- Chống ăn mòn điện hoá ngoài phương pháp bảo vệ bề mặt, chúng ta còn một phương pháp nữa rất thường dùng. Phương pháp này không những đã được áp dụng từ xưa mà ngày nay chẳng ít học sinh tin dùng; cùng nhau làm việc gì đấy, được khen, được thành quả thì ta hô vang khẩu hiệu " có phúc cùng hưởng", còn bị ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân thì triệt để tâm niệm " ai chạy nhanh người đó thắng", tất nhiên, người kém nhanh sẽ phải ở lại hứng toàn bộ hậu quả. Phương pháp thầy muốn nói tới là " phương pháp điện hoá" hay còn nói chính xác hơn là " dùng vật hi sinh". Vật hi sinh ở đây là kim loại có tính khử mạnh hơn và bị ăn mòn. Nó tương tự như những bạn có sức ì tương đối lớn và kém nhạy đấy...
Minh Linh chống cằm, thiếu chút nữa là gật, khiếp, chỉ cần nói ngắn gọn là " điện hoá " thôi mà thầy làm một dăng kinh chưa???
Hai mắt mở to, Minh Linh hít hà chuẩn bị cho tư thế ngủ gật kì dị không cần nhắm mắt ( kĩ thuật này nó đã phải luyện trong nhiều năm, giờ thì... lên hàng thượng thừa rồi), mọi thứ tưởng chừng rất êm xuôi được dăm ba phút.
- Trò Trần Thiên Thục Uyên Minh Linh!
Cộp...
Ha ha ha... Cả lớp cười rộ lên.
- Vâng thưa thầy!- Minh Linh đứng dậy, nó uất hận cái tên của mình một thì căm cái người cố tình nhấn nhá đọc cả họ lẫn tên mình không bỏ sót chữ nào mười, đã thế lại còn làm hỏng giấc ngủ của nó nữa chứ, muối mặt quá!=='
- Trò có vẻ nghe giảng rất chăm chú, mắt cứ mở to, căng hết cỡ không thèm chớp để nghe bài, mặc dù rất ghi nhận nhưng thầy nghĩ làm thế mắt nhất thời không điều tiết được sẽ chẳng ổn chút nào đâu. - Thầy Duy Linh bước xuống và đứng ở vị trí giữa lớp, nó thề, trong cái câu có vẻ rất ư là quan tâm của thầy, thầy mà không nói xỏ nó, nó xin chết.><. Thầy có phải cáo thành tinh không mà cái gì cũng biết thế hả giời???
- Dạ...
- Hẳn em nắm rõ những gì thầy giảng từ đầu giờ cho tới thời điểm này?
- Em...
- Minh Linh trả lời giúp thầy một câu hỏi nhỏ nhé! Trong các hợp kim sau: thứ nhất Cu-Ag, thứ hai Ag- Fe, thứ ba Mg- Fe và cuối cùng Sn- Fe. Hợp kim nào mà Fe bị ăn mòn chậm nhất? Vì sao?
Có biết thế nào là bị ép tới đường cùng và không thể phản kháng không? Là thế này đây.=='
Mang tiếng là hỏi học sinh chứ thực chất thầy có cho nó cơ hội lựa chọn đâu???
- Em thưa thầy... em thưa thầy cặp thứ...- Nó ấp úng, oài, biết chọn cái nào bây giờ?
Nhi thúc nó, đứa bạn xoè ba ngón tay, đang mấp máy bày nó cách giải thích...
- Hợp kim nào cả lớp nhi?
- Mg- Fe ạ!- Cả lớp đồng thanh, hực, cái tập thể này đang dìm hàng nó triệt để. Oaoa. T.T
Thầy Duy Linh bước lên bục giảng, tay thầy đồng nhịp với giọng nói.
- Ta có thể thấy các hợp kim Cu- Fe, Ag- Fe, Sn- Fe xảy ra quá trình ăn mòn điện hoá, còn hợp kim Mg- Fe thì Mg bị ăn mòn điện hoá, sau đó Fe bị ăn mòn hoá học. Do đó hợp kim mà Fe bị ăn mòn chậm nhất chính là Mg- Fe.- Thầy ngưng lại, quay xuống nhìn các cô cậu học trò, nhưng điểm dừng đích xác lại chính là nó, khoé môi thấy hơi hơi nhếch lên, hức, có phải nó bị hoang tưởng không nhỉ? Sao nó cứ có cảm giác thầy đang nhắm chuẩn nó để trù dập. Trù dập một tâm hồn ngây thơ thánh thiện như nó là đại tội, đại tội. - Cả lớp đã hiểu chưa?
- Rồi ạ.
Reng... Reng... Reng......
- Cả lớp nghỉ!
Phụp...
Nó ngồi thụp xuống, chống cằm lên mặt bàn nhẵn nhụi để mặc đứa bạn đang nham nhở xỏ nó tập hai với màn quạt bằng vở.
- Khổ thân, chắc cậu cũng dễ mơ đến mấy giấc nếu thầy không gọi dậy ấy nhỉ?
Vơ cái thước chĩa thẳng về phía Nhi, nó cảnh cáo bằng chất giọng đậm mùi thuốc súng:
- Xỏ tớ thêm một câu nữa thôi, chém!
- Ok. Ok. Đừng nóng. Ha ha. Mà công nhận đi, thầy chủ nhiệm lớp mình nhắm cậu vào vòng " special student" rồi, há há, ai bảo ghét môn thầy, thầy hạ knock out cho mấy ván.
Nhi dùng ngón tay đấy thước, giải thoát bản thân khỏi vòng nguy hiểm.
- Đấy là lí do tớ càng ngày càng ghét cái mớ hổ lốn trên bảng kia. Nếu không phải vì thi đại học có nó thì tớ đã bơ nó từ lâu rồi.
Ngẩng cổ lên rồi gật xuống, ôi sao mà nó thê thảm thế này??? +.+
- Hôm qua thế nào?- Nhi hỏi mà không nhìn nó.
- Thế nào là thế nào?- Nó lôi sách sử ra rồi quay vòng 180 độ nhìn đứa bạn.
- Dì Mai với cậu ấy.
- Tớ đã lo bò trắng răng.- Đáp gọn lỏn, Minh Linh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quả thật là nó đã lo lắng những chuyện không đâu. Tối qua khi nó đi học thêm về, nhà cửa vẫn tối om, mẹ có việc phải về muộn và đã rất lưu tâm chuẩn bị thức ăn cho nó, thức ăn mà vừa mở ra đã biết mẹ gọi nhanh từ một nhà hàng cao cấp nào đấy, thậm chí hoá đơn mẹ còn không buồn cất đi.=='
Ngồi ăn cơm một mình, Minh Linh chợt nghĩ, nó lo lắng điều gì mới được cơ chứ? Mẹ trước nay luôn luôn bận, về sống cùng nó thì mẹ vẫn còn công việc, nó lại đi học cả ngày. Giáp mặt vào thời gian nào?
- Này, tớ không hiểu ngôn ngữ bằng mắt đâu đấy!
Nhi kéo giật dòng suy tư có vẻ ngăn nắp của nó lại, đang định trả lời...
Hắt xì... hắt xì...
Cái An tuôn luôn cho một tràng, khổ thân " con bé" mấy hôm rồi, may mà không bị " bí thở" không thì thảm nữa.
- Khổ ghê, tớ uống thuốc cảm rồi mà vẫn chưa khỏi!- Cô bạn mỉm cười yếu ớt nhìn nó và Nhi.
- Tớ biết!- Nó và bạn đồng thanh.
- Làm sao các cậu biết?- Mắt An chớp chớp ra vẻ rất nhà nghề.
- Bon tớ biết mà.- Nhi phá lên cười. Hội chứng này là hội chứng bấn quảng cáo.=))
Reng! Reng! Reng!
Cả lớp nó im bặt, nhìn nhau, tới giờ chịu hình rồi. (=_=)
Minh Linh chống cằm, thiếu chút nữa là gật, khiếp, chỉ cần nói ngắn gọn là " điện hoá " thôi mà thầy làm một dăng kinh chưa???
Hai mắt mở to, Minh Linh hít hà chuẩn bị cho tư thế ngủ gật kì dị không cần nhắm mắt ( kĩ thuật này nó đã phải luyện trong nhiều năm, giờ thì... lên hàng thượng thừa rồi), mọi thứ tưởng chừng rất êm xuôi được dăm ba phút.
- Trò Trần Thiên Thục Uyên Minh Linh!
Cộp...
Ha ha ha... Cả lớp cười rộ lên.
- Vâng thưa thầy!- Minh Linh đứng dậy, nó uất hận cái tên của mình một thì căm cái người cố tình nhấn nhá đọc cả họ lẫn tên mình không bỏ sót chữ nào mười, đã thế lại còn làm hỏng giấc ngủ của nó nữa chứ, muối mặt quá!=='
- Trò có vẻ nghe giảng rất chăm chú, mắt cứ mở to, căng hết cỡ không thèm chớp để nghe bài, mặc dù rất ghi nhận nhưng thầy nghĩ làm thế mắt nhất thời không điều tiết được sẽ chẳng ổn chút nào đâu. - Thầy Duy Linh bước xuống và đứng ở vị trí giữa lớp, nó thề, trong cái câu có vẻ rất ư là quan tâm của thầy, thầy mà không nói xỏ nó, nó xin chết.><. Thầy có phải cáo thành tinh không mà cái gì cũng biết thế hả giời???
- Dạ...
- Hẳn em nắm rõ những gì thầy giảng từ đầu giờ cho tới thời điểm này?
- Em...
- Minh Linh trả lời giúp thầy một câu hỏi nhỏ nhé! Trong các hợp kim sau: thứ nhất Cu-Ag, thứ hai Ag- Fe, thứ ba Mg- Fe và cuối cùng Sn- Fe. Hợp kim nào mà Fe bị ăn mòn chậm nhất? Vì sao?
Có biết thế nào là bị ép tới đường cùng và không thể phản kháng không? Là thế này đây.=='
Mang tiếng là hỏi học sinh chứ thực chất thầy có cho nó cơ hội lựa chọn đâu???
- Em thưa thầy... em thưa thầy cặp thứ...- Nó ấp úng, oài, biết chọn cái nào bây giờ?
Nhi thúc nó, đứa bạn xoè ba ngón tay, đang mấp máy bày nó cách giải thích...
- Hợp kim nào cả lớp nhi?
- Mg- Fe ạ!- Cả lớp đồng thanh, hực, cái tập thể này đang dìm hàng nó triệt để. Oaoa. T.T
Thầy Duy Linh bước lên bục giảng, tay thầy đồng nhịp với giọng nói.
- Ta có thể thấy các hợp kim Cu- Fe, Ag- Fe, Sn- Fe xảy ra quá trình ăn mòn điện hoá, còn hợp kim Mg- Fe thì Mg bị ăn mòn điện hoá, sau đó Fe bị ăn mòn hoá học. Do đó hợp kim mà Fe bị ăn mòn chậm nhất chính là Mg- Fe.- Thầy ngưng lại, quay xuống nhìn các cô cậu học trò, nhưng điểm dừng đích xác lại chính là nó, khoé môi thấy hơi hơi nhếch lên, hức, có phải nó bị hoang tưởng không nhỉ? Sao nó cứ có cảm giác thầy đang nhắm chuẩn nó để trù dập. Trù dập một tâm hồn ngây thơ thánh thiện như nó là đại tội, đại tội. - Cả lớp đã hiểu chưa?
- Rồi ạ.
Reng... Reng... Reng......
- Cả lớp nghỉ!
Phụp...
Nó ngồi thụp xuống, chống cằm lên mặt bàn nhẵn nhụi để mặc đứa bạn đang nham nhở xỏ nó tập hai với màn quạt bằng vở.
- Khổ thân, chắc cậu cũng dễ mơ đến mấy giấc nếu thầy không gọi dậy ấy nhỉ?
Vơ cái thước chĩa thẳng về phía Nhi, nó cảnh cáo bằng chất giọng đậm mùi thuốc súng:
- Xỏ tớ thêm một câu nữa thôi, chém!
- Ok. Ok. Đừng nóng. Ha ha. Mà công nhận đi, thầy chủ nhiệm lớp mình nhắm cậu vào vòng " special student" rồi, há há, ai bảo ghét môn thầy, thầy hạ knock out cho mấy ván.
Nhi dùng ngón tay đấy thước, giải thoát bản thân khỏi vòng nguy hiểm.
- Đấy là lí do tớ càng ngày càng ghét cái mớ hổ lốn trên bảng kia. Nếu không phải vì thi đại học có nó thì tớ đã bơ nó từ lâu rồi.
Ngẩng cổ lên rồi gật xuống, ôi sao mà nó thê thảm thế này??? +.+
- Hôm qua thế nào?- Nhi hỏi mà không nhìn nó.
- Thế nào là thế nào?- Nó lôi sách sử ra rồi quay vòng 180 độ nhìn đứa bạn.
- Dì Mai với cậu ấy.
- Tớ đã lo bò trắng răng.- Đáp gọn lỏn, Minh Linh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quả thật là nó đã lo lắng những chuyện không đâu. Tối qua khi nó đi học thêm về, nhà cửa vẫn tối om, mẹ có việc phải về muộn và đã rất lưu tâm chuẩn bị thức ăn cho nó, thức ăn mà vừa mở ra đã biết mẹ gọi nhanh từ một nhà hàng cao cấp nào đấy, thậm chí hoá đơn mẹ còn không buồn cất đi.=='
Ngồi ăn cơm một mình, Minh Linh chợt nghĩ, nó lo lắng điều gì mới được cơ chứ? Mẹ trước nay luôn luôn bận, về sống cùng nó thì mẹ vẫn còn công việc, nó lại đi học cả ngày. Giáp mặt vào thời gian nào?
- Này, tớ không hiểu ngôn ngữ bằng mắt đâu đấy!
Nhi kéo giật dòng suy tư có vẻ ngăn nắp của nó lại, đang định trả lời...
Hắt xì... hắt xì...
Cái An tuôn luôn cho một tràng, khổ thân " con bé" mấy hôm rồi, may mà không bị " bí thở" không thì thảm nữa.
- Khổ ghê, tớ uống thuốc cảm rồi mà vẫn chưa khỏi!- Cô bạn mỉm cười yếu ớt nhìn nó và Nhi.
- Tớ biết!- Nó và bạn đồng thanh.
- Làm sao các cậu biết?- Mắt An chớp chớp ra vẻ rất nhà nghề.
- Bon tớ biết mà.- Nhi phá lên cười. Hội chứng này là hội chứng bấn quảng cáo.=))
Reng! Reng! Reng!
Cả lớp nó im bặt, nhìn nhau, tới giờ chịu hình rồi. (=_=)
/32
|