Chương 11:
“Này thì nghịch ngợm gây sự” Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Việt Hải rời khỏi ngực Lâm Nhược Vũ, hắn đem con ôm lên cao, để lưng dựa cạnh bàn.
Đèn chùm kiểu Châu Âu gắn trên trần nhà chiếu rọi xuống căn phòng thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Nhưng bởi vì hắn cùng Lâm Nhược Vũ ít sống trong đây, cho nên căn phòng bếp to như vậy nhiều một tia xa hoa, lại thiếu đi một ít hơi thở sinh hoạt.
Lâm Nhược Vũ hai chân mở rộng, khóa ngồi trên đùi ba cô, cô bị baba cắn đến đỏ mặt tim đập, hạ thể ướt nhẹp, thở hổn hển cười nói: “Ba, chính ba không muốn đi nhà ông ngoại, còn lấy con làm cớ, là ba gạt người trước…A, ba…baba, nhả ra mà”.
Cô thở hổn hển, nhận thấy được người đàn ông cách lớp áo ngoài cùng áo ngực, lại tiếp tục cắn xuống. Hàm răng hắn nhẹ nhàng dùng sức, lập cảm thụ được núʍ ѵú nho nhỏ.
Cảm giác tê dại lập tức đánh úp toàn thân Lâm Nhược Vũ. Nơi bí ẩn giữa hai chân cô giống liên tục chảy nước làm Lâm Nhược Vũ có ảo giác mình đang tiểu ra.
Lâm Nhược Vũ suy yếu thở hổn hển, tiếng thở dốc lúc nhanh lúc chậm, hay tay níu chặt lấy cổ người đàn ông. Sau đó không tự giác bắt đầu cọ sát hạ thể vào đùi hắn, yếu ớt kêu lên: “Ba ơi, đau, ba…”
Cô đang làm gì vậy? Cùng ba ruột của mình đang hiểu được một chút.
Đã là thập niên 90, mọi thứ đang phát triển và lột xác một cách nhanh chóng. Những điều nên hiểu, những điều không nên hiểu, Lâm Nhược Vũ đều hiểu.
Trong thế giới của cô, Lâm Việt Hải chính là người đâu tiên cô nhận thức, là nam nhân có mị lực nhất cô từng gặp. Cô cũng rất rõ ràng, người này là ba cô, không phải tình nhân của cô.
Dù vậy, cô lại thích cùng ba thân cận, âu yếm nhau không có giới hạn như giữa một cặp tình nhân vậy.
Tình cảm giữa hai bọn họ không có phức tạp như trong tưởng tượng, cũng không có chướng ngại gì về tâm lý.
Tuy rằng tính cách của cô bình thường yên cô yếu đuối, không có chủ kiến.
Cô chỉ đơn giản thích người đàn ông này, không có thích nhất, chỉ có thích hơn, càng ngày càng thích mà thôi.
Dưới ánh đèn thủy tinh hoa lệ, Lâm Việt Hải buông lỏng đầṳ ѵú trong miệng ra, hơi nặng nhọc hỏi: “Em bé bị ba cắn đau sao?. Mau mau để ba xem như thế nào”
Lâm Việt Hải lo sợ vừa rồi hắn dùng sức không biết nặng nhẹ. Nhưng thực sự hắn cũng muốn xem một chút con mình phát dục như thế nào. Dù sao quanh năm đi làm kiếm tiền, bỏ qua rất nhiều cơ hội chứng kiến sự trưởng thành của con.
Hắn nghĩ con hắn sẽ phát triển rất tốt, đầṳ ѵú nhất định hồng hào đáng yêu, không có thâm tím xấu xí như trong những phim sách ô uế hắn từng nhìn thấy.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, dươиɠ ѵậŧ của hắn lại căng trướng lên.
“Đau, gần đây vẫn luôn đau.” Lâm Nhược Vũ đỏ mặt, đem áo len của mình cuốn lên, lộ ra chiếc áo lá màu trắng bên trong để ba nhìn, còn nói thêm: “Vẫn luôn căng tức.”
“Cởi ra đi.” Lâm Việt Hải dùng ánh mắt thất thần, nhìn chằm chằm vào nơi đang được chiếc áo con màu trắng che đậy, giọng nói không tự giác mang theo quyền uy, mệnh lệnh, để cô vén áo ngực lên, cho hắn xem, hắn muốn nhìn.
Lâm Nhược Vũ ngoan ngoãn nghe lời, tay vòng ra sau cởi bỏ nút gài của áo ngực, sau đó đưa tay vén áo lên, ngượng ngùng để lộ ra hai bầu vυ" trắng nõn trước mặt người đàn ông. Vυ" nhỏ vẫn đang phát triển, hiện giờ mỗi bên chỉ nhỏ bằng cái bánh bao.
Trên hai vυ" trắng ngần, đầṳ ѵú phấn nộn hồng hào, núʍ ѵú sưng lên dựng thẳng, nhưng không lớn, chỉ bằng một hạt đậu.
Lâm Việt Hải nhìn đến đôi mắt muốn đui mù, quả nhiên, so với màu thâm tím trong sách báo, đầṳ ѵú này của con gái, mới có lực hấp dẫn cực đại đối với hắn.
Hắn nhìn hai đầṳ ѵú nho nhỏ, cổ họng hoạt động, khàn khàn nói: “Trướng đau sao? Có thể là do dậy thì, Thượng Hải hiện tại đều đang lưu hành nịt vυ" bằng ren, lần sau ba về, mua cho em một ít nhé, loại nội y này đừng mặc nữa.”
/113
|