Edit: mô mô
Hiện tại nàng quay đầu đi còn kịp không?
Hiển nhiên, đã không kịp! Bởi vì hiện tại nàng đã bước vào Nhiếp Chính Vương Phủ, trừ phi nàng tính toán muốn được trải nghiệm lại cảm giác bị thị vệ Nhiếp Chính Vương Phủ đuổi giết.
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang buồn bực thì có hạ nhân bưng một chậu nước lên, ý bảo nàng làm công tác vệ sinh một lần. Không biết có phải Lạc Tử Dạ đã có thói quen bị hành vi sạch sẽ của Phượng Vô Trù ảnh hưởng đến hay không mà không hề nhảy dựng lên tức giận như mọi lần. Nàng nhanh chóng phối hợp rửa sạch sẽ.
Rửa tay xong liền tiếp nhận khăn lau của hạ nhân. Xong xuôi đâu đấy liền cắp theo cái rương chứa vật báu đi nhanh vào trong. Vừa mới hắn ướt chân ráo bước vào đại điện đã bị khí tràng bức người của hắn từ trên vương toạ đè xuống, cảm giác như bị biển lớn mạnh mẽ đè ép lên người, hung hăng áp xuống nơi nàng đang đứng, thậm chí ở khắp đại điện cũng chậm rãi lần tràn đến mọi ngóc ngách, làm cho không khí căng chặt.
Đuôi lòng mày của Lạc Tử Dạ hơi nhếch lên, cảm thấy tình huống trước mắt có chút không ổn, mà nhìn khí tràng hiện nay của Phượng Vô Trù thì thấy rằng hắn đang rất không cao hứng, nhưng vấn đề là ai đã chọc tới hắn?
Thấy nàng vừa tiến vào thì Phượng Vô Trù cũng lập tức đứng lên, chậm rãi đi xuống. Áo gấm màu đen phết đất, bá lẫm uy nghi, thanh âm ma sát của vạt áo và dưới đất truyền tới theo từng bước chân của hắn. Lạc Tử Dạ lại nhớ tới lời của của quả quả, chuyện hắn muốn đánh gãy chân nàng, lập tức liền cảm thấy đầu gối có chút đau!
Có điểm phòng bị nhìn hắn: Ngươi muốn làm gì?
Nàng vừa nói xong lời này thì hắn cũng đã đến gần. Diêm Liệt vì tránh cho mắt bị mù, nhanh chóng cũng tay lên, cầm đầu mang theo mọi người đi ra ngoài, hơn nữa còn cực kì tâm lí đóng cửa lại, Lạc Tử Dạ thấy vậy thì lập tức bồn chồn, có dự cảm sau khi mọi người đi hết thì nàng nhất định sẽ bị tên trứng thối này đánh gãy chân!
Hắn chậm rãi tới gần hơn nữa, khuôn mặt Tuấn mĩ cũng hiện lên trong mắt nàng. Thoạt nhìn hắn cùng Lạc Tiểu Thất là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, một người thì tản mát ra hào quang của thiên sứ, một người thì đọa vào ma đạo làm quân vương. Ý tưởng này làm Lạc Tử Dạ nhanh chóng lắc đầu, thời điểm nào rồi mà nàng còn tưởng tượng chuyện này.
Nuốt một chút nước miếng, tính toán ném vật trong tay về phía hắn rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì hắn cũng đã duỗi tay nắm cái cằm tinh xảo của nàng giơ lên cao, làm nàng nhìn thẳng vào hắn, làm cho ánh mắt hai người đối diện nhau. Bên trong cặp ma đồng xoẹt qua một tia lãnh ý,thanh âm tựa ma chưa khiến lòng người run sợ: Cô nghe nói, ngươi tính toán chiêu một vạn... trai lơ?
Hai chữ cuối còn chưa kịp nói ra Lạc Tử Dạ đã nhanh chóng ngắt lời hắn, gật đầu nói: Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện chiêu binh này chưa gì hắn đã biết được? Bất quá cũng không có gì phải kì quái cả, cả thiên diệu này chỉ sợ cũng không có chuyện gì mà không lọt đến tai của hắn cả!
Trong khi Lạc Tử Dạ lại không hề hay biết người muốn bẩm báo chuyện nàng chiêu binh với hắn đã đứng ở ngoài đợi cả buổi chiều, y nói có chuyện muốn bẩm báo, nhưng Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nghe được bẩm báo của Diêm Liệt lúc chiều thì cảm xúc liền không được tốt, không có tâm trạng nghe ngóng thêm cái gì sẽ cho nên y vẫn tiếp tục chờ bên ngoài! Mà Diêm Liệt- người vừa nghe ngóng sai tin tức đã nhanh chóng đem mọi chuyện bẩm báo, vì thế...
Vừa thấy Lạc Tử Dạ nhanh chóng xác nhận, ma đồng của Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi híp lại. Ánh mắt lạnh lẽo thêm mấy phần, dùng lòng bàn tay xoa môi nàng khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy một trận rùng mình, nhanh chóng gạt tay hắn xuống, cắn răng mở miệng nói: Nhiếp Chính Vương điện hạ, ngài có chuyện gì thì nên nói thẳng ra được không? Muốn tức giận hay nghĩ đánh gia cũng đều được, đừng hành động như vậy, nhân tâm gia đang dựng đứng lên hết rồi!
Nàng không biết tên trứng thối này trước kia học đâu ra cái khí tràng như tu là này, động tí là khiến nàng sởn tóc gáy.
Hành vi gạt tay hắn xuống của Lạc Tử Dạ khiến cho ánh mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhuốm thêm mấy phần tức giận, nhưng sau khi nghe được lời này của nàng thì tức giận lại dịu xuống. Hắn rũ ánh mắt xuống, từ trên cao mà nhìn nàng, cũng không hỏi đến chuyện chiêu trai lơ, chỉ trầm giọng hỏi: Nói cho cô biết, hôm nay ngươi đã nói gì với Lạc Túc Phong?
Lạc Túc Phong? Tên của lão cha nàng đây à?
Sau khi Lạc Tử Dạ nghe được tên của lão cha mình xong liền âm thầm cân nhắc trong lòng, những lời nàng đã nói với lão cha thật sự có thể nói lại cho Phượng Vô Trù biết? Mới vừa tính toán lừa gạt vài câu đã bị ánh mắt lạnh léo băng Hàn của hắn làm cho chột dạ, hắn biết nàng sẽ nói gì đó với lão cha, có khi còn biết cả nội dung câu chuyện...
Nếu như nàng lừa gạt hắn, hậu quả...
Lạc Tử Dạ cười hắc hắc mấy tiếng, nụ cười thập phần đáng khinh, sau đó giống như là nhặt được cái gì tiện nghi, duỗi tay chụp mấy cái vào bắt vai hắn: Ngươi nói là chuyện này a, gia đây cũng đang định nói với ngươi, phụ hoàng ta hẳn là rất kiêng kị ngươi, hôm nay ta ở chỗ hắn bịa chuyện một phen, ta phát hiện ra, chỉ cần ta nói muốn quyền lực là để đối phó ngươi thì hắn lập tức đáp ứng ta! Nghiêm khắc mà nói thì ta lại phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ có ngươi thì ta còn phải phấn đầu thật nhiều năm mới có được quyền lực!
Lời này của nàng là sự thật, nhưng trước mắt cũng là muốn Phượng Vô Trù tin tưởng nàng! Lập trường hiện này của hai người bọn họ cũng chưa rõ ràng, nếu Phượng Vô Trù không tín nhiệm nàng, đem nàng trở thành đối thủ thì có lẽ nàng còn không kịp làm ra cái động tán gì đã bị hắn một chiêu đè bẹp, vạn kiếp bất phục!
Thời điểm nên đùa với thời điểm nghiêm túc không được phép lẫn lộn.
Nàng lời này vừa ra, Phượng Vô Trù nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng hồi lâu, bỗng nhiên đè thấp thanh âm xuống nói: Lạc Tử Dạ, cô sẽ không dễ dàng liền tin tưởng ngươi!
Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt trước lời nói của hắn. Hắn vẫn không tin nàng? Nhưng mà, trong lúc nàng đang chìm trong lo lắng thì lại nghe được lời nói phía sau của hắn: Nhưng cô tin tưởng ngươi! Ban đầu Lạc Tử Dạ định cười vui một tiếng nó: Ánh mắt của ngươi rất tốt, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ta là người chính trực có thể tin tưởng! Nhưng là nàng vừa mới ngẩng đầu đã phát hiện ra trong ánh mắt của hắn có sự nghiêm túc, cho thấy một câu vừa rồi của hắn là lời thật lòng.
Ở trong mắt của nàng, bất kì ai thật lòng đều xứng đáng nhận được chân thành của nàng! Lạc Tử Dạ đang định nói chuyện thì Phượng Vô Trù bỗng nhiên tới sát gần nàng, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, theo đó là cảm giác tê dại truyền đến, cũng làm người cảm thấy sởn tóc gáy, giống như là ma quân đang nguyền rủa bên tai nàng: Cho nên, ngươi tốt nhất đừng làm cho cô thất vọng!
Nói xong lời này hắn ngưng mắt nhìn vành tai tinh xảo mượt mà của nàng, tâm niệm vừa động, chợt há miệng liền ngậm
Lạc Tử Dạ run lên, cảm giác ướt át từ vàng tai truyền đến làm cho nàng cảm thấy cả người mình như có một cỗ khí nóng truyền đến. Vừa tính toán lui về phía sau một bước thì đã bị cánh tay dài chắc chắn của hắn chế trụ eo, cả người rơi vào lồng ngực của hắn, không thể động đậy. Lạc Tử Dạ có điểm bực bội, tính toán giơ chân lên dẫm chân hắn, cắn răng mở miệng nhắc nhở: Uy uy uy uy Phượng Vô Trù, hai người chuang ta đều là hai đại nam nhân! Lão tử là nam nhân! Em gái ngươi!
Nàng vừa nói hết lời này Phượng Vô Trù đã đưa lưỡi kiếm nhẹ vành tai nàng thêm một cái. Hắn tựa như rất hài lòng khi thấy toàn thân nàng run lên, hơn nữa lại nhận thấy thân mình nàng có chút mềm mại, khó có thể đứng vững, bàn tay trắng mịn kéo lấy vạt áo trước ngực hắn mới có thể đứng vững thân hình, mà nàng nguyên bản muốn dẫm lên chân hắn vì đứng không vững mà không thể vững vàng mà dẫn xuống.
Chợt, thanh âm ma mị của hắn vang lên bên tai nàng, tựa như dụ dỗ nàng trầm luân: Ân?Lạc Tử Dạ, ngươi động tình!
Tuy rằng Lạc Tử Dạ bình thường luôn không được đàng hoàng, thích mỹ nam tử đến phát điên, nhưng cũng vẫn chỉ là cô nương gia chưa trải sự đời nên khi vừa nghe thấy lời này của hắn mặt đã lập tức đỏ bừng. Được rồi, nàng cũng là có chút động tình, nhưng chỉ là một chút mà thôi, một chút tự chủ nàng vẫn phải có.
Cho nên chỉ là động tình một chút, cho dù có cảm giác cũng không thể mặt dày mày dạn đi lên lột sạch hắn được!
Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn hắn thì thấy trong ánh mắt của hắn mơ hồ có ý cười. Lạc Tử Dạ tức giận, mở miệng nói: Không có! Gia là người có tự chủ rất mạnh, mới có một chút như vậy sao có thể động tình? Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng không cần suy nghĩ quá nhiều!
Phải không? Phượng Vô Trù ra vẻ không tin, giọng nói ma mị nay lại pha thêm chút nghiền ngẫm cùng hoài nghi. Bàn tay to lần xuống, lần thứ hai mở miệng: Có động tình hay không cô thử là biết ngay!
Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn xuống!
Ngoạ tào! Lạc Tử Dạ dùng hết sức lực từ thuở khai sinh đẩy móng heo của hắn ra.
Phượng Vô Trù không nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ ra tay, không phản ứng kịp liền buông lỏng tay khiến cho Lạc Tử Dạ giống như cá Trạch trượt qua người hắn.
Lạc Tử Dạ lập tức thủ thế hai tay, nhảy mấy cái tránh ra xa. May mắn vừa nãy nàng cúi đầu xuống, tên này cư nhiên dám có ý định lột đồ nàng xem nàng có phải động tình hay không! Than bùn, nhỡ sờ mó ra nàng không có chim nhỏ thì sao?
Dường như Phượng Vô Trù không có ý định bỏ qua của Lạc Tử Dạ mà từng bước ép sát. Khoé môi tà vọng xả ra một nụ cười, lời nói cuồng ngạo chậm rãi vang lên: Nếu không động tình thì cũng thôi. Nhưng cùng là nam nhân với nhau, cô bất quá chỉ muốn nhìn xem một chút, ngươi sợ cái quái gì? [mô mô: Are you sure?? d( ̄  ̄) ]
Lời nói này của Nhiếp Chính Vương điện hạ phi thường kiên cường. Hành vi vừa rồi xem như chỉ là nhất thời động tình, cũng là đang trả thì việc Lạc Tử Dạ sờ hắn hồi trước.
Nhưng khi hắn tưởng tượng đến cái cảm giác sờ soạng... cái kia... của nam nhân.. thật sự rất cổ quái!
Cho nên lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng chỉ hù dọa Lạc Tử Dạ một chút mà không hề động thêm tay chân. Nhưng Lạc Tử Dạ đã sớm bị hành vi của hắn dọa sợ, nàng biết rõ hắn là một tên biến thái, hoàn toàn không thể đoán được lúc nào hắn phát bệnh có tiến lên sờ một chút kiểm chứng nàng có động tình hay không?
Vì thế, Lạc Tử Dạ cực kì khẩn trương mà dùng hai tay giữ chặt dây lưng, nhét cái rương nhỏ kẹp vào nách nhảy dựng lên, ngậm nước mắt kích động trả lời: Hảo, ngươi không cần lại đây, Ta thừa nhận, ta thừa nhận! Động tình, ta!
Ngoạ tào!!
Nàng không có chim nhỏ , không thể không cúi đầu dưới mái hiên! Tên khốn kiếp....
Nghe nàng thừa nhận, lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ xem như mới vừa lòng, nhìn phản ứng của nàng có chút thái quá, không giống như phản ứng bình thường nên có, đúng hơn là quá kích động. Mà nhìn bộ dáng trước mắt của tên tiểu tử này hình như không thể tiếp thì được chuyện thân mật cùng nam nhân, nhưng hắn lại còn muốn chiêu thật nhiều trai lơ, quả thật là khó hiểu. Đúng là kì quái. Đồng thời mắt cũng quét về phía cái rương nhỏ dưới nách Lạc Tử Dạ.
Ngưng mắt hỏi: Đó là cái gì?
A... thấy hắn rốt cuộc cũng rời ánh mắt, Lạc Tử Dạ thập phần cao hứng, mà cao hứng liền giơ đồ đang cầm lên, đưa về phía hắn. Hơn nữa lại còn vì cao hướng quá độ mà nói chuyện không có đầu óc, vì thế liền tự đào hố chôn mình, lời nói không suy nghĩ trực tiếp nói ra bên ngoài: Ngươi nói cái này a, cái này là ngươi muốn ta đưa tới, có cần ta mặc giúp ngươi không?
Hiện tại nàng quay đầu đi còn kịp không?
Hiển nhiên, đã không kịp! Bởi vì hiện tại nàng đã bước vào Nhiếp Chính Vương Phủ, trừ phi nàng tính toán muốn được trải nghiệm lại cảm giác bị thị vệ Nhiếp Chính Vương Phủ đuổi giết.
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang buồn bực thì có hạ nhân bưng một chậu nước lên, ý bảo nàng làm công tác vệ sinh một lần. Không biết có phải Lạc Tử Dạ đã có thói quen bị hành vi sạch sẽ của Phượng Vô Trù ảnh hưởng đến hay không mà không hề nhảy dựng lên tức giận như mọi lần. Nàng nhanh chóng phối hợp rửa sạch sẽ.
Rửa tay xong liền tiếp nhận khăn lau của hạ nhân. Xong xuôi đâu đấy liền cắp theo cái rương chứa vật báu đi nhanh vào trong. Vừa mới hắn ướt chân ráo bước vào đại điện đã bị khí tràng bức người của hắn từ trên vương toạ đè xuống, cảm giác như bị biển lớn mạnh mẽ đè ép lên người, hung hăng áp xuống nơi nàng đang đứng, thậm chí ở khắp đại điện cũng chậm rãi lần tràn đến mọi ngóc ngách, làm cho không khí căng chặt.
Đuôi lòng mày của Lạc Tử Dạ hơi nhếch lên, cảm thấy tình huống trước mắt có chút không ổn, mà nhìn khí tràng hiện nay của Phượng Vô Trù thì thấy rằng hắn đang rất không cao hứng, nhưng vấn đề là ai đã chọc tới hắn?
Thấy nàng vừa tiến vào thì Phượng Vô Trù cũng lập tức đứng lên, chậm rãi đi xuống. Áo gấm màu đen phết đất, bá lẫm uy nghi, thanh âm ma sát của vạt áo và dưới đất truyền tới theo từng bước chân của hắn. Lạc Tử Dạ lại nhớ tới lời của của quả quả, chuyện hắn muốn đánh gãy chân nàng, lập tức liền cảm thấy đầu gối có chút đau!
Có điểm phòng bị nhìn hắn: Ngươi muốn làm gì?
Nàng vừa nói xong lời này thì hắn cũng đã đến gần. Diêm Liệt vì tránh cho mắt bị mù, nhanh chóng cũng tay lên, cầm đầu mang theo mọi người đi ra ngoài, hơn nữa còn cực kì tâm lí đóng cửa lại, Lạc Tử Dạ thấy vậy thì lập tức bồn chồn, có dự cảm sau khi mọi người đi hết thì nàng nhất định sẽ bị tên trứng thối này đánh gãy chân!
Hắn chậm rãi tới gần hơn nữa, khuôn mặt Tuấn mĩ cũng hiện lên trong mắt nàng. Thoạt nhìn hắn cùng Lạc Tiểu Thất là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, một người thì tản mát ra hào quang của thiên sứ, một người thì đọa vào ma đạo làm quân vương. Ý tưởng này làm Lạc Tử Dạ nhanh chóng lắc đầu, thời điểm nào rồi mà nàng còn tưởng tượng chuyện này.
Nuốt một chút nước miếng, tính toán ném vật trong tay về phía hắn rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì hắn cũng đã duỗi tay nắm cái cằm tinh xảo của nàng giơ lên cao, làm nàng nhìn thẳng vào hắn, làm cho ánh mắt hai người đối diện nhau. Bên trong cặp ma đồng xoẹt qua một tia lãnh ý,thanh âm tựa ma chưa khiến lòng người run sợ: Cô nghe nói, ngươi tính toán chiêu một vạn... trai lơ?
Hai chữ cuối còn chưa kịp nói ra Lạc Tử Dạ đã nhanh chóng ngắt lời hắn, gật đầu nói: Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện chiêu binh này chưa gì hắn đã biết được? Bất quá cũng không có gì phải kì quái cả, cả thiên diệu này chỉ sợ cũng không có chuyện gì mà không lọt đến tai của hắn cả!
Trong khi Lạc Tử Dạ lại không hề hay biết người muốn bẩm báo chuyện nàng chiêu binh với hắn đã đứng ở ngoài đợi cả buổi chiều, y nói có chuyện muốn bẩm báo, nhưng Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nghe được bẩm báo của Diêm Liệt lúc chiều thì cảm xúc liền không được tốt, không có tâm trạng nghe ngóng thêm cái gì sẽ cho nên y vẫn tiếp tục chờ bên ngoài! Mà Diêm Liệt- người vừa nghe ngóng sai tin tức đã nhanh chóng đem mọi chuyện bẩm báo, vì thế...
Vừa thấy Lạc Tử Dạ nhanh chóng xác nhận, ma đồng của Nhiếp Chính Vương điện hạ hơi híp lại. Ánh mắt lạnh lẽo thêm mấy phần, dùng lòng bàn tay xoa môi nàng khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy một trận rùng mình, nhanh chóng gạt tay hắn xuống, cắn răng mở miệng nói: Nhiếp Chính Vương điện hạ, ngài có chuyện gì thì nên nói thẳng ra được không? Muốn tức giận hay nghĩ đánh gia cũng đều được, đừng hành động như vậy, nhân tâm gia đang dựng đứng lên hết rồi!
Nàng không biết tên trứng thối này trước kia học đâu ra cái khí tràng như tu là này, động tí là khiến nàng sởn tóc gáy.
Hành vi gạt tay hắn xuống của Lạc Tử Dạ khiến cho ánh mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhuốm thêm mấy phần tức giận, nhưng sau khi nghe được lời này của nàng thì tức giận lại dịu xuống. Hắn rũ ánh mắt xuống, từ trên cao mà nhìn nàng, cũng không hỏi đến chuyện chiêu trai lơ, chỉ trầm giọng hỏi: Nói cho cô biết, hôm nay ngươi đã nói gì với Lạc Túc Phong?
Lạc Túc Phong? Tên của lão cha nàng đây à?
Sau khi Lạc Tử Dạ nghe được tên của lão cha mình xong liền âm thầm cân nhắc trong lòng, những lời nàng đã nói với lão cha thật sự có thể nói lại cho Phượng Vô Trù biết? Mới vừa tính toán lừa gạt vài câu đã bị ánh mắt lạnh léo băng Hàn của hắn làm cho chột dạ, hắn biết nàng sẽ nói gì đó với lão cha, có khi còn biết cả nội dung câu chuyện...
Nếu như nàng lừa gạt hắn, hậu quả...
Lạc Tử Dạ cười hắc hắc mấy tiếng, nụ cười thập phần đáng khinh, sau đó giống như là nhặt được cái gì tiện nghi, duỗi tay chụp mấy cái vào bắt vai hắn: Ngươi nói là chuyện này a, gia đây cũng đang định nói với ngươi, phụ hoàng ta hẳn là rất kiêng kị ngươi, hôm nay ta ở chỗ hắn bịa chuyện một phen, ta phát hiện ra, chỉ cần ta nói muốn quyền lực là để đối phó ngươi thì hắn lập tức đáp ứng ta! Nghiêm khắc mà nói thì ta lại phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ có ngươi thì ta còn phải phấn đầu thật nhiều năm mới có được quyền lực!
Lời này của nàng là sự thật, nhưng trước mắt cũng là muốn Phượng Vô Trù tin tưởng nàng! Lập trường hiện này của hai người bọn họ cũng chưa rõ ràng, nếu Phượng Vô Trù không tín nhiệm nàng, đem nàng trở thành đối thủ thì có lẽ nàng còn không kịp làm ra cái động tán gì đã bị hắn một chiêu đè bẹp, vạn kiếp bất phục!
Thời điểm nên đùa với thời điểm nghiêm túc không được phép lẫn lộn.
Nàng lời này vừa ra, Phượng Vô Trù nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng hồi lâu, bỗng nhiên đè thấp thanh âm xuống nói: Lạc Tử Dạ, cô sẽ không dễ dàng liền tin tưởng ngươi!
Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt trước lời nói của hắn. Hắn vẫn không tin nàng? Nhưng mà, trong lúc nàng đang chìm trong lo lắng thì lại nghe được lời nói phía sau của hắn: Nhưng cô tin tưởng ngươi! Ban đầu Lạc Tử Dạ định cười vui một tiếng nó: Ánh mắt của ngươi rất tốt, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ta là người chính trực có thể tin tưởng! Nhưng là nàng vừa mới ngẩng đầu đã phát hiện ra trong ánh mắt của hắn có sự nghiêm túc, cho thấy một câu vừa rồi của hắn là lời thật lòng.
Ở trong mắt của nàng, bất kì ai thật lòng đều xứng đáng nhận được chân thành của nàng! Lạc Tử Dạ đang định nói chuyện thì Phượng Vô Trù bỗng nhiên tới sát gần nàng, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, theo đó là cảm giác tê dại truyền đến, cũng làm người cảm thấy sởn tóc gáy, giống như là ma quân đang nguyền rủa bên tai nàng: Cho nên, ngươi tốt nhất đừng làm cho cô thất vọng!
Nói xong lời này hắn ngưng mắt nhìn vành tai tinh xảo mượt mà của nàng, tâm niệm vừa động, chợt há miệng liền ngậm
Lạc Tử Dạ run lên, cảm giác ướt át từ vàng tai truyền đến làm cho nàng cảm thấy cả người mình như có một cỗ khí nóng truyền đến. Vừa tính toán lui về phía sau một bước thì đã bị cánh tay dài chắc chắn của hắn chế trụ eo, cả người rơi vào lồng ngực của hắn, không thể động đậy. Lạc Tử Dạ có điểm bực bội, tính toán giơ chân lên dẫm chân hắn, cắn răng mở miệng nhắc nhở: Uy uy uy uy Phượng Vô Trù, hai người chuang ta đều là hai đại nam nhân! Lão tử là nam nhân! Em gái ngươi!
Nàng vừa nói hết lời này Phượng Vô Trù đã đưa lưỡi kiếm nhẹ vành tai nàng thêm một cái. Hắn tựa như rất hài lòng khi thấy toàn thân nàng run lên, hơn nữa lại nhận thấy thân mình nàng có chút mềm mại, khó có thể đứng vững, bàn tay trắng mịn kéo lấy vạt áo trước ngực hắn mới có thể đứng vững thân hình, mà nàng nguyên bản muốn dẫm lên chân hắn vì đứng không vững mà không thể vững vàng mà dẫn xuống.
Chợt, thanh âm ma mị của hắn vang lên bên tai nàng, tựa như dụ dỗ nàng trầm luân: Ân?Lạc Tử Dạ, ngươi động tình!
Tuy rằng Lạc Tử Dạ bình thường luôn không được đàng hoàng, thích mỹ nam tử đến phát điên, nhưng cũng vẫn chỉ là cô nương gia chưa trải sự đời nên khi vừa nghe thấy lời này của hắn mặt đã lập tức đỏ bừng. Được rồi, nàng cũng là có chút động tình, nhưng chỉ là một chút mà thôi, một chút tự chủ nàng vẫn phải có.
Cho nên chỉ là động tình một chút, cho dù có cảm giác cũng không thể mặt dày mày dạn đi lên lột sạch hắn được!
Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn hắn thì thấy trong ánh mắt của hắn mơ hồ có ý cười. Lạc Tử Dạ tức giận, mở miệng nói: Không có! Gia là người có tự chủ rất mạnh, mới có một chút như vậy sao có thể động tình? Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng không cần suy nghĩ quá nhiều!
Phải không? Phượng Vô Trù ra vẻ không tin, giọng nói ma mị nay lại pha thêm chút nghiền ngẫm cùng hoài nghi. Bàn tay to lần xuống, lần thứ hai mở miệng: Có động tình hay không cô thử là biết ngay!
Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn xuống!
Ngoạ tào! Lạc Tử Dạ dùng hết sức lực từ thuở khai sinh đẩy móng heo của hắn ra.
Phượng Vô Trù không nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ ra tay, không phản ứng kịp liền buông lỏng tay khiến cho Lạc Tử Dạ giống như cá Trạch trượt qua người hắn.
Lạc Tử Dạ lập tức thủ thế hai tay, nhảy mấy cái tránh ra xa. May mắn vừa nãy nàng cúi đầu xuống, tên này cư nhiên dám có ý định lột đồ nàng xem nàng có phải động tình hay không! Than bùn, nhỡ sờ mó ra nàng không có chim nhỏ thì sao?
Dường như Phượng Vô Trù không có ý định bỏ qua của Lạc Tử Dạ mà từng bước ép sát. Khoé môi tà vọng xả ra một nụ cười, lời nói cuồng ngạo chậm rãi vang lên: Nếu không động tình thì cũng thôi. Nhưng cùng là nam nhân với nhau, cô bất quá chỉ muốn nhìn xem một chút, ngươi sợ cái quái gì? [mô mô: Are you sure?? d( ̄  ̄) ]
Lời nói này của Nhiếp Chính Vương điện hạ phi thường kiên cường. Hành vi vừa rồi xem như chỉ là nhất thời động tình, cũng là đang trả thì việc Lạc Tử Dạ sờ hắn hồi trước.
Nhưng khi hắn tưởng tượng đến cái cảm giác sờ soạng... cái kia... của nam nhân.. thật sự rất cổ quái!
Cho nên lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng chỉ hù dọa Lạc Tử Dạ một chút mà không hề động thêm tay chân. Nhưng Lạc Tử Dạ đã sớm bị hành vi của hắn dọa sợ, nàng biết rõ hắn là một tên biến thái, hoàn toàn không thể đoán được lúc nào hắn phát bệnh có tiến lên sờ một chút kiểm chứng nàng có động tình hay không?
Vì thế, Lạc Tử Dạ cực kì khẩn trương mà dùng hai tay giữ chặt dây lưng, nhét cái rương nhỏ kẹp vào nách nhảy dựng lên, ngậm nước mắt kích động trả lời: Hảo, ngươi không cần lại đây, Ta thừa nhận, ta thừa nhận! Động tình, ta!
Ngoạ tào!!
Nàng không có chim nhỏ , không thể không cúi đầu dưới mái hiên! Tên khốn kiếp....
Nghe nàng thừa nhận, lúc này Nhiếp Chính Vương điện hạ xem như mới vừa lòng, nhìn phản ứng của nàng có chút thái quá, không giống như phản ứng bình thường nên có, đúng hơn là quá kích động. Mà nhìn bộ dáng trước mắt của tên tiểu tử này hình như không thể tiếp thì được chuyện thân mật cùng nam nhân, nhưng hắn lại còn muốn chiêu thật nhiều trai lơ, quả thật là khó hiểu. Đúng là kì quái. Đồng thời mắt cũng quét về phía cái rương nhỏ dưới nách Lạc Tử Dạ.
Ngưng mắt hỏi: Đó là cái gì?
A... thấy hắn rốt cuộc cũng rời ánh mắt, Lạc Tử Dạ thập phần cao hứng, mà cao hứng liền giơ đồ đang cầm lên, đưa về phía hắn. Hơn nữa lại còn vì cao hướng quá độ mà nói chuyện không có đầu óc, vì thế liền tự đào hố chôn mình, lời nói không suy nghĩ trực tiếp nói ra bên ngoài: Ngươi nói cái này a, cái này là ngươi muốn ta đưa tới, có cần ta mặc giúp ngươi không?
/93
|