Quyết định xong, Vân Tri thay đồ ngủ trên người, bên ngoài lạnh lẽo, trên đầu cô đội mũ len đỏ, trên đỉnh đầu còn là một cục bông, mặc quần áo xong mang giày vào, đem đồ bỏ vào túi xách, Vân Tri dè dặt ra khỏi cửa, vừa đi vừa vịn cầu thang nhìn xung quanh.
Bà nội Hàn và ba mẹ Hàn đang xem TV ở phòng khách.
Bây giờ là 9 giờ đúng, thời gian này chắc chắn anh hai sẽ không cho cô đi ra ngoài, hỏi lí do cô cũng không biết nói sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Tri quyết định lén đi ra ngoài, chờ đến lúc tặng quà cho Lộ Tinh Minh xong, khi đó về nhà chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện.
Vân Tri ôm chặt cái hộp, rón rén đi xuống lầu.
Mọi người trong nhà cũng không phát hiện nhưng Hàn Chúc Chúc thì nghe được động tĩnh nên quay đầu nhìn lại, nhìn Vân Tri ăn mặc chỉnh tề đang muốn trốn ra ngoài, Hàn Chúc Chúc mở to mắt.
Sống lưng Vân Tri cứng ngắc, vội vàng giơ ngón trỏ lên để bên miệng, “Suỵt.”
Ánh mắt Hàn Chúc Chúc mờ mịt, liếc trộm nhìn bà nội, sau đó lắc đầu với Vân Tri.
Cô không để ý lắm, ôm chặt cái hộp trốn ra cửa sau.
“Chúc Chúc nhìn cái gì đấy?” Mẹ Hàn chợt hỏi.
Hàn Chúc Chúc thu tầm mắt, kéo cánh tay của bà nội Hàn, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Vân Tri đi từ phòng khách ra đến vườn hoa, nếu đi cửa chính thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, cô đang chuẩn bị leo tường.
Trước tiên, Vân Tri ném cái hộp qua vách tường, hai chân đạp lên lan can, nhanh nhẹn nhảy xuống, sau khi chạm mặt đất, cô nhặt cái hộp lên phủi đất, một đường đi rời tiểu khu.
Đèn đường sáng chói, cái bóng dưới chân cô dài trên con đường.
Con đường này ít người yên tĩnh, ngõ ngách đều là bóng tối.
Vân Tri ôm cái hộp thật chặt, vừa nghĩ đến lúc được gặp Lộ Tinh Minh, cô không thấy cô đơn gì nữa.
Cô chạy ra trạm xe buýt, thành công bắt một chuyến xe, đến trong thành phố, lại đổi xe đến Thành Nam, nhân tiện bên đường có một tiệm bánh ngọt, Vân Tri mua một cái bánh nhỏ, đi bộ đến ký túc xá.
Gió đêm ngừng thổi, bông tuyết từ trên trời rơi xuống, người đi đường dừng bước, ngửa đầu nhìn tuyết rơi.
Tuyết rơi hơi lạnh, một bông tuyết trắng chạm lên làn da cô.
Cô đi rất nhanh, hơi thở lạnh lẽo ngưng đọng trên khăn choàng cổ.
Đường đến ký túc xá chỉ còn cách một con đường, Vân Tri đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Cách đó không xa.
Anh rất cao, dáng người cao ngất tựa như trúc, bước chân chậm rãi, tuyết rơi trên đầu vai anh, bóng lưng vô cùng dịu dàng.
Vân Tri sáng mắt, trong lòng khẽ run, một tiếng hô gọi anh nghẹn ở trong họng.
Mắt thấy thiếu niên càng ngày càng xa, cô há hốc mồm, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thí chủ–!”
Người trước mặt dừng bước, rất nhanh quay đầu lại.
Đèn đường sáng sủa, cô gái nhỏ đứng ở dưới tuyết, đội mũ đỏ, khăn choàng cổ và cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt trong veo, lúc cười có lúm đồng tiền, đôi mắt óng ánh, cả người đáng yêu như ông già Noel đi tặng quà giáng sinh.
“Thí chủ!”
Vân Tri lại kêu, chạy nhanh như bay tới.
Lộ Tinh Minh rốt cuộc cũng bình tĩnh, thấy cô chạy nhanh như vậy không khỏi nhắc nhở: “Cẩn thận té …”
Lời còn chưa dứt, Vân Tri trượt chân té xuống đất, hai cái hộp trên tay cùng lúc rớt xuống.
… Quả nhiên là bị trượt té.
Lộ Tinh Minh bỗng thấy đau lòng, sải bước tiến lên kéo cánh tay cô đỡ dậy, “Em chạy nhanh như vậy làm gì.”
Anh cau mày, lại kéo tay cô qua quan sát.
Tay Vân Tri bị trầy da, cô thổi thổi vết thương, tổn thương mong đợi: “Em muốn gặp anh mà~”
Hộp bánh rớt trên đất đã bị biến hình, Vân Tri thấp mắt, cô còn đang muốn cùng Lộ Tinh Minh thổi nến kia mà.
Lộ Tinh Minh khom người, nhặt cái hộp lên, bánh ngọt bên trong bị dập, qua cái hộp trong suốt, anh có thể thấy trên bánh kem viết [ Thí chủ sinh nhật vui vẻ ], anh cầm chặt, ánh mắt dịu dàng.
Lộ Tinh Minh giương mắt, giọng nói ấm áp trấn an: “Không sao cả, còn có thể ăn được.”
Vân Tri thút tha thút thít, gật đầu một cái, nhưng tâm tình lại không khỏi đau khổ.
Lộ Tinh Minh cúi người nhìn hốc mắt đỏ lên, đầu ngón tay lạnh lẽo nhéo má cô, giọng nói thanh thúy: “Không được khóc.”
“Em không khóc!” Vân Tri nhịn nước mắt xuống, khuôn mặt nhỏ đầy kiên cường.
Trong ánh mắt, mi mắt anh yên tĩnh, con ngươi hết sức lưu luyến vẻ tuyết trắng.
Vân Tri chăm chú nhìn anh, môi mấp máy, nói: “Thí chủ, sinh nhật vui vẻ.”
Cô tới đây chính là để nói với anh những lời này.
Lộ Tinh Minh cười một tiếng, nhẹ búng trên trán cô, làm cho cô gái nhỏ đỏ mặt tới tận mang tai.
Anh cúi người phủi đất dính trên người cô, lại sửa sang các nếp nhăn quần áo, cuối cùng, nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Tri đi về phía trước, “Đi thôi.”
“Còn… còn một hộp nữa.” Vân Tri lật đật nhặt hộp quà còn ở trên mặt đất, ôm vào lòng như báu vật.
“Cái gì vậy?”
Màu sắc của cái hộp đáng lo ngại, hoa văn ở phía trên hơi già.
“Quà sinh nhật.”
“Của anh?” Lộ Tinh Minh nhướng mày, đầy hứng thú, “Có thể nói cho anh biết đó là cái gì không.”
Cô gái nhỏ mặt đầy nghiêm nghị: “Không được, ăn bánh kem xong mới nói cho anh.”Lộ Tinh Minh lại cụp mắt, nắm chặt tay cô không hỏi nhiều nữa, về thẳng kí túc xá.
Vân Tri bị ngã làm áo khoác trắng biến thành áo đen, mấy vết bẩn làm cô đau lòng vô cùng, cũng không biết có thể giặt sạch được không.
“Lại đây.”
Lộ Tinh Minh mới vừa đổi dép, anh cầm hộp thuốc gọi cô lại.
“Chúng ta ăn bánh ngọt sao?”
“Lát nữa.” Lộ Tinh Minh kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Tri qua, dùng bông xử lý vết thương sạch sẽ, động tác cẩn thận xoa thuốc cho cô.
Thuốc làm cho vết thương càng đau hơn, Vân Tri nhíu mày, muốn rút tay nhưng vẫn cắn răng nhịn.
“Xong rồi.”
Vân Tri thở phào nhẹ nhõm, lập tức hào hứng lấy bánh ngọt để lên bàn.
Bánh ngọt bị rớt nên bị biến hình, bơ dính vào hộp, hoa văn tinh xảo bị phá hỏng, nhìn rất xấu. Vân Tri thấy mất mát, nhưng vẫn kiên định, cắm nến lên, tắt tất cả đèn, cô kéo Lộ Tinh Minh, trong miệng giục anh cầu nguyện.
Nhìn ánh nến chập chờn, Lộ Tinh Minh chậm rãi nhắm mắt.
“Anh xong chưa?” Vân Tri nín thở, nhỏ giọng hỏi.
“Chưa.”
Một lát sau.
Vân Tri giương mắt: “Anh xong chưa.”
Lộ Tinh Minh: “Chưa xong.”
“Ồ.” Vân Tri chống cằm ở trên bàn, mắt nhìn gương mặt của Lộ Tinh Minh, lại nhìn bánh ngọt tỏa ra mùi bơ sữa, cô liếm môi, suy nghĩ muốn liếm một chút nhưng bên tai lại là lời cảnh báo của thiếu niên:
“Không được ăn vụng.”
Cô phồng má, đàng hoàng ngồi yên.
Cuối cùng, Lộ Tinh Minh thổi nến.
“Anh ước cái gì vậy?” Vân Tri tò mò.
“Nói ra thì không linh nghiệm.” Lộ Tinh Minh cúi đầu, cắt bánh ngọt một miếng lớn đưa đến tay Vân Tri.
Cô đã đói, không cần dùng dao nĩa mà cắn một miếng lớn, bơ dính trên miệng như một chòm râu trắng, cô hài lòng cảm thán, cảm thấy đây là lúc hạnh phúc nhất trên đời.
Vân Tri chưa từng có sinh nhật, cũng chưa ăn qua bánh kem, thấy bà nội Hàn đưa cho Hàn Lệ một cái bánh kem lớn lại ngon, nhưng cô không dám ăn nhiều, nếm hai miếng rồi không dám động đậy.
Lộ Tinh Minh chống cằm nhìn cô, mỉm cười.
Ăn bánh kem xong, Vân Tri mới nhớ quà còn chưa tặng cho anh, cô đẩy cái hộp qua, khẩn trương xoa đôi tay nhỏ: “Tặng cho anh.”
Dưới tầm mắt của Vân Tri, Lộ Tinh Minh chậm rãi tháo nơ con bướm, mở nắp ra, lúc thấy đồ bên trong, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắt.
Đó là một cái quần len, màu đỏ, rất chói.
Lộ Tinh Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vân Tri.
Cô không phát hiện ra điều gì, cúi đầu xấu hổ, “Là tự tay em đan.”
“Tự tay?”
“Đúng vậy.” Vân Tri nói, “Em rất nghèo, không có tiền mua đồ quý nên tự tay đan quần len, trời bây giờ cũng lạnh rồi, đúng lúc anh có thể mặc.”
Trầm ngâm một lúc.
Lộ Tinh Minh mở miệng, “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Vân Tri xấu hổ một cách khó hiểu.
Hai người ngồi yên lặng mấy giây, Vân Tri đột nhiên chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa thật chặt, sau đó kêu to, “Thí chủ, anh thử quần xem đi, em không có nhìn trộm đâu!”
Rắc rắc.
Cô dứt khoát khóa cửa.
Trong phòng khách.
Lộ Tinh Minh giằng co với cái quần kia thật lâu, cuối cùng thở dài, cầm cái quần lên, đi tới mép giường mặc thử.
Lộ Tinh Minh phát hiện ra cô gái nhỏ của anh rất tỉ mỉ, không những mềm mịn mà cái quần còn có một khoảng ở giữa đũng quần, và thắt lưng được buộc bằng dây thun, thực sự chu đáo.
Thay quần xong, Lộ Tinh Minh mặt vô cảm đứng quan sát ở trước gương.
Thành thật mà nói thì quần len rất ấm áp, ấm hơn cả đồ lót của anh, nhưng mà nó ngứa, anh không khỏi dùng tay gãi gãi.
“Thí chủ, anh xong chưa?”
Sau lưng, Vân Tri hỏi nhỏ.
Lộ Tinh Minh giật mình, rút tay về, ho nhẹ một tiếng: “Xong rồi.”
Vân Tri đi ra.
Cô nhìn Lộ Tinh Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt hài lòng với tài nghệ của mình, sau đó ngồi xuống, chỉnh sửa quần cho anh.
Xong hết, Vân Tri gật đầu, “Len mới sẽ ngứa da, mặc nhiều lần sẽ quen, anh xem có vừa người không?”
Nhìn cái quần bên ngoài vớ, Lộ Tinh Minh giật khóe miệng, nhíu mày, một nỗi phức tạp không thể nói ra, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, khó khăn mới rặn ra hai chữ: “Vừa.”
“Vậy anh có thích không?”
Lộ Tinh Minh trầm mặc.
Trầm mặc suốt hai giây.
‘Thích.” Hai chữ nhẹ bỗng, không biết làm sao để chấp nhận.
Vân Tri dừng lại, “Nếu anh không thích thì em sẽ làm cái khác, anh muốn cái gì?”
Nghe cô nói sẽ làm cái khác, Lộ Tinh Minh lập tức nói: “Không cần đâu, anh chỉ thích quần len.”
“Thật không?” Ánh mắt Vân Tri hoài nghi.
“Thật mà.” Giọng nói anh chắc chắn, không như nói dối.
Vân Tri siết chặt tay, ánh mắt nhìn quanh, môi mấp máy, “Vậy thì… có thể, có thể ôm anh một cái được không?”
Nói xong, Vân Tri ngừng thở, chờ anh đáp lại.
Lộ Tinh Minh cười một tiếng, ôm lấy vai cô, vững vàng kéo cô vào lòng.
Hai cánh tay anh bền chắc, ngực ấm áp, có thể hoàn toàn bao phủ lấy cô, cách một lớp quần áo, Vân Tri nghe thấy nhịp đập trái tim của anh.
Đầu ngón tay cô nhúc nhích một chút, chậm rãi giơ tay ôm lấy anh.
Bầu không khí rất ấm áp.
Người trong lòng đang ôm lấy anh làm anh rất ấm áp.
Nhưng mà…
Thật mẹ nó ngứa!
Vân Tri nhắm hai mắt, Lộ Tinh Minh mốn nói lại thôi, muốn đẩy cô ra nhưng lại không đẩy, cuối cùng buông một tay xuống, vòng qua sau gãi gãi. Khi Vân Tri có động tĩnh thì anh lập tức thu tay về.
Anh rất buồn bực.
Thẩm mỹ của nhỏ tóc giả ngày càng lệch lạc, theo đà này mà xuống thì anh không chừng sẽ nhận được áo len, áo lót, sau khi kết hôn thì có lẽ còn nhận được quần nhỏ, kỹ thuật của cô rất tốt nhưng nếu ngày nào đó nổi hứng lên tặng cho anh một đôi giày vải thì làm sao?
Lộ Tinh Minh lo lắng, cuối cùng hạ quyết tâm.
Sau khi kết hôn nhất định không để Vân Tri quản lí việc ăn mặc!
Bà nội Hàn và ba mẹ Hàn đang xem TV ở phòng khách.
Bây giờ là 9 giờ đúng, thời gian này chắc chắn anh hai sẽ không cho cô đi ra ngoài, hỏi lí do cô cũng không biết nói sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Tri quyết định lén đi ra ngoài, chờ đến lúc tặng quà cho Lộ Tinh Minh xong, khi đó về nhà chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện.
Vân Tri ôm chặt cái hộp, rón rén đi xuống lầu.
Mọi người trong nhà cũng không phát hiện nhưng Hàn Chúc Chúc thì nghe được động tĩnh nên quay đầu nhìn lại, nhìn Vân Tri ăn mặc chỉnh tề đang muốn trốn ra ngoài, Hàn Chúc Chúc mở to mắt.
Sống lưng Vân Tri cứng ngắc, vội vàng giơ ngón trỏ lên để bên miệng, “Suỵt.”
Ánh mắt Hàn Chúc Chúc mờ mịt, liếc trộm nhìn bà nội, sau đó lắc đầu với Vân Tri.
Cô không để ý lắm, ôm chặt cái hộp trốn ra cửa sau.
“Chúc Chúc nhìn cái gì đấy?” Mẹ Hàn chợt hỏi.
Hàn Chúc Chúc thu tầm mắt, kéo cánh tay của bà nội Hàn, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Vân Tri đi từ phòng khách ra đến vườn hoa, nếu đi cửa chính thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, cô đang chuẩn bị leo tường.
Trước tiên, Vân Tri ném cái hộp qua vách tường, hai chân đạp lên lan can, nhanh nhẹn nhảy xuống, sau khi chạm mặt đất, cô nhặt cái hộp lên phủi đất, một đường đi rời tiểu khu.
Đèn đường sáng chói, cái bóng dưới chân cô dài trên con đường.
Con đường này ít người yên tĩnh, ngõ ngách đều là bóng tối.
Vân Tri ôm cái hộp thật chặt, vừa nghĩ đến lúc được gặp Lộ Tinh Minh, cô không thấy cô đơn gì nữa.
Cô chạy ra trạm xe buýt, thành công bắt một chuyến xe, đến trong thành phố, lại đổi xe đến Thành Nam, nhân tiện bên đường có một tiệm bánh ngọt, Vân Tri mua một cái bánh nhỏ, đi bộ đến ký túc xá.
Gió đêm ngừng thổi, bông tuyết từ trên trời rơi xuống, người đi đường dừng bước, ngửa đầu nhìn tuyết rơi.
Tuyết rơi hơi lạnh, một bông tuyết trắng chạm lên làn da cô.
Cô đi rất nhanh, hơi thở lạnh lẽo ngưng đọng trên khăn choàng cổ.
Đường đến ký túc xá chỉ còn cách một con đường, Vân Tri đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Cách đó không xa.
Anh rất cao, dáng người cao ngất tựa như trúc, bước chân chậm rãi, tuyết rơi trên đầu vai anh, bóng lưng vô cùng dịu dàng.
Vân Tri sáng mắt, trong lòng khẽ run, một tiếng hô gọi anh nghẹn ở trong họng.
Mắt thấy thiếu niên càng ngày càng xa, cô há hốc mồm, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thí chủ–!”
Người trước mặt dừng bước, rất nhanh quay đầu lại.
Đèn đường sáng sủa, cô gái nhỏ đứng ở dưới tuyết, đội mũ đỏ, khăn choàng cổ và cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt trong veo, lúc cười có lúm đồng tiền, đôi mắt óng ánh, cả người đáng yêu như ông già Noel đi tặng quà giáng sinh.
“Thí chủ!”
Vân Tri lại kêu, chạy nhanh như bay tới.
Lộ Tinh Minh rốt cuộc cũng bình tĩnh, thấy cô chạy nhanh như vậy không khỏi nhắc nhở: “Cẩn thận té …”
Lời còn chưa dứt, Vân Tri trượt chân té xuống đất, hai cái hộp trên tay cùng lúc rớt xuống.
… Quả nhiên là bị trượt té.
Lộ Tinh Minh bỗng thấy đau lòng, sải bước tiến lên kéo cánh tay cô đỡ dậy, “Em chạy nhanh như vậy làm gì.”
Anh cau mày, lại kéo tay cô qua quan sát.
Tay Vân Tri bị trầy da, cô thổi thổi vết thương, tổn thương mong đợi: “Em muốn gặp anh mà~”
Hộp bánh rớt trên đất đã bị biến hình, Vân Tri thấp mắt, cô còn đang muốn cùng Lộ Tinh Minh thổi nến kia mà.
Lộ Tinh Minh khom người, nhặt cái hộp lên, bánh ngọt bên trong bị dập, qua cái hộp trong suốt, anh có thể thấy trên bánh kem viết [ Thí chủ sinh nhật vui vẻ ], anh cầm chặt, ánh mắt dịu dàng.
Lộ Tinh Minh giương mắt, giọng nói ấm áp trấn an: “Không sao cả, còn có thể ăn được.”
Vân Tri thút tha thút thít, gật đầu một cái, nhưng tâm tình lại không khỏi đau khổ.
Lộ Tinh Minh cúi người nhìn hốc mắt đỏ lên, đầu ngón tay lạnh lẽo nhéo má cô, giọng nói thanh thúy: “Không được khóc.”
“Em không khóc!” Vân Tri nhịn nước mắt xuống, khuôn mặt nhỏ đầy kiên cường.
Trong ánh mắt, mi mắt anh yên tĩnh, con ngươi hết sức lưu luyến vẻ tuyết trắng.
Vân Tri chăm chú nhìn anh, môi mấp máy, nói: “Thí chủ, sinh nhật vui vẻ.”
Cô tới đây chính là để nói với anh những lời này.
Lộ Tinh Minh cười một tiếng, nhẹ búng trên trán cô, làm cho cô gái nhỏ đỏ mặt tới tận mang tai.
Anh cúi người phủi đất dính trên người cô, lại sửa sang các nếp nhăn quần áo, cuối cùng, nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Tri đi về phía trước, “Đi thôi.”
“Còn… còn một hộp nữa.” Vân Tri lật đật nhặt hộp quà còn ở trên mặt đất, ôm vào lòng như báu vật.
“Cái gì vậy?”
Màu sắc của cái hộp đáng lo ngại, hoa văn ở phía trên hơi già.
“Quà sinh nhật.”
“Của anh?” Lộ Tinh Minh nhướng mày, đầy hứng thú, “Có thể nói cho anh biết đó là cái gì không.”
Cô gái nhỏ mặt đầy nghiêm nghị: “Không được, ăn bánh kem xong mới nói cho anh.”Lộ Tinh Minh lại cụp mắt, nắm chặt tay cô không hỏi nhiều nữa, về thẳng kí túc xá.
Vân Tri bị ngã làm áo khoác trắng biến thành áo đen, mấy vết bẩn làm cô đau lòng vô cùng, cũng không biết có thể giặt sạch được không.
“Lại đây.”
Lộ Tinh Minh mới vừa đổi dép, anh cầm hộp thuốc gọi cô lại.
“Chúng ta ăn bánh ngọt sao?”
“Lát nữa.” Lộ Tinh Minh kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Tri qua, dùng bông xử lý vết thương sạch sẽ, động tác cẩn thận xoa thuốc cho cô.
Thuốc làm cho vết thương càng đau hơn, Vân Tri nhíu mày, muốn rút tay nhưng vẫn cắn răng nhịn.
“Xong rồi.”
Vân Tri thở phào nhẹ nhõm, lập tức hào hứng lấy bánh ngọt để lên bàn.
Bánh ngọt bị rớt nên bị biến hình, bơ dính vào hộp, hoa văn tinh xảo bị phá hỏng, nhìn rất xấu. Vân Tri thấy mất mát, nhưng vẫn kiên định, cắm nến lên, tắt tất cả đèn, cô kéo Lộ Tinh Minh, trong miệng giục anh cầu nguyện.
Nhìn ánh nến chập chờn, Lộ Tinh Minh chậm rãi nhắm mắt.
“Anh xong chưa?” Vân Tri nín thở, nhỏ giọng hỏi.
“Chưa.”
Một lát sau.
Vân Tri giương mắt: “Anh xong chưa.”
Lộ Tinh Minh: “Chưa xong.”
“Ồ.” Vân Tri chống cằm ở trên bàn, mắt nhìn gương mặt của Lộ Tinh Minh, lại nhìn bánh ngọt tỏa ra mùi bơ sữa, cô liếm môi, suy nghĩ muốn liếm một chút nhưng bên tai lại là lời cảnh báo của thiếu niên:
“Không được ăn vụng.”
Cô phồng má, đàng hoàng ngồi yên.
Cuối cùng, Lộ Tinh Minh thổi nến.
“Anh ước cái gì vậy?” Vân Tri tò mò.
“Nói ra thì không linh nghiệm.” Lộ Tinh Minh cúi đầu, cắt bánh ngọt một miếng lớn đưa đến tay Vân Tri.
Cô đã đói, không cần dùng dao nĩa mà cắn một miếng lớn, bơ dính trên miệng như một chòm râu trắng, cô hài lòng cảm thán, cảm thấy đây là lúc hạnh phúc nhất trên đời.
Vân Tri chưa từng có sinh nhật, cũng chưa ăn qua bánh kem, thấy bà nội Hàn đưa cho Hàn Lệ một cái bánh kem lớn lại ngon, nhưng cô không dám ăn nhiều, nếm hai miếng rồi không dám động đậy.
Lộ Tinh Minh chống cằm nhìn cô, mỉm cười.
Ăn bánh kem xong, Vân Tri mới nhớ quà còn chưa tặng cho anh, cô đẩy cái hộp qua, khẩn trương xoa đôi tay nhỏ: “Tặng cho anh.”
Dưới tầm mắt của Vân Tri, Lộ Tinh Minh chậm rãi tháo nơ con bướm, mở nắp ra, lúc thấy đồ bên trong, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắt.
Đó là một cái quần len, màu đỏ, rất chói.
Lộ Tinh Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vân Tri.
Cô không phát hiện ra điều gì, cúi đầu xấu hổ, “Là tự tay em đan.”
“Tự tay?”
“Đúng vậy.” Vân Tri nói, “Em rất nghèo, không có tiền mua đồ quý nên tự tay đan quần len, trời bây giờ cũng lạnh rồi, đúng lúc anh có thể mặc.”
Trầm ngâm một lúc.
Lộ Tinh Minh mở miệng, “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Vân Tri xấu hổ một cách khó hiểu.
Hai người ngồi yên lặng mấy giây, Vân Tri đột nhiên chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa thật chặt, sau đó kêu to, “Thí chủ, anh thử quần xem đi, em không có nhìn trộm đâu!”
Rắc rắc.
Cô dứt khoát khóa cửa.
Trong phòng khách.
Lộ Tinh Minh giằng co với cái quần kia thật lâu, cuối cùng thở dài, cầm cái quần lên, đi tới mép giường mặc thử.
Lộ Tinh Minh phát hiện ra cô gái nhỏ của anh rất tỉ mỉ, không những mềm mịn mà cái quần còn có một khoảng ở giữa đũng quần, và thắt lưng được buộc bằng dây thun, thực sự chu đáo.
Thay quần xong, Lộ Tinh Minh mặt vô cảm đứng quan sát ở trước gương.
Thành thật mà nói thì quần len rất ấm áp, ấm hơn cả đồ lót của anh, nhưng mà nó ngứa, anh không khỏi dùng tay gãi gãi.
“Thí chủ, anh xong chưa?”
Sau lưng, Vân Tri hỏi nhỏ.
Lộ Tinh Minh giật mình, rút tay về, ho nhẹ một tiếng: “Xong rồi.”
Vân Tri đi ra.
Cô nhìn Lộ Tinh Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt hài lòng với tài nghệ của mình, sau đó ngồi xuống, chỉnh sửa quần cho anh.
Xong hết, Vân Tri gật đầu, “Len mới sẽ ngứa da, mặc nhiều lần sẽ quen, anh xem có vừa người không?”
Nhìn cái quần bên ngoài vớ, Lộ Tinh Minh giật khóe miệng, nhíu mày, một nỗi phức tạp không thể nói ra, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, khó khăn mới rặn ra hai chữ: “Vừa.”
“Vậy anh có thích không?”
Lộ Tinh Minh trầm mặc.
Trầm mặc suốt hai giây.
‘Thích.” Hai chữ nhẹ bỗng, không biết làm sao để chấp nhận.
Vân Tri dừng lại, “Nếu anh không thích thì em sẽ làm cái khác, anh muốn cái gì?”
Nghe cô nói sẽ làm cái khác, Lộ Tinh Minh lập tức nói: “Không cần đâu, anh chỉ thích quần len.”
“Thật không?” Ánh mắt Vân Tri hoài nghi.
“Thật mà.” Giọng nói anh chắc chắn, không như nói dối.
Vân Tri siết chặt tay, ánh mắt nhìn quanh, môi mấp máy, “Vậy thì… có thể, có thể ôm anh một cái được không?”
Nói xong, Vân Tri ngừng thở, chờ anh đáp lại.
Lộ Tinh Minh cười một tiếng, ôm lấy vai cô, vững vàng kéo cô vào lòng.
Hai cánh tay anh bền chắc, ngực ấm áp, có thể hoàn toàn bao phủ lấy cô, cách một lớp quần áo, Vân Tri nghe thấy nhịp đập trái tim của anh.
Đầu ngón tay cô nhúc nhích một chút, chậm rãi giơ tay ôm lấy anh.
Bầu không khí rất ấm áp.
Người trong lòng đang ôm lấy anh làm anh rất ấm áp.
Nhưng mà…
Thật mẹ nó ngứa!
Vân Tri nhắm hai mắt, Lộ Tinh Minh mốn nói lại thôi, muốn đẩy cô ra nhưng lại không đẩy, cuối cùng buông một tay xuống, vòng qua sau gãi gãi. Khi Vân Tri có động tĩnh thì anh lập tức thu tay về.
Anh rất buồn bực.
Thẩm mỹ của nhỏ tóc giả ngày càng lệch lạc, theo đà này mà xuống thì anh không chừng sẽ nhận được áo len, áo lót, sau khi kết hôn thì có lẽ còn nhận được quần nhỏ, kỹ thuật của cô rất tốt nhưng nếu ngày nào đó nổi hứng lên tặng cho anh một đôi giày vải thì làm sao?
Lộ Tinh Minh lo lắng, cuối cùng hạ quyết tâm.
Sau khi kết hôn nhất định không để Vân Tri quản lí việc ăn mặc!
/107
|