Tiếng trống nổ lớn trên mặt sông, hai đội quân ở trên mặt sông chém giết, đây là lần đầu tiên thuỷ quân Giang Đông xuất hiện, binh lính tác chiến hung mãnh, ở trên mặt sông bao vây tiêu diệt thuyền địch, khi thì phân công nhau tác chiến, linh hoạt tự động, biểu hiện ra sự hùng mạnh tự tin và trình độ tác chiến cao siêu.
Nhìn chiến thuyền của quân Tào, tuy rằng cũng không quá kém, cũng có thể sắp trận hình, ở trên độ linh hoạt và phối hợp tác chiến thì không bằng thuỷ quân Giang Đông.
Không đến nửa canh giờ, chiến thuyền quân Tào liền dần dần rơi xuống thế hạ phong, chỉ có lực chống đỡ mà không còn sức đánh trả, từng chiếc từng chiếc thuyền bị đánh chìm, năm mươi thuyền chiến chỉ còn lại có hơn ba mươi thuyền, mà thuỷ quân Giang Đông chỉ có một con thuyền chiến bị đắm, thực lực hai quân kém khá xa.
Lúc này, Trương Doãn thấy tình thế không ổn, nếu toàn quân bị diệt sẽ ảnh hưởng đến lòng quân, y lập tức chạy đến trước mặt Tào Tháo vội la lên:
- Thừa tướng, đề nghị gõ kẻng thu binh!
- Nói bậy!
Tào Tháo hung hăng trừng mắt nhìn y:
- Ai dám gõ kẻng thu binh!
Trương Doãn sợ tới mức không dám hé răng lần nữa, Tào Tháo hét lớn một tiếng:
- Nổi trống nổi trống trợ uy cho ta!
Thủy trại nổi tiếng trống lớn, khích lệ chiến thuyền tiếp tục tác chiến, lúc này, cửa tây thủy trại quân Tào đang lặng lẽ mở, hai mươi mấy thuyền lớn ngàn thạch đang được phó tướng thuỷ quân Thái Hòa dẫn xuống, từ trong đại doanh nối đuôi nhau ra, vượt qua chiến trường, chiến thuyền mãnh liệt đi tới chiến thuyền của Chu Du.
Mặc dù Trương Nam và Tiêu Xúc đang ở trên Hoàng Hà dẫn thuyền quân Viên Thiệu, nhưng bọn họ không có kinh nghiệm giao chiến với thủy quân Giang Đông hoặc thuỷ quân Giang Hạ, rõ ràng thực lực không đủ, bị quân Giang Đông giết liên tiếp bại lui.
Tuy nhiên hai người nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Tào Tháo, tuy rằng bại lui, nhưng không có bại về hướng đại doanh, mà là bại lui xuôi dòng về hướng đông, quân Giang Đông không ngừng đuổi theo, Hoàng Cái đã phát hiện bố trí trọng binh cung nỏ và thạch pháo của thủy trại quân Tào, y vốn không có khả năng đánh vào thủy trại.
Như vậy chỉ có thể toàn diệt đội thuyền này của quân Tào liền có thể phấn chấn quân uy Giang Đông, Hoàng Cái hạ lệnh đuổi theo con thuyền, cần phải tiêu diệt toàn bộ chiến thuyền quân Tào.
Đây là từ lời nói của Trương Cơ biết được nhược điểm của thủy quân Giang Đông, bọn họ là vì tranh đoạt danh dự mà tới khiêu chiến trước, ham muốn tranh đoạt thành tích vô cùng mãnh liệt, dưới tình huống như vậy, thường thường quân Giang Đông sẽ mất đi lý trí phán đoán, nóng lòng cầu thắng, không dễ dàng chịu lui lại.
Trương Nam và Tiêu Xúc đương nhiên sẽ bị bại liên tiếp vì không địch lại quân Giang Đông, nhưng về phương diện khác, cảm giác không phải là một kế dụ binh.
Lúc này chiến thuyền quân Tào càng ngày càng cảm thấy hao sức, thực lực của song phương kém quá lớn, bọn họ đã duy trì không được, nhưng lại không dám tự tiện lui về.
Đang lúc nguy cấp, bỗng nhiên Tiêu Xúc nghe thấy tiếng trống lớn trong trại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy hơn mười thuyền chiến đi về hướng nam, y lập tức nhẹ nhàng thở ra, liều mạng phất tay la lớn:
- Nhằm vào quân địch! Nhằm vào!
Đúng lúc này, một chiến thuyền xuất hiện ngay bên cạnh y, trên đầu thuyền tay Hoàng Cái cầm cung tiễn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tiêu Xúc, y đã sớm nhìn chằm chằm chủ tướng quân địch, lúc này y thấy tướng địch liều mạng hô to, quên cả phòng ngự.
Hoàng Cái lập tức bắt lấy cơ hội này, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn về phía tướng địch, Tiêu Xúc không kịp đề phòng, bị một mũi tên bắn thủng cổ, kêu thảm một tiếng, ngã vào trong Trường Giang.
Sớm có hai gã quân Giang Đông nhảy vào trong sông, cắt lấy đầu Tiêu Xúc, ném mạnh lên thuyền, Hoàng Cái giật tóc, nhìn gương mặt này, y không kìm nổi cười to.
Nhưng vào lúc này, binh lính phía sau hô to:
- Hoàng Tướng quân, chiến thuyền đô đốc nguy cấp!
Hoàng Cái vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai mươi mấy chiến thuyền cỡ lớn của Tào Tháo đang ở truy kích thuyền đô đốc đang ngồi, y lại nhìn tình hình chung quanh, lập tức chấn động, từ thủy trại quân Tào có gần trăm thuyền tốc độ, từ phía bắc vây quanh bọn họ, phía đông tất cả bị ba mươi mấy thuyền bại cuốn lấy, phía tây là thủy trại Quân Tào, hơn vạn cung nỏ thủ sẵn sàng đón quân địch, phía nam còn lại hai mươi mấy thuyền lớn Quân Tào.
Hoàng Cái bỗng nhiên ý thức mình tự xâm nhập, phạm vào tối kỵ binh gia, lúc này y đã bất chấp lập công phá địch, quát to:
- Lập tức lui lại!
Nhưng đã chậm, Thái Hòa dẫn hai mươi mấy chiến thuyền đuổi không kịp chiến thuyền của Chu Du, quay đầu vây quanh chiến thuyền Hoàng Cái.
Đây là chiến thuật bầy sói, lợi dụng số lượng chiếm ưu thế đến đánh quân Giang Đông, đây cũng là nhược điểm của quân Giang Đông, thích lộ rõ cá nhân anh hùng, làm tốt thì ít mà ham chiến thì nhiều.
Đương nhiên, làm một quan văn và danh y, Trương Cơ không hiểu việc này, nhưng làm chủ soái có kinh nghiệm cùng với quân Giang Đông bách chiến, Lưu Cảnh hiểu rõ nhược điểm quân Giang Đông hơn bất kỳ ai, lợi dụng Tào Tháo để giáo huấn quân Giang Đông một chút, do đó nắm giữ quyền chủ đạo liên quân, cớ sao không làm?
Đội thuyền của Hoàng Cái bị chiến thuyền Quân Tào vây quanh bốn phương tám hướng, thuyền lớn Quân Tào từ trên cao nhìn xuống, mũi tên như mưa, binh lính Giang Đông đều trúng tên rơi xuống hồ, binh lính còn lại bị đè vào khoang thuyền.
Lúc này, từng hũ dầu hỏa lớn từ trên thuyền đổ xuống, ném vào chiến thuyền Giang Đông, đập nát một vùng, dầu hỏa chảy đầy trên thuyền, một mũi tên lửa bắn vào chiến thuyền Giang Đông, lửa đỏ lập tức bay lên không, lửa hừng hực bốc cháy lên.
Ánh mắt Hoàng Cái đã đỏ ngầu, chiến thuyền của y đã phá vây, nhưng năm chiến thuyền phía sau, một thuyền chiến cũng không đi ra, Hoàng Cái gấp đến độ rống to:
- Quay lại giết cho ta!
Thân binh của y đều ôm lấy y khóc:
- Tướng quân, không thể quay lại nữa, quay lại chắc chắn chết.
Hoàng Cái thấy từng chiến thuyền bị cháy, cả binh lính Giang Đông cũng bị thiêu, kêu thảm thiết rơi xuống nước, hoặc bị mũi tên bắn chết ở đầu thuyền, y đau khổ nhắm mắt lại, hung hăng một quyền đánh lên boong thuyền.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn từ phía xa vọt tới, hung hăng đánh vào chiến thuyền Hoàng Cái, chỉ nghe thấy tiếng động, thân tàu bị vỡ, hơn mười binh lính rơi xuống nước, Hoàng Cái cũng bị rơi xuống sông.
Một hồi chiến thuật bầy sói kinh điển, tính cả thuyền con của Hoàng Cái, toàn bộ ba mươi chiến thuyền Giang Đông bị diệt, trên dưới Quân Tào lập tức hoan hô, tiếng hoan hô vang vọng đến tận mây, đây là thắng lợi đầu tiên của bọn họ.
Nhưng Tào Tháo lại không cười đứng dậy, chiến thắng quân Giang Đông, phá vỡ nỗi sợ hãi của quân đội phương bắc với thủy quân Giang Đông bất khả chiến bại đơn giản như vậy sao.
Nhưng sách lược đơn giản như vậy là quân Giang Hạ nói cho lão biết, Tào Tháo có một loại cảm giác thân như diều giấy, cảm giác này vô cùng không tốt.
Lúc này, mười mấy tên quân Tào đem Hoàng Cái bị bắt đi lên, trên thân Hoàng Cái trần trụi, bị dây thừng trói chặt.
- Quỳ xuống!
Mấy tên lính cưỡng ép ấn y quỳ xuống, Hoàng Cái lại tránh thoát cái đẩy của binh lính, đứng thẳng ngửa đầu nhìn trời, không liếc mắt nhìn Tào Tháo lấy một cái.
Nếu là lúc trước, Tào Tháo nhất định sẽ mệnh lệnh cởi bỏ dây thừng, tiến lên tự mình khoác áo, nhưng nhất định phải có một điều kiện tiên quyết, chính là thế lực đối phương sụp đổ, tướng lĩnh bị bắt đã không còn đường đi, Tào Tháo lại hạ mình khoác áo chính là cho mặt mũi, đối phương nhất định sẽ theo bậc thang đầu hàng, tỷ như Viên Thiệu hoặc Lã Bố.
Nhưng không thể người nào cũng đều làm như vậy, làm chuyện không tốt sẽ bị đối phương khinh bỉ, hoặc là quyền đấm cước đá, vậy mình mất mặt rồi, điểm này trong lòng Tào Tháo rất rõ ràng.
Lão biết Hoàng Cái tuyệt sẽ không đầu hàng, cho nên lão cũng không sẽ hạ mình đi chiêu hàng, chỉ lạnh lùng liếc liếc Hoàng Cái một cái, phân phó xung quanh nói:
- Đem nhốt y lại! Về sau xử trí.
Tuy rằng Tào Tháo không muốn khuyên bảo Hoàng Cái đầu hàng, nhưng cũng không muốn giết y, lão sớm nghĩ tới một kế sách phá địch tuyệt diệu, mà Hoàng Cái chính là ngòi nổ cho kế sách tuyệt diệu này.
Trở lại lều lớn, Tào Tháo ngồi một mình trong trướng trầm tư thật lâu, nếu Lưu Cảnh lợi dụng mình đến đả kích quân Giang Đông, vậy đã nói lên giữa quân Giang Đông và Giang Hạ cũng không phối hợp ăn ý như trong tưởng tượng, trái lại, giữa bọn họ tồn tại một loại mâu thuẫn khó có thể nói hết, kỳ thật Tào Tháo cũng biết rõ mâu thuẫn này là gì, nhìn thấu một chút, chính là ích lợi.
Nếu như lão có thể đem mâu thuẫn này lợi dụng triệt để, dẫn phát nội giữa chiến quân Giang Đông và Giang Hạ, có lẽ đây chính là điểm mấu chốt để lão giành thắng lợi.
Lão cần phái một người đi bờ bên kia thực thi kế phản gián, nghĩ vậy, Tào Tháo lập tức lệnh nói:
- Gọi Tưởng Cán tới gặp ta!
Không bao lâu, Tưởng Cán bị mang vào lều lớn, trong lòng của gã vô cùng khiếp sợ, Trương Cơ để lại cho gã tờ giấy, có ý nghĩa Trương Cơ biết trước Thừa tướng sẽ gọi mình, vấn đề là, tại sao Trương Cơ lại biết?
Gã không dám đối diện ánh mắt của Tào Tháo, thi lễ nói:
- Tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo khẽ cười nói:
- Ta nhớ Tử Dực nói qua, ngươi và Chu Du năm đó là là bạn học, quan hệ cá nhân khá tốt, đúng không?
- Hồi bẩm Thừa tướng, đúng là như vậy.
- Như vậy là tốt rồi, ta nghĩ cho ngươi đi tới bờ bên kia, gặp Chu Du một lần, ý Tử Dực như thế nào?
Tưởng Cán lộ vẻ mặt khó xử, sau một lúc lâu nói không ra lời. Trong lòng Tào Tháo có chút không hài lòng, trên mặt lại cười nói:
- Như thế nào, không muốn đi sao?
- Vi thần không phải không muốn đi, chỉ có điều lần trước vi thần đi sứ thất bại, đến nay trong lòng vẫn áy náy, năng lực vi thần có hạn, sợ lại phụ sự phó thác của Thừa tướng.
Tào Tháo mỉm cười:
- Tử Dực có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng, tuy nhiên loại chuyện này là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngươi chỉ cần làm theo lời ta, cho dù làm không tốt cũng không liên quan tới ngươi.
Tưởng Cán mừng rỡ, khom người nói:
- Nguyện san sẻ ưu phiền cùng Thừa tướng!
Tào Tháo gật gật đầu:
- Hôm nay ta bắt được Hoàng Cái, ngươi đi nói cho Chu Du, ta định dùng Hoàng Cái để đổi Mã Diên, trong vòng ba ngày, nếu y không đồng ý đưa Mã Diên tới, ta sẽ dùng Hoàng Cái để tế cờ!
Nhìn chiến thuyền của quân Tào, tuy rằng cũng không quá kém, cũng có thể sắp trận hình, ở trên độ linh hoạt và phối hợp tác chiến thì không bằng thuỷ quân Giang Đông.
Không đến nửa canh giờ, chiến thuyền quân Tào liền dần dần rơi xuống thế hạ phong, chỉ có lực chống đỡ mà không còn sức đánh trả, từng chiếc từng chiếc thuyền bị đánh chìm, năm mươi thuyền chiến chỉ còn lại có hơn ba mươi thuyền, mà thuỷ quân Giang Đông chỉ có một con thuyền chiến bị đắm, thực lực hai quân kém khá xa.
Lúc này, Trương Doãn thấy tình thế không ổn, nếu toàn quân bị diệt sẽ ảnh hưởng đến lòng quân, y lập tức chạy đến trước mặt Tào Tháo vội la lên:
- Thừa tướng, đề nghị gõ kẻng thu binh!
- Nói bậy!
Tào Tháo hung hăng trừng mắt nhìn y:
- Ai dám gõ kẻng thu binh!
Trương Doãn sợ tới mức không dám hé răng lần nữa, Tào Tháo hét lớn một tiếng:
- Nổi trống nổi trống trợ uy cho ta!
Thủy trại nổi tiếng trống lớn, khích lệ chiến thuyền tiếp tục tác chiến, lúc này, cửa tây thủy trại quân Tào đang lặng lẽ mở, hai mươi mấy thuyền lớn ngàn thạch đang được phó tướng thuỷ quân Thái Hòa dẫn xuống, từ trong đại doanh nối đuôi nhau ra, vượt qua chiến trường, chiến thuyền mãnh liệt đi tới chiến thuyền của Chu Du.
Mặc dù Trương Nam và Tiêu Xúc đang ở trên Hoàng Hà dẫn thuyền quân Viên Thiệu, nhưng bọn họ không có kinh nghiệm giao chiến với thủy quân Giang Đông hoặc thuỷ quân Giang Hạ, rõ ràng thực lực không đủ, bị quân Giang Đông giết liên tiếp bại lui.
Tuy nhiên hai người nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Tào Tháo, tuy rằng bại lui, nhưng không có bại về hướng đại doanh, mà là bại lui xuôi dòng về hướng đông, quân Giang Đông không ngừng đuổi theo, Hoàng Cái đã phát hiện bố trí trọng binh cung nỏ và thạch pháo của thủy trại quân Tào, y vốn không có khả năng đánh vào thủy trại.
Như vậy chỉ có thể toàn diệt đội thuyền này của quân Tào liền có thể phấn chấn quân uy Giang Đông, Hoàng Cái hạ lệnh đuổi theo con thuyền, cần phải tiêu diệt toàn bộ chiến thuyền quân Tào.
Đây là từ lời nói của Trương Cơ biết được nhược điểm của thủy quân Giang Đông, bọn họ là vì tranh đoạt danh dự mà tới khiêu chiến trước, ham muốn tranh đoạt thành tích vô cùng mãnh liệt, dưới tình huống như vậy, thường thường quân Giang Đông sẽ mất đi lý trí phán đoán, nóng lòng cầu thắng, không dễ dàng chịu lui lại.
Trương Nam và Tiêu Xúc đương nhiên sẽ bị bại liên tiếp vì không địch lại quân Giang Đông, nhưng về phương diện khác, cảm giác không phải là một kế dụ binh.
Lúc này chiến thuyền quân Tào càng ngày càng cảm thấy hao sức, thực lực của song phương kém quá lớn, bọn họ đã duy trì không được, nhưng lại không dám tự tiện lui về.
Đang lúc nguy cấp, bỗng nhiên Tiêu Xúc nghe thấy tiếng trống lớn trong trại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy hơn mười thuyền chiến đi về hướng nam, y lập tức nhẹ nhàng thở ra, liều mạng phất tay la lớn:
- Nhằm vào quân địch! Nhằm vào!
Đúng lúc này, một chiến thuyền xuất hiện ngay bên cạnh y, trên đầu thuyền tay Hoàng Cái cầm cung tiễn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tiêu Xúc, y đã sớm nhìn chằm chằm chủ tướng quân địch, lúc này y thấy tướng địch liều mạng hô to, quên cả phòng ngự.
Hoàng Cái lập tức bắt lấy cơ hội này, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn về phía tướng địch, Tiêu Xúc không kịp đề phòng, bị một mũi tên bắn thủng cổ, kêu thảm một tiếng, ngã vào trong Trường Giang.
Sớm có hai gã quân Giang Đông nhảy vào trong sông, cắt lấy đầu Tiêu Xúc, ném mạnh lên thuyền, Hoàng Cái giật tóc, nhìn gương mặt này, y không kìm nổi cười to.
Nhưng vào lúc này, binh lính phía sau hô to:
- Hoàng Tướng quân, chiến thuyền đô đốc nguy cấp!
Hoàng Cái vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai mươi mấy chiến thuyền cỡ lớn của Tào Tháo đang ở truy kích thuyền đô đốc đang ngồi, y lại nhìn tình hình chung quanh, lập tức chấn động, từ thủy trại quân Tào có gần trăm thuyền tốc độ, từ phía bắc vây quanh bọn họ, phía đông tất cả bị ba mươi mấy thuyền bại cuốn lấy, phía tây là thủy trại Quân Tào, hơn vạn cung nỏ thủ sẵn sàng đón quân địch, phía nam còn lại hai mươi mấy thuyền lớn Quân Tào.
Hoàng Cái bỗng nhiên ý thức mình tự xâm nhập, phạm vào tối kỵ binh gia, lúc này y đã bất chấp lập công phá địch, quát to:
- Lập tức lui lại!
Nhưng đã chậm, Thái Hòa dẫn hai mươi mấy chiến thuyền đuổi không kịp chiến thuyền của Chu Du, quay đầu vây quanh chiến thuyền Hoàng Cái.
Đây là chiến thuật bầy sói, lợi dụng số lượng chiếm ưu thế đến đánh quân Giang Đông, đây cũng là nhược điểm của quân Giang Đông, thích lộ rõ cá nhân anh hùng, làm tốt thì ít mà ham chiến thì nhiều.
Đương nhiên, làm một quan văn và danh y, Trương Cơ không hiểu việc này, nhưng làm chủ soái có kinh nghiệm cùng với quân Giang Đông bách chiến, Lưu Cảnh hiểu rõ nhược điểm quân Giang Đông hơn bất kỳ ai, lợi dụng Tào Tháo để giáo huấn quân Giang Đông một chút, do đó nắm giữ quyền chủ đạo liên quân, cớ sao không làm?
Đội thuyền của Hoàng Cái bị chiến thuyền Quân Tào vây quanh bốn phương tám hướng, thuyền lớn Quân Tào từ trên cao nhìn xuống, mũi tên như mưa, binh lính Giang Đông đều trúng tên rơi xuống hồ, binh lính còn lại bị đè vào khoang thuyền.
Lúc này, từng hũ dầu hỏa lớn từ trên thuyền đổ xuống, ném vào chiến thuyền Giang Đông, đập nát một vùng, dầu hỏa chảy đầy trên thuyền, một mũi tên lửa bắn vào chiến thuyền Giang Đông, lửa đỏ lập tức bay lên không, lửa hừng hực bốc cháy lên.
Ánh mắt Hoàng Cái đã đỏ ngầu, chiến thuyền của y đã phá vây, nhưng năm chiến thuyền phía sau, một thuyền chiến cũng không đi ra, Hoàng Cái gấp đến độ rống to:
- Quay lại giết cho ta!
Thân binh của y đều ôm lấy y khóc:
- Tướng quân, không thể quay lại nữa, quay lại chắc chắn chết.
Hoàng Cái thấy từng chiến thuyền bị cháy, cả binh lính Giang Đông cũng bị thiêu, kêu thảm thiết rơi xuống nước, hoặc bị mũi tên bắn chết ở đầu thuyền, y đau khổ nhắm mắt lại, hung hăng một quyền đánh lên boong thuyền.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn từ phía xa vọt tới, hung hăng đánh vào chiến thuyền Hoàng Cái, chỉ nghe thấy tiếng động, thân tàu bị vỡ, hơn mười binh lính rơi xuống nước, Hoàng Cái cũng bị rơi xuống sông.
Một hồi chiến thuật bầy sói kinh điển, tính cả thuyền con của Hoàng Cái, toàn bộ ba mươi chiến thuyền Giang Đông bị diệt, trên dưới Quân Tào lập tức hoan hô, tiếng hoan hô vang vọng đến tận mây, đây là thắng lợi đầu tiên của bọn họ.
Nhưng Tào Tháo lại không cười đứng dậy, chiến thắng quân Giang Đông, phá vỡ nỗi sợ hãi của quân đội phương bắc với thủy quân Giang Đông bất khả chiến bại đơn giản như vậy sao.
Nhưng sách lược đơn giản như vậy là quân Giang Hạ nói cho lão biết, Tào Tháo có một loại cảm giác thân như diều giấy, cảm giác này vô cùng không tốt.
Lúc này, mười mấy tên quân Tào đem Hoàng Cái bị bắt đi lên, trên thân Hoàng Cái trần trụi, bị dây thừng trói chặt.
- Quỳ xuống!
Mấy tên lính cưỡng ép ấn y quỳ xuống, Hoàng Cái lại tránh thoát cái đẩy của binh lính, đứng thẳng ngửa đầu nhìn trời, không liếc mắt nhìn Tào Tháo lấy một cái.
Nếu là lúc trước, Tào Tháo nhất định sẽ mệnh lệnh cởi bỏ dây thừng, tiến lên tự mình khoác áo, nhưng nhất định phải có một điều kiện tiên quyết, chính là thế lực đối phương sụp đổ, tướng lĩnh bị bắt đã không còn đường đi, Tào Tháo lại hạ mình khoác áo chính là cho mặt mũi, đối phương nhất định sẽ theo bậc thang đầu hàng, tỷ như Viên Thiệu hoặc Lã Bố.
Nhưng không thể người nào cũng đều làm như vậy, làm chuyện không tốt sẽ bị đối phương khinh bỉ, hoặc là quyền đấm cước đá, vậy mình mất mặt rồi, điểm này trong lòng Tào Tháo rất rõ ràng.
Lão biết Hoàng Cái tuyệt sẽ không đầu hàng, cho nên lão cũng không sẽ hạ mình đi chiêu hàng, chỉ lạnh lùng liếc liếc Hoàng Cái một cái, phân phó xung quanh nói:
- Đem nhốt y lại! Về sau xử trí.
Tuy rằng Tào Tháo không muốn khuyên bảo Hoàng Cái đầu hàng, nhưng cũng không muốn giết y, lão sớm nghĩ tới một kế sách phá địch tuyệt diệu, mà Hoàng Cái chính là ngòi nổ cho kế sách tuyệt diệu này.
Trở lại lều lớn, Tào Tháo ngồi một mình trong trướng trầm tư thật lâu, nếu Lưu Cảnh lợi dụng mình đến đả kích quân Giang Đông, vậy đã nói lên giữa quân Giang Đông và Giang Hạ cũng không phối hợp ăn ý như trong tưởng tượng, trái lại, giữa bọn họ tồn tại một loại mâu thuẫn khó có thể nói hết, kỳ thật Tào Tháo cũng biết rõ mâu thuẫn này là gì, nhìn thấu một chút, chính là ích lợi.
Nếu như lão có thể đem mâu thuẫn này lợi dụng triệt để, dẫn phát nội giữa chiến quân Giang Đông và Giang Hạ, có lẽ đây chính là điểm mấu chốt để lão giành thắng lợi.
Lão cần phái một người đi bờ bên kia thực thi kế phản gián, nghĩ vậy, Tào Tháo lập tức lệnh nói:
- Gọi Tưởng Cán tới gặp ta!
Không bao lâu, Tưởng Cán bị mang vào lều lớn, trong lòng của gã vô cùng khiếp sợ, Trương Cơ để lại cho gã tờ giấy, có ý nghĩa Trương Cơ biết trước Thừa tướng sẽ gọi mình, vấn đề là, tại sao Trương Cơ lại biết?
Gã không dám đối diện ánh mắt của Tào Tháo, thi lễ nói:
- Tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo khẽ cười nói:
- Ta nhớ Tử Dực nói qua, ngươi và Chu Du năm đó là là bạn học, quan hệ cá nhân khá tốt, đúng không?
- Hồi bẩm Thừa tướng, đúng là như vậy.
- Như vậy là tốt rồi, ta nghĩ cho ngươi đi tới bờ bên kia, gặp Chu Du một lần, ý Tử Dực như thế nào?
Tưởng Cán lộ vẻ mặt khó xử, sau một lúc lâu nói không ra lời. Trong lòng Tào Tháo có chút không hài lòng, trên mặt lại cười nói:
- Như thế nào, không muốn đi sao?
- Vi thần không phải không muốn đi, chỉ có điều lần trước vi thần đi sứ thất bại, đến nay trong lòng vẫn áy náy, năng lực vi thần có hạn, sợ lại phụ sự phó thác của Thừa tướng.
Tào Tháo mỉm cười:
- Tử Dực có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng, tuy nhiên loại chuyện này là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngươi chỉ cần làm theo lời ta, cho dù làm không tốt cũng không liên quan tới ngươi.
Tưởng Cán mừng rỡ, khom người nói:
- Nguyện san sẻ ưu phiền cùng Thừa tướng!
Tào Tháo gật gật đầu:
- Hôm nay ta bắt được Hoàng Cái, ngươi đi nói cho Chu Du, ta định dùng Hoàng Cái để đổi Mã Diên, trong vòng ba ngày, nếu y không đồng ý đưa Mã Diên tới, ta sẽ dùng Hoàng Cái để tế cờ!
/708
|