So với quân Giang Hạ chiến thắng trở về, quân Giang Đông lại vô cùng an tĩnh, một loại không khí áp lực lan tràn trong quân doanh, Hoàng Cái dẫn quân đi bất ngờ đánh thủy trại quân Tào, chẳng những không có thành công, ngược lại toàn quân bị diệt, ngay cả Hoàng Cái cũng bị quân Tào bắt, quả thực khiến quân Giang Đông vô cùng nhục nhã.
Cũng chính vì như vậy, trên dưới quân Giang Đông ít nhiều có một loại oán hận, là bất mãn với Chu Du, lần đầu tiên xuất chiến liền bất lợi, mà quân Giang Hạ và quân Tào đánh bao nhiêu trận đều chưa từng thất bại, ở trong quân đội từ trước đến nay thành bại luận anh hùng, bại là bại, sẽ không quan tâm vì sao thất bại.
Vào ban đêm, Lỗ Túc đi qua lều đại trướng, bước nhanh đến lều lớn của Chu Du, y bỗng thả bước chân chậm lại, y nghe thấy có người ở nói chuyện chiến sự ban ngày, không ngờ thanh âm này là của Thái Sử Từ, trong trướng còn có mười mấy tướng lĩnh bình thường khác nữa.
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, thất bại cũng không đáng sợ, mấu chốt là thất bại này có đáng hay không ..., Hoàng Công Lật coi thường thuỷ quân Tào Tháo, nghĩ đến dựa vào mấy trăm người của y có thể giết xông vào thủy trại quân Tào cướp cờ, quả thật là quá xung động rồi, nhưng ta cảm thấy đại ý của Đô đốc không như vậy, thất bại hoàn toàn này thật không đáng ...!
Thái Sử Từ từ trước đến nay nổi tiếng thẳng thắn, trong lòng có gì nói đó, có thể nói không che đậy, Lỗ Túc nghe y phê bình Đô đốc như thế, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, y vừa định đi, lại nghe một gã quan quân nói:
- Lần thất bại này sẽ có hậu quả gì?
Lỗ Túc không khỏi lại thả chậm bước chân, chỉ nghe Thái Sử Từ hừ lạnh một tiếng,
- Hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng, hôm nay quân Giang Hạ đại thắng, quân ta lại bại lớn, hơn nữa này là lần đầu tiên xuất chiến, có ảnh hưởng rất lớn với lòng quân, Đô đốc hành động theo cảm tính như vậy, không biết sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng bao nhiêu người, ít nhất ở trước mặt quân Giang Hạ, chúng ta không ngẩng đầu lên được.
Lỗ Túc cũng nhịn không được thở dài trong lòng một tiếng, những lời nói của Thái Sử Từ chạm đến ngưỡng trong lòng y, không riêng những không ngóc đầu lên được, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến việc quân Giang Đông muốn tranh lấy vị trí chủ đạo, phỏng chừng về sau phải nghe quân Giang Hạ sắp xếp.
Lỗ Túc không muốn nghe tiếp, nhanh chóng rời đi, đến mỗi lều lớn, luôn nghe thấy tiếng quân sĩ đang nghị luận việc này, lời nói hoặc là xúc động phẫn nộ, hoặc là uể oải.
- Thật sự là thật mất thể diện, đại chiến chưa mở, tướng lĩnh thất bại trước!
- Ai! Vẫn là Đô đốc tuổi còn trẻ khí thịnh, nếu như là Trình lão tướng quân chưởng binh, cũng sẽ không như vậy.
... . .
Tâm tình Lỗ Túc nặng nề, đi nhanh, rất nhanh đi tới lều Chu Du, từ xa đã thấy Chu Du khoanh tay dạo bước ở trước trướng, cúi đầu, dường như đang trầm tư cái gì, binh lính muốn bẩm báo, Lỗ Túc lại khoát tay ra hiệu không nên quấy rầy Đô đốc, y đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Chu Du có dự cảm, ngẩng đầu, nhìn thấy Lỗ Túc, cười nói:
- Tử Kính sao lại tới đây?
- Đến thăm Đô đốc, bên ngoài rất lạnh, sao Đô đốc không vào trong trướng vải?
- Đầu ta đang nóng lên, cần ở bên ngoài lạnh yên tĩnh một chút.
Lỗ Túc cười khổ một tiếng:
- Đô đốc nói đùa rồi.
- Tốt nhất vào trướng nói đi! Đứng ở bên ngoài cũng không phải là đạo đãi khách.
Chu Du mời Lỗ Túc vào trong trướng của mình, mệnh thân binh rót hai chén trà nóng, cười hỏi:
- Phỏng chừng mỗi người trong đại doanh đều mắng ta rồi! Có phải hay không?
Một lúc lâu Lỗ Túc mới nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Đô đốc đừng để trong lòng.
- Ta đương nhiên sẽ không vì một lần bại binh mà canh cánh trong lòng, tuy nhiên phiền toái có, còn phải tìm cách giải quyết.
- Đô đốc nói là. . . . .
Lỗ Túc thử hỏi han:
- Chuyện của Hoàng Tướng quân...?
- Đúng vậy! Ta phải nghĩ biện pháp đánh một trận, cũng bắt mấy viên đại tướng của quân Tào làm tù binh, mới có thể đổi Công Lật về, chỉ sợ Tào Tháo không chịu tái chiến với ta thôi.
Lỗ Túc do dự một lát, hỏi:
- Đô đốc cảm thấy cuộc chiến hôm nay có bao nhiêu ảnh hưởng?
Nụ cười trên mặt Chu Du biến mất, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, thật lâu sau mới nói:
- Ảnh hưởng nhất định sẽ có, ít nhất khi cùng quân Giang Hạ thương lượng kế hoạch tác chiến, chúng ta không có quyền nói chuyện, hơn nữa sẽ đối với ích lợi về sau nhất định ảnh hưởng, Tử Kính, lòng ta hiểu được, ta sẽ đi thỉnh tội với Ngô hầu, ngươi không cần lo lắng cho ta.
Đúng lúc này, một gã quân sĩ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Đô đốc, ngoài đại doanh có một người đến, nói là cố nhân của Đô đốc, nhưng có người nhận ra chính là sứ giả lần trước quân Tào phái tới.
- Tưởng Cán đến ư!
Lỗ Túc phản ứng đầu tiên, trong lòng của y có chút hồi hộp, y không tự chủ được nghĩ tới Lưu Cảnh, nhưng y không nói ra, chỉ nói:
- Đô đốc, chỉ sợ Tưởng Cán này đến là có liên quan đến Hoàng Tướng quân.
- Ta nghĩ cũng thế, Tào Tháo tìm ta để ra giá rồi!
Chu Du cười nói:
- Tuy nhiên Tưởng Tử Dực đúng là cố nhân của ta, ta muốn đi tự mình nghênh đón y.
Chu Du lập tức đi về hướng ngoài đại doanh, Lỗ Túc chần chừ một chút, cũng vội vàng đi theo. Ngoài đại doanh, Tưởng Cán tâm sự nặng nề, gã thật sự không thích thân phận của mình, mặt ngoài là đại biểu Tào Thừa tướng, nhưng trên thực tế là bị Lưu Cảnh dắt mũi khống chế.
Mặt ngoài là theo ý Tào Tháo muốn ly gián quan hệ giữa Giang Đông và Giang Hạ, nhưng trên thực tế là khiến Tào Thừa tướng bước vào cạm bẫy của Lưu Cảnh.
Tào Thừa tướng có một phong thư tự tay viết cho Chu Du, nhưng Tưởng Cán biết, phong thư này gã không thể cấp, ít nhất trước khi được sự đồng ý của Lưu Cảnh, gã không thể đưa cho Chu Du, gã phải giữ lại.
Lúc này, cửa doanh mở, Chu Du bước nhanh ra đón, cười to nói:
- Tử Dực, vì sao ở huyện Kỳ Xuân đi không từ giã? Lần này tới, ta nhất định phải phạt ngươi mười chén rượu, mới giải hết oán hận trong lòng ta.
Tưởng Cán khom mình thi lễ nói:
- Công Cẩn, ta phụng mệnh Thừa tướng đến, chúng ta trước đàm việc công, sau đó lại ôn chuyện, thế có được không?
- Nói rất hay, bàn chuyện công trước, Nào! Đi vào lều của ta đàm phán.
Chu Du mời Tưởng Cán vào lều lớn, lúc này, Thái Sử Từ, Chu Thái, Lã Mông, Trần Vũ cùng với đám người chủ bộ Hám Trạch đều nghe hỏi đi vào lều lớn, mọi người thấy là Tưởng Cán mặt lập tức chìm xuống, trên tiệc rượu lần trước, Tưởng Cán nói sỉ nhục Tôn Sách, khiến bọn họ canh cánh trong lòng.
Trong lều lớn lên, Chu Du và Tưởng Cán ngồi đối diện, mọi người thì đứng ở phía dưới, bọn họ cũng biết Tưởng Cán đến là vì việc của Hoàng Cái, trong lòng mọi người đều tràn đầy lo lắng.
Tưởng Cán trước tiên chắp tay nói:
- Ta phụng mệnh Tào Thừa tướng đến nói chuyện về Hoàng Cái tướng quân, ta cũng nói rõ trước, Hoàng Cái tướng quân bị bắt giữ, hiện nhốt trong đại doanh, vẫn mạnh khỏe.
Lần này Tào Tháo để Tưởng Cán đến, quả thật có ý đồ ly gián quân Giang Đông và quân Giang Hạ, trước hết để cho Tưởng Cán lộ ra việc Hoàng Cái bị bắt là do Lưu Cảnh ở phía sau bán đứng, do đó kích khởi phẫn nộ quân Giang Đông, sau đó lại dùng Hoàng Cái đổi Mã Diên, Lưu Cảnh nhất định không chịu, chỉ cần Hoàng Cái bị giết, song phương bọn họ tất nhiên sẽ trở mặt thành thù.
Nhưng Tào Tháo nằm mơ cũng không nghĩ ra, Tưởng Cán đã thành người hai bên, gã cố ý không nói chuyện Lưu Cảnh ở phía sau lợi dụng Trương Cơ ở Tào doanh bán đứng Hoàng Cái, mà chỉ nói giao dịch.
Chu Du nghe nói Hoàng Cái mạnh khỏe, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hỏi:
- Không biết để thả Hoàng Tướng quân, các ngươi cần điều kiện gì?
- Điều kiện của Tào Thừa tướng rất đơn giản, lão hận Mã Diên giết Chu Linh rồi đầu hàng, nhất định muốn đem người này bầm thây vạn đoạn, cho nên nhất định phải dùng Mã Diên đổi Hoàng Cái.
Chu Du và trên mặt các tướng đều lộ ra vẻ khó xử, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. Mã Diên đã đầu hàng Lưu Cảnh, làm sao có thể dùng y để đổi Hoàng Cái, Chu Du lại lạnh lùng hỏi:
- Nếu ta không lấy dùng Mã Diên để đổi được thì làm sao?
Tưởng Cán lắc đầu:
- Chúng ta đều không hy vọng đến một bước kia, nhưng Tào Thừa tướng để cho ta chuyển cáo Đô đốc, nếu trong vòng ba ngày không giao Mã Diên ra, quân Tào sẽ dùng Hoàng Cái để tế cờ.
... . .
Lỗ Túc bố trí ổn thỏa cho Tưởng Cán, lúc này mới vội vàng chạy về lều lớn, trong đại trướng chỉ còn lại có một mình Chu Du đang ngơ ngác ngồi ở trước bàn.
Lỗ Túc chưa bao giờ thấy Chu Du hồn bay phách lạc như thế, có thể cảm nhận được y đã chịu áp lực rất lớn, không khỏi âm thầm thở dài, khuyên nhủ:
- Việc đã đến nước này, chúng ta vẫn là sớm nghĩ biện pháp, cứu Hoàng Tướng quân ra.
Sau một lúc lâu Chu Du mới thở dài một tiếng:
- Nếu Công Lật xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói với Ngô hầu đây?
Hoàng Cái là một trong ba lão triều thần Giang Đông, ở Giang Đông địa vị cao thượng, bởi vì mình nhất thời nóng nảy, cho lão đi khiêu chiến quân Tào, kết quả lỡ tay bị bắt, một khi bị Tào Tháo dùng để tế cờ, bất kể như thế nào Chu Du cũng không có cách ăn nói với Tôn Quyền, cũng không thể nói rõ với phụ lão Giang Đông, điều này làm cho trong lòng Chu Du cực kỳ sầu muộn.
Lỗ Túc đành phải an ủi y, nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi tìm Lưu Cảnh, xem hắn có thể đem Mã Diên giao cho chúng ta hay không.
Chu Du cười khổ nói:
- Tử Kính, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Mã Diên vừa mới đầu hàng Lưu Cảnh, hiện tại giao y cho Tào Tháo, điều kiện hoang đường như vậy, Lưu Cảnh có khả năng đáp ứng không?
- Nhưng. . . . . Dù sao cũng phải đi thử một lần, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo đều vì hướng lợi, chỉ cần cho Lưu Cảnh đủ ích lợi, chưa chắc hắn sẽ không đáp ứng.
Chu Du do dự thật lâu sau, tuy rằng y không muốn đi tìm Lưu Cảnh, nhưng thực tại không có cách nào, hơn nữa Lỗ Túc nói cũng có vài phần đạo lý, dùng ích lợi trao đổi! Chỉ có điều ân tình lớn như vậy, không biết phải lấy ích lợi gì thì Lưu Cảnh mới chịu đáp ứng?
- Được rồi! Sáng mai, Tử Kính cùng ta đến đại doanh Lưu Cảnh.
Chu Du vạn bất đắc dĩ nói.
... . .
Chỗ Tưởng Cán cách doanh trướng Chu Du không xa, tuy rằng gã đã gặp mặt Chu Du, khai báo sự việc, tới một mức độ nào đó thì sứ mệnh của y đã hoàn thành, nhưng trong lòng Tưởng Cán vẫn bất an như cũ, giống như làm việc lớn trái với lương tâm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vạch trần.
Trong lòng của gã quả thật khó có thể bình tĩnh, dù sao gã che giấu chuyện Tào Tháo giao phó, không lộ ra chân tướng Hoàng Cái bại binh với Chu Du, khiến trong lòng của gã vô cùng áy náy, nhưng nhiều hơn là sợ hãi, một khi Chu Du và Tào Tháo đối chất, cái mạng nhỏ của gã xong rồi.
Tưởng Cán khoanh tay đứng ở lều lớn thở dài thở ngắn, gã cảm thấy bản thân như sa vào một vũng bùn lớn, gã giãy dụa không thoát được, kết quả càng lún càng sâu, sau này ...sau này gã nên làm gì bây giờ?
Đúng lúc này, một gã quân sĩ ôm đệm và một ít đồ dùng hàng ngày đi tới, cười nói:
- Tưởng tiên sinh, ta phụng lệnh Lỗ Phó Đô đốc, mang một ít đồ dùng hàng ngày đến cho tiên sinh, đống đồ này để ở đâu?
- Đặt ở trong trướng là được rồi.
Tưởng Cán vội vàng đưa binh sĩ đi vào, chỉ giường nói:
- Đặt ở trên giường, tự ta sẽ sắp xếp lại.
Quân sĩ đem đồ vật đặt ở trên giường, thấy xung quanh không ai bèn lấy từ trong lòng ra một phong thư, nhét vào trong đệm ở ngay trước mặt Tưởng Cán, lại cười với Tưởng Cán, xoay người nghênh ngang rời đi.
Tưởng Cán trợn mắt há hốc mồm, một quân sĩ vô danh lại đưa cho gã một phong thư, tất nhiên là Lưu Cảnh, quả thật chỗ nào hắn cũng nhúng tay vào.
Tưởng Cán cuống quít tìm thư trong đệm, run rẩy mở thư, quả nhiên như gã suy nghĩ, là thư tay của Lưu Cảnh.
Trên thư nói rất rõ ràng, nếu gã không muốn làm, sẽ đem giấy cam đoan lần trước của Tào Tháo cấp cho Tôn Quyền trả lại nguyên kiện.
Tưởng Cán cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu, lại ngã ở trên giường, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, gã có cảm giác rất sợ hãi vô cùng.
... . .
Cũng chính vì như vậy, trên dưới quân Giang Đông ít nhiều có một loại oán hận, là bất mãn với Chu Du, lần đầu tiên xuất chiến liền bất lợi, mà quân Giang Hạ và quân Tào đánh bao nhiêu trận đều chưa từng thất bại, ở trong quân đội từ trước đến nay thành bại luận anh hùng, bại là bại, sẽ không quan tâm vì sao thất bại.
Vào ban đêm, Lỗ Túc đi qua lều đại trướng, bước nhanh đến lều lớn của Chu Du, y bỗng thả bước chân chậm lại, y nghe thấy có người ở nói chuyện chiến sự ban ngày, không ngờ thanh âm này là của Thái Sử Từ, trong trướng còn có mười mấy tướng lĩnh bình thường khác nữa.
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, thất bại cũng không đáng sợ, mấu chốt là thất bại này có đáng hay không ..., Hoàng Công Lật coi thường thuỷ quân Tào Tháo, nghĩ đến dựa vào mấy trăm người của y có thể giết xông vào thủy trại quân Tào cướp cờ, quả thật là quá xung động rồi, nhưng ta cảm thấy đại ý của Đô đốc không như vậy, thất bại hoàn toàn này thật không đáng ...!
Thái Sử Từ từ trước đến nay nổi tiếng thẳng thắn, trong lòng có gì nói đó, có thể nói không che đậy, Lỗ Túc nghe y phê bình Đô đốc như thế, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, y vừa định đi, lại nghe một gã quan quân nói:
- Lần thất bại này sẽ có hậu quả gì?
Lỗ Túc không khỏi lại thả chậm bước chân, chỉ nghe Thái Sử Từ hừ lạnh một tiếng,
- Hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng, hôm nay quân Giang Hạ đại thắng, quân ta lại bại lớn, hơn nữa này là lần đầu tiên xuất chiến, có ảnh hưởng rất lớn với lòng quân, Đô đốc hành động theo cảm tính như vậy, không biết sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng bao nhiêu người, ít nhất ở trước mặt quân Giang Hạ, chúng ta không ngẩng đầu lên được.
Lỗ Túc cũng nhịn không được thở dài trong lòng một tiếng, những lời nói của Thái Sử Từ chạm đến ngưỡng trong lòng y, không riêng những không ngóc đầu lên được, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến việc quân Giang Đông muốn tranh lấy vị trí chủ đạo, phỏng chừng về sau phải nghe quân Giang Hạ sắp xếp.
Lỗ Túc không muốn nghe tiếp, nhanh chóng rời đi, đến mỗi lều lớn, luôn nghe thấy tiếng quân sĩ đang nghị luận việc này, lời nói hoặc là xúc động phẫn nộ, hoặc là uể oải.
- Thật sự là thật mất thể diện, đại chiến chưa mở, tướng lĩnh thất bại trước!
- Ai! Vẫn là Đô đốc tuổi còn trẻ khí thịnh, nếu như là Trình lão tướng quân chưởng binh, cũng sẽ không như vậy.
... . .
Tâm tình Lỗ Túc nặng nề, đi nhanh, rất nhanh đi tới lều Chu Du, từ xa đã thấy Chu Du khoanh tay dạo bước ở trước trướng, cúi đầu, dường như đang trầm tư cái gì, binh lính muốn bẩm báo, Lỗ Túc lại khoát tay ra hiệu không nên quấy rầy Đô đốc, y đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Chu Du có dự cảm, ngẩng đầu, nhìn thấy Lỗ Túc, cười nói:
- Tử Kính sao lại tới đây?
- Đến thăm Đô đốc, bên ngoài rất lạnh, sao Đô đốc không vào trong trướng vải?
- Đầu ta đang nóng lên, cần ở bên ngoài lạnh yên tĩnh một chút.
Lỗ Túc cười khổ một tiếng:
- Đô đốc nói đùa rồi.
- Tốt nhất vào trướng nói đi! Đứng ở bên ngoài cũng không phải là đạo đãi khách.
Chu Du mời Lỗ Túc vào trong trướng của mình, mệnh thân binh rót hai chén trà nóng, cười hỏi:
- Phỏng chừng mỗi người trong đại doanh đều mắng ta rồi! Có phải hay không?
Một lúc lâu Lỗ Túc mới nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Đô đốc đừng để trong lòng.
- Ta đương nhiên sẽ không vì một lần bại binh mà canh cánh trong lòng, tuy nhiên phiền toái có, còn phải tìm cách giải quyết.
- Đô đốc nói là. . . . .
Lỗ Túc thử hỏi han:
- Chuyện của Hoàng Tướng quân...?
- Đúng vậy! Ta phải nghĩ biện pháp đánh một trận, cũng bắt mấy viên đại tướng của quân Tào làm tù binh, mới có thể đổi Công Lật về, chỉ sợ Tào Tháo không chịu tái chiến với ta thôi.
Lỗ Túc do dự một lát, hỏi:
- Đô đốc cảm thấy cuộc chiến hôm nay có bao nhiêu ảnh hưởng?
Nụ cười trên mặt Chu Du biến mất, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, thật lâu sau mới nói:
- Ảnh hưởng nhất định sẽ có, ít nhất khi cùng quân Giang Hạ thương lượng kế hoạch tác chiến, chúng ta không có quyền nói chuyện, hơn nữa sẽ đối với ích lợi về sau nhất định ảnh hưởng, Tử Kính, lòng ta hiểu được, ta sẽ đi thỉnh tội với Ngô hầu, ngươi không cần lo lắng cho ta.
Đúng lúc này, một gã quân sĩ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Đô đốc, ngoài đại doanh có một người đến, nói là cố nhân của Đô đốc, nhưng có người nhận ra chính là sứ giả lần trước quân Tào phái tới.
- Tưởng Cán đến ư!
Lỗ Túc phản ứng đầu tiên, trong lòng của y có chút hồi hộp, y không tự chủ được nghĩ tới Lưu Cảnh, nhưng y không nói ra, chỉ nói:
- Đô đốc, chỉ sợ Tưởng Cán này đến là có liên quan đến Hoàng Tướng quân.
- Ta nghĩ cũng thế, Tào Tháo tìm ta để ra giá rồi!
Chu Du cười nói:
- Tuy nhiên Tưởng Tử Dực đúng là cố nhân của ta, ta muốn đi tự mình nghênh đón y.
Chu Du lập tức đi về hướng ngoài đại doanh, Lỗ Túc chần chừ một chút, cũng vội vàng đi theo. Ngoài đại doanh, Tưởng Cán tâm sự nặng nề, gã thật sự không thích thân phận của mình, mặt ngoài là đại biểu Tào Thừa tướng, nhưng trên thực tế là bị Lưu Cảnh dắt mũi khống chế.
Mặt ngoài là theo ý Tào Tháo muốn ly gián quan hệ giữa Giang Đông và Giang Hạ, nhưng trên thực tế là khiến Tào Thừa tướng bước vào cạm bẫy của Lưu Cảnh.
Tào Thừa tướng có một phong thư tự tay viết cho Chu Du, nhưng Tưởng Cán biết, phong thư này gã không thể cấp, ít nhất trước khi được sự đồng ý của Lưu Cảnh, gã không thể đưa cho Chu Du, gã phải giữ lại.
Lúc này, cửa doanh mở, Chu Du bước nhanh ra đón, cười to nói:
- Tử Dực, vì sao ở huyện Kỳ Xuân đi không từ giã? Lần này tới, ta nhất định phải phạt ngươi mười chén rượu, mới giải hết oán hận trong lòng ta.
Tưởng Cán khom mình thi lễ nói:
- Công Cẩn, ta phụng mệnh Thừa tướng đến, chúng ta trước đàm việc công, sau đó lại ôn chuyện, thế có được không?
- Nói rất hay, bàn chuyện công trước, Nào! Đi vào lều của ta đàm phán.
Chu Du mời Tưởng Cán vào lều lớn, lúc này, Thái Sử Từ, Chu Thái, Lã Mông, Trần Vũ cùng với đám người chủ bộ Hám Trạch đều nghe hỏi đi vào lều lớn, mọi người thấy là Tưởng Cán mặt lập tức chìm xuống, trên tiệc rượu lần trước, Tưởng Cán nói sỉ nhục Tôn Sách, khiến bọn họ canh cánh trong lòng.
Trong lều lớn lên, Chu Du và Tưởng Cán ngồi đối diện, mọi người thì đứng ở phía dưới, bọn họ cũng biết Tưởng Cán đến là vì việc của Hoàng Cái, trong lòng mọi người đều tràn đầy lo lắng.
Tưởng Cán trước tiên chắp tay nói:
- Ta phụng mệnh Tào Thừa tướng đến nói chuyện về Hoàng Cái tướng quân, ta cũng nói rõ trước, Hoàng Cái tướng quân bị bắt giữ, hiện nhốt trong đại doanh, vẫn mạnh khỏe.
Lần này Tào Tháo để Tưởng Cán đến, quả thật có ý đồ ly gián quân Giang Đông và quân Giang Hạ, trước hết để cho Tưởng Cán lộ ra việc Hoàng Cái bị bắt là do Lưu Cảnh ở phía sau bán đứng, do đó kích khởi phẫn nộ quân Giang Đông, sau đó lại dùng Hoàng Cái đổi Mã Diên, Lưu Cảnh nhất định không chịu, chỉ cần Hoàng Cái bị giết, song phương bọn họ tất nhiên sẽ trở mặt thành thù.
Nhưng Tào Tháo nằm mơ cũng không nghĩ ra, Tưởng Cán đã thành người hai bên, gã cố ý không nói chuyện Lưu Cảnh ở phía sau lợi dụng Trương Cơ ở Tào doanh bán đứng Hoàng Cái, mà chỉ nói giao dịch.
Chu Du nghe nói Hoàng Cái mạnh khỏe, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hỏi:
- Không biết để thả Hoàng Tướng quân, các ngươi cần điều kiện gì?
- Điều kiện của Tào Thừa tướng rất đơn giản, lão hận Mã Diên giết Chu Linh rồi đầu hàng, nhất định muốn đem người này bầm thây vạn đoạn, cho nên nhất định phải dùng Mã Diên đổi Hoàng Cái.
Chu Du và trên mặt các tướng đều lộ ra vẻ khó xử, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. Mã Diên đã đầu hàng Lưu Cảnh, làm sao có thể dùng y để đổi Hoàng Cái, Chu Du lại lạnh lùng hỏi:
- Nếu ta không lấy dùng Mã Diên để đổi được thì làm sao?
Tưởng Cán lắc đầu:
- Chúng ta đều không hy vọng đến một bước kia, nhưng Tào Thừa tướng để cho ta chuyển cáo Đô đốc, nếu trong vòng ba ngày không giao Mã Diên ra, quân Tào sẽ dùng Hoàng Cái để tế cờ.
... . .
Lỗ Túc bố trí ổn thỏa cho Tưởng Cán, lúc này mới vội vàng chạy về lều lớn, trong đại trướng chỉ còn lại có một mình Chu Du đang ngơ ngác ngồi ở trước bàn.
Lỗ Túc chưa bao giờ thấy Chu Du hồn bay phách lạc như thế, có thể cảm nhận được y đã chịu áp lực rất lớn, không khỏi âm thầm thở dài, khuyên nhủ:
- Việc đã đến nước này, chúng ta vẫn là sớm nghĩ biện pháp, cứu Hoàng Tướng quân ra.
Sau một lúc lâu Chu Du mới thở dài một tiếng:
- Nếu Công Lật xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói với Ngô hầu đây?
Hoàng Cái là một trong ba lão triều thần Giang Đông, ở Giang Đông địa vị cao thượng, bởi vì mình nhất thời nóng nảy, cho lão đi khiêu chiến quân Tào, kết quả lỡ tay bị bắt, một khi bị Tào Tháo dùng để tế cờ, bất kể như thế nào Chu Du cũng không có cách ăn nói với Tôn Quyền, cũng không thể nói rõ với phụ lão Giang Đông, điều này làm cho trong lòng Chu Du cực kỳ sầu muộn.
Lỗ Túc đành phải an ủi y, nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi tìm Lưu Cảnh, xem hắn có thể đem Mã Diên giao cho chúng ta hay không.
Chu Du cười khổ nói:
- Tử Kính, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Mã Diên vừa mới đầu hàng Lưu Cảnh, hiện tại giao y cho Tào Tháo, điều kiện hoang đường như vậy, Lưu Cảnh có khả năng đáp ứng không?
- Nhưng. . . . . Dù sao cũng phải đi thử một lần, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo đều vì hướng lợi, chỉ cần cho Lưu Cảnh đủ ích lợi, chưa chắc hắn sẽ không đáp ứng.
Chu Du do dự thật lâu sau, tuy rằng y không muốn đi tìm Lưu Cảnh, nhưng thực tại không có cách nào, hơn nữa Lỗ Túc nói cũng có vài phần đạo lý, dùng ích lợi trao đổi! Chỉ có điều ân tình lớn như vậy, không biết phải lấy ích lợi gì thì Lưu Cảnh mới chịu đáp ứng?
- Được rồi! Sáng mai, Tử Kính cùng ta đến đại doanh Lưu Cảnh.
Chu Du vạn bất đắc dĩ nói.
... . .
Chỗ Tưởng Cán cách doanh trướng Chu Du không xa, tuy rằng gã đã gặp mặt Chu Du, khai báo sự việc, tới một mức độ nào đó thì sứ mệnh của y đã hoàn thành, nhưng trong lòng Tưởng Cán vẫn bất an như cũ, giống như làm việc lớn trái với lương tâm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vạch trần.
Trong lòng của gã quả thật khó có thể bình tĩnh, dù sao gã che giấu chuyện Tào Tháo giao phó, không lộ ra chân tướng Hoàng Cái bại binh với Chu Du, khiến trong lòng của gã vô cùng áy náy, nhưng nhiều hơn là sợ hãi, một khi Chu Du và Tào Tháo đối chất, cái mạng nhỏ của gã xong rồi.
Tưởng Cán khoanh tay đứng ở lều lớn thở dài thở ngắn, gã cảm thấy bản thân như sa vào một vũng bùn lớn, gã giãy dụa không thoát được, kết quả càng lún càng sâu, sau này ...sau này gã nên làm gì bây giờ?
Đúng lúc này, một gã quân sĩ ôm đệm và một ít đồ dùng hàng ngày đi tới, cười nói:
- Tưởng tiên sinh, ta phụng lệnh Lỗ Phó Đô đốc, mang một ít đồ dùng hàng ngày đến cho tiên sinh, đống đồ này để ở đâu?
- Đặt ở trong trướng là được rồi.
Tưởng Cán vội vàng đưa binh sĩ đi vào, chỉ giường nói:
- Đặt ở trên giường, tự ta sẽ sắp xếp lại.
Quân sĩ đem đồ vật đặt ở trên giường, thấy xung quanh không ai bèn lấy từ trong lòng ra một phong thư, nhét vào trong đệm ở ngay trước mặt Tưởng Cán, lại cười với Tưởng Cán, xoay người nghênh ngang rời đi.
Tưởng Cán trợn mắt há hốc mồm, một quân sĩ vô danh lại đưa cho gã một phong thư, tất nhiên là Lưu Cảnh, quả thật chỗ nào hắn cũng nhúng tay vào.
Tưởng Cán cuống quít tìm thư trong đệm, run rẩy mở thư, quả nhiên như gã suy nghĩ, là thư tay của Lưu Cảnh.
Trên thư nói rất rõ ràng, nếu gã không muốn làm, sẽ đem giấy cam đoan lần trước của Tào Tháo cấp cho Tôn Quyền trả lại nguyên kiện.
Tưởng Cán cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu, lại ngã ở trên giường, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, gã có cảm giác rất sợ hãi vô cùng.
... . .
/708
|