Yêu Ghét Cá Nhân
Kiến Khang. Quy Thiện tự.
Trong phòng Phương trượng, Yến Phi và Chi Độn gặp lại, cả hai đều cảm thấy vui mừng thân thiết. Hai người ngồi xếp bằng xuống đối diện nhau. Sau khi chào hỏi xong, Yến Phi nói: "Ta muốn đến thỉnh an Đại sư, nhưng vì gánh vác quá nhiều việc của trần tục nên giờ mới có thời gian, hy vọng đã không quấy nhiễu sự thanh tu của Đại sư."
Chi Độn cười nhẹ: "Chúng ta còn phải nói khách khí thế sao? Trước tiên để ta báo lại cho Yến thí chủ biết tình hình gần đây của Hoàn Huyền được không?"
Yến Phi bật cười: "Nghe giọng Đại sư dường như rất thoả mãn đối với những tình hình phát triển gần đây của Hoàn Huyền đúng không?"
Chi Độn vui vẻ đáp: "Yến thí chủ dùng từ rất sinh động truyền thần. Lão nạp cũng không dám giấu. Hoàn Huyền sau khi chiếm cứ Kiến Khang tuy chỉ mới vài ngày nhưng đã lộ rõ tính tình hà khắc phiền nhiễu, khoe khoang khoác lác. Hắn lại vội vã xưng đế. Những việc của hắn quả là nực cười."
Yến Phi nhíu mày: "Đại sư cũng biết Tiều Túng, Tiều Phụng Tiên, Tiều Nộn Ngọc, Lý Thục Trang và Trần công công đều là người thuộc Ma môn. Bọn chúng thâm mưu viễn lự, lại bố trí nhiều năm rồi, làm sao lại để Hoàn Huyền làm việc hồ đồ như vậy?"
Chi Độn đáp: "Bi Phong đã cho ta biết việc liên quan đến bọn Tiều Túng vì thế ta đặc biệt lưu tâm đến họ. Nếu như Hoàn Huyền khẳng khái nghe theo kế sách của bọn Tiều Túng thì quả thực có cơ hội thành công. Nhưng Hoàn Huyền là loại người dựa vào tài năng và gia thế tự cho mình là anh kiệt bất thế, giờ đang đắc chí nên không tiếp thu ý kiến của người khác. Hơn nữa, lòng nghi ngờ của hắn cực lớn, nếu như ý kiến của bọn Tiều Túng toàn trái ngược với hắn mà hắn không sinh nghi mới là lạ. Theo tình hình hiện giờ mà nói, người mà Hoàn Huyền trọng dụng không phải là Tiều Túng và Tiều Phụng Tiên, mà là người bản tộc của hắn. Ví dụ như Hoàn Vĩ được giao làm Thứ sử Kinh Châu, Hoàn Khiêm làm Thị Trung, Hoàn Dận làm Trung Thư Lệnh, Hoàn Hoằng làm Thứ sử Thanh Châu, và Hoàn Tu làm Đại tướng quân thống lĩnh quân đội."
Ngừng một chút lại tiếp: "Trước khi thành Kiến Khang bị phá, những người sớm đầu hàng hắn đều được trọng dụng như Vương Mật, Ân Trọng Văn, và Tạp Phạm Chi, trong đó Vương Mật được giao chức Trung Thư Giám. Nhưng Vương Du, Bản Ứng đã dâng Thạch Đầu thành, lập được đại công lại bị cho ngồi chơi xơi nước, nằm dưới sự thao túng của Vương Mật, nhưng lại không được cho ra ngoài, đổi làm Thượng thư Phó xạ. Có thể thấy Hoàn Huyền dùng người toàn dựa vào yêu ghét cá nhân, tuyệt không có sự an bày chu toàn."
Yến Phi nói: "Nói như vậy thì Ma môn đã chọn nhầm người rồi."
Chi Độn: "Ma môn cũng không còn lựa chọn nào khác. Hoàn Huyền đắm chìm trong hào quang chiến thắng, lại luôn tự phụ sự giàu có và thân thế cao môn đại tộc của mình, đối với việc dâng tấu triều đình đặc biệt hà khắc. Nếu phát hiện trong tấu chương có sai sót về bố cục hoặc từ ngữ thì sẽ bới lông tìm vết để chứng tỏ là mình thông minh, làm cho người cảm thấy nguy cơ. Hắn lại tự mình bổ nhiệm đến cả những chức quan thấp nhất, làm Thiều thư, mệnh lệnh rối như tơ vò, nhiều đến mức làm người ta tiếp nhận không hết. Việc nhỏ thì chi ly cụ thể như thế, nhưng việc lớn lại làm chẳng ra gì, cũng không biết cách xử trí ra sao. Do vậy có thể thấy Hoàn Huyền căn bản không phải là nhân tài trị quốc."
Yến Phi thầm nghĩ nếu như Hầu Lượng Sinh vẫn còn tại thế mà được Hoàn Huyền trọng dụng, mà Hầu Lượng Sinh cũng sẵn sàng toàn lực trợ giúp Hoàn Huyền thực thi chính trị, khẳng định sẽ không có tình hình chính trị rối loạn như bây giờ.
Chi Độn tiếp: "An công tuyệt không nhìn sai Hoàn Huyền. Người này căn bản không phải là nhân tuyển có thể trị thế. Sở dĩ ta không ngại nói kỹ càng về tình hình sau khi Hoàn Huyền trở thành chủ nhân Kiến Khang là hy vọng Yến thí chủ có thể chuyển lời cho Lưu Dụ biết để Hoàn Huyền ở lại Kiến Khang càng lâu thì càng làm cao môn đại tộc nhận thức rõ hơn bản chất của con người Hoàn Huyền. An công không hề nói sai, Hoàn Huyền tuy có sức mạnh lập quốc, nhưng lại không có tài trị quốc, khó thành đại sự."
Yến Phi hiểu ra, Chi Độn nói chuyện này là muốn đề tỉnh Lưu Dụ không cần vội vã phản công Hoàn Huyền mà để cho Hoàn Huyền một thời gian tự lòi chỗ kém ra. Khi trời giận người oán hắn mới phản kích Hoàn Huyền thì sẽ thu được hiệu quả kỳ diệu chỉ tốn nửa công sức cũng thu được thành quả mong muốn, lại có thể làm sự tổn hại đối với Kiến Khang giảm tới mức thấp nhất. Chi Độn không hổ là một đại cao tăng danh tiếng, Phật pháp cao thâm không cần nói tới, đối với chính sự cũng rất có kiến thức mới có thể trở thành bạn tốt bên ngoài của Tạ An.
Chàng hỏi: "Trong việc đăng cơ xưng đế, Hoàn Huyền có hành động gì không?"
Chi Độn khẽ niệm phật hiệu, hỏi: "Xưng đế? mấy ngày hôm nay ta chỉ thường nghe thấy người ta nói một câu, Yến thí chủ có biết là câu gì không?"
Yến Phi có chút mù mờ không hiểu tại sao Chi Độn lại nói chuyện đầu ngô mình Sở như vậy. Chẳng phải họ đang đàm luận về việc Hoàn Huyền xưng đế sao? Chàng cười khổ: "Ta hoàn toàn không đoán được, trong đầu không có đến nửa điểm đầu mối."
Chi Độn điềm đạm nói: "Câu đó là "nếu như An công vẫn còn tại thế…""
Yến Phi bỗng nhiên hiểu ra. Thật ra Chi Độn đã giải đáp vấn đề của chàng. Hoàn Huyền có ý đồ muốn soán Tấn, người nào cũng biết, giống như cha của Hoàn Huyền là Hoàn Ôn ngày trước. Chỉ khác nhau ở chỗ vào thời của Hoàn Ôn thì có Tạ An níu kéo chân tay, còn Hoàn Huyền hiện nay lại không có ai chế trụ hắn. Vì thế mới làm người Kiến Khang hoài niệm Tạ An, nghĩ nếu như Tạ An còn sống thì làm sao để cho Hoàn Huyền phóng túng làm càn. Người chết rồi không thể sống lại nên có thể thấy việc đó là không thể. Do vậy có thể thấy người Kiến Khang chán nản, cũng biết rất nhiều người bất mãn Hoàn Huyền nhưng chỉ dám ngấm ngầm tức giận mà không dám nói ra.
Chi Độn nói tiếp: "Hôm qua, Hoàn Huyền ra vẻ dâng sớ thỉnh cầu Hoàng thượng chuẩn y cho hắn trở về Kinh Châu, lại bức Hoàng thượng hạ chiếu phản đối hắn trở về đó. Sáng sớm hôm nay, Hoàn Huyền lại có chủ ý mới, trình lên một bản tấu sớ khác muốn dẫn đại quân bắc phạt, cái gì mà quét sạch Quang Trung, Hà Lạc, mặt khác hắn lại cưỡng bức Hoàng thượng hạ chiếu cự tuyệt việc đó. Những động tác này nếu không phải là 'Gia Thụ Cửu Tích' trước đây thì cũng là phô trương kiểu 'Thiện Nhượng'. Những hành vi đó làm người ta khinh bỉ."
Lần đầu tiên Yến Phi cảm thấy Chi Độn là người lo nghĩ cho dân cho nước, thảo nào lão có thể trở thành tri kỷ của Tạ An.
Chi Độn tràn đầy cảm xúc nói: "Mỗi khi Triều đình có việc thì người đứng mũi chịu sào luôn là Vương, Tạ hai nhà. Nhiều năm trước, An công đã sớm dự đoán tình hình hiện tại sẽ xảy ra. A di đà phật! khi An công còn tại thế thì tuyệt không hề tiêu dao khoái hoạt như người khác tưởng tượng. Hoặc là vì ông ta có trí tuệ, tầm nhìn quá cao, nên việc biết hết tất cả sẽ trở thành gánh nặng trầm trọng và thống khổ, tư vị "mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh" thật không dễ chịu vì sự tàn ác của thế gian làm người ta cảm thấy chán ghét. Ôi! Lão nạp lại thế rồi!"
Yến Phi hiểu sâu sắc lời Chi Độn. Bản thân chàng cũng có cảm giác "mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh", bản thân trong thời cuộc nhưng lại biết những việc bên ngoài thế sự. Chàng từng có một thời gian tinh thần xuống thấp vô cùng. May là tất cả đã trở thành quá khứ, chàng đã nắm được bí mật và phương pháp có thể ´rời khỏi thế cục`.
Chàng nói: "An công còn có quân cờ là Lưu Dụ, có thể làm Hoàn Huyền phải nôn ra tất cả những gì hắn đã lấy. Hoàn Huyền vội vàng xưng đế như vậy chính là cho thấy hắn không lý gì đến sự sắp xếp của Ma môn, tự hành động một mình. Đó là tin tức rất tốt đối với chúng ta."
Chi Độn nói: "Giờ đây Hoàn Huyền đắc thế ở kinh sư, Ma môn lộng hành. Nếu không được Ngọc Tình đến trợ giúp thì bọn ta đã gặp kiếp nạn."
Yến Phi hỏi: "Đại sư tại sao không tạm rời Kiến Khang? Như vậy thì Ma môn sẽ mất đi mục tiêu."
Chi Độn hỏi: "Có tác dụng không?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Yến Phi đáp: "Hiện giờ chúng ta ở ngoài sáng mà địch nhân trong tối. Nếu Ma môn tập trung lực lượng đối phó đại sư thì chỉ sợ hai người ta và Ngọc tình cũng không ngăn cản được chúng. Trong một tình huống bình thường thì có thể địch nhân không dám chọc giận Tĩnh Trai, nhưng hiện nay là thời kỳ không bình thường, thật khó dự đoán. Đại sư là lãnh tụ Phật môn của phương nam, chúng ta tuyệt không thể cho phép Đại sư có chuyện. Chỉ cần Đại sư gật đầu, ta sẽ an bài thoả đáng cho Đại sư."
Chi Độn nói: "Tất cả tuỳ duyên. Nếu Yến thí chủ nhận thấy lão nạp nên tạm thời rời đi thì cứ làm theo ý của Yến thí chủ là xong."
Yến Phi thầm thở dài. Chi Độn tất phải rời đi dưới sự bảo vệ của An Ngọc Tình. Nói cách khác thì chàng và nàng sẽ phải tạm biệt một thời gian. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, vấn đề lớn nhất là Yến Phi chàng không thể để lộ hành tung vì không những sẽ khơi dậy sự cảnh giác của Ma môn, mà còn làm Hoàn Huyền rầm rộ phái người truy tìm chàng. Đối với việc Chi Độn thông tình đạt lý chàng rất vui mừng.
Chàng nói tiếp: "Việc này cứ quyết định như vậy. Tối nay Đại sư có thể đi, điểm đến là Thọ Dương. Ta sẽ hộ tống đại sư một đoạn đường. Rời khỏi Kiến Khang, chúng ta sẽ có biện pháp có thể an bài cho Đại sư ngồi thuyền đến Thọ Dương."
Tiếp đó, chàng đem chuyện Tiều Nộn Ngọc và những người trong Ma môn nói chuyện tối qua kể lại, xong mới hỏi: "Người mà chúng gọi là "Thánh Quân" đó rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?"
Chi Độn nhíu mày: "Ta chưa từng nghe qua danh hiệu đó. Lưỡng phái lục đạo của Ma môn, những người lãnh đạo không ai phục ai. Nhưng nếu có Thánh Quân xuất hiện thì có thể thấy giữa các phái hệ Ma môn đã đạt được hiệp nghị đoàn kết dưới người đó. Người đó có thể được tôn là Thánh Quân, những người trong Ma môn lại sẵn sàng nghe lệnh hắn, thì hắn tất phải là loại hậu bối siêu quần bạt tuỵ nhất của Ma môn, tài trí võ công đủ để phục chúng. Yến thí chủ cần lưu ý."
Yến Phi gật đầu biểu hiện đã hiểu. Sau khi thương lượng chi tiết cho việc rời đi xong, chàng đi tìm An Ngọc Tình.
"Bình! Bình! Bình!"
Cao Ngạn đôi mắt vẫn còn ngái ngủ bò dậy. Người đập cửa dựng gã dậy chính là Doãn Thanh Nhã. Nàng tươi cười vui vẻ đến ngồi bên mép giường, khẽ vặn mình, thoải mái nói: "Tối qua ngủ ngon quá. Đã lâu rồi chưa ngủ được một mạch đến tận sáng như vậy!"
Thấy Cao Ngạn mở to mắt không còn ngái ngủ nữa, lại chằm chằm nhìn vào cái eo thon nhỏ của mình, nàng tức giận: "Cao Ngạn chết bầm! Đôi mắt tặc của ngươi nhìn gì thế? Ban ngày nhìn, ban đêm cũng nhìn vẫn chưa đủ sao?"
Cao Ngạn cười hì hì: "Làm sao mà nhìn cho đủ được? Ta nhìn cả đời cũng không đủ! Hơn nữa tối qua nàng không cho ta nhìn tiếp. Đừng có giận ta nữa được không?"
Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên: "Giận ngươi cái gì?"
Cao Ngạn tự mắng thầm mình đã lắm mồm, vội cười bồi: "Không có gì, chỉ là thuận miệng thì nói vậy thôi! Tối qua ta còn tưởng có thể cùng Nhã nhi cộng độ lương tiêu*, nhưng lại bị Nhã nhi đuổi cổ ra, thật là cô đơn lẻ bóng, trằn trọc không ngủ được. Tỉnh dậy cũng suy nghĩ lung tung không thể tránh khỏi. Hà hà!"
Doãn Thanh Nhã khịt mũi nói: "Ta thấy ngươi ngủ đến trời sập không biết, đập cửa nửa ngày mới tỉnh. Hi hi! Ngươi có chỗ nào chọc giận ta? Tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
Cao Ngạn không còn cách nào, miễn cường rời khỏi chỗ nằm, đến mép giường ngồi bên cạnh nàng, cười mơn: "Chuyện đã qua cứ coi như quên rồi là xong, tất cả sẽ bắt đầu từ hôm nay. Những ngày qua, ta và Nhã nhi đã có một thời gian tình đầu ý hợp, không biết bao giờ mới có thể chính thức kết thành vợ chồng, động phòng hoa chúc đây?"
Doãn Thanh Nhã giận mắng: "Ai tình đầu ý hợp với cái tên vô lại trong đầu toàn là chuyện xấu xa ngươi? Giờ là lúc chúng ta đi đánh trận. Ngươi cả ngày lại chỉ nghĩ làm sao để chiếm tiện nghi của người ta. Nhẫn nại chút được không?"
Cao Ngạn thò tay ra ôm tấm vai thơm tho mềm mại của nàng, cười đáp: "Được được! Nhã nhi nói thế nào thì là như thế. Không phải là ta không hiểu tâm sự của Nhã nhi. Nhã nhi muốn đợi sau khi chúng ta cắt trứng của Hoàn Huyền xuống rồi mới cùng ta động phòng hoa chúc. Hà hà! Ta làm sao lại không minh bạch chứ. Nhưng lần này, ta nghĩ ra đại kế phản công Ba Lăng, nói gì thì cũng đã lập được công lao hãn mã! Nhã nhi tạm thời tuy không cho ta chiếm tiện nghi lớn, nhưng một chút tiện nghi nhỏ thì cũng nên dành cho ta mới phải."
Doãn Thanh Nhã để mặc cho gã ôm vai, nàng khẽ nhún vai thản nhiên nói: "Hết rồi!"
Cao Ngạn thất thanh hỏi: "Hết rồi?"
Doãn Thanh Nhã cố nhịn cười nói: "Thiên tác nghiệt do khả vi; tự tác nghiệt bất khả hoạt!** Ai bảo ngươi đến đâu cũng khoe khoang từng hôn môi Nhã nhi. Nếu ta quả không dành tiện nghi cho ngươi thì ta đã một kiếm làm thịt ngươi rồi."
Cao Ngạn hùng hồn nói: "Có thể hôn được môi thơm của Nhã nhi chính là thành tựu vĩ đại nhất của Cao tiểu tử ta từ trước đến nay, nhất thời ta không nhịn được mới công bố ra ngoài thì cũng chỉ là thường tình của con người. Nếu không thì còn chuyện gì có thể chế ngự lão điên khùng họ Trác đó? Hà hà!"
Doãn Thanh Nhã: "Công và thưởng đã đầy đủ rồi, không thương lượng gì nữa. Muốn chiếm tiện nghi nữa sao? Ngươi cần phải lập công tiếp mới được."
Cao Ngạn thuận miệng hỏi: "Cần lập công lao gì?"
Doãn Thanh Nhã thản nhiên đáp: "Ta không tán chuyện nhảm nhí với ngươi nữa. Trong lòng người ta đang rất lo lắng một việc đây!"
Cao Ngạn lấy làm lạ hỏi: "Là việc gì vậy?"
Doãn Thanh Nhã thấp giọng: "Ta sợ người của Đại Giang bang sẽ tìm Thiên thúc tính nợ."
Cao Ngạn như lạc trong sương mù, hỏi: "Ai là Thiên thúc? Ta đã gặp lão chưa?"
Doãn Thanh Nhã tức giận: "Thiên thúc chính là Hồ Khiếu Thiên, ngươi vẫn chưa nghe nói đến sao? Uổng cho ngươi tự nhận là thủ tịch phong môi của Biên Hoang tập."
Cao Ngạn cười bồi: "Nghe rồi, nghe rồi! Ông ta là phản đồ của Đại Giang bang. Theo như quy củ giang hồ thì việc này bọn ta rất khó nhúng tay vào."
Doãn Thanh Nhã giận dỗi: "Nhưng ông là người của Lưỡng Hồ bang bọn ta mà! Tiểu tử chết bầm! Mau giúp ta nghĩ biện pháp đối phó đi."
Cao Ngạn hỏi: "Kêu lão chạy càng xa càng tốt không được sao?"
Doãn Thanh Nhã không vui nói: "Ta thực không muốn Thiên thúc phải trải qua những tháng ngày thê lương trốn chui trốn lủi khắp nơi. Ông vô cùng trung thành đối với sư phụ, nếu sư phụ trên trời có linh thiêng mà biết ta không thể bảo vệ cho Thiên thúc thì sẽ trách phiền ta lắm."
Đề cập đến Nhiếp Thiên Hoàn, hai mắt Doãn Thanh Nhã đỏ lên, đau lòng muốn khóc.
Cao Ngạn lập tức đầu hàng, nói: "Việc này phải nói với Lưu Dụ mới được, nếu không thì ai cũng không dám nói ra với đại tiểu thư. Ối mẹ ơi! Đợi khi đánh chiếm được Ba Lăng rồi mới xử lý việc đó được không?"
Doãn Thanh Nhã vui mừng: "Tha cho ngươi đó! Ngươi phải đi thuyết phục cái tên bạn tốt Lưu Dụ ấy."
Cao Ngạn vỗ ngực đảm bảo: "Nếu vẫn không được thì xin Yến Phi nói với Lưu Dụ, làm sao gã không đáp ứng được? Việc này cứ để ta lo."
Gã lại dùng đôi mắt gian tà nhìn nàng hỏi: "Cái đó có được coi là một công lớn không?"
Doãn Thanh Nhã nhảy bật lên thoát khỏi tay gã, cười: "Đương nhiên là công lao rất lớn, chỉ tiếc là ngươi vẫn chưa lập được công lao đó."
Cao Ngạn muốn bắt nàng lại, Doãn Thanh Nhã đã lắc mình một cái biến ra khỏi phòng.
Cao Ngạn lại nằm lăn ra giường. Cảm giác hạnh phúc lan toả khắp toàn thân gã. Được người vợ như thế ai mà chẳng muốn. Chỉ tượng tượng sau này khi đại công cáo thành, được động phòng hoa chúc cùng Tiểu Bạch Nhạn gã đã cảm thấy cuộc sống không còn vô vị nữa.
Giọng Nhậm Thanh Thị từ phòng ngoài vọng vào: "Tam ca! Tống đại ca đến rồi! Đang chờ huynh ở phòng ngoài."
Đồ Phụng Tam ngồi dậy trên giường, trong lòng cười khổ. Nhậm Thanh Thị gọi gã là: "Tam ca" làm cho toàn thân gã cảm thấy mất tự nhiên, nhưng gã có biện pháp nào không? Nàng ta luôn dùng thái độ như người một nhà, dù gã biết sự thật là thế, hoặc sẽ phát triển đến mức đó, nhưng gã vẫn cảm thấy có chút khó tiếp thụ, không thể đối diện với hiện thực.
Gã tuyệt không lấy làm lạ Tống Bi Phong sẽ đến tìm gã, vì việc quan trọng đầu tiên sau khi đến Kiến Khang là phải thông qua ám ký truyền tin cho Tống Bi Phong. Gã chỉ lấy làm lạ là sao đến hôm nay Tống Bi Phong mới đến gặp gã.
Sau khi nhanh chóng vệ sinh sơ qua mặt mũi, Đồ Phụng Tam đến phòng ngoài gặp Tống Bi Phong. Nhậm Thanh Thị đang pha trà chào hỏi Tống Bi Phong.
Sào huyệt bí mật này nằm ở khu vực dân cư đông đúc phía tây thành, gần với Thạch Đầu thành. Bề ngoài không khác gì so với những phòng ốc của dân thường, vô cùng an toàn.
Nhậm Thanh Thị mặt tươi cười như hoa nở. Sau khi ân cần mời mọc trà thơm thì nàng lui vào trong để hai người họ tiện nói chuyện, quả là người hiểu chuyện tế nhị.
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Tống đại ca không ngạc nhiên tại sao ta lại ở cùng một chỗ với nàng ta sao?"
Tống Bi Phong đáp: "Ta vừa mới qua Kinh Khẩu gặp Lưu soái, tối qua mới trở về đây nên còn kỳ quái gì nữa?"
Tiếp đó, lão đem mọi chuyện thuật lại, rồi chán nản nói: "Sau khi trở về đây, ta định nhân lúc trời chưa sáng âm thầm vào hẻm Ô Y gặp Đại tiểu thư, chuyển lời của Lưu soái cho bà ta. Không ngờ hẻm Ô Y giới bị sâm nghiêm, lại có cao thủ bên địch tuần phòng. Ta sợ đả thảo kinh xà nên chỉ còn cách bỏ qua không vào."
Đồ Phụng Tam trầm ngâm một lúc hỏi: "Quan hệ giữa Lưu soái và Tôn tiểu thư tuyệt không bình thường đúng không?"
Tống Bi Phong cười khổ: "Thật ra ta cũng chỉ biết hơn ngươi một chút mà thôi. Lần trước ở Kiến Khang ta từng đáp ứng yêu cầu của Tôn tiểu thư an bài cho họ bí mật gặp mặt. Còn như giữa họ đã phát sinh chuyện gì thì ta hoàn toàn không biết."
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Tôn tiểu thư tại sao lại muốn gặp Lưu soái?"
Tống Bi Phong than: "Việc đó nói ra thì dài, trong đó lại liên quan đến Vương Đạm Chân cô con gái xinh đẹp của Vương Cung, mà Tôn tiểu thư chính là bạn hữu thân thiết trong khuê phòng của Vương Đạm Chân. Ôi! Ta chưa từng cho ngươi biết! Lưu soái từng có một mối tình đau khổ với Đạm Chân tiểu thư, kết quả thì không cần ta nói ngươi cũng biết."
Đồ Phụng Tam giật mình kinh hãi không nói nên lời.
Tống Bi Phong nghiến răng: "Việc ta muốn làm nhất bây giờ là làm thịt tên tiểu tử Hoàn Huyền. Sự sinh tử của bản thân ta tuyệt không để trong lòng."
Đồ Phụng Tam hai mắt lấp loáng thần quang nhìn Tống Bi Phong, trầm giọng: "Việc đó chỉ tốn công vô ích, chỉ hy sinh vô ích mà thôi. Một việc không hay ví dụ như bị bắt sống, rơi vào tay người Ma môn thì nói không chừng sẽ tiết lộ bí mật của chúng ta. Không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn đại mưu. bản thân Hoàn Huyền võ công cao cường, thân vệ bên mình hắn toàn là cao thủ nhất đẳng, đổi lại là Yến Phi cũng không thể làm khó hắn. Hơn nữa còn có cao thủ Ma môn toàn lực bảo vệ Hoàn Huyền. Tống đại ca tuyệt không thể khinh cử vọng động được."
Tống Bi Phong chán nản gật đầu.
"Hai vị đại ca khỏe chứ!"
Hai người nghe tiếng nhìn ra, liền thấy Yến Phi vọt qua song cửa sổ mà vào. Đến bên hai người, chàng cười nhẹ: "Đồ huynh nói rất đúng. Tất cả mọi chuyện phải thương lượng cho kỹ, ngàn vạn lần không được khinh cử vọng động. Nếu như Hoàn Huyền có thể dễ dàng làm thịt như thế thì ta đã lập tức làm rồi."
Đồ Phụng Tam cười: "Có đệ nhất cao thủ của Biên Hoang ở đây đủ thấy việc của Đại tiểu thư có thể giải quyết rồi."
Yến Phi vui vẻ ngồi xuống hỏi: "Nhậm hậu đâu?"
Đồ Phụng Tam dùng ánh mắt ra hiệu Nhậm Thanh Thị đang ở bên trong.
Yến Phi hỏi: "Ta theo bờ bắc Đại Giang trở lại, bất ngờ gặp một cảnh chấn động nhân tâm. Các vị thử đoán xem ta đã gặp cảnh gì?"
Tống Bi Phong không có tâm tình phán đoán. Đồ Phụng Tam lại hoàn toàn không để tâm, Đồ Phụng Tam xoè tay ra ra vẻ đầu hàng.
Yến Phi vui vẻ nói: "Ta nhìn thấy 'Kì Binh Hào' dương cao cờ xí của Bắc Phủ Binh và Lưu gia của chúng ta, ngang nhiên sấn qua khúc sông Đại Giang của Kiến Khang. Chủ trì thuyền đó khẳng định là lão Thủ, hý lộng chiến hạm địch đến ngăn cản trong lòng bàn tay, còn đâm chìm một chiếc chiến hạm địch, quả là vô cùng tinh tế. Lúc đó, đứng trên bờ xem nhiệt náo ít nhất cũng tới vài trăm người. Việc này làm rung động toàn thành, lần này Hoàn Huyền khẳng định không còn mặt mũi gì nữa. lão Thủ quả là một đối thủ khó chơi."
Hai người vô cùng ngạc nhiên.
Đồ Phụng Tam kinh ngạc hỏi "'Kì Binh Hào' của lão Thủ định đi đâu? tại sao lại phải bỏ dễ lấy khó vậy?"
Yến Phi đáp "Điều đó tức là Lưỡng Hồ bang có tin tức tốt lành truyền đến, vì ta nhìn thấy trên đài chỉ huy còn có Đồ Tiên của chúng ta. Lần này, 'Kì Binh Hào' diệu võ dương oai, lộ rõ phong mang là để truyền quân lệnh của Lưu soái bằng một cách khác, đồng thời tỏ hảo ý với Lưỡng Hồ bang, lại làm Hoàn Huyền nghi thần nghi quỷ mà không làm gì được."
Tống Bi Phong nói: "Việc này vô cùng cao minh. Một chiếc chiến thuyền lại có thể áp chế khí thế bừng bừng của Hoàn Huyền xuống."
Đồ Phụng Tam vui mừng: "Đó là tin tức tốt lành làm phấn chấn nhân tâm. Nếu như Lưỡng Hồ bang có thể lấy lại Ba Lăng, Hoàn Huyền sẽ rơi vào thế bị hai mặt giáp kích."
Yến Phi hỏi: "Rốt cuộc phát sinh vấn đề gì vậy? Tống đại ca tại sao lại muốn ám sát Hoàn Huyền?"
Đồ Phụng Tam kể lại lý do, rồi nói: "Hiện giờ, căn bản là chúng ta không có cách gì đến hẻm Ô Y để gặp Đại tiểu thư được. May là có Yến Phi ngươi ở đây, việc này chỉ có một mình ngươi là làm được thôi."
Tống Bi Phong nói: "Tôn tiểu thư là hậu bối mà An công yêu quý nhất, ta sẽ tuyệt không để Hoàn Huyền làm tổn thương nàng ta."
Yến Phi đồng tình: "Bọn ta đương nhiên là không để thảm sự của Vương Đạm Chân tái diễn lại trên người Tôn tiểu thư được. Nhưng ta phải đợi trời tối xuống thì mới có thể nắm chắc âm thầm vào Tạ phủ mà không làm kinh động người khác."
Tiếp đó hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Nhậm Thanh Thị vô thanh vô tức xuất hiện ở cửa sau, vẻ mặt vui mừng nói: "Ồ! Yến gia đến rồi!" Đoạn nàng ta khom mình thi lễ.
Yến Phi đứng lên thi lễ đáp lại, cười nói: "Nhậm hậu đến vừa đúng lúc. Lần này ta đến đây là muốn tìm Nhậm hậu thương lượng."
Đồ Phụng Tam biết với con người Yến Phi thì nếu như không có việc gì tuyệt sẽ không chủ động tiếp xúc với Nhậm Thanh Thị không phải vì chàng không quên thù cũ mà vì không muốn giả vờ xã giao.
Nhậm Thanh Thị vui vẻ ngồi xuống, cúi đầu cảm kích nói: "Chỉ cần Yến gia phân phó việc gì, Thanh Thị sẽ toàn lực vì Yến gia mà làm cho thoả đáng. Thanh Thị biết ngày tháng còn dài, tất cả sẽ làm lại từ đầu. Toàn nhờ Yến gia đại nhân đại lượng, không tính toán những sai lầm của Thanh Thị."
Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong đều hiểu tâm ý Nhậm Thanh Thị vì Yến Phi đối với Lưu Dụ có sức ảnh hưởng mang tính quyết định. Nếu Yến Phi ở bên trong cản trở thì hành động đánh đổ Lý Thục Trang khẳng định là khó mà thành công được.
Yến Phi cười nhẹ: "Chuyện quá khứ cứ cho nó qua đi. Lần này ta đến gặp Nhậm hậu là sợ sự tình có biến hoá, bọn ta phải cải biến kế hoạch."
Mọi người ngạc nhiên.
Chú thích:
* Chung giấc mộng lành.
** Trời tác nghiệt thì không sao, tự tác nghiệt thì không thể sống.
/586
|