Mẹ nó, cô cười với anh đấy, ngọt muốn chết rồi.
***
Mạnh Thính nhìn Giang Nhẫn, dưới ánh trăng, thần sắc anh nghiêm túc lại vô cùng chăm chú, tựa như nếu như cô dám không đáp lại anh chắc chắn sẽ bóp chết cô.
Nhưng mà cô đâu có nói chuyện yêu đương với Từ Gia chứ, thế thì làm thế nào mà chia tay đây?
Sự do dự của cô trong mắt Giang Nhẫn chính là luyến tiếc không buông.
Sắc mặt anh trầm xuống.
Mạnh Thính kìm nén lại ý cười sắp trào dâng, học theo bộ dạng của anh, nghiêm túc gật đầu: “Được thôi.”
Cô đồng ý dứt khoát như vậy, ngược lại khiến cho Giang Nhẫn không tin: “Em nhanh vậy mà đã đồng ý rồi, không lẽ bởi vì sợ anh đó chứ?”
Cặp mắt trong veo của Mạnh Thính liếc nhìn anh.
Anh có cần phải bá đạo đến vậy hay không, không đồng ý thì nổi giận, đồng ý rồi thì lại nghi ngờ người ta.
Nhưng mà tình huống xảy ra trong trận tuyết đầu mùa kia cô không có cách nào giải thích được, vậy nên đành phải nói: “Không gạt anh đâu.”
Giang Nhẫn đưa di động cho cô: “Chia tay ngay bây giờ.”
Mạnh Thính: “…”
Giang Nhẫn cười lạnh: “Sao vậy? Thật đúng là không nỡ rồi.”
Anh giống như đại lão gia thời cổ xưa bên trong một tòa nhà lớn ức hiếp một tiểu nha hoàn đang cúi đầu hành lễ, một đôi mắt đen lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em dám đổi ý thử xem?”
Mạnh Thính đổi ý cái gì chứ? Bây giờ cô mới hiểu sâu sắc được việc nói dối sẽ kéo theo hàng ngàn rắc rối đến bên người rồi. Cô vốn cùng Từ Gia không có bất cứ quan hệ gì, bây giờ làm sao mà chia tay?
Tiếng côn trùng kêu vang khe khẽ, Mạnh Thính nhỏ giọng hỏi: “Hay là để ngày mai tự mình tôi chia tay nhé?”
“Em thấy thế nào?”
“Tôi thấy giờ cũng đã khuya, có lẽ người ta đã đi ngủ rồi.”
Không biết Giang Nhẫn từ nơi nào lấy được số máy bàn nhà Từ Gia, nhét điện thoại vào tay cô. Anh sợ cô không nhận, bắt đầu giở trò ức hiếp gái nhà lành, kéo tay cô qua, nắm chặt ngón tay nhỏ bé của cô dán chặt vào di động. Sức lực của anh rất lớn, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên. Loại chuyện này đã sớm không nhẫn nhịn được nữa, ánh sáng trên màn hình di động chiếu rọi lên khuôn mặt của cô, hàng mi dài rũ xuống một mảnh.
Mạnh Thính khóc không ra nước mắt, nhìn phím gọi trên màn hình, cái tên này đúng là không nói lý lẽ, cầm tay cô cùng nhấn xuống phím đó.
Ngày ấy tín hiệu ở nông thôn không được tốt lắm.
Lần đầu tiên cuộc gọi không được thông qua.
Cặp mắt sáng lấp lánh của cô nhìn Giang Nhẫn: “Anh xem, gọi không được rồi, hay là để ngày mai rồi gọi đi.”
Giang Nhẫn cười lạnh một tiếng, nắm chặt tay cô, tiếp tục nhấn xuống lần thứ hai. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Gọi không được thì tiếp tục gọi suốt đêm, đến khi nào hắn ta nhận mới thôi.”
Anh bá đạo đến không tưởng tượng được.
Có lẽ ông trời thiên vị cô gái bé nhỏ như cô, ấy mà lần thứ hai đã gọi được.
Giang Nhẫn liếc mắt nhìn cô chằm chằm, tựa như chỉ cần cô mà có mảy may xúc cảm không nỡ nào, anh liền đưa tay bóp chết cô. Ánh trăng soi chiếu lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của thiếu niên, Mạnh Thính không thể nào không sợ anh được.
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Thính cảm nhận được bị buộc phải “chia tay” là cái cảm giác gì.
Đầu bên kia người nhận vừa hay là Từ Gia.
“Alo?” Vốn dĩ Từ Gia đang pha trà, một tay cầm túi trà, tay kia cầm điện thoại lên nghe.
“Tôi là Mạnh Thính.” Mạnh Thính dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Nhẫn, cứng ngắc mở miệng.
Từ Gia ngạc nhiên, sau đó hào hứng vui vẻ: “Là tôi Từ Gia đây, mấy ngày không gặp được cậu rồi Mạnh Thính, hôm nay hỏi thăm chú Thư mới hay cậu đã đến thành phố F rồi, cậu vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, cảm ơn cậu.”
Bả vai đột nhiên có một bàn tay nắm chặt.
Giang Nhẫn chịu không được, mẹ nó anh anh em em cái gì, bờ môi mỏng của anh giật giật, ánh mắt lạnh lùng, im lặng nhắc nhở cô – mau mau chia tay.
Mạnh Thính nhíu mày, anh mạnh tay quá, cô đau rồi.
Nhưng so với việc đau nhức trên vai thì sự xấu hổ chiếm đa số, rốt cuộc cô phải chia tay thế nào đây? Mạnh Thính không cảm xúc lên tiếng: “Từ Gia, chúng ta không thích hợp, chia tay đi.”
Hai tay đặt trên vai cô cứng ngắc lại một lát.
Trước khi Từ Gia chưa kịp phản ứng thì cô đã cúp máy. Chắc chắn Từ Gia sẽ nghĩ rằng cô bị điên rồi, chỉ cần tưởng tượng thôi cô đã thấy không ổn chút nào rồi.
Giang Nhẫn rũ mắt nhìn cô, trong cặp mắt đen như mực không nhìn ra tâm tình gì, Mạnh Thính lên tiếng: “Được rồi, anh buông tôi ra đi.”
Giang Nhẫn giơ ngón tay lên, sờ sờ khóe mắt của cô: “Sao không khóc miếng nào vậy?”
Mạnh Thính biết anh có bệnh, dù gì cũng đã mất hết mặt mũi rồi, dứt khoát thuận theo ý anh nói: “Bởi vì tôi không thích cậu ta.”
Bàn tay kia chợt khựng lại, hô hấp bỗng chợt ngưng trệ một lát.
Một hồi sau, Mạnh Thính cảm thấy trên lưng bị xiết chặt, cả người bay lên không, trời đất quay cuồng. Cô không nhịn được hô lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy đầu anh, sau khi kịp phản ứng thì bối rối đưa tay chống lên vai anh.
Giang Nhẫn ôm chặt hông của cô nâng lên xoay lòng vòng.
Dưới bầu trời đầy sao, tiếng cười càn rỡ sảng khoái của thiếu niên vang lên.
Mạnh Thính bị dọa sợ, đấm lên bả vai anh: “Anh điên rồi à? Mau thả tôi xuống!”
Giang Nhẫn chôn chặt mặt bên hông cô.
Bên dưới chiếc áo nhỏ nhắn màu vàng nhạt là vòng eo tinh tế, hương thơm trên cơ thể thiếu nữ lấn át muôn nghìn đóa hoa lê ngoài kia. Anh hít sâu vào, nở nụ cười giản dị: “Ông đây thật là vui vẻ quá đi!”
Mạnh Thính bị dọa, sức lực anh lấy đâu ra mà lớn đến thế vậy. Thấy đánh đấm gì anh cũng không xi nhê, nhẹ nhàng níu lấy đầu anh, xấu hổ nói: “Mau buông ra!”
Anh không hề tức giận chút nào, nhẹ buông cô ra.
Anh phấn khích xong lại bắt đầu nổi điên, ôm lấy gò má cô, hung hăng đe dọa: “Dám đùa giỡn anh hả, em chết chắc rồi.”
Mạnh Thính cũng thấy cô chết chắc, cô bay lên không trung một vòng, hồn vía gì đó cũng bay hết luôn rồi.
Anh mà là người hả? Là con trâu điên thì đúng hơn!
“Trâu điên” không thèm nói đạo lý, hùng hổ dọa người, cũng không biết xoay chuyển tình huống, “Em không thích hắn, vậy tại sao hôn môi với hắn hả?”
Cô xấu hổ đỏ mặt. Anh nói chuyện có thể đừng có thẳng thắn đến thô tục được hay không?
Mắc mớ gì tới anh chứ!
Cô cắn môi, quay mặt chỗ khác: “Chuyện này không liên quan tới anh, đã thỏa mãn điều kiện của anh rồi, mau quay về ngủ đi. Không cho phép đi tìm ông ngoại của tôi đâu đấy.” Ông ngoại đã lớn tuổi, tên khốn này lại không có lòng tốt.
Hoa lê bay lả tả trong gió đêm, anh dùng ngón cái xoa môi của cô, ánh mắt vừa ngang tàng vừa hung ác: “Không thích hắn mà cho hắn hôn, vậy không thích anh cũng cho anh hôn lại đi.”
Cô sắp tức chết rồi.
Giang Nhẫn ôm lấy mặt cô rồi cúi đầu xuống, vầng trăng khuyết bị đám mây che khuất, thẹn thùng trốn đi.
Mạnh Thính nhanh tay lẹ mắt che lại môi anh, không thể nhịn được nữa, cô rất muốn rất muốn đánh chết anh, rốt cuộc cũng không làm được: “Không có, không có hôn cậu ta, anh đủ rồi đó!”
Cô vốn không giỏi nói dối, khó khăn lắm mới nói dối một lần, vậy mà kéo theo nhiều hệ lụy như vậy. Giang Nhẫn híp mắt lại: “Đêm Giáng Sinh hôm đó, em cho là ông đây bị mù rồi à?”
Mạnh Thính lấy tay tách ngón tay anh ra, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Thật mà, không có hôn, không có chuyện gì xảy ra hết, cậu ta giúp tôi phủi bông tuyết đi thôi, anh nhìn lầm rồi.”
Giang Nhẫn nhịn không được, rốt cục cười lên.
Ánh trăng lành lạnh, trong đáy mắt anh tràn đầy ôn nhu.
“Mạnh Thính.”
Mạnh Thính rầu rĩ nói: “Ừm.”
“Đừng gạt anh.” Anh nhỏ giọng nói, “Anh chịu không nổi đâu.”
Quả thật lần này cô không có gạt anh mà, cô với Từ Gia không có gì hết. Cô gật đầu một cái, ngọn đèn cuối cùng ở nông thôn cuối cùng cũng tắt. Ban đêm dần dần trở nên lạnh, cô nhất định phải về nhà: “Tôi muốn về nhà.”
Mạnh Thính hỏi anh: “Đã trễ thế vậy rồi, anh làm sao trở về?”
“Cho anh mượn chiếc xe, lát nữa sẽ đạp về.”
Mạnh Thính biết anh thần thông quảng đại, nhưng mà trên người anh mùi rượu nồng như vậy, cô nhớ đến lần đó Giang Nhẫn lái xe tông vào thân cây, trên trán lưu lại một vết sẹo mờ nhạt. Cô đã thỉnh giáo qua Giang Nhẫn coi thường mạng sống như thế nào, không nhịn được nói: “Hay anh để người đến đón đi, uống rượu thì không được lái xe đâu.”
Anh vén mớ tóc trên gò má cô ra, trong mắt đều là ý cười: “Được.”
Giang Nhẫn nói: “Vậy em phải đồng ý với anh thêm một điều kiện nữa.”
Mạnh Thính một chút cũng không muốn đáp ứng, tức giận đáp: “Anh tự mình lái xe đi.”
Giang Nhẫn cười nói: “Anh cõng em quay về có được hay không?”
Tiếng côn trùng khẽ kêu trong đêm tĩnh mịch.
Gió xuân hiu hiu, nhàn nhạt ôn nhu.
Hàng mi dài của Mạnh Thính nhẹ nhàng che khuất cặp mắt màu trà, “Không cần đâu, gần đây thôi, tự tôi về.”
***
Tuần cuối cùng của tháng Tư, xác định chắc chắn ông ngoại sẽ không đi lên sườn núi nữa, Mạnh Thính mới cất kỹ đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bộ đồ cô mặc trên người chính là bộ đồ mà rất lâu trước kia bà ngoại đã mua cho mẹ.
Chiếc áo màu trắng nhỏ nhắn, phía dưới là chiếc váy màu nâu, một đôi giày vải màu đen, bên trên thêu một chú chuồn chuồn nho nhỏ.
Tay nghề may của Tăng Ngọc Khiết là được truyền lại từ bà ngoại, bà ngoại khéo tay, giày vải cũng là bà làm cho, thêu lại từ chỗ bị hở ra. Đáng tiếc năm đó Tăng Ngọc Khiết còn chưa đi vào đã rời khỏi nhà.
Ngoại trừ tiền xe, Mạnh Thính đều để lại hết cho ông bà, đặt ở phía dưới gối đầu rồi đeo ba lô ra cửa.
Bà ngoại kìm nén nước mắt, sờ sờ đầu cô: “Ăn mặc cái này quay về có bị người khác chê cười không con?”
Dù sao thì cũng là gu thẩm mỹ của hai mươi năm trước, các cô gái nhỏ trong thành phố không thể nào mặc bộ váy này được.
Mạnh Thính cười lắc đầu, cô hết sức yêu quý quần áo trên người. Bọn chúng đều rất xinh đẹp.
Bà ngoại biết cô còn phải quay về học hành, dìu ông ngoại tiễn cô đến cửa, chỉ đành phải lưu luyến không rời tiễn cô rời khỏi. Mạnh Thính nói: “Bà ngoại mau về đi, sau này mỗi tháng con sẽ gọi điện thoại về ạ.”
Cô phải đi trên trấn ngồi xe, sau đó ra sân bay.
Đợi khi đến trấn rồi, nhìn thấy một người ngoài dự đoán, Giang Nhẫn đã sớm đợi ở nơi đó.
Hoa lê ở trấn nhỏ này cũng không dày đặc lắm, anh mặc một bộ áo sơ mi đen, cổ áo mở rộng hai nút. Sợ cô đi một mình, anh đã đợi ở nhà ga mấy ngày, rảnh rỗi nhàm chán chơi game cùng với đám Hạ Tuấn Minh, nhiều người lui tới đều chú ý đến anh. Tính tình anh nóng nảy khiến người ta phải tránh xa một chút, không dám đứng sát bên anh, vì thế mấy ngày nay anh đã nổi danh thành bá chủ ở nơi này.
Lúc anh không để ý đến người khác thì rất ngạo mạn, quần áo mặc trên người nhìn qua là biết rất đáng giá. Hiển nhiên là kẻ có tiền, một thân quần áo anh đang mặc bây giờ cũng không biết là lấy từ đâu ra.
Nhưng mà bây giờ đây Mạnh Thính không có cách nào nhìn thẳng vào anh được, cô nghĩ đến khi anh nhảy lên từ ao cá, tức giận cõng ông ngoại một đường, sau đó đến chuyện anh lạnh băng hỏi cô không lẽ anh không cần mặc quần lót.
Chắc đây là lần đầu tiên tên bại hoại này chật vật đến vậy, cũng may là da mặt anh rất dày.
Mạnh Thính nhịn không được cong cong môi.
Nhà ga người đến người đi, tiếng người huyên náo sôi trào. Xe khách và xe buýt bắt đầu hoạt động, trong không khí bốc lên một trận mùi khói xe xám xịt, tiếng còi vang lên từng tiếng từng tiếng. Người người tấp nập, rốt cuộc không thấy Giang Nhẫn đâu nữa. Nhưng anh vẫn hướng ánh mắt về phía cô, không thể rời mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Năm đó cô mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo màu trắng nho nhỏ, trên phần vai thêu một đóa hoa mai kiều diễm.
Chiếc váy màu đen ưu nhã, Mạnh Thính đi đôi giày vải mà người ở thời đại này không thèm đi, chú chuồn chuồn nho nhỏ sống động, tựa như muốn vỗ cánh bay đi.
Tất cả mọi người đều cho rằng trang phục này thật quê mùa, nhưng khi mặc trên người cô thì trở thành một vẻ đẹp không thể nói nên lời. Đôi mắt màu trà của cô giống như bầu trời sau cơn mưa vậy, sạch sẽ sáng ngời. Bởi vì dáng vẻ thuần khiết, trông cô xinh đẹp đến không chịu được.
Nói cô là đại minh tinh đang đóng phim cũng sẽ có người tin.
Giang Nhẫn giương mắt lên đã nhìn thấy một màn này.
Rất nhiều năm sau đó đều không có cách nào quên được.
Anh cũng giống như nhiều người trên thế giới này, có lẽ tính cách có chỗ không giống, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Khi đó anh ngồi xổm ở góc khuất buồn bực ngán ngẩm chơi game, ngóng trông cô có thể tới.
Những người xung quanh nào là ăn mì tôm, ngáy ngủ, dỗ con nhỏ… đủ loại người, trong mắt anh giây phút đó không có chút sắc thái nào.
Khi cô đeo ba lô, chân đi giày vải, nhẹ nhàng mỉm cười đứng bên ngoài đám người nhìn anh.
Hoa lê màu trắng trong trấn rơi đầy khắp mặt đất, dây thường xuân ở khu dân cư cũ kỹ bên cạnh nhà ga rũ xuống, xanh tươi non nớt tựa như đang làm nền cho cô.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập, mạnh mẽ đến chấn động.
Một tiếng lại một tiếng.
Giống như là ngã bệnh, lại giống như là khỏi bệnh rồi.
Trong trò chơi kẻ địch đã sớm bị giết, Hạ Tuấn Minh ở đầu bên kia thê thảm một mình chạy trối chết đối đầu với một đám người. Trong mắt của anh giờ đây chỉ còn có cô.
Hoa lê đầy trời, dây thường xuân xanh um tươi tốt.
Mạnh Thính mười bảy tuổi.
Khung cảnh này đã trở thành tất cả hồi ức trong tuổi thanh xuân của anh.
Thiếu nữ khó theo đuổi được này thật là xinh đẹp. Đã từng khiến cho anh trong những đêm đông nhớ cô đến đau đớn tâm can, buồn bực tắc nghẽn.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào hố lửa*.
(*) câu gốc là lấy hạt dẻ trong lò lửa (火中取栗) mang nghĩa là chấp nhận rủi ro và trả giá mà không có lợi ích, có thể xem truyện ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì.
Nhưng một giây sau đó khi trông thấy nụ cười của cô, không thể ngăn lại được sự rung động đang khuấy động tâm can. Anh chính là một kẻ không biết rút ra bài học kinh nghiệm.
Mẹ nó, cô cười với anh đấy, ngọt muốn chết rồi.
***
Mạnh Thính nhìn Giang Nhẫn, dưới ánh trăng, thần sắc anh nghiêm túc lại vô cùng chăm chú, tựa như nếu như cô dám không đáp lại anh chắc chắn sẽ bóp chết cô.
Nhưng mà cô đâu có nói chuyện yêu đương với Từ Gia chứ, thế thì làm thế nào mà chia tay đây?
Sự do dự của cô trong mắt Giang Nhẫn chính là luyến tiếc không buông.
Sắc mặt anh trầm xuống.
Mạnh Thính kìm nén lại ý cười sắp trào dâng, học theo bộ dạng của anh, nghiêm túc gật đầu: “Được thôi.”
Cô đồng ý dứt khoát như vậy, ngược lại khiến cho Giang Nhẫn không tin: “Em nhanh vậy mà đã đồng ý rồi, không lẽ bởi vì sợ anh đó chứ?”
Cặp mắt trong veo của Mạnh Thính liếc nhìn anh.
Anh có cần phải bá đạo đến vậy hay không, không đồng ý thì nổi giận, đồng ý rồi thì lại nghi ngờ người ta.
Nhưng mà tình huống xảy ra trong trận tuyết đầu mùa kia cô không có cách nào giải thích được, vậy nên đành phải nói: “Không gạt anh đâu.”
Giang Nhẫn đưa di động cho cô: “Chia tay ngay bây giờ.”
Mạnh Thính: “…”
Giang Nhẫn cười lạnh: “Sao vậy? Thật đúng là không nỡ rồi.”
Anh giống như đại lão gia thời cổ xưa bên trong một tòa nhà lớn ức hiếp một tiểu nha hoàn đang cúi đầu hành lễ, một đôi mắt đen lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em dám đổi ý thử xem?”
Mạnh Thính đổi ý cái gì chứ? Bây giờ cô mới hiểu sâu sắc được việc nói dối sẽ kéo theo hàng ngàn rắc rối đến bên người rồi. Cô vốn cùng Từ Gia không có bất cứ quan hệ gì, bây giờ làm sao mà chia tay?
Tiếng côn trùng kêu vang khe khẽ, Mạnh Thính nhỏ giọng hỏi: “Hay là để ngày mai tự mình tôi chia tay nhé?”
“Em thấy thế nào?”
“Tôi thấy giờ cũng đã khuya, có lẽ người ta đã đi ngủ rồi.”
Không biết Giang Nhẫn từ nơi nào lấy được số máy bàn nhà Từ Gia, nhét điện thoại vào tay cô. Anh sợ cô không nhận, bắt đầu giở trò ức hiếp gái nhà lành, kéo tay cô qua, nắm chặt ngón tay nhỏ bé của cô dán chặt vào di động. Sức lực của anh rất lớn, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên. Loại chuyện này đã sớm không nhẫn nhịn được nữa, ánh sáng trên màn hình di động chiếu rọi lên khuôn mặt của cô, hàng mi dài rũ xuống một mảnh.
Mạnh Thính khóc không ra nước mắt, nhìn phím gọi trên màn hình, cái tên này đúng là không nói lý lẽ, cầm tay cô cùng nhấn xuống phím đó.
Ngày ấy tín hiệu ở nông thôn không được tốt lắm.
Lần đầu tiên cuộc gọi không được thông qua.
Cặp mắt sáng lấp lánh của cô nhìn Giang Nhẫn: “Anh xem, gọi không được rồi, hay là để ngày mai rồi gọi đi.”
Giang Nhẫn cười lạnh một tiếng, nắm chặt tay cô, tiếp tục nhấn xuống lần thứ hai. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Gọi không được thì tiếp tục gọi suốt đêm, đến khi nào hắn ta nhận mới thôi.”
Anh bá đạo đến không tưởng tượng được.
Có lẽ ông trời thiên vị cô gái bé nhỏ như cô, ấy mà lần thứ hai đã gọi được.
Giang Nhẫn liếc mắt nhìn cô chằm chằm, tựa như chỉ cần cô mà có mảy may xúc cảm không nỡ nào, anh liền đưa tay bóp chết cô. Ánh trăng soi chiếu lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của thiếu niên, Mạnh Thính không thể nào không sợ anh được.
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Thính cảm nhận được bị buộc phải “chia tay” là cái cảm giác gì.
Đầu bên kia người nhận vừa hay là Từ Gia.
“Alo?” Vốn dĩ Từ Gia đang pha trà, một tay cầm túi trà, tay kia cầm điện thoại lên nghe.
“Tôi là Mạnh Thính.” Mạnh Thính dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Nhẫn, cứng ngắc mở miệng.
Từ Gia ngạc nhiên, sau đó hào hứng vui vẻ: “Là tôi Từ Gia đây, mấy ngày không gặp được cậu rồi Mạnh Thính, hôm nay hỏi thăm chú Thư mới hay cậu đã đến thành phố F rồi, cậu vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, cảm ơn cậu.”
Bả vai đột nhiên có một bàn tay nắm chặt.
Giang Nhẫn chịu không được, mẹ nó anh anh em em cái gì, bờ môi mỏng của anh giật giật, ánh mắt lạnh lùng, im lặng nhắc nhở cô – mau mau chia tay.
Mạnh Thính nhíu mày, anh mạnh tay quá, cô đau rồi.
Nhưng so với việc đau nhức trên vai thì sự xấu hổ chiếm đa số, rốt cuộc cô phải chia tay thế nào đây? Mạnh Thính không cảm xúc lên tiếng: “Từ Gia, chúng ta không thích hợp, chia tay đi.”
Hai tay đặt trên vai cô cứng ngắc lại một lát.
Trước khi Từ Gia chưa kịp phản ứng thì cô đã cúp máy. Chắc chắn Từ Gia sẽ nghĩ rằng cô bị điên rồi, chỉ cần tưởng tượng thôi cô đã thấy không ổn chút nào rồi.
Giang Nhẫn rũ mắt nhìn cô, trong cặp mắt đen như mực không nhìn ra tâm tình gì, Mạnh Thính lên tiếng: “Được rồi, anh buông tôi ra đi.”
Giang Nhẫn giơ ngón tay lên, sờ sờ khóe mắt của cô: “Sao không khóc miếng nào vậy?”
Mạnh Thính biết anh có bệnh, dù gì cũng đã mất hết mặt mũi rồi, dứt khoát thuận theo ý anh nói: “Bởi vì tôi không thích cậu ta.”
Bàn tay kia chợt khựng lại, hô hấp bỗng chợt ngưng trệ một lát.
Một hồi sau, Mạnh Thính cảm thấy trên lưng bị xiết chặt, cả người bay lên không, trời đất quay cuồng. Cô không nhịn được hô lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy đầu anh, sau khi kịp phản ứng thì bối rối đưa tay chống lên vai anh.
Giang Nhẫn ôm chặt hông của cô nâng lên xoay lòng vòng.
Dưới bầu trời đầy sao, tiếng cười càn rỡ sảng khoái của thiếu niên vang lên.
Mạnh Thính bị dọa sợ, đấm lên bả vai anh: “Anh điên rồi à? Mau thả tôi xuống!”
Giang Nhẫn chôn chặt mặt bên hông cô.
Bên dưới chiếc áo nhỏ nhắn màu vàng nhạt là vòng eo tinh tế, hương thơm trên cơ thể thiếu nữ lấn át muôn nghìn đóa hoa lê ngoài kia. Anh hít sâu vào, nở nụ cười giản dị: “Ông đây thật là vui vẻ quá đi!”
Mạnh Thính bị dọa, sức lực anh lấy đâu ra mà lớn đến thế vậy. Thấy đánh đấm gì anh cũng không xi nhê, nhẹ nhàng níu lấy đầu anh, xấu hổ nói: “Mau buông ra!”
Anh không hề tức giận chút nào, nhẹ buông cô ra.
Anh phấn khích xong lại bắt đầu nổi điên, ôm lấy gò má cô, hung hăng đe dọa: “Dám đùa giỡn anh hả, em chết chắc rồi.”
Mạnh Thính cũng thấy cô chết chắc, cô bay lên không trung một vòng, hồn vía gì đó cũng bay hết luôn rồi.
Anh mà là người hả? Là con trâu điên thì đúng hơn!
“Trâu điên” không thèm nói đạo lý, hùng hổ dọa người, cũng không biết xoay chuyển tình huống, “Em không thích hắn, vậy tại sao hôn môi với hắn hả?”
Cô xấu hổ đỏ mặt. Anh nói chuyện có thể đừng có thẳng thắn đến thô tục được hay không?
Mắc mớ gì tới anh chứ!
Cô cắn môi, quay mặt chỗ khác: “Chuyện này không liên quan tới anh, đã thỏa mãn điều kiện của anh rồi, mau quay về ngủ đi. Không cho phép đi tìm ông ngoại của tôi đâu đấy.” Ông ngoại đã lớn tuổi, tên khốn này lại không có lòng tốt.
Hoa lê bay lả tả trong gió đêm, anh dùng ngón cái xoa môi của cô, ánh mắt vừa ngang tàng vừa hung ác: “Không thích hắn mà cho hắn hôn, vậy không thích anh cũng cho anh hôn lại đi.”
Cô sắp tức chết rồi.
Giang Nhẫn ôm lấy mặt cô rồi cúi đầu xuống, vầng trăng khuyết bị đám mây che khuất, thẹn thùng trốn đi.
Mạnh Thính nhanh tay lẹ mắt che lại môi anh, không thể nhịn được nữa, cô rất muốn rất muốn đánh chết anh, rốt cuộc cũng không làm được: “Không có, không có hôn cậu ta, anh đủ rồi đó!”
Cô vốn không giỏi nói dối, khó khăn lắm mới nói dối một lần, vậy mà kéo theo nhiều hệ lụy như vậy. Giang Nhẫn híp mắt lại: “Đêm Giáng Sinh hôm đó, em cho là ông đây bị mù rồi à?”
Mạnh Thính lấy tay tách ngón tay anh ra, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Thật mà, không có hôn, không có chuyện gì xảy ra hết, cậu ta giúp tôi phủi bông tuyết đi thôi, anh nhìn lầm rồi.”
Giang Nhẫn nhịn không được, rốt cục cười lên.
Ánh trăng lành lạnh, trong đáy mắt anh tràn đầy ôn nhu.
“Mạnh Thính.”
Mạnh Thính rầu rĩ nói: “Ừm.”
“Đừng gạt anh.” Anh nhỏ giọng nói, “Anh chịu không nổi đâu.”
Quả thật lần này cô không có gạt anh mà, cô với Từ Gia không có gì hết. Cô gật đầu một cái, ngọn đèn cuối cùng ở nông thôn cuối cùng cũng tắt. Ban đêm dần dần trở nên lạnh, cô nhất định phải về nhà: “Tôi muốn về nhà.”
Mạnh Thính hỏi anh: “Đã trễ thế vậy rồi, anh làm sao trở về?”
“Cho anh mượn chiếc xe, lát nữa sẽ đạp về.”
Mạnh Thính biết anh thần thông quảng đại, nhưng mà trên người anh mùi rượu nồng như vậy, cô nhớ đến lần đó Giang Nhẫn lái xe tông vào thân cây, trên trán lưu lại một vết sẹo mờ nhạt. Cô đã thỉnh giáo qua Giang Nhẫn coi thường mạng sống như thế nào, không nhịn được nói: “Hay anh để người đến đón đi, uống rượu thì không được lái xe đâu.”
Anh vén mớ tóc trên gò má cô ra, trong mắt đều là ý cười: “Được.”
Giang Nhẫn nói: “Vậy em phải đồng ý với anh thêm một điều kiện nữa.”
Mạnh Thính một chút cũng không muốn đáp ứng, tức giận đáp: “Anh tự mình lái xe đi.”
Giang Nhẫn cười nói: “Anh cõng em quay về có được hay không?”
Tiếng côn trùng khẽ kêu trong đêm tĩnh mịch.
Gió xuân hiu hiu, nhàn nhạt ôn nhu.
Hàng mi dài của Mạnh Thính nhẹ nhàng che khuất cặp mắt màu trà, “Không cần đâu, gần đây thôi, tự tôi về.”
***
Tuần cuối cùng của tháng Tư, xác định chắc chắn ông ngoại sẽ không đi lên sườn núi nữa, Mạnh Thính mới cất kỹ đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bộ đồ cô mặc trên người chính là bộ đồ mà rất lâu trước kia bà ngoại đã mua cho mẹ.
Chiếc áo màu trắng nhỏ nhắn, phía dưới là chiếc váy màu nâu, một đôi giày vải màu đen, bên trên thêu một chú chuồn chuồn nho nhỏ.
Tay nghề may của Tăng Ngọc Khiết là được truyền lại từ bà ngoại, bà ngoại khéo tay, giày vải cũng là bà làm cho, thêu lại từ chỗ bị hở ra. Đáng tiếc năm đó Tăng Ngọc Khiết còn chưa đi vào đã rời khỏi nhà.
Ngoại trừ tiền xe, Mạnh Thính đều để lại hết cho ông bà, đặt ở phía dưới gối đầu rồi đeo ba lô ra cửa.
Bà ngoại kìm nén nước mắt, sờ sờ đầu cô: “Ăn mặc cái này quay về có bị người khác chê cười không con?”
Dù sao thì cũng là gu thẩm mỹ của hai mươi năm trước, các cô gái nhỏ trong thành phố không thể nào mặc bộ váy này được.
Mạnh Thính cười lắc đầu, cô hết sức yêu quý quần áo trên người. Bọn chúng đều rất xinh đẹp.
Bà ngoại biết cô còn phải quay về học hành, dìu ông ngoại tiễn cô đến cửa, chỉ đành phải lưu luyến không rời tiễn cô rời khỏi. Mạnh Thính nói: “Bà ngoại mau về đi, sau này mỗi tháng con sẽ gọi điện thoại về ạ.”
Cô phải đi trên trấn ngồi xe, sau đó ra sân bay.
Đợi khi đến trấn rồi, nhìn thấy một người ngoài dự đoán, Giang Nhẫn đã sớm đợi ở nơi đó.
Hoa lê ở trấn nhỏ này cũng không dày đặc lắm, anh mặc một bộ áo sơ mi đen, cổ áo mở rộng hai nút. Sợ cô đi một mình, anh đã đợi ở nhà ga mấy ngày, rảnh rỗi nhàm chán chơi game cùng với đám Hạ Tuấn Minh, nhiều người lui tới đều chú ý đến anh. Tính tình anh nóng nảy khiến người ta phải tránh xa một chút, không dám đứng sát bên anh, vì thế mấy ngày nay anh đã nổi danh thành bá chủ ở nơi này.
Lúc anh không để ý đến người khác thì rất ngạo mạn, quần áo mặc trên người nhìn qua là biết rất đáng giá. Hiển nhiên là kẻ có tiền, một thân quần áo anh đang mặc bây giờ cũng không biết là lấy từ đâu ra.
Nhưng mà bây giờ đây Mạnh Thính không có cách nào nhìn thẳng vào anh được, cô nghĩ đến khi anh nhảy lên từ ao cá, tức giận cõng ông ngoại một đường, sau đó đến chuyện anh lạnh băng hỏi cô không lẽ anh không cần mặc quần lót.
Chắc đây là lần đầu tiên tên bại hoại này chật vật đến vậy, cũng may là da mặt anh rất dày.
Mạnh Thính nhịn không được cong cong môi.
Nhà ga người đến người đi, tiếng người huyên náo sôi trào. Xe khách và xe buýt bắt đầu hoạt động, trong không khí bốc lên một trận mùi khói xe xám xịt, tiếng còi vang lên từng tiếng từng tiếng. Người người tấp nập, rốt cuộc không thấy Giang Nhẫn đâu nữa. Nhưng anh vẫn hướng ánh mắt về phía cô, không thể rời mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Năm đó cô mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo màu trắng nho nhỏ, trên phần vai thêu một đóa hoa mai kiều diễm.
Chiếc váy màu đen ưu nhã, Mạnh Thính đi đôi giày vải mà người ở thời đại này không thèm đi, chú chuồn chuồn nho nhỏ sống động, tựa như muốn vỗ cánh bay đi.
Tất cả mọi người đều cho rằng trang phục này thật quê mùa, nhưng khi mặc trên người cô thì trở thành một vẻ đẹp không thể nói nên lời. Đôi mắt màu trà của cô giống như bầu trời sau cơn mưa vậy, sạch sẽ sáng ngời. Bởi vì dáng vẻ thuần khiết, trông cô xinh đẹp đến không chịu được.
Nói cô là đại minh tinh đang đóng phim cũng sẽ có người tin.
Giang Nhẫn giương mắt lên đã nhìn thấy một màn này.
Rất nhiều năm sau đó đều không có cách nào quên được.
Anh cũng giống như nhiều người trên thế giới này, có lẽ tính cách có chỗ không giống, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Khi đó anh ngồi xổm ở góc khuất buồn bực ngán ngẩm chơi game, ngóng trông cô có thể tới.
Những người xung quanh nào là ăn mì tôm, ngáy ngủ, dỗ con nhỏ… đủ loại người, trong mắt anh giây phút đó không có chút sắc thái nào.
Khi cô đeo ba lô, chân đi giày vải, nhẹ nhàng mỉm cười đứng bên ngoài đám người nhìn anh.
Hoa lê màu trắng trong trấn rơi đầy khắp mặt đất, dây thường xuân ở khu dân cư cũ kỹ bên cạnh nhà ga rũ xuống, xanh tươi non nớt tựa như đang làm nền cho cô.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập, mạnh mẽ đến chấn động.
Một tiếng lại một tiếng.
Giống như là ngã bệnh, lại giống như là khỏi bệnh rồi.
Trong trò chơi kẻ địch đã sớm bị giết, Hạ Tuấn Minh ở đầu bên kia thê thảm một mình chạy trối chết đối đầu với một đám người. Trong mắt của anh giờ đây chỉ còn có cô.
Hoa lê đầy trời, dây thường xuân xanh um tươi tốt.
Mạnh Thính mười bảy tuổi.
Khung cảnh này đã trở thành tất cả hồi ức trong tuổi thanh xuân của anh.
Thiếu nữ khó theo đuổi được này thật là xinh đẹp. Đã từng khiến cho anh trong những đêm đông nhớ cô đến đau đớn tâm can, buồn bực tắc nghẽn.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào hố lửa*.
(*) câu gốc là lấy hạt dẻ trong lò lửa (火中取栗) mang nghĩa là chấp nhận rủi ro và trả giá mà không có lợi ích, có thể xem truyện ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì.
Nhưng một giây sau đó khi trông thấy nụ cười của cô, không thể ngăn lại được sự rung động đang khuấy động tâm can. Anh chính là một kẻ không biết rút ra bài học kinh nghiệm.
Mẹ nó, cô cười với anh đấy, ngọt muốn chết rồi.
/96
|