Ở phía trước cửa sổ lầu hai, Lưu Cảnh không ngờ thấy được Lỗ Túc, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, tại sao Lỗ Túc lại ở chỗ này? Hắn lập tức lệnh thị vệ đi tửu quán mởi Lỗ Túc đến đây.
Không bao lâu, Lỗ Túc mang theo vài tên tùy tùng đi tới chỗ chuyển lương thực lên bờ. Lỗ Túc chắp tay cười nói:
- Thật sự là đúng dịp, ta cũng vừa mới đến Vũ Xương, tuy nhiên không có chuyện gì nên không thông cáo quan phủ, mời Châu Mục thứ lỗi!
Lưu Cảnh ha hả cười to:
- Đây là Tử Kính không đúng rồi, là chúng ta không thể tận tình vai trò của chủ nhân mới đúng, nhưng xem giao tình của chúng ta nên sẽ không phạt rượu, nếu Tử Kính không ngại thì mời lên thuyền một lát.
- Quấy rầy Châu Mục rồi!
Lỗ Túc cũng không từ chối, vui vẻ lên thuyền, cho dù hai nhà vừa mới chấm dứt đại chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới giao tình của Lỗ Túc và Lưu Cảnh, hai người ở trong khoang thuyền ngồi trò chuyện, Lưu Cảnh cười nói:
- Ta nghĩ lần này Ngô hầu chinh tây, hẳn là Tử Kính ngươi đã ngăn lại.
Lỗ Túc cười khổ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Không chỉ có ta phản đối, Công Cẩn cũng kiên quyết phản đối, tiếc rằng Ngô hầu khư khư cố chấp, vấp phải sai lầm lớn, ta không biết nên nói như thế nào nữa.
Vẻ mặt tươi cười Lưu Cảnh biến mất, thản nhiên nói:
- Việc này cũng không tính là gì, nếu không phải ta muốn chinh Tây thì có lẽ ta sẽ chủ động tiến công Giang Đông, tất cả đều vì là ích lợi của đất nước, ta đương nhiên sẽ không trách tội Ngô hầu, tuy nhiên chuyện này chỉ sợ rất khó giải quyết tốt hậu quả.
Trong lòng Lỗ Túc rất chua xót, hiện tại ông có việc cầu người, không thể không cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói:
- Liệu có thể mời Châu Mục cùng chúng ta chống chọi lại Tào Tháo không? Chúng ta sẽ cố gắng giải quyết tốt hậu quả vừa rồi, Ngô hầu cam đoan sẽ không tái xâm chiếm Kinh Châu.
Lưu Cảnh lạnh lùng cười:
- Có thể, nhưng danh dự Ngô hầu các ngươi làm cho người ta thật sự không có gì để nói nữa.
Lỗ Túc đã trầm mặc, ông không biết nên nói như thế nào cho đúng, loại không khí này khiến cho ông cảm thấy rất khó có thể nói gì. Lưu Cảnh thật sự không phải là người khắc nghiệt, hắn cũng không muốn cố ý gây khó xử cho Lỗ Túc, nhưng hiện không thể nào làm khác được.
Lưu Cảnh lại cười cười nói:
- Tuy nhiên dựa trên giao tình của ta và Tử Kính, trước tiên ta có thể đem Thượng Hương Công chúa giao trả lại cho ngươi mà không có bất kỳ điều kiện.
Lỗ Túc mừng rỡ, Lưu Cảnh đã đồng ý bằng miệng thì tức là việc này chắc chắn xảy ra, nhưng hắn chưa hề nhắc đến việc đàm phán, đành chỉ đi bước nào tính bước nấy thôi.
Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi vào dịch trạm của khách quý, Vương Dịch Thừa ra đón, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu Mục!
- Thượng Hương Công chúa hiện tại như thế nào rồi?
Trên mặt Vương Dịch Thừa lộ ra vẻ khiếp đảm, giải thích nói:
- Công chúa kiên trì muốn đi tù binh doanh, vì thế tuyệt thực ba ngày, vừa lúc Châu Mục phu nhân tới thăm nàng, liền đáp ứng yêu cầu của nàng, Công chúa bây giờ đang ở tù binh doanh.
Vương dịch thừa vừa nói, vừa vụng trộm xem sắc mặt Lưu Cảnh, thấy hắn có chút không vui, vội vàng bổ sung:
- Nghe nói là an trí nàng một mình, phu nhân còn phái nữ thị vệ đi bảo hộ nàng, dường như phu nhân và Công chúa từ trước đã quen biết.
Lưu Cảnh bình thường không cho thê tử hỏi đến chính vụ, thê tử tự tiện đem Tôn Thượng Hương chuyển qua tù binh doanh, đương nhiên khiến hắn không vui, tuy nhiên nghe nói thê tử và Tôn Thượng Hương quen biết nhau, lúc này sắc mặt hắn mới hơi hòa hoãn, quay đầu lại nói với Lỗ Túc:
- Thật xin lỗi, chúng ta lại phải đi một chuyến đến tù binh doanh rồi!
Trong lòng Lỗ Túc lo lắng, thiên kim Công chúa sao có thể ở trong loại địa phương như tù binh doanh đươc chứ, tuy nhiên nghe nói có nữ thị vệ bảo hộ, ông mới thoáng thả lỏng trong lòng, vội vàng nói:
- Không ngại, chúng ta cứ qua tù binh doanh thăm công chúa đã.
Hai người trở mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của đại đội thân vệ hướng phía bắc đi ra ngoài thành.
Tù binh doanh trên thực tế là một tòa quân doanh, rộng hơn ngàn mẫu đất trước mắt giam giữ mấy vạn tù binh Giang Đông, do đại tướng Lý Tuấn dẫn năm nghìn binh lính trông coi, đề phòng nghiêm khắc.
Tuy nhiên vì phòng ngừa tù binh gây rối tất cả quan quân từ Nha tướng trở lên đều được giam giữ ở mặt khác bao gồm ba người Thái Sử Từ, Lã Mông, Từ Thịnh, đã bị giam lỏng ở trong thành.
Lưu Cảnh một đường chạy tới tù binh doanh, Lý Tuấn nghe thì lập tức ra đón. Lưu Cảnh lập tức hỏi :
- Giang Đông Công chúa giam giữ ở trong này đúng không?
Lý Tuấn biết rằng Lưu Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi việc này, gã gật gật đầu:
- Nàng ở bên trong quân doanh, mời Châu Mục đi theo ta.
Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc vào tù binh doanh, đi thẳng đến góc Tây Bắc, nơi này có hàng rào phân doanh trại thành một khu vực riêng biệt, các lều trại đều được làm bằng vải bạt trắng, có hang rào bảo vệ xung quang, hông cho người ngoài tiến vào, bên trong thì có tám nữ thị vệ bảo hộ Tôn Thượng Hương, đương nhiên cũng là một loại tạm giam.
Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi qua hàng rào, vài nữ thị vệ liền vội vàng tiến lên thi lễ, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua lều trại, hỏi:
- Nàng thế nào, còn tuyệt thực nữa không?
Nữ thị vệ thủ lĩnh lắc đầu:
- Bẩm báo Châu Mục, nàng hiện tại đã tốt hơn một chút rồi, tuy nhiên thể chất rất yếu, quân y hôm qua tới xem qua nàng nói ít nhất phải nằm yên tĩnh nửa tháng mới có thể khôi phục.
Lưu Cảnh đi đến trước lều lớn, từ khe hở liếc mắt nhìn vào trong trướng vải một cái, thấy Tôn Thượng Hương dường như nằm ở trên giường, cũng không hề ngủ, Lưu Cảnh liền cười hỏi:
- Ta có thể đi vào không?
Sau một lúc lâu, lều trại truyền đến thanh âm oán hận:
- Ta là tù binh của ngươi, ngươi muốn như thế nào liền như thế đấy, liệu có cần phải hỏi qua ta chăng?
Lưu Cảnh vén màn trướng đi vào, Lỗ Túc lại do dự một chút, chưa cùng đi vào, hai người này tương lai sẽ là vợ chồng, mình cũng không nên đi vào.
Chỉ cần Công chúa bình an, ông cũng đã an tâm, ông vội vàng rời khỏi doanh trại, vài tên thân vệ cũng đi theo lui ra ngoài, có nữ thị vệ ở lều lớn xung quanh, bọn họ cũng không cần phải lo lắng.
Lưu Cảnh đi vào lều lớn, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đã quay lưng đi, lấy chăn kín toàn thân ngay cả phần đầu cũng bưng kín, chỉ chừa một đám tóc đen ở bên ngoài.
Lưu Cảnh ngồi xuống bên cạnh giường, ôn hòa nói:
- Ta tới nói cho cô biết, chỉ cần thân thể của cô tốt hơn một chút ta sẽ cho cô trở về Giang Đông.
- Hừ, những điều ngươi nó ta chưa bao giờ tin tưởng.
Tôn Thượng Hương lạnh hừ lạnh một tiếng.
- Vì sao không tin.
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ ta đường đường Kinh Châu Mục còn có thể lừa gạt một tiểu nữ tử như cô sao?
- Ngươi nói chuyện có đáng tin hay không, thì trong lòng ngươi thừa biết.
Thật ra là Tôn Thượng Hương muốn ám chỉ lúc trước Lưu Cảnh đã đáp ứng làm cho nàng bắn ba mũi tên nhưng cuối cùng Lưu Cảnh lỡ hẹn rồi, tuy nhiên chuyện này Lưu Cảnh đã sớm quên, hắn quả thật không nhớ rõ.
- Được rồi! Sáng mai, ta liền an bài thuyền đưa cô trở về Giang Đông, có tin hay không là tùy cô.
Tôn Thượng Hương vén chăn lên, bỗng ngồi dậy, căm tức Lưu Cảnh:
- Ngươi không cần giả nhân giả nghĩa rồi, ta tuyệt sẽ không trở về!
Lưu Cảnh cũng không có tức giận, hắn cười cười:
- Vì sao không quay về, chẳng lẽ nơi này ở thật sự thoải mái sao?
- Việc này không liên quan gì đến ngươi.
- Như thế nào lại không có quan hệ gì với ta, có chút tù binh ta không thích, ta sẽ đem hắn đuổi đi ra ngoài, cô cũng giống như vậy, ta đem cô đuổi ra khỏi Kinh Châu, muốn đi nơi nào? Tùy cô, sáng mai đi!
Nói xong, Lưu Cảnh đứng dậy rời đi, Tôn Thượng Hương cắn chặt môi, ngay tại lúc Lưu Cảnh sắp đi khuất nàng cao giọng nói:
- Ta cũng là một thành viên Giang Đông, ta phải đi cùng với binh lính của mình ta tuyệt sẽ không bỏ rơi bọn họ một mình trở về Giang Đông, nếu như ngươi muốn cưỡng ép ta, ta sẽ nhảy sông tự sát!
Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, qua một hồi lâu, hắn gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho cô trở về Giang Đông cùng với binh lính của mình, ngày mai buổi sáng, các cô sẽ xuất phát cùng lúc.
- Chờ một chút!
Tôn Thượng Hương gọi Lưu Cảnh lại, kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Lưu Cảnh bình tĩnh nói:
- Ta mới vừa nói, vì cấp cho cô mặt mũi nên, quyết định thả tất cả binh lính Giang Đông, tổng cộng hơn năm vạn người, toàn bộ đều được trở về Giang Đông.
- Ngươi là và huynh trưởng ta đạt thành điều kiện gì sao?
Thượng Hương không thể tin được, vẻ mặt hoài nghi hỏi.
- Thượng Hương cô nương, cô có vẻ quá coi thường Lưu Cảnh ta rồi, lúc trước hơn mười vạn tù binh quân Tào ta cũng thả bọn chúng ra, có từng đề cập qua điều kiện gì không? Trận chiến này, không phải do binh lính sai lầm bao gồm cô, chúng ta vốn không nên là địch nhân.
Nói xong, Lưu Cảnh cười thản nhiên đẩy trướng đi ra ngoài, Tôn Thượng Hương nhìn bóng dáng hắn biến mất, hàm răng cắn chặt vào môi làm đôi môi trắng bệch, trong long nàng dường như bị ai đổ cả lọ ngũ vị hương, nỗi lòng phức tạp, cũng không biết là cái tư vị gì.
Lưu Cảnh đi ra lều lớn, gặp Lỗ Túc đứng xa xa ở ngoài hàng rào, liền đi lên trước cười nói:
- Tử Kính sao lại chạy đến chỗ này hả?
Lỗ Túc xấu hổ, cười một tiếng:
- Nếu Châu Mục cố ý thả nàng, ta cảm thấy hay là tạm thời không nên quan tâm tới nàng.
- Không chỉ có là nàng, tất cả binh lính Giang Đông ta nhất định sẽ thả bọn họ hồi hương.
Lỗ Túc ngây dại, trong lòng của ông cảm động vạn phần, còn chưa đàm phán, Lưu Cảnh đã thả người, loại lòng dạ liệu ai có thể so sánh được chứ, ai nói hắn không có đàm phán thành ý, Lỗ Túc bỗng nhiên khom người thật sâu thi lễ:
- Châu Mục đồng ý thả tướng sĩ Giang Đông ta hồi hương, Lỗ Túc cảm động đến rơi nước mắt, ta cũng đại biểu Ngô hầu và phụ lão vùng Giang Đông cảm tạ nhân đức của Châu Mục!
Lưu Cảnh vỗ nhè nhẹ bờ vai của ông, khẽ mỉm cười nói:
- Tử Kính quá lời rồi, ta chỉ nói thả binh lính trở về, chứ không có nói thả tướng lĩnh ra, Tử Kính ngàn vạn lần không nên xem trọng ta như thế.
Nói xong, Lưu Cảnh hiên ngang rời đi, Lỗ Túc sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, có thể thả binh lính ra ông đã rất thỏa mãn rồi, đám người Lý Tuấn ở bên cạnh đều nhịn không được phải bật cười bọn họ cũng hiểu không đúng, Châu Mục làm sao có thể đem tất cả tù binh đều thả đi được chứ, thiên hạ nào có tốt như vậy chuyện?
Vào đêm, Lưu Cảnh để hai tay gối dưới đầu, nằm ở trên giường nhìn vào nóc nhà tối như mực thoáng chút suy nghĩ, Đào Trạm theo trong chăn vươn cánh tay trơn bóng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, thấp giọng hỏi:
- Sao lại còn chưa ngủ?
- Ta đi đường rất mệt mỏi nên không ngủ được.
- Ai bảo chàng tham công tiếc việc, nghỉ ngơi hai ngày không được sao?
Lưu Cảnh cười ha hả, không trả lời nàng, một lát sau, Đào Trạm sâu kín hỏi:
- Chàng nhất định phải cưới cô ấy sao?
- Ai?
- Chàng nói đi?
Lưu Cảnh đã trầm mặc, sau một lúc lâu nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Đào Trạm thở dài nói:
- Kỳ thật thiếp cũng không phải ghen, thiếp chỉ muốn nói, mặc kệ chàng vì mục đích gì mà cưới cô ấy, nếu cô ấy đã gả cho chàng, chàng phải đối đãi thật tốt với cô ấy, để cho cô ấy có được một vị phu quân chân chính chứ không phải là vật hi sinh dùng để trao đổi lợi ích giữa các nước.
Lưu Cảnh rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ thê tử sẽ nói lời nói này, sau một lúc lâu, Đào Trạm lại thấp giọng nói:
- Thiếp cũng chỉ hy vọng chàng không có mới sẽ quên cũ.
Trong lòng Lưu Cảnh cảm động, hắn xoay người ôm chặt thê tử vào lồng ngực, thủ thỉ bên tai nàng:
- Nàng là thê tử kết tóc se duyên với ta, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được nàng.
Đào Trạm vùi mặt dán chặt vào lồg ngực trượng phu, trong lòng thở dài một tiếng thật sâu, ai có thể biết được trong nội tâm nàng bất đắc dĩ và khổ sở đến mức nào chứ?
Bến tàu bên ngoài thành Vũ Xương đang người ngựa tấp nập, hơn năm vạn tù binh Giang Đông xếp thành hàng chờ đợi lên thuyền mỗi người đều kích động vạn phần, rốt cục có thể trở về đoàn tụ với gia đình và thân nhân mình, không ít người kích động được nên đã khóc rống lên, nguyên tưởng rằng sẽ cả đời sẽ phải ở Kinh Châu sống kiếp sống khổ dịch, không nghĩ tới chỉ qua hơn một tháng bọn họ đã được phóng thích.
Một chiếc thuyền lớn cập bờ, binh lính Giang Đông bắt đầu xếp thành hàng lên thuyền, ở một con thuyền lớn khác, Tôn Thượng Hương đứng ở đầu thuyền, lặng yên nhìn chăm chú vào đám đông tấp nập ở bến thuyền, nhìn lần lượt từng khuôn mặt kích động của mỗi tên binh lính. Đây đúng đúng cảm kích ân đức tái sinh, là một loại cảm xúc mong mỏi được về nhà, là sự hân hoan với hòa bình và đoàn tụ, đồng thời lên án chiến tranh.
Bọn lính không hề đang mặc khôi giáp, mà chỉ mặc những bộ xiêm y của ngưofi bình thường, trên người bọn họ đã nhìn không thấy bóng dáng của chiến tranh, bọn họ từ binh lính biến thành một đám bình thường nông phu, ngư dân, thương nhân, đây là một dạng sinh mạng sống vô cùng tươi mới, không cần phải đối mặt tử vong lần nữa. Tôn Thượng Hương khe khẽ thở dài, giờ khắc này nàng cũng trở nên cực kì chán ghét chiến tranh.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn mũ giáp trên tay, đó là do huynh trưởng tặng cho nàng, lúc trước vật mà nàng từng vô cùng yêu thích, mà lúc này, Tôn Thượng Hương lại cảm thấy nó nặng trịch, từ mũ giáp ánh lên sự giết chóc rợn người.
Nàng đã từng vô cùng say mê với chiến tranh, nhưng lúc này nàng dường như sống lại từ trong chiến tranh, trước mắt nàng xuất hiện cảnh tượng mấy vạn binh lính bị chết cháy, bị giết chết, bị chết đuối trong sông. Bọn họ kêu đau, khóc hô, cầu xin tha thứ nhưng ai cho họ những thứ đó đây? Cảnh tượng đó ăn sâu vào linh hồn làm Tôn Thượng Hương đau nhói.
Binh lính còn có thể chết, nhưng cha mẹ, thê tử và hài nhi của bọn họ làm sao sống được với sự thật thảm thiết như vậy? Từ nay cuộc sống của bọn họ biết dựa vào ai đây?
Chiến tranh! Tất cả là vì chiến tranh, nó chỉ thỏa mãn dục vọng quyền lực của vài người, nhưng lại làm cho vô số binh lính biến thành bạch cốt, làm cho người nhà bọn họ lâm vào trong thống khổ vô tận.
Tôn Thượng Hương thở dài một hơi thật sâu, giơ tay ném mũ giáp vào dòng Trường Giang, xoay người quay trở về khoang thuyền.
Một chiếc thuyền lớn bắt đầu xuất phát, tiếp theo là những con thuyền tương tự nối đuôi nhau tạo thành đội ngũ thật dài, dựa vào những lớp sóng trùng trùng điệp điệp của Trường Giang mà xuôi về phía Đông.
Không bao lâu, Lỗ Túc mang theo vài tên tùy tùng đi tới chỗ chuyển lương thực lên bờ. Lỗ Túc chắp tay cười nói:
- Thật sự là đúng dịp, ta cũng vừa mới đến Vũ Xương, tuy nhiên không có chuyện gì nên không thông cáo quan phủ, mời Châu Mục thứ lỗi!
Lưu Cảnh ha hả cười to:
- Đây là Tử Kính không đúng rồi, là chúng ta không thể tận tình vai trò của chủ nhân mới đúng, nhưng xem giao tình của chúng ta nên sẽ không phạt rượu, nếu Tử Kính không ngại thì mời lên thuyền một lát.
- Quấy rầy Châu Mục rồi!
Lỗ Túc cũng không từ chối, vui vẻ lên thuyền, cho dù hai nhà vừa mới chấm dứt đại chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới giao tình của Lỗ Túc và Lưu Cảnh, hai người ở trong khoang thuyền ngồi trò chuyện, Lưu Cảnh cười nói:
- Ta nghĩ lần này Ngô hầu chinh tây, hẳn là Tử Kính ngươi đã ngăn lại.
Lỗ Túc cười khổ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Không chỉ có ta phản đối, Công Cẩn cũng kiên quyết phản đối, tiếc rằng Ngô hầu khư khư cố chấp, vấp phải sai lầm lớn, ta không biết nên nói như thế nào nữa.
Vẻ mặt tươi cười Lưu Cảnh biến mất, thản nhiên nói:
- Việc này cũng không tính là gì, nếu không phải ta muốn chinh Tây thì có lẽ ta sẽ chủ động tiến công Giang Đông, tất cả đều vì là ích lợi của đất nước, ta đương nhiên sẽ không trách tội Ngô hầu, tuy nhiên chuyện này chỉ sợ rất khó giải quyết tốt hậu quả.
Trong lòng Lỗ Túc rất chua xót, hiện tại ông có việc cầu người, không thể không cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói:
- Liệu có thể mời Châu Mục cùng chúng ta chống chọi lại Tào Tháo không? Chúng ta sẽ cố gắng giải quyết tốt hậu quả vừa rồi, Ngô hầu cam đoan sẽ không tái xâm chiếm Kinh Châu.
Lưu Cảnh lạnh lùng cười:
- Có thể, nhưng danh dự Ngô hầu các ngươi làm cho người ta thật sự không có gì để nói nữa.
Lỗ Túc đã trầm mặc, ông không biết nên nói như thế nào cho đúng, loại không khí này khiến cho ông cảm thấy rất khó có thể nói gì. Lưu Cảnh thật sự không phải là người khắc nghiệt, hắn cũng không muốn cố ý gây khó xử cho Lỗ Túc, nhưng hiện không thể nào làm khác được.
Lưu Cảnh lại cười cười nói:
- Tuy nhiên dựa trên giao tình của ta và Tử Kính, trước tiên ta có thể đem Thượng Hương Công chúa giao trả lại cho ngươi mà không có bất kỳ điều kiện.
Lỗ Túc mừng rỡ, Lưu Cảnh đã đồng ý bằng miệng thì tức là việc này chắc chắn xảy ra, nhưng hắn chưa hề nhắc đến việc đàm phán, đành chỉ đi bước nào tính bước nấy thôi.
Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi vào dịch trạm của khách quý, Vương Dịch Thừa ra đón, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu Mục!
- Thượng Hương Công chúa hiện tại như thế nào rồi?
Trên mặt Vương Dịch Thừa lộ ra vẻ khiếp đảm, giải thích nói:
- Công chúa kiên trì muốn đi tù binh doanh, vì thế tuyệt thực ba ngày, vừa lúc Châu Mục phu nhân tới thăm nàng, liền đáp ứng yêu cầu của nàng, Công chúa bây giờ đang ở tù binh doanh.
Vương dịch thừa vừa nói, vừa vụng trộm xem sắc mặt Lưu Cảnh, thấy hắn có chút không vui, vội vàng bổ sung:
- Nghe nói là an trí nàng một mình, phu nhân còn phái nữ thị vệ đi bảo hộ nàng, dường như phu nhân và Công chúa từ trước đã quen biết.
Lưu Cảnh bình thường không cho thê tử hỏi đến chính vụ, thê tử tự tiện đem Tôn Thượng Hương chuyển qua tù binh doanh, đương nhiên khiến hắn không vui, tuy nhiên nghe nói thê tử và Tôn Thượng Hương quen biết nhau, lúc này sắc mặt hắn mới hơi hòa hoãn, quay đầu lại nói với Lỗ Túc:
- Thật xin lỗi, chúng ta lại phải đi một chuyến đến tù binh doanh rồi!
Trong lòng Lỗ Túc lo lắng, thiên kim Công chúa sao có thể ở trong loại địa phương như tù binh doanh đươc chứ, tuy nhiên nghe nói có nữ thị vệ bảo hộ, ông mới thoáng thả lỏng trong lòng, vội vàng nói:
- Không ngại, chúng ta cứ qua tù binh doanh thăm công chúa đã.
Hai người trở mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của đại đội thân vệ hướng phía bắc đi ra ngoài thành.
Tù binh doanh trên thực tế là một tòa quân doanh, rộng hơn ngàn mẫu đất trước mắt giam giữ mấy vạn tù binh Giang Đông, do đại tướng Lý Tuấn dẫn năm nghìn binh lính trông coi, đề phòng nghiêm khắc.
Tuy nhiên vì phòng ngừa tù binh gây rối tất cả quan quân từ Nha tướng trở lên đều được giam giữ ở mặt khác bao gồm ba người Thái Sử Từ, Lã Mông, Từ Thịnh, đã bị giam lỏng ở trong thành.
Lưu Cảnh một đường chạy tới tù binh doanh, Lý Tuấn nghe thì lập tức ra đón. Lưu Cảnh lập tức hỏi :
- Giang Đông Công chúa giam giữ ở trong này đúng không?
Lý Tuấn biết rằng Lưu Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi việc này, gã gật gật đầu:
- Nàng ở bên trong quân doanh, mời Châu Mục đi theo ta.
Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc vào tù binh doanh, đi thẳng đến góc Tây Bắc, nơi này có hàng rào phân doanh trại thành một khu vực riêng biệt, các lều trại đều được làm bằng vải bạt trắng, có hang rào bảo vệ xung quang, hông cho người ngoài tiến vào, bên trong thì có tám nữ thị vệ bảo hộ Tôn Thượng Hương, đương nhiên cũng là một loại tạm giam.
Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi qua hàng rào, vài nữ thị vệ liền vội vàng tiến lên thi lễ, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua lều trại, hỏi:
- Nàng thế nào, còn tuyệt thực nữa không?
Nữ thị vệ thủ lĩnh lắc đầu:
- Bẩm báo Châu Mục, nàng hiện tại đã tốt hơn một chút rồi, tuy nhiên thể chất rất yếu, quân y hôm qua tới xem qua nàng nói ít nhất phải nằm yên tĩnh nửa tháng mới có thể khôi phục.
Lưu Cảnh đi đến trước lều lớn, từ khe hở liếc mắt nhìn vào trong trướng vải một cái, thấy Tôn Thượng Hương dường như nằm ở trên giường, cũng không hề ngủ, Lưu Cảnh liền cười hỏi:
- Ta có thể đi vào không?
Sau một lúc lâu, lều trại truyền đến thanh âm oán hận:
- Ta là tù binh của ngươi, ngươi muốn như thế nào liền như thế đấy, liệu có cần phải hỏi qua ta chăng?
Lưu Cảnh vén màn trướng đi vào, Lỗ Túc lại do dự một chút, chưa cùng đi vào, hai người này tương lai sẽ là vợ chồng, mình cũng không nên đi vào.
Chỉ cần Công chúa bình an, ông cũng đã an tâm, ông vội vàng rời khỏi doanh trại, vài tên thân vệ cũng đi theo lui ra ngoài, có nữ thị vệ ở lều lớn xung quanh, bọn họ cũng không cần phải lo lắng.
Lưu Cảnh đi vào lều lớn, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đã quay lưng đi, lấy chăn kín toàn thân ngay cả phần đầu cũng bưng kín, chỉ chừa một đám tóc đen ở bên ngoài.
Lưu Cảnh ngồi xuống bên cạnh giường, ôn hòa nói:
- Ta tới nói cho cô biết, chỉ cần thân thể của cô tốt hơn một chút ta sẽ cho cô trở về Giang Đông.
- Hừ, những điều ngươi nó ta chưa bao giờ tin tưởng.
Tôn Thượng Hương lạnh hừ lạnh một tiếng.
- Vì sao không tin.
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ ta đường đường Kinh Châu Mục còn có thể lừa gạt một tiểu nữ tử như cô sao?
- Ngươi nói chuyện có đáng tin hay không, thì trong lòng ngươi thừa biết.
Thật ra là Tôn Thượng Hương muốn ám chỉ lúc trước Lưu Cảnh đã đáp ứng làm cho nàng bắn ba mũi tên nhưng cuối cùng Lưu Cảnh lỡ hẹn rồi, tuy nhiên chuyện này Lưu Cảnh đã sớm quên, hắn quả thật không nhớ rõ.
- Được rồi! Sáng mai, ta liền an bài thuyền đưa cô trở về Giang Đông, có tin hay không là tùy cô.
Tôn Thượng Hương vén chăn lên, bỗng ngồi dậy, căm tức Lưu Cảnh:
- Ngươi không cần giả nhân giả nghĩa rồi, ta tuyệt sẽ không trở về!
Lưu Cảnh cũng không có tức giận, hắn cười cười:
- Vì sao không quay về, chẳng lẽ nơi này ở thật sự thoải mái sao?
- Việc này không liên quan gì đến ngươi.
- Như thế nào lại không có quan hệ gì với ta, có chút tù binh ta không thích, ta sẽ đem hắn đuổi đi ra ngoài, cô cũng giống như vậy, ta đem cô đuổi ra khỏi Kinh Châu, muốn đi nơi nào? Tùy cô, sáng mai đi!
Nói xong, Lưu Cảnh đứng dậy rời đi, Tôn Thượng Hương cắn chặt môi, ngay tại lúc Lưu Cảnh sắp đi khuất nàng cao giọng nói:
- Ta cũng là một thành viên Giang Đông, ta phải đi cùng với binh lính của mình ta tuyệt sẽ không bỏ rơi bọn họ một mình trở về Giang Đông, nếu như ngươi muốn cưỡng ép ta, ta sẽ nhảy sông tự sát!
Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, qua một hồi lâu, hắn gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho cô trở về Giang Đông cùng với binh lính của mình, ngày mai buổi sáng, các cô sẽ xuất phát cùng lúc.
- Chờ một chút!
Tôn Thượng Hương gọi Lưu Cảnh lại, kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Lưu Cảnh bình tĩnh nói:
- Ta mới vừa nói, vì cấp cho cô mặt mũi nên, quyết định thả tất cả binh lính Giang Đông, tổng cộng hơn năm vạn người, toàn bộ đều được trở về Giang Đông.
- Ngươi là và huynh trưởng ta đạt thành điều kiện gì sao?
Thượng Hương không thể tin được, vẻ mặt hoài nghi hỏi.
- Thượng Hương cô nương, cô có vẻ quá coi thường Lưu Cảnh ta rồi, lúc trước hơn mười vạn tù binh quân Tào ta cũng thả bọn chúng ra, có từng đề cập qua điều kiện gì không? Trận chiến này, không phải do binh lính sai lầm bao gồm cô, chúng ta vốn không nên là địch nhân.
Nói xong, Lưu Cảnh cười thản nhiên đẩy trướng đi ra ngoài, Tôn Thượng Hương nhìn bóng dáng hắn biến mất, hàm răng cắn chặt vào môi làm đôi môi trắng bệch, trong long nàng dường như bị ai đổ cả lọ ngũ vị hương, nỗi lòng phức tạp, cũng không biết là cái tư vị gì.
Lưu Cảnh đi ra lều lớn, gặp Lỗ Túc đứng xa xa ở ngoài hàng rào, liền đi lên trước cười nói:
- Tử Kính sao lại chạy đến chỗ này hả?
Lỗ Túc xấu hổ, cười một tiếng:
- Nếu Châu Mục cố ý thả nàng, ta cảm thấy hay là tạm thời không nên quan tâm tới nàng.
- Không chỉ có là nàng, tất cả binh lính Giang Đông ta nhất định sẽ thả bọn họ hồi hương.
Lỗ Túc ngây dại, trong lòng của ông cảm động vạn phần, còn chưa đàm phán, Lưu Cảnh đã thả người, loại lòng dạ liệu ai có thể so sánh được chứ, ai nói hắn không có đàm phán thành ý, Lỗ Túc bỗng nhiên khom người thật sâu thi lễ:
- Châu Mục đồng ý thả tướng sĩ Giang Đông ta hồi hương, Lỗ Túc cảm động đến rơi nước mắt, ta cũng đại biểu Ngô hầu và phụ lão vùng Giang Đông cảm tạ nhân đức của Châu Mục!
Lưu Cảnh vỗ nhè nhẹ bờ vai của ông, khẽ mỉm cười nói:
- Tử Kính quá lời rồi, ta chỉ nói thả binh lính trở về, chứ không có nói thả tướng lĩnh ra, Tử Kính ngàn vạn lần không nên xem trọng ta như thế.
Nói xong, Lưu Cảnh hiên ngang rời đi, Lỗ Túc sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, có thể thả binh lính ra ông đã rất thỏa mãn rồi, đám người Lý Tuấn ở bên cạnh đều nhịn không được phải bật cười bọn họ cũng hiểu không đúng, Châu Mục làm sao có thể đem tất cả tù binh đều thả đi được chứ, thiên hạ nào có tốt như vậy chuyện?
Vào đêm, Lưu Cảnh để hai tay gối dưới đầu, nằm ở trên giường nhìn vào nóc nhà tối như mực thoáng chút suy nghĩ, Đào Trạm theo trong chăn vươn cánh tay trơn bóng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, thấp giọng hỏi:
- Sao lại còn chưa ngủ?
- Ta đi đường rất mệt mỏi nên không ngủ được.
- Ai bảo chàng tham công tiếc việc, nghỉ ngơi hai ngày không được sao?
Lưu Cảnh cười ha hả, không trả lời nàng, một lát sau, Đào Trạm sâu kín hỏi:
- Chàng nhất định phải cưới cô ấy sao?
- Ai?
- Chàng nói đi?
Lưu Cảnh đã trầm mặc, sau một lúc lâu nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Đào Trạm thở dài nói:
- Kỳ thật thiếp cũng không phải ghen, thiếp chỉ muốn nói, mặc kệ chàng vì mục đích gì mà cưới cô ấy, nếu cô ấy đã gả cho chàng, chàng phải đối đãi thật tốt với cô ấy, để cho cô ấy có được một vị phu quân chân chính chứ không phải là vật hi sinh dùng để trao đổi lợi ích giữa các nước.
Lưu Cảnh rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ thê tử sẽ nói lời nói này, sau một lúc lâu, Đào Trạm lại thấp giọng nói:
- Thiếp cũng chỉ hy vọng chàng không có mới sẽ quên cũ.
Trong lòng Lưu Cảnh cảm động, hắn xoay người ôm chặt thê tử vào lồng ngực, thủ thỉ bên tai nàng:
- Nàng là thê tử kết tóc se duyên với ta, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được nàng.
Đào Trạm vùi mặt dán chặt vào lồg ngực trượng phu, trong lòng thở dài một tiếng thật sâu, ai có thể biết được trong nội tâm nàng bất đắc dĩ và khổ sở đến mức nào chứ?
Bến tàu bên ngoài thành Vũ Xương đang người ngựa tấp nập, hơn năm vạn tù binh Giang Đông xếp thành hàng chờ đợi lên thuyền mỗi người đều kích động vạn phần, rốt cục có thể trở về đoàn tụ với gia đình và thân nhân mình, không ít người kích động được nên đã khóc rống lên, nguyên tưởng rằng sẽ cả đời sẽ phải ở Kinh Châu sống kiếp sống khổ dịch, không nghĩ tới chỉ qua hơn một tháng bọn họ đã được phóng thích.
Một chiếc thuyền lớn cập bờ, binh lính Giang Đông bắt đầu xếp thành hàng lên thuyền, ở một con thuyền lớn khác, Tôn Thượng Hương đứng ở đầu thuyền, lặng yên nhìn chăm chú vào đám đông tấp nập ở bến thuyền, nhìn lần lượt từng khuôn mặt kích động của mỗi tên binh lính. Đây đúng đúng cảm kích ân đức tái sinh, là một loại cảm xúc mong mỏi được về nhà, là sự hân hoan với hòa bình và đoàn tụ, đồng thời lên án chiến tranh.
Bọn lính không hề đang mặc khôi giáp, mà chỉ mặc những bộ xiêm y của ngưofi bình thường, trên người bọn họ đã nhìn không thấy bóng dáng của chiến tranh, bọn họ từ binh lính biến thành một đám bình thường nông phu, ngư dân, thương nhân, đây là một dạng sinh mạng sống vô cùng tươi mới, không cần phải đối mặt tử vong lần nữa. Tôn Thượng Hương khe khẽ thở dài, giờ khắc này nàng cũng trở nên cực kì chán ghét chiến tranh.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn mũ giáp trên tay, đó là do huynh trưởng tặng cho nàng, lúc trước vật mà nàng từng vô cùng yêu thích, mà lúc này, Tôn Thượng Hương lại cảm thấy nó nặng trịch, từ mũ giáp ánh lên sự giết chóc rợn người.
Nàng đã từng vô cùng say mê với chiến tranh, nhưng lúc này nàng dường như sống lại từ trong chiến tranh, trước mắt nàng xuất hiện cảnh tượng mấy vạn binh lính bị chết cháy, bị giết chết, bị chết đuối trong sông. Bọn họ kêu đau, khóc hô, cầu xin tha thứ nhưng ai cho họ những thứ đó đây? Cảnh tượng đó ăn sâu vào linh hồn làm Tôn Thượng Hương đau nhói.
Binh lính còn có thể chết, nhưng cha mẹ, thê tử và hài nhi của bọn họ làm sao sống được với sự thật thảm thiết như vậy? Từ nay cuộc sống của bọn họ biết dựa vào ai đây?
Chiến tranh! Tất cả là vì chiến tranh, nó chỉ thỏa mãn dục vọng quyền lực của vài người, nhưng lại làm cho vô số binh lính biến thành bạch cốt, làm cho người nhà bọn họ lâm vào trong thống khổ vô tận.
Tôn Thượng Hương thở dài một hơi thật sâu, giơ tay ném mũ giáp vào dòng Trường Giang, xoay người quay trở về khoang thuyền.
Một chiếc thuyền lớn bắt đầu xuất phát, tiếp theo là những con thuyền tương tự nối đuôi nhau tạo thành đội ngũ thật dài, dựa vào những lớp sóng trùng trùng điệp điệp của Trường Giang mà xuôi về phía Đông.
/708
|