Nguyên tác: Huỳnh Dị
Hoang Mộng nhất hào lúc hoàng hôn thì rẽ qua thủy đạo đi vào Phượng Hoàng hồ, tuy nhiên chỉ đi qua mà không dừng lại.
Theo ý tưởng ban đầu, Phượng Hoàng hồ là một trong những điểm đến của chuyến tham quan Biên Hoang lần này. Nhưng có người đề xuất Phượng Hoàng hồ là một nơi có giá trị quân sự, không nên phơi bày, do vậy đã hủy bỏ đoạn hành trình này.
Còn hơn nửa canh giờ mới đến buổi dạ yến. Trác Cuồng Sinh, Mộ Dung Chiến và Âm Kỳ ba người đang tán gẫu tại khoang thuyền, nhàn nhã ngắm mỹ cảnh mặt trời lặn bên bờ tây Dĩnh Thủy.
Ngoại trừ bọn họ, chỉ có danh sỹ tên là Lưu Mục Chi ấy đang ngồi một mình một góc, mặt hướng ra cửa sổ, chăm chú đọc quyển sách kê trên đầu gối đã gần hai canh giờ, rơi vào trầm tư.
Âm Kỳ thắc mắc: "Thật cổ quái, lẽ nào Hoàn Huyền không phái thích khách lại phá hảo sự của chúng ta?"
Mộ Dung Chiến cười: "Qua tối nay hãy nói tiếp!"
Âm Kỳ than: "Ta cứ nghĩ bằng kinh nghiệm giang hồ lão luyện của vài người bọn ta, chỉ cần nửa ngày công phu, có thể khám phá ra kẻ nào mang ý xấu. Nào ngờ đến thời khắc này vẫn chưa phát hiện ra kẻ khả nghi."
Trác Cuồng Sinh: "Tối nay đối phương càng không có khả năng động thủ, những huynh đệ ban ngày đã ngủ đủ, suốt đêm sẽ luân phiên canh gác tại các lối ra vào. Ai có hành động khác thường, lập tức phản kích không thương tiếc. Không phải ta khoe khoang, với thực lực của bọn ta trên thuyền, cho dù Tôn Ân thân hành đến đây, cũng khó thoát được."
Mộ Dung Chiến đồng ý: "Nói hay lắm! Bọn ta nào sợ ai đến chứ?"
Ba người đều hạ giọng nói chuyện, đề phòng bị Lưu Mục Chi nghe được. Trác Cuồng Sinh nói: "Trong đoàn khách lần này, luận võ công cao cường phải là Vương Trấn Ác, Triều Cảnh và Hương Tố Quân. Những người khác không phải không am hiểu võ công, nhưng chỉ là những công phu quyền cước phổ thông đơn giản. Bất quá võ công ba người này tương đối tốt, có thừa tư cách làm thích khách, nhưng đều không giống là thích khách."
Âm Kỳ nói: "Đúng! Từ khi lên thuyền, bọn ta luôn để mắt, bọn họ căn bản không có cơ hội hạ thủ."
Mộ Dung Chiến hỏi: "Tân đại hiệp của bọn ta thế nào rồi? Cả ngày hôm nay lão lánh trong phòng, không bước ra khỏi cửa nửa bước."
Trác Cuồng Sinh đáp: "Nếu như lão không đến đại sảnh dự bữa tối, ta sẽ đến phòng lão để ngó qua."
Âm Kỳ: "Ta vẫn có chút hoài nghi cô nương Miêu tộc ấy, nhưng lão Trình nói nàng ta thật không biết võ công. Y thuật, võ học của lão Trình đều thuộc hàng cao thủ bậc nhất, phán đoán sẽ không thể sai."
Mộ Dung Chiến nói thêm: "Có thể có rất nhiều phương pháp giết người, không nhất thiết phải có võ công cao cường mới làm được."
Âm Kỳ cười: "Nếu như thị muốn hạ thủ, vừa nãy thị mới có một cơ hội rất tốt. Có thể thấy thích khách tịnh không phải thị."
Mộ Dung Chiến cười: "Ta chẳng còn lời nào để nói nữa!"
Trác Cuồng Sinh nói: "Hoặc căn bản trên thuyền không có thích khách, chỉ là bọn ta sợ bóng sợ gió."
Âm Kỳ đáp: "Tạm xem là có khả năng đó, nhưng bọn ta không thể theo đấy mà lơ là. Hai ngày hành trình tiếp theo là khoảng thời gian nguy hiểm nhất. Sau khi đến Biên Hoang tập, thích khách muốn tìm được Cao Ngạn ở đấy cũng là nan đề, huống hồ Biên Hoang tập là chỗ của bọn ta."
Mộ Dung Chiến thêm vào: "Tại Biên Hoang tập, ta một chút cũng không lo lắng, vì không thể dựa vào thủ pháp bàng môn tà đạo hạ thủ, chỉ có thể dựa vào công phu chân chính. Mà Cao gia của bọn ta không phải là cái đèn cạn dầu, nếu không sớm đã bị ta làm thịt."
Ba người cùng nhau cười to.
Lưu Mục Chi vẫn không nhúc nhích, tựa như không nghe được thanh âm gì.
Âm Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng hắn, hai mắt lộ vẻ hoài nghi.
Mộ Dung Chiến nói: "Khẳng định hắn không hiểu võ công, chỉ là một tên thư sinh vô lại sức trói gà không chặt."
Trác Cuồng Sinh lắc đầu: "Hắn tuyệt không phải thư sinh vô lại. Chỉ nhìn công phu nhẫn nại và trấn định của hắn, ba người bọn ta đều cam bái hạ phong. Người này không phải là hạng bình thường."
Mộ Dung Chiến hai mắt lấp lánh tinh quang, trầm giọng nói: "Để ta đi qua thăm dò bản lãnh của hắn."
Âm Kỳ đưa tay ngăn lại: "Cái gọi là lấy vật trị vật, lấy nhu có thể chế cương. Muốn thăm dò bản lãnh của hắn, chỉ có Trác quán chủ mới làm được. Còn không, nếu như hắn mang ´chi hồ giả dã`* ra, ngươi đối đáp làm sao?"
Mộ Dung Chiến bật cười: "Nói rất đúng! Thỉnh Trác quán chủ ra sức."
Trác Cuồng Sinh đối với Lưu Mục Chi đã sớm sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt nên vui vẻ đáp ứng ngay. Lão còn chưa manh động chỉ là vì nhất thời không biết nên mở lời thế nào để không bị đường đột thái quá.
Đúng trong lúc này, hương thơm theo gió thoảng lại.
Ba người ngạc nhiên nhìn về phía lối vào. Chỉ thấy Hương Tố Quân đang giận đùng đùng tiến vào, không thèm liếc bọn họ lấy nửa con mắt, đi lại cái bàn lớn ở giữa phòng, quay lưng ra cửa ngồi xuống, thần sắc lãnh đạm. Âm Kỳ nháy mắt với Mộ Dung Chiến, kêu hắn tới phục vụ mỹ nhân, xem nàng ta muốn trà hay rượu. Từ khi lên thuyền, đây là lần đầu tiên Hương Tố Quân có mặt ở đây.
Mộ Dung Chiến đang muốn hành động thì Triều Cảnh đã vội vàng đuổi theo đến. Hắn nhìn mà như không thấy những người khác, tự nhiên ngồi xuống đối diện Hương Tố Quân. Ánh mắt sáng rực dò xét nàng.
Hương Tố Quân quay mặt nhìn ra cửa sổ, cố ý không nhìn hắn.
Ba người thấy thái độ bọn họ, lập tức càng khẳng định cách nhìn của Phượng lão đại. Hai người là một cặp tình nhân đang hờn dỗi.
Triều Cảnh liếc qua ba người một cái, sau đó năn nỉ Hương Tố Quân: "Bọn ta giảng hòa được không?"
Hương Tố Quân lãnh đạm đón ánh mắt hắn, gương mặt đẹp không có một chút biểu hiện.
Ba người đều không nói chuyện, lặng lẽ quan sát sự tình biến đổi. Lưu Mục Chi đương nhiên càng không có phản ứng, tựa như mọi người trên thế gian đều biến mất, chỉ còn lại một mình hắn.
Triều Cảnh lại thở dài một hơi, nói: "Theo ta trở về đi! Đến Biên Hoang tập chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Hương Tố Quân làm như không có chuyện gì, lãnh đạm nói: "Ngươi tự mình trở về Đại Ba sơn đi! Tình cảm của ta đối với ngươi đã chết."
Triều Cảnh hai mắt sắc nhọn lộ vẻ giận dữ, nói: "Ta đã làm sai cái gì? Chẳng lẽ nam nhân không nên lập chí bay xa sao? Triều Cảnh ta hai mươi năm luyện kiếm cũng là vì Ba Sơn kiếm phái bọn ta dương danh thiên hạ, điều này cũng tính là sai sao?"
Bọn ba người Trác Cuồng Sinh đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu biểu hiện chưa có nghe qua Ba Sơn kiếm phái. Vả lại càng nghe càng hồ đồ, chẳng hiểu tới Biên Hoang tập với dương danh thiên hạ có quan hệ thế nào.
Mặc dù hai người trong tình huống đối lập nhau, nhưng ít ra Hương Tố Quân cũng sẵn sàng đối thoại cùng Triều Cảnh.
Hương Tố Quân vẫn còn rất chán nản, lãnh đạm nói: "Tại ngươi không đoái hoài đến lời can ngăn của ta không nên đến Biên Hoang tập. Lúc ngươi bước chân ra khỏi sơn môn, ta và ngươi đã nhất đao lưỡng đoạn**. Lỗ tai ngươi lúc đó điếc sao?"
Triều Cảnh giận đến đỏ cả mặt, hiển nhiên là đang nhẫn nại kiềm chế, cười lạnh nói: "Nàng không phải tự dối lòng mình nữa. Nếu như thật có thể nhất đao lưỡng đoạn, vì sao nàng một mạch đuổi theo sau ta đến tận Ba Đông?"
Ba Đông thành là một thành lớn nằm bên bờ nam Đại Giang. Đại Ba sơn nổi tiếng nằm ở mặt Bắc.
Hương Tố Quân nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là đi đến Ba Đông, là ngươi hiểu lầm ta. Vấn đề này không nên thảo luận ở chỗ đông người được không?"
"Bình!" xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Triều Cảnh hiển nhiên đã quen dùng thái độ hống hách đối với Hương Tố Quân, hoặc bản thân tính tình không tốt, tu dưỡng không đủ, chịu không nổi thái độ và lời nói lãnh đạm của nàng ta, không đè nén nối phẫn nộ trong lòng. Mặt bàn bị tai họa lập tức hiện ra chưởng ấn rõ ràng.
Hương Tố Quân chau mày nói: "Ngươi đến khoảnh khắc này vẫn chưa trưởng thành. Ngươi nghĩ đến chỗ nào cũng đều để cho ngươi mặc sức, tùy tiện giở thói ngang ngược phóng túng giống như tại Đại Ba sơn sao?"
Triều Cảnh chỉ vào nàng ta nói: "Nàng …… nàng………"
Hương Tố Quân điềm nhiên: "Nàng nàng nàng! Nàng cái gì? Ta đã nói với ngươi nhất đao lưỡng đoạn sẽ là nhất đao lưỡng đoạn. Lúc ngươi bất chấp mà đi, có nghĩ qua cảm giác của ta không? Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, sau này ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta sẽ không có dây dưa gì với nhau nữa."
Triều Cảnh giận dữ quát: "Im đi!"
Ba người Trác Cuồng Sinh nghe được đều lắc đầu. Nghe hai người đối đáp, Hương Tố Quân đối với Triều Cảnh phải yêu thương thắm thiết, mới luôn luôn khoan dung nhân nhượng hắn. Nhưng Triều cảnh lại muốn ly khai sư môn, xông ra bên ngoài để dương danh thiên hạ, chẳng chú ý gì đến Hương Tố Quân khổ sở van cầu. Rốt cuộc hiện giờ nàng do tuyệt vọng biến thành thất vọng. Còn vì sao hai người cùng chung một đoàn đi đến Biên Hoang tập thì chưa thể biết rõ ràng được.
Hương Tố Quân giận dữ trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại không nói lấy một lời.
Hai người ai đúng ai sai, có thể nói mỗi người mỗi ý. Nhưng khẳng định lúc đó Triều Cảnh phải đoạn tuyệt lắm, mới làm thương tổn trái tim Hương Tố Quân. Ở trong mắt ba người, hai người đúng là tương xứng vô cùng, đối với hoàn cảnh khốn khổ này của bọn họ, cũng cảm thấy thương tiếc.
Gương mặt tuấn tú của Triều Cảnh nhợt nhạt, cương quyết nói: "Ta hỏi nàng một câu nữa, nàng sẵn sàng theo ta trở về không?"
Ba người thầm than trong lòng, tiểu tử này xác thực không biết cách ôn nhu, lúc này ở đây không phù hợp để dùng lời nói đầy ý vị uy bức như thế.
Quả nhiên lúc này đến lượt Hương Tố Quân phát hỏa, cả giận nói: "Ngươi nghe cho rõ đây, muốn đi ngươi tự mình đi! Ta còn muốn đến Biên Hoang tập mở mang tầm mắt một chút, xem xem nam nhân chân chính phải như thế nào. Có phải là một bọn như ngươi chỉ như ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, đến khi gặp thất bại mới khóc muốn trở về nhà, luôn luôn là đứa con nít chưa từng trưởng thành. Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta càng nói rõ rõ ràng ràng hơn, ta đối với ngươi không còn cảm giác gì nữa, ta tham gia du đoàn đến Biên Hoang tập, không phải vẫn còn quan tâm tới ngươi, chỉ là niệm tình sư huynh muội, đến Biên Hoang tập nhặt thây cho ngươi, rõ chưa?"
Triều Cảnh đứng phắt dậy, ánh mắt phóng về hướng ba người, trầm giọng: "Ta muốn lên bờ!"
Âm Kỳ chau mày nói: "Thế không hợp với quy củ."
Tiếng Hương Tố Quân truyền qua, đầy ý vị khẩn cầu, nói: "Các vị có thể bao dung một chút không? Chỉ cần để thuyền cập vào gần bờ, hắn chắc chắn tự mình nhảy lên được, coi như giúp ta một việc tốt được không?"
Trên trán Triều Cảnh lập tức hiện lên gân xanh, nhìn Hương Tố Quân giận dữ hỏi:
"Nàng thật không theo ta trở về?"
Ba người nghe được trong lòng buồn cười. Triều Cảnh cứ nghĩ nếu mình dùng cách buông tay, lại cố làm ra vẻ muốn bỏ đi thì Hương Tố Quân nhất định sẽ khuất phục. Chẳng biết Hương Tố Quân đối với hắn thực sự đã hết hy vọng, hay là đã khám phá ra hư thật của hắn, nên mới tìm kiếm trợ giúp khích động hắn bỏ đi.
Hương Tố Quân ung dung không vội vã, nói: "Lên bờ càng sớm càng tốt, trời tối nhanh lắm!"
Triều Cảnh giận đến mức thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi muốn theo ta trở về không?"
"Bình!"
Hương Tố Quân đánh một chưởng lên trên mặt bàn, quát: "Biến! Biến! Biến! Ngươi lập tức biến đi cho ta, càng xa càng tốt . Ta cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn tức là nhất đao lưỡng đoạn. Triều Cảnh ngươi là nhân vật thế nào? Hiện tại ta đã đại triệt đại ngộ rồi. Tại Đại Ba sơn ngươi có thể xưng vương xưng bá, hoành hành chẳng kiêng kỵ, những lời ta nói thì toàn là trái tai. Ta đến Biên Hoang tập, là muốn xem lúc nào thì ngươi tỉnh giấc mộng làm thiên hạ đệ nhất kiếm thủ. Ngươi ngu xuẩn là việc của ngươi, thứ Hương Tố Quân ta không có hứng phụng bồi. Bắt đầu từ hôm nay, đường ai nấy đi, ta cùng ngươi không có quan hệ gì nữa, cũng chẳng còn chút gì dính dáng. Sư Tôn cũng không còn, ta đối với Đại Ba sơn chẳng còn chút lưu luyến, ngươi lập tức biến ngay cho ta."
Bọn Trác Cuồng Sinh giật mình ngộ ra. Tên Triều Cảnh này tại Đại Ba sơn hoành hành bá đạo, Hương Tố Quân thường khuyên không nghe, khiến cho giữa hai người đã sớm xuất hiện rạn nứt. Mà nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc bọn họ quyết liệt, là Triều Cảnh nghe được việc du ngoạn Biên Hoang, mới lập tâm tham dự, muốn đến Biên Hoang Tập khiêu chiến đệ nhất kiếm thủ Yến Phi đã được thiên hạ công nhận, muốn một trận thành danh luôn.
Đương nhiên! Triều Cảnh tịnh không biết thời gian này Yến Phi đang vắng mặt tại Biên Hoang tập.
Vừa rồi Mộ Dung Chiến tay không tiếp được kiếm của Triều Cảnh. Đây gọi là hành gia một khi xuất thủ thì biết có cơ hội hay không. Triều Cảnh ngầm hiểu mình không phải địch thủ của Mộ Dung Chiến, cho nên mới mở miệng hỏi tên gã. Khi biết Mộ Dung Chiến tuy không phải Yến Phi, nhưng võ công cũng đã ở trên hắn, Triều Cảnh đối với việc muốn khiêu chiến Yến Phi đang tràn trề nhiệt huyết lập tức nguội lạnh, hiểu rõ bản thân mình đến Biên Hoang tập chỉ là mất mặt, bèn mau thối ý. Hắn tưởng sẽ thuyết phục được Hương Tố Quân theo mình quay đầu bỏ đi, lại bị Hương Tố Quân cự tuyệt hoàn toàn.
Bây giờ tâm ý của Hương Tố Quân đã rõ ràng minh bạch, quan hệ cùng Triều Cảnh đã kết thúc, bát nước đầy đổ đi không hốt lại được.
Triều Cảnh im lặng, tựa như muốn nói lại thôi, đột nhiên phẩy tay áo bước ra cửa bỏ đi.
Âm Kỳ bật dậy, nói nhỏ: "Ta đi giúp Hương cô nương việc này!"
Nói xong bèn theo sau Triều Cảnh đi khỏi.
Hương Tố Quân quay đầu hướng về Trác Cuồng Sinh và Mộ Dung Chiến cười hòa nhã, thấp giọng: "Đa tạ!"
Bản thân nàng ta giống như lãnh đạm bẩm sinh, thoáng chốc, tựa như tuyết sương dưới ánh nắng xuân tan chảy, thân thiện vui vẻ.
Lưu Mục Chi tự nhiên dứng dậy, rời khỏi khoang thuyền.
:77:
Quy Thiện tự.
Lưu Dụ cùng Chi Độn đại sư, người quan tâm đến gã, nhàn đàm một lát thì Tống Bi Phong trở lại. Hai người bèn đến cái đình trong vườn Quy Thiện tự nói chuyện.
Lúc này mặt trời vừa xuống núi, từng đợt gió se se lạnh tranh nhau thổi tới như muốn người ta cảm nhận được mùa thu đang đến.
Lưu Dụ báo cáo quá trình gặp gỡ Tư Mã Nguyên Hiển, đối với Tống Bi Phong gã sẽ không che giấu được.
Tống Bi Phong ngạc nhiên: "Thật khiến người ta không thể ngờ được, Tư Mã Nguyên Hiển lại biến thành thông tình đạt lý đến thế, xem ra bản chất của y tịnh không phải xấu, chỉ vì quen được muông chiều."
Lưu Dụ đáp: "Nói cho cùng y cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, bất quá y dùng cảm tình làm việc, làm sao có nhiều thủ đoạn máu lạnh như cha y. So ra giống một người có máu có thịt hơn."
Tống Bi Phong: "Nhưng người hoàng tộc thủy chung vẫn là người hoàng tộc, vì bảo vệ quyền vị, thành ra trở mặt không nhận cả người thân."
Lưu Dụ: "Điều này tiểu đệ sẽ lưu tâm. Một ngày Hoàn Huyền và Tôn Ân chưa chết, tiểu đệ với Tư Mã Nguyên Hiển vẫn còn cần thiết hợp tác. Mà y lại có thể làm nhạt đi địch ý của Tư Mã Đạo Tử đối với tiểu đệ."
Tống Bi Phong: "Tư Mã Đạo Tử sẽ không bị người nào ảnh hưởng, ngay cả là nhi tử của y."
Lưu Dụ hỏi: "Có tin tức gì mới không?"
Tống Bi Phong đáp: "Sáng nay có một chiếc thuyền đến Kiến Khang, rất có khả năng là Can Quy và thủ hạ. Bất quá bọn chúng sau khi báo khai lại nhanh chóng rời khỏi bến tàu, không biết đi đến nơi nào."
Lưu Dụ ngạc nhiên: "Tống đại ca vẫn thần thông quảng đại thế? Ngay cả việc Can Quy đến Kiến Khang cũng không giấu được tai mắt của Tống huynh."
Tống Bi Phong nói: "Đây là bản sự của Văn Thanh, cũng là vì quan hệ đến đợt tham quan Biên Hoang lần này. Du ngoạn Biên Hoang tuy chưa mang lại nhiều lợi nhuận cho những bang hội ở Kiến Khang, nhưng mọi người đều nhìn thấy viễn cảnh tốt của nó. Hơn nữa đám mây chiến tranh đang dày đặc bao phủ phương Nam, có bang hội bản địa nào lại không muốn thông qua Biên Hoang tập thu được nhiều tài lộc chiến tranh? Khổng lão đại và Phượng lão đại hỗ trợ Biên Hoang tập, là vì hiểu thấu vấn đề ấy, khiến Biên Hoang tập thanh thế càng thịnh. Mọi người đều thi đua bắt chước nhau, phân chia bát cơm. Bởi vậy khi bọn ta mở lời, các bang hội bản địa đều vui vẻ mau chóng giúp đỡ."
Lưu Dụ vui vẻ: "Còn có một nguyên nhân khác, là nỗi sợ hãi đối với Nhiếp Thiên Hoàn. Tôn chỉ của Giang Hải Lưu luôn là dĩ hòa vi quý, liên kết các bang hội hai bờ Đại Giang, cho nên nhận được sự kính trọng của các bang hội. Nhiếp Thiên Hoàn thì hoàn toàn ngược lại, tại Lưỡng Hồ hình thành cục diện nhất bang độc bá. Vì vậy người người đều hy vọng Đại Giang bang chấn hưng hùng phong, mà không mong thế lực Nhiếp Thiên Hoàn phát triển mở rộng xuống hạ du."
Tống Bi Phong gật đầu: "Phân tích này của đệ rất có kiến giải."
Lưu Dụ phiền não: "Tiểu đệ có nên trở về Thạch Đầu thành qua đêm không?"
Tống Bi Phong đáp: "Không muốn trở về thì thôi không trở về. Tự miệng Lưu Lao Chi phê chuẩn ngươi có thể nghỉ ngơi, ngươi coi như tạm thời hồi phục tự do."
Lưu Dụ nói: "Tiểu đệ đây tạm thời không trở lại Thạch Đầu thành. À! Làm người thật khó khăn, nhất cử nhất động lại phải sợ có hậu quả chẳng lành."
Tống Bi Phong cười: "Đệ là người có thiên mệnh tại thân, tất cả đã có lão thiên gia âm thầm coi chừng."
Lưu Dụ cười khổ: "Ngay Tống lão ca cũng tin những lời nói lôi ra từ miệng Trác Cuồng Sinh sao? Đại ca nên hiểu rõ hơn bất cứ người nào chuyện hỏa thạch rơi từ trên trời xuống chỉ là hão huyền."
Tống Bi Phong nói: "Không bàn luận chuyện này nữa! Đệ hình như không để ý gì đến Can Quy."
Lưu Dụ đáp: "Chính xác là ngược lại, trong mắt tiểu đệ Can Quy là nguy cơ lớn nhất. Võ công người này ở trên tiểu đệ và cực khéo tính toán. Bất quá chỉ cần lão Đồ đến đây, tiểu đệ mới không sợ y nữa, còn có thể phản kích lại y. Nếu như có thể làm thịt được y, sự đả kích đối với Hoàn Huyền sẽ trầm trọng phi thường."
Tống Bi Phong nói: "Có lẽ y đã rời khỏi Kiến Khang, đang trên đường trở về Kinh Châu."
Lưu Dụ tiếp lời: "Điều này không có khả năng. Làm việc cho Hoàn Huyền, không công mà trở về sẽ là đại tội bị giết đầu tiên. Bởi vậy Can Quy không giết được tiểu đệ sẽ không bỏ cuộc."
Tống Bi Phong đồng ý: "Cho nên đệ đêm nay càng không nên trở về Thạch Đầu thành, hiện nay căn bản Can Quy không thể biết đệ đang lạc bước nơi đâu."
Lưu Dụ vui vẻ: "Đúng! Kiến Khang tịnh không phải Giang Lăng, y muốn tìm được tiểu đệ, phải cần mất nhiều công phu."
Lại nói tiếp: "Tối nay bọn ta có cần phải đi ra ngoài không?"
Tống Bi Phong cười: "Huynh đã an bài cho đệ một tiết mục hay."
Lưu Dụ ngạc nhiên: "Tiết mục gì?"
Tống Bi Phong cười: "Là theo huynh tối nay đi gặp tôn tiểu thư."
Chú thích:
* "Chi hồ giả dã": Cả bốn từ trong này đều là hư ngữ trong văn viết. Dùng để chế giễu hạng trí thức nửa mùa, khi nói hoặc viết thích dùng những từ ngữ to tát.
Xuất xứ: Trong "Tương Sơn Dã Lục" có câu: "Dĩ hô giả dã, trợ đắc thậm sự?" (Tạm dịch: Kẻ trí thức nửa mùa thì giúp được gì?). "Tương Sơn Dã Lục" (湘山野录) là bộ dã sử viết theo thể bút ký của hòa thượng Văn Oánh đời Bắc Tống.
** Đoạn tuyệt tình nghĩa
/586
|