Chương 19:
Sáng sớm tinh mơ Lâm Nhược Vũ đã bị tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi đánh thức.
Cánh tay non mịn trắng nõn của cô vươn ra từ trong chăn, cầm điện thoại lên xem, đôi mắt nhập nhèm miễn cưỡng đọc tên trên màn hình, là bạn học Hách Giai của cô gọi đến. Lâm Nhược Vũ bắt máy, alo một tiếng.
Lập tức nghe giọng Hách Giai ở trong điện thoại hưng phấn hỏi: “Tiểu Vũ, cậu còn chưa rời giường sao? Ngày hôm qua cậu thu được bao nhiêu tiền mừng tuổi? Tớ được 500 tệ đây!!!”
Lâm Nhược Vũ tránh ở trong chăn, lủi người vào nguồn nhiệt bên cạnh, thân thể trần trụi liền bị ghì sát vào thân thể nóng bỏng rắn chắc sau lưng.
Là ba ba, người đêm qua cùng cô làʍ t̠ìиɦ.
Lâm Nhược Vũ bị động tác bất ngờ làm giật thót, thất thần trả lời điện thoại: “ Ngày hôm qua tớ không cùng ông ngoại bà ngoại đón giao thừa, ba tớ đến đón tớ, sau đó hình như cho tớ một hai vạn gì đấy.”
“Tiền tài không nên để lộ ra, em bé ngốc.” Lâm Việt Hải cúi đầu, nhỏ giọng dạy dỗ con, hắn nhắm mắt lại hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu con, ôm chặt người vào lòng.
Cha con hai trần trụi ở trong chăn kề sát vào nhau, Lâm Nhược Vũ ngẩng đầu, lập tức ngoan ngoãn sửa lời nói: “Ừm, ba tớ cho tớ 10 tệ 20 tệ.”
Lâm Việt Hải trầm thấp cười cười, em nói vậy chẳng khác nào nói hắn keo kiệt? Thời đại này ai lại xì lì 10 tệ 20 nữa.
Hách Giai kì quái hỏi lại: “Hửm, Tiểu Vũ, ba cậu không phải rất có tiền sao? Sao cho cậu ít thế? So với người ba quỷ hẹp hòi của tớ còn không bằng, ba cậu quá Grandet.”
(Lão Grandet là một nhân vật trong quyênt tiểu thuyết nổi tiếng Eugénie Grandet. Lão là một tư sản nổi tiếng bởi: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.)
Bị bạn học của con gái chê keo kiệt, Lâm Việt Hải cảm thấy quá tổn thương, tay hắn đặt lên cái mông nhỏ hung hăng nhéo nhéo, trừng phạt cô gái gieo tiếng xấu cho hắn.
Lâm Nhược Vũ cười khúc khích, vặn vẹo thân mình trốn tránh như là một con cá nhỏ, nói với Hách Giai trong điện thoại: “Đúng vậy, ba tớ khá keo kiệt. Tớ không nói với cậu nữa, còn nói nữa hắn dỗi tớ mất.”.
Nói xong, Lâm Nhược Vũ liền ngắt điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn về phía baba, chu môi nói: “Baba, bạn học con nói ba là Grandet.”
“Ừ, Grandet có một cô con gái thích nói dối”. Lâm Việt Hải vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch, nhìn con gái trong l*иg ngực, ừ không phải, là người phụ nữ nhỏ của hắn, lòng hắn vừa yêu thương vừa xót xa, thủ thỉ nói: “Còn đau không? Ngày hôm qua ba làm em đau lắm không?”
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Vũ đỏ bừng, cẩn thận cảm thụ cảm giác giữa hai chân, lắc đầu, thành thật nói: “Không đau nữa, nhưng mà eo có chút chua.”
Cô nói xong, sợ hắn sau lần nữa sẽ quen”.
Lâm Việt Hải cười cười, em bé ngốc của hắn hẳn là không biết bản thân đã gặp phải cầm thú rồi.
Người đêm qua đâm thủng màn trinh của cô ấy là ba cô ấy.
Cô lại không khóc không nháo, ngược lại còn ám chỉ hắn có thể tiếp tục làm việc này với cô, cô sẽ mau chóng làm quen.
Gương mặt anh tuấn của Lâm Việt Hải mang theo hơi thở thành thục của đàn ông áp xuống, môi mỏng hôn hôn chóp mũi xinh xắn của cô, lại đi vào bờ môi thơm, dùng đôi môi nóng bỏng của mình chậm rãi trằn trọc mυ"ŧ lên môi cô.
Hắn ngậm cánh môi vào miệng, thở dài: “Thích cùng ba làʍ t̠ìиɦ sao? Em đúng là tiểu biếи ŧɦái.”
Nếu em yêu là tiểu biếи ŧɦái, vậy Lâm Việt Hải hắn chính là đại biếи ŧɦái, hắn cũng thích cùng con mình làʍ t̠ìиɦ.
Thích cái bướm nhỏ chặt khít của cô, thích cô giống như con thú non, không thể kháng cự bị ba ruột đè dưới thân đυ. vào, sau đó run rẩy cao trào.
Thích sự nhu thuận phục tùng của cô, thích bộ dáng ngây thơ không sợ hãi của cô, tùy ý để hắn xâm lược.
/113
|