- Hộ pháp đại nhân! Chúng ta cũng chỉ vô tình....
- Câm miệng! Ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng. - Không để Đoạn Thanh Vân nói xong, Lệ Kinh Sanh đã trừng mắt, ngắt lời. Trừng mắt nhìn Đoạn Thanh Vân một cái. Đoạn Thanh Vân cảm thấy ngực như bị một cây chùy lớn gõ trúng, không chịu nổi phải lui lại hai bước.
Lục Thanh biến sắc tiến lên chắn trước mặt Đoạn Thanh Vân. Hai người Dư Cập Hóa đứng bên cũng đi tới. Nhiếp Thanh Thiên vẫn đứng đó thản nhiên mà uống một chút rượu. Tuy nhiên, tay hắn nắm bầu rượu có phần chặt hơn.
Dịch Nhược Vũ đứng bên cũng biến sắc, quay đầu nhìn nữ hộ pháp đứng sau Lệ Kinh Sanh thì nhận được một cái lắc đầu. Biết không thể làm gì được, nàng khẽ thở dài rồi nhìn Lục Thanh. Không biết vì sao mà nàng có cảm giác hắn không tầm thường. Đó cũng là cái cảm giác khi nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên trên Triêu Dương cung.
- Không biết hộ pháp đại nhân định xử phạt như thế nào? - Thanh âm của Lục Thanh không kiêu ngạo, cũng không nịnh nọt nói một cách bình tĩnh.
Lệ Kinh Sanh thấy thế nhướng mày, nhưng giãn ra ngay mà nói:
- Tiểu tử! Tâm tính của ngươi rất được. Ta cũng chẳng làm khó ngươi. Mà tên tiểu tử Liệt Phong kia ta cũng có thể bỏ qua. Nhưng có một điều kiện...
Lục Thanh nghe thấy vậy liền hỏi:
- Điều kiện gì?
- Ừm! - Sau khi trầm tư một chút, Lệ Kinh Sanh nói:
- Ta thấy kiếm pháp của ngươi uyển chuyển, khống chế có mức độ chứng tỏ đã bước vào cảnh giới Cử khinh nhược trọng. Hơn nữa kiếp pháp Phong Lôi kiếm khí của ngươi cũng đủ chống lại Kiếm Khách trung thiên vị có kiếm khí một thuộc tính trong ngũ hành. Như thế này...chỉ cần ngươi có thể đứng vững được sau ba đạo kiếm khí hệ hỏa của ta thì chuyện hôm nay ta bỏ qua.
- Cái gì?
Tất cả những người có mặt đều cả kinh. Chống lại Kiếm Chủ đứng trong Đằng Vân bảng chẳng phải muốn chết hay sao? Cho dù chỉ là ba đạo kiếm khí nhưng kiếm khí của Kiếm Chủ đâu có phải chuyện bình thường mà tiếp dễ dàng như vậy? Chưa nói hôm nay Lục Thanh cũng chỉ là Kiếm Khách tiểu thiên vị mà thôi. Phong Lôi kiếm khí cho dù có mạnh đến mấy thì cũng không thể bù được sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực.
- Hộ pháp đại nhân. - Triệu Thiên Diệp đứng sau Lục Thanh bước lên hai bước tơi ngang Lục Thanh:
- Tu vi của sư đệ còn thấp, thực sự không phải là đối thủ của đại nhân. Ba kiếm này có thể để cho đệ tử tiếp được không?
Lục Thanh nghe thấy vậy liền ngẩn người, trong lòng hơi cảm động. Nhưng hắn cũng không lui lại. Bất luận làm chuyện gì thì bản thân cũng phải có dũng khí đối đầu. Trốn sau lưng người khác, Lục Thanh không thể làm được điều đó.
- Ngươi! - Thấy ánh mắt kiên định của Lục Thanh, nét mặt lạnh lùng của Triệu Thiên Diệp hơi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:
- Nếu cảm thấy không đỡ được thì hãy lui lại.
Gật đầu, Lục Thanh nhìn về phía Lệ Kinh Sanh. Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lệ Kinh Sanh hơi gật đầu nói với Lục Thanh:
- Ngươi yên tâm. Ta không ỷ vào tu vi để bắt nạt ngươi. Kiếm khí của ta cũng chỉ dùng tới Kiếm Khách trung thiên vị. Ngươi có thể sử dụng bất cứ chiêu thức gì để ngăn cản.
- Được rồi! Bắt đầu thôi.
Nghe thấy Lệ Kinh Sanh nói, mấy người Đoạn Thanh Vân đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên bọn họ lại nhanh chóng cảm thấy lo lắng. Cho dù Lệ hộ pháp chỉ dùng tới tu vi Kiếm Khách trung thiên vị nhưng đó chính là kiếm khí hệ hỏa tinh thuần. Bất luận là mức độ ngưng luyện hay uy lực cũng hơn kiếm khí của Liệt Phong rất nhiều.
Tất cả lùi ra, để lại khoảng trống cho hai người. Cách đó không xa, trên mấy căn lầu của Ngoại Sự đường có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú theo dõi.
- Có chuyện gì xảy ra? Người này điên rồi sao?
- Cho dù tu vi của hắn cũng được nhưng mới chỉ là Kiếm Khách, sao dám đối kháng với Lệ hộ pháp?
- Hắn muốn khiêu chiến với Lệ hộ pháp? Chẳng lẽ muốn chết hay sao?
- Đừng nói nữa. Tất cả im lặng mà nhìn. Trận so đấu đẳng cấp thế này không phải có thể thấy được dễ dàng đâu.
- Đúng vậy! Lệ hộ pháp là cường giả Kiếm Chủ trên Đằng Vân bảng. Không biết uy lực Kiếm Chủ như thế nào?
- Cuộc đời ta mà có thể đạt tới Kiếm Chủ thì cho dù chết ngay cũng chẳng hối tiếc.
Trong lúc mọi người đứng trên lầu bàn tán, hai gã hộ pháp đứng sau Lệ Kinh Sanh cũng lui lại nhường khoảng trống cho hai người.
Luyện Tâm kiếm được nắm chặt trong tay. Mũi kiếm chỉ xéo sang một bên. Vào lúc này, trên người Lục Thanh tỏa ra một thứ ý chí chiến đấu rất mạnh mà đối diện với Lệ Kinh Sanh gần như chẳng hề có chút sơ hở trước mặt. Đây là lần đầu tiên mà hắn gặp phải một kiếm giả cực mạnh. Nhưng mặc dù phải đối mặt với một đối thủ như vậy, cho dù chỉ phải tiếp ba đạo kiếm khí cũng làm cho máu nóng trong người hắn tưởng chừng như sôi lên.
Ý chí chiến đấu mạnh mẽ không ngừng tăng lên. Nhưng bông tuyết đang rơi xưng quanh từ từ lay động. Quanh người Lục Thanh như nổi lên một trận cuồng phong khiến cho tuyết rơi trở nên cuồn cuộn, tản ra một bên. Đồng thời, quần áo của hắn và mái tóc cũng tự bay.
Nhìn sự thay đổi của Lục Thanh, Lệ Kinh Sanh có chút kinh ngạc. Ý chí chiến đấu của tiểu tử mạnh thật.
Mấy người Đoạn Thanh Vân đứng bên cũng cảm thấy khiếp sợ chứ chưa nói tới Minh Tuyết Nhi giống như lần đầu tiên hiểu được Lục Thanh. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía hắn, ánh mắt có chút ngơ ngẩn.
Nhiếp Thanh Thiên đang đứng bên cạnh chợt vung tay lên, bầu rượu trong tay nhất thời bay ra ngoài:
- Tiếp lấy!
Tay trái Lục Thanh bắt lấy bầu rượu, ngửa đầu dốc nốt chỗ rượu vào trong miệng. Dòng rượu hóa thành một ngọn lửa ấm chảy vào trong lòng khiến cho ý chí của Lục Thanh đạt tới mức cao nhất. Trên thân Luyện Tâm kiếm tràn ngập một màu tím và những tia chớp.
Chẳng để ý tới chút rượu bên mép tràn ra, hắn ném trả bầu rượu cho Nhiếp Thanh Thiên. Đồng thời, chân phải Lục Thanh dẫm mạnh một cái khiến cho lớp tuyết trong phạm vi mấy trượng trên mặt đất chấn động mạnh. Ngay cả đám đệ tử trên Ngoại sự đường cũng cảm giác được rõ ràng.
Toàn thân được bao phủ bởi một lớp kiếm khí màu xanh tím, thân hình Lục Thanh uốn cong như cây cung. Nhìn vào mắt hắn có thể thấy rõ ý chí chiến đấu đang hừng hực bốc cháy. Trên thân Luyện Tâm kiếm, một thước Phong Lôi kiếm khí kéo dài. Uy lực của hai loại kiếm khí kết hợp khiến cho những lớp tuyết đọng xung quanh bị hòa tan.
Vào lúc này, mặc dù toàn thân đang hừng hực ý chí chiến đấu, nhưng Thức Hải của Lục Thanh vẫn hết sức minh mẫn. Luyện Hồn quyết vận chuyển bảo vệ chặt chẽ tâm thần của hắn.
Chứng kiến uy thế của Lục Thanh, cuối cùng nét mặt Lệ Kinh Sanh cũng có một chút trịnh trọng:
- Kiếm thứ nhất. Kiếm Khách tiểu thiên vị đỉnh.
Sau tiếng quát khẽ của Lệ Kinh Sanh chỉ thấy kiếm chỉ nơi tay hắn vung lên, bắn ra một đạo kiếm khí màu hồng dài ba thước chiếu sáng cả mười trượng xung quanh.Trên mặt đất, lớp tuyết động đã được hòa tan. Những người đang đứng xem chung quanh đều biết kiếm khí có màu hồng kia là do kiếm giả đã vượt qua Nguyên Khí kiếp rồi tiếp tục ngưng luyện một lần nữa thành kiếm khí có thuộc tính. Cơ bản không phải là thứ mà kiếm khí có thuộc tính bình thường sánh được.
Gần như chỉ trong tích tắc, kiếm khí làm cho không khí phải biến dạng đã bắn tới trước mặt Lục Thanh.
Nhìn kiếm khí đang lao đến trước mặt, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lục Thanh. Thân hình của hắn đang căng như cây cung trong nháy mắt thẳng tắp. Đồng thời, Luyện Tâm kiếm phát ra những tiếng gió và sét đánh chém về phía trước.
Đúng là thức thứ nhất của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Phong Lôi hội tụ.
"Ầm...."
Nhất thời, mặt đất bằng phẳng xuất hiện một làn khí mạnh mẽ. Cùng lúc đó những tia chớp và ngọn lửa bắn ra xung quanh khiến cho lớp tuyết biến mất, để lại mặt đất xen lẫn giữa những tảng đá. Chút kiếm khí bắn đến đám người Đoạn Thanh Vân cũng bị bọn họ sử dụng kiếm khí hộ thân đánh nát. Tuy nhiên, lực đạo mạnh mẽ vẫn khiến cho bọn họ phải biến sắc. Minh Tuyết Nhi cũng bị Nhược Dịch Vũ đẩy ra phía sau. Tất cả cùng tiếp tục lui lại thêm mấy trượng nữa. Uy lực của sự va chạm giữa hai người đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.
"Thịch...thịch" - Lục Thanh bị kiếm khí mạnh mẽ đầy lùi hai bước. Tuy nhiên kiếm khí của Lệ Kinh Sanh cũng bị phá nát. Lục Thanh nhanh chóng đè nén một chút khí huyết đang bốc lên rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Kinh Sanh.
- Tốt! - Trước ý chí mạnh mẽ của Lục Thanh và uy lực của Phong Lôi kiếm khí, Lệ Kinh Sanh cũng hô lớn một tiếng, ánh mắt có sự tán thưởng:
- Tiếp theo! Kiếm thứ hai! Kiếm Khách trung thiên vị.
Sau lời nhắc nhở của Lệ Kinh Sanh, mọi người chỉ thấy hai ngón tay hắn điểm ba cái về phía trước. Nhất thời, ba đạo kiếm khí dài bốn thước bắn ra. Đạo kiếm khí phía sau đuổi theo đạo kiếm khí phía trước. Khi tới giữa hai người, chúng dung hợp thành một đạo kiếm khí rộng khoảng một tấc, dài hơn trượng màu hồng. Uy thế của nó cực mạnh khiến cho không khí theo đà lao đến của nó bị dồn nén mà ép về phía Lục Thanh.
/999
|