Hẹn Ước Giai Nhân
"Bình!"
Trong ngự thư phòng trong nội cung. Hoàn Huyền đập mạnh tay lên tràng kỷ, vẻ mặt vô cùng tức giận quát: "Ai phụ trách giữ đường thuỷ? Địch nhân muốn đến là đến, muốn đi là đi như thế, coi Hoàn Huyền ta như là không tồn tại vậy."
Ngồi hai hàng hai bên, một bên là Hoàn Vĩ, Hoàn Tu và bên kia là Tiều Túng, Tiều Phụng Tiên đều đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Trong số mọi người, vì Hoàn Vĩ có quan hệ mật thiết nhất với Hoàn Huyền nên sau khi Hoàn Huyền đã phát hết khí tức trong lòng, hắn khuyên can: "Hiện giờ việc đang khẩn cấp, cần nắm rõ tại sao địch nhân lại phải làm thế? Chúng định đi đâu?"
Hoàn Tu cũng nói: "Lưu Dụ phái chiến thuyền ngang nhiên sấn qua cửa quan phòng thủ thuỷ đạo Kiến Khang, với tính toán của hắn thì chắc không chỉ đơn giản là muốn thị uy thế đâu."
Hoàn Huyền bình tĩnh lại hỏi: "Các ngươi thấy sao?"
Tiều Túng ung dung đáp: "Nếu ta đoán không sai thì dư nghiệt của Lưỡng Hồ bang đã liên hệ tiếp xúc với Lưu Dụ, định kết bè đảng chuẩn bị phản công. Chiếc chiến thuyền đó muốn đến Lưỡng Hồ, sấn qua cửa quan của chúng ta một mặt nhằm tiết kiệm thời gian, mặt khác là muốn thị uy với chúng ta làm chúng ta tiến thoái đều khó xử."
Hoàn Vĩ biến sắc: "Nhận xét của Ích Châu Công rất có đạo lý."
Hoàn Huyền chẳng thèm để ý hỏi: "Lưỡng Hồ bang không có Nhiếp Thiên Hoàn thì còn có thể làm được gì? Chỉ cần chúng ta thu thập được Lưu Dụ thì mọi vấn đề đều được giải quyết."
Tiều Phụng Tiên nói: "Đại nhân minh giám. Lưu Dụ hàm ý khiêu chiến, rất nhiều khả năng là muốn kích động cho Đại nhân tức giận, dẫn chúng tôi đi đánh Kinh Khẩu."
Hoàn Tu nhíu mày hỏi: "Lưu Dụ trận cước chưa ổn định tại sao lại bất trí như vậy?"
Tiều Phụng Tiên giải thích: "Lưu Dụ là người hiểu binh pháp, biết thượng sách là dĩ dật đãi lao, hạ sách là lao sư viễn chinh. Bằng vào thực lực hiện nay của hắn, nếu đến đánh thành trì như Kiến Khang thì chẳng khác gì so với việc tự tìm đường chết, nên trước tiên hắn tất phải giải quyết được cửa ải Quảng Lăng. Nếu chúng ta xua quân đánh Kinh Khẩu thì hắn có thể thừa cơ, nói không chừng có thể thừa thế mà đoạt lấy Quảng Lăng."
Tiều Túng phụ hoạ theo: "Nếu Lưu Dụ cố ý trêu tức chúng ta, lại hư trương thanh thế việc kết hợp với tàn dư Lưỡng Hồ bang hợp kích chúng ta thì càng chứng tỏ lời đồn hắn thiếu lương thảo, cố gắng muốn đánh nhanh. Nếu không thì hắn sẽ đợi sau khi bình định hoàn toàn Thiên Sư quân rồi mới phát động tấn công chúng ta từ ba mặt."
Hoàn Huyền cười lạnh: "Đây là Lưu Dụ vùng vẫy trước khi chết, căn bản ta không để hắn trong mắt. Chỉ là lúc nào thì ta sẽ cắt cái đầu thối của hắn xuống mà thôi."
Tiều Túng đưa mắt ra hiệu cho Tiều Phụng Tiên giục hắn nói. Tiều Phụng Tiên vội lên tiếng: "Lưỡng Hồ dư nghiệt tuy nói khó thành việc lớn, nhưng bọn chúng trước sau gì thì cũng có cội rễ thâm sâu ở Lưỡng Hồ, là một mối hoạ hoạn. Nếu nhân cơ hội này chúng ta nhất cử quét sạch dư nghiệt Lưỡng Hồ, mặt khác toàn lực phong toả vận chuyển đường thủy ở hạ du Kinh Khẩu, không ngừng tước bớt thực lực của Lưu Dụ thì hoà bình thống nhất của phương Nam có thể dự đoán được."
Hoàn Huyền lộ vẻ khó khăn.
Tiều Túng vui vẻ: "Chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, Tiều Túng ta nguyện suất lĩnh chiến thuyền bản bộ của mình dùng Ba Lăng làm căn cứ quét sạch bọn tiểu tặc Lưỡng Hồ. Với hai người thông thuộc tình hình Lưỡng Hồ là Mã Quân và Chu Thiệu giúp đỡ thì ta nắm chắc trong vòng ba tháng có thể hoàn thành nhiệm vụ tiễu trừ giặc cỏ. Xin đại nhân minh giám."
Hoàn Huyền đưa mắt nhìn Tiều Túng, dụng thần dò xét lão một hồi rồi bình tĩnh nói: "Chiến trường chính của phương Nam là ở đây, là cuộc chiến tranh chấp Kiến Khang và Kinh Khẩu. Nếu phiền đến Ích Châu công thì đúng là việc bé xé ra to rồi." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Hắn lại quay sang Hoàn Vĩ nói: "Đại tướng vừa nhận mệnh làm Thứ sử Lỵ Châu, tiểu tặc Lưỡng Hồ bang sẽ do Đại tướng quân phụ trách. Lui ra đi!"
Mọi người chỉ còn cách thi lễ cáo lui.
Trong lòng Yến Phi bỗng bừng lên nối nhớ nhung Kỷ Thiên Thiên. Đó không phải là nỗi nhớ nhung lúc bình thường, mà bỗng nhiên trong đầu chàng nổi lên ngọc dung tuyệt thế của Kỷ Thiên Thiên, trong lòng đồng thời phát sinh cảm ứng, thu được tin tức do Thiên Thiên phát ra cho chàng. Tuy chỉ thoáng qua mau như tia chớp, nhưng chàng lại nắm rõ nội dung mà tâm linh Thiên Thiên muốn truyền đạt.
Thiên Thiên đã phục hồi, sức mạnh tâm linh càng mạnh mẽ hơn trước, nhưng lại chịu không nổi nỗi khổ tương tư, ước hẹn gặp gỡ chàng trong mộng đêm nay.
Lần này là một sự truyền tin bằng tâm linh vô cùng mau lẹ và rõ ràng, lập tức làm Yến Phi phát sinh cảm giác động nhân mỹ diệu vô bì. Vào thời khắc nước sôi lửa bỏng thế này, chàng lại cùng Thiên Thiên giao hoà tâm linh một cách ngắn gọn, ước định gặp gỡ giữa hai trái tim, những cảm giác kỳ diệu thật không thể hình dung.
Thời khắc quyết thắng không ngừng tới gần. Bất kể là cuộc chiến tranh giành quyền bá chủ phương Nam hay cuộc đấu tranh của Thác Bạt tộc với Mộ Dung Thuỳ đều dần dần tiến tới thời điểm chung kết theo nhịp độ khác nhau. Tình thế biến hoá từng ngày, chàng như một con thuyền nhỏ trong biển khơi bão tố, mỗi giây phút đều có nguy cơ thuyền lật người chết mà chính trong tình hình nguy cơ tứ phía như thế, mối tình nồng cháy của chàng và Kỷ Thiên Thiên lại lên cao đến cực điểm, ngân lên những điệp khúc kỳ dị mê người nhất.
Tiếng Đồ Phụng Tam vang lên trong tai chàng: "Yến Phi ngươi đang nghĩ gì vậy? tại sao bỗng nhiên lại không nói gì nữa?"
Yến Phi "tỉnh" lại, liền vội vàng tập trung hồn phách đang phiêu lãng, mới phát giác Đồ Phụng Tam, Nhậm Thanh Thị và Tống Bi Phong đều đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái.
Lúc này, Yến Phi vẫn lưu luyến không rời với những cảm giác vừa rồi, sự truyền cảm của Kỷ Thiên Thiên chừng như vẫn đang vang vọng trong tim, thuận miệng hỏi: "Ta vừa nói đến chỗ nào nhỉ?"
Nhậm Thanh Thị đáp: "Yến gia vừa nói Ma môn đoàn kết quanh một người xưng là Thánh Quân, tiếp đó dường như nghĩ đến việc gì đó mà thần tình trở nên vô cùng cổ quái."
Yến Phi thu liễm tâm thần, gật đầu thốt: "Đúng! Đúng!"
Tống Bi Phong ra giọng quan tâm: "Tiểu Phi có tâm sự gì?"
Yến Phi thầm nghĩ mình quả là có "tâm sự". Vấn đề là chàng không thể thành thực nói ra, vội quay lại chính đề, tiếp: "Đại kế đối phó Lý Thục Trang của chúng ta có một giả thiết quan trọng là những người trong Ma môn đều là loại tự tư tự lợi, vì thế Lý Thục Trang mới không đem chuyện mua bán với Quan Trường Xuân nói cho đồng bọn trong Ma môn. Nhưng khi ta biết Ma môn do một người gọi là Thánh Quân chủ trì đại cục thì ta đã dao động lòng tin đối với giả thiết đó."
Ngừng lại một chút, chàng lại tiếp: "Thử tưởng tượng nếu Lý Thục Trang phát giác Quan Trường Xuân là người mà một mình thị không thể đối phó được, thị lại không muốn mất hoàng kim, đồng thời thị lại căn bản không có thời gian nhàn rỗi nhùng nhằng với Quan Trường Xuân thì thị sẽ làm gì?"
Đồ Phụng Tam gật đầu: "Ta cũng đã nghĩ qua vấn đề đó. Lý Thục Trang cũng từng nói đêm mà ta gặp thị vốn là thị sẽ đến Hoàng cung phó yến, nhưng vì ta nên thị đã bỏ không phó ước. Người ước hẹn với thị chắc là Hoàn Huyền không sai."
Khi hắn đề cập đến Lý Thục Trang thì dung nhan và tiếng cười giọng nói của thị sống dậy trong tâm trí hắn, khi nàng đầy vẻ phong tình, vô cùng kiều mị, hình thái thiên biến vạn hoá thật mê người biết bao. Với công phu tu dưỡng của Đồ Phụng Tam mà cũng ngấm ngầm kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã trúng bùa của y thị rồi. Hắn vội áp chế tình tự bồng bột về Lý Thục Trang đang dâng lên trong lòng xuống.
Nhậm Thanh Thị mỉm cười: "Tiều Nộn Ngọc không làm được rồi! Vì thế, Lý Thục Trang mới tự thân xuất mã đi mê hoặc Hoàn Huyền, không tưởng nổi là chúng ta trong lúc vô ý lại phá hỏng đại sự của Ma môn."
Nàng ta đã nói ra phán đoán mà không ai nghĩ ra được cũng vì bản thân Nhậm Thanh Thị vốn là một cao thủ môn đó, đặt mình vào vị trí người khác mới có thể nghĩ ra chuyện đó.
Đồ Phụng Tam rất đồng ý với phán đoán của nàng ta vì kể cả khi hắn một lòng muốn giết Lý Thục Trang, nhưng vẫn có chút không chống lại được sự dụ hoặc của thị, nói gì đến Hoàn Huyền hoàn toàn không đề phòng thị. Hắn hiểu quá rõ Hoàn Huyền.
Liền nói: "Theo ta thấy thì không phải là Tiều Nộn Ngọc làm chưa xong mà là vì Hoàn Huyền sinh nghi đối với Tiều gia. Hoàn Huyền là loại người đó, người nào muốn cùng hưởng phú quý với hắn, cuối cùng đều không có kết quả tốt."
Yến Phi nghe nhận xét của hai người về quan hệ giữa Hoàn Huyền và Lý Thục Trang, trong lòng tràn đầy cảm giác cổ quái. Bốn người bọn họ là một tổ hợp vô cùng kỳ quái, giữa họ lại ân oán nan phân, tụ tập lại một chỗ cùng nhau làm một chuyện.
Trong bốn người thì hoàn cảnh của Tống Bi Phong đơn giản nhất, còn Nhậm Thanh Thị và Đồ Phụng Tam đều nổ lực vì mục tiêu riêng của bản thân, tới mức không từ thủ đoạn nào.
Tống Bi Phong nói: "Chiếu theo lý lẽ đó thì lần tới khi Phụng Tam đi gặp Lý Thục Trang sẽ vô cùng nguy hiểm."
Yến Phi đỡ lời: "Lý là như thế. Nếu như Lý Thục Trang cầu viện với Thánh Quân thì Ma môn sẽ chọn sách lược tốc chiến tốc quyết, một lần giải quyết vấn đề Quan Trường Xuân để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, bị Quan Trường Xuân ảnh hưởng tới đại kế đoạt thiên hạ của chúng. Chỗ khó khăn là ta và Tống đại ca đều không thích hợp để xuất thủ, chỉ có Nhậm hậu là có thể can thiệp mới không làm người của Ma môn nghi ngờ."
Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong hiểu ra. Chính vì muốn Nhậm Thanh Thị xuất thủ nên Yến Phi dù trong lòng không muốn nhưng cũng phải đến gặp Nhậm Thanh Thị thương lượng để tìm biện pháp giải quyết.
Nhậm Thanh Thị lộ vẻ ngưng trọng, nói: "Nếu Lý Thục Trang tính toán như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của chúng ta, làm chúng ta mất công vô ích."
Đồ Phụng Tam tiếp lời: "Lý Thục Trang còn có một mối lo nữa là nếu thị làm ta tức giận thì ta có thể bất chấp tất cả tiết lộ bí mật đan phương. Vậy thì Lý Thục Trang sẽ mất đi ưu thế độc quyền trong việc bán Ngũ thạch tán. Vì thế, Lý Thục Trang một mặt sẽ ngoan ngoãn giao dịch với ta, mặt khác sẽ toàn lực xuất thủ đối phó ta, không bắt sống được thì có thể giết người diệt khẩu."
Nhậm Thanh Thị nói: "Kế hoạch đã định của chúng ta vẫn là kế hoạch hoàn mỹ nhất, có thể đạt hiệu quả lý tưởng nhất. Khi Lý Thục Trang dùng thử ngũ thạch tán điều chế theo đan phương số ba thì Đan độc trong đó sẽ dẫn phát Đan độc của hai đan phương trước, bạo phát như hoả diệm sơn trong cơ thể thị, lại làm Đan độc tích tụ lâu ngày trong thể nội thị lưu chuyển đi khắp toàn thân kinh mạch. Dù thị Ma công cái thế cũng chịu không nổi."
Yến Phi cười khổ: "Việc đó đương nhiên là lý tưởng nhất rồi. nhưng nếu Lý Thục Trang cầu viện Thánh Quân thì dưới phán đoán sự tình hoãn cấp khinh trọng, Thánh Quân tuyệt sẽ không cho Lý Thục Trang đùa giỡn với chúng ta nên kế hoạch đó sẽ không thực hiện được."
Tống Bi Phong đề nghị: "Chúng ta có thể ghi chép lại đan phương, rồi nghĩ cách để Lý Thục Trang đoạt mang đi, thị sẽ không hoài nghi chúng ta cố ý để cho thị lấy được?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Nếu như ta là Lý Thục Trang thì có lấy được đan phương cũng tạm thời cất đi, không vội vàng luyện đan, thử đan. Vậy sẽ làm mất ý nghĩa của kế hoạch ban đầu của chúng ta."
Nhậm Thanh Thị bàn: "Ta cho rằng chúng ta vẫn còn có một cơ hội."
Yến Phi trong lòng không ngăn được phải bội phục nàng ta vì chàng tự nghĩ cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cho thấy trong cuộc đấu tranh bằng tâm cơ đó, tâm kế của Nhậm Thanh Thị thực hơn hẳn bọn họ.
Đồ Phụng Tam mừng nói: "Mời Nhậm hậu chỉ điểm."
Nhậm Thanh Thị nhìn hắn yêu kiều cười một tiếng nói: "Tam ca không cần khách khí như thế với Thanh Thị, mọi người đều là người nhà cả mà!"
Đồ Phụng Tam và Yến Phi đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sự bất lực của đối phương, vì đối với Nhậm Thanh Thị họ luôn chỉ có ác cảm chứ không có hảo cảm. Nhưng dưới sự chuyển biến của tình hình, họ lại không thể không chấp nhận sự thật là Nhậm Thanh Thị trở thành nữ nhân của Lưu Dụ. Địch nhân đã biến thành người mình.
Nhậm Thanh Thị tiếp tục nói: "Ngày trước, khi ta tạo dựng ra con người Quan Trường Xuân với Lý Thục Trang, sở dĩ ta đặc biệt chỉ ra rằng Quan Trường Xuân là một người tham tiền háo sắc chính là vì cảm thấy Lý Thục Trang là một cao thủ mê hoặc nam nhân. Ta cố ý nói thế còn chưa nghĩ đến việc Quan Trường Xuân háo sắc sẽ có tác dụng gì."
Đồ Phụng Tam cười khổ: "May là khi ta và thị giao thủ ở Yến Tước đình thì vẫn biểu hiện sắc sảo tác phong đó. Một mặt kháng cự sự dụ hoặc về sắc dục của thị, một mặt lại không khống chế được bản thân mà đề xuất điều kiện muốn thị hiến thân. Nhưng nếu tiếp thu sự dụ hoặc của thị thì khẳng định sẽ không có kết quả tốt."
Nhậm Thanh Thị điềm đạm: "Đương nhiên không thể thực sự cùng thị hưởng thụ tiêu hồn, vì việc đó không khác gì đi tìm chết. Rơi vào tay thị lại càng sống không bằng chết."
Tống Bi Phong cau mày hỏi: "Nếu thế thì làm sao lợi dụng được việc Quan Trường Xuân háo sắc?"
Nhậm Thanh Thị đáp: "Đối với Lý Thục Trang mà nói, Quan Trường Xuân là nhân tài thị muốn lung lạc nhất. Nếu có thể thu phục dưới trướng thì thị sau này không cần phí công vào việc luyện chế ngũ thạch tán nữa. Vì thế, nếu tam ca có thể khiến Lý Thục Trang cảm thấy Quan Trường Xuân không thể tự kìm chế tình cảm với thị thì thị sẽ tuyệt không giết Quan Trường Xuân. Càng tinh diệu hơn nữa là nếu tam ca có thể làm thị phát sinh tình yêu vi diệu với mình thì sẽ càng có lợi đối với chúng ta."
Đồ Phụng Tam nói: "Đề nghị của Nhậm hậu làm ta cảm thấy như đùa với lửa. Nói thực, mỵ thuật của Lý Thục Trang tuyệt không dễ đối phó. Nếu ta thực sự bị thị dụ hoặc thì hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Nhậm Thanh Thị phì cười nói: "Ta thật không dám tin câu này lại có thể từ miệng tam ca nói ra. Tam ca lại không hề có lòng tin với định lực của mình ở phương diện đó đến thế sao? Chỉ cần tam ca thỉnh thoảng nghĩ tới Hoàn Huyền thì khẳng định có thể biến tâm thành sắt đá."
Đồ Phụng Tam chấn động thốt: "Đúng! chỉ cần nghĩ tới Hoàn Huyền, ta lại có lòng tin để khắc phục bất kỳ khó khăn nào."
Yến Phi tiếp lời: "Ta thấy Đồ huynh đã phát sinh cảm giác vi diệu nam nữ với Lý Thục Trang rồi. Hà hà! Không phải ta cười Đồ huynh, vì giữa nam nữ luôn có sự hấp dẫn lẫn nhau, đó là thiên tính trời sinh. Hơn nữa, Lý Thục Trang lại là cao thủ trong chuyện đó. Đặc biệt là khi Đồ huynh không cần che dấu sắc tâm, thậm chí phải cố ý lộ lòng háo sắc thì tình hình càng thêm nguy hiểm. Mỵ thuật là thuật đánh vào tâm lý người ta. Khi tâm thất thủ thì giống như khi cao thủ quá chiêu, sẽ sinh ra sơ hở. Nếu quả Đồ huynh vào thời cơ thích hợp lộ sơ hở đó thì khẳng định có thể được Lý Thục Trang tin tưởng, làm thị chuyển sang sách lược lung lạc, vỗ về mà không đại động can qua."
Đồ Phụng Tam than: "Nói như vậy thì ra Yến huynh đồng ý với chủ trương của Nhậm hậu rồi."
Tống Bi Phong tiếp lời: "Nhưng nắm bắt thế nào thì vô cùng khó khăn, một lần sơ xuất sẽ tự đốt lửa thiêu mình."
Yến Phi nhún vai đáp: "Chúng ta chỉ cần chuẩn bị cho tốt ở hai phương diện. Một mặt thi hành sách lược của Nhậm hậu, một mặt toàn lực giới bị. Một khi động thủ thì đối với Ma môn gặp một người giết một người, tốt nhất là diệt gọn cả Lý Thục Trang và Thánh Quân. Tuy chưa chắc đã đạt được hiệu quả lý tưởng nhất, nhưng còn hơn là để chúng tiếp tục ra sức cho Hoàn Huyền."
Đồ Phụng Tam hưởng ứng: "Cứ quyết định thế đi."
Hắn lại tiếp: "Ta đã ước hẹn với Lý Thục Trang ngày kia gặp lại. Lần này nên gặp thị ở chỗ nào?"
Nhậm Thanh Thị vui vẻ đáp: "Nếu vẫn chọn chỗ thuận tiện cho bỏ chạy là Yến Tước đình thì sẽ không thể hiển lộ việc Quan Trường Xuân đã động tâm đối với thị. Tốt nhất là do Quan Trường Xuân nắm quyền chủ động. Ví dụ như Quan Trường Xuân đến Hoài Nguyệt lâu gặp thị thì sao? Chỉ cần có Yến gia ngấm ngầm bảo vệ thì về mặt an toàn sẽ không có vấn đề gì."
Đồ Phụng Tam cười khổ: "Đó gọi là kế cái gì mà "không vào hang cọp, làm sao bắt dược cọp con" phải không?"
Tống Bi Phong nói: "Tốt nhất là có thể đến vào lúc Lý Thục Trang ở đó một mình, Phụng Tam đột nhiên xuất hiện thì có thể thu được hiệu quả kỳ diệu."
Nhậm Thanh Thị cười nói: "Sự tình càng lúc càng thú vị rồi! Chỉ còn xem tam ca có đảm lượng vào hang cọp hay không."
Đồ Phụng Tam bật cười: "Nhậm hậu không cần dùng kế khích tướng, ta luôn không thiếu đảm lượng. Nhưng đề nghị của Nhậm hậu đúng là một kiểu kỳ binh, sẽ làm Lý Thục Trang phải tính toán lại với ta."
Nhậm Thanh Thị vui mừng nói: "Tam ca đồng ý rồi."
Hai mắt Đồ Phụng Tam bừng bừng sát cơ, trầm giọng: "Chỉ nghĩ tới Hoàn Huyền thì dù chỉ có một cơ hội ta cũng phải toàn lực tranh thủ. Cứ quyết định như thế đi!"
Yến Phi cười: "Đấu văn không được thì sẽ đấu võ. Chúng ta và Ma môn không còn gì hay mà nói nữa rồi."
/586
|