Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 59 - Chương 59

/88


Editor: Tử Sắc Y

Ngón tay chạm vào ngực của nàng. Trái lại U Ly có mấy phần kinh ngạc. Mặc dù quả thực là An Bình . Nhưng cũng không đến nỗi bình an.

Lúc này Bùi Sắt nóng đầu. Nhận thức không rõ. Vẫn không nghĩ nhiều. Đôi tay sờ loạn khắp cơ thể U Ly. Tuỳ tiện cởi áo hắn. Hai gò má ửng đỏ. Vô cùng vội vàng.

U Ly nhìn dáng vẻ của nàng. Tựa như cảm thấy không khỏi có chút buồn cười. Dù gấp vẫn thong thả theo nàng. Thấy nàng không cởi được vạt áo của hắn liền dùng miệng cắn xé. Hai tròng mắt hắn tối thẫm lại. Đột nhiên đưa tay giữ lại vạt áo nhìn nàng nói: Nha đầu, vừa rồi người nào nói chết cũng không cho bổn vương giải độc.

Bất ngờ bị ngăn cản. Bùi Sắt nhìn hắn đầy uất ức. Một đôi mắt to đen nhánh như sao trời vụt sáng trong bóng đêm. Gương mặt dịu nhàng đầy nước mắt. U Ly nhìn thấy trong nội tâm sớm đã bắt đầu loạn chiến một hồi. Nhưng hắn cố nhẫn nhịn. Thong thả chờ nàng trả lời.

Bùi Sắt đợi lâu không thấy hành động kế tiếp của hắn. Trong tròng mắt thoáng mê man. Qua nửa ngày, dường như mới hiểu được ý muốn của hắn, bĩu môi uỷ khuất nói: Ta. . . . . .

Ngươi đã nói như vậy, đương nhiên là bổn vương không thể xem nhẹ được. Bằng không, sau khi ngươi tỉnh lại, nói bổn vương thừa dịp người gặp nguy. . . . . . Xin ta. Xin ta đi. Ta sẽ cho ngươi.

Hai mắt Bùi Sắt trừng to. Lông mi chớp chớp. Khoé môi U Ly cong lên nhìn nàng. Vẻ mặt như muốn nói: Xin ta đi, xin ta thì sẽ có thịt ăn.

Ta. . . . . . Bùi Sắt nói ra một chữ, đột nhiên lại ngây ngốc cười rộ lên: Vì sao ta phải xin ngươi?

Dứt lời, cũng không đưa tay cởi áo U Ly nữa. Bất chợt nhào lên, ôm hai vai U Ly chủ động hôn lên môi hắn nói: Thế này không phải là ăn được thịt rồi sao.

Giờ phút này đoán chừng ý thức của nàng đã hoàn toàn mơ hồ. Đôi mắt U Ly nhìn nàng tối đen như trời đêm. Ánh mắt chợt sâu hút. Cũng không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện nàng cầu xin hắn. Xoay người một cái, đè Bùi Sắt dưới người.

Là do ngươi nói muốn ăn sạch bổn vương. Bổn vương không hề ép buộc ngươi. . . . . .

Như có tiếng rên rỉ truyền ra khỏi răng môi hai người. Bùi Sắt cảm thấy trên người nàng rất mát mẻ. Vô cùng thoải mái.

Nghe tiếng ngâm nga của nàng, U Ly không nhịn được mà vội vàng. Vào giờ phút này hiệu quả của dược trong cơ thể dường như đã tan ra. Hắn nhanh nhẹn cởi y phục. Nhẫn nại nhẹ giọng hỏi bên tai Bùi Sắt: Nói! Có nguyện ý trở thành nữ nhân của bổn vương hay không?

Ý thức của Bùi Sắt mơ hồ, vốn không hề nghe rõ hắn nói gì. Chỉ bất mãn mở mắt.

U Ly bất đắc dĩ thở dài. Đối mặt với nữ nhân trúng xuân dược, nói chuyện là chuyện không nên làm.

Rốt cuộc không để mình chịu đựng nữa. Cơ thể hắn vừa di chuyển. Dường như nhận ra được chuyện gì, hắn không thể tin được, nhìn về chỗ nào đó.

Lúc này Bùi Sắt đau đến kêu thành tiếng. Vừa lên tiếng, đưa miệng cắn về phía vai hắn. U Ly rên lên một tiếng. Cũng không di chuyển nữa. Chờ đến khi Bùi Sắt không cắn nữa. Hắn mới quay đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui sướng chưa từng có: Ngươi. . . . . . Đây là lần đầu tiên?

Bùi Sắt không nghe rõ lời hắn nói. Chỉ à ừ một tiếng. Khó chịu cau mày.

U Ly nhận thấy mình luống cuống, khẽ cười rồi cúi đầu hôn lên môi của nàng. Ngay sau đó nhỏ giọng nói sát tai nàng: Ta sẽ nhẹ chút. . . . . .

***

Hồng lâu, trong sương phòng.

U Cầm Ca mặc bạch sam đứng trước cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài ánh lên mặt của hắn. Trong con ngươi sâu hun hút, không nhìn ra cảm xúc. Quanh người hắn phát ra hàn khí, như muốn bức người rơi thẳng vào đường cùng.

Đằng sau hắn, U Tử Hàm lạnh nhạt quỳ dưới đất. Cạnh đó là U Quý Minh đang cưỡng chế U Hi Nhiên hai mắt đỏ như máu dưới đất.

Qua hồi lâu, lâu đến khi người trong phòng đều cho rằng không ai lên tiếng. Thì U Cầm Ca quay người sang nói: Quý Minh, đưa Hi Nhiên quay về.

Giọng điệu hắn lạnh nhạt, không nhận ra cảm xúc. U Quý Minh hiểu ý, muốn kéo U Hi Nhiên đi. Chỉ cảm thấy cơ thể bị đè dưới đất không hề nhúc nhích, U Hi Nhiên vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm vào U Tử Hàm đang quỳ dưới đất.

U Cầm Ca nhìn vào mắt hắn. Sau đó đưa mắt nhìn về phía U Quý Minh. Chân mày U Quý Minh nhướng lên một cái. Cuối cùng giơ tay, đánh vào gáy của U Hi Nhiên.

Kéo U Hi Nhiên ngất xỉu rời khỏi. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại U Tử Hàm và U Cầm Ca.

U Cầm Ca nhìn U Tử Hàm một cái. Cơ thể di chuyển, đi đến cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, lên tiếng lạnh nhạt nói với người quỳ dưới đất: Đứng lên đi.

U Tử Hàm kinh ngạc giương mắt nhìn, giữa hai lông mày có chút vui vẻ nói: Tam ca đã tha thứ cho ta.

U Cầm Ca nhìn hắn một cái. Ánh mắt lạnh lùng, vui vẻ trong con ngươi U Tử Hàm cũng lập tức phai dần: Lần này tự làm chủ, là ta không đúng. Nhưng Tam ca, muốn làm chuyện đại sự thì không nên chú ý đến lặt vặt, nếu U Ly nguyện ý chấp nhận theo sự sắp xếp của chúng ta, thì đã chứng tỏ, trên đời này có thứ hắn cần. Chỉ cần hắn động lòng với tam tẩu. Sau này trong tay chúng ta sẽ có lá bài chủ. Cứ như vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn ở thế bất bại.

Hắn đưa mắt hi vọng nhìn U Cầm Ca. Thấy U Cầm Ca không có hành động như cũ. Qua một hồi mới lên tiếng nói tiếp: Tam ca muốn làm nên đại sự, cho dù trên đời muốn dạng nữ nhân nào, ngay cả đương kim thái hậu, thì không phải là chỉ dựa theo một câu Tam ca nói hay sao. Chuyện dễ như trở bàn tay. Xin Tam ca đừng vì tư tình nữ nhi mà ảnh hưởng đến đại sự. . . . . .

Tử Hàm. . . . . . U Cầm Ca bỗng thản nhiên lên tiếng. Ngươi đã yêu chưa?

U Tử Hàm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, Chỉ thấy vẻ mặt U Cầm Ca tràn đầy cô đơn. Giọng nói trầm thấp vang lên: Có vài chuyện bỏ qua thì vẫn là bỏ qua. Không quay về được nữa.

Trong lòng U Tử Hàm ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn U Cầm Ca. Sau hồi lâu mới nói: Tam ca nghĩ đến Ngưng Nguyệt?

U Cầm Ca suy nghĩ đến mất hồn. Dường như nghĩ đến nhiều năm về trước: Thật ra thì, có lúc ta rất bội phục hoàng thúc. Chí ít, vì hồng nhan có lúc hắn sẽ nổi giận đùng đùng.

Vẻ mặt U Tử Hàm thay đổi. Chần chờ trong chốc lát mới nói: Ngưng Nguyệt chết đi cũng không phải do lỗi Tam ca. Tam ca đừng tự trách. Năm đó, cũng vì tam ca sợ thân phận của mình chọc giận đến phụ hoàng mới không đến cầu xin phụ hoàng thu lại mệnh lệnh đã ban ra. Chỉ sợ ngay cả Tam ca có cầu xin, thì kết quả cũng giống như nhau. Hoàng thúc quỳ ba ngày ba đêm, còn không phải là bị một thánh chỉ giam cầm sao.

U Cầm Ca nhìn hắn. Lẩm bẩm nói: Nhưng ta có thể dẫn Ngưng Nguyệt rời khỏi. Nhưng ta lại không. . . . . .

Trong mắt hắn tràn đầy thống khổ, làm sao cũng không phai đi được. U Tử Hàm cúi đầu, cuối cùng không biết nên khuyên bảo thế nào, chỉ im lặng.

Qua một hồi, dường như U Cầm Ca bỗng nhiên hồi hồn, đứng lên nói: Không được. Ta muốn dẫn nàng đi ——

Dứt lời hắn bước đi ra ngoài, chờ đến lúc U Tử Hàm hiểu được ý của hắn. Thì chợt đi lên một bước, đưa tay giữ bả vai hắn thật chặt nói: Tam ca, ngươi không thể hành động theo cảm tính.

Không. Năm đó cũng vì lý do này mà ta đã bỏ qua Ngưng Nguyệt, hôm nay ta quyết không thể buông Bùi Sắt.

Dứt lời hắn chợt nắm tay thành quyền, dùng nội lực đánh hai tay U Tử Hàm đang kiềm chế chế vai hắn. Phi thân chạy đi. Chỉ là cửa chính chợt mở ra. Hắn sững sờ đứng khựng tại chỗ, sắc mặt thay đổi kịch liệt nhìn người đang đứng ngay cửa chính.

Từ trước đến giờ hắn ẩn nhẫn rất giỏi. Cho dù có thế nào cũng không biểu hiện ra vui giận. Giờ phút này, đã thay đổi.

Ngay cửa, U Ly mặc bạch sam đứng ở đó. Mái tóc đen nhánh buôn xuống, giống như thác nước chảy xuống đầu vai. Trong bóng tối, lộ ra sự phong hoa tao nhã. U Cầm Ca đưa mắt nhìn vạt áo hắn nhẹ lay động, trong mắt dường như có gì đó vỡ vụn. Khổ sở. Không thấu nổi. Hối hận. Tất cả tất cả những cảm xúc đó sau khi nhìn thấy bạch sam liền trở thành một mảnh tĩnh lặng.

Lúc hắn đến yến tiệc mặc hắc y, vậy mà lúc này lại là bạch sam. Đáp án không cần nói cũng biết.

Thế nào? Hối hận? U Ly thản nhiên nhìn hắn. Trong tròng mắt tối đen khó dò hiện lên hàn khí, băng hàn thấu xương.

Cánh môi U Cầm Ca giật giật. qua hồi lâu mắt mới khép hờ nói: Chẳng qua là ngươi có trước tiên cơ.

Bổn vương có trước tiên cơ. Năm đó như thế, bây giờ cũng vậy. U Ly cười lạnh. Tròng mắt băng lãnh liếc nhìn nửa con mắt, Chỉ là những tiên cơ này đều do ngươi tặng cho bổn vương.

Tựa như có thể nhìn thấy trong phút chốc mắt U Cầm Ca rời rạc. U Ly nhếch môi cười rộ lên. Sau khi cười xong sắc mặt đột nhiên lạnh lùng nói: Lần này, bổn vương sẽ thực hiện phần tiên cơ này đến cùng.

Hắn xoay người rời khỏi. Bước chân trầm ổn giẫm trên mặt đất như muốn đánh vào trong lòng U Cầm Ca. Khiến cả người hắn chợt xụi lơ.

Tam ca —— sau lưng hắn U Tử Hàm thét lên một tiếng kinh hãi, dồn sức đỡ lấy hắn.

Một hồi lâu, U Cầm Ca dường như mới phản ứng. Tròng mắt không tiêu cự nhìn về phía cửa nơi U Ly đã rời khỏi, nói: Hắn lại thắng. Lần này. Là thắng hoàn toàn có được Ngưng Nguyệt.

U Tử Hàm ngẩn ra. Nhíu mày nói: Tam ca, nàng ấy không phải là Ngưng Nguyệt. Chỉ có phần giống thôi.

Hắn thắng có được Ngưng Nguyệt. . . . . . U Cầm Ca không nghe. Vẫn tự lẩm bẩm như cũ. Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

***

Khi tia nắng mặt trời buổi sáng đầu tiên chiếu vào phòng, Bùi Sắt chợt thức dậy.

Ý thức nàng ngừng lại trong ba giây. Sau đó chợt nhảy lên, nhưng giữa đường lại kêu một tiếng ngã xuống.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cơ thể như bị


/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status