Không biết vì cái gì, cô chỉ đơn giản nói một chữ “Anh” mà đã khiến nhịp tim của anh điên cuồng tăng tốc.
***
Lúc Giang Nhẫn cõng ông ngoại Tăng về đến nhà, bà ngoại đang nấu cơm, ở nông thôn bầu không khí tự nhiên, đến giờ cơm khói bếp lượn lờ.
Bà ngoại bắt gặp khuôn mặt trắng bệch của ông ngoại được người ta cõng về, câu đầu tiên lên tiếng chính là hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra, ngay sau đó ông cụ đã bị ăn một trận mắng chửi. Nhưng cũng không thể không chạy đi nấu nước cho ông cụ tắm rửa rồi xem xét vết thương bị trật trên chân ông.
Bà ngoại Tăng đối với Giang Nhẫn cảm động đến rơi nước mắt, nếu không nhờ có anh thì ông ngoại một thân xương cốt già nua đã đứt gãy như xương cá ngoài đường rồi.
“Chàng trai, con mau đi thay quần áo đi kẻo cảm lạnh đấy. Trong nhà không có gì để cảm tạ sự giúp đỡ của con, hay là con ở lại dùng một bữa cơm nhé.”
Phải đi đun thêm nước nóng để ân nhân cứu mạng nhanh chóng dùng nữa.
Trong sân, bảy tám con gà lông xù màu vàng chạy khắp nơi trên đất.
Giang Nhẫn không thể nhịn được nữa, anh cảm giác mình sắp thối đến chết rồi. Mạnh Thính còn đứng bên cạnh phụ giúp việc nấu nước tìm quần áo.
Anh hỏi bà ngoại chỗ nào có nước, rồi sau đó đi ra sau sân tìm giếng lấy nước.
Anh chưa bao giờ dùng qua gàu múc giếng nước, nhưng anh lại tràn đầy sức lực, chờ khi múc được nước lên rồi, Giang Nhẫn cũng mặc kệ nó có lạnh hay không, cởi áo xối nước xuống.
Trong phòng, bà ngoại nói với Mạnh Thính: “Thính Thính à, con đi tìm khăn mặt và quần áo rồi đem đến cho anh bạn kia nhé.”
Vì ông cụ bị thương ở chân nên bà phải giúp đỡ thay quần áo tắm rửa cho ông.
Mạnh Thính vâng dạ đáp một tiếng.
Cô lấy khăn mặt sạch sẽ, còn về phần quần áo thì chỉ có thể mượn tạm của ông ngoại. Cũng may ông là giáo sư, các học sinh thường tặng ông mấy chiếc áo sơ mi, mặc dù kiểu dáng hơi già dặn chút xíu, nhưng vẫn chưa từng mặc qua, quần mới cũng đã tìm xong.
Nhưng khi nghĩ đến vấn đề đồ lót cũng bị ướt, trong đầu Mạnh Thính bối rối giây lát.
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô không thể nào đi tìm đồ lót cho anh được, bà ngoại thì lớn tuổi rồi, bệnh đãng trí cũng không nhẹ, dĩ nhiên đã quên mất chi tiết này rồi.
Mạnh Thính cắn răng một cái, buổi tối chắc chắn Giang Nhẫn sẽ phải ở khách sạn, đến lúc đó đi mua cũng còn được.
Cô trực tiếp bỏ qua cái chi tiết này, cứ giao hết cho anh là được rồi. Sau đó Mạnh Thính đi ra sân sau tìm được Giang Nhẫn.
Toàn thân anh để trần, Mạnh Thính vừa đến đã nhìn thấy bờ lưng rắn chắc rộng lớn của anh, còn có vòng eo đầy khỏe khoắn.
Mạnh Thính không thể nào ngờ được anh có thể thoát y tắm rửa ngay tại chỗ này, lá gan cũng thật là lớn. Cô chán nản xoay người lại, khuôn mặt đỏ ửng.
Giang Nhẫn nghe thấy tiếng động cô xoay người đi, bật cười một tiếng. Anh không hề thấy mất tự nhiên xíu nào, tiếp tục tắm rửa.
Mạnh Thính quay về phòng tìm cho Giang Nhẫn một cái túi sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng giúp anh, rồi di chuyển cái ghế đẩu ra, đặt gần cửa. Cô không nhìn anh, lịch sự nói: “Quần áo với giày đều để ở chỗ này, chưa từng mặc qua. Gia cảnh không tốt lắm, anh trước hết cứ tạm mặc trước đã.”
Giang Nhẫn tắm xong thì xách lấy cái túi đi thay quần áo và giày.
Y phục có hơi dơ, chất vải cũng không tốt lắm, anh ghét bỏ nhíu mày.
Rồi anh mở túi bên trong ra, càng cau mày.
“Mạnh Thính.”
Mạnh Thính đang ở bên ngoài xách nước, nghe thấy tiếng anh gọi mình, cô đoán được tiếp theo anh muốn nói cái gì. Trong giây lát cảm thấy không ổn lắm, nhưng quả thật lần này thật may mắn khi có anh trợ giúp.
Cô chỉ có thể chậm chạp đi qua đó, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cửa: “Tôi đây.”
“Ông đây không cần mặc quần lót à?”
Anh trực tiếp nói thẳng khiến người ta muốn đánh chết anh cho rồi!
Mạnh Thính cắn môi, vành tai đỏ ửng, bà ngoại vẫn còn đang ở bên trong đó, cô nhỏ giọng: “Buổi tối anh đi mua không được sao?”
“Không được.”
Cô thật hết cách rồi, trong chuyện này Giang Nhẫn không hề sai một chút nào, anh giúp đỡ người khác, có yêu cầu một chút cũng không có gì là quá đáng. Cô khẽ nói: “Vậy để tôi đi nói với bà ngoại, chắc là bà có cách.”
Sau một lát cửa đột nhiên mở ra.
Cô dường như theo bản năng mà nhắm mắt lại.
Giang Nhẫn dựa vào cạnh cửa, rũ mắt nhìn cô.
Cô vẫn còn đang mặc bộ quần áo nhỏ nhắn Dân Quốc kia, hàng mi dài run rẩy khẽ hỏi anh: “Anh đã mặc quần áo đàng hoàng chưa vậy?”
Giang Nhẫn không đáp, chỉ ngắm nhìn cô. Trước khi đến đây, anh có rất nhiều câu “tại sao” muốn đem ra hỏi cô.
Vì cái gì đối xử với anh như vậy, vì sao lại đi thích Từ Gia kia. Nhưng khi gặp được cô rồi, trên cây trăm hoa đua nở, cô đi cà nhắc đến nhẹ nhàng giúp anh phủi cánh hoa đi, lúc ấy cái gì anh cũng không muốn hỏi nữa.
Ngay giờ phút này đây cô đang xấu hổ bàn luận cùng anh về vấn đề quần lót, bỗng nhiên anh nguôi giận.
Được rồi, vốn dĩ cô không hề thích anh, tức giận với cô làm gì, cô cũng đâu có hiểu.
Anh miễn cưỡng đáp: “Ừm.”
Mạnh Thính cẩn thận từng li từng tí mở mắt, không dám mở miệng hỏi anh rốt cuộc có muốn mặc cái kia hay không. Nói tóm lại có hơn phân nửa là không rồi, mùa xuân tháng Tư, không khí đều dấy lên vài phần nóng bức. Cô lên tiếng: “Tôi đi tìm bà ngoại.”
Anh đè chặt hai vai của cô: “Không cho phép.”
Đôi mắt hạnh của Mạnh Thính nhìn anh, anh cười: “Không được đi, ông đây cũng cần mặt mũi vậy, không mặc thì không mặc, cùng lắm chỉ vài tiếng thôi mà.”
Cô đương nhiên cũng không muốn đến tìm bà ngoại thảo luận vấn đề đồ lót thì phải làm sao, đơn giản chỉ vì cô muốn tìm đại một cái lỗ để chui vào thôi.
Anh nói không được đi, Mạnh Thính chớp mắt vài cái, khẽ ừ một tiếng.
Nhưng cô tự dưng có chút buồn cười.
Tính tình Giang Nhẫn nóng nảy, ngày thường toàn chảnh chọe sai khiến người khác mà bây giờ lại… cái gì cũng không có.
Mặc dù không phải dạng hiền lành gì, trước kia anh còn bắt nạt cô nữa, bây giờ cô chỉ có thể nhịn cười, chỉ lộ ra cặp mắt sáng lấp lánh.
Cô sợ mình mà cười ra tiếng, anh sẽ nổi giận ngay. Vậy nên nhanh chân chạy đến phòng bếp bưng thức ăn.
Mạnh Thính đem thức ăn bưng lên, chuẩn bị xong xuôi chén đũa, lúc này mới lên gác gọi ông bà ngoại ra ăn cơm.
Bà ngoại giúp ông ngoại thay xong quần áo, đỡ ông xuống lầu.
Bởi vì không biết trong nhà sẽ có một vị khách giống như Giang Nhẫn đến, nên thức ăn đều là những món thường ngày.
Ông ngoại cầm một chai rượu trắng, rót rượu cho Giang Nhẫn: “Hôm nay cảm ơn nhiều nhé chàng trai.”
Ông luôn miệng nói cảm ơn, Giang Nhẫn chỉ cười, mắt luôn nhìn Mạnh Thính đang chăm chú ăn cơm, “Không có gì, chỉ là tiện tay thôi ạ.”
Lúc này đây anh ngược lại hiểu rõ nên khách sáo một chút.
Mạnh Thính cầm đũa, nghẹn họng nhìn trân trối liếc nhìn bọn họ uống một chén rồi lại một chén.
Bà ngoại cũng nhiệt tình vô cùng, luôn miệng khen ngợi Giang Nhẫn, cái gì mà chàng trai này vừa tốt tính vừa đẹp trai, lòng dạ lại tốt vô cùng, còn hỏi thăm anh là người ở đâu, đến thôn hoa lê này làm gì.
Đôi mắt trong suốt của Mạnh Thính nhìn chằm chằm anh, rất sợ tên hỗn đản này lại nói cái gì đó không hay để rồi bị tống cổ ra ngoài.
Anh chạm phải ánh mắt của cô, bình thản ung dung đáp: “Con là người thành phố B, đến đây để tìm bạn gái của con ạ.”
Mạnh Thính: “…” Hết lần này tới lần khác cô không tìm được lời nói, đành phải yên lặng ăn cơm.
Bà ngoại thấy dính dáng đến chuyện riêng tư của người khác nên cũng không hỏi nữa.
Nhà bà ngoại ăn cơm rất sớm, khi dùng cơm xong thì mới năm giờ rưỡi chiều.
Sắc trời còn chưa tối lắm, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng chó con kêu.
Thiếu niên ăn hai bát cơm, anh không kén ăn, khẩu vị rất tốt, ăn xong liền cáo từ. Bộ quần áo anh thay ra kia xách trong tay dự định ném đi.
Giang Nhẫn cười cười: “Quần áo giặt xong sẽ trả lại.”
Ông ngoại Tăng nói: “Khách sáo cái gì, là chúng ta làm phiền đến con. Sau này nếu có chuyện gì có thể giúp con có thể nói với chúng ta.”
Giang Nhẫn đáp: “Con sẽ không khách sáo.”
“Thằng nhóc này thật là thẳng thắn.”
Mạnh Thính dìu ông ngoại, đột nhiên không dám ngẩng đầu.
Cũng may anh không phải như con thiêu thân náo loạn, không nói gì bậy bạ để ông ngoại đuổi đánh. Nói đi là đi. Trên trấn có nhà khách quán trọ, cũng có siêu thị. Ngồi xe tầm mười phút là đến.
Tiễn khách đi rồi, buổi tối bà ngoại xoa rượu thuốc cho ông ngoại, đột nhiên ông vỗ ót một cái: “Ôi bà nó ơi, lúc chiều mình tắc trách quá rồi.”
“Làm sao đấy?”
Bà ngoại định gõ cửa phòng Mạnh Thính, Mạnh Thính rửa mặt xong thì gửi tin nhắn báo bình an cho Thư ba ba.
Bà ngoại đi tới cửa lại thở dài, được rồi được rồi, Thính Thính chắc là cũng quên chuyện đó rồi. Mình mà hỏi con bé chắc chắn sẽ thấy xấu hổ.
Hai ông bà cụ ngủ rất sớm, bình thường mới tám giờ đã ngủ mất rồi.
Bầu trời vùng quê rất trong lành, chiếc giường của Mạnh Thính đặt sát gần cửa sổ, có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen.
Đây là nơi mà mẹ cô Tăng Ngọc Khiết từng sinh ra và lớn lên. Cô không nhịn được xuất thần, ông ngoại bởi vì không cẩn thận rơi xuống nước bị trật chân, khoảng thời gian rất dài sau đó cũng sẽ không ra ngoài, nói cách khác, sẽ không xảy ra chuyện giống như đời trước ngã xuống từ sườn núi bị gãy chân vào tháng Tư. Cô đã dặn dò ông ngoại rồi, ông cũng đã lớn tuổi bị dọa nên sợ hãi, cam đoan sẽ không ra ngoài.
Chuyện mà cô luôn lo lắng, cuối cùng cứ thế mà đi qua.
8 giờ 30 phút, chiếc điện thoại di động không có nhiều tính năng của cô bỗng reo vang.
Mạnh Thính tưởng là Thư ba ba, lấy điện thoại từ dưới gối ra, màn hình lóe sáng, mới phát hiện là một dãy số lạ.
[Anh đợi em ở dưới lầu.]
Lúc này không cần nghĩ cũng biết là ai! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thính giấu trong chăn nhíu lại, nhét di động trở về, đang tính giả bộ như đã ngủ rồi.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, trong đêm tối âm thanh cao vút. Thần kinh cô căng cứng, một lát sau theo bản năng cúp luôn điện thoại.
“…” Lần này thì hay rồi, anh đã biết cô còn chưa ngủ.
Mạnh Thính ấn bàn phím bấm chữ: [Trời tối rồi, anh quay về ngủ đi.]
Bên kia gần như là trả lời lại ngay: [Ngủ không được, hay anh tìm ông ngoại tâm sự chút nhé?]
Mạnh Thính tức đến mức từ trên giường đứng dậy, [Anh chờ một lát.]
Lúc cô mặc quần áo gọn gàng đi xuống lầu, dưới ánh trăng, quả nhiên có một bóng dáng cao lớn đang đứng.
Điện thoại di động của anh phát sáng, cách đó không xa là cánh đồng lúa mì. Chờ khi mùa thu đến, khu ấy sẽ hóa thành một mảnh màu vàng kim óng ánh, xung quanh vang lên từng tiếng kêu vang của côn trùng. Mùa xuân thành phố F, sắc xuân tươi đẹp, cũng có chút ấm áp của đầu mùa hạ.
Cô thay cái quần khác, nhưng vẫn mặc chiếc áo màu vàng nhạt nhỏ nhắn kia.
Giang Nhẫn cũng đã đổi bộ quần áo khác, chắc là đặt mua ở khách sạn.
Mạnh Thính có hơi sợ anh, nhưng cũng không thể không kiên trì đi đến.
Cô đến trước mặt anh, mới phát hiện một mùi rượu truyền đến. Mạnh Thính nhớ đến lúc nãy khi dùng cơm tối anh và ông ngoại đã uống không ít.
“Anh đến đây làm gì vậy?”
“Đi xa một chút rồi nói.”
Mạnh Thính không có cự tuyệt, cô sợ sẽ đánh thức ông bà ngoại.
Hôm nay Giang Nhẫn cứu được ông ngoại khiến lòng cô bỗng có chút hoang mang. Một người trở thành sát nhân điên cuồng giết người, sẽ chủ động đi cứu người sao? Lần đầu tiên cô sinh ra lòng hiếu kỳ, thiếu niên này tương lai vì sao lại đi giết người?
Trong thôn chỉ còn mấy hộ gia đình vẫn còn sáng đèn.
Đêm nay có ánh trăng, êm dịu nhu hòa như nước. Giang Nhẫn nhớ đường rất giỏi, anh cùng cô đi dọc theo con đường ban sáng nở đầy hoa lê.
Tuy rằng Mạnh Thính biết anh cũng không đến mức xấu xa như vậy nhưng vẫn hơi sợ anh. Anh đánh người rất hung ác, khi dễ người cũng không nói lý lẽ.
“Được rồi, tới chỗ này là được.” Cũng đã đi khá xa rồi.
“Mệt rồi à?”
“Không mệt.”
Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, cô có thể nhìn rõ bóng dáng của anh. Ngũ quan của thiếu niên hung dữ dưới ánh trăng… vẫn hung hăng như cũ.
Trong đáy mắt anh mang theo vài phần ý cười: “Ông ngoại em nói anh có thể yêu cầu giúp đỡ, em nói xem anh nên đề nghị yêu cầu nào thì tốt đây hả Mạnh Thính?”
Tim Mạnh Thính đập thình thịch: “Anh muốn thế nào? Đừng làm khó ông ấy, hôm nay ông không phải cố ý đâu.”
“Không làm khó ông.” Anh không nhịn được bật cười, “Làm khó em có được không?”
Mạnh Thính rất muốn nói không được, nhưng cô cảm thấy nếu thiếu nợ anh trong lòng sẽ không thoải mái lắm.
Rốt cuộc cô cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không được quá đáng.” Cô có chút sợ sệt, “Không được nói chuyện yêu đương.”
Giang Nhẫn vừa muốn mở miệng, cô đã nhanh chóng nói tiếp: “Hôn cũng không được phép.”
Trong lòng anh không nhịn được mắng câu mẹ nó, không nhịn cười được. Anh thấy cô còn muốn bổ sung: “Cái này không được, cái kia cũng không xong, là em đưa ra yêu cầu hay vẫn là anh đây?”
Mạnh Thính nghẹn đỏ mặt, rũ mắt nhìn xuống mũi giày của mình, khẽ đáp: “Anh.”
Không biết vì cái gì, cô chỉ đơn giản nói một chữ “Anh” mà đã khiến nhịp tim của anh điên cuồng tăng tốc, Giang Nhẫn nói: “Nhìn anh.”
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, cô ngước mắt lên, trong đáy mắt trong suốt vô cùng.
Những cảm xúc không cam lòng rất lâu trước đó, hay trong buổi tối kỳ nghỉ đông hôm ấy khiến anh ghen ghét đến phát điên kia, còn có quả cầu tuyết trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo kia nữa, tất cả bỗng chốc điên cuồng mà tuôn ra ngoài.
Trước khi tới nơi này, anh đã uống thuốc rồi. Uống rất nhiều thuốc để bình ổn lại cảm xúc, mà giờ phút này đây những viên thuốc ấy dường như đã mất đi hiệu lực trong chớp mắt.
Anh biết làm như vậy là vô cùng hèn hạ.
Nhưng anh không thể để cô như vậy được, anh không còn đường nào để đi nữa rồi.
Anh nói: “Em chia tay với Từ Gia đi.”
***
Lúc Giang Nhẫn cõng ông ngoại Tăng về đến nhà, bà ngoại đang nấu cơm, ở nông thôn bầu không khí tự nhiên, đến giờ cơm khói bếp lượn lờ.
Bà ngoại bắt gặp khuôn mặt trắng bệch của ông ngoại được người ta cõng về, câu đầu tiên lên tiếng chính là hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra, ngay sau đó ông cụ đã bị ăn một trận mắng chửi. Nhưng cũng không thể không chạy đi nấu nước cho ông cụ tắm rửa rồi xem xét vết thương bị trật trên chân ông.
Bà ngoại Tăng đối với Giang Nhẫn cảm động đến rơi nước mắt, nếu không nhờ có anh thì ông ngoại một thân xương cốt già nua đã đứt gãy như xương cá ngoài đường rồi.
“Chàng trai, con mau đi thay quần áo đi kẻo cảm lạnh đấy. Trong nhà không có gì để cảm tạ sự giúp đỡ của con, hay là con ở lại dùng một bữa cơm nhé.”
Phải đi đun thêm nước nóng để ân nhân cứu mạng nhanh chóng dùng nữa.
Trong sân, bảy tám con gà lông xù màu vàng chạy khắp nơi trên đất.
Giang Nhẫn không thể nhịn được nữa, anh cảm giác mình sắp thối đến chết rồi. Mạnh Thính còn đứng bên cạnh phụ giúp việc nấu nước tìm quần áo.
Anh hỏi bà ngoại chỗ nào có nước, rồi sau đó đi ra sau sân tìm giếng lấy nước.
Anh chưa bao giờ dùng qua gàu múc giếng nước, nhưng anh lại tràn đầy sức lực, chờ khi múc được nước lên rồi, Giang Nhẫn cũng mặc kệ nó có lạnh hay không, cởi áo xối nước xuống.
Trong phòng, bà ngoại nói với Mạnh Thính: “Thính Thính à, con đi tìm khăn mặt và quần áo rồi đem đến cho anh bạn kia nhé.”
Vì ông cụ bị thương ở chân nên bà phải giúp đỡ thay quần áo tắm rửa cho ông.
Mạnh Thính vâng dạ đáp một tiếng.
Cô lấy khăn mặt sạch sẽ, còn về phần quần áo thì chỉ có thể mượn tạm của ông ngoại. Cũng may ông là giáo sư, các học sinh thường tặng ông mấy chiếc áo sơ mi, mặc dù kiểu dáng hơi già dặn chút xíu, nhưng vẫn chưa từng mặc qua, quần mới cũng đã tìm xong.
Nhưng khi nghĩ đến vấn đề đồ lót cũng bị ướt, trong đầu Mạnh Thính bối rối giây lát.
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô không thể nào đi tìm đồ lót cho anh được, bà ngoại thì lớn tuổi rồi, bệnh đãng trí cũng không nhẹ, dĩ nhiên đã quên mất chi tiết này rồi.
Mạnh Thính cắn răng một cái, buổi tối chắc chắn Giang Nhẫn sẽ phải ở khách sạn, đến lúc đó đi mua cũng còn được.
Cô trực tiếp bỏ qua cái chi tiết này, cứ giao hết cho anh là được rồi. Sau đó Mạnh Thính đi ra sân sau tìm được Giang Nhẫn.
Toàn thân anh để trần, Mạnh Thính vừa đến đã nhìn thấy bờ lưng rắn chắc rộng lớn của anh, còn có vòng eo đầy khỏe khoắn.
Mạnh Thính không thể nào ngờ được anh có thể thoát y tắm rửa ngay tại chỗ này, lá gan cũng thật là lớn. Cô chán nản xoay người lại, khuôn mặt đỏ ửng.
Giang Nhẫn nghe thấy tiếng động cô xoay người đi, bật cười một tiếng. Anh không hề thấy mất tự nhiên xíu nào, tiếp tục tắm rửa.
Mạnh Thính quay về phòng tìm cho Giang Nhẫn một cái túi sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng giúp anh, rồi di chuyển cái ghế đẩu ra, đặt gần cửa. Cô không nhìn anh, lịch sự nói: “Quần áo với giày đều để ở chỗ này, chưa từng mặc qua. Gia cảnh không tốt lắm, anh trước hết cứ tạm mặc trước đã.”
Giang Nhẫn tắm xong thì xách lấy cái túi đi thay quần áo và giày.
Y phục có hơi dơ, chất vải cũng không tốt lắm, anh ghét bỏ nhíu mày.
Rồi anh mở túi bên trong ra, càng cau mày.
“Mạnh Thính.”
Mạnh Thính đang ở bên ngoài xách nước, nghe thấy tiếng anh gọi mình, cô đoán được tiếp theo anh muốn nói cái gì. Trong giây lát cảm thấy không ổn lắm, nhưng quả thật lần này thật may mắn khi có anh trợ giúp.
Cô chỉ có thể chậm chạp đi qua đó, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cửa: “Tôi đây.”
“Ông đây không cần mặc quần lót à?”
Anh trực tiếp nói thẳng khiến người ta muốn đánh chết anh cho rồi!
Mạnh Thính cắn môi, vành tai đỏ ửng, bà ngoại vẫn còn đang ở bên trong đó, cô nhỏ giọng: “Buổi tối anh đi mua không được sao?”
“Không được.”
Cô thật hết cách rồi, trong chuyện này Giang Nhẫn không hề sai một chút nào, anh giúp đỡ người khác, có yêu cầu một chút cũng không có gì là quá đáng. Cô khẽ nói: “Vậy để tôi đi nói với bà ngoại, chắc là bà có cách.”
Sau một lát cửa đột nhiên mở ra.
Cô dường như theo bản năng mà nhắm mắt lại.
Giang Nhẫn dựa vào cạnh cửa, rũ mắt nhìn cô.
Cô vẫn còn đang mặc bộ quần áo nhỏ nhắn Dân Quốc kia, hàng mi dài run rẩy khẽ hỏi anh: “Anh đã mặc quần áo đàng hoàng chưa vậy?”
Giang Nhẫn không đáp, chỉ ngắm nhìn cô. Trước khi đến đây, anh có rất nhiều câu “tại sao” muốn đem ra hỏi cô.
Vì cái gì đối xử với anh như vậy, vì sao lại đi thích Từ Gia kia. Nhưng khi gặp được cô rồi, trên cây trăm hoa đua nở, cô đi cà nhắc đến nhẹ nhàng giúp anh phủi cánh hoa đi, lúc ấy cái gì anh cũng không muốn hỏi nữa.
Ngay giờ phút này đây cô đang xấu hổ bàn luận cùng anh về vấn đề quần lót, bỗng nhiên anh nguôi giận.
Được rồi, vốn dĩ cô không hề thích anh, tức giận với cô làm gì, cô cũng đâu có hiểu.
Anh miễn cưỡng đáp: “Ừm.”
Mạnh Thính cẩn thận từng li từng tí mở mắt, không dám mở miệng hỏi anh rốt cuộc có muốn mặc cái kia hay không. Nói tóm lại có hơn phân nửa là không rồi, mùa xuân tháng Tư, không khí đều dấy lên vài phần nóng bức. Cô lên tiếng: “Tôi đi tìm bà ngoại.”
Anh đè chặt hai vai của cô: “Không cho phép.”
Đôi mắt hạnh của Mạnh Thính nhìn anh, anh cười: “Không được đi, ông đây cũng cần mặt mũi vậy, không mặc thì không mặc, cùng lắm chỉ vài tiếng thôi mà.”
Cô đương nhiên cũng không muốn đến tìm bà ngoại thảo luận vấn đề đồ lót thì phải làm sao, đơn giản chỉ vì cô muốn tìm đại một cái lỗ để chui vào thôi.
Anh nói không được đi, Mạnh Thính chớp mắt vài cái, khẽ ừ một tiếng.
Nhưng cô tự dưng có chút buồn cười.
Tính tình Giang Nhẫn nóng nảy, ngày thường toàn chảnh chọe sai khiến người khác mà bây giờ lại… cái gì cũng không có.
Mặc dù không phải dạng hiền lành gì, trước kia anh còn bắt nạt cô nữa, bây giờ cô chỉ có thể nhịn cười, chỉ lộ ra cặp mắt sáng lấp lánh.
Cô sợ mình mà cười ra tiếng, anh sẽ nổi giận ngay. Vậy nên nhanh chân chạy đến phòng bếp bưng thức ăn.
Mạnh Thính đem thức ăn bưng lên, chuẩn bị xong xuôi chén đũa, lúc này mới lên gác gọi ông bà ngoại ra ăn cơm.
Bà ngoại giúp ông ngoại thay xong quần áo, đỡ ông xuống lầu.
Bởi vì không biết trong nhà sẽ có một vị khách giống như Giang Nhẫn đến, nên thức ăn đều là những món thường ngày.
Ông ngoại cầm một chai rượu trắng, rót rượu cho Giang Nhẫn: “Hôm nay cảm ơn nhiều nhé chàng trai.”
Ông luôn miệng nói cảm ơn, Giang Nhẫn chỉ cười, mắt luôn nhìn Mạnh Thính đang chăm chú ăn cơm, “Không có gì, chỉ là tiện tay thôi ạ.”
Lúc này đây anh ngược lại hiểu rõ nên khách sáo một chút.
Mạnh Thính cầm đũa, nghẹn họng nhìn trân trối liếc nhìn bọn họ uống một chén rồi lại một chén.
Bà ngoại cũng nhiệt tình vô cùng, luôn miệng khen ngợi Giang Nhẫn, cái gì mà chàng trai này vừa tốt tính vừa đẹp trai, lòng dạ lại tốt vô cùng, còn hỏi thăm anh là người ở đâu, đến thôn hoa lê này làm gì.
Đôi mắt trong suốt của Mạnh Thính nhìn chằm chằm anh, rất sợ tên hỗn đản này lại nói cái gì đó không hay để rồi bị tống cổ ra ngoài.
Anh chạm phải ánh mắt của cô, bình thản ung dung đáp: “Con là người thành phố B, đến đây để tìm bạn gái của con ạ.”
Mạnh Thính: “…” Hết lần này tới lần khác cô không tìm được lời nói, đành phải yên lặng ăn cơm.
Bà ngoại thấy dính dáng đến chuyện riêng tư của người khác nên cũng không hỏi nữa.
Nhà bà ngoại ăn cơm rất sớm, khi dùng cơm xong thì mới năm giờ rưỡi chiều.
Sắc trời còn chưa tối lắm, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng chó con kêu.
Thiếu niên ăn hai bát cơm, anh không kén ăn, khẩu vị rất tốt, ăn xong liền cáo từ. Bộ quần áo anh thay ra kia xách trong tay dự định ném đi.
Giang Nhẫn cười cười: “Quần áo giặt xong sẽ trả lại.”
Ông ngoại Tăng nói: “Khách sáo cái gì, là chúng ta làm phiền đến con. Sau này nếu có chuyện gì có thể giúp con có thể nói với chúng ta.”
Giang Nhẫn đáp: “Con sẽ không khách sáo.”
“Thằng nhóc này thật là thẳng thắn.”
Mạnh Thính dìu ông ngoại, đột nhiên không dám ngẩng đầu.
Cũng may anh không phải như con thiêu thân náo loạn, không nói gì bậy bạ để ông ngoại đuổi đánh. Nói đi là đi. Trên trấn có nhà khách quán trọ, cũng có siêu thị. Ngồi xe tầm mười phút là đến.
Tiễn khách đi rồi, buổi tối bà ngoại xoa rượu thuốc cho ông ngoại, đột nhiên ông vỗ ót một cái: “Ôi bà nó ơi, lúc chiều mình tắc trách quá rồi.”
“Làm sao đấy?”
Bà ngoại định gõ cửa phòng Mạnh Thính, Mạnh Thính rửa mặt xong thì gửi tin nhắn báo bình an cho Thư ba ba.
Bà ngoại đi tới cửa lại thở dài, được rồi được rồi, Thính Thính chắc là cũng quên chuyện đó rồi. Mình mà hỏi con bé chắc chắn sẽ thấy xấu hổ.
Hai ông bà cụ ngủ rất sớm, bình thường mới tám giờ đã ngủ mất rồi.
Bầu trời vùng quê rất trong lành, chiếc giường của Mạnh Thính đặt sát gần cửa sổ, có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen.
Đây là nơi mà mẹ cô Tăng Ngọc Khiết từng sinh ra và lớn lên. Cô không nhịn được xuất thần, ông ngoại bởi vì không cẩn thận rơi xuống nước bị trật chân, khoảng thời gian rất dài sau đó cũng sẽ không ra ngoài, nói cách khác, sẽ không xảy ra chuyện giống như đời trước ngã xuống từ sườn núi bị gãy chân vào tháng Tư. Cô đã dặn dò ông ngoại rồi, ông cũng đã lớn tuổi bị dọa nên sợ hãi, cam đoan sẽ không ra ngoài.
Chuyện mà cô luôn lo lắng, cuối cùng cứ thế mà đi qua.
8 giờ 30 phút, chiếc điện thoại di động không có nhiều tính năng của cô bỗng reo vang.
Mạnh Thính tưởng là Thư ba ba, lấy điện thoại từ dưới gối ra, màn hình lóe sáng, mới phát hiện là một dãy số lạ.
[Anh đợi em ở dưới lầu.]
Lúc này không cần nghĩ cũng biết là ai! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thính giấu trong chăn nhíu lại, nhét di động trở về, đang tính giả bộ như đã ngủ rồi.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, trong đêm tối âm thanh cao vút. Thần kinh cô căng cứng, một lát sau theo bản năng cúp luôn điện thoại.
“…” Lần này thì hay rồi, anh đã biết cô còn chưa ngủ.
Mạnh Thính ấn bàn phím bấm chữ: [Trời tối rồi, anh quay về ngủ đi.]
Bên kia gần như là trả lời lại ngay: [Ngủ không được, hay anh tìm ông ngoại tâm sự chút nhé?]
Mạnh Thính tức đến mức từ trên giường đứng dậy, [Anh chờ một lát.]
Lúc cô mặc quần áo gọn gàng đi xuống lầu, dưới ánh trăng, quả nhiên có một bóng dáng cao lớn đang đứng.
Điện thoại di động của anh phát sáng, cách đó không xa là cánh đồng lúa mì. Chờ khi mùa thu đến, khu ấy sẽ hóa thành một mảnh màu vàng kim óng ánh, xung quanh vang lên từng tiếng kêu vang của côn trùng. Mùa xuân thành phố F, sắc xuân tươi đẹp, cũng có chút ấm áp của đầu mùa hạ.
Cô thay cái quần khác, nhưng vẫn mặc chiếc áo màu vàng nhạt nhỏ nhắn kia.
Giang Nhẫn cũng đã đổi bộ quần áo khác, chắc là đặt mua ở khách sạn.
Mạnh Thính có hơi sợ anh, nhưng cũng không thể không kiên trì đi đến.
Cô đến trước mặt anh, mới phát hiện một mùi rượu truyền đến. Mạnh Thính nhớ đến lúc nãy khi dùng cơm tối anh và ông ngoại đã uống không ít.
“Anh đến đây làm gì vậy?”
“Đi xa một chút rồi nói.”
Mạnh Thính không có cự tuyệt, cô sợ sẽ đánh thức ông bà ngoại.
Hôm nay Giang Nhẫn cứu được ông ngoại khiến lòng cô bỗng có chút hoang mang. Một người trở thành sát nhân điên cuồng giết người, sẽ chủ động đi cứu người sao? Lần đầu tiên cô sinh ra lòng hiếu kỳ, thiếu niên này tương lai vì sao lại đi giết người?
Trong thôn chỉ còn mấy hộ gia đình vẫn còn sáng đèn.
Đêm nay có ánh trăng, êm dịu nhu hòa như nước. Giang Nhẫn nhớ đường rất giỏi, anh cùng cô đi dọc theo con đường ban sáng nở đầy hoa lê.
Tuy rằng Mạnh Thính biết anh cũng không đến mức xấu xa như vậy nhưng vẫn hơi sợ anh. Anh đánh người rất hung ác, khi dễ người cũng không nói lý lẽ.
“Được rồi, tới chỗ này là được.” Cũng đã đi khá xa rồi.
“Mệt rồi à?”
“Không mệt.”
Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, cô có thể nhìn rõ bóng dáng của anh. Ngũ quan của thiếu niên hung dữ dưới ánh trăng… vẫn hung hăng như cũ.
Trong đáy mắt anh mang theo vài phần ý cười: “Ông ngoại em nói anh có thể yêu cầu giúp đỡ, em nói xem anh nên đề nghị yêu cầu nào thì tốt đây hả Mạnh Thính?”
Tim Mạnh Thính đập thình thịch: “Anh muốn thế nào? Đừng làm khó ông ấy, hôm nay ông không phải cố ý đâu.”
“Không làm khó ông.” Anh không nhịn được bật cười, “Làm khó em có được không?”
Mạnh Thính rất muốn nói không được, nhưng cô cảm thấy nếu thiếu nợ anh trong lòng sẽ không thoải mái lắm.
Rốt cuộc cô cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không được quá đáng.” Cô có chút sợ sệt, “Không được nói chuyện yêu đương.”
Giang Nhẫn vừa muốn mở miệng, cô đã nhanh chóng nói tiếp: “Hôn cũng không được phép.”
Trong lòng anh không nhịn được mắng câu mẹ nó, không nhịn cười được. Anh thấy cô còn muốn bổ sung: “Cái này không được, cái kia cũng không xong, là em đưa ra yêu cầu hay vẫn là anh đây?”
Mạnh Thính nghẹn đỏ mặt, rũ mắt nhìn xuống mũi giày của mình, khẽ đáp: “Anh.”
Không biết vì cái gì, cô chỉ đơn giản nói một chữ “Anh” mà đã khiến nhịp tim của anh điên cuồng tăng tốc, Giang Nhẫn nói: “Nhìn anh.”
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, cô ngước mắt lên, trong đáy mắt trong suốt vô cùng.
Những cảm xúc không cam lòng rất lâu trước đó, hay trong buổi tối kỳ nghỉ đông hôm ấy khiến anh ghen ghét đến phát điên kia, còn có quả cầu tuyết trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo kia nữa, tất cả bỗng chốc điên cuồng mà tuôn ra ngoài.
Trước khi tới nơi này, anh đã uống thuốc rồi. Uống rất nhiều thuốc để bình ổn lại cảm xúc, mà giờ phút này đây những viên thuốc ấy dường như đã mất đi hiệu lực trong chớp mắt.
Anh biết làm như vậy là vô cùng hèn hạ.
Nhưng anh không thể để cô như vậy được, anh không còn đường nào để đi nữa rồi.
Anh nói: “Em chia tay với Từ Gia đi.”
/96
|