- Nó…Nó…Nó…-Tôi chết trân không nói thành lời. Ngân Châu thì há hốc miệng không nói được một câu. Bởi vì người xuất hiện chính là…Hồ Lam Như!!!!!!!!
- Cô ta…
- Mấy người bất ngờ hả??? Hả???-Nó thản nhiên. Sau đó thì quay qua chủ nhà, cười nói.- Cảm ơn vì đã thông báo, Linh!
- HẢ??????
Hóa ra…là có sắp xếp ư???
- Nè!!! Lam Như! Bọn này đi đâu, cô có nhớ nhung chúng tôi quá thì cũng đợi khi tụi tôi kết thúc chuyến đi này rồi hãy làm phiền! Nhé???-Cổ Ngân Châu là người đầu tiên khôi phục lại trạng thái ban đầu. Từ sau khi biết Lam Như là người đẩy tôi xuống cầu thang, nó giống như là muốn đích thân nguyền rủa mười tám đời dòng họ nhà cô ta í! Xui xẻo, hôm nay lại có tấm bia cho Ngân Châu luyện thanh rồi nè!!! Haizzz…
- Chúng ta không thân không thích, không thù không oán, sớm cút đi!!!!!!!!-Lam Như vẫn chưa biết mình đang giáp mặt với “sư tử cái” nên oang oang.
- CÁI GÌ???????? Mày có bệnh hả??? Tự nhiên bước vô đây mà còn la hét, tao điện 113 tới áp đảo mày đi bây giờ!!!-Ngân Châu nổi sùng. Đổi cách xưng hô và đổi luôn tư thế. Ban đầu thì ngồi trên giường, tay còn ôm gấu bông còn bây giờ thì đứng phắt lên giường, tay chống hông hùng hổ la hét.
- Cô đến gặp bọn tôi có gì không???-Tôi có dự cảm chẳng lành, ăn nói hòa nhã một chút. “1 điều nhịn, 9 điều lành” mà!!!
- Ban đầu…thì tôi á, chỉ định “xử” mình cô thôi, không ngờ có con vịt này thích làm ma nữ nên…-Nó nói, dáng vẻ như là đang bố thí cho chúng tôi vậy. Tôi nhịn không được cũng cáu luôn:
- IM!!!!!!!! Đúng là cái thứ mặt dày như mặt lộ. Bị Thế Ưu mắng cho một trận, bị giáng chức, bị người khác nói xấu mà không biết nhục!...
- Không-biết-nhục!!!-Ngân Châu nói.
- Còn nữa! Mặt thì xấu như con gấu, à không, con gấu cũng dễ thương nha! À! Xấu như con cá sấu. Cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga. Quỷ sứ mà mơ làm thiên thần. Phù thủy mà thích làm công chúa!!!! HỨ!!!!!!!!!!!!!! Mơ tưởng!
- Mơ tưởng!!!!-Ngân Châu nhại lại.
- Tụi bây…tụi bây…-Nó lắp bắp. Tôi cắt ngang:
- Cái gì? Hả??? Còn không biết nhục lại vác mặt đến đây nói khùng nói điên. Tôi cho cô biết nhá!!! Tôi có võ à!!! Cô mà thích chết, tôi cho cô chết thiệt đó!!!-Tôi nổi điên nói một câu tiến tới một bước. Cuối cùng dùng sức bẻ tay nghe "rắc" một cái.
- Mày…mày…
- Mày cái gì??? Biến đi!!!-Ngân Châu hò hét. Xông tới đẩy phắt nó ra ngoài rồi đóng cửa, khóa trái, đẩy bàn,ghế,vv..chặn cửa lại.
Phù!!! Hết hồn!!!!
- Bà hay quá!!! Tôi ngưỡng mộ ghê! Bà có võ hả???-Ngân Châu thao láo hai mắt nhìn tôi ngưỡng mộ hết cỡ.
- Huhu…-Tôi òa khóc, tay tôi, tay tôi…
- HẢ???? Bà…sao vậy???
- Tay tôi…bị trật rồi a!!!! Oaaaaa!!!!!!
- GÌ??????
Mặt nó hiển thị rõ ràng hai chữ “thất vọng”. Hix! Đau quá!!!!
- Bà thiệt là…Không được thì đừng có cố. Cố quá thành ra quá cố nè, thấy chưa???-Cổ Ngân Châu vừa đỡ tôi từ trạm xá về vừa cằn nhằn liên miên.
- Hừ! Tôi không làm vậy…tụi mình có thoát được không??? Xàm!!!!
Tôi hi sinh oan uổng như vậy mà nó còn sỉ vả tôi ư???
- Xí!!! Mà…bộ bà cướp mộ tổ tiên nhà nó hay sao mà nó căm hận bà quá vậy??? Hả???
- Haizzz…Nói bà cũng không hiểu đâu!!!
- Bà không nói lấy gì tôi hiểu!!! Hứ!!!
- Tôi…Oẹ!
Tôi đang định vặn lại mấy câu cho bõ tức thì đột nhiên có cảm giác một chất lỏng chua chua sắp trào ra…
- Hiểu Nguyệt??? Nguyệt??? Bà chạy đi đâu vậy??? Không sao chứ??? Ê!!!!!!!
Mặc xác Cổ Ngân Châu phía sau la muốn rách cả màng nhỉ, tôi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy trối chết về hướng toilet.
WC nữ đâu??? Ở đâu??? Ở đâu nhỉ???
Binh!!!
Tôi luống cuống, va thẳng vào một bóng người. OH-MY-GOD!!!! Là…là…Nghiêm Vĩ?!
Tôi shock vô đối, ói thẳng ra sàn luôn!!! T___T
- Nhìn thấy anh em bất ngờ thế hả???-Hắn ta còn giở giọng thân ái nữa mới kinh chứ!!!
- Phải! Bất ngờ muốn ói luôn nè!!! Ờ, mà sao anh xuất hiện ở đây vậy? Là lao công ở đây hả???
- …!!! Linh Nguyệt, có ai nói rằng em rất độc miệng chưa hả???
- Chưa!!! Ờ, mà sao anh gọi tôi là....
Tôi định nói giữa chừng nhưng ngừng lại vì sực nhớ chính mình đã “đào tạo” ra cái tên kỳ cục ấy chứ còn gì nữa! Aizzz… Vừa lúc đó Cổ Ngân Châu chạy ù tới.
- Nguyệt! Bà ổn chứ? Sao khi không lại ói vậy? Hả???
- Tôi không sao hết á!!! Chỉ thấy hơi…mệt thôi!
- Hay tôi đưa bà vô khám lại lần nữa cho chắc ăn nha?!
- Thôi khỏi!!! Tôi…không sao đâu!!!
- Thiệt không đó?!
- Ừm!
- Nguyệt? Tay em bị gì thế???
- Ờ…Bị té!
- Hồi nào??? Bà là bị…
- Êeeeeeeeeeeeeee!!!!!!!!!-Tôi ngân giọng cảnh cáo nó. Bộ muốn tôi nhục chết hay sao mà kể vậy trời???
- Sao em bất cẩn thế này?! Để anh…
- Thôi bye anh!
Hắn ta mới đưa tay ra, chưa kịp chạm vào một milimet nào trên tay tôi đã bị tôi khước từ, dùng tay còn nguyên vẹn kia mà kéo Ngân Châu ra khỏi chỗ đó!!!
***************Sunflower
[Honey!!!!]
- Anh!
[Em có khỏe không?]
-…Ơ…Hơ hơ…Khỏe!!! Khỏe chứ!!!
[Ừ!!! Nhớ về sớm nhé!!! Còn nữa, ở nhà đồ dơ chất sắp đè anh chết ngạt rồi, mau mau về giặt nhé!!!]
Tưởng tôi là ai??? Ôsin ư??? Không dám đâu nha!!! Được, đã vậy Nhất Hiểu Nguyệt này sẽ biệt tăm luôn, cho đống đồ ấy đè chết anh cho rồi!!! Hứ!!!
Đi băng bó thì gặp Nghiêm Vĩ, đi về thì gặp Thế Ưu. Kiểu nào cũng hết sống!!! Huhu…Tự nhiên bây giờ tôi nhớ mẹ tôi quá à!!!
- Chồng bà hả???
- ỪM!
- Sao…bà có vẻ bực mình quá vậy???
- Bà nghĩ thử xem, có ai như hắn không? Cứ tưởng là lâu lâu lương tâm trỗi dậy, ai ngờ…kêu tôi về giặt đồ!!! Hứ!!!
- Èo!!! Thảm nhỉ???
- Nhưng bà cũng không thể về!
- Tại sao???-Tôi trừng mắt!!!
- Tay bà kìa! Về được không???
- Ờ nhỉ! Haizzz…Số đen như nhọ nồi í!!!-Tôi than vãn, tự thấy thương cho số phận của mình. Ngân Châu đi tắm, khoảng 1 phút sau thì yahoo của nó hiển thị một tin nhắn tới từ…Lion???
- Ê...-Tôi định gọi nó kiểm mail nhưng ý nghĩ muốn trêu nó làm tôi sượng lại một chút. Tôi phóng lên lap của nó, kiểm mail.
Lion: "Đang ở đâu???"
Ai mà hách dịch vậy nhỉ??? Mail mà cũng không có chủ ngữ nữa. Dốt văn!!!
Candy: "... *Biểu tượng ngơ ngác* "
Tôi thay nó chat.
Lion: "Mau trở về đây!!!"
Candy: "Tên đầu heo ngu si, không phải óc người kia!!! Mi nói chuyện đàng hoàng tử tế không được hay sao hả??? Hả???"
Tôi phang lại một tràng. Thiệt là bực mình quá đêêêêêê!!!
Lion: "Hôm nay ăn phải gan hùm hay sao mà dám ăn nói thế hả???"
Candy: "Mi bộ là ba má ta hay sao mà ta phải sợ. Tốt nhất đừng để ta thấy mặt mũi mi không ta liền chém, chém và chém cho mi tiêu đời luôn! Hứ!!!"
Dứt lời, tôi liền thoát ra. Vừa lúc đó thì Ngân Châu cũng bước ra.
**************Sunflower
- Hồi nãy bà kêu tôi chi vậy???
- Đâu...đâu có gì!!! Hihi!!!
- Quái! Sao không gửi tin đến vậy ta???-Cổ Ngân Châu vừa kiểm tra mail vừa gãi gãi đầu thắc mắc.
- Ờm!!! Ngân Châu, tôi thấy có nick Lion onl kìa. Là ai thế??? Hử???
- Tên khốn kia đấy!!!
- Ai??? Tiêu Duẫn?
- Ừm!!! Đúng vậy!!!
- HẢ???????????? Vậy...vậy...vậy đó là...là...là chồng của bà!!! Mà...tôi...tôi...
- Bà làm gì mà như mới tập nói vậy hả???
Chết rồi!!! Xui quá đi mất!!! Xui xẻo!!! Hix! Như vậy sẽ có đứa chết thảm rồi!!! Thôi kệ, vụ này ém được bao lâu cứ ém luôn đi.
- Không có gì! Hề hề!!!
- Ờ...
- Bà...có...hay bị tên ấy...bắt nạt không?
Tôi lưỡng lự hỏi. Nó đang kiểm mail đột nhiên khựng lại, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị nó nhìn đến run lẩy bẩy. Một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống...
- Cô ta…
- Mấy người bất ngờ hả??? Hả???-Nó thản nhiên. Sau đó thì quay qua chủ nhà, cười nói.- Cảm ơn vì đã thông báo, Linh!
- HẢ??????
Hóa ra…là có sắp xếp ư???
- Nè!!! Lam Như! Bọn này đi đâu, cô có nhớ nhung chúng tôi quá thì cũng đợi khi tụi tôi kết thúc chuyến đi này rồi hãy làm phiền! Nhé???-Cổ Ngân Châu là người đầu tiên khôi phục lại trạng thái ban đầu. Từ sau khi biết Lam Như là người đẩy tôi xuống cầu thang, nó giống như là muốn đích thân nguyền rủa mười tám đời dòng họ nhà cô ta í! Xui xẻo, hôm nay lại có tấm bia cho Ngân Châu luyện thanh rồi nè!!! Haizzz…
- Chúng ta không thân không thích, không thù không oán, sớm cút đi!!!!!!!!-Lam Như vẫn chưa biết mình đang giáp mặt với “sư tử cái” nên oang oang.
- CÁI GÌ???????? Mày có bệnh hả??? Tự nhiên bước vô đây mà còn la hét, tao điện 113 tới áp đảo mày đi bây giờ!!!-Ngân Châu nổi sùng. Đổi cách xưng hô và đổi luôn tư thế. Ban đầu thì ngồi trên giường, tay còn ôm gấu bông còn bây giờ thì đứng phắt lên giường, tay chống hông hùng hổ la hét.
- Cô đến gặp bọn tôi có gì không???-Tôi có dự cảm chẳng lành, ăn nói hòa nhã một chút. “1 điều nhịn, 9 điều lành” mà!!!
- Ban đầu…thì tôi á, chỉ định “xử” mình cô thôi, không ngờ có con vịt này thích làm ma nữ nên…-Nó nói, dáng vẻ như là đang bố thí cho chúng tôi vậy. Tôi nhịn không được cũng cáu luôn:
- IM!!!!!!!! Đúng là cái thứ mặt dày như mặt lộ. Bị Thế Ưu mắng cho một trận, bị giáng chức, bị người khác nói xấu mà không biết nhục!...
- Không-biết-nhục!!!-Ngân Châu nói.
- Còn nữa! Mặt thì xấu như con gấu, à không, con gấu cũng dễ thương nha! À! Xấu như con cá sấu. Cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga. Quỷ sứ mà mơ làm thiên thần. Phù thủy mà thích làm công chúa!!!! HỨ!!!!!!!!!!!!!! Mơ tưởng!
- Mơ tưởng!!!!-Ngân Châu nhại lại.
- Tụi bây…tụi bây…-Nó lắp bắp. Tôi cắt ngang:
- Cái gì? Hả??? Còn không biết nhục lại vác mặt đến đây nói khùng nói điên. Tôi cho cô biết nhá!!! Tôi có võ à!!! Cô mà thích chết, tôi cho cô chết thiệt đó!!!-Tôi nổi điên nói một câu tiến tới một bước. Cuối cùng dùng sức bẻ tay nghe "rắc" một cái.
- Mày…mày…
- Mày cái gì??? Biến đi!!!-Ngân Châu hò hét. Xông tới đẩy phắt nó ra ngoài rồi đóng cửa, khóa trái, đẩy bàn,ghế,vv..chặn cửa lại.
Phù!!! Hết hồn!!!!
- Bà hay quá!!! Tôi ngưỡng mộ ghê! Bà có võ hả???-Ngân Châu thao láo hai mắt nhìn tôi ngưỡng mộ hết cỡ.
- Huhu…-Tôi òa khóc, tay tôi, tay tôi…
- HẢ???? Bà…sao vậy???
- Tay tôi…bị trật rồi a!!!! Oaaaaa!!!!!!
- GÌ??????
Mặt nó hiển thị rõ ràng hai chữ “thất vọng”. Hix! Đau quá!!!!
- Bà thiệt là…Không được thì đừng có cố. Cố quá thành ra quá cố nè, thấy chưa???-Cổ Ngân Châu vừa đỡ tôi từ trạm xá về vừa cằn nhằn liên miên.
- Hừ! Tôi không làm vậy…tụi mình có thoát được không??? Xàm!!!!
Tôi hi sinh oan uổng như vậy mà nó còn sỉ vả tôi ư???
- Xí!!! Mà…bộ bà cướp mộ tổ tiên nhà nó hay sao mà nó căm hận bà quá vậy??? Hả???
- Haizzz…Nói bà cũng không hiểu đâu!!!
- Bà không nói lấy gì tôi hiểu!!! Hứ!!!
- Tôi…Oẹ!
Tôi đang định vặn lại mấy câu cho bõ tức thì đột nhiên có cảm giác một chất lỏng chua chua sắp trào ra…
- Hiểu Nguyệt??? Nguyệt??? Bà chạy đi đâu vậy??? Không sao chứ??? Ê!!!!!!!
Mặc xác Cổ Ngân Châu phía sau la muốn rách cả màng nhỉ, tôi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy trối chết về hướng toilet.
WC nữ đâu??? Ở đâu??? Ở đâu nhỉ???
Binh!!!
Tôi luống cuống, va thẳng vào một bóng người. OH-MY-GOD!!!! Là…là…Nghiêm Vĩ?!
Tôi shock vô đối, ói thẳng ra sàn luôn!!! T___T
- Nhìn thấy anh em bất ngờ thế hả???-Hắn ta còn giở giọng thân ái nữa mới kinh chứ!!!
- Phải! Bất ngờ muốn ói luôn nè!!! Ờ, mà sao anh xuất hiện ở đây vậy? Là lao công ở đây hả???
- …!!! Linh Nguyệt, có ai nói rằng em rất độc miệng chưa hả???
- Chưa!!! Ờ, mà sao anh gọi tôi là....
Tôi định nói giữa chừng nhưng ngừng lại vì sực nhớ chính mình đã “đào tạo” ra cái tên kỳ cục ấy chứ còn gì nữa! Aizzz… Vừa lúc đó Cổ Ngân Châu chạy ù tới.
- Nguyệt! Bà ổn chứ? Sao khi không lại ói vậy? Hả???
- Tôi không sao hết á!!! Chỉ thấy hơi…mệt thôi!
- Hay tôi đưa bà vô khám lại lần nữa cho chắc ăn nha?!
- Thôi khỏi!!! Tôi…không sao đâu!!!
- Thiệt không đó?!
- Ừm!
- Nguyệt? Tay em bị gì thế???
- Ờ…Bị té!
- Hồi nào??? Bà là bị…
- Êeeeeeeeeeeeeee!!!!!!!!!-Tôi ngân giọng cảnh cáo nó. Bộ muốn tôi nhục chết hay sao mà kể vậy trời???
- Sao em bất cẩn thế này?! Để anh…
- Thôi bye anh!
Hắn ta mới đưa tay ra, chưa kịp chạm vào một milimet nào trên tay tôi đã bị tôi khước từ, dùng tay còn nguyên vẹn kia mà kéo Ngân Châu ra khỏi chỗ đó!!!
***************Sunflower
[Honey!!!!]
- Anh!
[Em có khỏe không?]
-…Ơ…Hơ hơ…Khỏe!!! Khỏe chứ!!!
[Ừ!!! Nhớ về sớm nhé!!! Còn nữa, ở nhà đồ dơ chất sắp đè anh chết ngạt rồi, mau mau về giặt nhé!!!]
Tưởng tôi là ai??? Ôsin ư??? Không dám đâu nha!!! Được, đã vậy Nhất Hiểu Nguyệt này sẽ biệt tăm luôn, cho đống đồ ấy đè chết anh cho rồi!!! Hứ!!!
Đi băng bó thì gặp Nghiêm Vĩ, đi về thì gặp Thế Ưu. Kiểu nào cũng hết sống!!! Huhu…Tự nhiên bây giờ tôi nhớ mẹ tôi quá à!!!
- Chồng bà hả???
- ỪM!
- Sao…bà có vẻ bực mình quá vậy???
- Bà nghĩ thử xem, có ai như hắn không? Cứ tưởng là lâu lâu lương tâm trỗi dậy, ai ngờ…kêu tôi về giặt đồ!!! Hứ!!!
- Èo!!! Thảm nhỉ???
- Nhưng bà cũng không thể về!
- Tại sao???-Tôi trừng mắt!!!
- Tay bà kìa! Về được không???
- Ờ nhỉ! Haizzz…Số đen như nhọ nồi í!!!-Tôi than vãn, tự thấy thương cho số phận của mình. Ngân Châu đi tắm, khoảng 1 phút sau thì yahoo của nó hiển thị một tin nhắn tới từ…Lion???
- Ê...-Tôi định gọi nó kiểm mail nhưng ý nghĩ muốn trêu nó làm tôi sượng lại một chút. Tôi phóng lên lap của nó, kiểm mail.
Lion: "Đang ở đâu???"
Ai mà hách dịch vậy nhỉ??? Mail mà cũng không có chủ ngữ nữa. Dốt văn!!!
Candy: "... *Biểu tượng ngơ ngác* "
Tôi thay nó chat.
Lion: "Mau trở về đây!!!"
Candy: "Tên đầu heo ngu si, không phải óc người kia!!! Mi nói chuyện đàng hoàng tử tế không được hay sao hả??? Hả???"
Tôi phang lại một tràng. Thiệt là bực mình quá đêêêêêê!!!
Lion: "Hôm nay ăn phải gan hùm hay sao mà dám ăn nói thế hả???"
Candy: "Mi bộ là ba má ta hay sao mà ta phải sợ. Tốt nhất đừng để ta thấy mặt mũi mi không ta liền chém, chém và chém cho mi tiêu đời luôn! Hứ!!!"
Dứt lời, tôi liền thoát ra. Vừa lúc đó thì Ngân Châu cũng bước ra.
**************Sunflower
- Hồi nãy bà kêu tôi chi vậy???
- Đâu...đâu có gì!!! Hihi!!!
- Quái! Sao không gửi tin đến vậy ta???-Cổ Ngân Châu vừa kiểm tra mail vừa gãi gãi đầu thắc mắc.
- Ờm!!! Ngân Châu, tôi thấy có nick Lion onl kìa. Là ai thế??? Hử???
- Tên khốn kia đấy!!!
- Ai??? Tiêu Duẫn?
- Ừm!!! Đúng vậy!!!
- HẢ???????????? Vậy...vậy...vậy đó là...là...là chồng của bà!!! Mà...tôi...tôi...
- Bà làm gì mà như mới tập nói vậy hả???
Chết rồi!!! Xui quá đi mất!!! Xui xẻo!!! Hix! Như vậy sẽ có đứa chết thảm rồi!!! Thôi kệ, vụ này ém được bao lâu cứ ém luôn đi.
- Không có gì! Hề hề!!!
- Ờ...
- Bà...có...hay bị tên ấy...bắt nạt không?
Tôi lưỡng lự hỏi. Nó đang kiểm mail đột nhiên khựng lại, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị nó nhìn đến run lẩy bẩy. Một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống...
/48
|