Bồ Công Anh Trong Gió

Chương 1: chương 1

/32


2 giờ sáng...

Bộp... Bộp... Bộp...

Trên giường, sách vở bày la liệt, ngay chính giữa trung tâm, laptop đang chạy phim, nhân vật chính ngồi sau laptop- tay không ngơi nghỉ đâm đầu mình vào gối.

" Trời đất ơi!!! Tức quá! A... a... kết thúc phim kiểu gì thế này? " Minh Linh ca thán, quyết định tua lại đoạn vừa xem, nó không bỏ sót chi tiết gì đấy chứ???

Cốc... Cốc... Cốc...

- Minh Linh! Con chưa ngủ sao? 2 giờ sáng rồi đấy!

- Vâng ạ! Con đi ngủ giờ đây bố!

Chết cha, mới đó mà đã 2 giờ rồi trời, với tay tắt laptop, nó bắt đầu thu dọn bãi chiến trường.

Thu dọn xong tất thảy cũng là lúc hai mí mắt Linh biểu tình đòi đoàn tụ với nhau, vẫn mang cục ấm ức to đùng do hệ quả kết thúc phim mang lại, nó lầm rầm vài câu trước khi chính thức thức chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng...6 giờ 30 phút...

Những tia nắng ùa vào nhảy nhót trên khuôn mặt Linh.

Động tác một, đưa tay lên mắt, che vầng sáng đang làm phiền tới giấc ngủ của mình.

Động tác hai, bắt đầu lờ mờ suy nghĩ đồng hồ của mình hôm nay sao vẫn chưa kêu?

Oà, nếu thế thì đúng là kì tích, mình sẽ dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng cho bố. Thả tay, mở mắt, Linh ngồi bật dậy và nhìn đồng hồ.

6 giờ 40...

Sau một lúc ngơ ngác ngó con số đang nằm chình ình và nhịp chạy hối hả của kim giây, não nó mới tiếp tục hoạt động.

" Trời ơi, muộn rồi, hôm qua mình quên hẹn giờ!"

Tá hoả rời giường, bằng tất cả tốc lực, sức lực và kinh nghiệm suốt gần 12 năm cắp sách tới trường, nó vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể rồi ùa ra khỏi phòng, chờ mong phép màu bố vẫn chưa rời đi.

Nhảy hai bước một xuống cầu thang, gara trống không khiến Linh không tài nào nén nổi một tiếng thở dài lâu tựa thế kỉ, ngay lập tức tiến tới chiếc xe thân yêu.

Khoá cửa và đạp như điên, lại cầu chờ phép màu: " Cô chủ nhiệm chưa tới".

*

Sân trường vắng hoe không một bóng người là cảnh tượng nó đã hình dung được từ trước, với thâm niên vào hàng kì cựu, lại là đàn chị học lớp đứng đầu trường, không khó để Linh nài nỉ các em khoá dưới đừng ghi tên mình vào sổ đỏ vì tội tới muộn, dù gì cũng chưa hết 15 phút đầu giờ, và đó là chuỗi những gì Linh thực hiện trước khi thập thò bên lớp học, dỏng tai nghe ngóng như lúc này.

Sao cả lớp im lặng thế nhỉ? Không lẽ cô tới rồi? Mặt nó tái mét rồi nhanh chóng biến chuyển trở nên ngây thơ thành thực, với tâm thế bước vào lớp để nhận lỗi...

- Rất mong thầy trò chúng ta sẽ trở nên sớm thân thiết! Thầy cảm ơn các em!

Bốp... Bốp... Bốp...

Câu " Thưa cô, cho em vào lớp còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng. Minh Linh ngơ ngác nhìn vào người mới khuấy động không khí, ai thế kia??? Nó cắn môi, đứng thẳng người:

- Thưa thầy, em xin lỗi vì em tới trễ!

Giọng nó vừa đủ nghe, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu lăn xuống.

- Em vào đi!- Người thầy lạ hoắc quay lại nhìn nó, khuôn miệng hốt nhiên chuyển động nở một nụ cười làm nó suýt nữa thí nấc cụt, mèn ơi! Thầy hay diễn viên??????

Đi về chỗ ngồi, nó vẫn chưa tìm được mối liên hệ nào giữa sự xuất hiện của người thầy nó chưa từng chạm mặt và cái câu nó nghe được ngoài cửa.

- Đi học trễ thế Linh?

Nhi quay sang, nheo mắt nhìn nó.

- Tớ ngủ quên mất, cứ tưởng tớ là người muộn nhất rồi, sao tới giờ cô chủ nhiệm vẫn chưa đến nhỉ?- Nó đưa mắt lên nhìn thầy trên bảng, bỏ nốt băn khoăn- Không lẽ cô ốm và thầy là giáo viên mới được phân dạy thay?

Lắc đầu, môi Nhi hơi mím lại, nhỏ nhẹ:

- Không phải dạy thay đâu, chủ nhiệm mới của lớp ta đấy!

Nén một tiếng " gì?" sắp vọt ra với tốc độ ngang ngửa ánh sáng, nó ghi từng dòng rõ ràng vào giấy nháp.

" Nửa học kì một lớp 12 rồi, còn đổi chủ nhiệm gì nữa? Lí gì quái lạ vậy???"

" Cô mình xin nghỉ từ lâu rồi, nhà trường sắp xếp xong xuôi cô mới đi, sợ lớp mình buồn nên không nói gì. Mà tập trung lên bảng đi hồn, thầy bắt đầu hỏi bài kia kìa"

- Hôm nay thầy sẽ không hỏi bài cũ, bù lại lớp ta sẽ có một trò chơi nho nhỏ. Được không nhỉ?

Như chỉ chực chờ đợi có từng ấy, cả lớp nhao lên đồng thanh:

- Có ạ.

- Thầy muốn các em chọn cho mình một chât hoá học ưa thích, chọn người các em muốn thách đố và trả lời tất cả các câu hỏi liên quan tới chất do người được chọn thách đố đặt ra. Thầy sẽ lựa chọn những cặp có câu hỏi và trả lời hay nhất, phần thưởng sẽ là vé xem phim Megastar nhé! Thầy làm mẫu.

Nghe được tới đó là nó đã bắt đầu hiểu được lí do 44 cặp mắt ngây thơ vô số tội ( trừ nó) nhìn thầy như bị thôi miên. Thứ nhất: thầy rất biết cách rót mật vào tai người và mua chuộc học sinh, thứ hai cũng là thứ yếu: trông thầy cực giống diễn viên điện ảnh, giống vô cùng. Còn riêng nó, căn bản là nó cũng chẳng ưa thích gì môn Hoá từ đó cứ thế mà suy ra nguyên do Linh không hứng thú với giáo viên chủ nhiệm mới ( nó thích cô chủ nhiệm cũ là vì cô rất thương nó, mỗi năm chỉ gọi nó lên bảng làm trò hề đúng một lần thôi!^^). Sao thầy không đi làm diễn viên mà đốn tim người lại chọn cái nghề hành hạ những tâm hồn trong sáng như nó cơ chứ??????

- Trần Thiên Thục Uyên Minh Linh!

Giât thót, nó đứng thẳng dậy, biết ngay mà, chưa khi nào nó hận cái tên mình và phù hiệu đeo trước ngực như bây giờ.

- Thầy không gọi sai tên em chứ?- Giọng thầy trầm ấm.

- Dạ không ạ.

- Thế thì tốt. Em có cái tên rất ấn tượng!- Thầy ra vẻ hài lòng.

Nó hơi cúi mặt, lầm rầm " thầy quá khen, quá khen."

- Cảm ơn thầy.

"Chịu đựng một chút nào, một chút nữa thôi.". Linh tự trấn an bản thân.

- Em có sẵn sáng bắt đầu trò chơi này cùng thầy không Thục Uyên Minh Linh?

Lại thêm một lần nữa 44 cặp mắt "ngây thơ" chăm chú nhìn nó.

- Thưa thầy, em... em... không sẵn lòng ạ.

Người ta bảo " Nói dối để làm vừa lòng người khác sẽ khiến tâm ta hư" , mà nó thì không muốn tâm hư nên cần thật thà.

- Thầy nghe cô An nói: lớp mình có một nhân tố học tương đối hai môn toán và lí nhưng không hiểu sao môn Hoá thì cứ mãi lẹt đẹt, thầy cũng đồng ý với quan điểm của cô, tạo điều kiện cho những em có ý tiến thủ được gỡ điểm.- Thầy ngưng lại, nhìn nó và tiếp tục mỉm cười "hiền từ"- Em là một học sinh có ý tiến thủ, đúng không Minh Linh?

Nó nghẹn họng, muốn khóc mà không ra nước mắt, sao chổi, sao chổi..."Cô ơi, cứu em!!!"

- Em sẽ chọn thưa thầy!- Nó nặn ra một nụ cười khả dĩ, nhỏ nhẹ.

- Tốt lắm!- Thầy mỉm cười ra chiều ưng ý.

**

Reng.. Reng... Reng...

Ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, Linh lẩm rẩm ca khúc ca tự do " cuối cùng một tiết đày ải cũng đã chấm dứt". Chỉ đợi thầy go out, nó lôi phát cuốn bài tập lí ra khỏi bàn, quang minh chính đại bấm máy.

Cứ tưởng được yên thân năm phút giữa giờ, nào ngờ đâu, thầy mới bước ra chưa được 5 giây cả lớp đã ào ào như vỡ chợ.

" Thầy trẻ quá nhỉ? Oa, chắc chỉ bằng tuổi anh trai tớ."

" Thầy Duy Linh còn rất đẹp trai nữa. Thầy có vợ chưa ta? À không, có người yêu chưa ta?"

" Thầy mình là mỹ nam duy nhất giảng dạy ở trường mình, lại chủ nhiệm lớp mình. Hân hạnh quá!"

" Thầy chính xác là cực phẩm."

Thầy thật đúng là có công kiến thiết đất nước. Thầy biến lớp chọn một luôn ngoan ngoãn im lặng vào tất cả các giờ ra chơi trở thành những thành viên ưu tú trong tổ chức "buôn chuyện". hạnh phúc chưa? Tên nó còn trùng với cả tên thầy!!!=='

- Đang làm sóng âm hả Linh?

Nhi ngưng công việc tám phét, quay qua nó:

- Ừ, nhiều lắm!- Nó não nề nhìn chăm chăm vào độ dày của cuốn đề, làm tới thế kỉ nào cho hết hả giời???

- Ai bảo tham lấy cho lắm làm gì để giờ bị bài tập nó đè chết ngạt ấy.

Cầm tuyển tập, Nhi lắc lắc tạo một luồn gió nhỏ, mắt biểu lộ sự khâm phục tột đỉnh.

- Khỏi phải bỉ bai, tớ thà bị lí đè chết còn hơn bị hoá thắt thòng lọng vào cổ.

Giật tập đề từ tay bạn, giọng nó tỉnh bơ.

- Nhắc mới nhớ, lúc nãy màng trả lời thầy khá thế? Nàng đi học gia sư ở đâu đấy?

Nhi nháy mắt cười ẩn ý.

- Chẳng liên quan tới cậu, vào học rồi kia kìa.

Nó cúi mặt vào giấy nháp, vuốt nhẹ bờ má để nó bớt hồng đi, đúng là không nên tâm sự tất tần tật mọi thứ với bạn thân, thật không nên tí nào!

/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status