Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 70 - Chương 70

/100


Pháo hoa ở sau lưng Diệp Lâm liên tiếp nổ tung, tiếng vang cực lớn thậm chí dòng người hối hả huyên náo cũng chú ý tới, nhưng Tô Nghiêu lại như kỳ tích suy nghĩ lời Diệp Lâm nói, hắn nói, Tô Nghiêu, ngươi đã dắt, về sau liền không cho buông ra nữa.

Tô Nghiêu tiến lên một bước ôm lấy Diệp Lâm, nhón chân lên nhẹ nói một câu bên tai hắn, lập tức lui ra, quay đầu sang chỗ khác lôi hắn đi.

Diệp Lâm tùy ý để nàng kéo, ý định còn bị ngôn ngữ mê hoặc, trong lúc vô tình đã đi thật xa, lúc cảm giác người nọ khẽ dùng sức ngắt tay của hắn, mới vừa nghiêng người, nghe nàng kê vào lỗ tai nói: Ngươi xem hai người kia nhìn quen mắt không?

Nói xong, Tô Nghiêu liền giương cằm hướng chỗ đố đèn. Diệp Lâm nhìn chỗ nàng nói, quả nhiên nhìn thấy hai người mang mặt nạ đáng sợ đứng ở dưới cầu lôi kéo. Áo bào thêu sắc vàng này, đang muốn đi xách cổ áo của người thấp hơn hắn, không phải tứ đệ Diệp Tễ phong lưu thành tánh hoa danh bên ngoài thì là ai?

Chỉ là người xuống tay chuẩn gõ Diệp Tễ cũng có chút quen mặt. Diệp Lâm hí mắt nhìn kỹ một chút, người nọ tuy là mặc thân Hồ phục tím, nhưng trên lỗ tai đeo đôi bộ khuyên tai Lưu Tô màu tím rõ ràng là một cô nương. Tiểu thư quý tộc Nhạn triều vốn không nhiều người yêu võ phục, Diệp Lâm ngược lại cũng không để bụng, chỉ là hắn rất hiếm thấy có cô nương nào đối mặt Diệp Tễ còn có thể cự tuyệt mọi cách, nàng lại nhìn quen mắt, liền lưu ý nhìn nhiều một lát.

Lúc này Tô Nghiêu không nhịn được, nói thẳng không kiêng kỵ: Tứ đệ ngươi có chuyện gì vậy, cả ngày quấn a Anh nhà ta không thả, lại không nói rõ, a Anh sắp cập kê rồi, nếu ngày nào đó có người tới hỏi cưới, phụ thân đồng ý, hắn khóc cũng không có chỗ ngồi.

Diệp Lâm nghe thấy, nhận ra được cô nương mặc Hồ phục tím mang mặt nạ chính là Tô Anh em gái ruột của Tô Dao, lại nghe Tô Nghiêu tức giận oán trách, khẽ cười một tiếng nói: Chỉ sợ muội muội của ngươi trừ gả cho a Tễ cũng không có lựa chọn khác.

Sao lại nói như vậy, a Anh nhà nàng đường đường là nhị tiểu thư Tướng phủ, còn không ai thèm lấy rồi hả? Tô Nghiêu nghiêng đầu hướng Diệp Lâm cau mũi một cái, chính là muốn lên tiếng phủ nhận, chỉ thấy Diệp Lâm mong rằng đây là một đôi oan gia, trong mắt cũng hâm mộ, nói: A Nghiêu không hiểu, cái gì gọi là từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ. Mà ta hiểu. Thấy a Tễ phong lưu nhã sĩ như vậy, người khác tự nhiên không cách nào đập vào mắt.

Kiếp trước Tô Nghiêu ném hắn rồi bỏ đi, hắn thật sự là trầm ngâm hồi lâu. Đầu tiên hắn không thể hiểu vì sao Tô Nghiêu đột nhiên rời đi, sau lại suy nghĩ một chút, thì ra Tô Nghiêu quyết ý phải đi là đã sớm tìm cách tốt nhất.

Cuối năm Thiên Khải kia, nàng liền bắt đầu cáo bệnh không muốn thấy hắn, chờ hắn hạ triều đi Phượng Ngô điện tìm nàng, thường xuyên ăn canh bế môn, cung nữ chỉ nói nương nương mệt nhọc sớm buồn ngủ, nàng lại tỏ ra yếu ớt nhiều bệnh, hắn liền thật cho là nàng là bị bệnh, đòi Từ Thận Ngôn vào cung chẩn bệnh cho nàng.

Khi đó làm sao có thể nghĩ đến, làm sao có thể nghĩ đến, nàng cuối cùng cầu xin Từ Thận Ngôn dẫn nàng đi.

Tô Nghiêu đột nhiên mất tích, chỉ chừa khăn tay, trên đó có viết một câu, chỉ một câu quên nàng, khi nàng đã chết, liền không còn lời nàng nói. Khi đó hắn giống như nổi điên muốn ném chánh sự đi Giang Hải tìm nàng trở lại, nhưng bị một ít ràng buộc trói hắn lại. Tô Nghiêu mất tích đến ngày thứ bảy, hắn đã chuẩn bị tất cả chuẩn bị rời cung, lại bị Thu Ngự đánh thức một phen.

Bệ hạ, nếu nàng cố ý phải đi, nhất định là trong lòng đã không còn


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status