Các tầng lớp quan lại ở thành Vũ Xương đã loạn thành một bầy, gần trăm viên quan lạo đang bận rộn thu thập và chỉnh sửa, thống kê lại các loại công văn, như núi bình thường, tiếp qua mười ngày, châu nha sẽ chính thức dời trở về Tương Dương, rất nhiều người đều có chút lưu luyến không rời nhưng mỗi người đều biết rằng, châu nha dời về Tương Dương là bắt đầu quá trình phục hưng Kinh Châu đây cũng điều khiến trong lòng mọi người tràn đầy hy vọng.
Ở bên trong nghị sự đường châu nha, Lỗ Túc đang cùng Trưởng sử Từ Thứ tiến hành lần đàm phán đầu tiên, tuy hơn năm vạn binh lính được trả lại cho Giang Đông nhưng còn trên trăm vị danh tướng còn chưa được thả ra, hơn nữa ba vị danh tướng Thái Sử Từ, Lã Mông và Từ Thịnh vẫn bị giam lỏng ở bên trong thành Vũ Xương như cũ, điều này khiến cho Giang Đông không chiếm bất cứ ưu thế nào trong cuộc đàm phán lần này.
Huống chi bốn quận Kỳ Xuân, Lư Giang, Dự Chương và Cửu Giang trước mắt đều bị Giang Hạ quân chiếm lĩnh, nếu Kinh CHâu gióng một tiếng thúc giục binh sĩ hăng hái lên đường Đông chinh thì Giang Đông có thể gặp nguy cơ diệt quốc, tình thế Giang Đông lúc này đúng là cực kỳ ác liệt khiến Lỗ Túc không dám có nửa điểm lơi lỏng.
Từ Thứ là một người thành thực thẳng thắn, không giống như lời của Giả Hủ luôn luôn ẩn giấu cạm bẫy làm người ta khó lòng phòng bị, cho nên trong lòng Lỗ Túc có áp lực ít hơn, điều này cũng làm cho ông âm thầm cảm kích Lưu Cảnh đã âm thầm an bài đối thủ trên bàn đàm bàn, khiến cho hai bên có thể lấy thành ý mà tiếp đãi nhau.
- Ta ở trong thành nghe được một tin đồn, nói Châu Mục sắp sửa cầu chuẩn bị cho việc Giang Đông buông thả lệnh cấm vận sông và cấm biển, có chuyện như vậy không?
Lỗ Túc thật cẩn thận hỏi.
Từ Thứ cười cười:
- Đấy chẳng qua chỉ là một phương thức buông tha mậu dịch mà thôi, quả thật có yêu cầu này, đương nhiên là có sự công bằng, thương nhân Giang Đông cũng có thể tới Kinh Châu tiến hành các loại mậu dịch, cảm thấy điều này đối với song phương đều có lợi, là chuyện tốt, Tử Kính hà cớ gì phải lo lắng?
Lỗ Túc cười khổ một tiếng:
- Tuy nói như vậy, nhưng kinh tế của Giang Hạ vốn vượt xa Giang Đông, nếu như đột nhiên có một số lượng tiền lớn chảy vào Giang Đông, chỉ sợ Giang Đông sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, cho nên …
Không đợi Lỗ Túc nói tiếp, Từ Thứ khoát tay nói:
- Tử Kính không thể nói như vậy, bàn về mỏ đồng thì mỏ đồng Lịch Dương ở Giang Đông phải hơn xa mỏ đồng lớn nhất ở Giang Hạ, theo ta được biết, sản lượng của Giang Đông gấp hai lần Giang Hạ. Mà đồng là nguyên liệu mấu chốt dung để đúc tiền, hơn nữa trong tiền của Giang Đông có chín thành là đồng còn Giang Hạ chỉ là sáu phần. Điều này khiến cho việc tiền Giang Đông luôn ít hơn tiền của Giang Hạ, Giang Đông các vị nên kiểm điểm mình trước rồi hãy bàn vấn đề khác sau, cần phải cải tiến các đúc đồng, nếu không cho dù không buông lỏng việc buôn bán thì sớm muộn gì Giang Đông cũng sẽ bị tiền của Giang Hạ chiếm lĩnh.
Lúc này, Tưởng Uyển bên cạnh cũng bổ sung:
- Kỳ thật buông lỏng mậu dịch chỉ là một điều kiện phụ mà thôi, nói đối với song phương đều có lợi, Lỗ công sao cứ phải so đo vấn đề này mãi nhỉ?
Lỗ Túc thở dài trong lòng một tiếng, không quan tâm đến việc này nữa, dù sao chuyện này cũng cần có Ngô hầu phê chuẩn mới có thể tiến hành. Lỗ Túc trầm tư một lát, nhân tiện nói:
- Mời Từ Trưởng sử nói tiếp đi!
Từ Thứ gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Vừa rồi nhắc tới chính là vấn đề mậu dịch sau đó là bồi thường chiến tranh, cũng chính là bồi thường lương thực, lần trước quân sư bọn ta cũng đã đề cập với Tử Kính rồi, hẳn là Tử Kính không quên!
Tâm thức Lỗ Túc nhảy dựng lên, ông đương nhiên sẽ không quên, đây chính là một trăm vạn thạch lương thực, Giang Đông làm sao có thể chịu đựng nổi, Lỗ Túc vội vàng nói:
- Lần trước Giả quân sư quả thật đã đề cập tới, tuy nhiên một triệu thạch lương thực, Giang Đông không thể gánh nổi, mong các vị có thể giảm nhẹ chút ít.
- Việc này…
Từ Thứ suy nghĩ một chút nói:
- Ta biết, không ngại nói thẳng cho Tử Kính biết, chúng ta sẽ phải đàm phán năm điều kiện chính thức, cộng thêm điều kiện phụ là buông lỏng mậu dịch. Bồi thường lương thực chỉ là điều kiện thứ nhất, nếu vấn đề này không thể đồng ý, bốn vấn đề phía sau, chỉ sợ càng khó nói chuyện.
Lỗ Túc cảm giác mình đang ở thế vô cùng bị động, cứ mỗi một điều kiện đưa ra tới cuối cùng chỉ sợ sẽ là điều kiện trên trời, Giang Đông khó mà thừa nhận nổi ông chỉ phải cười khổ nói:
- Từ trưởng sử có thể nói hết các loại điều kiện được không? Nó có thể khiến ta an tâm hơn một chút sau đó chúng ta lại từng bước từng bước đàm phán.
- Có thể!
Từ Thứ thẳng thắn nói:
- Đầu tiên là bồi thường lương thực, tiếp theo là vấn đề con tin, tiếp theo là việc chia giữ lãnh thổ, thứ tư đương nhiên là chiến thuyền, thứ năm là Giang Đông phải cam đoan sẽ không tiếp tục tây tiến, hưng sư vấn tội, cuối cùng là thêm vào điều khoản phụ, buông lỏng mậu dịch. Đây là năm việc lớn, chỉ sợ không thể hoàn tất đàm trong ngày một ngày hai.
Giữa trưa, Tưởng Uyển cùng đi dùng cơm với Lỗ Túc, Từ Thứ thì vội vàng đi vào quan phòng của Lưu Cảnh. Trong này cũng đang rất hỗn độn và bận rộn, Đổng Doãn đang chỉ huy năm sáu quan viên chỉnh lý và đóng gói lại toàn bộ các loại sách vở, công văn, bản đồ.
Mà phòng trong cũng rất an tĩnh, Lưu Cảnh ngồi ở trước bàn phê duyệt các loại công văn sự vụ, các vấn đề về Giang Đông đã được hắn mau chóng giải quyết, bên người chỉ còn lại mấy việc khó có thể tự mình giải quyết, lúc này Từ Thứ đi đến, cười nói:
- Châu Mục có thời gian nghe ti chức báo cáo việc đàm phán không?
Lưu Cảnh cười ha hả, để bút xuống, từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra hai quyển văn điệp nói:
- Nguyên Trực tới vừa lúc, ta đang muốn thảo luận với ngươi một số vấn đề, trong hai quyển văn điệp chính là phương án xử lý của các ngươi. Chúng ta cứ nói về vấn đề này trước, còn vấn đề đàm phán thì hẵng nói sau.
Từ Thứ gật gật đầu, y biết rằng đây chỉ là một loại cách nói uyển chuyển của Châu Mục, trên thực tế chính là không đồng ý với phương án xử lý của bọn họ, y liền cười nói:
- Vi thần xin lắng nghe!
- Ngồi xuống đi!
Lưu Cảnh mời Từ Thứ ngồi xuống, mở ra hai quyển công văn, hắn xem qua để cân nhắc một chút rồi đem công văn đưa cho Từ Thứ:
- Đầu tiên là chuyện an bài nô dịch núi Lục Đồng, Nguyên Trực đề nghị cấp hai vạn quáng nô đang tự do, ta cảm thấy không ổn, bởi vì quyết định ban đầu là cưỡng bức lao động ba năm, hiện tại mới chỉ là một năm, nếu thực hiện kiến nghị của ngươi thì e là sẽ phủ định quyết định của năm trước, ta cho rằng nhất định phải kiên trì kỳ hạn ba năm, Nguyên Trực cảm thấy thế nào?
Từ Thứ cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ta cũng đã suy xét từ lâu, bởi vì có rất nhiều thợ mỏ thuần thục đã biến thành thợ đồng, ta đã làm cuộc điều tra, nếu thả bọn họ tự do, chí ít có năm thành nguyện ý lưu lại, nếu như có thể bảo hộ người nhà bọn họ, vậy thì con số đó sẽ tăng lên là bảy, như vậy bọn họ liền từ quáng nô chuyển hóa làm thợ mỏ, trở thành một loại thợ chuyên nghiệp, sẽ có lợi cho Giang Hạ.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Theo quan điểm của ngươi thì ta cũng đồng ý, tuy nhiên để giữ gìn quyền uy thì tốt nhất vẫn là tận lực không nên sửa, có thể cung cấp điều kiện tốt hơn cho bọn họ ở các phương diện khác, tỷ như cải thiện ăn ngủ, có thù lao nhất định, sửa gọi là thợ mỏ, rút ngắn thời gian lạo động, hoặc chấp nhận thư từ của người nhà công nhân, thậm chí còn có thể cùng bọn họ ký tên một phần khế ước làm cho bọn họ an tâm khai thác mỏ, nhưng kỳ hạn ba năm không thể thay đổi. Bọn họ dù sao cũng là tù binh, mặt khác, nên đem tù binh đang giam giữ ở các nơi khác bổ sung nhân sự cho việc khai thác và mở rộng mỏ quặng.
Từ Thứ đành phải đáp ứng rồi:
- Được rồi! Vi thần phác thảo lại phương án một lần nữa.
Lưu Cảnh lại nói:
- Còn nữa, đó là việc ba vạn lính tù binh của Hoàng Trung, ta đã thỏa thuận với Tào Tháo sẽ phóng thích Tào Nhân và Hạ Hầu Uyên, lão đã đáp ứng sẽ chuyển gia quyến của ba vạn binh lính này tới chỗ chúng ta. Danh sách ta đã nói Hoàng Trung đưa cho Tào Tháo, phỏng chừng rất nhanh sẽ có di dân với quy mô rất lớn, hãy để họ đến sống ở quận An Lục phân phối đất đai cho họ. Mỗi hộ 120 mẫu đất, thuế má sẽ giảm phân nửa chuyện này khá khẩn cấp, hy vọng ngươi lập tức an bài nhân sự tới quận An Lục trước đó một đoạn thời gian để làm tốt công tác chuẩn bị.
Từ Thứ yên lặng gật đầu, y biết rõ, phương diện này có vô số việc vặt vãnh phải làm. Phải chọn người đã có kinh nghiệm đi xếp đặt cho đám di dân, hai người Bàng Sơn Dân và Khoái Kỳ chắc chắn có thể phụ trách việc này.
- Vi thần nhớ kỹ, sẽ lập tức an bài nhân sự.
Lưu Cảnh thấy giải quyết được chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều, cười nói:
- Nếu đã giải quyết ổn thỏa, vậy thì hãy nói đến chuyện Giang Đông đi! Thái độ của Lỗ Túc như thế nào?
Đây mới là chủ đề của ngày hôm nay, Từ Thứ vội vàng nói:
- Hôm nay, ta và Lỗ Túc đàm phán cũng không thuận lợi, ngoại trừ đáp ứng ký tên vào hiệp nghị cam đoan vĩnh viễn không Tây chinh nữa thì các vấn đề khác rất khó có thể đạt được. Về phương diện mậu dịch y cần xin chỉ thị Ngô hầu có thể hoàn toàn buông lỏng cấm biển và cấm nội hà hay không.
- Còn việc thủy quân Kinh Châu mượn đường ra biển thì sao?
Lưu Cảnh hỏi:
- Hắn có thái độ gì?
- Điều này, y nói số lượng thuyền của đội tàu cần phải hạn chế ở một mức độ nhất định và và không thể cập bờ.
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
- Xem ra Lỗ Túc cũng không hồ đồ, vậy những vấn đề khác thì thảo luận đến đâu rồi?
- Về việc bồi thường lương thực bọn họ không thể chịu đựng được con số một trăm vạn thạch, hy vọng có thể giảm phân nửa. Còn việc đưa thế chết đến Kinh Châu đọc sách, ý tứ của Lỗ Túc là, hiện tại Ngô hầu chỉ có một đứa con hơn nữa năm nay mới có nửa tuổi, hắn hi vọng có thể dùng việc gả muội tử của Ngô hầu cho Châu Mục để thay thế.
- Mới được nửa tuổi?
Lưu Cảnh không kìm nổi phải bật cười, điều này hắn thật sự không ngờ đến, hắn biết rằng con trai của Tôn Quyền còn nhỏ, nhưng không nghĩ chỉ mới có nửa tuổi.
Tôn Quyền đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không ngờ hiện tại mới có một đứa con. Nếu mới nửa tuổi quả thật không có ý nghĩa, Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:
- Thay người cũng có thể được, mà giảm phân nửa lương thực bồi thường cũng được, nhưng nhất định phải buông lỏng lệnh cấm nội hà.
Từ Thứ do dự một chút, Lưu Cảnh chỉ mới nói qua cho y một phần điều kiện đàm phán còn lại rất nhiều phương diện y cũng không quá rõ ràng, hơn nữa bồi thường một trăm vạn thạch lương thực, đó là điều hơi hoang tưởng. Mặt khác việc đem bốn quận chia cho Kinh Châu, y cũng không thể hiểu nổi, y không thể biết được nguyên tắc và điểm mấu chốt mà Lưu cảnh mong muốn nên, khiến y rất khó xử lý.
- Khởi bẩm Châu Mục, lần này đàm phán vi thần thật sự vẫn chưa nắm bắt được hết, rốt cuộc thì vấn đề nào có thể nhượng bộ, vấn đề nào không thể thay đổi, vi thần cảm thấy lo lắng, mong Châu Mục chỉ rõ.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Chuyện này đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết, vốn định đợi mọi người đầy đủ sẽ thông cáo, tuy nhiên hiện tại nếu như ngươi muốn biết...
Lưu Cảnh gác tay đi vài bước nói:
- Đầu tiên là nắm chắc mấu chốt thế cuộc, khiến Giang Đông vô lực tiến công chúng ta lần nữa, đồng thời có thể chống đỡ khi quân Tào xuôi nam, cho nên cũng không nên chèn ép Giang Đông quá ác liệt. Lương thực có thể giảm xuống mức ba trăm ngàn thạch, đồng thời có thể giao trong kỳ hạn ba năm.
Trong vòng năm năm chiến thuyền ngàn thạch không được chế tạo. Quan trọng nhất chính là lãnh địa, quận Kỳ Xuân có thể trực tiếp uy hiếp Giang Hạ, nhất định phải chia cho Kinh Châu, biên giới của quận Cửu Giang quá sát với Sài Tang, nhất định phải đem Bành Trạch hồ chia cho Kinh Châu. Còn nữa, chính là quận Dự Chương luôn nương tựa quận Trường Sa và quận Giang Hạ, đối với chúng ta uy hiếp quá lớn, cho nên quận Dự Chương cũng nhất định phải chia cho Kinh Châu, có thể đem quận Lư Giang và quận Cửu Giang trả lại cho Giang Đông. Quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương thuộc về Kinh Châu.
Trong lòng Từ Thứ tính toán một chút, y phát hiện ngoại trừ phương diện bồi thường lương thực có thể lập tức đạt được sự nhất trí với Lỗ Túc, còn những điều khoản và yêu cầu khác thì còn phải tranh nhau dài hơi.
Nhất là đất đai, Giang Đông yêu cầu trả lại toàn bộ bốn quận, Lưu Cảnh chỉ chịu trả lại hai quận, bất đắc dĩ, Từ Thứ chỉ có thể gật đầu đáp ứng:
- Vi thần hiểu rồi, buổi chiều vi thần sẽ tiếp tục đàm phán.
Lúc này, Từ Thứ lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Còn chuyện hai nhà hòa thân, Châu Mục có nguyện ý hay không cưới muội tử của Ngô hầu hay không?
Lưu Cảnh gật đầu cười:
- Hai nhà kết duyên Tần Tấn là chuyện tốt, có lợi cho việc giữ gìn hòa bình của Kinh Châu và Giang Đông, ta có thể đáp ứng.
Ở bên trong nghị sự đường châu nha, Lỗ Túc đang cùng Trưởng sử Từ Thứ tiến hành lần đàm phán đầu tiên, tuy hơn năm vạn binh lính được trả lại cho Giang Đông nhưng còn trên trăm vị danh tướng còn chưa được thả ra, hơn nữa ba vị danh tướng Thái Sử Từ, Lã Mông và Từ Thịnh vẫn bị giam lỏng ở bên trong thành Vũ Xương như cũ, điều này khiến cho Giang Đông không chiếm bất cứ ưu thế nào trong cuộc đàm phán lần này.
Huống chi bốn quận Kỳ Xuân, Lư Giang, Dự Chương và Cửu Giang trước mắt đều bị Giang Hạ quân chiếm lĩnh, nếu Kinh CHâu gióng một tiếng thúc giục binh sĩ hăng hái lên đường Đông chinh thì Giang Đông có thể gặp nguy cơ diệt quốc, tình thế Giang Đông lúc này đúng là cực kỳ ác liệt khiến Lỗ Túc không dám có nửa điểm lơi lỏng.
Từ Thứ là một người thành thực thẳng thắn, không giống như lời của Giả Hủ luôn luôn ẩn giấu cạm bẫy làm người ta khó lòng phòng bị, cho nên trong lòng Lỗ Túc có áp lực ít hơn, điều này cũng làm cho ông âm thầm cảm kích Lưu Cảnh đã âm thầm an bài đối thủ trên bàn đàm bàn, khiến cho hai bên có thể lấy thành ý mà tiếp đãi nhau.
- Ta ở trong thành nghe được một tin đồn, nói Châu Mục sắp sửa cầu chuẩn bị cho việc Giang Đông buông thả lệnh cấm vận sông và cấm biển, có chuyện như vậy không?
Lỗ Túc thật cẩn thận hỏi.
Từ Thứ cười cười:
- Đấy chẳng qua chỉ là một phương thức buông tha mậu dịch mà thôi, quả thật có yêu cầu này, đương nhiên là có sự công bằng, thương nhân Giang Đông cũng có thể tới Kinh Châu tiến hành các loại mậu dịch, cảm thấy điều này đối với song phương đều có lợi, là chuyện tốt, Tử Kính hà cớ gì phải lo lắng?
Lỗ Túc cười khổ một tiếng:
- Tuy nói như vậy, nhưng kinh tế của Giang Hạ vốn vượt xa Giang Đông, nếu như đột nhiên có một số lượng tiền lớn chảy vào Giang Đông, chỉ sợ Giang Đông sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, cho nên …
Không đợi Lỗ Túc nói tiếp, Từ Thứ khoát tay nói:
- Tử Kính không thể nói như vậy, bàn về mỏ đồng thì mỏ đồng Lịch Dương ở Giang Đông phải hơn xa mỏ đồng lớn nhất ở Giang Hạ, theo ta được biết, sản lượng của Giang Đông gấp hai lần Giang Hạ. Mà đồng là nguyên liệu mấu chốt dung để đúc tiền, hơn nữa trong tiền của Giang Đông có chín thành là đồng còn Giang Hạ chỉ là sáu phần. Điều này khiến cho việc tiền Giang Đông luôn ít hơn tiền của Giang Hạ, Giang Đông các vị nên kiểm điểm mình trước rồi hãy bàn vấn đề khác sau, cần phải cải tiến các đúc đồng, nếu không cho dù không buông lỏng việc buôn bán thì sớm muộn gì Giang Đông cũng sẽ bị tiền của Giang Hạ chiếm lĩnh.
Lúc này, Tưởng Uyển bên cạnh cũng bổ sung:
- Kỳ thật buông lỏng mậu dịch chỉ là một điều kiện phụ mà thôi, nói đối với song phương đều có lợi, Lỗ công sao cứ phải so đo vấn đề này mãi nhỉ?
Lỗ Túc thở dài trong lòng một tiếng, không quan tâm đến việc này nữa, dù sao chuyện này cũng cần có Ngô hầu phê chuẩn mới có thể tiến hành. Lỗ Túc trầm tư một lát, nhân tiện nói:
- Mời Từ Trưởng sử nói tiếp đi!
Từ Thứ gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Vừa rồi nhắc tới chính là vấn đề mậu dịch sau đó là bồi thường chiến tranh, cũng chính là bồi thường lương thực, lần trước quân sư bọn ta cũng đã đề cập với Tử Kính rồi, hẳn là Tử Kính không quên!
Tâm thức Lỗ Túc nhảy dựng lên, ông đương nhiên sẽ không quên, đây chính là một trăm vạn thạch lương thực, Giang Đông làm sao có thể chịu đựng nổi, Lỗ Túc vội vàng nói:
- Lần trước Giả quân sư quả thật đã đề cập tới, tuy nhiên một triệu thạch lương thực, Giang Đông không thể gánh nổi, mong các vị có thể giảm nhẹ chút ít.
- Việc này…
Từ Thứ suy nghĩ một chút nói:
- Ta biết, không ngại nói thẳng cho Tử Kính biết, chúng ta sẽ phải đàm phán năm điều kiện chính thức, cộng thêm điều kiện phụ là buông lỏng mậu dịch. Bồi thường lương thực chỉ là điều kiện thứ nhất, nếu vấn đề này không thể đồng ý, bốn vấn đề phía sau, chỉ sợ càng khó nói chuyện.
Lỗ Túc cảm giác mình đang ở thế vô cùng bị động, cứ mỗi một điều kiện đưa ra tới cuối cùng chỉ sợ sẽ là điều kiện trên trời, Giang Đông khó mà thừa nhận nổi ông chỉ phải cười khổ nói:
- Từ trưởng sử có thể nói hết các loại điều kiện được không? Nó có thể khiến ta an tâm hơn một chút sau đó chúng ta lại từng bước từng bước đàm phán.
- Có thể!
Từ Thứ thẳng thắn nói:
- Đầu tiên là bồi thường lương thực, tiếp theo là vấn đề con tin, tiếp theo là việc chia giữ lãnh thổ, thứ tư đương nhiên là chiến thuyền, thứ năm là Giang Đông phải cam đoan sẽ không tiếp tục tây tiến, hưng sư vấn tội, cuối cùng là thêm vào điều khoản phụ, buông lỏng mậu dịch. Đây là năm việc lớn, chỉ sợ không thể hoàn tất đàm trong ngày một ngày hai.
Giữa trưa, Tưởng Uyển cùng đi dùng cơm với Lỗ Túc, Từ Thứ thì vội vàng đi vào quan phòng của Lưu Cảnh. Trong này cũng đang rất hỗn độn và bận rộn, Đổng Doãn đang chỉ huy năm sáu quan viên chỉnh lý và đóng gói lại toàn bộ các loại sách vở, công văn, bản đồ.
Mà phòng trong cũng rất an tĩnh, Lưu Cảnh ngồi ở trước bàn phê duyệt các loại công văn sự vụ, các vấn đề về Giang Đông đã được hắn mau chóng giải quyết, bên người chỉ còn lại mấy việc khó có thể tự mình giải quyết, lúc này Từ Thứ đi đến, cười nói:
- Châu Mục có thời gian nghe ti chức báo cáo việc đàm phán không?
Lưu Cảnh cười ha hả, để bút xuống, từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra hai quyển văn điệp nói:
- Nguyên Trực tới vừa lúc, ta đang muốn thảo luận với ngươi một số vấn đề, trong hai quyển văn điệp chính là phương án xử lý của các ngươi. Chúng ta cứ nói về vấn đề này trước, còn vấn đề đàm phán thì hẵng nói sau.
Từ Thứ gật gật đầu, y biết rằng đây chỉ là một loại cách nói uyển chuyển của Châu Mục, trên thực tế chính là không đồng ý với phương án xử lý của bọn họ, y liền cười nói:
- Vi thần xin lắng nghe!
- Ngồi xuống đi!
Lưu Cảnh mời Từ Thứ ngồi xuống, mở ra hai quyển công văn, hắn xem qua để cân nhắc một chút rồi đem công văn đưa cho Từ Thứ:
- Đầu tiên là chuyện an bài nô dịch núi Lục Đồng, Nguyên Trực đề nghị cấp hai vạn quáng nô đang tự do, ta cảm thấy không ổn, bởi vì quyết định ban đầu là cưỡng bức lao động ba năm, hiện tại mới chỉ là một năm, nếu thực hiện kiến nghị của ngươi thì e là sẽ phủ định quyết định của năm trước, ta cho rằng nhất định phải kiên trì kỳ hạn ba năm, Nguyên Trực cảm thấy thế nào?
Từ Thứ cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ta cũng đã suy xét từ lâu, bởi vì có rất nhiều thợ mỏ thuần thục đã biến thành thợ đồng, ta đã làm cuộc điều tra, nếu thả bọn họ tự do, chí ít có năm thành nguyện ý lưu lại, nếu như có thể bảo hộ người nhà bọn họ, vậy thì con số đó sẽ tăng lên là bảy, như vậy bọn họ liền từ quáng nô chuyển hóa làm thợ mỏ, trở thành một loại thợ chuyên nghiệp, sẽ có lợi cho Giang Hạ.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Theo quan điểm của ngươi thì ta cũng đồng ý, tuy nhiên để giữ gìn quyền uy thì tốt nhất vẫn là tận lực không nên sửa, có thể cung cấp điều kiện tốt hơn cho bọn họ ở các phương diện khác, tỷ như cải thiện ăn ngủ, có thù lao nhất định, sửa gọi là thợ mỏ, rút ngắn thời gian lạo động, hoặc chấp nhận thư từ của người nhà công nhân, thậm chí còn có thể cùng bọn họ ký tên một phần khế ước làm cho bọn họ an tâm khai thác mỏ, nhưng kỳ hạn ba năm không thể thay đổi. Bọn họ dù sao cũng là tù binh, mặt khác, nên đem tù binh đang giam giữ ở các nơi khác bổ sung nhân sự cho việc khai thác và mở rộng mỏ quặng.
Từ Thứ đành phải đáp ứng rồi:
- Được rồi! Vi thần phác thảo lại phương án một lần nữa.
Lưu Cảnh lại nói:
- Còn nữa, đó là việc ba vạn lính tù binh của Hoàng Trung, ta đã thỏa thuận với Tào Tháo sẽ phóng thích Tào Nhân và Hạ Hầu Uyên, lão đã đáp ứng sẽ chuyển gia quyến của ba vạn binh lính này tới chỗ chúng ta. Danh sách ta đã nói Hoàng Trung đưa cho Tào Tháo, phỏng chừng rất nhanh sẽ có di dân với quy mô rất lớn, hãy để họ đến sống ở quận An Lục phân phối đất đai cho họ. Mỗi hộ 120 mẫu đất, thuế má sẽ giảm phân nửa chuyện này khá khẩn cấp, hy vọng ngươi lập tức an bài nhân sự tới quận An Lục trước đó một đoạn thời gian để làm tốt công tác chuẩn bị.
Từ Thứ yên lặng gật đầu, y biết rõ, phương diện này có vô số việc vặt vãnh phải làm. Phải chọn người đã có kinh nghiệm đi xếp đặt cho đám di dân, hai người Bàng Sơn Dân và Khoái Kỳ chắc chắn có thể phụ trách việc này.
- Vi thần nhớ kỹ, sẽ lập tức an bài nhân sự.
Lưu Cảnh thấy giải quyết được chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều, cười nói:
- Nếu đã giải quyết ổn thỏa, vậy thì hãy nói đến chuyện Giang Đông đi! Thái độ của Lỗ Túc như thế nào?
Đây mới là chủ đề của ngày hôm nay, Từ Thứ vội vàng nói:
- Hôm nay, ta và Lỗ Túc đàm phán cũng không thuận lợi, ngoại trừ đáp ứng ký tên vào hiệp nghị cam đoan vĩnh viễn không Tây chinh nữa thì các vấn đề khác rất khó có thể đạt được. Về phương diện mậu dịch y cần xin chỉ thị Ngô hầu có thể hoàn toàn buông lỏng cấm biển và cấm nội hà hay không.
- Còn việc thủy quân Kinh Châu mượn đường ra biển thì sao?
Lưu Cảnh hỏi:
- Hắn có thái độ gì?
- Điều này, y nói số lượng thuyền của đội tàu cần phải hạn chế ở một mức độ nhất định và và không thể cập bờ.
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
- Xem ra Lỗ Túc cũng không hồ đồ, vậy những vấn đề khác thì thảo luận đến đâu rồi?
- Về việc bồi thường lương thực bọn họ không thể chịu đựng được con số một trăm vạn thạch, hy vọng có thể giảm phân nửa. Còn việc đưa thế chết đến Kinh Châu đọc sách, ý tứ của Lỗ Túc là, hiện tại Ngô hầu chỉ có một đứa con hơn nữa năm nay mới có nửa tuổi, hắn hi vọng có thể dùng việc gả muội tử của Ngô hầu cho Châu Mục để thay thế.
- Mới được nửa tuổi?
Lưu Cảnh không kìm nổi phải bật cười, điều này hắn thật sự không ngờ đến, hắn biết rằng con trai của Tôn Quyền còn nhỏ, nhưng không nghĩ chỉ mới có nửa tuổi.
Tôn Quyền đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không ngờ hiện tại mới có một đứa con. Nếu mới nửa tuổi quả thật không có ý nghĩa, Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:
- Thay người cũng có thể được, mà giảm phân nửa lương thực bồi thường cũng được, nhưng nhất định phải buông lỏng lệnh cấm nội hà.
Từ Thứ do dự một chút, Lưu Cảnh chỉ mới nói qua cho y một phần điều kiện đàm phán còn lại rất nhiều phương diện y cũng không quá rõ ràng, hơn nữa bồi thường một trăm vạn thạch lương thực, đó là điều hơi hoang tưởng. Mặt khác việc đem bốn quận chia cho Kinh Châu, y cũng không thể hiểu nổi, y không thể biết được nguyên tắc và điểm mấu chốt mà Lưu cảnh mong muốn nên, khiến y rất khó xử lý.
- Khởi bẩm Châu Mục, lần này đàm phán vi thần thật sự vẫn chưa nắm bắt được hết, rốt cuộc thì vấn đề nào có thể nhượng bộ, vấn đề nào không thể thay đổi, vi thần cảm thấy lo lắng, mong Châu Mục chỉ rõ.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Chuyện này đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết, vốn định đợi mọi người đầy đủ sẽ thông cáo, tuy nhiên hiện tại nếu như ngươi muốn biết...
Lưu Cảnh gác tay đi vài bước nói:
- Đầu tiên là nắm chắc mấu chốt thế cuộc, khiến Giang Đông vô lực tiến công chúng ta lần nữa, đồng thời có thể chống đỡ khi quân Tào xuôi nam, cho nên cũng không nên chèn ép Giang Đông quá ác liệt. Lương thực có thể giảm xuống mức ba trăm ngàn thạch, đồng thời có thể giao trong kỳ hạn ba năm.
Trong vòng năm năm chiến thuyền ngàn thạch không được chế tạo. Quan trọng nhất chính là lãnh địa, quận Kỳ Xuân có thể trực tiếp uy hiếp Giang Hạ, nhất định phải chia cho Kinh Châu, biên giới của quận Cửu Giang quá sát với Sài Tang, nhất định phải đem Bành Trạch hồ chia cho Kinh Châu. Còn nữa, chính là quận Dự Chương luôn nương tựa quận Trường Sa và quận Giang Hạ, đối với chúng ta uy hiếp quá lớn, cho nên quận Dự Chương cũng nhất định phải chia cho Kinh Châu, có thể đem quận Lư Giang và quận Cửu Giang trả lại cho Giang Đông. Quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương thuộc về Kinh Châu.
Trong lòng Từ Thứ tính toán một chút, y phát hiện ngoại trừ phương diện bồi thường lương thực có thể lập tức đạt được sự nhất trí với Lỗ Túc, còn những điều khoản và yêu cầu khác thì còn phải tranh nhau dài hơi.
Nhất là đất đai, Giang Đông yêu cầu trả lại toàn bộ bốn quận, Lưu Cảnh chỉ chịu trả lại hai quận, bất đắc dĩ, Từ Thứ chỉ có thể gật đầu đáp ứng:
- Vi thần hiểu rồi, buổi chiều vi thần sẽ tiếp tục đàm phán.
Lúc này, Từ Thứ lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Còn chuyện hai nhà hòa thân, Châu Mục có nguyện ý hay không cưới muội tử của Ngô hầu hay không?
Lưu Cảnh gật đầu cười:
- Hai nhà kết duyên Tần Tấn là chuyện tốt, có lợi cho việc giữ gìn hòa bình của Kinh Châu và Giang Đông, ta có thể đáp ứng.
/708
|