- Lục hộ pháp! - Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng gọi của Thảo Ngôn Tâm.
Đồng thời, Thảo Ngôn Tâm đang đứng giữa không trung liền biến thành một dải nước giống như cầu vồng, bắn về phía Lục Thanh.
Trong mắt hiện lên chút sát khí, Lục Thanh hừ lạnh một tiếng. Chân phải bước về phía trước. Nơi bàn chân hắn bất chợt xuất hiện những tia chớp và khí Tốn Phong. Kiếm giả trung niên, ngay cả kiếm cũng không kịp rút liền biến mất cùng với Lục Thanh.
"Nhanh thật!"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thảo Ngôn Tâm. Gần như vào lúc Luyện Tâm kiếm biến mất, hắn cũng xuất hiện ở vị trí của người kiếm giả trung niên.
Bên hồ băng có hơn mười cây cột đá cao chừng ba, bốn trượng với chiều rộng phải ba, bốn người ôm không hết. Chúng được dùng để thờ phụng, hương khói.
Lục Thanh sau khi biến mất cùng với kiếm giả trung niên đột nhiên xuất hiện trước một cây cột đá.
Trong mắt kiếm giả trung niên chỉ có một sự sợ hãi:
- Ngươi không thể giết ta. Sư phụ của ta là Kiếm Sư Lư Luân sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tốt nhất, ngươi nên lo lắng...
Không để gã kịp nói xong, Lục Thanh nắm hàm gã bóp mạnh. Chỉ nghe "rắc" một tiếng. Xương hàm của kiếm giả trung niên cùng với hai hàm răng nát bét.
Khẽ nhấc chân, thân hình Lục Thanh lại biến mất. Bạn đang đọc truyện tại
/999
|