Trái ngược với vẻ tức giận của thiếu gia họ Lâm, Băng Băng lại rất vui vẻ, hào hứng khi thoát khỏi nơi địa ngục, cô không hề nghĩ có một ngày cô sẽ phải trở về nơi u ám ấy, nơi không có sự tự do.
Quên đi quá khứ, cô lại tung tăng dạo quanh khắp thành phố, ăn những món ăn cô thích, cuộc sống bây giờ của cô thật tự do, không bó buộc. Một lúc sau, cô ngồi hàng ghế đá nơi công viên thoáng mát, cô tự nghĩ lại bản thân, gia đình không, công việc không, không, cô không thể sống như thế, cô phải tìm việc làm, cô phải đi học, nghĩ đến đây.
A.... hôm nay cô có tiết trên trường! Tại sao cô lại quên chứ?
Cầm giỏ xách và chạy thật nhanh, cô sững người nép vào gốc cây trước cổng trường. Sao họ lại ở đây, không phải người của hắn sao? Giờ còn không cho mình đến trường, cô cau mặt.
Quay đi và bước đi trong nỗi thẫn thờ, phải làm gì tiếp theo đây, ông trời ơi, tại sao lại đối xử với con như thế, con đã làm gì sai.
Cô không thể để bạn mình phải chịu mọi thứ về cô, cô hít thở thật sâu và bắt đầu đi tìm việc. Cô xin được việc tại một quán ăn gần công viên, hằng ngày công việc chính của cô là đi giao thức ăn nhanh cho khách. Tuy hơi mệt một chút nhưng cô vẫn cảm thấy vui với nó.
Tại biệt thự Lâm gia.
Hôm nay cô ấy không đến trường, cũng không thấy về nhà. Một tên vệ sĩ khẩn trương nói.
Vậy sao còn dám quay về. Anh nổi giận.
Xin lỗi cậu, chúng tôi đã cố gắng.
Ra ngoài. Anh gắt giọng.
Mọi người nhanh chóng ra ngoài.
Anh ngồi chống tay lên cằm, tay còn lại nâng ly rượu, anh uống một ngụm rồi khẽ nhếch môi cười.: E tưởng rằng sẽ trốn được tôi sao? E đã sai rồi? Sai khi dám trốn khỏi tôi, rồi e sẽ biết.
Cô không ngờ rằng trên chiếc nhẫn lúc anh trao cho cô có gắn thiết bị định vị. Xem ra cô sẽ chết chắc.
Ôi! Mệt quá, cô đang ngồi thở dốc tại nơi quen thuộc cô vẫn thường hay đến, công viên, sau khi giao hàng, cô từ từ thưởng thức chiếc bánh mì nóng ngon ngọt cô vẫn thích ăn, đột nhiên: Tiểu thư, đã đến lúc phải về rồi ạ!
Cô ngước mắt lên, là tên vệ sĩ bên cạnh hắn, sao lại có thể tìm thấy cô, cô ném chiếc bánh mì vào hắn rồi bỏ chạy.
Ui. .. da , không thấy đường sao? Cô đột nhiên thốt ra.
Đang đứng dậy, cô lại nghe một giọng nói như làm tan biến mọi hy vọng.
Em trốn đủ chưa, giờ thì về nhà thôi!
Anh, sao anh lại ở đây, tránh xa tôi ra, xin anh hãy tránh xa cuộc đời tôi.
Cuộc đời em chính là tôi, em hãy nhớ kỹ điều này. Anh cau mày.
Cô lại tính bỏ trốn nhưng bị bàn tay anh kéo lại và đẩy lên xe, cô khóc nức nở, cô thầm nghĩ cho số phận của mình, chết chắc rồi.
Còn anh vẫn thản nhiên trước nỗi sợ hãi của cô, không biết giờ anh đang nghĩ gì và sẽ làm gì.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước và dần mất hút, để lại vẻ yên tĩnh cho công viên như trước đây.
Quên đi quá khứ, cô lại tung tăng dạo quanh khắp thành phố, ăn những món ăn cô thích, cuộc sống bây giờ của cô thật tự do, không bó buộc. Một lúc sau, cô ngồi hàng ghế đá nơi công viên thoáng mát, cô tự nghĩ lại bản thân, gia đình không, công việc không, không, cô không thể sống như thế, cô phải tìm việc làm, cô phải đi học, nghĩ đến đây.
A.... hôm nay cô có tiết trên trường! Tại sao cô lại quên chứ?
Cầm giỏ xách và chạy thật nhanh, cô sững người nép vào gốc cây trước cổng trường. Sao họ lại ở đây, không phải người của hắn sao? Giờ còn không cho mình đến trường, cô cau mặt.
Quay đi và bước đi trong nỗi thẫn thờ, phải làm gì tiếp theo đây, ông trời ơi, tại sao lại đối xử với con như thế, con đã làm gì sai.
Cô không thể để bạn mình phải chịu mọi thứ về cô, cô hít thở thật sâu và bắt đầu đi tìm việc. Cô xin được việc tại một quán ăn gần công viên, hằng ngày công việc chính của cô là đi giao thức ăn nhanh cho khách. Tuy hơi mệt một chút nhưng cô vẫn cảm thấy vui với nó.
Tại biệt thự Lâm gia.
Hôm nay cô ấy không đến trường, cũng không thấy về nhà. Một tên vệ sĩ khẩn trương nói.
Vậy sao còn dám quay về. Anh nổi giận.
Xin lỗi cậu, chúng tôi đã cố gắng.
Ra ngoài. Anh gắt giọng.
Mọi người nhanh chóng ra ngoài.
Anh ngồi chống tay lên cằm, tay còn lại nâng ly rượu, anh uống một ngụm rồi khẽ nhếch môi cười.: E tưởng rằng sẽ trốn được tôi sao? E đã sai rồi? Sai khi dám trốn khỏi tôi, rồi e sẽ biết.
Cô không ngờ rằng trên chiếc nhẫn lúc anh trao cho cô có gắn thiết bị định vị. Xem ra cô sẽ chết chắc.
Ôi! Mệt quá, cô đang ngồi thở dốc tại nơi quen thuộc cô vẫn thường hay đến, công viên, sau khi giao hàng, cô từ từ thưởng thức chiếc bánh mì nóng ngon ngọt cô vẫn thích ăn, đột nhiên: Tiểu thư, đã đến lúc phải về rồi ạ!
Cô ngước mắt lên, là tên vệ sĩ bên cạnh hắn, sao lại có thể tìm thấy cô, cô ném chiếc bánh mì vào hắn rồi bỏ chạy.
Ui. .. da , không thấy đường sao? Cô đột nhiên thốt ra.
Đang đứng dậy, cô lại nghe một giọng nói như làm tan biến mọi hy vọng.
Em trốn đủ chưa, giờ thì về nhà thôi!
Anh, sao anh lại ở đây, tránh xa tôi ra, xin anh hãy tránh xa cuộc đời tôi.
Cuộc đời em chính là tôi, em hãy nhớ kỹ điều này. Anh cau mày.
Cô lại tính bỏ trốn nhưng bị bàn tay anh kéo lại và đẩy lên xe, cô khóc nức nở, cô thầm nghĩ cho số phận của mình, chết chắc rồi.
Còn anh vẫn thản nhiên trước nỗi sợ hãi của cô, không biết giờ anh đang nghĩ gì và sẽ làm gì.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước và dần mất hút, để lại vẻ yên tĩnh cho công viên như trước đây.
/13
|