Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVệ Đức Âm hoàn toàn không biết mình đã bán đứng Tô Hi, nó cứ tưởng Vệ Phong không nghe rõ, còn định lặp lại lần nữa.
“Thúc thúc đó đẹp trai lắm, Hi cô cô gọi thúc thúc ấy là…….”
Con bé còn chưa nói xong, Khương ma ma đằng sau gọi con bé một tiếng: “Tiểu điện hạ, Hoàng Hậu nương nương đang tìm ngài ở đằng trước ạ.”
Khương ma ma đi đến trước mặt, hành lễ với Vệ Phong và Tô Hi, cung kính nói: “Vệ thế tử, thế tử phu nhân.”
Sự chú ý của Vệ Đức Âm lập tức bị dời đi, nó nắm lấy tay của Khương ma ma, nói: “Ma ma, ta đang nói chuyện với Vệ Phong ca ca mà.”
Khương ma ma ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ thế tử, trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, không biết tiểu công chúa đã nói với hắn điều gì. Bà lại nhìn Tô Hi đứng bên, nàng mím đôi môi hồng, lúc chạm ánh mắt với bà thì chỉ miễn cưỡng cười một cái. Khương ma ma đã ở trong cung nhiều năm như vậy, hiểu nhất chính là nhìn mặt đoán ý, bây giờ bà thấy bầu không khí không thích hợp nên cũng không ở lâu nữa mà dỗ dành dẫn Vệ Đức Âm rời đi.
Vệ Đức Âm hồn nhiên không nhận ra, vẫy tay với Tô Hi và Vệ Phong, sau đó tung tăng nhảy nhót rời đi, chẳng mấy chốc đã đi thật xa.
Cái con bé gây chuyện này…..Tô Hi nhìn bóng dáng của nó, vừa thương vừa bực. Nếu nàng biết sớm thì khi nãy sẽ không giúp nó thả chim sẻ đâu, rõ ràng nàng với Phó Thiếu Vân có cái gì đâu, sao từ miệng nó thì lại có gì đó thay đổi vậy? Đến tột cùng là con bé cảm ơn nàng hay đang hại nàng đây?
Tô Hi gần như có thể cảm nhận được ánh mắt của Vệ Phong trên người nàng, hắn chưa nói gì cả nhưng nàng đã lập tức cảm thấy chột dạ.
Tô Hi bỗng trở nên ớn lạnh, hai tròng mắt đen láy xoay tròn, nhanh chóng nghĩ nên phải giải thích thế nào, “Thiếp…….”
Nàng chỉ vừa nói một chữ, Vệ Phong đã giơ tay đè nhẹ lên cánh môi của nàng, hai con ngươi sáng ngời nhìn nàng đăm đăm, “Hai người thả chim sẻ thế nào, hửm Ấu Ấu?”
Tô Hi mở miệng cãi lại, “Đâu có, là Đức Âm nói bậy mà. Thiếu Vân biểu ca đúng lúc đến đây, nên thiếp mới đưa chim sẻ cho huynh ấy…….”
Đáng tiếc bây giờ Vệ Phong không muốn nghe được tên của Phó Thiếu Vân từ trong cái miệng nhỏ của nàng, hắn đè mạnh ngón tay lên môi nàng, ngón trỏ tiến vào trong miệng nàng, khuấy động đầu lưỡi của nàng. Đôi mắt của hắn tối đen, hạ giọng nói: “Sau này nàng mà gọi tên hắn một lần thì ta sẽ khoá nàng trong phòng một ngày.”
Tô Hi chớp đôi mắt to trong sáng, không hiểu ý của hắn là gì cho lắm. Chỉ cảm thấy động tác của hắn chả dịu dàng tí nào, đầu lưỡi của nàng đau đớn, hừ nhẹ một tiếng, hai hàng lông mi như cây quạt run lên, vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Vệ Phong nhìn nàng, nhớ tới ánh mắt lúc vào cung nhìn nàng của Phó Thiếu Vân. Nói trắng ra là, lưu luyến, không cam lòng, đầy sự yêu thích ngưỡng mộ. Là sự biểu hiện trực tiếp nhất của một nam nhân khát vọng một cô nương. Mà cái tiểu cô nương này lại là cục cưng bảo bối của hắn nữa.
Hắn nhàn nhạt nói như có ý sâu xa, “Ấu Ấu, ta đã bảo không được lén gặp hắn rồi, nàng luôn không nghe lời ta nói, ta nên phạt nàng thế nào đây hả?”
Tô Hi cảm thấy nàng rất oan uổng. Chỗ này là hoàng cung, xung quanh đều là cung nữ và ma ma, sao có thể xem là lén gặp mặt được chứ?
Tận cho đến khi ngồi vào trong xe ngựa trở về, nàng cũng không suy nghĩ cẩn thận xem đến cuối cùng là nàng sai ở chỗ nào? Nàng ngồi bên cạnh Vệ Phong, ngoan ngoãn lấy lòng khều ngón tay lên đùi hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội: “Đình Chu biểu ca…….”
Giọng nói mềm mại, kéo thật dài khiến ba hồn bảy phách của người khác cũng phải mềm nhũn.
Vệ Phong ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh.
Tô Hi lập tức ngồi thẳng người, thiếu điều muốn giơ ba ngón tay lên thề, “Chàng trước hết nghe thiếp giải thích có được không? Đức Âm nhặt được một con chim sẻ bị thương, muốn nhờ thiếp thả con chim sẻ đó lại vào trong tổ, nhưng mà tổ chim cao quá thiếp với không tới, đúng lúc Thiếu Vân biểu ca đi tới nên huynh ấy giúp thả con chim vào lại trong tổ. Lúc đó tụi thiếp vốn chưa nói câu nào với nhau hết, huynh ấy thả xong chim sẻ thì đi ngay……”
Vệ Phong nhếch mày, cố tình hỏi: “Nàng còn muốn nói chuyện với y sao?”
Tô Hi biết rõ hắn cố ý xuyên tạc ý của nàng, nhưng vẫn phối hợp mà lắc đầu, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn.
Cũng không biết có phải cô nương gia bẩm sinh đã biết dỗ dành người khác hay không, nàng thấy Vệ Phong tức giận thì lập tức nhỏ nhẹ dỗ dành hắn, giọng nói mềm mại dịu dàng, cho dù tim bằng sắt đá thì cũng phải mềm nhũn. Đầu ngón tay mảnh khảnh của cào nhẹ lên lòng bàn tay của hắn rồi nhoài khuôn mặt nhỏ đến trước mặt hắn, “Đừng có giận mà, được không phu quân?”
Tô Hi thấy Vệ Phong im lặng thì lại nói: “Sao chàng luôn có khúc mắc với Thiếu Vân biểu ca thế? Thiếp đã lấy chàng rồi, trước đây thiếp với huynh ấy cũng không có gì, sau này càng sẽ không có gì. Huống hồ, Thiếu Vân biểu ca là người lễ độ đạo đức, biết tiến biết lùi, chứ không phải người ngang ngược tuỳ tiện đâu…….”
Nàng đang nói bỗng khựng lại, im lặng nhìn về phía Vệ Phong, hiển nhiên nhớ tới hành động ngang ngược tuỳ tiện lúc trước hắn đối với nàng.
Xe ngựa dừng ở cổng phủ Tấn Vương, chỉ thấy Vệ Phong nhếch môi cười nhạt, không có gì hết. Tô Hi nhìn hắn, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, nàng muốn lướt qua Vệ Phong đi xuống xe, nhưng vừa mới đi ngang qua người hắn thì lập tức bị hắn ôm ngang người lên.
Tô Hi giật mình, “Chàng làm gì đấy?”
Vệ Phong cụp mắt nhìn nàng, nói như là lẽ đương nhiên, “Người ngang ngược tất nhiên nên làm chuyện ngang ngược rồi.”
*
Hạ nhân ở Vân Tân Trai đang làm việc thì thấy Thế tử gia ôm thế tử phu nhân đi từ ngoài vào.
Thế tử phu nhân giãy giụa suốt dọc đường đi, hai đôi chân thon dài không ngừng đung đưa giữa không trung, nhưng không có tác dụng gì cả.
Mặt trời vừa lặn, trong sân là một màu tối mờ, chỉ có mấy nha hoàn đi đi lại đi. Tuy không sáng lắm nhưng ai nấy đều có thể thấy khuôn mặt nhỏ của thế tử phu nhân đỏ ửng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ. Bọn nha hoàn ngây người, không phải hai người tham gia cung yến sao? Sao lại quay về thế này?
Tô Hi quả thật muốn cào Vệ Phong, lúc vừa về phủ thì đúng lúc gặp Tam gia Vệ Ương đang định ra ngoài. Vệ Ương hiển nhiên cũng ngớ người, nửa ngày mới hoàn hồn mà chào hỏi.
Cho dù phu thê có thân thiết đến mức nào thì cũng không nên ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt thế chứ.
Huống chi Tô Hi cũng đâu có tàn tật, tứ chi vẫn đầy đủ, còn bảo hắn ôm là sao đây?
Tô Hi mất hết mặt mũi, chỉ vùi đầu vào trong ngực của Vệ Phong, giả vờ như mình là con đà điểu, không nhìn ai hết. Vất vả lắm mới trở lại Vân Tân Trai, Vệ Phong đặt nàng lên chiếc giường lớn màu đỏ, nàng giãy giụa, “Vệ Phong, chàng đừng như vậy, khi nãy thiếp không phải có ý đó.”
Mặt Vệ Phong vẫn không đổi sắc, hắn lấy một dải lụa đen từ trong ngăn tủ gỗ tử đàn ở đầu giường ra, sau đó cột hai tay của Tô Hi cao lên trên đỉnh đầu, không để ý nói: “Vậy nàng có ý gì hả?”
Tô Hi chỉ lo giải thích, không chú ý động tác trên tay của hắn, “Câu nói kia của thiếp không phải nói chàng đâu, thiếp chỉ……”
Nàng tạm dùng, kéo cổ tay xuống như không kéo được, Vệ Phong cột tay nàng rất chặt. Nàng trợn tròn đôi mắt, đối diện với hai con ngươi sâu thẳm đen như mực của Vệ Phong, hoảng sợ bất an, nói: “Chàng làm gì đấy?”
Vệ Phong sờ khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nàng, ghé sát vào bên tai nàng và nói: “Nàng nói xem? Ấu Ấu, không nghe lời là phải bị phạt.”
Tô Hi bắt đầu luống cuống, bây giờ mới là lúc nào chứ, trời còn chưa tối hẳn đâu, nàng còn chưa kịp ăn tối nữa. Nàng vặn vẹo, định ngồi thẳng người lên thương lượng với hắn, “Chàng buông thiếp ra trước có được không?…….Sau này thiếp sẽ không nói câu nào với huynh ấy nữa? Chàng không thể đối xử với thiếp như vậy, thiếp giận đấy. Vệ Phong, chàng…….”
Vệ Phong lấy một dải lụa màu đen che mắt nàng lại. Tầm mắt của Tô Hi đã bị che phủ, trước mắt là một màu đen tối, cảm giác bất an của nàng càng thêm mãnh liệt, chỉ không ngừng lắc đầu, đến cuối cùng, giọng nói còn nức nở, “Đừng mà, phu quân……”
Vệ Phong hôn lên đôi môi hồng nhạt của nàng, nuốt hết tất cả lời khóc lóc và từ chối của nàng vào trong bụng.
Màn che buông xuống, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, không ai dám đi vào quấy rầy.
Tuyết Tình và Tuyết Trúc thấy đã đến giờ dùng bữa tối, hai người dọn sẵn đồ ăn lên bàn tròn hoa văn sử tử bên ngoài, nhưng mãi vẫn không thấy người trong phòng ra ngoài ăn cơm. Đợi một lát, Tuyết Trúc nói: “Để ta vào xem.”
Tuyết Trúc đi vào trong phòng, chỉ nghe thấy âm thanh đứt quãng. Bước chân nàng ta khựng lại, vòng qua bốn tấm bình phong, chỉ thấy tấm màn che trên chiếc giường sơn đỏ đã được thả xuống, khi chiếc giường rung lên thì tấm màn che cũng lắc lư theo.
Chỉ nghe tiếng khóc sướt mướt của Tô Hi, âm thanh kia dịu nhẹ non nớt, cho dù là ai nghe thấy cũng muốn bắt nạt nàng.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi đến, thổi bay một góc màn. Tuyết Trúc thấy cổ tay trắng mịn của Tô Hi bị một dải lụa đen trói chặt, trắng và đen, hai nhan sắc đối lập khiến làn da lộ ra bên ngoài càng thêm trắng hơn sương tuyết, mềm mại như ngọc.
Không thể tưởng tượng được thế mà Thế tử gia……Tuyết Trúc không dám nhìn thêm nữa, đỏ mặt tía tai đi ra khỏi phòng, trong lòng như nổi trống. Tuyết Tình thấy dáng vẻ của nàng thì cũng có thể đoán được tình cảnh bên trong. Hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ, bèn kêu các nha hoàn còn lại trong phòng lui xuống hết, đồ ăn vẫn để trên bàn, chờ khi nào Thế tử gia và phu nhân xong việc thì ra ăn.
Có điều hiển nhiên là bọn họ lo lắng thừa rồi, hai người lăn lộn đến tận sáng sớm hôm sau, Tô Hi cũng không có cơ hội ăn cơm.
Ban đêm, không đợi Vệ Phong tha cho nàng, nàng đã khóc thút thít rồi ngất xỉu.
*
Sáng sớm hôm sau, Tô Hi không thèm để ý tới Vệ Phong.
Cả người nàng mềm như bông, không chút sức lực, nàng nhìn cổ tay đầy vết bầm tím, lại nhớ đến mấy dấu vết trên khắp người, nàng mắng thầm Vệ Phong trong lòng. Quỷ hẹp hòi. Sáng nay nàng thay quần áo cũng không dám gọi nha hoàn, dấu vết rõ ràng như vậy, trên cổ cũng có, nhưng nàng không hề có chút sức lực nào, đến cuối cùng vẫn là Vệ Phong mặc quần áo cho nàng.
May là mùa đông mặc áo cao cổ, nàng còn cố tình quấn thêm chiếc khăn choàng bằng lông cáo nữa. Tô Hi ngồi trên giường sát cửa sổ, tựa đầu vào gối dựa hoa màu đỏ, khuôn mặt nhỏ đầy tức giận.
Nàng đã giải thích với hắn như thế rồi mà hắn vẫn không buông tha nàng nữa.
Sao lại có người xấu xa như vậy cơ chứ? Hắn che đôi mắt nàng lại nên nàng không thấy được gì cả, trong bóng đêm chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, mạnh mẽ ép buộc như thế, không cho nàng có cơ hội từ chối. Tô Hi đáng thương “ưm” một tiếng, “Ấy, nhẹ chút, Ngân Nhạn tỷ tỷ.”
Ngân Nhạn và Ngân Hạc ở đằng sau xoa eo cho nàng, nếu không phải vẫn còn tỉnh táo thì nàng cảm thấy eo mình sắp đứt lìa rồi.
Vệ Phong mới vừa đi đến thư phòng, phụ tá của hắn có chuyện bàn bạc. Lúc này Tô Hi mới có được chút thời gian rảnh rỗi, không có hắn ở đây, quả thật nàng hết sức an nhàn.
Đáng tiếc thời gian vui vẻ chẳng kéo dài bao lâu, chẳng mấy chốc Vệ Phong đã quay về, còn đuổi Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi, sau đó ôm nàng vào trong lòng ngực rồi xoa eo cho nàng: “Nàng còn đau không?”
Tô Hi không còn sức tranh cãi với hắn, nàng vặn vẹo đầu, hậm hực nói: “Chàng bớt giả vờ tốt bụng đi.”
Sao không thấy tối qua hắn quan tâm xem nàng có đau hay không chứ?
Da mặt của Vệ Phong quả thật đủ dày, bị nàng chỉ trích như vậy mà chả thấy hổ thẹn gì. Hắn cầm cổ tay của nàng, nhẹ nhàng phủ tay mình lên, tuy đã bôi thuốc nhưng những vết bầm tím kia ở trên da thịt trắng nõn của nàng vẫn nhìn rất ghê rợn.
Nàng bẩm sinh đã mềm mại, hắn đã buộc lỏng lắm rồi nhưng đủ để nàng không thể tránh thoát được, còn sử dụng loại tơ lụa mềm nhất, không nghĩ tới vẫn khiến nàng bị thuơng. Hắn khẩy gương mặt nhỏ của nàng và nói: “Còn không phải do nàng cố ý nói mấy câu đó chọc tức ta sao?”
Tô Hi kinh ngạc: “Thiếp nào có.”
Vệ Phong ung dung nói: “Nàng khen nam nhân khác trước mặt ta, cái này còn chưa đủ sao?”
Tô Hi cẩn thận nghĩ lại thử, hình như đúng là có chuyện đó thật. Chẳng lẽ bởi vì chuyện này? Nàng không phục, “Nhưng mà việc nào ra việc đó, rõ ràng là chàng ghen bậy ghen bạ….” Nàng nói xong thì lại nhỏ giọng thầm thì hai câu, “Dù sao thiếp đã lấy chàng rồi còn gì, người khác đẹp hay không liên quan gì đến thiếp đâu, thiếp cũng đâu có sống với người ta, chỉ cần chàng đối đãi với ta tốt là được rồi.”
Vệ Phong giật mình, cụp mắt nhìn tiểu cô nương đang oán giận trong lòng, hiếm khi thấy nàng nói huỵch toẹt ra như thế. Hắn chầm chậm cong môi nở một nụ cười nhạt, siết chặt cánh tay rồi dựa lên mặt nàng và nói: “Ta đối xử với nàng không tốt sao, hửm Ấu Ấu?”
Nếu Tô Hi có sức thì đã đẩy hắn ra từ lâu rồi.
Hắn còn không biết xấu hổ hỏi câu này sao? Những vết đỏ trên người nàng không phải do hắn làm ra sao?
Lần này Tô Hi nghỉ ngơi hai ba ngày, trên người cuối cùng cũng hết đau. Vệ Phong rất có chừng mực, đã nhiều ngày không đụng vào nàng rồi, ban đêm theo quy củ ôm nàng ngủ, ngay cả một ngày bôi thuốc hai lần cũng do hắn làm, ngày nào nàng cũng uống thuốc do Chu đại phu đã ghi nhưng không thấy hiệu quả gì cả.
Tô Hi bị nghẹt mũi, giọng nói thì ồm ồm, còn vẫn cứ chảy nước mũi.
Chu đại phu lập tức nghĩ ra một cách, ông ấy bảo Vệ Phong đưa Tô Hi đến biệt viện Tây Giao ngâm suối nước nóng. Suối nước nóng không chỉ có thể xua tan sự ẩm ướt mà còn có thể trị cảm nữa, ngâm hai ba lần thì bảo đảm hết bệnh.
Vào ngày này, Vệ Phong dành ra ba ngày để dẫn Tô Hi đi biệt viện Tây Giao.
“Thúc thúc đó đẹp trai lắm, Hi cô cô gọi thúc thúc ấy là…….”
Con bé còn chưa nói xong, Khương ma ma đằng sau gọi con bé một tiếng: “Tiểu điện hạ, Hoàng Hậu nương nương đang tìm ngài ở đằng trước ạ.”
Khương ma ma đi đến trước mặt, hành lễ với Vệ Phong và Tô Hi, cung kính nói: “Vệ thế tử, thế tử phu nhân.”
Sự chú ý của Vệ Đức Âm lập tức bị dời đi, nó nắm lấy tay của Khương ma ma, nói: “Ma ma, ta đang nói chuyện với Vệ Phong ca ca mà.”
Khương ma ma ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ thế tử, trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, không biết tiểu công chúa đã nói với hắn điều gì. Bà lại nhìn Tô Hi đứng bên, nàng mím đôi môi hồng, lúc chạm ánh mắt với bà thì chỉ miễn cưỡng cười một cái. Khương ma ma đã ở trong cung nhiều năm như vậy, hiểu nhất chính là nhìn mặt đoán ý, bây giờ bà thấy bầu không khí không thích hợp nên cũng không ở lâu nữa mà dỗ dành dẫn Vệ Đức Âm rời đi.
Vệ Đức Âm hồn nhiên không nhận ra, vẫy tay với Tô Hi và Vệ Phong, sau đó tung tăng nhảy nhót rời đi, chẳng mấy chốc đã đi thật xa.
Cái con bé gây chuyện này…..Tô Hi nhìn bóng dáng của nó, vừa thương vừa bực. Nếu nàng biết sớm thì khi nãy sẽ không giúp nó thả chim sẻ đâu, rõ ràng nàng với Phó Thiếu Vân có cái gì đâu, sao từ miệng nó thì lại có gì đó thay đổi vậy? Đến tột cùng là con bé cảm ơn nàng hay đang hại nàng đây?
Tô Hi gần như có thể cảm nhận được ánh mắt của Vệ Phong trên người nàng, hắn chưa nói gì cả nhưng nàng đã lập tức cảm thấy chột dạ.
Tô Hi bỗng trở nên ớn lạnh, hai tròng mắt đen láy xoay tròn, nhanh chóng nghĩ nên phải giải thích thế nào, “Thiếp…….”
Nàng chỉ vừa nói một chữ, Vệ Phong đã giơ tay đè nhẹ lên cánh môi của nàng, hai con ngươi sáng ngời nhìn nàng đăm đăm, “Hai người thả chim sẻ thế nào, hửm Ấu Ấu?”
Tô Hi mở miệng cãi lại, “Đâu có, là Đức Âm nói bậy mà. Thiếu Vân biểu ca đúng lúc đến đây, nên thiếp mới đưa chim sẻ cho huynh ấy…….”
Đáng tiếc bây giờ Vệ Phong không muốn nghe được tên của Phó Thiếu Vân từ trong cái miệng nhỏ của nàng, hắn đè mạnh ngón tay lên môi nàng, ngón trỏ tiến vào trong miệng nàng, khuấy động đầu lưỡi của nàng. Đôi mắt của hắn tối đen, hạ giọng nói: “Sau này nàng mà gọi tên hắn một lần thì ta sẽ khoá nàng trong phòng một ngày.”
Tô Hi chớp đôi mắt to trong sáng, không hiểu ý của hắn là gì cho lắm. Chỉ cảm thấy động tác của hắn chả dịu dàng tí nào, đầu lưỡi của nàng đau đớn, hừ nhẹ một tiếng, hai hàng lông mi như cây quạt run lên, vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Vệ Phong nhìn nàng, nhớ tới ánh mắt lúc vào cung nhìn nàng của Phó Thiếu Vân. Nói trắng ra là, lưu luyến, không cam lòng, đầy sự yêu thích ngưỡng mộ. Là sự biểu hiện trực tiếp nhất của một nam nhân khát vọng một cô nương. Mà cái tiểu cô nương này lại là cục cưng bảo bối của hắn nữa.
Hắn nhàn nhạt nói như có ý sâu xa, “Ấu Ấu, ta đã bảo không được lén gặp hắn rồi, nàng luôn không nghe lời ta nói, ta nên phạt nàng thế nào đây hả?”
Tô Hi cảm thấy nàng rất oan uổng. Chỗ này là hoàng cung, xung quanh đều là cung nữ và ma ma, sao có thể xem là lén gặp mặt được chứ?
Tận cho đến khi ngồi vào trong xe ngựa trở về, nàng cũng không suy nghĩ cẩn thận xem đến cuối cùng là nàng sai ở chỗ nào? Nàng ngồi bên cạnh Vệ Phong, ngoan ngoãn lấy lòng khều ngón tay lên đùi hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội: “Đình Chu biểu ca…….”
Giọng nói mềm mại, kéo thật dài khiến ba hồn bảy phách của người khác cũng phải mềm nhũn.
Vệ Phong ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh.
Tô Hi lập tức ngồi thẳng người, thiếu điều muốn giơ ba ngón tay lên thề, “Chàng trước hết nghe thiếp giải thích có được không? Đức Âm nhặt được một con chim sẻ bị thương, muốn nhờ thiếp thả con chim sẻ đó lại vào trong tổ, nhưng mà tổ chim cao quá thiếp với không tới, đúng lúc Thiếu Vân biểu ca đi tới nên huynh ấy giúp thả con chim vào lại trong tổ. Lúc đó tụi thiếp vốn chưa nói câu nào với nhau hết, huynh ấy thả xong chim sẻ thì đi ngay……”
Vệ Phong nhếch mày, cố tình hỏi: “Nàng còn muốn nói chuyện với y sao?”
Tô Hi biết rõ hắn cố ý xuyên tạc ý của nàng, nhưng vẫn phối hợp mà lắc đầu, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn.
Cũng không biết có phải cô nương gia bẩm sinh đã biết dỗ dành người khác hay không, nàng thấy Vệ Phong tức giận thì lập tức nhỏ nhẹ dỗ dành hắn, giọng nói mềm mại dịu dàng, cho dù tim bằng sắt đá thì cũng phải mềm nhũn. Đầu ngón tay mảnh khảnh của cào nhẹ lên lòng bàn tay của hắn rồi nhoài khuôn mặt nhỏ đến trước mặt hắn, “Đừng có giận mà, được không phu quân?”
Tô Hi thấy Vệ Phong im lặng thì lại nói: “Sao chàng luôn có khúc mắc với Thiếu Vân biểu ca thế? Thiếp đã lấy chàng rồi, trước đây thiếp với huynh ấy cũng không có gì, sau này càng sẽ không có gì. Huống hồ, Thiếu Vân biểu ca là người lễ độ đạo đức, biết tiến biết lùi, chứ không phải người ngang ngược tuỳ tiện đâu…….”
Nàng đang nói bỗng khựng lại, im lặng nhìn về phía Vệ Phong, hiển nhiên nhớ tới hành động ngang ngược tuỳ tiện lúc trước hắn đối với nàng.
Xe ngựa dừng ở cổng phủ Tấn Vương, chỉ thấy Vệ Phong nhếch môi cười nhạt, không có gì hết. Tô Hi nhìn hắn, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, nàng muốn lướt qua Vệ Phong đi xuống xe, nhưng vừa mới đi ngang qua người hắn thì lập tức bị hắn ôm ngang người lên.
Tô Hi giật mình, “Chàng làm gì đấy?”
Vệ Phong cụp mắt nhìn nàng, nói như là lẽ đương nhiên, “Người ngang ngược tất nhiên nên làm chuyện ngang ngược rồi.”
*
Hạ nhân ở Vân Tân Trai đang làm việc thì thấy Thế tử gia ôm thế tử phu nhân đi từ ngoài vào.
Thế tử phu nhân giãy giụa suốt dọc đường đi, hai đôi chân thon dài không ngừng đung đưa giữa không trung, nhưng không có tác dụng gì cả.
Mặt trời vừa lặn, trong sân là một màu tối mờ, chỉ có mấy nha hoàn đi đi lại đi. Tuy không sáng lắm nhưng ai nấy đều có thể thấy khuôn mặt nhỏ của thế tử phu nhân đỏ ửng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ. Bọn nha hoàn ngây người, không phải hai người tham gia cung yến sao? Sao lại quay về thế này?
Tô Hi quả thật muốn cào Vệ Phong, lúc vừa về phủ thì đúng lúc gặp Tam gia Vệ Ương đang định ra ngoài. Vệ Ương hiển nhiên cũng ngớ người, nửa ngày mới hoàn hồn mà chào hỏi.
Cho dù phu thê có thân thiết đến mức nào thì cũng không nên ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt thế chứ.
Huống chi Tô Hi cũng đâu có tàn tật, tứ chi vẫn đầy đủ, còn bảo hắn ôm là sao đây?
Tô Hi mất hết mặt mũi, chỉ vùi đầu vào trong ngực của Vệ Phong, giả vờ như mình là con đà điểu, không nhìn ai hết. Vất vả lắm mới trở lại Vân Tân Trai, Vệ Phong đặt nàng lên chiếc giường lớn màu đỏ, nàng giãy giụa, “Vệ Phong, chàng đừng như vậy, khi nãy thiếp không phải có ý đó.”
Mặt Vệ Phong vẫn không đổi sắc, hắn lấy một dải lụa đen từ trong ngăn tủ gỗ tử đàn ở đầu giường ra, sau đó cột hai tay của Tô Hi cao lên trên đỉnh đầu, không để ý nói: “Vậy nàng có ý gì hả?”
Tô Hi chỉ lo giải thích, không chú ý động tác trên tay của hắn, “Câu nói kia của thiếp không phải nói chàng đâu, thiếp chỉ……”
Nàng tạm dùng, kéo cổ tay xuống như không kéo được, Vệ Phong cột tay nàng rất chặt. Nàng trợn tròn đôi mắt, đối diện với hai con ngươi sâu thẳm đen như mực của Vệ Phong, hoảng sợ bất an, nói: “Chàng làm gì đấy?”
Vệ Phong sờ khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nàng, ghé sát vào bên tai nàng và nói: “Nàng nói xem? Ấu Ấu, không nghe lời là phải bị phạt.”
Tô Hi bắt đầu luống cuống, bây giờ mới là lúc nào chứ, trời còn chưa tối hẳn đâu, nàng còn chưa kịp ăn tối nữa. Nàng vặn vẹo, định ngồi thẳng người lên thương lượng với hắn, “Chàng buông thiếp ra trước có được không?…….Sau này thiếp sẽ không nói câu nào với huynh ấy nữa? Chàng không thể đối xử với thiếp như vậy, thiếp giận đấy. Vệ Phong, chàng…….”
Vệ Phong lấy một dải lụa màu đen che mắt nàng lại. Tầm mắt của Tô Hi đã bị che phủ, trước mắt là một màu đen tối, cảm giác bất an của nàng càng thêm mãnh liệt, chỉ không ngừng lắc đầu, đến cuối cùng, giọng nói còn nức nở, “Đừng mà, phu quân……”
Vệ Phong hôn lên đôi môi hồng nhạt của nàng, nuốt hết tất cả lời khóc lóc và từ chối của nàng vào trong bụng.
Màn che buông xuống, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, không ai dám đi vào quấy rầy.
Tuyết Tình và Tuyết Trúc thấy đã đến giờ dùng bữa tối, hai người dọn sẵn đồ ăn lên bàn tròn hoa văn sử tử bên ngoài, nhưng mãi vẫn không thấy người trong phòng ra ngoài ăn cơm. Đợi một lát, Tuyết Trúc nói: “Để ta vào xem.”
Tuyết Trúc đi vào trong phòng, chỉ nghe thấy âm thanh đứt quãng. Bước chân nàng ta khựng lại, vòng qua bốn tấm bình phong, chỉ thấy tấm màn che trên chiếc giường sơn đỏ đã được thả xuống, khi chiếc giường rung lên thì tấm màn che cũng lắc lư theo.
Chỉ nghe tiếng khóc sướt mướt của Tô Hi, âm thanh kia dịu nhẹ non nớt, cho dù là ai nghe thấy cũng muốn bắt nạt nàng.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi đến, thổi bay một góc màn. Tuyết Trúc thấy cổ tay trắng mịn của Tô Hi bị một dải lụa đen trói chặt, trắng và đen, hai nhan sắc đối lập khiến làn da lộ ra bên ngoài càng thêm trắng hơn sương tuyết, mềm mại như ngọc.
Không thể tưởng tượng được thế mà Thế tử gia……Tuyết Trúc không dám nhìn thêm nữa, đỏ mặt tía tai đi ra khỏi phòng, trong lòng như nổi trống. Tuyết Tình thấy dáng vẻ của nàng thì cũng có thể đoán được tình cảnh bên trong. Hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ, bèn kêu các nha hoàn còn lại trong phòng lui xuống hết, đồ ăn vẫn để trên bàn, chờ khi nào Thế tử gia và phu nhân xong việc thì ra ăn.
Có điều hiển nhiên là bọn họ lo lắng thừa rồi, hai người lăn lộn đến tận sáng sớm hôm sau, Tô Hi cũng không có cơ hội ăn cơm.
Ban đêm, không đợi Vệ Phong tha cho nàng, nàng đã khóc thút thít rồi ngất xỉu.
*
Sáng sớm hôm sau, Tô Hi không thèm để ý tới Vệ Phong.
Cả người nàng mềm như bông, không chút sức lực, nàng nhìn cổ tay đầy vết bầm tím, lại nhớ đến mấy dấu vết trên khắp người, nàng mắng thầm Vệ Phong trong lòng. Quỷ hẹp hòi. Sáng nay nàng thay quần áo cũng không dám gọi nha hoàn, dấu vết rõ ràng như vậy, trên cổ cũng có, nhưng nàng không hề có chút sức lực nào, đến cuối cùng vẫn là Vệ Phong mặc quần áo cho nàng.
May là mùa đông mặc áo cao cổ, nàng còn cố tình quấn thêm chiếc khăn choàng bằng lông cáo nữa. Tô Hi ngồi trên giường sát cửa sổ, tựa đầu vào gối dựa hoa màu đỏ, khuôn mặt nhỏ đầy tức giận.
Nàng đã giải thích với hắn như thế rồi mà hắn vẫn không buông tha nàng nữa.
Sao lại có người xấu xa như vậy cơ chứ? Hắn che đôi mắt nàng lại nên nàng không thấy được gì cả, trong bóng đêm chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, mạnh mẽ ép buộc như thế, không cho nàng có cơ hội từ chối. Tô Hi đáng thương “ưm” một tiếng, “Ấy, nhẹ chút, Ngân Nhạn tỷ tỷ.”
Ngân Nhạn và Ngân Hạc ở đằng sau xoa eo cho nàng, nếu không phải vẫn còn tỉnh táo thì nàng cảm thấy eo mình sắp đứt lìa rồi.
Vệ Phong mới vừa đi đến thư phòng, phụ tá của hắn có chuyện bàn bạc. Lúc này Tô Hi mới có được chút thời gian rảnh rỗi, không có hắn ở đây, quả thật nàng hết sức an nhàn.
Đáng tiếc thời gian vui vẻ chẳng kéo dài bao lâu, chẳng mấy chốc Vệ Phong đã quay về, còn đuổi Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi, sau đó ôm nàng vào trong lòng ngực rồi xoa eo cho nàng: “Nàng còn đau không?”
Tô Hi không còn sức tranh cãi với hắn, nàng vặn vẹo đầu, hậm hực nói: “Chàng bớt giả vờ tốt bụng đi.”
Sao không thấy tối qua hắn quan tâm xem nàng có đau hay không chứ?
Da mặt của Vệ Phong quả thật đủ dày, bị nàng chỉ trích như vậy mà chả thấy hổ thẹn gì. Hắn cầm cổ tay của nàng, nhẹ nhàng phủ tay mình lên, tuy đã bôi thuốc nhưng những vết bầm tím kia ở trên da thịt trắng nõn của nàng vẫn nhìn rất ghê rợn.
Nàng bẩm sinh đã mềm mại, hắn đã buộc lỏng lắm rồi nhưng đủ để nàng không thể tránh thoát được, còn sử dụng loại tơ lụa mềm nhất, không nghĩ tới vẫn khiến nàng bị thuơng. Hắn khẩy gương mặt nhỏ của nàng và nói: “Còn không phải do nàng cố ý nói mấy câu đó chọc tức ta sao?”
Tô Hi kinh ngạc: “Thiếp nào có.”
Vệ Phong ung dung nói: “Nàng khen nam nhân khác trước mặt ta, cái này còn chưa đủ sao?”
Tô Hi cẩn thận nghĩ lại thử, hình như đúng là có chuyện đó thật. Chẳng lẽ bởi vì chuyện này? Nàng không phục, “Nhưng mà việc nào ra việc đó, rõ ràng là chàng ghen bậy ghen bạ….” Nàng nói xong thì lại nhỏ giọng thầm thì hai câu, “Dù sao thiếp đã lấy chàng rồi còn gì, người khác đẹp hay không liên quan gì đến thiếp đâu, thiếp cũng đâu có sống với người ta, chỉ cần chàng đối đãi với ta tốt là được rồi.”
Vệ Phong giật mình, cụp mắt nhìn tiểu cô nương đang oán giận trong lòng, hiếm khi thấy nàng nói huỵch toẹt ra như thế. Hắn chầm chậm cong môi nở một nụ cười nhạt, siết chặt cánh tay rồi dựa lên mặt nàng và nói: “Ta đối xử với nàng không tốt sao, hửm Ấu Ấu?”
Nếu Tô Hi có sức thì đã đẩy hắn ra từ lâu rồi.
Hắn còn không biết xấu hổ hỏi câu này sao? Những vết đỏ trên người nàng không phải do hắn làm ra sao?
Lần này Tô Hi nghỉ ngơi hai ba ngày, trên người cuối cùng cũng hết đau. Vệ Phong rất có chừng mực, đã nhiều ngày không đụng vào nàng rồi, ban đêm theo quy củ ôm nàng ngủ, ngay cả một ngày bôi thuốc hai lần cũng do hắn làm, ngày nào nàng cũng uống thuốc do Chu đại phu đã ghi nhưng không thấy hiệu quả gì cả.
Tô Hi bị nghẹt mũi, giọng nói thì ồm ồm, còn vẫn cứ chảy nước mũi.
Chu đại phu lập tức nghĩ ra một cách, ông ấy bảo Vệ Phong đưa Tô Hi đến biệt viện Tây Giao ngâm suối nước nóng. Suối nước nóng không chỉ có thể xua tan sự ẩm ướt mà còn có thể trị cảm nữa, ngâm hai ba lần thì bảo đảm hết bệnh.
Vào ngày này, Vệ Phong dành ra ba ngày để dẫn Tô Hi đi biệt viện Tây Giao.
/149
|