Ăn xong bữa trưa (lại là các món gọi từ nhà hàng, T^T nó muốn bố về, bố nấu ăn siêu ngon T^T), Minh Linh mệt mỏi vô cùng, cứ như thể chẳng còn tí sức lực nào nữa, chắc tại do hôm qua không ngủ đủ đây mà. Vừa đặt lưng xuống giường là hai mí mắt đang chờ mãi phút giây đoàn tụ tìm đến nhau ngay.
Minh Linh không ngủ thẳng giấc mà cứ mơ linh tinh, những hình ảnh, sự việc diễn ra hết sức lộn xộn.
- A… a… a… - Bật người dậy, hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ khiến mồ hôi lạnh trên người nó túa ra, Minh Linh run rẩy đưa hai tay lên đầu gối rồi gục mặt xuống.
- Minh Linh! Minh Linh!!!- Tiếng gọi của mẹ ngày một dày.
Nó hơi ngẩn người rồi lọc cọc xuống giường để mở cửa.
- Mẹ gọi con?- Thật sự khi phát ra câu hỏi ấy nó cũng thấy mình hâm dại, ở nhà chỉ có nó với mẹ, không gọi nó chẳng lẽ mẹ tự kỉ mà đến phòng nó đập cửa chắc??? Điên quá! Điên quá!
- Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?- Giấu cái nhìn chán nản vào sâu đáy mắt, mẹ điềm tĩnh.
- Mấy giờ ạ? Đồng hồ phòng con hết pin.- Hơi ngây ra một lúc, nó thành thực.
- Ba giờ rồi. Thấy đã đến được 30 phút.- Ngưng lại một lúc nhìn nó, mẹ tiếp lời như tiên đoán được tiếp theo nó định hỏi gì – Mẹ gọi con liên tục mà con không nghe thấy sao?
- Dạ, không.
Nó vừa trả lời mẹ vừa bay vào phòng thu dọn sách vở rồi bước ra chỗ mẹ đang đứng nhanh hết mức có thể, định đến phòng đọc sách…
- Minh Linh, con không định mặc thế này đấy chứ?
Ngước xuống theo ánh nhìn của mẹ, Minh Linh ấp úng.
- Con… con đi thay đồ.
Lóc cóc thay đồ xông, nó đĩnh đạc mở cửa phòng đọc sách.
- Thưa thầy!- Minh Linh lễ phép.
- Chào em!
Giọng nói cực êm ái vang lên đồng thời chiếc ghế ở bàn đọc sách xoay về phía nó, trong một tích tắc sự kinh ngạc bao trùm lên toàn bộ giác quan.
- Thầy… Duy Linh!- Nó lắp bắp- Sao thầy lại ở đây?
Thầy rời ghế, lưng hơi tựa vào mép bàn, hai tay vòng trước ngực, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhìn Linh như để thẩm định xem chỉ số IQ của nó “cao” tới mức nào.
- Theo em tôi tới đây để làm gì?
Nó ngơ người, thoáng có chút khó chịu, đang yên đang lành tự dưng xuất hiện trong nhà nó, khớp với các thông tin lúc sáng hai mẹ con thảo luận thì còn có thể làm gì được nữa. Minh Linh tự nhận thấy mình đúng là điển hình của việc nói mà không động não.=.=
- Thầy là giáo viên mẹ em mời về để kèm em.
- Cuối cùng cũng chịu động não rồi.- Thầy Duy Linh khẽ gật, đôi môi thoáng mỉm cười.
Mẹ quả thật là đáng sợ, vô cùng đáng sợ, chỉ với một cuộc điện thoại mà đã có thể lôi kéo thầy chủ nhiệm về dạy kèm cho nó. Chắc mẹ không biết mẹ hại nó thê thảm thế nào đâu.
- Minh Linh, 4 giờ 30 tôi phải đi, em không định đứng ngẩn ra như thế cho tới hết buổi chiều chứ? Thầy nói mà không nhìn nó, từng nét chữ thanh thoát dần hiện ra trên bảng. Minh Linh cúi đầu hạ quyết tâm, đành “ sống chung với lũ” vậy.Minh Linh chăm chú nhìn lên bảng mặc cho điều ước duy nhất của nó lúc này là ngủ, tay nhanh thoăn thoắt ghi bài. Nhưng hình như “cố quá” thành “quá cố” hay sao mà nó không thể nhịn được ngáp một cái, rón rén đưa tay lên che miệng, cúi gằm mặt xuống.
- Hết phần lí thuyết rồi, em có cần phải lên án trình độ sư phạm của tôi bằng cách ngáp lén lút như vậy không?- Thầy lên tiếng làm nó giật mình, trời, thầy có mắt đằng sau gáy à?
- Thưa thầy, em không cố ý!- Nó thanh minh.
- Đây là phần bài tập tôi đã in sẵn, em thử làm xem.- Có vẻ như không thèm để ý tới lời thanh minh của nó, thầy đặt tờ giấy xuống, giọng nhẹ tênh:
- Hoàn thành trong 15 phút.- Nói xong liền quay lại ghế ngồi.
Minh Linh cũng im bặt, ngoan ngoãn đọc lại lí thuyết và làm bài tập, vừa đọc vừa làm, vừa đọc vừa làm. Bài tập phần này không có gì khó, nhìn lí thuyết là làm được ngay. Minh Linh hơi ức, nghĩ bụng thầy quá xem thường mình, trán nó khẽ nhăn lại. Nó không ngẩng mặt lên mà xem cái cảnh tượng tương phản với sự ấm ức của bản thân. Duy Linh ngồi yên trên ghế, thoải mái quan sát nét mặt không lấy gì làm vui vẻ của cô học sinh, lắc đầu. Vừa làm vừa nhìn lí thuyết như thế, căn bản phương pháp học đã sai hoàn toàn, chẳng trách có thể làm sai khủng bố đến vậy. Bỗng thầy lên tiếng:
- Em cần học thuộc toàn bộ lí thuyết bài này, buổi sau tôi sẽ kiểm tra.
Minh Linh vừa ngước mắt lên, chưa kịp phản ứng thầy đã tiếp:
- Đừng có tụng kinh học vẹt như các bé tiểu học đấy.
Minh Linh : T^T
- Em hãy chọn cho bản thân một phương pháp nhớ khoa học, ví dụ…- Thầy rời ghế và bắt đầu vẽ vời lên bảng- như thế này…
Thầy Duy Linh đứng tránh sang bên cho nó nhìn, Minh Linh tròn mắt bởi sơ đồ tư duy thầy vừa vẽ, không kìm đượ thốt lên:
- Thầy vẽ cây đẹp quá!!!
Duy Linh: @@
- Em có thể nắm bắt trọng điểm của vấn đề giúp tôi được không?
Minh Linh gật đầu lia lịa, đáp “ Vâng. Em hiểu rồi”. Ngay sau đó lại chuyển sang vẻ mặt đầy đắn đo, suy nghĩ.
- Còn gì thắc mắc nữa?
- Em không vẽ cây đẹp được như thầy.- Nó thật thà.
Bị một câu của Minh Linh làm cho nghẹn họng, Duy Linh không khỏi nghi ngờ:
- Tôi thật sự không hiểu bằng cách nào em vào được lớp chọn một. Giờ thì nộp bài em vừa làm, tôi chấm.
Duy Linh đứng sát bàn, đưa tay ra.
- Đây thưa thầy!- Minh Linh thầm nghĩ, tới nó còn chưa biết vì lí do gì mình có thể may mắn là cái tên cuối cùng trong danh sách lớp nữa là thầy.
Đón bài từ tay nó, thầy xem qua rồi dịu giọng:
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
Minh Linh không ngủ thẳng giấc mà cứ mơ linh tinh, những hình ảnh, sự việc diễn ra hết sức lộn xộn.
- A… a… a… - Bật người dậy, hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ khiến mồ hôi lạnh trên người nó túa ra, Minh Linh run rẩy đưa hai tay lên đầu gối rồi gục mặt xuống.
- Minh Linh! Minh Linh!!!- Tiếng gọi của mẹ ngày một dày.
Nó hơi ngẩn người rồi lọc cọc xuống giường để mở cửa.
- Mẹ gọi con?- Thật sự khi phát ra câu hỏi ấy nó cũng thấy mình hâm dại, ở nhà chỉ có nó với mẹ, không gọi nó chẳng lẽ mẹ tự kỉ mà đến phòng nó đập cửa chắc??? Điên quá! Điên quá!
- Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?- Giấu cái nhìn chán nản vào sâu đáy mắt, mẹ điềm tĩnh.
- Mấy giờ ạ? Đồng hồ phòng con hết pin.- Hơi ngây ra một lúc, nó thành thực.
- Ba giờ rồi. Thấy đã đến được 30 phút.- Ngưng lại một lúc nhìn nó, mẹ tiếp lời như tiên đoán được tiếp theo nó định hỏi gì – Mẹ gọi con liên tục mà con không nghe thấy sao?
- Dạ, không.
Nó vừa trả lời mẹ vừa bay vào phòng thu dọn sách vở rồi bước ra chỗ mẹ đang đứng nhanh hết mức có thể, định đến phòng đọc sách…
- Minh Linh, con không định mặc thế này đấy chứ?
Ngước xuống theo ánh nhìn của mẹ, Minh Linh ấp úng.
- Con… con đi thay đồ.
Lóc cóc thay đồ xông, nó đĩnh đạc mở cửa phòng đọc sách.
- Thưa thầy!- Minh Linh lễ phép.
- Chào em!
Giọng nói cực êm ái vang lên đồng thời chiếc ghế ở bàn đọc sách xoay về phía nó, trong một tích tắc sự kinh ngạc bao trùm lên toàn bộ giác quan.
- Thầy… Duy Linh!- Nó lắp bắp- Sao thầy lại ở đây?
Thầy rời ghế, lưng hơi tựa vào mép bàn, hai tay vòng trước ngực, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhìn Linh như để thẩm định xem chỉ số IQ của nó “cao” tới mức nào.
- Theo em tôi tới đây để làm gì?
Nó ngơ người, thoáng có chút khó chịu, đang yên đang lành tự dưng xuất hiện trong nhà nó, khớp với các thông tin lúc sáng hai mẹ con thảo luận thì còn có thể làm gì được nữa. Minh Linh tự nhận thấy mình đúng là điển hình của việc nói mà không động não.=.=
- Thầy là giáo viên mẹ em mời về để kèm em.
- Cuối cùng cũng chịu động não rồi.- Thầy Duy Linh khẽ gật, đôi môi thoáng mỉm cười.
Mẹ quả thật là đáng sợ, vô cùng đáng sợ, chỉ với một cuộc điện thoại mà đã có thể lôi kéo thầy chủ nhiệm về dạy kèm cho nó. Chắc mẹ không biết mẹ hại nó thê thảm thế nào đâu.
- Minh Linh, 4 giờ 30 tôi phải đi, em không định đứng ngẩn ra như thế cho tới hết buổi chiều chứ? Thầy nói mà không nhìn nó, từng nét chữ thanh thoát dần hiện ra trên bảng. Minh Linh cúi đầu hạ quyết tâm, đành “ sống chung với lũ” vậy.Minh Linh chăm chú nhìn lên bảng mặc cho điều ước duy nhất của nó lúc này là ngủ, tay nhanh thoăn thoắt ghi bài. Nhưng hình như “cố quá” thành “quá cố” hay sao mà nó không thể nhịn được ngáp một cái, rón rén đưa tay lên che miệng, cúi gằm mặt xuống.
- Hết phần lí thuyết rồi, em có cần phải lên án trình độ sư phạm của tôi bằng cách ngáp lén lút như vậy không?- Thầy lên tiếng làm nó giật mình, trời, thầy có mắt đằng sau gáy à?
- Thưa thầy, em không cố ý!- Nó thanh minh.
- Đây là phần bài tập tôi đã in sẵn, em thử làm xem.- Có vẻ như không thèm để ý tới lời thanh minh của nó, thầy đặt tờ giấy xuống, giọng nhẹ tênh:
- Hoàn thành trong 15 phút.- Nói xong liền quay lại ghế ngồi.
Minh Linh cũng im bặt, ngoan ngoãn đọc lại lí thuyết và làm bài tập, vừa đọc vừa làm, vừa đọc vừa làm. Bài tập phần này không có gì khó, nhìn lí thuyết là làm được ngay. Minh Linh hơi ức, nghĩ bụng thầy quá xem thường mình, trán nó khẽ nhăn lại. Nó không ngẩng mặt lên mà xem cái cảnh tượng tương phản với sự ấm ức của bản thân. Duy Linh ngồi yên trên ghế, thoải mái quan sát nét mặt không lấy gì làm vui vẻ của cô học sinh, lắc đầu. Vừa làm vừa nhìn lí thuyết như thế, căn bản phương pháp học đã sai hoàn toàn, chẳng trách có thể làm sai khủng bố đến vậy. Bỗng thầy lên tiếng:
- Em cần học thuộc toàn bộ lí thuyết bài này, buổi sau tôi sẽ kiểm tra.
Minh Linh vừa ngước mắt lên, chưa kịp phản ứng thầy đã tiếp:
- Đừng có tụng kinh học vẹt như các bé tiểu học đấy.
Minh Linh : T^T
- Em hãy chọn cho bản thân một phương pháp nhớ khoa học, ví dụ…- Thầy rời ghế và bắt đầu vẽ vời lên bảng- như thế này…
Thầy Duy Linh đứng tránh sang bên cho nó nhìn, Minh Linh tròn mắt bởi sơ đồ tư duy thầy vừa vẽ, không kìm đượ thốt lên:
- Thầy vẽ cây đẹp quá!!!
Duy Linh: @@
- Em có thể nắm bắt trọng điểm của vấn đề giúp tôi được không?
Minh Linh gật đầu lia lịa, đáp “ Vâng. Em hiểu rồi”. Ngay sau đó lại chuyển sang vẻ mặt đầy đắn đo, suy nghĩ.
- Còn gì thắc mắc nữa?
- Em không vẽ cây đẹp được như thầy.- Nó thật thà.
Bị một câu của Minh Linh làm cho nghẹn họng, Duy Linh không khỏi nghi ngờ:
- Tôi thật sự không hiểu bằng cách nào em vào được lớp chọn một. Giờ thì nộp bài em vừa làm, tôi chấm.
Duy Linh đứng sát bàn, đưa tay ra.
- Đây thưa thầy!- Minh Linh thầm nghĩ, tới nó còn chưa biết vì lí do gì mình có thể may mắn là cái tên cuối cùng trong danh sách lớp nữa là thầy.
Đón bài từ tay nó, thầy xem qua rồi dịu giọng:
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
/32
|