Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 364: Tối Giai Thứ Khách

/586


Nguyên tác: Huỳnh Dị

Thích Khách Hạng Nhất

Dưới bóng đêm yểm hộ, đại quân Thác Bạt tộc toàn lực hành quân. Trên trời không một bóng trăng sao, mây đen sà xuống thấp. Gió từ phía đông bắc thổi tới càng lúc càng mạnh.

Yến Phi và Thác Bạt Khuê sánh vai ruổi ngựa. Tuy phi nhanh nhưng hai người vẫn có thể ung dung nói chuyện. Họ là những người lớn lên trên lưng ngựa nên việc cưỡi ngựa cũng dễ dàng tự nhiên như là đi lại, hít thở vậy.

Thác Bạt Khuê nói: "Bỗng nhiên lại nổi gió bắc. Theo ta thấy thì trong vài ngày tới sẽ tiếp tục chuyển lạnh, đối với chúng ta rốt cuộc là có lợi hay hại đây?"

Yến Phi cười đáp: "Việc này ngươi giỏi hơn ta nhiều. Ngươi nói đi!"

Thác Bạt Khuê cười ha hả: "Đương nhiên là trăm lợi mà không hại. Trận này chúng ta không những phải thắng cho đẹp mắt mà còn phải giành thắng lợi triệt để. Ta vốn còn do dự chưa quyết định sẽ phát động công kích vào thời điểm nào, bây giờ thì đã có thể lập tức quyết định rồi."

Yến Phi hỏi: "Vậy khi nào sẽ tập kích đây?"

Hai mắt Thác Bạt Khuê lấp loáng dị quang khiếp người, trên lưng chiến mã đang phóng như bay quay nhìn chàng, trầm giọng đáp: "Là thời khắc ngay khi Yên quân tiến vào khu vực Tham Hợp Pha."

Yến Phi hỏi: "Tại sao ngươi lại chọn thời điểm đó?"

Hai mắt Thác Bạt Khuê sáng rực, cho thấy trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, nói: "Ngươi thử nghĩ mà xem. Hai ngày sắp tới sẽ càng lúc càng lạnh, cuồng phong không ngừng từ đông bắc thổi tới, không những làm người Yên phải chịu giá lạnh khổ sở mà còn giảm mạnh tốc độ hành quân của chúng. Với tâm lý hy vọng sớm đến Tham Hợp Pha để dựng doanh trại, đoạn đường cuối cùng chúng sẽ không ngừng nghỉ mà kiêm trình đi liên tục. Như vậy thì khi tới Tham Hợp Pha, người Yên khẳng định cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, lại không thể không lập doanh trại chống lại gió lạnh và nổi lửa nấu cơm. Lúc đó, năng lực tác chiến của Yên quân sẽ giảm rất nhiều, từ những hùng sư được huấn luyện kỹ càng biến thành một đám quân chậm chạp không chịu nổi một kích. Chúng ta lại nghiêm trận chờ đợi, di dưỡng tinh thần. Thắng bại thế nào thì ta không cần nói ngươi cũng biết."

Yến Phi hỏi: "Giả sử tiểu Bảo phái bộ đội đi trước đóng quân, lại thiết lập đài cao ở khu vực xung quanh Tham Hợp Pha. Khi phát hiện địch nhân lập tức dùng khói báo hiệu thì chúng ta phải ứng phó thế nào?"

Thác Bạt Khuê cười nhẹ: "Quân tiên phong của chúng có nhanh bằng chúng ta không? Theo ta thấy quân tiên phong của tiểu Bảo chỉ sớm hơn nửa ngày hoặc vài canh giờ mà thôi, căn bản không đủ thời gian điều tra toàn bộ khu vực rừng núi xung quanh Tham Hợp Pha. Chúng lại không nghĩ tới chúng ta đã đoán ra địa điểm chúng lập trại, hơn nữa chúng ta đã ở vào vị trí công kích tốt nhất rồi. Còn có nghi vấn gì khác không?"

Yến Phi vui mừng nói: "Binh pháp gọi đó là liệu địch như thần chiếm hết tiên cơ của địch. Ta không có nghi vấn gì cả."

Thác Bạt Khuê thét lớn: "Các huynh đệ, chúng ta đến Tham Hợp Pha."

Tướng sỹ xung quanh ầm ầm hưởng ứng.

Chiến sỹ Thác Bạt tộc toàn lực thúc ngựa chạy ngược gió trên thảo nguyên tối như mực. Phương hướng hành quân chuyển từ chính đông sang phía nam. Ngày mai khi vầng thái dương lên lưng chừng trời thì bọn họ đã có thể nhìn thấy bờ hồ xinh đẹp quyết định đến tồn vong của Thác Bạt tộc - Tham Hợp hồ.

:77:

"Hai tên tiểu tử các ngươi ở đây làm cái quỷ gì vậy?"

Cao Ngạn và Diêu Mãnh đang bí mật thương lượng ở đuôi thuyền làm sao để giải cứu tiểu Miêu nữ cùng giật bắn cả mình, quay đầu lại nhìn thì hoá ra là Trác Cuồng Sinh.

Cao Ngạn nói: "Khinh công của ngươi tiến bộ nhiều rồi, đến sau lưng bọn ta gần thế mà vẫn không bị lão tử phát hiện."

Thật ra gã có tật giật mình, cố ý nói đùa để giải tỏa bớt nỗi khẩn trương trong lòng. Đó chính là tác phong nhất quán của Cao Ngạn.

Trác Cuồng Sinh trừng trừng nhìn gã nói: "Các ngươi nói chuyện quỷ quái gì mà tập trung tinh thần đến thế? Có thể nói ngay ra nghe thử không? Không nên do dự chần chừ, nếu không ta sẽ cho là ngươi nói dối. Cao Ngạn ngươi về việc đó hãy im mồm! tiểu Mãnh ngươi nói đi!"

Cao Ngạn đang há mồm, định nói trời nói đất, lập tức thốt không thành tiếng.

Về phương diện này, đạo hạnh của Diêu Mãnh thua xa Cao Ngạn. Trong lúc gấp gáp thế này, hắn chẳng nghĩ ra được câu nói dối nào khả dĩ làm người ta tin được. Hắn cứ "ê ê a a' nửa ngày, cuối cùng vẫn chẳng nói nổi một câu.

Mục quang lợi hại sắc bén của Trác Cuồng Sinh nhìn Cao Ngạn.

Cao Ngạn xòe tay ra nói: "Mỗi người đều có vài bí mật không thể nói ra. Lão ca ngươi là người viết thuyết thư, đương nhiên càng hiểu rõ hơn những người không viết thuyết thư về đạo lý đó."

Trác Cuồng Sinh hỏi: "Còn nói cho qua chuyện à? Phải chăng vì bí mật đó có liên quan đến cô nương Miêu tộc nên mới không nói ra được?"

Diêu Mãnh sắc mặt đại biến, lòng kêu thôi rồi.

Cao Ngạn lắc đầu: "Sao lại có chuyện đó? Lòng nghi ngờ của ngươi trầm trọng quá rồi. Ài! Nói thật cho ngươi biết, ta và tiểu Mãnh muốn làm mối cho ngươi và mỹ nhân Hương Tố Quân đó. Bất chấp thế nào cũng làm cho tên tình nhân trước của nàng ta phải xéo khỏi thuyền. Lão ca ngươi văn thái phong lưu, có thể thừa cơ tiến vào, giải tỏa nỗi tịch mịch trên đường cho Hương mỹ nhân, an ủi cõi lòng trống vắng của nàng. Hà! Ta và tiểu Mãnh chỉ là nghĩ tốt cho ngươi. Đó quả là mối lương duyên trời định. Ngươi nói xem! Việc đó làm sao tiểu Mãnh nói ra được? Chúng ta đều vì tình cả mà."

Diêu Mãnh không thể không ngấm ngầm bội phục Cao Ngạn cấp trí, xuất ra một chiêu đánh trống lảng công thủ kiêm toàn phân tâm Trác Cuồng Sinh.

Trác Cuồng Sinh bật cười: "Tên tiểu tử ngươi ngoài bản lĩnh đó thật không còn bản lĩnh nào khác. Bịa chuyện mà miệng cứ trơn như bôi mỡ. Chỗ khó làm nhất là tuyệt không ngượng ngùng gì cả. Cao đại thiếu gia ngươi hãy cho ta biết! Lúc nãy hai người các ngươi trốn trong phòng cũng là để kết mối nhân duyên này hay sao? Lúc đó thì Triều Cảnh vẫn còn chưa cuốn xéo mà."

Cao Ngạn suýt nữa thì tắc họng, vội nói: "Lúc thuận tiện nhất sẽ nói cho ngươi biết! Để cho ngươi khỏi cả ngày nghi thần nghi quỷ. Bọn ta chính là đang trù mưu tính kế cho năm vị nữ khách kia, xem ra họ chỉ có tài lực hữu hạn, trừ việc lại vào thanh lâu hành nghề thì có thể làm gì không. Đó gọi là giúp người được khoan khoái đấy mà."

Diêu Mãnh gật đầu: "Đúng! Đúng! Chính là như thế. Đầu óc ta không được sáng suốt như Cao thiếu gia, lại được người ta nhờ vả nên mới xin Cao thiếu giúp đỡ."

Trác Cuồng Sinh hỏi thẳng: "Trước tiên hãy trả lời ta một vấn đề. Cô nương Miêu tộc của chúng ta phải chăng giả vờ đau bụng?"

Cao Ngạn đáp: "Chuyện này ở đâu ra? Ngươi viết thuyết thư nhiều quá phát điên rồi, trí tưởng tượng lại tràn trề như nước lũ sông Hoàng Hà rồi."

Trác Cuồng Sinh cười rộ hỏi: "Còn nói dối ư? Lão Trình nói nàng ta căn bản không có chuyện gì."

Cao Ngạn hỏi: "Lão Trình cũng bị chứng lẫn lộn ư?"

Trác Cuồng Sinh nói: "Còn giảo biện ư? Tiểu Mãnh ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế? Ta không muốn nghe Cao tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ nữa."

Diêu Mãnh tỏ vẻ khó khăn, khẽ liếc Cao Ngạn. Cao Ngạn trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu cứ kiên trì.

Trác Cuồng Sinh than: "Ta đang nghĩ cho các ngươi. Có nhớ chuyện lão Đồ từng nói không? Thích khách tốt nhất là người biết nguỵ trang tinh vi nhất, làm người ta không đề phòng. Trong số các thuật lừa gạt thì lợi hại nhất chính là mỹ nhân kế, có thể khuynh quốc khuynh thành, thường được dùng nhất."

Lão lại tiếp với giọng mềm mỏng ôn hoà: "Đều là huynh đệ cả. Ta cũng không phải là người bất cận nhân tình. Nếu có thể thành thật nói ra vấn đề của các ngươi mà ta thấy có đạo lý thì có thể đứng về phía các ngươi mà?"

Diêu Mãnh dao động đầu tiên, nhìn Cao Ngạn nói: "Nói cho lão thôi!"

Cao Ngạn giả vờ: "Tên tiểu tử ngươi thật vô dụng. Ngươi có hoa ngôn xảo ngữ gì thì cứ phun hết ra cho lão đi. Sau này lão tử sẽ không quản chuyện của ngươi nữa."

Trác Cuồng Sinh cười: "Tiểu Mãnh là nghĩ cho cái mạng nhỏ của ngươi đó. Ngươi nên cảm kích hắn mới đúng."

Cao Ngạn tức giận: "Ta phải cảm kích hắn? Bây giờ là ta đang chạy đôn chạy đáo lo chuyện cho hắn chứ hắn có làm gì cho ta? Chuyện này căn bản là chuyện của hắn. Ta chỉ trượng nghĩa giúp đỡ hắn thôi."

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Diêu Mãnh chán nản đành nói ra chân tướng.

Càng nghe, sắc mặt Trác Cuồng Sinh càng trầm trọng. Nghe xong, lão nhíu mày: "Liệu có khả năng Miêu nữ đó nhận lầm ngươi là Cao Ngạn như tiểu tử Đàm Bảo không?"

Lão lại hỏi Diêu Mãnh: "Âm Kỳ lúc đó giới thiệu với khách nhân như thế nào?"

Diêu Mãnh đáp: "Khi đó hắn lớn giọng tuyên bố ta là người chủ trì Biên Hoang du lịch, đặc biệt đến chào hỏi quý khách."

Trác Cuồng Sinh nói: "Thế thì đúng rồi. Văn thư tuyên truyền về du ngoạn Biên Hoang của bọn ta đều được phát ra với danh nghĩa của Cao tiểu tử. Thêm nữa, tiểu Mãnh ngươi và Cao tiểu tử tuổi tác gần nhau, lại trao đổi y phục. Ngươi bị nhận lầm là Cao tiểu tử tuyệt không có gì kỳ lạ."

Cao Ngạn đáp: "Còn có vấn đề gì nữa? Tiểu Miêu chính là đang cầu cứu người chủ trì."

Trác Cuồng Sinh than: "Đó là do tiểu tử ngươi kinh nghiệm giang hồ chưa sâu, không biết nhân gian hiểm ác. Tình hình của tiểu Miêu chỗ nào cũng lộ ra vẻ không hợp tình hợp lý, nhưng ngươi nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu. Đầu tiên là việc nàng che mặt bằng sa dày, làm người ta phát sinh cảm giác hiếu kỳ, đặc biệt là những tiểu tử huyết khí phương cương như ngươi và tiểu Mãnh. Nếu như nàng ta đúng như ngươi nói, lại phối hợp với thân hình mỹ miều và dung nhan xinh đẹp thì nàng ta là một mỹ nữ trong hàng vạn người khó kiếm được một, làm sao dễ dàng rơi vào tay lão Cố phệ đó, lại còn theo lão qua thiên sơn vạn thuỷ đến Biên Hoang tập để bán lấy tiền?"

Diêu Mãnh nói: "Vì chỉ có ở Biên Hoang tập mới có người giao dịch thực sự công bằng!"

Trác Cuồng Sinh nói: "Ta không muốn tranh cãi vô vị với hai tên ngu xuẩn các ngươi nữa. Việc này càng nghĩ càng thấy không đúng. Đi thôi!"

Nói đoạn lão quay đầu đi vào trong khoang. Hai gã bám theo hai bên.

Diêu Mãnh hỏi: "Đi đâu đây?"

Trác Cuồng Sinh đáp: "Đương nhiên là đi gặp lão Cố đó."

Cao Ngạn kinh hãi: "Làm thế sẽ làm hỏng hảo sự của tiểu Mãnh thì sao? Ngươi đã nói sẽ đứng về phía bọn ta mà."

Diêu Mãnh van nài: "Chỉ cần ngươi có thể vờ như chưa nghe ta vừa nói gì thì ta cảm kích khôn cùng."

Trác Cuồng Sinh không dừng bước tiến vào trong khoang, đi thẳng về phía cầu thang dẫn lên lầu hai. Hai mày lão nhíu chặt hỏi: "Ta là loại người gì? Bây giờ ta đi nói chuyện trực tiếp với lão Cố béo để hiểu rõ cội nguồn của lão."

Cao Ngạn giận nói: "Ngươi thực bất cận nhân tình. Cứ thế này mà gặp lão thì sẽ làm lộ chuyện tiểu Miêu cầu cứu bọn ta mất. Nếu quả thực tiểu Miêu là thích khách thì ta bây giờ liệu có còn mạng không? Dùng cái đầu ngươi mà nghĩ đi. Bọn họ yếu đuối như thế, giết ta rồi thì làm sao mà thoát thân? Thế gian này lại nhiều tử sỹ đến thế sao?"

Trác Cuồng Sinh bỗng đột ngột dừng lại trước cầu thang làm hai gã vượt qua lão. Hai người nhìn thấy thần sắc Trác Cuồng Sinh liền giật mình kinh hãi.

Vẻ mặt Trác Cuồng Sinh biến thành vô cùng khó coi, trừng trừng nhìn Cao Ngạn hỏi "Ngươi có cảm giác khác lạ hoặc không bình thường không?"

Cao Ngạn không khách khí trả lời: "Đương nhiên là có. Ta bị ngươi làm tức gần chết rồi đây." truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Trác Cuồng Sinh trầm giọng: "Ta không nói đùavới ngươi đâu. Cuộc đánh bạc ngày hôm nay mặc dù do Đàm Bảo đến cầu bọn ta phê chuẩn, nhưng người khởi xướng lại là lão Cố béo. Khi tiểu Miêu kêu đau bụng thì thần tình lão rất cổ quái, chỉ trầm mê vào đổ bác, làm bộ như hoàn toàn không hề lý đến bất cứ chuyện gì khác. Việc đó quả là không hợp tình hợp lý. Các ngươi nghĩ mà xem! Lão luôn luôn quản tiểu Miêu chặt chẽ như thế, lại không để cho người khác nhìn thấy mặt nàng ta, cho thấy lão rất coi trọng tiểu Miêu. Tại sao bỗng nhiên lão lại thay đổi, không những để tiểu Miêu có cơ hội tiếp xúc với người khác, lại còn là những tiểu tử nhỏ tuổi như thế?"

Hai người nghe xong tắc miệng không nói được gì.

Trác Cuồng Sinh trợn mắt nhìn Cao Ngạn nói: "Ta quả thực sợ rằng ngươi tiêu rồi."

Cao Ngạn kinh hãi nói: "Không thể nào. Ta không hề có cảm giác gì đặc biệt cả."

Trác Cuồng Sinh bước lên lầu, hỏi hai huynh đệ Hoang nhân đang bảo vệ đầu cầu thang: "Lão Cố béo có trong phòng không?"

Một người trong bọn đáp: "Lão và Miêu nữ đó sau khi dùng cơm tối xong thì chưa hề ra khỏi phòng nửa bước."

Mọi người, kể cả Trác Cuồng Sinh đều thở ra một hơi khoan khoái.

Cao Ngạn thấp giọng hỏi: "Có cần phải gặp lão không?"

Trác Cuồng Sinh trầm ngâm một lát nói: "Cái đó đương nhiên. Các ngươi đợi ta bên ngoài. Tất cả cứ để ta xử lý."

Cao Ngạn than: "Ta thật rất sợ ngươi làm sự tình rối loạn lên đó."

Trác Cuồng Sinh không còn hứng thú nói chuyện với gã nữa, tự mình đi đến cửa phòng lão Cố phệ, gõ cửa hỏi: "Cố gia có trong phòng không? Bỉ nhân có việc muốn hỏi."

Trong phòng không hề có tiếng động gì đáp lại.

Diêu Mãnh nói: "Có lẽ đã đi ngủ rồi, không nghe thấy tiếng gõ cửa."

Trác Cuồng Sinh gõ cửa mạnh hơn, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Cao Ngạn áp sát tai vào cửa phòng, ngạc nhiên kêu lên: "Trong đó không có người!"

Sắc mặt Trác Cuồng Sinh càng khó coi hơn, cử chưởng đánh vào cánh cửa.

Cửa phòng chấn động kịch liệt, lại vang ra tiếng kim loại kêu vang, nhưng cánh cửa gỗ dày vẫn bất động.

Diêu Mãnh nói: "Họ đã cài then sắt rồi."

Trác Cuồng Sinh lùi lại một bước, quát: "Mang công cụ phá cửa lại đây!"


/586

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status