Chương 20:
Hai cơ thể trần trụi trên giường lại quấn lấy nhau, răng môi quấn quýt. Ngay lúc sắp củi khô lửa bốc, lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Lần này là tiếng nhạc phát ra từ điện thoại của Lâm Việt Hải.
Hắn dừng động tác lại, duỗi tay dài lấy điện thoại đến xem, người gọi đến là Khương Tùng Nhàn.
Giọng nói ôn hòa của Khương Tùng Nhàn trong điện thoại truyền đến: “Việt Hải à, con cùng Tiểu Vũ khi nào thì đến ? Cơm sáng đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Được, bọn con đến ngay đây.” Lâm Việt Hải vừa cùng cha vợ cũ nói chuyện, miệng vẫn không rảnh rỗi liên tục hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn của người trong lòng.
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Việt Hải ngồi dậy, bàn tay vỗ vỗ vào cái mông của con gái vẫn còn nằm trên giường, bất đắc dĩ nói: “Rời giường. Hôm nay phải đến nhà ông ngoại em chúc tết.”
Lâm Nhược Vũ xấu hổ đỏ mặt ngồi dậy, đôi mắt nhìn vào những vết sẹo cũ trên tấm lưng trần của ba mình.
Lâm Việt Hải trước kia là bộ đội đặc chủng, mỗi vết sẹo trên lưng hắn từ đâu mà có Lâm Nhược Vũ từ lâu đã thuộc nằm lòng.
Khi còn nhỏ, cô thường xuyên chỉ vào những vết sẹo này, mỗi vết sẹo là một câu chuyện xưa. Mỗi lần như vậy ba cô đều kể ra một câu chuyện kinh tâm động phách.
Hiện giờ người anh hùng này đã trở thành người đàn ông của Lâm Nhược Vũ cô.
Lâm Nhược Vũ còn đang cảm khái. Trái lại Lâm Việt Hải khá thoải mái, hắn đứng dậy, cơ thể đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng “đồ vật” dữ tợn giữa chân lủng lẳng đi vào toilet.
Ưm, thật xấu hổ! Nhìn baba trần trụi dưới ánh sáng như thế, Lâm Nhược Vũ chân thật cảm nhận được hơi thở quyến rũ nguy hiểm đang uy hϊếp đến cô.
Lâm Nhược Vũ tim đập thình thịch, nhanh chóng bò đến cuối giường nhặt quần áo mặc vào, thuận tiện đợi ba quay lại.
Căn biệt thự nhỏ này mới tu sửa một hai năm trước, toàn bộ trang hoàng còn rất mới. Nhưng khi nào Lâm Việt Hải trở về thì Lâm Nhược Vũ mới đến ở, những lúc hắn đi vắng thì cô cũng không muốn một mình ở trong căn nhà to thế này.
Chính vì thế đồ dùng quần áo của cô ở đây không nhiều, ngay cả phòng ngủ riêng cũng không cần thiết, bởi vì hai người họ lúc nào cũng ngủ cùng nhau ở phòng ngủ lớn của Lâm Việt Hải.
Lâm Nhược Vũ mở tủ quần áo lớn ra, nhìn quần áo của cô cùng ba lẫn lộn cùng treo trong tủ, không hiểu sao cảm giác hôm nay đặc biệt rung động trong tim.
Giường đôi, bàn trang điểm, tủ quần áo, phòng ngủ chính. Khắp căn phòng đâu đâu cũng mang hơi thở sinh hoạt của đôi nam nữ…Cô thật giống như nữ chủ nhân của căn nhà này, cùng người đàn ông của mình chung chăn chung gối, như là một chuyện hiển nhiên, như nó đáng ra phải như thế.
“Tiểu Vũ, nhìn cái gì vậy?”
Lâm Việt Hải kéo cửa phòng tắm, đầy đầu tóc còn nhỏ nước nhìn người phụ nữ nhỏ của mình đang quấn chăn, đi chân trần đứng ở tủ quần áo, lại nói: “Đừng ngẩn người nữa. Qua đây, đi rửa mông, ngày hôm qua chắc bị ba làm bẩn rồi.”
“Ba ba!”
Tủ quần áo trước Lâm Nhược Vũ mặt đỏ dậm chân, hờn dỗi quay đầu lại, nói:
“Con đã lớn rồi.”
Người đàn ông này luôn xem cô là trẻ con, lời nói lúc nào cũng như đang dỗ dành đứa nhỏ. Cái gì mà rửa mông, rõ ràng đêm qua, đêm qua là làʍ t̠ìиɦ cùng nhau mà.
“Bao lớn thì cũng là con ba, mau đến đây.”
Lâm Việt Hải xoay người vào phòng tắm, cô gái nhỏ lúc cần ngượng ngùng thì không ngượng ngùng, lúc không cần ngượng ngùng thì lại ngượng ngùng.
Chờ Lâm Nhược Vũ lắc lư đi vào phòng tắm, Lâm Việt Hải đã đứng dưới vòi hoa sen được một lúc, cánh tay mạnh mẽ bắt lấy cô, kéo chiếc chăn đơn mà cô đang quấn trên người xuống rồi ném mạnh ra ngoài cửa, cười nói:
“Rửa mông, Lâm Nhược Vũ quá thối.”
“Ba ba!”
Lâm Nhược Vũ hờn dỗi một tiếng, giơ lên nắm đấm nhỏ, đánh nhẹ vào người hắn, làm nũng nói: “Con không phải trẻ con, thối cái gì mà thối, thối ở đâu.”
Lâm Việt Hải cầm vòi tắm hướng vào cái bướm nhỏ của con gái mà xối, cười nhẹ: “Ừ, không thối. Em bé của ba thật thơm, hôm qua ba ngửi rồi”.
/113
|