CHAP 15: OAN GIA NGÕ HẸP
Ren, Ryu. Hai cái tên này thốt lên khiến Hinata hoàn toàn sững sờ, không kiềm chế được mà ngồi bật dậy. Đây... chẳng phải là tên... cha mẹ Hinata hay sao???
Yuu trước phản ứng kì lạ của Hinata thì vô cùng ngạc nhiên cũng ngồi bật dậy nhìn sang Hinata:
- Này, sao vậy???
Hinata vội xua tay cười trừ:
- À.... không... không có gì.
Yuu vẫn có cảm giác kì lạ về thái độ của Hinata, nhíu mày gặn hỏi:
- Cậu... biết hai người đó sao?
Hinata bị nói trúng tim đen, giật nãy mình đứng bật dậy. Nhận thấy phản ứng của mình có phần rất mất tự nhiên, Hinata vội vã vờ như tiến đến những cành hoa, tiện tay bứt một cành hoa tím rồi quay sang nhìn Yuu:
- Cậu nói gì vậy, sao... sao mình biết họ... được kia chứ. Chỉ là...
- Chỉ là sao?
Yuu xoáy sâu đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt tím của Hinata, nghi hoặc hỏi lại. Hinata vô cùng khó xử, vờ nhìn lên trời mây, cố nghĩ một lí do nào đó. Rồi, trước sự chờ đợi của Yuu, Hinata đành ái ngại trả lời:
- Chỉ là... chỉ là mình thấy tên của cha mẹ thứ hai của cậu... rất hay... rất... dễ nghe. Mình... mình rất thích tên... Ryu.
Yuu vẫn nhìn chằm chằm vào Hinata, tim Hinata đập mạnh, thật sự là... vô cùng hồi hộp. Rồi, Yuu quay sang nhìn đi hướng khác, không còn vẻ tra hỏi nữa mà về lại với sự lạnh lùng cũ:
- Ừ, tên của họ... thật sự rất hay. À... mà vừa rồi cậu nói cảnh ở đây làm cậu nhớ nhà, đúng chứ?
Câu hỏi này của Yuu khiến Hinata tự nhiên trở lại. Không còn sự lo lắng thân phận sẽ bại lộ, Hinata vui vẻ gật đầu, tiến vội đến cạnh Yuu ngồi xuống:
- Đúng vậy. Nhưng... nhà tớ còn đẹp hơn cơ.
- Đẹp hơn?
Yuu tò mò hỏi lại. Hinata gật đầu, tươi cười:
- Đúng vậy. Để Hinata kể cho Yuu nghe nhé!
Nói rồi, Hinata cứ vậy kể cho Yuu nghe tất cả về ngôi nhà của mình, về vườn hoa mà Hinata từ nhỏ đã vô cùng thích. Yuu chăm chú lắng nghe câu chuyện của Hinata, đồng thời, cũng chăm chú ngắm nhìn... khuôn mặt thiên thần, nụ cười tỏa nắng cùng đôi mắt long lanh sáng ngời của ai đó khi kể về ngôi nhà của mình với điệu bộ vô cùng tự hào và yêu mến.
Trong khi Hinata đang vô cùng vui vẻ, hào hứng kể cho Yuu nghe về ngôi nhà xinh đẹp của mình thì ở bên ngoài khu vườn, có một người con trai đang tìm kiếm bóng dáng Hinata khắp nơi mà không thấy nên vô cùng lo lắng. Người đó không ai khác là anh trai Hinata - Ray.
Nyoko chạy đuổi theo Ray mãi cuối cùng mới theo kịp. Cố gắng giữ thái độ bình thường nhất có thể, Nyoko chỉnh chu lại mái tóc cùng bộ đồng phục, khoanh tay rồi cất cao giọng:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Sao đi đâu cũng gặp phải anh thế này???
Nyoko những tưởng người kia sẽ không ngần ngại quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu nhưng... Nyoko đã lầm, hoàn toàn sai lầm. Ray không những không quay lại mà còn hoàn toàn xem Nyoko là không khí, vẫn tiếp tục nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm gì đó mà không chút để tâm đến Nyoko.
Với một nàng công chúa được yêu chiều như Nyoko thì đây là việc không thể chấp nhận được. Nyoko bực tức, đi nhanh đến phía trước, dang rộng đôi tay chắn trước lối đi của Ray. Dường như... cách này của Nyoko đã có hiệu quả, Ray cuối cùng cũng đã chú ý đến Nyoko.
Nyoko thỏa mãn, khẽ nở nụ cười rồi lại lên tiếng:
- Oan gia, sao tôi lại gặp anh nữa rồi??? Đi đâu cũng gặp như vậy... phải chăng chúng ta có duyên với nhau?
Mặc kệ lời nói của Nyoko, Ray lạnh lùng lên tiếng:
- Vào học rồi còn ở đây à?
Nyoko thoáng ấp úng rồi nhanh chóng đáp trả:
- Anh... cũng trốn học ra đây còn gì?
Ray thản nhiên như không, gạt Nyoko sang một bên:
- Sao cũng được. Đừng làm phiền tôi.
Nyoko lại bị Ray lơ lần nữa, không thể chấp nhận mà giữ chặt lấy cánh tay Ray, nói gần như hét lên:
- Tôi gặp anh như vậy là đang bị anh làm phiền thì có, sao lại là tôi làm phiền anh kia chứ???
Ray nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt lấy cánh tay mình rồi nhàn nhạt đáp lời:
- Tôi đang tự hỏi... cô muốn gì ở tôi?
Nyoko thoáng đỏ mặt. Muốn gì sao??? Câu hỏi này cả Nyoko cũng không biết phải trả lời thế nào. Cố giữ bình tĩnh, Nyoko nói:
- Muốn gì kia chứ. Anh thì có gì để tôi muốn kia chứ.
Ray nhún vai:
- Tốt. Vậy thì tránh đường cho tôi đi.
Nyoko ương bướng đáp lại:
- Vào học rôi anh còn đi đâu kia chứ?
Ray không chút cảm xúc nhìn Nyoko:
- Từ khi nào cô quan tâm chuyện của tôi vậy?
- Tôi... tôi...
Nyoko đỏ mặt ấp úng. Ray bình thản nó tiếp:
- Cô đừng chen vào chuyện của tôi, tôi cũng chẳng có lí do hay hứng thú gì để cho cô biết tôi muốn đi đâu, làm gì.
Không đợi Nyoko nói gì, Ray đã lạnh lùng nói tiếp:
- Gọi người khác là oan gia thì đừng suốt ngày lẽo đẽo theo sau người đó. Lời nói và hành động của cô... thực sự quá đối lập.
Nyoko khó xử cúi gầm mặt, bàn tay đang nắm lấy tay Ray cũng buông ra. Ray cứ thế lạnh lẽo bước đi, để lại Nyoko với hàng ngàn suy nghĩ trong đầu.
Phải. Tại sao vậy??? Rõ ràng từ đầu Nyoko đã rất ghét Ray kia mà, sao lại bám theo Ray, muốn biết Ray làm gì, muốn Ray chú ý đến mình như vậy??? Nyoko không hiểu, thực sự không hiểu.
Ray tiếp tục công việc tìm kiếm Hinata. "Con bé ngốc này, trốn đi đâu rồi không biết. Lỡ may có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao???" - Ray nghĩ thầm trong lòng, thực sự cảm thấy rất khó chịu.
Ray thầm trách bản thân mình, tại sao lúc đó lại không thẳng thừng giải quyết mọi chuyện mà lại yên lặng lắng nghe cô bé kia nói để khiến cho Hinata cảm thấy giận dỗi mà bỏ đi thế này.
Thế nhưng, Ray vừa đi được một đoạn thì phía sau lại xuất hiện một người lẽo đẽo đi theo. Ray khó chịu nhíu mày, dừng bước lại, quay về phía sau:
- Cô lại muốn gì?
Nyoko thản nhiên như không, tinh nghịch nở nụ cười với Ray:
- Chẳng muốn gì cả.
Ray khó chịu:
- Tại sao cứ bám theo tôi vậy?
Nyoko vuốt ve vài lọn tóc xanh của mình, trả lời:
- Đường này là của riêng anh sao?
Ray đã cảm thấy mất hết kiên nhẫn, quay người toang bước đi thì tiếng nói của Nyoko đã vọng lại:
- Nếu tôi không lầm thì... anh đang tìm thứ gì hay là đang tìm ai đó thì phải.
Ray lạnh lùng buông lời:
- Không phải việc của cô.
Nyoko khá khó chịu vì sự lạnh lùng này của Ray nhưng cố gắng kiền chế, Nyoko vờ nói bâng quơ:
- Um... Witchard nằm trên một hòn đảo cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. So về diện tích thì... chắc cũng không rộng lắm đâu nhỉ, chỉ có... nếu lạc đường thì đi vòng vo mấy ngày liền cũng chưa đi hết được nơi này.
Rồi Nyoko khẽ nở nụ cười như có như không, nói tiếp:
- Tôi tự hỏi... một học viên mới chuyển tới như anh... biết rõ được bao nhiêu về những ngõ ngách, đường đi trong Witchard này nhỉ???
Sắc mặt Ray thoáng nét trầm ngâm, suy nghĩ về những lời nói của Nyoko. Nyoko hài lòng, vui vẻ nói tiếp:
- Anh nói thử xem, với tư cách một học viên đã theo học Witchard từ lâu như tôi với một người mới chuyển đến như anh thì ai rõ đường hơn? Nói cho anh biết, tất cả mọi nơi, mọi vị trí ở Witchard này... tôi nắm rõ như lòng bàn tay.
- Ý cô là.
Ray trở về vẻ thờ ơ, ngắt ngang câu nói của Nyoko. Nyoko tự tin gật đầu, tiến lại đứng bên cạnh Ray:
- Đúng vậy!!! Tôi... cũng không phiền đâu nếu như anh muốn nhờ tôi dẫn đường cho anh đi khắp Witchard. Với người rõ đường như tôi thì anh sẽ không sợ đi lạc, lòng vòng vô ích mà chắc chắn sẽ tìm kiếm không sót một ngõ ngách nào. Và đương nhiên... anh sẽ tìm kiếm nhanh hơn.
Ray suy nghĩ những điều Nyoko nói, hoàn toàn không sai chút nào. Thực chất thì nãy giờ, Ray chỉ toàn đi theo những lối có sẵn trong Witchard, cũng chẳng biết đang ở vị trí nào, có bỏ sót chỗ nào chưa tìm hay không.
Rồi, Ray bình thản bỏ tay vào túi, quay lưng bước đi tiếp. Nyoko ngạc nhiên, chẳng lẽ... Ray không chút tiếp thu lời Nyoko nói hay sao??? Nyoko đứng lặng tại chỗ rồi lên tiếng:
- Này, anh...
Thế nhưng, chưa nói hết câu thì đã có tiếng Ray chen vào đáp lời:
- Còn không mau đi??? Hay không muốn dẫn đường nữa?
Nyoko nghe đến đây không tự chủ được mà nở nụ cười tươi như hoa nở. Chạy vội đến cạnh Ray, đi sát bên người con trai tóc tím lạnh lùng mà cô vẫn hay gọi là "oan gia", là "tên khốn kiếp", chẳng hiểu sao lòng Nyoko lại cảm thấy vui lạ thường, cảm thấy rất hạnh phúc.
Nyoko làm vô cùng tốt nhiệm vụ của mình, chỉ cho Ray mọi ngõ ngách, cùng Ray đi tìm khắp nơi.
Mãi đến tận trưa, cả hai đã đi được một vòng Witchard mà vẫn chưa tìm thấy thứ mà Ray muốn tìm. Ngồi xuống một gốc cây gần đó, Nyoko bóp nhẹ đôi chân đã mỏi lã vì đi bộ nhiều, đưa tay lau đi mồ hôi.
Ray rất muốn đi tìm tiếp nhưng vì thấy Nyoko như vậy nên cũng không nỡ bắt Nyoko phải tiếp tục đi. Ray thong thả ngồi xuống bên cạnh Nyoko. Sau một hồi im lặng, Nyoko lên tiếng:
- Này... rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?
Ray lạnh lùng trả lời:
- Người.
Nyoko bất ngờ:
- Người sao? Là ai vậy? Nam hay nữ??? Anh tìm để làm gì???
Trước một loạt câu hỏi của Nyoko, Ray vẫn lạnh lùng như cũ:
- Không cần quan tâm nhiều vậy đâu.
Rồi, Ray nhìn sang Nyoko, nói:
- Không mệt sao mà còn hỏi nhiều vậy?
Nyoko gãi đầu ngượng ngùng:
- Ừ thì... dĩ nhiên là mệt. Chỉ là... tôi tò mò chút thôi. Tôi thấy anh... có vẻ rất lo lắng... rất quan tâm người đó... nên...
Ray nhìn lên bầu trời xanh, cắt ngang câu nói của Nyoko:
- Người đó rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải tìm được. Tôi không muốn người đó gặp bất kì nguy hiểm gì.
Nyoko cúi đầu, buồn bã lên tiếng:
- Vậy sao...
Lúc này, trong lòng Nyoko cảm thấy hụt hẫng vô cùng, dường như... đang thiếu đi một thứ gì đó.
Ray nhìn trời mây một lúc rồi quay sang nói với Nyoko:
- Trưa rồi, đi ăn thôi, chắc cô cũng đói lắm rồi.
Nyoko vô cùng vui mừng trước lời nói này của Ray, đây có thể xem là... Ray đang quan tâm Nyoko không nhỉ.
Ray và Nyoko đứng dậy, Ray lại nói tiếp:
- Người đó có lẽ cũng đang đói. Đến nhà ăn có khi gặp được cũng nên.
Rồi, Ray thong thả bước đi.
Lời nói này của Ray vô cùng bình thường thế nhưng sao lại khiến Nyoko thấy đau lòng, thấy hụt hẫng đến vậy!!!
==================ENDCHAP15================
Ren, Ryu. Hai cái tên này thốt lên khiến Hinata hoàn toàn sững sờ, không kiềm chế được mà ngồi bật dậy. Đây... chẳng phải là tên... cha mẹ Hinata hay sao???
Yuu trước phản ứng kì lạ của Hinata thì vô cùng ngạc nhiên cũng ngồi bật dậy nhìn sang Hinata:
- Này, sao vậy???
Hinata vội xua tay cười trừ:
- À.... không... không có gì.
Yuu vẫn có cảm giác kì lạ về thái độ của Hinata, nhíu mày gặn hỏi:
- Cậu... biết hai người đó sao?
Hinata bị nói trúng tim đen, giật nãy mình đứng bật dậy. Nhận thấy phản ứng của mình có phần rất mất tự nhiên, Hinata vội vã vờ như tiến đến những cành hoa, tiện tay bứt một cành hoa tím rồi quay sang nhìn Yuu:
- Cậu nói gì vậy, sao... sao mình biết họ... được kia chứ. Chỉ là...
- Chỉ là sao?
Yuu xoáy sâu đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt tím của Hinata, nghi hoặc hỏi lại. Hinata vô cùng khó xử, vờ nhìn lên trời mây, cố nghĩ một lí do nào đó. Rồi, trước sự chờ đợi của Yuu, Hinata đành ái ngại trả lời:
- Chỉ là... chỉ là mình thấy tên của cha mẹ thứ hai của cậu... rất hay... rất... dễ nghe. Mình... mình rất thích tên... Ryu.
Yuu vẫn nhìn chằm chằm vào Hinata, tim Hinata đập mạnh, thật sự là... vô cùng hồi hộp. Rồi, Yuu quay sang nhìn đi hướng khác, không còn vẻ tra hỏi nữa mà về lại với sự lạnh lùng cũ:
- Ừ, tên của họ... thật sự rất hay. À... mà vừa rồi cậu nói cảnh ở đây làm cậu nhớ nhà, đúng chứ?
Câu hỏi này của Yuu khiến Hinata tự nhiên trở lại. Không còn sự lo lắng thân phận sẽ bại lộ, Hinata vui vẻ gật đầu, tiến vội đến cạnh Yuu ngồi xuống:
- Đúng vậy. Nhưng... nhà tớ còn đẹp hơn cơ.
- Đẹp hơn?
Yuu tò mò hỏi lại. Hinata gật đầu, tươi cười:
- Đúng vậy. Để Hinata kể cho Yuu nghe nhé!
Nói rồi, Hinata cứ vậy kể cho Yuu nghe tất cả về ngôi nhà của mình, về vườn hoa mà Hinata từ nhỏ đã vô cùng thích. Yuu chăm chú lắng nghe câu chuyện của Hinata, đồng thời, cũng chăm chú ngắm nhìn... khuôn mặt thiên thần, nụ cười tỏa nắng cùng đôi mắt long lanh sáng ngời của ai đó khi kể về ngôi nhà của mình với điệu bộ vô cùng tự hào và yêu mến.
Trong khi Hinata đang vô cùng vui vẻ, hào hứng kể cho Yuu nghe về ngôi nhà xinh đẹp của mình thì ở bên ngoài khu vườn, có một người con trai đang tìm kiếm bóng dáng Hinata khắp nơi mà không thấy nên vô cùng lo lắng. Người đó không ai khác là anh trai Hinata - Ray.
Nyoko chạy đuổi theo Ray mãi cuối cùng mới theo kịp. Cố gắng giữ thái độ bình thường nhất có thể, Nyoko chỉnh chu lại mái tóc cùng bộ đồng phục, khoanh tay rồi cất cao giọng:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Sao đi đâu cũng gặp phải anh thế này???
Nyoko những tưởng người kia sẽ không ngần ngại quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu nhưng... Nyoko đã lầm, hoàn toàn sai lầm. Ray không những không quay lại mà còn hoàn toàn xem Nyoko là không khí, vẫn tiếp tục nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm gì đó mà không chút để tâm đến Nyoko.
Với một nàng công chúa được yêu chiều như Nyoko thì đây là việc không thể chấp nhận được. Nyoko bực tức, đi nhanh đến phía trước, dang rộng đôi tay chắn trước lối đi của Ray. Dường như... cách này của Nyoko đã có hiệu quả, Ray cuối cùng cũng đã chú ý đến Nyoko.
Nyoko thỏa mãn, khẽ nở nụ cười rồi lại lên tiếng:
- Oan gia, sao tôi lại gặp anh nữa rồi??? Đi đâu cũng gặp như vậy... phải chăng chúng ta có duyên với nhau?
Mặc kệ lời nói của Nyoko, Ray lạnh lùng lên tiếng:
- Vào học rồi còn ở đây à?
Nyoko thoáng ấp úng rồi nhanh chóng đáp trả:
- Anh... cũng trốn học ra đây còn gì?
Ray thản nhiên như không, gạt Nyoko sang một bên:
- Sao cũng được. Đừng làm phiền tôi.
Nyoko lại bị Ray lơ lần nữa, không thể chấp nhận mà giữ chặt lấy cánh tay Ray, nói gần như hét lên:
- Tôi gặp anh như vậy là đang bị anh làm phiền thì có, sao lại là tôi làm phiền anh kia chứ???
Ray nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt lấy cánh tay mình rồi nhàn nhạt đáp lời:
- Tôi đang tự hỏi... cô muốn gì ở tôi?
Nyoko thoáng đỏ mặt. Muốn gì sao??? Câu hỏi này cả Nyoko cũng không biết phải trả lời thế nào. Cố giữ bình tĩnh, Nyoko nói:
- Muốn gì kia chứ. Anh thì có gì để tôi muốn kia chứ.
Ray nhún vai:
- Tốt. Vậy thì tránh đường cho tôi đi.
Nyoko ương bướng đáp lại:
- Vào học rôi anh còn đi đâu kia chứ?
Ray không chút cảm xúc nhìn Nyoko:
- Từ khi nào cô quan tâm chuyện của tôi vậy?
- Tôi... tôi...
Nyoko đỏ mặt ấp úng. Ray bình thản nó tiếp:
- Cô đừng chen vào chuyện của tôi, tôi cũng chẳng có lí do hay hứng thú gì để cho cô biết tôi muốn đi đâu, làm gì.
Không đợi Nyoko nói gì, Ray đã lạnh lùng nói tiếp:
- Gọi người khác là oan gia thì đừng suốt ngày lẽo đẽo theo sau người đó. Lời nói và hành động của cô... thực sự quá đối lập.
Nyoko khó xử cúi gầm mặt, bàn tay đang nắm lấy tay Ray cũng buông ra. Ray cứ thế lạnh lẽo bước đi, để lại Nyoko với hàng ngàn suy nghĩ trong đầu.
Phải. Tại sao vậy??? Rõ ràng từ đầu Nyoko đã rất ghét Ray kia mà, sao lại bám theo Ray, muốn biết Ray làm gì, muốn Ray chú ý đến mình như vậy??? Nyoko không hiểu, thực sự không hiểu.
Ray tiếp tục công việc tìm kiếm Hinata. "Con bé ngốc này, trốn đi đâu rồi không biết. Lỡ may có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao???" - Ray nghĩ thầm trong lòng, thực sự cảm thấy rất khó chịu.
Ray thầm trách bản thân mình, tại sao lúc đó lại không thẳng thừng giải quyết mọi chuyện mà lại yên lặng lắng nghe cô bé kia nói để khiến cho Hinata cảm thấy giận dỗi mà bỏ đi thế này.
Thế nhưng, Ray vừa đi được một đoạn thì phía sau lại xuất hiện một người lẽo đẽo đi theo. Ray khó chịu nhíu mày, dừng bước lại, quay về phía sau:
- Cô lại muốn gì?
Nyoko thản nhiên như không, tinh nghịch nở nụ cười với Ray:
- Chẳng muốn gì cả.
Ray khó chịu:
- Tại sao cứ bám theo tôi vậy?
Nyoko vuốt ve vài lọn tóc xanh của mình, trả lời:
- Đường này là của riêng anh sao?
Ray đã cảm thấy mất hết kiên nhẫn, quay người toang bước đi thì tiếng nói của Nyoko đã vọng lại:
- Nếu tôi không lầm thì... anh đang tìm thứ gì hay là đang tìm ai đó thì phải.
Ray lạnh lùng buông lời:
- Không phải việc của cô.
Nyoko khá khó chịu vì sự lạnh lùng này của Ray nhưng cố gắng kiền chế, Nyoko vờ nói bâng quơ:
- Um... Witchard nằm trên một hòn đảo cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. So về diện tích thì... chắc cũng không rộng lắm đâu nhỉ, chỉ có... nếu lạc đường thì đi vòng vo mấy ngày liền cũng chưa đi hết được nơi này.
Rồi Nyoko khẽ nở nụ cười như có như không, nói tiếp:
- Tôi tự hỏi... một học viên mới chuyển tới như anh... biết rõ được bao nhiêu về những ngõ ngách, đường đi trong Witchard này nhỉ???
Sắc mặt Ray thoáng nét trầm ngâm, suy nghĩ về những lời nói của Nyoko. Nyoko hài lòng, vui vẻ nói tiếp:
- Anh nói thử xem, với tư cách một học viên đã theo học Witchard từ lâu như tôi với một người mới chuyển đến như anh thì ai rõ đường hơn? Nói cho anh biết, tất cả mọi nơi, mọi vị trí ở Witchard này... tôi nắm rõ như lòng bàn tay.
- Ý cô là.
Ray trở về vẻ thờ ơ, ngắt ngang câu nói của Nyoko. Nyoko tự tin gật đầu, tiến lại đứng bên cạnh Ray:
- Đúng vậy!!! Tôi... cũng không phiền đâu nếu như anh muốn nhờ tôi dẫn đường cho anh đi khắp Witchard. Với người rõ đường như tôi thì anh sẽ không sợ đi lạc, lòng vòng vô ích mà chắc chắn sẽ tìm kiếm không sót một ngõ ngách nào. Và đương nhiên... anh sẽ tìm kiếm nhanh hơn.
Ray suy nghĩ những điều Nyoko nói, hoàn toàn không sai chút nào. Thực chất thì nãy giờ, Ray chỉ toàn đi theo những lối có sẵn trong Witchard, cũng chẳng biết đang ở vị trí nào, có bỏ sót chỗ nào chưa tìm hay không.
Rồi, Ray bình thản bỏ tay vào túi, quay lưng bước đi tiếp. Nyoko ngạc nhiên, chẳng lẽ... Ray không chút tiếp thu lời Nyoko nói hay sao??? Nyoko đứng lặng tại chỗ rồi lên tiếng:
- Này, anh...
Thế nhưng, chưa nói hết câu thì đã có tiếng Ray chen vào đáp lời:
- Còn không mau đi??? Hay không muốn dẫn đường nữa?
Nyoko nghe đến đây không tự chủ được mà nở nụ cười tươi như hoa nở. Chạy vội đến cạnh Ray, đi sát bên người con trai tóc tím lạnh lùng mà cô vẫn hay gọi là "oan gia", là "tên khốn kiếp", chẳng hiểu sao lòng Nyoko lại cảm thấy vui lạ thường, cảm thấy rất hạnh phúc.
Nyoko làm vô cùng tốt nhiệm vụ của mình, chỉ cho Ray mọi ngõ ngách, cùng Ray đi tìm khắp nơi.
Mãi đến tận trưa, cả hai đã đi được một vòng Witchard mà vẫn chưa tìm thấy thứ mà Ray muốn tìm. Ngồi xuống một gốc cây gần đó, Nyoko bóp nhẹ đôi chân đã mỏi lã vì đi bộ nhiều, đưa tay lau đi mồ hôi.
Ray rất muốn đi tìm tiếp nhưng vì thấy Nyoko như vậy nên cũng không nỡ bắt Nyoko phải tiếp tục đi. Ray thong thả ngồi xuống bên cạnh Nyoko. Sau một hồi im lặng, Nyoko lên tiếng:
- Này... rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?
Ray lạnh lùng trả lời:
- Người.
Nyoko bất ngờ:
- Người sao? Là ai vậy? Nam hay nữ??? Anh tìm để làm gì???
Trước một loạt câu hỏi của Nyoko, Ray vẫn lạnh lùng như cũ:
- Không cần quan tâm nhiều vậy đâu.
Rồi, Ray nhìn sang Nyoko, nói:
- Không mệt sao mà còn hỏi nhiều vậy?
Nyoko gãi đầu ngượng ngùng:
- Ừ thì... dĩ nhiên là mệt. Chỉ là... tôi tò mò chút thôi. Tôi thấy anh... có vẻ rất lo lắng... rất quan tâm người đó... nên...
Ray nhìn lên bầu trời xanh, cắt ngang câu nói của Nyoko:
- Người đó rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải tìm được. Tôi không muốn người đó gặp bất kì nguy hiểm gì.
Nyoko cúi đầu, buồn bã lên tiếng:
- Vậy sao...
Lúc này, trong lòng Nyoko cảm thấy hụt hẫng vô cùng, dường như... đang thiếu đi một thứ gì đó.
Ray nhìn trời mây một lúc rồi quay sang nói với Nyoko:
- Trưa rồi, đi ăn thôi, chắc cô cũng đói lắm rồi.
Nyoko vô cùng vui mừng trước lời nói này của Ray, đây có thể xem là... Ray đang quan tâm Nyoko không nhỉ.
Ray và Nyoko đứng dậy, Ray lại nói tiếp:
- Người đó có lẽ cũng đang đói. Đến nhà ăn có khi gặp được cũng nên.
Rồi, Ray thong thả bước đi.
Lời nói này của Ray vô cùng bình thường thế nhưng sao lại khiến Nyoko thấy đau lòng, thấy hụt hẫng đến vậy!!!
==================ENDCHAP15================
/137
|