Giờ quá trễ, Lộ Tinh Minh không yên tâm để Vân Tri một mình trở về, cho nên anh trực tiếp lái xe đưa cô về nhà đến tận cửa Hàn gia.
Xuống xe, Vân Tri ngước mắt nhìn ngôi nhà ở phía sau lưng mình, hoàn toàn tối đen, chắc hẳn mọi người đã ngủ.
Tuyết đã ngừng rơi, một màu trắng xóa trong đêm đen, hai người với nhau, đêm nay như một đêm mộng ảo.
Hai tay Lộ Tinh Minh cắm vào túi quần, yên tĩnh dựa vào thân xe, ánh mắt quan sát vóc dáng bé nhỏ của cô.
“Em về nhé.”
Hai người tạm biệt nhau, lúc này Vân Tri nói với anh một câu.
Thấy thiếu niên gật đầu, Vân Tri luyến tiếc quay đầu lại, đạp lan can đang leo lên, cô lại chạy lại trước mặt Lộ Tinh Minh.
“Sinh nhật vui vẻ nhé!” Vân Tri ngẩng mặt lên, ánh mắt trong suốt có hình dáng anh tuấn của anh.
“Em đã nói rồi.”
“Nói lần nữa cũng có sao đâu…” Vân Tri nhúc nhích mũi chân, cúi đầu, yên lặng một hồi, rốt cuộc cũng không còn chủ đề gì để nói với anh nữa, “Vậy, vậy em đi nhé, anh ngủ ngon.”
Lộ Tinh Minh không lên tiếng, đột nhiên kéo cô lại, một cái hôn dán lên trán cô.
Người Vân Tri khẽ run, đôi mắt trợn to.
“Ngủ ngon.”
Hơi thở của anh dán lên tai của Vân Tri, giọng nói trầm thấp lướt qua.
Vân Tri chống mặt đất leo lên tường, sau khi đi băng qua vườn hoa, cả suốt đoạn đường cô chỉ cảm thấy như mộng du, cho đến khi cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn mình thì cô mới thức tỉnh.
Vân Tri nhìn lại, cách một cửa sổ trong căn phòng sáng ở tầng 2, rèm cửa sổ được kéo ra, gương mặt âm trầm hiện ra.
Là bà nội Hàn.
Vân Tri căng thẳng trong lòng, lập tức mất đi phản ứng.
Vẻ mặt không cảm xúc của bà nội Hàn nhìn cô trong ba giây, sau đó xoay người biến mất ở sau rèm cửa sổ.
Vân Tri thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ mở cửa, thay giày trở về phòng mình.
Lộ Tinh Minh vẫn luôn đứng ở dưới, cho đến khi phòng của Vân Tri đã được bật đèn lên, anh mới lái xe rời đi, cùng lúc đó nhận được voice chat của Vân Tri: [ Anh nhớ chú ý đường, còn nữa, chúc mừng sinh nhật. ]
Đây là lần thứ ba cô nói chúc mừng sinh nhật anh.
Lộ Tinh Minh bật nhạc trong xe, trên mặt cười nhạt, nhưng đến khi nhớ lại cuộc gọi lúc sáng, vẻ mặt anh dần lạnh lẽo.
“Ba bảo anh trở về nhà.”
“Ông ấy muốn đính hôn cho anh với con gái nhỏ của Mạnh gia, thời gian hẹn là vào tuần tới.”
Những lời đó cứ quanh quẩn không tan trong đầu anh, Lộ Tinh Minh đau đầu, anh nhanh chóng quay đầu xe lại, đi về nhà.
Giờ này Lộ gia đều đã ngủ, lúc Lộ Tinh Minh vào cửa gây tiếng động rất lớn, nhanh chóng đánh thức ông Lộ và Tô Tiệp.
Ông Lộ vừa mới xuống lầu, sắc mặt nhạt nhẽo, “Trễ như vậy về làm gì.”
“Không phải ba muốn gặp tôi sao.” Lộ Tinh Minh ngồi trên ghế sô pha, liếc ông một cái, “Tôi trở về để hỏi rốt cuộc ba muốn tôi làm gì.”
Ông Lộ hừ lạnh, “Có chuyện gì thì mai nói sau, bây giờ muộn rồi.” Vừa nói vừa chuẩn bị về phòng.
Lộ Tinh Minh không cho ông cơ hội, mở miệng, “Kéo dài để ngày mai mới là muộn, bây giờ nói luôn đi.”
Ông Lộ nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích.
“Dựa theo di chúc của ông tôi thì chỉ cần ông nuôi tôi đến năm 18 tuổi thì sẽ có được 50% cổ phần của Liễu thị, còn lại đều là của cháu trai, tức là tôi thừa kế. Hôm nay tôi đã qua sinh nhật lần thứ 18, chắc cũng là lúc ông thực hiện phần di chúc kia rồi nhỉ.”
Không bao lâu sau khi mẹ Lộ Tinh Minh qua đời, ông ngoại anh bị chuẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối, ông ngoại biết thời gian còn lại của mình không nhiều, lại biết có một đám người như hổ rình mồi Liễu gia, lo lắng Lộ Tinh Minh không có chỗ nương tựa, không người chăm sóc, sợ hơn là tâm huyết của mình bị hủy trong chốc lát, vì vậy chỉ có thể đem tất cả giao phó cho ông Lộ, mặc dù ông biết, ông Lộ là người đã hại con gái của mình.
Ông ngoại rất nhanh qua đời, ông Lộ nhanh chóng tiếp nhận Liễu thị tập đoàn, Tô Tiệp sau một năm cười thì cũng đã được vào cửa, lại không lâu sau, Lộ Tinh Minh có thêm một em trai, trong nhà anh tức khắc trở thành người thừa, nếu như không phải là phần di chúc kia, có lẽ cuộc sống anh có khi còn gian nan hơn nhiều.
Sắc mặt ông Lộ nhanh chóng thay đổi, cắn răng nói, “Lộ Tinh Minh, mày muốn giương cánh bay rồi đúng không?”
Lộ Tinh Minh bình tĩnh: “Còn hơn ông nghĩ nữa.” Anh cười, “Tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông.”
“Mày dám nói điều này à.”
“Còn không phải nguyện vọng của ba sao?” Lộ Tinh Minh nhếch mắt, “Ông đã lấy được tất cả tài sản của mẹ tôi rồi, hôm nay tôi chỉ cần phần còn lại ông ngoại để lại cho tôi thôi, nếu như ông còn có chút thương xót mối quan hệ cha con này thì hi vọng ông có thể giao lại vườn lê nhỏ ở Dương Lâu của mẹ giao lại cho tôi, nếu ông không đồng ý thì tôi có thể mua lại.”
“Lộ Tinh Minh!” Ông Lộ tức giận ôm ngực lại, “Mày muốn trốn tránh nên mới đoạn tuyệt quan hệ với tao chứ gì? Mày đúng thật là cứng cánh muốn tự bay mà!”
“Đúng vậy!” Lộ Tinh Minh trả lời không chút do dự, hai tròng mắt anh đỏ thẫm, vẻ mặt kiên định, “Để cho ông vui vẻ hạnh phúc thì đừng trễ nãi thời gian của chúng ta.”
Ông Lộ nắm chặt năm ngón tay, tức giận nhìn Lộ Tinh Minh.
Lúc còn trẻ, ông đã có nữ sinh mà mình thích, sau đó gia đình nhúng tay vào buộc phải chia tay, phải kết hôn với mẹ của Lộ Tinh Minh. Ban đầu hai người đã rất rõ ràng với nhau, sau ba năm thì ly dị, kết quả, đối phương lại lừa gạt ông, lén mang thai còn sinh ra.
Ông Lộ không thích đứa con trai này, sau khi vợ qua đời, ông càng chán ghét và sợ hãi Lộ Tinh Minh, mỗi khi Lộ Tinh Minh dùng ánh mắt kia nhìn ông, ông ta luôn nhớ đến lúc người vợ được vớt lên từ hồ nước lạnh lẽo, trợn to mắt, vừa oán hận vừa không cam lòng nhìn ông ta.
Đoạn tuyệt cũng tốt.
Lộ Tinh Minh bất cần đời, không phải, phải nói là không có chút lợi ích gì đối với gia đình này, còn muốn gây dựng một mối quan hệ với Mạnh gia, hơn nữa là vì cống hiến cho tập đoàn, bây giờ nhìn lại thì không cần gì nữa.
“Được, nhưng nếu mày muốn đoạn tuyệt thì phải để lại tất cả tài sản, sau này dù mày sống hay chết, tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến nhà này.”
Lộ Tinh Minh gật đầu.
“Tài sản ông ngoại để lại cho mày sẽ được sắp xếp lại trong vòng một tuần, chuyện này cũng được sẽ công bố ở tuần này, mày có thể từ từ sắp xếp.”
Lộ Tinh Minh gật đầu.
“Nhà mẹ mày ở tao cũng sẽ giao lại cho mày, điều kiện đầu tiên là phải giao lại nhà cũ của ông ngoại mày cho tao.”
Đến nước này rồi, ông Lộ cũng không muốn mình lỗ vốn.
Lộ Tinh Minh lại gật đầu đồng ý.
“Vậy được rồi, đi đi.” Ông Lộ xua tay, vẻ mặt mệt mỏi.
Lộ Tinh Minh nhìn gương mặt già nua của ông, đáy lòng kích động, không nhịn được mà hỏi: “Ba, ba có biết hôm nay là sinh nhật con không?”
Ông Lộ cau mày, như là đang suy tư.
Lộ Tinh Minh bỗng nhiên hiểu rõ, lại không chờ ông ta trả lời, xách đồ lên rời khỏi nhà.
Ngoài nhà rất lạnh, anh ngồi trong xe nhìn căn nhà sang trọng kia, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mỗi giây mỗi phút của anh đều lạnh cảm giác lạnh đến thấu xương.
Căn nhà từng không liên quan gì đến anh, ba và anh cũng không liên quan, từng ngọn cây cọng cỏ cũng không liên quan đến anh nữa, anh chỉ có một mình, từ giờ về sau, thật là về sau anh chỉ có một mình.
Lộ Tinh Minh đạp chân ga, bóng xe chậm rãi bị hút vào màn đêm.
“Tiểu Minh, ba con không phải cố ý ghi sai ngày sinh của con lên hộ khẩu đâu, chỉ là ba tạm thời quên thôi con nhé.”
Không đâu mẹ, chẳng qua là ông ta không thèm để ý.
Ông ta chưa bao giờ để ý.
Khung cảnh trước mắt anh trở nên mơ hồ, cắn chặt răng lại, cuối cùng vuốt mặt một cách qua loa, ánh mắt dần bình tĩnh.
Mấy ngày nay Lộ Tinh Minh cũng không đến trường học, điện thoại cũng không gọi được, ký túc xá vắng hơi người.
Lưu Bưu Hổ lạ lẫm với tình cảnh này, nhưng cũng không biểu hiện quá mức cuống cuồng. Chỉ có Vân Tri, mỗi ngày đi học đều ngẩn người nhìn bàn học trống trơn ở phía sau, sau khi tan học, cô dùng thẻ phòng mở cửa phòng anh, sau đó quét dọn sạch sẽ, lại ngồi khổ sở trên ghế sô pha.
Thí chủ không trở lại, nhất định là có chuyện gì đó rồi ~
Vân Tri muốn giúp nhưng không thể ra sức, trừ mỗi ngày gửi tin nhắn cho anh thì cái gì cũng không làm được.
Cô không có tinh thần, ngay cả lúc trông chó cũng không vui vẻ nói chuyện cùng Tắc Ông, Thất Mã, bài nhạc hay nghe chính là “Bi thương Thái bình dương”.
Hai con chó có thể cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt, cho nên không nháo nhào kéo dây như hồi kia, ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Bây giờ là chín giờ tối. Tuyết rơi đã kết thành băng trên mặt đất, bởi vì nhiệt độ giảm xuống quá nhanh nên trên đường không có bao nhiêu người.
Vân Tri đang chậm rãi đi, đột nhiên Thất Mã dừng lại, giây kế tiếp kéo Vân Tri, Tắc Ông cũng không trầm ổn như ngày xưa, chạy theo Thất Mã, vừa chạy vừa gâu gâu.
Vân Tri biết bản thân bé nhỏ của mình không thể địch lại nổi, cô cầm chặt dây, cảm giác gió rét gầm thét bên tai, gió xẹt qua mặt, làm da phát đau.
“Dừng lại đi! Không được chạy!” Vân Tri vén tóc giả đang bay lượn, không ngừng gào thét.
“Gâu!”
Tắc Ông, Thất Mã dừng lại, cái đuôi to vẫy vẫy ở phía sau.
“Đừng chạy như thế nữa, mặt đất dễ trượt lắm nhé, sẽ bị ngã đấy.” Vân Tri thở hổn ha hổn hển, kiên nhẫn dạy dỗ hai con chó.
“Gâu!” Thất Mã không nghe, ánh mắt tỏa sáng nhìn trước, thấy Vân Tri không nhìn lại thì Thất Mã trực tiếp cắn dây trên tay cô, kéo cô đi.
Vân Tri nghi hoặc ngẩng đầu, bóng người quen thuộc rơi vào đáy mắt.
Cô còn chưa kịp mừng rỡ ngạc nhiên thì chỉ thấy ba người vây quanh Lộ Tinh Minh.
“Nghe nói Lộ thiếu bị đuổi khỏi gia đình rồi sao? Sau này không có ai bảo vệ, nhìn mày không còn kiêu ngạo vốn có nữa rồi.”
Lời này Vân Tri nghe được.
Ba người cười ầm lên, Lộ Tinh Minh lại đứng bất động.
Cô siết chặt sợi dây trong tay, ánh mắt tức giận, nhịn không được nên dắt hai con chó đi lại, đẩy bọn họ ra khỏi Lộ Tinh Minh, mấy người đang kinh ngạc nhìn cô thì Vân Tri hất cằm lên:
“Tôi bảo vệ!”
Ba chữ mạnh mẽ.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, sửng sốt.
Nhìn Vân Tri không biết từ đâu chui ra, Lộ Tinh Minh ngạc nhiên, sau đó mím môi khẽ cười, hai tay tự nhiên khoác vai cô, nhẹ giọng phụ họa, “Đúng, có cô ấy bảo vệ.”
Được ý hùa theo, Vân Tri ưỡn ngực.
“Tôi nói cho các người biết, mấy người còn làm khó anh ấy nữa thì tôi cho chó cắn hết đây!”
Tắc Ông, Thất Mã phối hợp, ra vẻ hung hăng.
Hai con chó to khổng lồ, uy phong liệt lẫm, không chỉ việc được chăm sóc tốt đến độ béo tốt. Dù cho có đến 5 người thì cũng không phải đối thủ của chúng nó.
Bóng dáng chật vật chạy trốn của bọn họ làm Vân Tri bật cười, lè lưỡi với ba người kia xong, cô chậm rãi xoay người lại nhìn Lộ Tinh Minh.
Hai người đã không gặp nhau khoảng một tuần rồi, Vân Tri rất nhớ anh, cũng có nhiều lời muốn nói nhưng lúc gặp mặt lại không biết nói gì.
Cô không tự chủ được mà nắm dây xích, trên gò má không che giấu nỗi bức rức.
Lộ Tinh Minh nhìn cô, chốc lát ngồi xổm xuống nhéo má gương mặt gầy của Thất Mã, “Xin lỗi nhé, dạo này anh bận nên không thể gặp mấy đứa.”
Lời là nói với Tắc Ông, Thất Mã nhưng là cho Vân Tri nghe.
“Sau này anh cũng không rời đi nữa, hi vọng tiểu khả ái đừng giận anh nữa có được không?”
Anh nắm mất lõ tai của Thất Mã, con chó thoải mái ngáy khò khò.
Giữa bọn họ chơi rất vui vẻ, trên vẻ mặt Lộ Tinh Minh chưa bao giờ ra vẻ nhàm chán.
Vân Tri nhìn hai con chó rồi lại nhìn Lộ Tinh Minh, không biết sao cảm thấy mình đang ăn giấm.
Cô phồng miệng, đứng giữa hai con chó, tự động mềm giọng: “Anh không sờ em sao…”
Cô nũng nịu, hơn nữa là nhích cái đầu hạt dưa tới.
Lộ Tinh Minh buồn cười, vỗ đầu cô một cái, cuối cùng đầu ngón tay tuột xuống, dùng cái tay đã chạm qua con chó nhéo má cô, vài cộng lông chó còn lướt qua mũi Vân Tri.
Cô khó nén vui mừng, cười với Lộ Tinh Minh lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“Vậy mai anh sẽ đến trường đúng không?”
“Ừ.”
Sau cuộc đối thoại đơn giản ngày thường, Vân Tri đưa dây xích của Tắc Ông đến tay anh, hai người chậm rãi đi đến nhà ông Lý.
Trên đường tĩnh lặng.
Lộ Tinh Minh bỗng nhiên lên tiếng: “Sao em không hỏi lúc trước anh đã đi đâu?”
Vân Tri nói, “Anh cũng có chuyện của anh mà, em không nên làm phiền anh.” Lông mi dài của cô khẽ run rẩy, “Nhưng nếu anh muốn nói, em cũng có thể…”
Lộ Tinh Minh mở miệng cắt ngang: “Anh đã đoạn tuyệt quan hệ với ba rồi.”
Vân Tri ngẩn ra.
“Mấy ngày qua anh bận xử lý mấy di sản ông ngoại để lại cho anh. Bởi vì luôn chạy ở bên ngoài, thường xuyên quên sạc điện thoại nên không phải anh cố ý không trả lời tin nhắn của em.”
Giọng anh bình tĩnh, giống như kể một việc đơn giản như cơm bữa.
Vân Tri không thể thấy ưu tư ở đáy mắt anh, giống như mặt hồ ban đêm vậy, không gợn nước.
Vân Tri luôn cảm thấy Lộ Tinh Minh có nỗi khổ sở, chỉ là anh rất giỏi che giấu.
Cô không dẻo miệng để an ủi người khác, suy nghĩ một hồi lâu mới có được một câu dễ nghe.
Vân Tri bức bối, lại quyết định nói to.
“Thí chủ.”
“Ừ?”
Vân Tri ưỡn ngực, vô cùng hùng hồn.
“Anh, anh có muốn hôn em không?”
Nói xong, cô hồi hộp chu miệng lên.
Lộ Tinh Minh đưa mắt nhìn, ánh mắt dần dần nóng bỏng.
Như vậy ở dưới ánh mắt, hô hấp Vân Tri rối loạn, rõ ràng là đang mùa đông nhưng cảm giác tay chân nóng lên. Ánh mắt Vân Tri bất an, nhưng vẫn duy trì động tác ngẩng đầu chu môi.
Rốt cuộc.
Lộ Tinh Minh nắm lấy cằm cô.
Người Vân Tri run lên.
Anh cụp mắt, đôi môi chậm rãi đến gần môi cô.
Thình thịch.
Tim Vân Tri đập nhanh hơn.
Gương mặt của Lộ Tinh Minh đang tới gần, Vân Tri nhắm hai mắt lại, run rẩy chờ giây kế tiếp.
Nhưng mà —
Lại không có chuyện gì xảy ra.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, Lộ Tinh Minh búng trán cô một cái, giọng trầm thấp: “Em chủ động hiến thân làm anh rất vui nhưng bây giờ còn rất sớm, chỉ có thể đợi sau này khi kết hôn rồi anh mới lợi dụng em được.”
Vân Tri sờ đầu, buồn buồn nói “Ồ” một tiếng.
Anh không khỏi cười khẽ, bàn tay nắm lấy năm đầu ngón tay lạnh như băng của cô.
Tin tức Lộ Tinh Minh rời khỏi Lộ gia rất nhanh được lan truyền, không ít lời đồn được bàn tán trong một tuần, ngày xưa có nhiêu người mơ được làm đàn em của anh thì bây giờ đã lộ bản chất. Một ít học sinh ở khu Tây không dám thể hiện ngoài sáng, dù sao anh đại của lớp 11-10 vẫn là Lộ Tinh Minh; còn khu Đông lại khác, khinh thường chê bai Lộ TInh Minh.
Lúc Hàn Lệ đi hút thuốc ở nhà vệ sinh, vừa đúng lúc nghe thấy đám người bàn luận.
“Thằng Lộ Tinh Minh đấy ỷ vào nhà mà ra oai, bây giờ không còn chỗ dựa là Lộ gia nữa xem nó làm sao!”
“Tao nghe nói Lộ Tinh Minh là con riêng, mẹ nó cho ba nó đeo nón xanh. Chậc, nếu tao mà là Lộ tổng thì cũng sẽ đuổi nó ra ngoài đường.”
“Ha, hay là tối nay chúng ta đi xử nó một trận? Kêu mấy đứa ngoài trường nữa, lần trước chúng ta cũng bị nó làm cho thảm quá.”
Hàn Lệ híp mắt, ngậm thuốc lá vào miệng, đã văng cửa vệ sinh.
Cánh cửa yếu ớt bị hư, Hàn Lệ chậm rãi bước tới hai người nọ.
Đột nhiên cậu xuất hiện làm người ta bối rối, sau đó nịnh nọt: “Lệ thiếu tới đúng lúc lắm, em cũng đang muốn nói chuyện của Lộ Tinh Minh cho anh, nếu bây giờchúng ta…”
“Ông đây quen với chúng mày sao?” Hàn Lệ đè đầu người kia xuống bồn rửa tay, gương mặt dữ tợn, giọng hung dữ, “Hôm nay tâm tình tao không tốt, mày nói xem nếu tao dùng điếu thuốc mày châm một lỗ trên miệng mày thì như thế nào?”
Sắc mặt hai người thay đổi trong nháy mắt.
“Lệ ca, đừng… đừng mà. Tụi em cũng là muốn anh tốt hơn thôi.”
“Cút!” Hàn Lệ đạp một cước, dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng cảnh cáo hai người, “Nếu để tao nghe chúng mày đồn bậy bạ thì coi chừng tao xẻo miệng đấy!”
Vẻ mặt cậu bất lương, nhả khói, cà lơ phất phơ đi ra khỏi nhà vệ sinh, để lại hai người đứng ngây tại chỗ.
Hàn Lệ trưng ra một gương mặt khó coi, người qua đường không dám chọc, đám anh em cũng không dám hỏi, cho đến khi tan học, một mình cậu chạy qua khu Tây, lại sợ bị ai nhìn thấy nên cố gắng né tránh mọi người.
Thấy mọi người đã ra về gần hết, Hàn Lệ mãi không thấy cô nhỏ của cậu và Lộ Tinh Minh đi ra.
Phiền.
Sẽ không bị ai đánh chứ?
Ở đây hơi lâu, Hàn Lệ đói bụng, cuối cùng liếc nhìn cổng trường rồi đứng dậy về phía sau đường phố kiếm ăn.
Trời lạnh, con đường náo nhiệt bây giờ cũng không có mấy người, cậu đang mua thịt viên thì thấy có đám người đi ra, Hàn Lệ quen với người cầm đầu, cậu đang cố nhớ lại thì cuối cùng cũng nhớ, đó là đại ca của trường bên cạnh, tên gì Lưu Mãng, nửa năm trước gây sự với Lộ Tinh Minh, kết quả bị anh đánh một trận, còn bị đưa đến đồn cảnh sát, sau đó học bạ bị xấu.
Hàn Lệ cảm thấy không ổn, lặng lẽ đi theo.
“Nghe cho kỹ, mấy ngày Lộ Tinh Minh đều hoạt động ở phố Tây, lát nữa chúng ta có thể bắt nó lại.”
Quả nhiên, mấy người này là tìm chuyện gây sự với Lộ TInh Minh.
Hàn Lệ nghiến răng, sải bước tiến đến, châm chọc cha hỏi, “Ui cha, anh Mãng ra tù rồi hả? Chúc mừng nhá.”
Một nhóm người nhìn chằm chằm Hàn Lệ.
Một đứa lên hỏi Lưu Mãng, “Đại ca biết nó hả?”
Không đợi hắn đáp lại, người phía sau liền nói: “Đây không phải là Hàn Lệ của khu Tây Thành Nam à! Lần trước chuyện chúng tao đánh nhau cũng là do mày nhúng vào!”
Nhất thời, tầm mắt mọi người trở nên nguy hiểm.
Hàn Lệ cười mỉa, cuối cùng lại hồi hộp, cậu bước lùi về sau, đang muốn tìm đường chạy thì ba người bắt đầu xông lên đánh cậu.
Hàn Lệ ôm đầu, không khỏi chửi thầm trong lòng.
Cậu mơ hồ nhớ lại lần trước cậu đã hẹn với Lộ Tinh Minh, kết quả lại bị Lưu Mãng xen vào, lúc ấy là do cậu ham náo nhiệt, chứ thật ra người gây tội chính là Lộ Tinh Minh, lâu như vậy mà vẫn còn nhớ.
Hàn Lệ bị đạp cho ho khan mấy tiếng, cuối cùng cũng nắm được cơ hội bấu lấy bắp đùi của một người, ép người nọ té xuống đất, cưỡi ở trên người hắn kêu tránh ra.
Hàn Lệ ra tay hung ác, ánh mắt dữ tợn.
Đối phương chết máy năm giây, rồi sau đó nhanh chóng xông lên, Hàn Lệ không đánh lại, bị dồn về góc tường.
Trừ việc phòng bị thì cậu không có chút lực nào để chống đỡ, cái chân còn chưa lành lại bị đá mấy cái, cậu đau đến kêu rên, cắn răng chịu đựng,
“Không phải mày cũng không ưa thằng Lộ kia sao? Sao bây giờ lại nổi hứng làm anh hùng?”
Đối phương giễu cợt.
“Hay là mày cân nhắc về phe tao đi? Thù mới hận cũ tim thằng Lộ kia xử lý luôn một lượt.”
“Tao đều nghe nói, Lộ Tinh Minh bị đuổi ra Lộ gia, coi như nếu giết chết nó thì người nhà nó cũng không quan tâm, mày cũng không cần lo tiền thuốc men gì cả.”
Bọn nó nói ngày càng quá đáng, thậm chí còn xúi giục Hàn lệ.
Hần Lệ chửi một câu: “Ơ hay! Lộ Tinh Minh mạnh hơn chúng mày nhiều, bố mày mới không thèm về phe của chúng mày!”
Cậu với Lộ Tinh Minh bất hòa nhưng không có nghĩa và sẽ kết phe để gây chướng ngại cho Lộ Tinh Minh.
Không có đạo đức, cũng không phải tác phong của cậu.
Nói xong lời này, Hàn Lệ nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị chịu đòn. Ai dè ai cũng không hành động, bên tai là tiếng bùm bụp, đồng thời còn có tiếng kêu đau ngã xuống đất, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, một mớ hoảng loạn, không gian yên tĩnh lại.
Đồng thời, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vọng đến bên tai: “Ai dám bắt nạt cháu trai của tao?”
Hàn Lệ lúng túng, cảm giác trên mặt bị ướt.
Có thứ gì đó đang liếm cậu.
Chết tiệt! Hay là cậu chết rồi?
Hàn Lệ nhanh chóng mở đôi mắt, sau đó thấy một ánh mắt đen sì của con chó.
Cậu nhìn chằm chằm vào nó.
Con chó cũng chăm chú nhìn cậu.
Ba giây sau, Thất Mã điên cuồng đè lên người cậu liếm láp.
“ A a a â a a, chúng mày đừng có tới đây –”
“Ý gì đây! Lấy nó ra!!!”
Lộ Tinh Minh dù bận vẫn nhàn nhạt đứng ở một bên, “Càng kêu nó càng hưng phấn đấy.”
Lời này nghe sai sai, Hàn Lệ cau mày, khó khăn đẩy Thất Mã ra, ngồi dậy.
Lộ Tinh Minh đứng ngược sáng, tay áo được vén lên, áo khoác dài mở ra, trừ một lớp mồ hôi ra thì không có hư tổn gì.
“Một mình mày xử lý đám kia rồi sao?”
Lộ Tinh Minh ừ, thấy cậu chật vật bị ngã trên đất, châm chọc: “Đúng là không có tiền đồ, năm đứa đó mà có thể hạ gục mày.”
Hàn Lệ không phục: “Nếu không phải chân của ông đây bị thương thì có thể có cơ hội thể hiện cho mày xem sao?”
Còn châm chọc cậu, không biết xấu hổ.
Lộ Tinh Minh kéo tay áo xuống, giơ tay gọi Thất Mã tới, đi lên dùng mũi chân nhẹ nhàng đạp vào bụng cậu: “Đi được không?”
“Mày nói xem?” Hàn Lệ không kiên nhẫn, hung hăng vò đầu, “Mày cút đi, để Phương Minh đến tìm tao.”
Lộ Tinh Minh lạnh lùng nói: “Kêu nó tới để hốt xác mày sao?”
Hàn Lệ không nói.
Lưu Mãng có thể về gọi cứu binh, chờ Phương Minh tới không chừng là tới hốt xác cậu về.
Lộ Tinh Minh cười chê, tiến lên kéo cánh tay Hàn Lệ, dễ dàng vác người ở trên vai.
Vẻ mặt hàn lệ cứng đờ: “Ê, mày làm gì đó?”
Lộ Tinh Minh hừ cười: “Hồi hộp làm gì, dượng không có hại mày đâu.”
“…”
Lộ Tinh Minh tạm thời buông sợi dây xích ra, để Tắc Ông, Thất Mã đi bên cạnh, còn mình thì cõng Hàn Lệ.
Nhìn hai con chó nhàn nhã ở dưới, Hàn Lệ không khỏi nói: “Sao lại là mày đến đây?”
Lộ Tinh Minh nói: “Cô mày sắp phải thi cuối kỳ, để ở lại nhà ông Lý nghe giảng, con tao đi trông chó.”
Hàn Lệ giễu cợt: “Cô ấy giữ tiền còn mày thì đi làm, chuyện này đúng thật lại đẹp.”
Lộ Tinh Minh than thở: “Dù sao cũng là vợ tương lai của tao, khổ một chút cũng không sao.”
Hàn Lệ yên lặng.
Thằng này coi bộ đã tỉnh ngộ.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, chân của Hàn Lệ đã không còn đau, vì vậy cậu muốn xuống, hình ảnh một đứa con trai cõng đứa con trai khác đúng thật là quái lạ. Lộ Tinh Minh cũng không ép. Sau khi nhảy xuống người Lộ Tinh Minh, Hàn Lệ đi khập khễnh.
“Nhớ lần trước ở bệnh viện đều là tiền viện phí mày trả.”
“Không nhớ.”
“Lát nữa tao chuyển tiền lại cho.”
“Không cần.” Lộ Tinh Minh từ chối, chỉ là tiền thuốc than thôi mà, không cần thiết, huống chi là tiêu tiền cho cháu trai mình.
Hàn Lệ lại không nghĩ như vậy, cậu thấy thương hại Lộ Tinh Minh, trong miệng tấm tắc, sau đó vỗ vai Lộ Tinh Minh: “Từ giờ về sau mày là đứa không có ba.”
Lộ Tinh Minh: “…”
Hàn Lệ: “Tao không ngại mày nhận tao làm ba, sau này mỗi tháng ba đây sẽ cho tiền mày xài.”
Cậu thật là một người tốt.
Cậu thật khoan hồng độ lượng, tấm lòng rộng mở, thậm chí còn nghĩ mình sẽ không kết hôn vì đứa con trai này.
Quá cảm động.
Hàn Lệ không nhịn được mà ướt mắt.
Lộ Tinh Minh vô cảm, ra dấu tay với Thất Mã, “Cắn nó.”
Hai chữ vừa bền bỉ lại vô tâm.
Hàn Lệ bị Thất Mã rượt đổi khắp hai con phố, thấy phải về nhà, Lộ Tinh Minh cũng kêu con chó dừng lại.
Nhìn Hàn Lệ đang tức giận, Lộ Tinh Minh lại muốn thưởng một miếng đồ ăn cho Thất Mã, nụ cười ranh mãnh: “Còn dám bất kính với dượng không.”
Hàn Lệ chạy đến mức đổ mồ hôi, cậu chống nạnh hà hơi, chờ khi hơi thở ổn định lại, mo nói: “Không phải à, bây giờ mày đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi thì căn cứ đâu muốn làm dượng tao? Mày muốn nuôi cô tao à?”
Tuy là Hàn Vân Tri từ trên núi xuống nhưng đó cũng là một cô gái, phải được cưng chiều trong lòng bàn tay, nếu giống như Lộ Tinh Minh bây giờ, đừng nói là người phú bà, ngay cả nuôi chính mình cũng sống không nổi.
Lộ Tinh Minh muốn nói thì một cái đầu nhỏ chui ra.
“Không sao cả, sau này cô nuôi thí chủ.”
Hàn Lệ bối rối: “… Ha?”
Vân Tri mở cửa, lông mi ngượng ngùng nhấp nháy, cuối cùng nói nhỏ: “Cô nuôi thí chủ, sau này cô thừa kế ngôi chùa rồi, bán nhang đèn nuôi cậu ấy.”
Hàn Lệ: “…” Nếu như cậu không nhớ nhầm thì cái ngôi chùa đó đang bị vỡ nợ.
“Đúng không, Lộ thí chủ!” Vân Tri vội vàng, khao khát được Lộ Tinh Minh đáp lại.
Ánh mắt anh cười, liếc Hàn Lệ, gật đầu: “Ừ. Nếu không được nữa thì em phải nhặt ve chai kiếm tiền nuôi anh.”
Nói đến ve chai, Vân Tri liền nhớ tới chuyện lần trước, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Hai người không đả động gì đến người thứ ba làm Hàn Lệ chật vật nhíu mày.
Cô nhỏ ngốc nghếch của cậu… không ý thức được nỗi bi thương của cậu sao?
Trong chớp nhoáng, nỗi chua xót tràn lên.
Hàn Lệ cảm thấy mình bị thất sủng.
Xuống xe, Vân Tri ngước mắt nhìn ngôi nhà ở phía sau lưng mình, hoàn toàn tối đen, chắc hẳn mọi người đã ngủ.
Tuyết đã ngừng rơi, một màu trắng xóa trong đêm đen, hai người với nhau, đêm nay như một đêm mộng ảo.
Hai tay Lộ Tinh Minh cắm vào túi quần, yên tĩnh dựa vào thân xe, ánh mắt quan sát vóc dáng bé nhỏ của cô.
“Em về nhé.”
Hai người tạm biệt nhau, lúc này Vân Tri nói với anh một câu.
Thấy thiếu niên gật đầu, Vân Tri luyến tiếc quay đầu lại, đạp lan can đang leo lên, cô lại chạy lại trước mặt Lộ Tinh Minh.
“Sinh nhật vui vẻ nhé!” Vân Tri ngẩng mặt lên, ánh mắt trong suốt có hình dáng anh tuấn của anh.
“Em đã nói rồi.”
“Nói lần nữa cũng có sao đâu…” Vân Tri nhúc nhích mũi chân, cúi đầu, yên lặng một hồi, rốt cuộc cũng không còn chủ đề gì để nói với anh nữa, “Vậy, vậy em đi nhé, anh ngủ ngon.”
Lộ Tinh Minh không lên tiếng, đột nhiên kéo cô lại, một cái hôn dán lên trán cô.
Người Vân Tri khẽ run, đôi mắt trợn to.
“Ngủ ngon.”
Hơi thở của anh dán lên tai của Vân Tri, giọng nói trầm thấp lướt qua.
Vân Tri chống mặt đất leo lên tường, sau khi đi băng qua vườn hoa, cả suốt đoạn đường cô chỉ cảm thấy như mộng du, cho đến khi cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn mình thì cô mới thức tỉnh.
Vân Tri nhìn lại, cách một cửa sổ trong căn phòng sáng ở tầng 2, rèm cửa sổ được kéo ra, gương mặt âm trầm hiện ra.
Là bà nội Hàn.
Vân Tri căng thẳng trong lòng, lập tức mất đi phản ứng.
Vẻ mặt không cảm xúc của bà nội Hàn nhìn cô trong ba giây, sau đó xoay người biến mất ở sau rèm cửa sổ.
Vân Tri thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ mở cửa, thay giày trở về phòng mình.
Lộ Tinh Minh vẫn luôn đứng ở dưới, cho đến khi phòng của Vân Tri đã được bật đèn lên, anh mới lái xe rời đi, cùng lúc đó nhận được voice chat của Vân Tri: [ Anh nhớ chú ý đường, còn nữa, chúc mừng sinh nhật. ]
Đây là lần thứ ba cô nói chúc mừng sinh nhật anh.
Lộ Tinh Minh bật nhạc trong xe, trên mặt cười nhạt, nhưng đến khi nhớ lại cuộc gọi lúc sáng, vẻ mặt anh dần lạnh lẽo.
“Ba bảo anh trở về nhà.”
“Ông ấy muốn đính hôn cho anh với con gái nhỏ của Mạnh gia, thời gian hẹn là vào tuần tới.”
Những lời đó cứ quanh quẩn không tan trong đầu anh, Lộ Tinh Minh đau đầu, anh nhanh chóng quay đầu xe lại, đi về nhà.
Giờ này Lộ gia đều đã ngủ, lúc Lộ Tinh Minh vào cửa gây tiếng động rất lớn, nhanh chóng đánh thức ông Lộ và Tô Tiệp.
Ông Lộ vừa mới xuống lầu, sắc mặt nhạt nhẽo, “Trễ như vậy về làm gì.”
“Không phải ba muốn gặp tôi sao.” Lộ Tinh Minh ngồi trên ghế sô pha, liếc ông một cái, “Tôi trở về để hỏi rốt cuộc ba muốn tôi làm gì.”
Ông Lộ hừ lạnh, “Có chuyện gì thì mai nói sau, bây giờ muộn rồi.” Vừa nói vừa chuẩn bị về phòng.
Lộ Tinh Minh không cho ông cơ hội, mở miệng, “Kéo dài để ngày mai mới là muộn, bây giờ nói luôn đi.”
Ông Lộ nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích.
“Dựa theo di chúc của ông tôi thì chỉ cần ông nuôi tôi đến năm 18 tuổi thì sẽ có được 50% cổ phần của Liễu thị, còn lại đều là của cháu trai, tức là tôi thừa kế. Hôm nay tôi đã qua sinh nhật lần thứ 18, chắc cũng là lúc ông thực hiện phần di chúc kia rồi nhỉ.”
Không bao lâu sau khi mẹ Lộ Tinh Minh qua đời, ông ngoại anh bị chuẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối, ông ngoại biết thời gian còn lại của mình không nhiều, lại biết có một đám người như hổ rình mồi Liễu gia, lo lắng Lộ Tinh Minh không có chỗ nương tựa, không người chăm sóc, sợ hơn là tâm huyết của mình bị hủy trong chốc lát, vì vậy chỉ có thể đem tất cả giao phó cho ông Lộ, mặc dù ông biết, ông Lộ là người đã hại con gái của mình.
Ông ngoại rất nhanh qua đời, ông Lộ nhanh chóng tiếp nhận Liễu thị tập đoàn, Tô Tiệp sau một năm cười thì cũng đã được vào cửa, lại không lâu sau, Lộ Tinh Minh có thêm một em trai, trong nhà anh tức khắc trở thành người thừa, nếu như không phải là phần di chúc kia, có lẽ cuộc sống anh có khi còn gian nan hơn nhiều.
Sắc mặt ông Lộ nhanh chóng thay đổi, cắn răng nói, “Lộ Tinh Minh, mày muốn giương cánh bay rồi đúng không?”
Lộ Tinh Minh bình tĩnh: “Còn hơn ông nghĩ nữa.” Anh cười, “Tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông.”
“Mày dám nói điều này à.”
“Còn không phải nguyện vọng của ba sao?” Lộ Tinh Minh nhếch mắt, “Ông đã lấy được tất cả tài sản của mẹ tôi rồi, hôm nay tôi chỉ cần phần còn lại ông ngoại để lại cho tôi thôi, nếu như ông còn có chút thương xót mối quan hệ cha con này thì hi vọng ông có thể giao lại vườn lê nhỏ ở Dương Lâu của mẹ giao lại cho tôi, nếu ông không đồng ý thì tôi có thể mua lại.”
“Lộ Tinh Minh!” Ông Lộ tức giận ôm ngực lại, “Mày muốn trốn tránh nên mới đoạn tuyệt quan hệ với tao chứ gì? Mày đúng thật là cứng cánh muốn tự bay mà!”
“Đúng vậy!” Lộ Tinh Minh trả lời không chút do dự, hai tròng mắt anh đỏ thẫm, vẻ mặt kiên định, “Để cho ông vui vẻ hạnh phúc thì đừng trễ nãi thời gian của chúng ta.”
Ông Lộ nắm chặt năm ngón tay, tức giận nhìn Lộ Tinh Minh.
Lúc còn trẻ, ông đã có nữ sinh mà mình thích, sau đó gia đình nhúng tay vào buộc phải chia tay, phải kết hôn với mẹ của Lộ Tinh Minh. Ban đầu hai người đã rất rõ ràng với nhau, sau ba năm thì ly dị, kết quả, đối phương lại lừa gạt ông, lén mang thai còn sinh ra.
Ông Lộ không thích đứa con trai này, sau khi vợ qua đời, ông càng chán ghét và sợ hãi Lộ Tinh Minh, mỗi khi Lộ Tinh Minh dùng ánh mắt kia nhìn ông, ông ta luôn nhớ đến lúc người vợ được vớt lên từ hồ nước lạnh lẽo, trợn to mắt, vừa oán hận vừa không cam lòng nhìn ông ta.
Đoạn tuyệt cũng tốt.
Lộ Tinh Minh bất cần đời, không phải, phải nói là không có chút lợi ích gì đối với gia đình này, còn muốn gây dựng một mối quan hệ với Mạnh gia, hơn nữa là vì cống hiến cho tập đoàn, bây giờ nhìn lại thì không cần gì nữa.
“Được, nhưng nếu mày muốn đoạn tuyệt thì phải để lại tất cả tài sản, sau này dù mày sống hay chết, tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến nhà này.”
Lộ Tinh Minh gật đầu.
“Tài sản ông ngoại để lại cho mày sẽ được sắp xếp lại trong vòng một tuần, chuyện này cũng được sẽ công bố ở tuần này, mày có thể từ từ sắp xếp.”
Lộ Tinh Minh gật đầu.
“Nhà mẹ mày ở tao cũng sẽ giao lại cho mày, điều kiện đầu tiên là phải giao lại nhà cũ của ông ngoại mày cho tao.”
Đến nước này rồi, ông Lộ cũng không muốn mình lỗ vốn.
Lộ Tinh Minh lại gật đầu đồng ý.
“Vậy được rồi, đi đi.” Ông Lộ xua tay, vẻ mặt mệt mỏi.
Lộ Tinh Minh nhìn gương mặt già nua của ông, đáy lòng kích động, không nhịn được mà hỏi: “Ba, ba có biết hôm nay là sinh nhật con không?”
Ông Lộ cau mày, như là đang suy tư.
Lộ Tinh Minh bỗng nhiên hiểu rõ, lại không chờ ông ta trả lời, xách đồ lên rời khỏi nhà.
Ngoài nhà rất lạnh, anh ngồi trong xe nhìn căn nhà sang trọng kia, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mỗi giây mỗi phút của anh đều lạnh cảm giác lạnh đến thấu xương.
Căn nhà từng không liên quan gì đến anh, ba và anh cũng không liên quan, từng ngọn cây cọng cỏ cũng không liên quan đến anh nữa, anh chỉ có một mình, từ giờ về sau, thật là về sau anh chỉ có một mình.
Lộ Tinh Minh đạp chân ga, bóng xe chậm rãi bị hút vào màn đêm.
“Tiểu Minh, ba con không phải cố ý ghi sai ngày sinh của con lên hộ khẩu đâu, chỉ là ba tạm thời quên thôi con nhé.”
Không đâu mẹ, chẳng qua là ông ta không thèm để ý.
Ông ta chưa bao giờ để ý.
Khung cảnh trước mắt anh trở nên mơ hồ, cắn chặt răng lại, cuối cùng vuốt mặt một cách qua loa, ánh mắt dần bình tĩnh.
Mấy ngày nay Lộ Tinh Minh cũng không đến trường học, điện thoại cũng không gọi được, ký túc xá vắng hơi người.
Lưu Bưu Hổ lạ lẫm với tình cảnh này, nhưng cũng không biểu hiện quá mức cuống cuồng. Chỉ có Vân Tri, mỗi ngày đi học đều ngẩn người nhìn bàn học trống trơn ở phía sau, sau khi tan học, cô dùng thẻ phòng mở cửa phòng anh, sau đó quét dọn sạch sẽ, lại ngồi khổ sở trên ghế sô pha.
Thí chủ không trở lại, nhất định là có chuyện gì đó rồi ~
Vân Tri muốn giúp nhưng không thể ra sức, trừ mỗi ngày gửi tin nhắn cho anh thì cái gì cũng không làm được.
Cô không có tinh thần, ngay cả lúc trông chó cũng không vui vẻ nói chuyện cùng Tắc Ông, Thất Mã, bài nhạc hay nghe chính là “Bi thương Thái bình dương”.
Hai con chó có thể cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt, cho nên không nháo nhào kéo dây như hồi kia, ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Bây giờ là chín giờ tối. Tuyết rơi đã kết thành băng trên mặt đất, bởi vì nhiệt độ giảm xuống quá nhanh nên trên đường không có bao nhiêu người.
Vân Tri đang chậm rãi đi, đột nhiên Thất Mã dừng lại, giây kế tiếp kéo Vân Tri, Tắc Ông cũng không trầm ổn như ngày xưa, chạy theo Thất Mã, vừa chạy vừa gâu gâu.
Vân Tri biết bản thân bé nhỏ của mình không thể địch lại nổi, cô cầm chặt dây, cảm giác gió rét gầm thét bên tai, gió xẹt qua mặt, làm da phát đau.
“Dừng lại đi! Không được chạy!” Vân Tri vén tóc giả đang bay lượn, không ngừng gào thét.
“Gâu!”
Tắc Ông, Thất Mã dừng lại, cái đuôi to vẫy vẫy ở phía sau.
“Đừng chạy như thế nữa, mặt đất dễ trượt lắm nhé, sẽ bị ngã đấy.” Vân Tri thở hổn ha hổn hển, kiên nhẫn dạy dỗ hai con chó.
“Gâu!” Thất Mã không nghe, ánh mắt tỏa sáng nhìn trước, thấy Vân Tri không nhìn lại thì Thất Mã trực tiếp cắn dây trên tay cô, kéo cô đi.
Vân Tri nghi hoặc ngẩng đầu, bóng người quen thuộc rơi vào đáy mắt.
Cô còn chưa kịp mừng rỡ ngạc nhiên thì chỉ thấy ba người vây quanh Lộ Tinh Minh.
“Nghe nói Lộ thiếu bị đuổi khỏi gia đình rồi sao? Sau này không có ai bảo vệ, nhìn mày không còn kiêu ngạo vốn có nữa rồi.”
Lời này Vân Tri nghe được.
Ba người cười ầm lên, Lộ Tinh Minh lại đứng bất động.
Cô siết chặt sợi dây trong tay, ánh mắt tức giận, nhịn không được nên dắt hai con chó đi lại, đẩy bọn họ ra khỏi Lộ Tinh Minh, mấy người đang kinh ngạc nhìn cô thì Vân Tri hất cằm lên:
“Tôi bảo vệ!”
Ba chữ mạnh mẽ.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, sửng sốt.
Nhìn Vân Tri không biết từ đâu chui ra, Lộ Tinh Minh ngạc nhiên, sau đó mím môi khẽ cười, hai tay tự nhiên khoác vai cô, nhẹ giọng phụ họa, “Đúng, có cô ấy bảo vệ.”
Được ý hùa theo, Vân Tri ưỡn ngực.
“Tôi nói cho các người biết, mấy người còn làm khó anh ấy nữa thì tôi cho chó cắn hết đây!”
Tắc Ông, Thất Mã phối hợp, ra vẻ hung hăng.
Hai con chó to khổng lồ, uy phong liệt lẫm, không chỉ việc được chăm sóc tốt đến độ béo tốt. Dù cho có đến 5 người thì cũng không phải đối thủ của chúng nó.
Bóng dáng chật vật chạy trốn của bọn họ làm Vân Tri bật cười, lè lưỡi với ba người kia xong, cô chậm rãi xoay người lại nhìn Lộ Tinh Minh.
Hai người đã không gặp nhau khoảng một tuần rồi, Vân Tri rất nhớ anh, cũng có nhiều lời muốn nói nhưng lúc gặp mặt lại không biết nói gì.
Cô không tự chủ được mà nắm dây xích, trên gò má không che giấu nỗi bức rức.
Lộ Tinh Minh nhìn cô, chốc lát ngồi xổm xuống nhéo má gương mặt gầy của Thất Mã, “Xin lỗi nhé, dạo này anh bận nên không thể gặp mấy đứa.”
Lời là nói với Tắc Ông, Thất Mã nhưng là cho Vân Tri nghe.
“Sau này anh cũng không rời đi nữa, hi vọng tiểu khả ái đừng giận anh nữa có được không?”
Anh nắm mất lõ tai của Thất Mã, con chó thoải mái ngáy khò khò.
Giữa bọn họ chơi rất vui vẻ, trên vẻ mặt Lộ Tinh Minh chưa bao giờ ra vẻ nhàm chán.
Vân Tri nhìn hai con chó rồi lại nhìn Lộ Tinh Minh, không biết sao cảm thấy mình đang ăn giấm.
Cô phồng miệng, đứng giữa hai con chó, tự động mềm giọng: “Anh không sờ em sao…”
Cô nũng nịu, hơn nữa là nhích cái đầu hạt dưa tới.
Lộ Tinh Minh buồn cười, vỗ đầu cô một cái, cuối cùng đầu ngón tay tuột xuống, dùng cái tay đã chạm qua con chó nhéo má cô, vài cộng lông chó còn lướt qua mũi Vân Tri.
Cô khó nén vui mừng, cười với Lộ Tinh Minh lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“Vậy mai anh sẽ đến trường đúng không?”
“Ừ.”
Sau cuộc đối thoại đơn giản ngày thường, Vân Tri đưa dây xích của Tắc Ông đến tay anh, hai người chậm rãi đi đến nhà ông Lý.
Trên đường tĩnh lặng.
Lộ Tinh Minh bỗng nhiên lên tiếng: “Sao em không hỏi lúc trước anh đã đi đâu?”
Vân Tri nói, “Anh cũng có chuyện của anh mà, em không nên làm phiền anh.” Lông mi dài của cô khẽ run rẩy, “Nhưng nếu anh muốn nói, em cũng có thể…”
Lộ Tinh Minh mở miệng cắt ngang: “Anh đã đoạn tuyệt quan hệ với ba rồi.”
Vân Tri ngẩn ra.
“Mấy ngày qua anh bận xử lý mấy di sản ông ngoại để lại cho anh. Bởi vì luôn chạy ở bên ngoài, thường xuyên quên sạc điện thoại nên không phải anh cố ý không trả lời tin nhắn của em.”
Giọng anh bình tĩnh, giống như kể một việc đơn giản như cơm bữa.
Vân Tri không thể thấy ưu tư ở đáy mắt anh, giống như mặt hồ ban đêm vậy, không gợn nước.
Vân Tri luôn cảm thấy Lộ Tinh Minh có nỗi khổ sở, chỉ là anh rất giỏi che giấu.
Cô không dẻo miệng để an ủi người khác, suy nghĩ một hồi lâu mới có được một câu dễ nghe.
Vân Tri bức bối, lại quyết định nói to.
“Thí chủ.”
“Ừ?”
Vân Tri ưỡn ngực, vô cùng hùng hồn.
“Anh, anh có muốn hôn em không?”
Nói xong, cô hồi hộp chu miệng lên.
Lộ Tinh Minh đưa mắt nhìn, ánh mắt dần dần nóng bỏng.
Như vậy ở dưới ánh mắt, hô hấp Vân Tri rối loạn, rõ ràng là đang mùa đông nhưng cảm giác tay chân nóng lên. Ánh mắt Vân Tri bất an, nhưng vẫn duy trì động tác ngẩng đầu chu môi.
Rốt cuộc.
Lộ Tinh Minh nắm lấy cằm cô.
Người Vân Tri run lên.
Anh cụp mắt, đôi môi chậm rãi đến gần môi cô.
Thình thịch.
Tim Vân Tri đập nhanh hơn.
Gương mặt của Lộ Tinh Minh đang tới gần, Vân Tri nhắm hai mắt lại, run rẩy chờ giây kế tiếp.
Nhưng mà —
Lại không có chuyện gì xảy ra.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, Lộ Tinh Minh búng trán cô một cái, giọng trầm thấp: “Em chủ động hiến thân làm anh rất vui nhưng bây giờ còn rất sớm, chỉ có thể đợi sau này khi kết hôn rồi anh mới lợi dụng em được.”
Vân Tri sờ đầu, buồn buồn nói “Ồ” một tiếng.
Anh không khỏi cười khẽ, bàn tay nắm lấy năm đầu ngón tay lạnh như băng của cô.
Tin tức Lộ Tinh Minh rời khỏi Lộ gia rất nhanh được lan truyền, không ít lời đồn được bàn tán trong một tuần, ngày xưa có nhiêu người mơ được làm đàn em của anh thì bây giờ đã lộ bản chất. Một ít học sinh ở khu Tây không dám thể hiện ngoài sáng, dù sao anh đại của lớp 11-10 vẫn là Lộ Tinh Minh; còn khu Đông lại khác, khinh thường chê bai Lộ TInh Minh.
Lúc Hàn Lệ đi hút thuốc ở nhà vệ sinh, vừa đúng lúc nghe thấy đám người bàn luận.
“Thằng Lộ Tinh Minh đấy ỷ vào nhà mà ra oai, bây giờ không còn chỗ dựa là Lộ gia nữa xem nó làm sao!”
“Tao nghe nói Lộ Tinh Minh là con riêng, mẹ nó cho ba nó đeo nón xanh. Chậc, nếu tao mà là Lộ tổng thì cũng sẽ đuổi nó ra ngoài đường.”
“Ha, hay là tối nay chúng ta đi xử nó một trận? Kêu mấy đứa ngoài trường nữa, lần trước chúng ta cũng bị nó làm cho thảm quá.”
Hàn Lệ híp mắt, ngậm thuốc lá vào miệng, đã văng cửa vệ sinh.
Cánh cửa yếu ớt bị hư, Hàn Lệ chậm rãi bước tới hai người nọ.
Đột nhiên cậu xuất hiện làm người ta bối rối, sau đó nịnh nọt: “Lệ thiếu tới đúng lúc lắm, em cũng đang muốn nói chuyện của Lộ Tinh Minh cho anh, nếu bây giờchúng ta…”
“Ông đây quen với chúng mày sao?” Hàn Lệ đè đầu người kia xuống bồn rửa tay, gương mặt dữ tợn, giọng hung dữ, “Hôm nay tâm tình tao không tốt, mày nói xem nếu tao dùng điếu thuốc mày châm một lỗ trên miệng mày thì như thế nào?”
Sắc mặt hai người thay đổi trong nháy mắt.
“Lệ ca, đừng… đừng mà. Tụi em cũng là muốn anh tốt hơn thôi.”
“Cút!” Hàn Lệ đạp một cước, dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng cảnh cáo hai người, “Nếu để tao nghe chúng mày đồn bậy bạ thì coi chừng tao xẻo miệng đấy!”
Vẻ mặt cậu bất lương, nhả khói, cà lơ phất phơ đi ra khỏi nhà vệ sinh, để lại hai người đứng ngây tại chỗ.
Hàn Lệ trưng ra một gương mặt khó coi, người qua đường không dám chọc, đám anh em cũng không dám hỏi, cho đến khi tan học, một mình cậu chạy qua khu Tây, lại sợ bị ai nhìn thấy nên cố gắng né tránh mọi người.
Thấy mọi người đã ra về gần hết, Hàn Lệ mãi không thấy cô nhỏ của cậu và Lộ Tinh Minh đi ra.
Phiền.
Sẽ không bị ai đánh chứ?
Ở đây hơi lâu, Hàn Lệ đói bụng, cuối cùng liếc nhìn cổng trường rồi đứng dậy về phía sau đường phố kiếm ăn.
Trời lạnh, con đường náo nhiệt bây giờ cũng không có mấy người, cậu đang mua thịt viên thì thấy có đám người đi ra, Hàn Lệ quen với người cầm đầu, cậu đang cố nhớ lại thì cuối cùng cũng nhớ, đó là đại ca của trường bên cạnh, tên gì Lưu Mãng, nửa năm trước gây sự với Lộ Tinh Minh, kết quả bị anh đánh một trận, còn bị đưa đến đồn cảnh sát, sau đó học bạ bị xấu.
Hàn Lệ cảm thấy không ổn, lặng lẽ đi theo.
“Nghe cho kỹ, mấy ngày Lộ Tinh Minh đều hoạt động ở phố Tây, lát nữa chúng ta có thể bắt nó lại.”
Quả nhiên, mấy người này là tìm chuyện gây sự với Lộ TInh Minh.
Hàn Lệ nghiến răng, sải bước tiến đến, châm chọc cha hỏi, “Ui cha, anh Mãng ra tù rồi hả? Chúc mừng nhá.”
Một nhóm người nhìn chằm chằm Hàn Lệ.
Một đứa lên hỏi Lưu Mãng, “Đại ca biết nó hả?”
Không đợi hắn đáp lại, người phía sau liền nói: “Đây không phải là Hàn Lệ của khu Tây Thành Nam à! Lần trước chuyện chúng tao đánh nhau cũng là do mày nhúng vào!”
Nhất thời, tầm mắt mọi người trở nên nguy hiểm.
Hàn Lệ cười mỉa, cuối cùng lại hồi hộp, cậu bước lùi về sau, đang muốn tìm đường chạy thì ba người bắt đầu xông lên đánh cậu.
Hàn Lệ ôm đầu, không khỏi chửi thầm trong lòng.
Cậu mơ hồ nhớ lại lần trước cậu đã hẹn với Lộ Tinh Minh, kết quả lại bị Lưu Mãng xen vào, lúc ấy là do cậu ham náo nhiệt, chứ thật ra người gây tội chính là Lộ Tinh Minh, lâu như vậy mà vẫn còn nhớ.
Hàn Lệ bị đạp cho ho khan mấy tiếng, cuối cùng cũng nắm được cơ hội bấu lấy bắp đùi của một người, ép người nọ té xuống đất, cưỡi ở trên người hắn kêu tránh ra.
Hàn Lệ ra tay hung ác, ánh mắt dữ tợn.
Đối phương chết máy năm giây, rồi sau đó nhanh chóng xông lên, Hàn Lệ không đánh lại, bị dồn về góc tường.
Trừ việc phòng bị thì cậu không có chút lực nào để chống đỡ, cái chân còn chưa lành lại bị đá mấy cái, cậu đau đến kêu rên, cắn răng chịu đựng,
“Không phải mày cũng không ưa thằng Lộ kia sao? Sao bây giờ lại nổi hứng làm anh hùng?”
Đối phương giễu cợt.
“Hay là mày cân nhắc về phe tao đi? Thù mới hận cũ tim thằng Lộ kia xử lý luôn một lượt.”
“Tao đều nghe nói, Lộ Tinh Minh bị đuổi ra Lộ gia, coi như nếu giết chết nó thì người nhà nó cũng không quan tâm, mày cũng không cần lo tiền thuốc men gì cả.”
Bọn nó nói ngày càng quá đáng, thậm chí còn xúi giục Hàn lệ.
Hần Lệ chửi một câu: “Ơ hay! Lộ Tinh Minh mạnh hơn chúng mày nhiều, bố mày mới không thèm về phe của chúng mày!”
Cậu với Lộ Tinh Minh bất hòa nhưng không có nghĩa và sẽ kết phe để gây chướng ngại cho Lộ Tinh Minh.
Không có đạo đức, cũng không phải tác phong của cậu.
Nói xong lời này, Hàn Lệ nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị chịu đòn. Ai dè ai cũng không hành động, bên tai là tiếng bùm bụp, đồng thời còn có tiếng kêu đau ngã xuống đất, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, một mớ hoảng loạn, không gian yên tĩnh lại.
Đồng thời, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vọng đến bên tai: “Ai dám bắt nạt cháu trai của tao?”
Hàn Lệ lúng túng, cảm giác trên mặt bị ướt.
Có thứ gì đó đang liếm cậu.
Chết tiệt! Hay là cậu chết rồi?
Hàn Lệ nhanh chóng mở đôi mắt, sau đó thấy một ánh mắt đen sì của con chó.
Cậu nhìn chằm chằm vào nó.
Con chó cũng chăm chú nhìn cậu.
Ba giây sau, Thất Mã điên cuồng đè lên người cậu liếm láp.
“ A a a â a a, chúng mày đừng có tới đây –”
“Ý gì đây! Lấy nó ra!!!”
Lộ Tinh Minh dù bận vẫn nhàn nhạt đứng ở một bên, “Càng kêu nó càng hưng phấn đấy.”
Lời này nghe sai sai, Hàn Lệ cau mày, khó khăn đẩy Thất Mã ra, ngồi dậy.
Lộ Tinh Minh đứng ngược sáng, tay áo được vén lên, áo khoác dài mở ra, trừ một lớp mồ hôi ra thì không có hư tổn gì.
“Một mình mày xử lý đám kia rồi sao?”
Lộ Tinh Minh ừ, thấy cậu chật vật bị ngã trên đất, châm chọc: “Đúng là không có tiền đồ, năm đứa đó mà có thể hạ gục mày.”
Hàn Lệ không phục: “Nếu không phải chân của ông đây bị thương thì có thể có cơ hội thể hiện cho mày xem sao?”
Còn châm chọc cậu, không biết xấu hổ.
Lộ Tinh Minh kéo tay áo xuống, giơ tay gọi Thất Mã tới, đi lên dùng mũi chân nhẹ nhàng đạp vào bụng cậu: “Đi được không?”
“Mày nói xem?” Hàn Lệ không kiên nhẫn, hung hăng vò đầu, “Mày cút đi, để Phương Minh đến tìm tao.”
Lộ Tinh Minh lạnh lùng nói: “Kêu nó tới để hốt xác mày sao?”
Hàn Lệ không nói.
Lưu Mãng có thể về gọi cứu binh, chờ Phương Minh tới không chừng là tới hốt xác cậu về.
Lộ Tinh Minh cười chê, tiến lên kéo cánh tay Hàn Lệ, dễ dàng vác người ở trên vai.
Vẻ mặt hàn lệ cứng đờ: “Ê, mày làm gì đó?”
Lộ Tinh Minh hừ cười: “Hồi hộp làm gì, dượng không có hại mày đâu.”
“…”
Lộ Tinh Minh tạm thời buông sợi dây xích ra, để Tắc Ông, Thất Mã đi bên cạnh, còn mình thì cõng Hàn Lệ.
Nhìn hai con chó nhàn nhã ở dưới, Hàn Lệ không khỏi nói: “Sao lại là mày đến đây?”
Lộ Tinh Minh nói: “Cô mày sắp phải thi cuối kỳ, để ở lại nhà ông Lý nghe giảng, con tao đi trông chó.”
Hàn Lệ giễu cợt: “Cô ấy giữ tiền còn mày thì đi làm, chuyện này đúng thật lại đẹp.”
Lộ Tinh Minh than thở: “Dù sao cũng là vợ tương lai của tao, khổ một chút cũng không sao.”
Hàn Lệ yên lặng.
Thằng này coi bộ đã tỉnh ngộ.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, chân của Hàn Lệ đã không còn đau, vì vậy cậu muốn xuống, hình ảnh một đứa con trai cõng đứa con trai khác đúng thật là quái lạ. Lộ Tinh Minh cũng không ép. Sau khi nhảy xuống người Lộ Tinh Minh, Hàn Lệ đi khập khễnh.
“Nhớ lần trước ở bệnh viện đều là tiền viện phí mày trả.”
“Không nhớ.”
“Lát nữa tao chuyển tiền lại cho.”
“Không cần.” Lộ Tinh Minh từ chối, chỉ là tiền thuốc than thôi mà, không cần thiết, huống chi là tiêu tiền cho cháu trai mình.
Hàn Lệ lại không nghĩ như vậy, cậu thấy thương hại Lộ Tinh Minh, trong miệng tấm tắc, sau đó vỗ vai Lộ Tinh Minh: “Từ giờ về sau mày là đứa không có ba.”
Lộ Tinh Minh: “…”
Hàn Lệ: “Tao không ngại mày nhận tao làm ba, sau này mỗi tháng ba đây sẽ cho tiền mày xài.”
Cậu thật là một người tốt.
Cậu thật khoan hồng độ lượng, tấm lòng rộng mở, thậm chí còn nghĩ mình sẽ không kết hôn vì đứa con trai này.
Quá cảm động.
Hàn Lệ không nhịn được mà ướt mắt.
Lộ Tinh Minh vô cảm, ra dấu tay với Thất Mã, “Cắn nó.”
Hai chữ vừa bền bỉ lại vô tâm.
Hàn Lệ bị Thất Mã rượt đổi khắp hai con phố, thấy phải về nhà, Lộ Tinh Minh cũng kêu con chó dừng lại.
Nhìn Hàn Lệ đang tức giận, Lộ Tinh Minh lại muốn thưởng một miếng đồ ăn cho Thất Mã, nụ cười ranh mãnh: “Còn dám bất kính với dượng không.”
Hàn Lệ chạy đến mức đổ mồ hôi, cậu chống nạnh hà hơi, chờ khi hơi thở ổn định lại, mo nói: “Không phải à, bây giờ mày đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi thì căn cứ đâu muốn làm dượng tao? Mày muốn nuôi cô tao à?”
Tuy là Hàn Vân Tri từ trên núi xuống nhưng đó cũng là một cô gái, phải được cưng chiều trong lòng bàn tay, nếu giống như Lộ Tinh Minh bây giờ, đừng nói là người phú bà, ngay cả nuôi chính mình cũng sống không nổi.
Lộ Tinh Minh muốn nói thì một cái đầu nhỏ chui ra.
“Không sao cả, sau này cô nuôi thí chủ.”
Hàn Lệ bối rối: “… Ha?”
Vân Tri mở cửa, lông mi ngượng ngùng nhấp nháy, cuối cùng nói nhỏ: “Cô nuôi thí chủ, sau này cô thừa kế ngôi chùa rồi, bán nhang đèn nuôi cậu ấy.”
Hàn Lệ: “…” Nếu như cậu không nhớ nhầm thì cái ngôi chùa đó đang bị vỡ nợ.
“Đúng không, Lộ thí chủ!” Vân Tri vội vàng, khao khát được Lộ Tinh Minh đáp lại.
Ánh mắt anh cười, liếc Hàn Lệ, gật đầu: “Ừ. Nếu không được nữa thì em phải nhặt ve chai kiếm tiền nuôi anh.”
Nói đến ve chai, Vân Tri liền nhớ tới chuyện lần trước, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Hai người không đả động gì đến người thứ ba làm Hàn Lệ chật vật nhíu mày.
Cô nhỏ ngốc nghếch của cậu… không ý thức được nỗi bi thương của cậu sao?
Trong chớp nhoáng, nỗi chua xót tràn lên.
Hàn Lệ cảm thấy mình bị thất sủng.
/107
|