Edit: Tử Liên Hoa 1612
U Cầm Ca lắc đầu một cái, một lát sau lại gật một cái. Hắn chăm chú nhìn Bùi Sắt, đột nhiên đưa tay cầm ngón tay của nàng nói: Sắt Nhi, nàng phải tin tưởng ta, chỉ có lần này, lần sau, ta quyết không để cho bọn họ thương tổn tới nàng, cả đời này cũng sẽ không!!
Bùi Sắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thấy trong đôi mắt dịu dàng hết sức chân thành, đột nhiên nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Hung dữ rút tay của mình ra, mắt thấy U Cầm Ca hai mắt cụp xuống, nàng nghe được mình gằn từng chữ: Vương gia, lần này ta trở lại là muốn hưu thư.
Hưu thư? U Cầm Ca lẩm bẩm ra tiếng, chợt cong môi nở nụ cười, hắn cười cười, hai gò má lại ẩm ướt. Đột nhiên, ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, lúc trong lòng Bùi Sắt nhận thấy được nguy hiểm đã thấy hắn chợt đưa tay kéo nàng vào ngực, cúi đầu ngăn lại miệng nàng.
Ta không quan tâm, không quan tâm......
Hắn gần như dốc hết tất cả nhiệt tình, dùng sức hôn xuống, ngón tay cũng không nghỉ ngơi, chợt thăm dò vào váy của nàng, cầm lấy nơi đẫy đà, si mê vuốt ve.
Bùi Sắt bị đau, gương mặt cũng bởi vì giận dữ mà đỏ bừng.
Nàng tránh thoát không được, may mắn hai tay vẫn còn tự do. Chợt vung tay lên, chỉ nghe một tiếng giòn tan vang vọng trong không khí, nàng thừa lúc U Cầm Ca sững lại, chợt đẩy hắn ra lui về phía sau một bước, núp ở góc tường túm chặt vạt áo.
Ngươi điên rồi? Bùi Sắt cắn răng, đêm qua nàng là ý thức không rõ nên mới nhất thời hồ đồ có quan hệ với U Ly, đây đã là chuyện không thể vãn hồi, cho nên nàng tận lực khuyên chính mình quên đi chuyện đó, nhưng hiện tại nàng vô cùng tỉnh táo, U Cầm Ca làm như vậy không khác nào là đang ép buộc.
U Cầm Ca giống như bị nàng đánh tới u mê, chợt khẽ cười lên, cười cười, lại giống như điên cuồng nhìn Bùi Sắt nói: Ta điên rồi, nếu không phải ta điên rồi, thì sao lại bởi vì một ánh mắt giống nhau mà tâm thần không yên? Sao lại có suy nghĩ tình nguyện buông bỏ giang sơn cũng phải có được ngươi? Ta là điên rồi, nhưng điên đâu phải chỉ mình ta, chẳng lẽ U Ly không nghĩ hết biện pháp tóm chặt ngươi không thả sao? Chẳng lẽ U Ly có thể cho ngươi, ta lại không thể?
Sắt Nhi......? Giọng điệu của hắn chợt dịu dàng. Theo ta đi có được không? Ta sai rồi, ta không nên vì nhất thời hồ đồ mà phạm lại lỗi tương tự như vậy, nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn hối hận vì việc làm ban đầu, kể từ khi Ngưng Nguyệt chết, ta liền thề, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ không buông tay, thế nhưng bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, ta lại vẫn do dự khi lựa chọn, Sắt Nhi, nàng theo ta đi, từ nay về sau, chúng ta không cần phiền lòng vì thế tục, đời này ta chỉ đối tốt với một mình nàng, chỉ cưới một thê tử là nàng, được không?
Bùi Sắt ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt toàn là ngạc nhiên nghi ngờ, một lúc lâu lâu mới cụp mắt, nói: Vương gia, hiện giờ tỷ tỷ là người của ngươi, ngươi có thể vứt bỏ tỷ ấy sao?
U Cầm Ca hơi ngẩn ra, trong mắt sắc chợt toát vẻ lạnh lẽo, hắn lui về phía sau một bước ngồi xuống đất, thần thái trong mắt ảm đạm xuống, đến cuối cùng nứt ra vỡ vụn. Bùi Sắt không đành lòng nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, U Cầm Ca im lặng nhìn nàng hồi lâu, đến cuối cùng thì cong
U Cầm Ca lắc đầu một cái, một lát sau lại gật một cái. Hắn chăm chú nhìn Bùi Sắt, đột nhiên đưa tay cầm ngón tay của nàng nói: Sắt Nhi, nàng phải tin tưởng ta, chỉ có lần này, lần sau, ta quyết không để cho bọn họ thương tổn tới nàng, cả đời này cũng sẽ không!!
Bùi Sắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thấy trong đôi mắt dịu dàng hết sức chân thành, đột nhiên nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Hung dữ rút tay của mình ra, mắt thấy U Cầm Ca hai mắt cụp xuống, nàng nghe được mình gằn từng chữ: Vương gia, lần này ta trở lại là muốn hưu thư.
Hưu thư? U Cầm Ca lẩm bẩm ra tiếng, chợt cong môi nở nụ cười, hắn cười cười, hai gò má lại ẩm ướt. Đột nhiên, ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, lúc trong lòng Bùi Sắt nhận thấy được nguy hiểm đã thấy hắn chợt đưa tay kéo nàng vào ngực, cúi đầu ngăn lại miệng nàng.
Ta không quan tâm, không quan tâm......
Hắn gần như dốc hết tất cả nhiệt tình, dùng sức hôn xuống, ngón tay cũng không nghỉ ngơi, chợt thăm dò vào váy của nàng, cầm lấy nơi đẫy đà, si mê vuốt ve.
Bùi Sắt bị đau, gương mặt cũng bởi vì giận dữ mà đỏ bừng.
Nàng tránh thoát không được, may mắn hai tay vẫn còn tự do. Chợt vung tay lên, chỉ nghe một tiếng giòn tan vang vọng trong không khí, nàng thừa lúc U Cầm Ca sững lại, chợt đẩy hắn ra lui về phía sau một bước, núp ở góc tường túm chặt vạt áo.
Ngươi điên rồi? Bùi Sắt cắn răng, đêm qua nàng là ý thức không rõ nên mới nhất thời hồ đồ có quan hệ với U Ly, đây đã là chuyện không thể vãn hồi, cho nên nàng tận lực khuyên chính mình quên đi chuyện đó, nhưng hiện tại nàng vô cùng tỉnh táo, U Cầm Ca làm như vậy không khác nào là đang ép buộc.
U Cầm Ca giống như bị nàng đánh tới u mê, chợt khẽ cười lên, cười cười, lại giống như điên cuồng nhìn Bùi Sắt nói: Ta điên rồi, nếu không phải ta điên rồi, thì sao lại bởi vì một ánh mắt giống nhau mà tâm thần không yên? Sao lại có suy nghĩ tình nguyện buông bỏ giang sơn cũng phải có được ngươi? Ta là điên rồi, nhưng điên đâu phải chỉ mình ta, chẳng lẽ U Ly không nghĩ hết biện pháp tóm chặt ngươi không thả sao? Chẳng lẽ U Ly có thể cho ngươi, ta lại không thể?
Sắt Nhi......? Giọng điệu của hắn chợt dịu dàng. Theo ta đi có được không? Ta sai rồi, ta không nên vì nhất thời hồ đồ mà phạm lại lỗi tương tự như vậy, nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn hối hận vì việc làm ban đầu, kể từ khi Ngưng Nguyệt chết, ta liền thề, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ không buông tay, thế nhưng bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, ta lại vẫn do dự khi lựa chọn, Sắt Nhi, nàng theo ta đi, từ nay về sau, chúng ta không cần phiền lòng vì thế tục, đời này ta chỉ đối tốt với một mình nàng, chỉ cưới một thê tử là nàng, được không?
Bùi Sắt ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt toàn là ngạc nhiên nghi ngờ, một lúc lâu lâu mới cụp mắt, nói: Vương gia, hiện giờ tỷ tỷ là người của ngươi, ngươi có thể vứt bỏ tỷ ấy sao?
U Cầm Ca hơi ngẩn ra, trong mắt sắc chợt toát vẻ lạnh lẽo, hắn lui về phía sau một bước ngồi xuống đất, thần thái trong mắt ảm đạm xuống, đến cuối cùng nứt ra vỡ vụn. Bùi Sắt không đành lòng nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, U Cầm Ca im lặng nhìn nàng hồi lâu, đến cuối cùng thì cong
/88
|