Chương 18:
Nỗi đau xé rách cùng với kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cả người Lâm Nhược Vũ rùng mình.
Trên chiếc giường to rộng, đôi cha con với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quýt lấy nhau, tạo ra cảm giác tội ác đẹp đẽ.
Cô gái nhỏ trắng nõn tinh tế, cuộn người trong lòng hắn yết ớt nức nở, tiếng khóc truyền vào tai Lâm Việt Hải làm lòng hắn đau đớn cực kỳ.
Mùi rỉ sét của máu thoang thoảng trong không khí. Lâm Việt Hải không đành lòng tiếp tục làm đau con, nên đã rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cái lỗ nhỏ hẹp.
Sau đó kéo chân Lâm Nhược Vũ về phía có ánh sáng, người hắn ghé sát vào giữa hai chân con nhìn kỹ ,một lúc sau mới chậm rãi thở hắt ra.
Vẫn còn may, bướm nhỏ này vẫn chưa bị tên cầm thú là hắn phá hỏng.
“Ba ơi.” Lâm Nhược Vũ gương mặt hơi tái nhợt, che lại bụng nhỏ của mình, thân thể hơi cuộn tròn.
Làm phụ nữ thật đau mà.
Rồi lại tò mò nhìn người đàn ông đang vùi giữa hai chân mình, nhỏ giọng hỏi: “Baba, ba đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem ba có đâm em hỏng hay chưa!”
Lâm Việt Hải cũng không lựa lời nói, đứng dậy, túm lấy cơ thể nhỏ xinh ôm vào ngực, kéo chăn đắp cho hai người, nói:
“May là không sao, hôm nay tha cho em, đi ngủ sớm một chút.”
“Nhưng mà ba…” Tiểu cô nương mang theo một ít ngây ngốc cùng áy náy, từ trong ngực người đàn ông ngẩng đầu lên, nói: “Ba ba, cái kia…cứng cứng…”
Hiện tại, cô cùng ba cô đều là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ba ba ôm cô nói buồn ngủ, nhưng côn ŧᏂịŧ hắn còn cứng ngắc, đâm vào bụng cô.
Vô cùng rõ ràng.
“Ừ, cu của ba còn không có tận hứng. Nhưng hôm nay không thể chơi em được nữa, chơi đến phía dưới em hỏng thì biết làm sao đây”.
Lâm Việt Hải hôn hôn trán con, nặng nề thở dài.
Hắn tuy rằng còn không có tận hứng, nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp khác.
Em bé ngoan còn quá nhỏ, không chịu nổi du͙© vọиɠ của hắn.
Hơn nữa, hôm nay buổi tối cũng chuẩn bị không đầy đủ, này căn biệt thự không có bαo ©αo sυ.
Lâm Nhược Vũ trong lòng có chút buồn buồn, cô mơ hồ cảm thấy ba ba hẳn là rất khó chịu.
Nhưng làm thế nào để người đàn ông này không khó chịu nữa thì cô không biết, cô không hiểu những việc này.
Lần đầu tiên của cô đã được hưởng thụ qua đủ mọi kɧoáı ©ảʍ tính dục, tuy rằng cũng hơi đau đớn, nhưng người đàn của cô không vui, Lâm Nhược Vũ cũng cảm thấy buồn lắm.
“Ngủ!”
Lâm Việt Hải hung hăng nạt con gái một tiếng, đem nàng thân mình đơn bạc của cô ôm chặt, không cho cô nói : “Một em bé đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ, sẽ bị yêu quái bắt cóc. Ngủ nhanh.”
Lâm Nhược Vũ lập tức lại nở nụ cười, vùi người vào l*иg ngực lỏa lồ, nhẹ nhàng cười lên.
Baba lúc này còn xem cô là đứa trẻ cho được, lấy những lời thoại như vậy ra dỗ dành cô ngủ.
Thật ra trước nay hắn cũng không phát hiện một sự thật rằng, chỉ cần hắn bên cạnh cô thì Lâm Nhược Vũ đã cảm thấy yên lòng.
Yêu quái gì đó ba sẽ giúp cô tiêu diệt.
Bất tri bất giác, hai người ôm nhau mệt mỏi thϊếp đi.
Đêm đen lạnh lẽo, tuyết bay tán loạn. Lâm Việt Hải cùng Lâm Nhược Vũ không biết bọn họ đã làm chuyện hoang đường bao lâu nữa.
Dường như tận cùng thời gian, thiên trường địa cửu, nhưng dường như cũng chỉ trong phút chốc như thời gian tồn tại của pháo hoa.
Khi Lâm Nhược Vũ sắp chìm vào giấc ngủ, đầu nhỏ mơ màng vẫn kịp lên kế hoạch cho ngày mai. Ngày mai muốn đi mua “áo mưa” cho ba, còn có…ưm, còn có muốn cùng ba làʍ t̠ìиɦ nữa.
Bắt đầu từ giây phút này cô đã trở thành người phụ nữ của ba, cô muốn học hỏi một chút phải làm thế nào mới tốt, mới có thể làm người đàn ông của cô vui.
/113
|