CHAP 16: YUU VÀ HINATA
Ray và Nyoko cùng nhau bước đến nhà ăn của Witchard. Tất cả mọi học viên đều không khỏi ngoái nhìn, một người là công chúa của vương quốc phép thuật, một người là hoàng tử hoàn hảo trong lòng các học viên Witchard đi chung với nhau thật không thể tránh khỏi làm người khác phải ngưỡng mộ, ghen tị.
Thấy những ánh mắt nhìn mình, Nyoko cảm thấy khá bình thường bởi lẽ từ lâu chuyện này đã diễn ra rồi. Còn về phần Ray, Ray chẳng để tâm chút nào mà ánh mắt chỉ nhìn khắp xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé đáng yêu quen thuộc nhưng không thấy, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu vô cùng.
Nyoko kéo tay Ray ngồi xuống một chiếc bàn còn trống gần đó rồi chạy đến lấy thức ăn. Ray không mấy để tâm, chỉ liên tiếp tìm kiếm xung quanh. Nyoko đặt khay thức ăn trên bàn, ngay trước mặt Ray nhưng Ray vẫn chẳng chút quan tâm. Nyoko cảm thấy có chút hụt hẫng lên tiếng:
- Anh tính không ăn luôn sao???
Ray nhìn qua Nyoko nhưng rồi cũng nhanh chóng rời anh mắt. Nyoko chán nản thở dài, chống tay lên bàn, lên tiếng:
- Này. Ít nhiều gì anh cũng nên ăn đi chứ.
- Ừ.
Ray chỉ thản nhiên đáp lại, không chút cảm xúc. Nyoko cảm thấy vô cùng khó chịu, nhíu mày:
- Rốt cuộc người đó là ai mà có thể khiến anh thành ra như thế này??? Là... nữ sao??? Có phải là...
- Nyoko.
Lời nói của Nyoko chưa dứt thì từ phía ngoài cửa nhà ăn đã vang lại tiếng gọi Nyoko, Nyoko quay đầu nhìn, có chút bối rối.
Từ ngoài cửa, Shizuna và Haruko cùng nhau tiến vào đến cạnh Nyoko. Thấy bóng dáng Ray đang ngồi đối diện với Nyoko, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, trong ánh mắt Shizuna lúc này không chỉ có ngạc nhiên mà còn xen lẫn... chút buồn.
Hazuko lên tiếng:
- Nyoko, sáng giờ cậu bỏ đi đâu vậy? Tự dưng chạy đi rồi cúp luôn tiết học buổi sáng, cậu đang làm gì vậy hả? Trước giờ tớ có bao giờ thấy cậu như vậy đâu?
Hazuko khoanh tay hỏi Nyoko đầy vẻ chất vấn rồi như chưa thỏa mãn những bức xúc trong lòng, Hazuko tiếp tục:
- Còn nữa, sao cậu lại ngồi ăn chung với tên này? Chẳng phải cậu rất ghét hắn hay sao, lúc nào cũng chỉ mắn chửi hắn, gọi hắn là sao chổi, khắc tinh, oan gia,... Vậy mà... bây giờ lại...
Nói đến đây, Hazuko đột nhiên áp sát mặt mình vào mặt Nyoko hơn, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Này! Đừng nói là... sáng giờ cậu cúp học để... đi với hắn ta đấy nhé???
Mặt Nyoko thoáng ửng hồng, điều này khiến sự nghi ngờ trong lòng Hazuko càng lúc càng tăng. Không kiềm chế được, Hazuko liếc mắt nhìn về phía Ray đầy suy xét. Shizuna nãy giờ yên lặng tiến đến đặt tay lên vai Hazuko, kéo Hazuko về phía sau rồi mới lến tiếng dịu dàng:
- Hazuko, cậu hỏi nhiều như vậy thì làm sao Nyoko trả lời hết được hả??? Cậu thật là...
Rồi Shizuna dịu dàng nhìn Nyoko:
- Nyoko, cúp học là không hay đâu nhé.
Nyoko gãi gãi đầu, cười xuề xòa cho qua chuyện:
- Tớ... tớ biết lỗi của mình mà.
Rồi, Nyoko đứng dậy nắm lấy cánh tay áo của Shizuna kéo kéo, khuôn mặt cún con:
- Shizuna à... Shizuna... tớ biết Shizuna tốt với tớ nhất. Từ nhỏ, tớ đã thân với Shizuna, Shizuna cũng thương yêu tớ nhất...
Nyoko chưa nói xong thì Shizuna đã thở dài bất lực:
- Được rồi. Tớ đã giúp cậu giải quyết vụ cúp học buổi sáng rồi.
Nghe vậy, Nyoko vui mừng nhảy lên sung sướng rồi nhào đến ôm chầm lấy Nyoko, nịnh nọt:
- Tớ yêu Shizuna nhất!!! Shizuna đúng là định mệnh đời tớ mà.
Shizuna cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy Nyoko, châm chọc:
- Vậy mà sáng nay Nyoko lại bỏ rơi tớ để...
Shizuna bỏ lửng câu nói. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Nyoko đỏ mặt thẹn thùng, đẩy Shizuna ra. Thấy biểu hiện này của Nyoko, Shizuna đã khẳng định được chắc chắn sáng nay Nyoko đã đi cùng Ray và Shizuna cũng chắc chắn một điều rằng Nyoko... đã đem lòng thích... oan gia của mình mất rồi.
Rồi Shizuna quay sang Hazuko nói:
- Về kí túc xá rồi chúng ta nói chuyện với Nyoko sau. Đang giờ ăn trưa, tớ cũng đói lắm rồi, ăn trước đã rồi tính.
Hazuko nghĩ đến cái bụng đang biểu tình vì đói của mình đành phải nghe theo lời Shizuna nhưng trước lúc đi lấy thức ăn không quên lườm Nyoko một cái khiến Nyoko cảm thấy có chút sợ sệt.
Ở một chiếc bàn nằm trong góc khuất, hai giáo sư của Witchard cùng nhìn về hướng Ray, trò chuyện.
Sau một hồi quan sát Ray thật kĩ, Gin mới nhìn Kai, ánh mắt thoáng nét hoang mang lên tiếng:
- Thằng bé đó... em thấy có những nét... rất giống.
Kai cũng gật đầu:
- Anh thấy gần như là giống hoàn toàn, tính cách... cũng y chan.
Gin không nhịn được, khẽ nở nụ cười:
- Điều này em công nhận. Thằng bé đó giống hoàng tử Ren cả ngoại hình, sự hoàn hảo của khuôn mặt. Tính cách nó... cũng như băng tảng ngàn năm không thể nào tan chảy. Mà... cũng dứt khoác và đủ tuyệt tình hệt như hoàng tử Ren lúc xưa vậy.
Kai đưa mắt nhìn Ray, rồi nhìn Gin bất lực:
- Nếu nó đúng là con trai của họ thì... Ryu thật đáng thương khi sống chung với hai tảng băng như vậy.
Gin bật cười thành tiếng rồi nhìn Kai đầy trìu mến:
- Mà anh xem... rõ ràng... đôi mắt của thằng bé...cùng màu với đôi mắt của Ryu.
Kai gật đầu tán thành:
- Còn mái tóc kìa. Mái tóc tím đó tuy không thuần chất như của Ryu nhưng cũng đủ để biết thằng bé cũng là một thành viên của hoàng tộc huyền bí. Anh đã tìm hiểu kĩ rồi, chỉ có những phù thủy của hoàng tộc huyền bí mới sở hữu được màu tóc tím mà thôi.
Gin chống cằm nhìn Kai, ánh mắt thoáng nét vui mừng:
- Chà... vậy là đã có thể chắc chắn đến 90% thằng bé Ray này là nhóc con nhà Ryu và Ren rồi nhỉ.
Kai gật đầu. Rồi, ánh mắt Kai lại nhìn qua Ray, thoáng nét trầm ngâm:
- Nhưng... Ryu có hai nhóc sinh đôi kia mà. Cứ cho Ray thực sự là con của Ren và Ryu, vậy thì... một nhóc nữa đâu rồi??? Chẳng lẽ, họ không để nó đến đây?
Gin lắc đầu:
- Em cũng không biết. Thật sự... em cũng rất thắc mắc chuyện này.
Không khí chợt chùng xuống, cả Gin và Kai đều im lặng.
Một lúc sau, Gin lên tiếng:
- Anh này, chuyện này em nghĩ chúng ta nên nói với Yun và Saphia.
Kai tán thành ý kiến của Gin:
- Em nói đúng, anh sẽ đi thông báo ngay. Anh nghĩ... Yun và Saphia sẽ có cách giúp chúng ta xác nhận thân phận của Ray.
Gin gật đầu. Rồi, cả hai tiếp tục vui vẻ ăn trưa. Trong lòng hai người đều thầm hy vọng Ray đích thị là con trai của nó và hắn, như vậy, họ mới có thể biết được tung tích và có cơ hội gặp lại nó và hắn sau bao năm nó và hắn bỏ đi.
===========================================================
Trong khu vườn.
Hinata chống cằm, mắt nhìn vô định trong không khí. Hinata thấy chán, chán lắm rồi. Tính ra cũng đã mấy tiếng rồi Hinata không gặp mặt Ray, không nói chuyện chọc phá Ray làm Hinata rất nhớ. Từ nhỏ đến giờ, có lẽ vì là anh em sinh đôi nên Ray và Hinata vô cùng thân thiết, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau không rời. Từ nhỏ đến giờ, Hinata chưa bao giờ rời xa Ray lâu đến vậy, cả Ray cũng chưa bao giờ bỏ rơi Hinata lâu đến vậy. Hinata... có chút hối hận vì đã giận Ray, cũng có chút tự trách, muốn đi tìm Ray, tìm anh trai của mình.
Từ xa, Yuu tiến lại gần Hinata, trên tay cầm hai hộp thức ăn. Yuu thấy Hinata có vẻ muốn đi đâu đó bèn lên tiếng:
- Hinata... cậu tính làm gì vậy?
Hinata thấy Yuu, nhẹ mỉm cười:
- À... không... không làm gì cả.
Yuu tiến lại gần Hinata, đưa bữa trưa cho Hinata rồi ngồi xuống bãi cỏ:
- Cậu ăn đi.
Hinata nhận lấy rồi ngồi xuống cạnh Yuu, mở hộp thức ăn ra. Ăn được một chút, Hinata ngần ngại hỏi Yuu:
- Lúc nãy... cậu ra ngoài... có... có gặp... anh Ray không?
Yuu thoáng ngẩng người, ánh mắt có nét buồn. Rồi, Yuu tiếp tục thưởng thức bữa trưa của mình, nhàn nhạt đáp:
- Lúc rời đi có thấy cậu ta vào nhà ăn. Đi cùng với Nyoko.
- Vậy sao???
Hinata buồn bã lên tiếng rồi cúi đầu, cặm cụi ăn tiếp bữa trưa.
Không khí giữa Hinata và Yuu im lặng đến đang sợ. Được một lúc, Yuu mới buồn bã lên tiếng:
- Hình như... cậu đang nhớ Ray?
Hinata ngừng đũa, đôi mắt buồn bã ngân ngấn nước mắt như sắp khóc. Hinata cố kiềm những giọt nước long lanh đáp:
- Phải. Hinata... thật sự... rất nhớ anh Ray.
Câu trả lời này của Hinata... Yuu trước lúc hỏi đã đoán được nhưng sao... khi nghe chính miệng Hinata nói ra, trong lòng Yuu vẫn vô cùng buồn, lại còn... cảm thấy đau nữa. Yuu thật không hiểu bản thân mình nữa rồi.
Hinata cúi đầu nhìn đám cỏ xanh trên nền đất, nghĩ đến anh trai, tâm trạng Hinata như chùng xuống:
- Không biết... anh Ray... có đi tìm Hinata không nhỉ??? Hay là... Hinata bỏ đi làm anh Ray thấy thoải mái hơn?
Yuu im lặng, tâm trạng mỗi lúc một chùng xuống, hàn khí lại tăng lên bất ngờ.
Hinata vẫn không cảm nhận được biểu hiện khác lạ của Yuu lúc này, tiếp tục lên tiếng:
- Hinata... sai thật rồi. Đáng lẽ Hinata không nên bỏ đi như vậy. Chắc chắn anh Ray đã rất giận Hinata nên mới không đi tìm Hinata. Hinata... thật là trẻ con mà, sao lại vì chuyện vớ vẩn đó mà bỏ đi kia chứ???
Yuu siết chặt đôi bàn tay lại. Rồi, quay sang nhìn Hinata, Yuu cố gắng giữ lấy bình tĩnh, lên tiếng:
- Cậu và cậu ta... thân thiết đến vậy sao?
Hinata ngẩng đầu lên nhìn Yuu, có phần khó hiểu. Yuu không để tâm ánh mắt Hinata, hỏi tiếp:
- Tại sao chung lớp mà cậu với cậu ta lúc nào cũng anh anh em em thân thiết như vậy chứ???
Hinata thản nhiên trả lời:
- Vì anh Ray sinh ra trước Hinata.
Yuu đen mặt lại, nghiến răng nói ra từng chữ rõ ràng:
- Tôi cũng sinh trước cậu đấy.
Hinata ngạc nhiên:
- Ơ... cậu biết ngày sinh của tớ à???
Yuu ngớ người. Ngày sinh của Hinata... Yuu... đâu có biết??? Vừa rồi chỉ là Yuu không tự chủ được mà nói đại vậy thôi, ai ngờ bị Hinata hỏi vặn lại. Nếu giờ Yuu hỏi Hinata sinh ngày nào, chẳng phải sẽ lộ ra là cậu không biết gì mà lại nhận bừa sinh trước Hinata sao??? Thôi kệ, đã lỡ phóng lao rồi thì đành theo lao vậy. Yuu lấy lại tự tin, đáp lời Hinata:
- Cần gì... biết ngày sinh chứ. Cậu xem... tôi rõ ràng cao hơn cậu, Ray cũng cao hơn cậu. Điều này chứng tỏ, tôi sinh trước cậu còn gì.
Hinata ngây ngốc nhìn Yuu. Sau một thoáng im lặng, Hinata nở nụ cười, gật đầu:
- Yuu nói đúng nhỉ.
Yuu thở phào, không ngờ... cái lí do nhảm nhí này của cậu lại thành công lừa được Hinata. Yuu thuận thế xông tới, nói tiếp:
- Đấy. Vậy là rõ ràng tôi sinh trước cậu.
Hinata gật đầu, ngây thơ hỏi Yuu:
- Vậy thì sao?
Yuu khẽ nở nụ cười như có như không đáp lời Hinata:
- Vậy nên... giống như Ray, cậu... phải gọi tôi là anh.
=========================ENDCHAP16=======================
Ray và Nyoko cùng nhau bước đến nhà ăn của Witchard. Tất cả mọi học viên đều không khỏi ngoái nhìn, một người là công chúa của vương quốc phép thuật, một người là hoàng tử hoàn hảo trong lòng các học viên Witchard đi chung với nhau thật không thể tránh khỏi làm người khác phải ngưỡng mộ, ghen tị.
Thấy những ánh mắt nhìn mình, Nyoko cảm thấy khá bình thường bởi lẽ từ lâu chuyện này đã diễn ra rồi. Còn về phần Ray, Ray chẳng để tâm chút nào mà ánh mắt chỉ nhìn khắp xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé đáng yêu quen thuộc nhưng không thấy, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu vô cùng.
Nyoko kéo tay Ray ngồi xuống một chiếc bàn còn trống gần đó rồi chạy đến lấy thức ăn. Ray không mấy để tâm, chỉ liên tiếp tìm kiếm xung quanh. Nyoko đặt khay thức ăn trên bàn, ngay trước mặt Ray nhưng Ray vẫn chẳng chút quan tâm. Nyoko cảm thấy có chút hụt hẫng lên tiếng:
- Anh tính không ăn luôn sao???
Ray nhìn qua Nyoko nhưng rồi cũng nhanh chóng rời anh mắt. Nyoko chán nản thở dài, chống tay lên bàn, lên tiếng:
- Này. Ít nhiều gì anh cũng nên ăn đi chứ.
- Ừ.
Ray chỉ thản nhiên đáp lại, không chút cảm xúc. Nyoko cảm thấy vô cùng khó chịu, nhíu mày:
- Rốt cuộc người đó là ai mà có thể khiến anh thành ra như thế này??? Là... nữ sao??? Có phải là...
- Nyoko.
Lời nói của Nyoko chưa dứt thì từ phía ngoài cửa nhà ăn đã vang lại tiếng gọi Nyoko, Nyoko quay đầu nhìn, có chút bối rối.
Từ ngoài cửa, Shizuna và Haruko cùng nhau tiến vào đến cạnh Nyoko. Thấy bóng dáng Ray đang ngồi đối diện với Nyoko, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, trong ánh mắt Shizuna lúc này không chỉ có ngạc nhiên mà còn xen lẫn... chút buồn.
Hazuko lên tiếng:
- Nyoko, sáng giờ cậu bỏ đi đâu vậy? Tự dưng chạy đi rồi cúp luôn tiết học buổi sáng, cậu đang làm gì vậy hả? Trước giờ tớ có bao giờ thấy cậu như vậy đâu?
Hazuko khoanh tay hỏi Nyoko đầy vẻ chất vấn rồi như chưa thỏa mãn những bức xúc trong lòng, Hazuko tiếp tục:
- Còn nữa, sao cậu lại ngồi ăn chung với tên này? Chẳng phải cậu rất ghét hắn hay sao, lúc nào cũng chỉ mắn chửi hắn, gọi hắn là sao chổi, khắc tinh, oan gia,... Vậy mà... bây giờ lại...
Nói đến đây, Hazuko đột nhiên áp sát mặt mình vào mặt Nyoko hơn, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Này! Đừng nói là... sáng giờ cậu cúp học để... đi với hắn ta đấy nhé???
Mặt Nyoko thoáng ửng hồng, điều này khiến sự nghi ngờ trong lòng Hazuko càng lúc càng tăng. Không kiềm chế được, Hazuko liếc mắt nhìn về phía Ray đầy suy xét. Shizuna nãy giờ yên lặng tiến đến đặt tay lên vai Hazuko, kéo Hazuko về phía sau rồi mới lến tiếng dịu dàng:
- Hazuko, cậu hỏi nhiều như vậy thì làm sao Nyoko trả lời hết được hả??? Cậu thật là...
Rồi Shizuna dịu dàng nhìn Nyoko:
- Nyoko, cúp học là không hay đâu nhé.
Nyoko gãi gãi đầu, cười xuề xòa cho qua chuyện:
- Tớ... tớ biết lỗi của mình mà.
Rồi, Nyoko đứng dậy nắm lấy cánh tay áo của Shizuna kéo kéo, khuôn mặt cún con:
- Shizuna à... Shizuna... tớ biết Shizuna tốt với tớ nhất. Từ nhỏ, tớ đã thân với Shizuna, Shizuna cũng thương yêu tớ nhất...
Nyoko chưa nói xong thì Shizuna đã thở dài bất lực:
- Được rồi. Tớ đã giúp cậu giải quyết vụ cúp học buổi sáng rồi.
Nghe vậy, Nyoko vui mừng nhảy lên sung sướng rồi nhào đến ôm chầm lấy Nyoko, nịnh nọt:
- Tớ yêu Shizuna nhất!!! Shizuna đúng là định mệnh đời tớ mà.
Shizuna cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy Nyoko, châm chọc:
- Vậy mà sáng nay Nyoko lại bỏ rơi tớ để...
Shizuna bỏ lửng câu nói. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Nyoko đỏ mặt thẹn thùng, đẩy Shizuna ra. Thấy biểu hiện này của Nyoko, Shizuna đã khẳng định được chắc chắn sáng nay Nyoko đã đi cùng Ray và Shizuna cũng chắc chắn một điều rằng Nyoko... đã đem lòng thích... oan gia của mình mất rồi.
Rồi Shizuna quay sang Hazuko nói:
- Về kí túc xá rồi chúng ta nói chuyện với Nyoko sau. Đang giờ ăn trưa, tớ cũng đói lắm rồi, ăn trước đã rồi tính.
Hazuko nghĩ đến cái bụng đang biểu tình vì đói của mình đành phải nghe theo lời Shizuna nhưng trước lúc đi lấy thức ăn không quên lườm Nyoko một cái khiến Nyoko cảm thấy có chút sợ sệt.
Ở một chiếc bàn nằm trong góc khuất, hai giáo sư của Witchard cùng nhìn về hướng Ray, trò chuyện.
Sau một hồi quan sát Ray thật kĩ, Gin mới nhìn Kai, ánh mắt thoáng nét hoang mang lên tiếng:
- Thằng bé đó... em thấy có những nét... rất giống.
Kai cũng gật đầu:
- Anh thấy gần như là giống hoàn toàn, tính cách... cũng y chan.
Gin không nhịn được, khẽ nở nụ cười:
- Điều này em công nhận. Thằng bé đó giống hoàng tử Ren cả ngoại hình, sự hoàn hảo của khuôn mặt. Tính cách nó... cũng như băng tảng ngàn năm không thể nào tan chảy. Mà... cũng dứt khoác và đủ tuyệt tình hệt như hoàng tử Ren lúc xưa vậy.
Kai đưa mắt nhìn Ray, rồi nhìn Gin bất lực:
- Nếu nó đúng là con trai của họ thì... Ryu thật đáng thương khi sống chung với hai tảng băng như vậy.
Gin bật cười thành tiếng rồi nhìn Kai đầy trìu mến:
- Mà anh xem... rõ ràng... đôi mắt của thằng bé...cùng màu với đôi mắt của Ryu.
Kai gật đầu tán thành:
- Còn mái tóc kìa. Mái tóc tím đó tuy không thuần chất như của Ryu nhưng cũng đủ để biết thằng bé cũng là một thành viên của hoàng tộc huyền bí. Anh đã tìm hiểu kĩ rồi, chỉ có những phù thủy của hoàng tộc huyền bí mới sở hữu được màu tóc tím mà thôi.
Gin chống cằm nhìn Kai, ánh mắt thoáng nét vui mừng:
- Chà... vậy là đã có thể chắc chắn đến 90% thằng bé Ray này là nhóc con nhà Ryu và Ren rồi nhỉ.
Kai gật đầu. Rồi, ánh mắt Kai lại nhìn qua Ray, thoáng nét trầm ngâm:
- Nhưng... Ryu có hai nhóc sinh đôi kia mà. Cứ cho Ray thực sự là con của Ren và Ryu, vậy thì... một nhóc nữa đâu rồi??? Chẳng lẽ, họ không để nó đến đây?
Gin lắc đầu:
- Em cũng không biết. Thật sự... em cũng rất thắc mắc chuyện này.
Không khí chợt chùng xuống, cả Gin và Kai đều im lặng.
Một lúc sau, Gin lên tiếng:
- Anh này, chuyện này em nghĩ chúng ta nên nói với Yun và Saphia.
Kai tán thành ý kiến của Gin:
- Em nói đúng, anh sẽ đi thông báo ngay. Anh nghĩ... Yun và Saphia sẽ có cách giúp chúng ta xác nhận thân phận của Ray.
Gin gật đầu. Rồi, cả hai tiếp tục vui vẻ ăn trưa. Trong lòng hai người đều thầm hy vọng Ray đích thị là con trai của nó và hắn, như vậy, họ mới có thể biết được tung tích và có cơ hội gặp lại nó và hắn sau bao năm nó và hắn bỏ đi.
===========================================================
Trong khu vườn.
Hinata chống cằm, mắt nhìn vô định trong không khí. Hinata thấy chán, chán lắm rồi. Tính ra cũng đã mấy tiếng rồi Hinata không gặp mặt Ray, không nói chuyện chọc phá Ray làm Hinata rất nhớ. Từ nhỏ đến giờ, có lẽ vì là anh em sinh đôi nên Ray và Hinata vô cùng thân thiết, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau không rời. Từ nhỏ đến giờ, Hinata chưa bao giờ rời xa Ray lâu đến vậy, cả Ray cũng chưa bao giờ bỏ rơi Hinata lâu đến vậy. Hinata... có chút hối hận vì đã giận Ray, cũng có chút tự trách, muốn đi tìm Ray, tìm anh trai của mình.
Từ xa, Yuu tiến lại gần Hinata, trên tay cầm hai hộp thức ăn. Yuu thấy Hinata có vẻ muốn đi đâu đó bèn lên tiếng:
- Hinata... cậu tính làm gì vậy?
Hinata thấy Yuu, nhẹ mỉm cười:
- À... không... không làm gì cả.
Yuu tiến lại gần Hinata, đưa bữa trưa cho Hinata rồi ngồi xuống bãi cỏ:
- Cậu ăn đi.
Hinata nhận lấy rồi ngồi xuống cạnh Yuu, mở hộp thức ăn ra. Ăn được một chút, Hinata ngần ngại hỏi Yuu:
- Lúc nãy... cậu ra ngoài... có... có gặp... anh Ray không?
Yuu thoáng ngẩng người, ánh mắt có nét buồn. Rồi, Yuu tiếp tục thưởng thức bữa trưa của mình, nhàn nhạt đáp:
- Lúc rời đi có thấy cậu ta vào nhà ăn. Đi cùng với Nyoko.
- Vậy sao???
Hinata buồn bã lên tiếng rồi cúi đầu, cặm cụi ăn tiếp bữa trưa.
Không khí giữa Hinata và Yuu im lặng đến đang sợ. Được một lúc, Yuu mới buồn bã lên tiếng:
- Hình như... cậu đang nhớ Ray?
Hinata ngừng đũa, đôi mắt buồn bã ngân ngấn nước mắt như sắp khóc. Hinata cố kiềm những giọt nước long lanh đáp:
- Phải. Hinata... thật sự... rất nhớ anh Ray.
Câu trả lời này của Hinata... Yuu trước lúc hỏi đã đoán được nhưng sao... khi nghe chính miệng Hinata nói ra, trong lòng Yuu vẫn vô cùng buồn, lại còn... cảm thấy đau nữa. Yuu thật không hiểu bản thân mình nữa rồi.
Hinata cúi đầu nhìn đám cỏ xanh trên nền đất, nghĩ đến anh trai, tâm trạng Hinata như chùng xuống:
- Không biết... anh Ray... có đi tìm Hinata không nhỉ??? Hay là... Hinata bỏ đi làm anh Ray thấy thoải mái hơn?
Yuu im lặng, tâm trạng mỗi lúc một chùng xuống, hàn khí lại tăng lên bất ngờ.
Hinata vẫn không cảm nhận được biểu hiện khác lạ của Yuu lúc này, tiếp tục lên tiếng:
- Hinata... sai thật rồi. Đáng lẽ Hinata không nên bỏ đi như vậy. Chắc chắn anh Ray đã rất giận Hinata nên mới không đi tìm Hinata. Hinata... thật là trẻ con mà, sao lại vì chuyện vớ vẩn đó mà bỏ đi kia chứ???
Yuu siết chặt đôi bàn tay lại. Rồi, quay sang nhìn Hinata, Yuu cố gắng giữ lấy bình tĩnh, lên tiếng:
- Cậu và cậu ta... thân thiết đến vậy sao?
Hinata ngẩng đầu lên nhìn Yuu, có phần khó hiểu. Yuu không để tâm ánh mắt Hinata, hỏi tiếp:
- Tại sao chung lớp mà cậu với cậu ta lúc nào cũng anh anh em em thân thiết như vậy chứ???
Hinata thản nhiên trả lời:
- Vì anh Ray sinh ra trước Hinata.
Yuu đen mặt lại, nghiến răng nói ra từng chữ rõ ràng:
- Tôi cũng sinh trước cậu đấy.
Hinata ngạc nhiên:
- Ơ... cậu biết ngày sinh của tớ à???
Yuu ngớ người. Ngày sinh của Hinata... Yuu... đâu có biết??? Vừa rồi chỉ là Yuu không tự chủ được mà nói đại vậy thôi, ai ngờ bị Hinata hỏi vặn lại. Nếu giờ Yuu hỏi Hinata sinh ngày nào, chẳng phải sẽ lộ ra là cậu không biết gì mà lại nhận bừa sinh trước Hinata sao??? Thôi kệ, đã lỡ phóng lao rồi thì đành theo lao vậy. Yuu lấy lại tự tin, đáp lời Hinata:
- Cần gì... biết ngày sinh chứ. Cậu xem... tôi rõ ràng cao hơn cậu, Ray cũng cao hơn cậu. Điều này chứng tỏ, tôi sinh trước cậu còn gì.
Hinata ngây ngốc nhìn Yuu. Sau một thoáng im lặng, Hinata nở nụ cười, gật đầu:
- Yuu nói đúng nhỉ.
Yuu thở phào, không ngờ... cái lí do nhảm nhí này của cậu lại thành công lừa được Hinata. Yuu thuận thế xông tới, nói tiếp:
- Đấy. Vậy là rõ ràng tôi sinh trước cậu.
Hinata gật đầu, ngây thơ hỏi Yuu:
- Vậy thì sao?
Yuu khẽ nở nụ cười như có như không đáp lời Hinata:
- Vậy nên... giống như Ray, cậu... phải gọi tôi là anh.
=========================ENDCHAP16=======================
/137
|