Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 452 - Do Dự.

/708


Ngoài thành Vũ Xương Từ Thứ đưa Lỗ Túc lên thuyền, Từ Thứ chắp tay cười nói:

- Hy vọng sau khi Tử Kính xin chỉ thị Ngô hầu sớm ngày trở lại, chúng ta rất mong được gặp lại Tử Kính, tới lúc đó hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau nâng chén rượu ngon.

Lỗ Túc chỉ miễn cưỡng cười cười:

- Ta sẽ làm hết sức!

- Tử Kính, bảo trọng!

Con thuyền xuất phát dần dần rời khỏi bến tàu thành Vũ Xương, Lỗ Túc đứng ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn nước Trường Giang cuồn cuộn chảy, cảm xúc không khỏi có chút hồi hộp, ông không biết nên bẩm báo với Ngô hầu như thế nào khi trở về đây, Giang Đông có thể chịu đựng được nỗi đau khổ khi mất đi quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương sao?

Nhưng chúng trên thực tế đã bị quân Kinh Châu chiếm lĩnh, ngoại trừ thừa nhận sự thật, Giang Đông còn có thể đoạt trở về được sao?

Lỗ Túc chịu không nổi sóng nước, ông muốn la to thật to, để giải phóng nỗi phẫn uất ở trong nội tâm của mình.

Ngay tại Lỗ Túc rời khỏi Vũ Xương trở về Giang Đông, thế cục ở đất Ba Thục cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, bất kể là sĩ phu ở Đông Châu hay là phe phái bản thổ đều cảm nhận được uy hiếp đến từ phía ngoài, loại uy hiếp này bắt đầu từ lúc quân Tào xuôi nam.

Lưu Chương rất là khủng hoảng, phái Pháp Chính đi sứ đến quân Tào, mục đích muốn biết ý của Tào Tháo, tuy rằng Tào Tháo chiến bại ở trận Xích Bích nhưng cũng không thể tiêu trừ nỗi bất an trong lòng Lưu Chương. Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi khiến y cảm thấy vô cùng bất an, y nhanh chóng xây dựng một hàng rào tre ngăn cách ở phía Đông.

Mà lúc này đây, Lưu Bị hướng y biểu đạt tâm nguyện để hai nhà liên hợp đối phó của Lưu Cảnh, đề nghị của Lưu Bị được các sĩ phu bản địa Ba Thục ủng hộ, Lưu Chương đã được vu nữ cổ động, cuối cùng cũng quyết định liên hợp với Lưu Bị, đồng thời đối phó Lưu Cảnh.

Tuy nhiên Lưu Chương cũng không phải một người có chủ kiến, y ý chí không đủ kiên định, tính cách yếu đuối, dễ dàng bị người bên ngoài kích động. Đây chính là khuyết điểm chí mạng của một quân chủ cầm quyền một nước, điều này cũng khiến Lưu Chương không ít lầ rước họa vào thân.

Năm Trung Bình thứ năm, Lưu Yên lại yêu cầu Hán Linh Đế thiết lập Châu Mục có quân chính quyền to làm tổng quản các nơi, mình đảm nhiệm Ích Châu Mục. Sau đó là Lưu Chương đứa con thứ ba của Lưu Yên làm Phụng Xa Đô úy bị triều đình phái chiếu dụ Lưu Yên, Lưu Yên liền giữ y lại không cho trở về trong triều.

Mấy năm sau ở bên trong cuộc biến loạn Lý Thôi, đứa con cả và con thứ của Lưu Yên bị giết, Lưu Yên phẫn hận bệnh mà chết, Lưu Chương liền tiếp nhận chức vụ Ích Châu Mục của phụ thân, đến nay đã có mười lăm năm.

Lưu Chương tuổi đã gần năm mươi, dáng người bậc trung, nhiều năm ăn ngon mặc đẹp khiến cho hình thể y hơi béo, một đôi mắt dài nhỏ luôn lóe ra ánh mắt đầy nghi ngờ. Lưu Chương không có dã tâm gì, mong ước lớn nhất của y chính là muốn được sống cuộc sống phú quý như trong gần hai mươi năm qua, chỉ cần như vậy là y đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Ở trong Nha nội Thành Đô, Lưu Chương ngồi ở trên giường bạch ngọc nạm vàng rộng rãi, híp mắt nghe Biệt Giá Trương Tùng báo cáo.

Trương Tùng là người bản địa sinh ra ở Thành Đô, gã cũng là lãnh tụ của phái các sĩ phu bản địa, gã biết rõ Lưu Chương không có khả năng bảo vệ nổi cơ nghiệp này nữa rồi. Khi ở phía nam ổn định Lưu Chương còn có thể bảo vệ địa vị, nhưng từ lúc quân Tào xuôi nam, phá vỡ sự cân bằng giữa các thế lực, thời đại tranh bá vùng phía nam đã bắt đầu nổ ra Ba Thục đã dần dần không giữ được nữa rồi.

Lúc này, mỗi người đều muốn lựa chọn vị trí mình, Trương Tùng làm lãnh tụ của Ba Thục phái, tự nhiên sẽ bài xích với kẻ đứng đầu Kinh Châu là Lưu Cảnh, mà gã lại rất có thiện cảm với Lưu Bị, cực lực ủng hộ Lưu Bị nhập Thục.

- Vi thần nhận được tin tức, quân đội của Lưu Cảnh đã tập kích huyện Tỷ Quy. Rõ ràng, Lưu Cảnh là chuẩn bị tiến công Ba Thục rồi, thần rất lo lắng sợ là Bàng Thái Thú sẽ ám trợ quân Kinh Châu, thần đề nghị dời Bàng Hi, tăng mạnh quân số phòng ngự Đông quận.

Sau một lúc lâu, Lưu Chương mới chậm rãi hỏi:

- Ngươi nói là, Bàng Hi và Lưu Cảnh cấu kết với nhau?

- Vi thần không dám nói như vậy, nhưng Lưu Cảnh càng lúc càng hợp lòng dân ở vùng Đông Châu, nếu Châu Mục không sớm kịp khống chế thế lực ở Đông Chây, e là Ích Châu sẽ loạn.

Lưu Chương tuy rằng không phải một người hùng tài đại lược, nhưng y cũng coi như là người có trí lực bình thường, mười mấy năm qua, sĩ phu ở Đông Châu đều dâng tấu tố tội phái Ba Thục áp bách bọn họ, còn phái Ba Thục thì lại nói sĩ phu Đông Châu xâm hại ích lợi của dân Thục, lỗ tai của Lưu Chương đã nghe đến chai cả rồi.

Lúc này Trương Tùng nhắc nhở y chú ý phòng ngự Lưu Cảnh, nhưng mũi kiếm của Trương Tùng lại chỉ về phía Bàng Hi, điều này làm cho Lưu Chương có chút buồn phiền.

Y nhịn xuống không vui nói:

- Dã tâm của Lưu Cảnh ta biết rằng, ta sẽ suy xét nên phòng ngự hắn như thế nào cho tốt, nhưng chuyện cần gấp hiện tại chính là hy vọng Ba Thục sẽ không có nội loạn, mọi người phải nhất trí đối ngoại, đây mới là vấn đề ta quan tâm nhất.

Trương Tùng thấy Lưu Chương hiểu lầm ý của mình, Lưu Chương lại ngáp thật to, không không nhịn được phải nói:

- Đã đến giữa trưa, ta có chút mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói sau!

Trương Tùng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cáo từ, thấy gã đi xa, Lưu Chương không khỏi lạnh hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:

- Trở về Hậu trạch.

Vài tên tùy tùng tâm phúc vây quanh Lưu Chương hộ vệ y đi về tòa nhà phía sau, tiến về phía Văn Hương Viện, Viện tử này tuy cũng gọi là Viện, nhưng kỳ thật phải tương đương với cung điện, là khu kiến trúc do hơn mười tòa lâu đài đình các tạo thành. Nơi này chính là nơi ở của tiểu thiếp mà Lưu CHương sủng ái nhất, Vân thị. Vân thị là tên mụ của Ngọc Trúc, dáng người nhỏ cao, da thịt trắng nõn nà như ngọc, vì thế mọi người mới gọi nàng là Ngọc Trúc cơ. Lưu Chương thê thiếp rất nhiều, Ngọc Trúc cơ gả cho Lưu Chương đã hai năm, tuy rằng còn chưa sinh được quí tử nào, nhưng độ sủng ái của Lưu Chương đối với nàng không giảm chút nào.

Vân thị tuổi chừng hai mươi, là con gái nhỏ của thương nhân Vân Thiệu, cực kỳ kiều mỵ lại giỏi trường thuật phòng the, khiến Lưu Cảnh thần hồn điên đảo, không chỉ sủng ái nàng nhất mà còn ban quan cao tước dày cho huynh trưởng và phụ thân của nàng. Đồng thời đem mảnh đất rộng năm trăm mẫu vuông ở bên ngoài Thành Đô ban tặng cho phụ thân nàng.

Cho nên tại Thành Đô hai năm qua đã lưu hành một câu vè dân gian:

“Thay vì đọc vạn quyển sách.

Không bằng sinh nữ như Ngọc Trúc.”

Vân thị sớm đã nghe nói Lưu Chương sẽ đến đây nên đã trang điểm lộng lẫy, dẫn dắt một đám nha hoàn chờ đợi ở cửa, vừa thấy bóng dáng của Lưu Chương xuất hiện, nàng lập tức quỳ xuống đất nghênh đón, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:

- Nô tì Ngọc Cơ cung nghênh tướng quân!

Lưu Chương vội vàng nâng nàng dậy, cười híp mắt:

- Vốn trong long có chút lo lắng, nhưng vừa thấy yêu cơ, nỗi lo lắng kia đã tan hết.

Vân thị dịu dàng yếu ớt đứng lên, nửa đứng nửa dựa trên người Lưu Chương, ghé vào lỗ tai y dịu dàng nói:

- Nô tì bố trí một bàn tiệc rượu, nguyện bồi tướng quân uống một ly.

- Hay! Ta cũng đang có ý này.

Lưu Chương ôm lấy cái eo liễu của nàng, hai người đi vào nội đường, trong nội đường đã bố trí một bàn tiệc rượu, Vân thị thay Lưu Chương cởi bỏ áo ngoài, kéo cánh tay của y ngồi vào vị trí, nàng hé miệng cười, vươn bàn tay rót một chén rượu cho Lưu Chương:

- Tướng quân tới chậm, thiếp trước tiên phạt tướng quân một ly.

- Ngọc Trúc phạt ta, ta đương nhiên phải uống.

Lưu Chương nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Vân thị lại nhắc bình rượu rót đầy một chén rượu khác cho y, lúc này mới dường như không có việc gì hỏi:

- Vừa rồi tướng quân nói tâm phiền ý loạn, gặp chuyện không hài lòng, nếu không ngại có thế nói cho Ngọc Nhi được không? Thiếp nguyện giải nỗi phiền thay tướng quân.

- Ai! Kỳ thật cũng không có đại sự gì, các đại thần mượn chuyện Kinh Châu bị uy hiếp để công kích lẫn nhau.

- Tướng quân nói đến Lưu Cảnh.

Lưu Chương ngẩn ra:

- Yêu cơ cũng biết Lưu Cảnh?

Vân thị nheo mắt cười thành vầng trăng khuyết, nũng nịu nói:

- Tướng quân quên phụ thân thiếp là làm gì sao? Ông thường xuyên đi Kinh Châu lo việc buôn bán, kiến thức rộng rãi, kỳ thật tướng quân có thể hỏi cha thiếp. Nói thẳng ra thì so với những kẻ một chút sự tình cũng không rõ hay những vị đại thần có tâm tư riêng thì còn tốt hơn nhiều, tướng quân nói có đúng hay không?

Lỗ tai của Lưu Chương cảm thấy cực kì êm dịu, nghe ái thiếp vừa nói như vậy, y cũng động tâm, có lẽ nên hỏi Vân Thiệu một chút, y liền cười tủm tỉm nói:

- Đợi ta ngủ trưa xong sẽ đến hỏi qua nhạc phụ đại nhân.

- Tướng quân xấu lắm, đến đây! Thiếp mời tướng quân một ly.

Buổi chiều, một gã trung niên ngoài năm mươi tuổi dưới sự hướng dẫn của thị vệ vội vàng đi vào quan phòng của Lưu Chương, người này chính là phụ thân Vân thị, Vân Thiệu, ông là một tiểu thương nhân của Đông Quận, nhiều năm qua cũng thường lui tới cho Kinh Châu và Ba Thục, buôn bán vãi thời gian dần qua, trong tay cũng có chút vốn liếng.

Vân Thiệu liền bắt đầu suy xét xu hướng phát triển ở trong quan trường, thông qua các loại luồn cúi, ông ta và Thái Thú Ba Thục là Bàng Hi ngày càng quan hệ chặt chẽ. Dưới sự giật dây của Bàng Hi, cuối cùng thì nữ nhi của ông ta cũng gặp được Lưu Chương kết quả là kế hoạch này đại thành công. Con gái rất được Lưu Chương sủng ái, Vân Thiệu cũng lập tức trở thành hoàng thân quốc thích.

Vân Thiệu đi vào quan phòng, quỳ xuống thi lễ,

- Vi thần bái kiến Châu Mục!

Lưu Chương vội vàng nâng dậy ông ta:

- A Ông không nên như vậy, chúng ta là thân thích, lấy nghi thức bình thường đối đãi là được rồi.

- Đa tạ Châu Mục, không biết Châu Mục tìm ta tới là có chuyện gì?

- Tâm sự thôi, A Ông mời ngồi!

Vân Thiệu ngồi xuống, kỳ thật trong lòng ông biết rõ, vì sao Lưu Chương lại tìm mình, ông đã sớm bàn bạc cùng với con gái rồi.

Lưu Chương trầm ngâm một chút hỏi:

- A Ông thường lui tới Kinh Châu đúng không? Cảm thấy Lưu Cảnh là người như thế nào?

Vân Thiệu cười ha hả:

- Từ trước Kinh Châu bị tứ đại thế gia là Thái, Khoái, Hoàng và Bàng khống chế nhưng từ khi Lưu Cảnh cầm quyền, hắn đã hoàn toàn chèn ép bốn đại gia tộc này. Hoàng Tổ trực tiếp tiêu vong, hai nhà Thái, Khoái hoàn toàn không có đất cắm cọc, chỉ còn lại một chút gốc gác, Bàng gia cũng giao ra toàn bộ đất đai chuyên tâm dạy học. Hiện tại Kinh Châu trên cơ bản đã không có đại tộc thế gia nào nữa, quyền lực của quan phủ cũng đã phát triển nhanh chóng, phải nói, Lưu Cảnh là một người có năng lực quyết đoán thiên hạ.

Lưu Chương gật gật đầu:

- Ta cũng nghe nhắc Tào Tháo rất khen hắn, tuy nhiên A Ông cảm thấy hắn thật sự là muốn mưu hại Ba Thục ta sao?

- Chuyện này ta tốt nhất là không nên nói.

A Ông là người có kiến thức, cứ nói đừng ngại.

Vân Thiệu suy nghĩ một chút nói:

- Ta ở Giang Lăng cũng quen biết một người của ít quan phủ, nghe bọn hắn nói địch nhân của Lưu Cảnh chia làm ba hạng, một là Tào Tháo, tiếp theo là Tôn Quyền, Lưu Bị, cuối cùng là Châu Mục và Trương Lỗ, nếu như nói hắn muốn mưu lấy Ba Thục, ta cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó nhưng hẳn không phải là hiện tại.

- Lời này ý là như thế nào?

Lưu Chương vội vàng hỏi.

- Dựa theo sự phân chia thứ hạng địch nhân của hắn, thì người muốn đối phó đầu tiên hẳn là Lưu Bị, diệt trừ xong được mối họa đó hắn mới qua qua dòm ngó Ba Thục ta. Nếu Lưu Bị còn chưa bị diệt trừ vậy thì ta cảm thấy hắn tạm thời sẽ không tiến đánh Ba Thục, nếu không Lưu Bị thừa dịp Kinh Châu trống không, tập kích nơi ở của hắn, đó chính là mất nhiều hơn được.

Lưu Chương chậm rãi gật đầu, y có cảm giác như được người ta xua tan đi mây mù nhìn thấy ánh mặt trời:

- Vẫn là A Ông có kiến thức!

Trầm ngâm một chút, Lưu Chương lại hỏi:

- Nhưng vì sao hắn phải chiếm Tỷ Quy?

Vân Thiệu cười ha hả:

- Ta hiểu rất rõ vị trí của Tỷ Quy, Lưu Cảnh chiếm Tỷ Quy hẳn là nhằm vào Lưu Bị, mà không phải nhằm vào Châu Mục, hắn sợ Lưu Bị chiếm Ba Thục, như thế Lưu Bị sẽ lập tức trở thành kình địch của hắn, một khi Lưu Bị tiến công từ phía Tây, Tôn Quyền tiến công từ phía đông, hai mặt thụ địch, như thế Kinh Châu xong rồi. Nói thì khó nghe nhưng, Lưu Cảnh không hề để Châu Mục vào trong mắt, kình địch của hắn thật ra là Lưu Bị.

Mặc dù câu nói vừa rồi khiến Lưu Chương không thoải mái, tuy nhiên lo lắng của y cũng được thả lỏng, đối với sự sự coi trọng của Lưu Cảnh, Ba Thục đối với y mới là quan trọng nhất, nhưng lúc này, Vân Thiệu lại nói:

- Kỳ thật ta cảm thấy được Lưu Bị mới là đại địch của chúng ta, mối uy hiếp của y vượt xa Lưu Cảnh.

- Câu ấy có ý gì?

Lưu Chương có chút khó hiểu.

- Kỳ thật rất đơn giản, Lưu Cảnh có Kinh Châu giàu có và đông đúc, hắn cũng không thiếu cơ nghiệp, nhưng Lưu Bị thì lại không có gì, y chiếm cứ Kinh Nam, nhân khẩu hiếm quả, thổ địa cằn cỗi, căn bản là khó có thể tích tụ nuôi quân. Giống như việc ta buôn bán, không có tiền vốn, lúc này thứ y khát vọng nhất chính là chiếm cứ một khối lãnh địa giàu có và đông đúc nơi, Kinh Châu y đánh không lại Lưu Cảnh, đối phó Giang Đông thực lực của y cũng không đủ như vậy y tất nhiên sẽ có ý đồ với Ba Thục, chẳng lẽ Châu Mục không nghi ngờ gì sao? Vì sao y phải tu kiến huyện Vu Thành. Lại còn đóng trú quân ở đó nữa.

Lưu Chương chợt bừng tỉnh đại ngộ, y oán hận nói:

- Trương Tùng hại ta, nếu không phải A Ông nhắc nhở, ta thiếu chút nữa đã là hỏng đại sự rồi.

Vân Thiệu cười híp mắt nói:

- Kỳ thật Trương Biệt Giá muốn đối phó không phải Lưu Cảnh, mà là sĩ phu Đông Châu, Lưu Cảnh chẳng qua chỉ là nhà buôn đối với Trương Biệt Giá, ảnh hưởng không lớn, chỉ là hai người làm cùng việc giống nhau cùng đồng hành mới gọi là oan gia.

/708

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status