Cổ Ngân Châu nhìn tôi chằm chằm, ít giây sau liền ngồi phịch xuống ghế. Gương mặt thì...e hèm...rất giống mấy con cún bị bỏ rơi!
- Ê?!-Tôi khều khều. Nó nói với cái giọng than trời trách đất:
- Haizzz...Không mới là lạ đó!
- Gì??? Bà dữ dằn thế mà còn bị hắn ta đè đầu cưỡi cổ ư??? Bà, nhất định phải quyết liệt chống trả lại cho tôi!!!!-Tôi khí thế hừng hực khuyên nhủ nó. Nó lườm tôi một cái sắc như dao lam:
- Hahaha...Nghe mà muốn cười ghê!!! Bà dám quyết liệt chống trả với "anh-Thế-Ưu" của bà không??? Hử???
Ơ...Ơ...Chuyện này...này...
- Sao lại gộp hai cái này lại làm một chứ???-Tôi quê độ, mặt đỏ bừng bừng, cố gắng chống chế để giữ chút sỉ diện cỏn con cho bản thân.
- Hay quá ha!!! Biết nói không à!!! Làm được không mà cứ hò hét? Hứ!
- Tôi...tôi...
Ting...Email của nó lại tới, là từ Lion.
***************Sunflower
Lion: "Em giỏi lắm Ngân Châu!!! Rồi em đừng có hối hận với những gì mình đã nói!!!"
- Ủa???? Mình có làm gì đâu trời???-Ngân Châu thắc mắc. Tôi thật hận vì bản thân không thể thu nhỏ lại như là Doraemon mini. Huhu!!!
Nếu không phải tại tôi táy máy tay chân thì bây giờ chắc nó không đau thương thế này!
Candy: "Anh lại lên cơn sao???"
Lion: "Cổ-Ngân-Châu!!!!! Chuẩn bị sẵn bài văn phúng điếu đi là vừa!!!!!!!!"
- Hả??? Tôi...Tôi...-Ngân Châu lắp ba lắp bắp.
- Ngân Châu! Bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì cứ trăn trối ra hết đi, tôi nhất định sẽ giúp bà làm tới nơi tới chốn. Kiếp sau chúng ta sẽ lại là bạn bè thân thiết của nhau!!!
Hix! Không cứu nó khỏi kiếp nạn này thì chi bằng nghe nó hấp hối đi.
Trong đầu tôi ẩn ẩn hiện hiện những cực hình tàn bạo nhất...
Là ngủ giường đinh???
Là căng tay phơi nắng 3 ngày liền???
Là ngăm nước cho đến khi da dẻ trắng bạch, nhăn nheo như cụ bà 80, 90 tuổi???
Hay...là ân ân ái ái cho đến chết???
Yá!!! Huhu...Tôi hại bà rồi Ngân Châu ơi!!!! Oaoaoa...Tôi hối hận quá!!!! Hối hận quá!!!
- Ê?!-Tôi khều khều. Nó nói với cái giọng than trời trách đất:
- Haizzz...Không mới là lạ đó!
- Gì??? Bà dữ dằn thế mà còn bị hắn ta đè đầu cưỡi cổ ư??? Bà, nhất định phải quyết liệt chống trả lại cho tôi!!!!-Tôi khí thế hừng hực khuyên nhủ nó. Nó lườm tôi một cái sắc như dao lam:
- Hahaha...Nghe mà muốn cười ghê!!! Bà dám quyết liệt chống trả với "anh-Thế-Ưu" của bà không??? Hử???
Ơ...Ơ...Chuyện này...này...
- Sao lại gộp hai cái này lại làm một chứ???-Tôi quê độ, mặt đỏ bừng bừng, cố gắng chống chế để giữ chút sỉ diện cỏn con cho bản thân.
- Hay quá ha!!! Biết nói không à!!! Làm được không mà cứ hò hét? Hứ!
- Tôi...tôi...
Ting...Email của nó lại tới, là từ Lion.
***************Sunflower
Lion: "Em giỏi lắm Ngân Châu!!! Rồi em đừng có hối hận với những gì mình đã nói!!!"
- Ủa???? Mình có làm gì đâu trời???-Ngân Châu thắc mắc. Tôi thật hận vì bản thân không thể thu nhỏ lại như là Doraemon mini. Huhu!!!
Nếu không phải tại tôi táy máy tay chân thì bây giờ chắc nó không đau thương thế này!
Candy: "Anh lại lên cơn sao???"
Lion: "Cổ-Ngân-Châu!!!!! Chuẩn bị sẵn bài văn phúng điếu đi là vừa!!!!!!!!"
- Hả??? Tôi...Tôi...-Ngân Châu lắp ba lắp bắp.
- Ngân Châu! Bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì cứ trăn trối ra hết đi, tôi nhất định sẽ giúp bà làm tới nơi tới chốn. Kiếp sau chúng ta sẽ lại là bạn bè thân thiết của nhau!!!
Hix! Không cứu nó khỏi kiếp nạn này thì chi bằng nghe nó hấp hối đi.
Trong đầu tôi ẩn ẩn hiện hiện những cực hình tàn bạo nhất...
Là ngủ giường đinh???
Là căng tay phơi nắng 3 ngày liền???
Là ngăm nước cho đến khi da dẻ trắng bạch, nhăn nheo như cụ bà 80, 90 tuổi???
Hay...là ân ân ái ái cho đến chết???
Yá!!! Huhu...Tôi hại bà rồi Ngân Châu ơi!!!! Oaoaoa...Tôi hối hận quá!!!! Hối hận quá!!!
/48
|