- Cẩn thận!
- Dư Cập Hóa hét lớn một tiếng rồi cùng với Triệu Thiên Diệp bảo vệ Đoạn Thanh Vân lui lại phía sau. Uy lực như vậy mà bọn họ đã bị ảnh hưởng thì những người có tu vi Kiếm Giả mà để lan tới thì chắc chắn sẽ bị thương.
Phía bên kia, Dịch Nhược Vũ bảo vệ Minh Tuyết Nhi tiếp tục lui lại. Chỉ có Lạc Tâm Vũ đang dìu Liệt Phong và Nhiếp Thanh Thiên đang cầm bầu rượu là vẫn đứng nguyên. Trên người bọn họ cùng xuất hiện vòng kiếm khí màu tím bảo hộ. Làn khí khuếch tán tới cách cơ thể chừng hơn thước cùng với những kiếm khí còn sót lao tới cũng chỉ khiến nó rung nhẹ.
Cách đó không xa, trên lầu của Ngoại Sự đường, đám đệ tử đang đứng xem cuộc chiến đã chật ních. Chứng kiến kiếm khí của hai người tỏa ra kình khí mãnh liệt khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Không ngờ người đó lại có thể tiếp được kiếm khí mức Kiếm Khách trung thiên vị của Lệ hộ pháp. Mặc dù không phải sử dụng kiếm chiêu để phát ra, nhưng nó cũng không hề kém so với một người mới bước chân tới Kiếm Khách trung thiên vị.
Tại một góc cửa sổ, một vài tên thanh niên mặc võ phục màu xanh, sắc mặt nặng nề đang nhìn chằm chằm cuộc chiến đấu phía dưới. Bọn họ chính là đệ tử của Lạc Nhật phong. Võ phục màu canh trên Lạc Nhật phong là những người đã bước chân vào cảnh giới Kiếm Nguyên. Hôm nay, vốn bọn họ chỉ đến Ngoại Sự đường để tiếp nhận một số nhiệm vụ, không ngờ lại được xem hai trận chiến đấu như thế này.
- Sư huynh! Xem ra nửa năm sau, Long Phượng bảng sẽ lại thay đổi. - Một người búi tóc quay sang nói với một gã lưng đeo một thanh cự kiếm dài bốn thước có khuôn mặt trắng.
- Đúng vậy! Đánh một trận này, người đó xem như đã dương danh trên Tử Hà tông chúng ta. Ta nghĩ tháng sau, khi Long Phượng bảng được đưa ra, chắc chắn sẽ có tên của hắn. Đến lúc đó chỉ sợ còn nhiều chuyện thú vị nữa.
- Nhưng ta cũng muốn xem xem như thế nào. Người có được ý chí chiến đáu mạnh như thế gần như là rất khó gặp. Đó chính là những người mà trời sinh ra để làm kiếm giả. - Thanh niên đeo cự kiếm nhếch mép cười. Thậm chí, sư đệ của hắn còn cảm nhận được ý chí chiến đấu hiện lên trên mặt hắn.
Trở lại giữa sân, sắc mặt Lục Thanh vẫn hết sức bình tĩnh. Toàn thân hắn cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Nhìn kiếm khí màu hồng trươc mặt, tất cả Phong Lôi kiếm nguyên của hắn bộc phát toàn bộ:
- Phá cho ta.
Sau tiếng rống to của Lục Thanh, Phong Lôi kiếm khí trên thân Luyện Tâm kiếm lại dài thêm một tấc nữa. Mọi người chỉ nghe thấy những tiếng nổ lục bục vang lên. Phong Lôi kiếm khí trên thân Luyện Tâm kiếm cùng với kiếm khí hệ hỏa cùng bị nghiền nát. Một luồng kình lực cực mạnh từ trên thân Luyện Tâm kiếm truyền về phía Lục Thanh.
Giống như bị một làn nước mạnh cuốn trôi. Thân thể Lục Thanh vẫn đứng yên nhưng hai chân lại cày trên mặt đất một dấu thật sâu tới mấy trượng. Khi hai chân đứng yên, Lục Thanh cảm thấy ruột gan chấn động. Gân cốt toàn thân như muốn rời ra từng khúc. Máu trong người cứ chực trào lên khiến cho hắn phải cắn răng mà cố đứng vững.
- Không cần phải nói nữa. Kiếm thứ ba, ta sẽ không xuất. Các ngươi chỉ cần đi diện bích một năm, ta sẽ không để ý tới mọi chuyện nữa. - Với nhãn lực của Lệ Kinh Sanh tất nhiên là nhận ra tình huống trong cơ thể của Lục Thanh. Vào lúc này, hắn có cảm giác rất tốt đối với Lục Thanh nên mới mở miệng ra nói.
Hắn vừa dứt lời, hai gã hộ pháp khác vẫn đứng một bên quan sát liền đưa mắt nhìn nhau. Từ trong mắt của đối phương, bọn họ cảm nhận được một sự kinh ngạc. Hộ pháp chấp pháp Lệ Kinh Sanh vốn nổi tiếng là vô tình, cứng rắn. Hắn chưa từng để ý xem tên đệ tử đó là người thế nào mà hạ thủ lưu tình. Cho dù là Lạc Tâm Vũ, thân là nhi tử của tông chủ vậy mà năm đó khi còn trẻ do không biết, dám đi vào trong cấm địa dạo chơi. Sau đó, bị hắn phạt lên nhìn sơn đạo. Nhưng hôm nay, thế này chứng tỏ là hắn đã hạ thủ lưu tình.
Đúng thế, với hành động vửa rồi của Liệt Phong thì với tính tình của Lệ Kinh Sanh chắc chắn sẽ báo với phong chủ mà phạt thật nặng. Nhẹ nhất cũng phải quay mặt vào sườn núi mà ngồi đó hai tới ba năm. Nhưng hôm nay...
Nhưng mặc dù trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng mấy người Dư Cập Hóa vẫn cảm thấy vui mừng và sợ hãi. Đoạn Thanh Vân vội vàng nói:
- Nhanh nhận thua đi. Ngươi không tiếp nổi một kiếm cuối cùng đâu. Yên tâm. Sau này đến Tư Quá Nhai ta sẽ đi cùng ngươi. Bạn đang đọc truyện tại
/999
|