Nhìn Thảo Ngôn Tâm, Lục Thanh yên lặng. Nếu như những gì đối phương nói là thực thì hắn cơ bản chẳng có gì e ngại.
"Cuối cùng thì vẫn có phong độ của người đứng đầu!" Lục Thanh cười lạnh trong lòng. Nếu như khi hắn vừa đi ra, Thảo Ngôn Tâm lên tiếng ngay thì cũng không để chuyện diễn ra như thế này. Cũng bởi vì muốn nhìn xem thực lực của hắn như thế nào nên bây giờ, tình hình không còn trong sự khống chế của hắn.
- Chuyện hôm nay, Thảo mỗ xin tạ lỗi. Mong Lục hộ pháp nể mối giao hảo giữa hai tông môn mà bỏ qua. Vầ phần Kiếm Sư Lư Luân, Lục hộ pháp yên tâm. Thảo mỗ sẽ cảnh cáo hắn, không để hắn gây rắc rối cho Lục hộ pháp. - Thảo Ngôn Tâm nói một cách thành khẩn, đồng thời bước tới trước mặt Lục Thanh.
Người ta nói không đánh với người đang cười, nên Lục Thanh cũng không muốn quá chấp với gã. Hắn chỉ hơi liếc nhìn Thảo Ngôn Tâm một cái rồi nói:
- Thảo thành chủ nói quá lời. Lục Thanh không phải là người lạm sát. Chỉ cần không động đến ta, chuyện gì cũng có thể nói chuyện được.
Thảo Ngôn Tâm hơi xấu hổ. Hắn có thể hiểu được câu nói của Lục Thanh. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chẳng thể làm cho thời gian quay ngược trở lại. Tuy nhiên, Thảo Ngôn Tâm vẫn mỉm cười, nói:
- Không nói chuyện đó nữa. Tiểu nhi Thanh Hà và Thanh Lưu đã được sự giúp đỡ của Lục Thanh, Thảo mỗ cũng không biết báo đáp thế nào. Vốn vẫn nghe nhắc đến Lục hộ pháp, xin mời hộ pháp tới phủ thành chủ để cho Thảo mỗ được trọn tình chủ nhà. Hơn nữa, cũng để cho hai tiểu nhi Thanh Hà và Thanh Lưu dâng rượu cảm tạ.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Thảo Ngôn Tâm, Lục Thanh cũng cảm nhận được sự thành tâm của gã, nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói:
- Chỉ nhấc chân nhấc tay một chút mà thôi, không phải chuyện đáng để ý. Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm nên phải rời khỏi đây ngay. Ý tốt của Thảo thành chủ chỉ có thể tâm lĩnh.
- Như vậy... - Trong mắt Thảo Ngôn Tâm xuất hiện sự thất vọng, nhưng hắn lại nhanh chóng mỉm cười, nói:
- Vậy cũng được! Đợi sau khi Lục hộ pháp đưa kiếm thiếp xong, khi trở về mong rằng có thể ghé qua phủ thành chủ của ta trong chốc lát để thỏa lòng mong mỏi của chúng ta.
Thấy Thảo Ngôn Tâm nói vậy, Lục Thanh cũng chỉ gật đầu. Chưa nói, hắn rất có hảo cảm với Thảo Thanh Hà, nên gặp một chút cũng được.
Nghĩ tới Thảo Thanh Hà, Lục Thanh sực nhớ ra một chuyện liền nói:
- Thảo thành chủ....
- Xin Lục hộ pháp cứ nói. - Thảo Ngôn Tâm mỉm cười.
- Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình. Cho dù nó là cao quý hay thấp hèn, chỉ cần không phải đi theo con đường xấu thì cũng đều đáng tôn trọng. Mong Thảo thành chủ không nên quá bức bách. Bởi vì vạn pháp quy tông, tất cả cuối cùng đều giống nhau. - Nói xong, Lục Thanh cũng không để cho Thảo Ngôn Tâm hết sững sờ mà rời đi.
- Vạn pháp quy tông... Vạn pháp quy tông... - Thảo Ngôn Tâm đứng ở đó lẩm bẩm, bất chợt nghĩ tới người nào đó liền nhìn về phía Lục Thanh vừa đi mà mỉm cười.
Vào lúc này, đi trong Thanh Hà thành, Lục Thanh thu hút ánh mắt của tất cả kiếm giả. Ánh mắt của họ vẫn chăm chú vào thanh Luyện Tâm kiếm sau lưng Lục Thanh. Mặc dù bây giờ, Luyện Tâm kiếm đã thu nhỏ một phần, không còn to như trước nhưng trên thanh kiếm lại tản ra một vầng sáng xanh của thần kiếm càng khiến cho người ta chú ý.
Nhưng cũng không một người nào có can đảm bước tới để hỏi. Chuyện lúc nãy, sau khi đám kiếm giả tản đi đã truyền ra khắp Thanh Hà thành. Vì vậy mà bây giờ, chưa có ai muốn mạng của mình quá ngắn.
Lục Thanh hoàn toàn bình tĩnh bước ra khỏi Thanh Hà thành.
- Hai người đó đi về phương Bắc. - Âm thanh của Diệp lão lại vang lên trong đầu.
Ánh mắt trở nên chăm chú, Lục Thanh sử dụng Phong Lôi bộ nhanh chóng lao về phía Bắc.
Mặt Bắc của Thanh Hà thành là dãy núi Liên Vân. Dãy núi Liên Vân không hề có chủ, trong đó linh thú hoành hành chiếm cứ một phạm vi mấy trăm dặm. Nó là nơi đầu tiên trong phạm vi ngàn dặm quanh Tử Hà tông mà không có chủ. Trong dãy núi có tất cả ba mươi ngọn núi cao, còn lại có bao nhiêu thì cũng không thể biết hết. Tuy nhiên, trong bản đồ mà Dịch lão đưa cho có ghi chú hai chữ "Nguy hiểm". Nguồn truyện:
/999
|