Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 38 - Chương 38

/100


Tô Nghiêu có thể nói là tương đối khiếp sợ.

Nàng tự nhiên không phải là khiếp sợ chuyện trong Văn Đức điện có mật thất chuyện, dù sao Văn Đức điện là nơi Hoàng đế dưỡng bệnh, nhiều hơn nữa cơ quan mật thất đều rất bình thường. Nàng khiếp sợ là, êm đẹp, vì sao Hoàng đế này phải ở trước mặt mình mở cơ quan ra. Diệp Lâm tự nhiên sẽ không phòng bị nàng, nhưng nàng không biết, Hoàng đế thản nhiên mà mở mật thất ra cho nàng nhìn như vậy, là dụng ý gì.

Diệp Tu rõ ràng nhìn Tô Nghiêu không biết làm sao ở trong mắt, cũng không nói nhiều, vừa ho khan vừa phối hợp vịn vách tường đi xuống phía dưới dọc theo bậc thang. Tô Nghiêu cắn môi một cái, nhắc váy đuổi theo, giơ tay lên đỡ Diệp Tu có chút lao đảo. Nàng mơ hồ biết Diệp Tu muốn nói với nàng những chuyện bí ẩn gì, lòng hiếu kỳ cũng sai khiến nàng đi mật thất trong Văn Đức điện dò xét đến cùng.

Diệp Tu thấy nàng nâng lên, cũng không tránh né, mặc cho Tô Nghiêu nâng hắn, vừa hướng xuống đi, vừa nói: Trước đó vài ngày cô cô Hoài Dương của ngươi vào cung, cùng trẫm nhắc tới ngươi, nói ngươi là cô nương hiếu thuận, quả nhiên không sai.

Tô Nghiêu nghe hắn nói như vậy, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó một cỗ nóng ran liền xông thẳng lên đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt hồng thấu, thẹn thùng Ừ một tiếng. Mới vừa Diệp Tu nói: “Cô cô Hoài Dương của ngươi , ý này, là đã xem nàng như người trong nhà rồi hả? Còn có hiếu thuận cái gì..... Tô Nghiêu không cách nào phủ nhận, nghe được ý tại ngôn ngoại trong lòng của nàng có chút phức tạp, có chút..... Ngọt ngào ưu thương.....

Chờ Tô Nghiêu tỉnh táo lại, hai người đi tới đường hầm cuối, lối vào đã sớm tự động khép lại, cả đường hầm ô đơn dựa vào vách được ngọn đèn dầu chiếu sáng, bởi vì khẩn trương, trong lòng bàn tay Tô Nghiêu có chút mồ hôi, thân thể rõ ràng cảm nhận được từng hồi một lạnh lẽo.

Xuyên qua mấy đạo cửa ngầm, Tô Nghiêu liền chợt hiểu vì sao nàng sẽ cảm thấy rét lạnh —— Mật thất Văn Đức điện, lại là một hầm chứa đá khổng lồ.

Khí lạnh dày đặc, bên trong đặt một quan tài khổng lồ trong suốt, Tô Nghiêu mơ hồ đã nhận ra cái gì, cũng không dám tin tưởng, trong miệng thở ra đều biến thành sương trắng, không nhịn được rùng mình một cái. Ánh mắt quét áo choàng lông cáo ở bên cạnh, Tô Nghiêu lập tức chạy tới, gở xuống phủ lên người Diệp Tu. Xem ra Diệp Tu thường xuyên tới nơi này.

Diệp Tu cười nhẹ một tiếng, vừa tiếp tục đi tới quan tài thủy tinh kia, vừa thở dài nói: “Về sau Lâm nhi liền giao cho ngươi. Gặp ngươi thận trọng như thế, trẫm cũng yên tâm chút. Chỉ mong hai vợ chồng các ngươi đầu bạc răng long, tương kính như tân.

Hình như là một loại giọng điệu người thường phó thác di nữ, Tô Nghiêu nghe lời này trong lòng có chút không có cảm giác, cảm giác Diệp Tu hôm nay nói có chỗ nào kỳ quái, lúc này tầm mắt đã thấy người nọ trong quan tài thủy tinh, cũng là một cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, lông mày cong cong, chỉ như hành được gọt, để cho người khác nhìn qua một cái thì khó có thể dời tầm mắt. Nàng kia nhắm hai mắt, ánh mắt giống như đã từng quen biết, lông mi thật dài khoác lên mí mắt, an tĩnh tường hòa.

Nội tâm Tô Nghiêu khẽ động, nghiêng đầu nhìn Diệp Tu: Bệ hạ cảm thấy giữa phu thê phải tương kính như tân sao?

Lúc này Hoàng đế đang nhìn chằm chằm quan tài thủy tinh lưu giữ dung nhan thanh xuân, nâng một cái tay vuốt ve mặt quan tài, vẻ mặt bi thương âm thanh dao động, nhẹ giọng nói: Trẫm..... Không biết, thê tử của trẫm, cũng không cùng trẫm đầu bạc răng long.

Tô Nghiêu sửng sốt. Xem ra suy đoán của nàng quả nhiên


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status