹp trời nào đó, trong lúc công tử đang say ngủ lỡ thái tử thú tính đại phát động tay động chân với ngài....
Hắn vừa nói xong câu đó thì cũng ý thức được mình cũng hơi kích động thái quá. Đặc biệt là trinh tiết cũng không thể dùng để hình dung với đàn ông được nên hắn cũng biết điều mà ngậm miệng lại. Nhưng trên mặt lại viết mấy chữ to: Không ủng hộ! Không duy trì! Tuyệt đối không được!!!
Lời này của hắn vừa ra khiến ý cười trên mặt Doanh Tẫn càng sâu hơn. Y ngồi bật dậy, vạt áo đỏ tươi theo đó hơi bay nhẹ, mỹ cảnh đêm mức tận cùng, âm thanh tà mị vang lên: Dù sao thì mấy ngày gần đây cũng không có việc gì thú vị!
Cho nên hắn quyết định đi hưởng ứng lệnh triệu tập một chút, làm một cái binh lính tựa hồ cũng không phải là không thể được! Đến nỗi Lạc Tử Dạ muốn động tay động chân với hắn thì cũng phải nhìn xem hắn có nguyện ý hay không đã!
Lời này của hắn khiến cho lời nói của Thanh thành nghẹn lại thành một cục trong cổ họng. Hắn cảm giác được trước mắt mình đang là một mảng đen tối, hắn nhìn chủ tử nhà mình một chút rồi mới chân thành nói: Công tử, liền tính là ngài thật sự đi thì thuộc hạ tin tưởng không đến mấy ngày, ngài nhất định sẽ bị thái tử đuổi đi!
Lấy bộ dáng này của công tử, chỉ cần đứng một chỗ thì cả trai lẫn gái ai có thể còn có được tâm tư đi luyện binh nữa chứ? Không chừng đã sớm bị dung mạo của công tử mê đến chết mê chết mệt, không phân biệt được ngày đêm đấy chứ!
Hắn vừa nói xông lời này thì người kia đã ngồi lại xuống, hai khuỷu tay đặt ở đầu gối, bàn tay thon dài chỉ về phía cằm của Thanh thành, chớp chớp đôi mắt hoa đào, hai đầu lông mày nhuốm đuỗm phong tình, tươi cười yêu mị: Cho nên, càng như vậy thì chơi càng vui không phải sao?
Thanh Thành: ...... Thôi đi, không lẽ ta lại không rõ ngài là đang quá nhàm chán hay sao?!
Sau khi nói xong những lời này Doanh Tẫn vãn tiếp tục cười cười, chỉ là nụ cười này là chứa thêm sát khí lạnh thấu xương nồng đậm, tựa như hoa bỉ ngạn tuyệt đẹp chỉ mọc ở hai bên bờ vong xuyên dưới hoàng tuyền vậy! Hắn chần chậm nói: Nhiều ngày nay không phải Minh Dận Thanh vẫn luôn tìm cách giết ta hay sao? Chờ ứng phía xong chuyện này ta sẽ dẫn ngươi tới phủ thái tử ăn nhờ ở đậu! Hoặc là trực tiếp chạy đến phủ thái tử, nói không chừng Lạc Tử Dạ còn giúp đỡ chúng ta xử lý tên Minh Dận Thanh phiền tới này! Ân, cũng không biết thức ăn ở phủ thái tử như thế nào?
Thanh Thành đỡ trán, lập tức hiểu được chủ tử của hắn là đang nói thật, y là đang tính toán đến phủ thái tử nhập ngũ. Cái mà hắn muốn nói chính là, ngài có thể không cần mang theo ta có được không? Hắn cảm thấy chính mình lớn lên khá Tuấn tú, tuy rằng sau khi đứng bên cạnh chủ tử thì bị lép về hoàng toàn nhưng hắn anh tuấn tiêu sái vẫn chính là sự thật a, nếu như không may bị thái tử nhớ thương thì làm sao bây giờ!! Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải ngủ trong lo lắng, lo lắng sáng dậy quần có bị tụt hay không...
Thanh Thành buồn bực suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy dù thế nào hắn cũng nhất định phải khuyên chủ tử, bỗng nhiên hắn nghĩ được một chủ ý: Công tử, ngươi có nghĩ tới nếu như người đầu nhập vào phủ thái tử thì sau này hắn sẽ không đưa đá quý cùng tiền tài cho người nữa hay không?
Nếu nói đến nhược điểm của công tử thì chắc chắn là kim quang đá quý hoặc là đá quý có màu sắc lộng lẫy.
Quả nhiên, lời này của hắn vừa ra thì Doanh Tẫn cũng sửng sốt một hồi, môi mỏng hơi mở ra, thoạt nhìn có phần ngốc manh. Sau đó mày hơi nhíu lại, cắn môi suy tư, lại do dự nói: Ta lại phải suy nghĩ lại một chút.... Bằng không trước khi đến phủ thái tử hưởng ứng lệnh triệu tập, hắn có nên đòi trước mấy xe đá quý?
Nhìn thoáng qua chén rượu trong tay, quét mắt nhìn Thanh Thành một cái, ý bảo hắn rót rượu. Sắc mặt của Doanh Tẫn đột nhiên biến đổi, duỗi tay ôm bụng, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà chảy dài trên mặt.
Thanh Thành nhanh chóng tiến lên đỡ hắn, sốt ruột nói: Công tử, ngài không thể uống thêm rượu nữa! Tì vị ngài đã sớm bị tổn thương, nếu tiếp tục như vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng...
Công tử cũng không phải uống rượu mà là say rượu. Nhưng cố tình lại rất khó để say, cứ như vậy một thời gian dài liền dẫn đến bị đau dạ dày theo từng cơn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, có lần còn thổ huyết.
Doanh Tẫn cũng không nói chuyện, mắt nhìn vào chén rượu có điểm si, không thể uống thêm? Hắn chẳng qua là muốn say một hồi, chỉ muốn được sống trong giấc mộng, chẳng lẽ trời cao cũng không muốn thành toàn cho hắn sao?
Lạc Tử Dạ thu thật đồ vật kia thật tốt rốt cuộc cũng đã thành hình thành dạng. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lười biếng duỗi eo một cái, bỗng nhiên nảy ra một ý xấu, nàng có nên làm thêm mấy cái tặng cho Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh cùng Doanh Tẫn?
Có thứ tốt là phải cùng nhau chia sẻ? Dù sao lúc ở Nhiếp Chính Vương điện hạ mấy soái ca này tựa như cũng có hứng thú với nàng!
Thật ra, chuyện Minh Dận Thanh tính toán muốn động thủ với Doanh Tẫn nàng đã cân nhắc qua, cảm thấy cho dù nàng không giúp hắn xử lí thì cũng nên nhắc nhở hắn một chút. Với vì nàng cảm thấy tên kia cũng không hề đơn giản, mà tâm địa của hắn cũng không phải là quá xấu, nói không chừng sau khi nàng nhắc nhở hắn thì hai người còn có thể làm bằng hữu, về sau còn có thể nhờ cậy được cái gì.
Lúc này cửa sổ lại truyền đến động tĩnh.
Nàng vừa quay đầu nhìn thì thấy một con chim đang bay tới, chỉnh xác mà nói thì cũng không hẳn là chim. Mà là một con có cánh của sực long, thân mình là của bá vương long, lông mao khắp người không rõ là của sinh vật nào, hơn nữa lớn lên lại phi thường tiểu xảo màu mè. Đích thực đây là con chim có vấn đề về não bộ đang đòi tranh tân sủng vật với nàng- Quả quả...
Lạc Tử Dạ nhướn mày nhìn nó, ngữ khí không chút thân thiện hỏi: Ngươi tới đây làm gì?
Quả quả dùng đôi chân chim của mình dừng ở trên cửa sổ phòng nàng, đôi mắt chim màu lam nhìn khắp nơi một lượt, cuối cùng mới the thé mở miệng nói: Tới báo tin Quả gia, chủ nhân nói, muốn ngươi đánh gãy hắn chân...
Sau khi nói ra câu này, đôi mắt điêu kia của nó mị ra ý cười đê tiện, nói cho Lạc Tử Dạ biết chủ nhân muốn đánh gãy chân của hắn, Lạc Tử Dạ sẽ không dám đến Nhiếp Chính Vương điện hạ, tự nhiên liền không còn người tranh sủng cùng quả gia. Nhưng nó đã bỏ qua mất một vấn đề, là nó thường xuyên trình bày không rõ ngữ pháp....
Vì thế, nguyên bản phải là chủ nhân muốn đánh gãy chân của ngươi liền thành muốn ngươi đánh gãy chân hắn.
Khoé miệng Lạc Tử Dạ kéo nhẹ một cái, hồ nghi liếc mắt nhìn quả quả, với ngữ nói: Gần đây hắn là bị điên? Chân cũng không muốn có? Hắn hy vọng ta đánh gãy chân nào của hắn? Chân trái, chân phải, hay là chân thứ ba ?
Chân thứ ba của nam nhân tự nhiên chính là cái thứ kia....
Quả quả nghe xong lời này thì ý cười đê tiện trên mặt cứng đờ, vươn một cánh chỉ vào Lạc Tử Dạ mở miệng the thé gào to: Ngươi là đồ con lừa, phản ngươi, nghe phản! Nói quả gia, quả gia nói, ngươi đánh gãy chân hắn, đánh gãy hắn, ngươi...
Quả quả nói nửa ngày, chính nó cũng cảm thấy sắp hôn mê đến nơi. Nhướng lời này dùng tiếng người thì nên dùng như thế nào? Nói ngươi trước hay là nói hắn trước?
Lạc Tử Dạ nhàm chán nhìn con chim điên đang kích động nửa này bên cửa sổ, vì thế Phanh! Một tiếng, đóng lại cửa sổ! Đem quả gia nhốt ở bên ngoài, không quan tâm đến nó. Trong lòng có chút kì quái, Phượng Vô Trù cũng không là là bị điên rồi chứ, cư nhiên lại muốn nàng đánh gãy chân hắn?!
Lạc Tử Dạ chỉ cân nhắc trong chóc lát thì cũng không tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Đi thẳng đến án thư, lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ. Lực sát thương lớn nhất trong vũ khí tiên tiến tất nhiên phải nói đến đại pháo. Mà nói đến công nghệ chế tạo đại pháo nàng lại là người hiểu rất rõ, mà chuyện nàng am hiểu nhất chính là cái này. Việc này cho dù là Lão đại, yêu nghiệt, dạ mị đều không thể so với nàng được!
Có binh thì phải có vũ khí! Mà binh khí trừ bỏ những cái thô sơ đã có sẵn thì nàng phải cân nhắc đến vương bài của mình.
Một thứ là ở trong thời điểm nào cũng có thể dùng làm vương bài bảo mệnh, một cái mà sau khi xuất hiện có thể sẽ làm cho thiên hạ rung động. Đại pháo tự nhiên sẽ là lực chọn đầu tiên của nàng! Đến lúc đó nàng lại cùng nhóm người này thảo luận một phen là nàng tới chỉ điểm giang sơn hay vẫn là những người này tới đem tẩm cung của của nàng hết tạc lại phóng hoả!
Thiên ngôn vạn ngữ, bất mãn cũng chỉ có thể thành hai chữ chính là: than bùn!
Chỉ là công nghệ làm đại pháo này ở cổ đại rất khó để làm, còn phải chính tay nàng làm. Lạc Tử Dạ cứ vậy mà đem bản thân nhốt trong phòng cả ngày, chỉnh xong hình dạng đại pháo, vẽ trên một tờ giấy lớn là thủ công cùng kết cấu, cả hai phần đều thập phần tinh xảo, dù chỉ là một phần rất nhỏ thôi cũng được cải tiến.
Loại đồ vật như súng ống đạn dược này nguy hiểm nhất ở chỗ chỉ cần thiết kế sai một chỗ nào thì cũng đều dẫn đến đại sự cho nên nàng phải thiết kế thật cẩn thận.
Mà cũng chỉ lúc thiết kế vật nhie này thì Lạc Tử Dạ mới có tinh thần hăng hái, hạ bút như thần, cả người cũng tản ra hào quang chói mắt, cực kì kiêu ngạo, làm người ta không thể rời mắt được!
Cứ như vậy mà ngồi vẽ đến lúc trời tối. Sau khi đem bản vẽ vừa xong được một nửa gấp thật tốt, nhanh chóng cất vào trong bình hoa. Lại đem đặt ở chỗ cũ, không xê xát một chút nào. Lộ Nhi cùng Đạp Đạp trước mắt không phải là người của nàng, trong phủ thái tử thì đều là người của nàng nhưng dù sao vẫn không thể tin tưởng ai được cả!
Lạc Tử Dạ vừa mới đặt xuống thì liền có người gõ cửa bẩm báo: Khởi bẩm thái tử, hai hộ vệ bên cạnh Diêm Liệt đại nhân đang chờ ngài ở cửa!
Lạc Tử Dạ khoé miệng kéo một chút, không chút do dự đi ra ngoài.
Ma Già thấy nàng dứt khoát liền đi ra, mà vật nàng đang cầm trong tay lại không biết là cái gì nên cũng không mở miệng nói, vẫn luôn mang theo nàng đi về phía Nhiếp Chính Vương phủ.
Lạc Tử Dạ vừa đi vừa suy nghĩ miên man, không biết việc sao tại thời điểm vừa đến cửa nàng lại nhớ đến lời nói của Quả quả lúc nãy.
Phượng Vô Trù muốn nàng đánh gãy chân hắn? Hắn cũng thật là... kỳ quái! Một giây trước khi bước chân của nàng vào đến Nhiếp Chính Vương Phủ thì đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh, cả người cũng lập tức đánh một cái rùng mình, trong lòng bỗng nhớ đến cái con chim điên quả quả kia giống như thường xuyên nói năng lộn xộn, không phân biệt được chủ ngữ vị ngữ, những lúc kích động thì thường xuyên nói ngược.....
Khoé miệng nàng trừu nhẹ một cái, trong lòng cũng đồng thời lộp bộp, bước chân cứng đờ, không lẽ là Phượng Vô Trù muốn đánh gãy chân nàng??
/93
|