Chương 12:
Chiếc áo lá mà cô gái nhỏ đang mặc không giống với những thứ được bán ở trung tâm thương mại mà Lâm Việt Hải hay nhìn thấy. Tuy nhiên loại áo đơn giản ngây thơ này lọt vào trong mắt hắn cũng khiến lòng hắn sục sôi lên.
Nhưng Lâm Việt Hải cũng biết, loại áσ ɭóŧ này đối với con gái đang phát dục dùng cũng không tốt. Mùa hè lúc học thể dục chạy nhảy, không có tác dụng cố định ngực lại.
Hơn nữa hắn cũng không muốn con gái mình lúc chạy nhảy như thế bị một đám nít ranh choai choai nhìn vào. Quả thật là không được.
Lâm Việt Hải cũng không biết đổi áo ngực có giải quyết được vấn đề vυ" bị trướng đau hay không. Hắn không hiểu lắm, hắn chỉ cảm thấy con gái nói đau vυ"…Vậy thì cứ đổi áo vυ" xem sao.
Lâm Nhược Vũ ngồi thẳng eo lên, hơi ưỡn ngực một chút, đem núʍ ѵú để vào bờ môi của ba cô, xấu hổ nói: “Ba, ba làm như vừa rồi cắn nhẹ, con cảm giác sẽ hơi thoải mái một chút”.
Lâm Việt Hải hơi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mềm mại, cả người như bị mê hoặc, vươn đầu lưỡi ra liếʍ vào núʍ ѵú phấn hồng chỉ nhỏ bằng hạt đậu.
Hắn hỏi: “Như vậy à?”
Lâm Nhược Vũ thở hổn hển, đôi tay ôm lấy đầu người đàn ông, đem bánh bao nhỏ của mình đẩy vào trong miệng hắn một chút nữa. Cô lí nhí: “Đúng vậy, ba ơi, ba…”
Cô nghĩ muốn baba ngậm vυ" mình vào miệng, càng lâu càng tốt. Lâm Nhược Vũ vẫn chưa thỏa mãn khi chỉ dừng lại ở hôn môi, hiện tại chỉ khi hắn liếʍ mυ"ŧ vυ" nhỏ, mới có thể làm cô thỏa mãn hơn.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết bay lượn đầy trên bầu trời, đánh vào cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Trên bầu trời một đóa pháo hoa lại nổ vang, “Lách cách” một tiếng, năm màu rực rỡ dừng ở sau lưng Lâm Nhược Vũ, cả người cô như được tô lên một tầng màu sắc.
Phảng phất giống như một tiểu yêu tinh, sau khi trưởng thành, lại tới câu dẫn người sinh ra mình.
Lâm Việt Hải nhắm mắt, quanh hơi thở tất cả đều là mùi sữa thoang thoảng của con gái, hai tay của hắn bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, há miệng bú chùn chụt vào núʍ ѵú nhỏ, ngoan ngoãn giảm đau giúp bảo bối của hắn.
Đừng hỏi cha con bọn họ hiện tại đang làm cái gì, Lâm Việt Hải cũng không biết đâu, hiện tại hắn đã rơi vào ý loạn tình mê rồi.
Hắn nghĩ hắn đang bị con gái thao túng hoàn toàn, vì thế những việc như vậy cũng muốn chiều theo ý con.
Nhưng hắn lại cảm thấy, việc này tựa hồ cũng hoàn toàn không kì lạ, cha con bọn họ tình cảm luôn rất tốt, bọn họ làm những việc này, cũng không cảm thấy có sự mâu thuẫn nào.
“Ba ơi…”
Lâm Nhược Vũ ngẩng đầu, mềm nhũn gọi baba. Trong đêm giao thừa, cô chậm rãi cảm nhận sự rung động từ trong linh hồn mà người đàn ông mang đến.
Cái gì một nhà đoàn viên, cái gì nói nói cười đùa, đều không quan trọng bằng việc hai người ở bên nhau lúc này.
Bọn họ là hai người thân mật nhất trên thế giới này.
Lâm Việt Hải nhắm mắt, mυ"ŧ xong một bên vυ", lại ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi cô: “Thoải mái không? Hả?”
“Thoải mái.” Lâm Nhược Vũ cúi đầu, chỉ vào bên còn lại, chủ động đưa đến bên miệng Lâm Việt Hải, làm nũng nói:
“Ba ba, bên này cũng đau.”
Lâm Việt Hải cúi đầu, máu nóng truyền thẳng lên đại não, chóp mũi hắn cọ cọ ấn ấn vào núʍ ѵú, sau đó há miệng bú mạnh vào, đôi tay khống chế không được chính mình, bắt đầu xoa bóp cánh mông của con gái.
Đúng là tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh của hắn.
Sao có thể mê người như vậy?
Lâm Việt Hải say mê.
Làm việc mệt mỏi một năm, trong giờ này khắc này, hắn say ngất trong bầu không khí mà tiểu yêu tinh của hắn tạo ra.
/113
|