Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoPhong cảnh trên núi Long An ở Tây Giao rất đẹp, đó là một vùng phong thuỷ đắc địa, càng lên cao thì giá đất càng đắt. Còn ở trên đỉnh núi này thì dù có tốn bao nhiêu bạc đi nữa cũng không thể mua được, vì đó là nơi ở của hậu duệ quý tộc của Hoàng thất. Mọi khi Tô Hi đến đây đều ở trong biệt viện của Tô gia ở giữa sườn núi, hôm nay là lần đầu tiên nàng lên đến đỉnh núi.
Biệt viện của phủ Tấn Vương rộng lớn, năm trước năm ra (1), đằng sau còn có một hồ nước lớn. Bây giờ là tháng Chạp giá rét, mặt hồ đã đóng một lớp băng thật dày, sương mù xa xa đã đông cứng lắc lư, quần áo trắng ngần.
Đi cùng còn có Đại cô nương Vệ Hâm. Còn Nhị cô nương Vệ Chiêu Chiêu nói với Tấn Vương gia Vệ Liên Khôn sẽ đến chùa Tĩnh Nguyên để thăm hỏi Viên thị. Bây giờ tinh thần của Viên thị không bình thường lắm, lúc tốt lúc xấu, bên cạnh lại chỉ có hai nha hoàn, Vệ Chiêu Chiêu lo lắng cho tình trạng cơ thể của bà nên thường gạt Tấn Vương lén chạy đến chùa Tĩnh Nguyên thăm bà.
Hiện tại Vệ Chiêu Chiêu không hề nói chuyện với Tô Hi. Cho dù có gặp được trong phủ thì cũng tránh đi từ xa.
Tô Hi cũng chẳng nghĩ gì cả. Viên thị đi rồi, thế nên nội trợ trong phủ rơi vào tay của Tô Hi. Ngày nào nàng cũng bận bịu xem sổ sách, còn phải ứng phó với Vệ Phong nên rất là bận rộn. Cho dù là lúc tới biệt viện thì nàng cũng không quên mang theo sổ sách, mới vừa sắp xếp xong thì nàng đã gọi quản sự tới để dò hỏi chi phí của biệt viện. Trước khi thành thân, Ân thị đã dạy nàng quản lý sổ sách trong hai tháng, bây giờ cuối cùng cũng có ích.
Sau khi Tô Hi hỏi về các chi phí biệt viện xong, nàng cho quản sự lui xuống, vừa ôm cái lò nhỏ bằng men vừa ngồi trên hõm ấm, đặt trước mặt một quyển sổ sách từ năm trước của biệt viện. Bệnh cảm của nàng còn chưa khỏi hẳn, đầu óc có hơi choáng váng nên đọc rất chậm, hơn nửa ngày mới thấy nàng lật sang một trang.
Lúc Vệ Phong đi vào thì thấy cái đầu nhỏ của nàng như sắp vùi vào trong sổ sách, muốn bao nhiêu tội nghiệp là có bấy nhiêu. Trong lòng hắn cũng mềm đi, hắn bước lên cầm quyển sổ sách vứt sang một bên, sau đó bế ngang cơ thể mềm mại của nàng lên rồi đi vào trong phòng.
Tô Hi bị hắn làm cho giật mình, nàng xoa đôi mắt hết sức buồn ngủ, nói: “Đình Chu biểu ca, chàng làm gì vậy?”
Vệ Phong đặt nàng lên giường, đặt chóp mũi lên giữa mày của nàng rồi cọ hai cái, đau lòng nói: “Nàng đã bệnh thành thế này rồi mà còn xem sổ sách làm gì nữa?”
Tô Hi lẩm bẩm một tiếng, mắt buồn ngủ đến díu lại, “Thiếp muốn xem cho xong……..Dù sao cũng không còn bao nhiêu.”
Vệ Phong cong môi, nhỏ giọng dỗ dành: “Từ quản sự là một người thành thạo, là người công chính, đã làm quản sự được 20 năm rồi, ta đã xem qua hết sổ sách rồi, không có vấn đề gì hết. Nhưng còn nàng, chăm sóc cho cơ thể mình trước đi đã được không?”
Tô Hi khép mắt lại, không biết có phải là ngủ rồi chưa.
Không bao lâu thì Tuyết Tình bưng chén thuốc đã sắc xong vào trong phòng, Vệ Phong cầm lấy rồi tự mình đút cho Tô Hi. Nàng sợ đắng, thuốc đến bên miệng rồi mà cũng không chịu uống. Vệ Phong không còn cách nào, bèn dùng mánh khoé ngậm một hớp trong miệng, sau đó ngậm đôi môi nhỏ của nàng rồi rót thuốc vào trong miệng nàng.
Sau khi đút được một hớp, Vệ Phong ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, khẽ cắn một cái. Đúng là cô nương không khiến người ta bớt lo được, nghe nói lúc hắn không có nhà thì nàng sẽ không uống thuốc, lén đổ thuốc đi, khó trách bệnh cảm mãi không khỏi.
Vệ Phong đang định đút mứt bí cho nàng, bỗng thấy tiểu cô nương mếu máo, nước mắt lăn dài, thút thít khóc thầm. Nàng khóc không chút tiếng động nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt, dáng vẻ làm người đau lòng không thôi.
Vệ Phong ngẩn người, nghĩ khi nãy mình cắn nàng đau, bèn hôn i nàng dỗ dành, “Bảo bối, sao nàng khóc?”
Tô Hi nghiêng người, dùng đầu gối lau đi nước mắt, mím chặt môi không nói lời nào.
Điều Vệ Phong không thể nhìn nhất chính là khi nàng khóc, lòng hắn quặn thắt, sau đó hắn đuổi Tuyết Tình ra ngoài, rồi nằm nửa người lên giường, ôm nàng từ sau lưng, “Này Ấu Ấu à, tại sao nàng khóc? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Tô Hi vùi đầu trong ngực của hắn, thì thào: “Khó chịu.”
Vệ Phong hỏi: “Tại sao khó chịu?”
Không biết có phải do bị bệnh mà con người dễ trở nên yếu đuối không. Tô Hi nhớ tới chuyện Phó Thiếu Vân mấy ngày trước, trong lòng vẫn còn hơi ấm ức, bây giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết. Nàng vừa khóc vừa lên án: “Chàng không tin thiếp.”
Vệ Phong dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt của nàng, nàng khóc rất dữ dội, chỉ chốc lát mà khuôn mặt nhỏ đã đẫm nước mắt. Hắn hỏi: “Ta không tin nàng thế nào chứ?”
Hai hàng lông mi của Tô Hi ướt át, hệt như cây sam rơi rụng sau cơn mưa, “Thiếp và Thiếu Vân biểu ca không có gì hết……Chàng không tin, còn đối xử với thiếp như thế nữa.” Nàng nói xong thì có hơi nghẹn ngào, có lẽ do uất ức, nước mắt nàng càng chảy xuống nhiều hơn, “Thiếp ghét chàng.”
Thì ra là có chuyện như thế. Vệ Phong thừa nhận, lần đó hắn hơi quá đáng, lúc xong việc hắn bôi thuốc cho nàng, thấy chỗ mềm mại ấy vừa đỏ vừa sưng, cực kỳ đáng thương, vừa nhìn là biết đã bị bắt nạt rất thảm.
Nhưng có lẽ nàng không biết, lúc nàng nhắc đến Phó Thiếu Vân không giống như những người khác, nàng thân thiết với y, tin tưởng y. Huống chi hai người họ lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hắn không thể so sánh với phần tình nghĩa đó của hai người được.
Vệ thế tử sống đến 23 tuổi đầu, lần đầu tiên cảm nhận cái được gọi là ghen tị.
Vệ Phong xoa ót cho Tô Hi, cả nửa ngày mới bất đắc dĩ nói: “Ấu Ấu ngốc, không phải là ta không tin nàng, mà chỉ là ta quá quan tâm nàng thôi.”
Tiểu cô nương trong ngực mãi không có phản ứng gì.
Vệ Phong cúi đầu nhìn, thấy hai hàng lông mi của Tô Hi rũ xuống, cánh mũi hơi động, nàng thở đều, thì ra là ngủ rồi. Cũng không biết nàng có nghe được lời của hắn không. Hắn giơ tay khẩy cái mũi của nàng, “Tiểu yêu tinh.”
*
Có lẽ do không khí ở vùng ngoại ô tươi mới và yên ắng hơn trong Kinh Thành, Tô Hi ngủ khoảng sáu bảy canh giờ, ngủ sang tận ngày hôm sau.
Tối qua uống thuốc nên khi tỉnh dậy thì cả người nàng đầy mồ hôi, tuy rằng vẫn còn hơi nghẹt mũ nhưng đã đỡ hôm qua khá nhiều. Phia sau biệt viện có một hồ suối nước nóng được xây ngoài trời, xung quanh dựng 12 bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm bát bảo (2) trúc vận thường thanh (3). Tô Hi nhớ Chu đại phu nói ngâm mình trong suối nước nóng có thể chữa cảm mạo, nên thừa dịp Vệ Phong đến thư phòng thì dẫn Ngân Nhạn, Ngân Hạc và mấy nha hoàn khác ra sau biệt viện.
(2) đồ trang trí nơi thờ cúng, gồm 8 vật quý. Những vật này thường tượng trưng cho sự đầy đủ về vật chất, sự giàu có, tuổi trẻ, sự tốt lành về tình cảm, hạnh phúc, sự may mắn, sự chiến thắng, sự lựa chọn.
Chiêu Nguyên Đế một lòng muốn khảo nghiệm Vệ Phong, giao cho hắn vài vụ khó giải quyết, trong đó có một vụ án là vụ tham ô mười mấy năm trước gây xôn xao cả triều đình. Có không ít người liên quan tới vụ án này, cuối cùng là hơn mười mấy quan viên bị xử trảm, tận mấy trăm người bị lưu đày. Bây giờ Chiêu Nguyên Đế bắt Vệ Phong điều tra vụ án này lại lần nữa khiến mọi người trong triều cảm thấy bất an, nên ai nấy đều đối xử với Vệ Phong càng thêm cẩn thận khách sáo.
Tô Hi biết hắn bận rộn, nàng vốn chỉ định một mình đến biệt viện, ai dè hắn cứ khăng khăng đòi mang theo vụ án đi cùng với nàng.
Tô Hi cởi đồ ra, chỉ mặc mỗi chiếc yếm màu xanh thêu hoa văn bướm vờn hoa, ngâm mình trong suối nước nóng. Nước nóng từ bốn phía ùa tới bao trọn lấy người nàng, xua tan đi hết cơn mệt mỏi. Nàng thất thần dựa vào bên hồ, thật ra nàng nghe thấy câu cuối cùng mà hôm qua Vệ Phong nói, chẳng qua lúc đó nàng quá buồn ngủ, muốn trả lời nhưng không thể mở miệng nổi.
Quan tâm nàng mà đối xử với nàng như thế sao? Tên xấu xa.
Tô Hi nhớ tới buổi tối bất lực hôm ấy, trước mắt nàng toàn là màu đen, chỉ có thể cảm nhận được một đôi bàn tay to vân vê chiếc eo của mình, động tác tàn nhẫn là thế, hệt như muốn xuyên qua người nàng vậy. Giọng nói của hắn trầm thấp khàn đặc, giống như cát khô trong sa mạc, cứ thế lặp lại: “Ấu Ấu…..Nàng có yêu ta không?”
Mặt Tô Hi đỏ như trái cà chua, lặn xuống dưới nước. Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa thì xấu hổ mất.
Chuyện này thì thôi đi, hắn còn bắt nàng gọi hắn là “Ca ca tốt, phu quân tốt” nữa. Nàng không đồng ý thì hắn sẽ có rất nhiều cách để nàng phải gọi.
Sao lại có một người xấu xa như vậy chứ?
Tô Hi ngâm mình hơn nửa canh giờ. Trong lúc đó, Ngân Nhạn bưng tới một bầu rượu hoa mai, là do người của biệt viện chưng cất. Nó sử dụng lớp tuyết sạch nhất trên cành hoa mai, mùa đông hàng năm đều sẽ chưng một hai bầu, mùi rượu không nồng mà lại dịu nhẹ ngòn ngọt, thích hợp nhất để vừa ngâm suối nước nóng vừa uống.
Ngày thường Tô Hi không phải là người thích uống rượu, tửu lượng của nàng cũng không cao. Nhưng bây giờ không biết làm sao mà mới uống có một chén nhỏ, cảm thấy hương vị khá ngon, bèn không kìm chế được mà uống thêm mấy chén.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt của nàng đỏ ửng, đôi mắt hạnh lờ mờ hơi mê ly, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nàng lắc đầu, thấy cũng ngâm đủ rồi, nên bò dậy từ trong suối nước nóng.
Bên ngoài giá rét, nàng thì vừa ngâm nước nóng lên, Ngân Nhạn lo nàng bị đông lạnh, vội vàng choàng một tấm chăn mỏng lên người nàng.
Bên cạnh hồ có nhiều nước, Tô Hi đang định đến sau bức bình phong thay quần áo, ai ngờ lại bị trượt chân, cả người nghiêng sang một bên. Ngay trong lúc nàng sắp ngã xuống hồ thì một đôi tay đã nhanh chóng đỡ lấy eo nàng. Cả người Tô Hi ngửa ra sau, lơ lửng giữa không trung, nàng cố gắng mở to đôi mắt để nhìn rõ gương mặt của người đó.
Trong tích tắc, đối phương như đổi ý, cả người nghiêng sang bên, cùng nàng ngã vào trong hồ suối nước nóng.
Biệt viện của phủ Tấn Vương rộng lớn, năm trước năm ra (1), đằng sau còn có một hồ nước lớn. Bây giờ là tháng Chạp giá rét, mặt hồ đã đóng một lớp băng thật dày, sương mù xa xa đã đông cứng lắc lư, quần áo trắng ngần.
Đi cùng còn có Đại cô nương Vệ Hâm. Còn Nhị cô nương Vệ Chiêu Chiêu nói với Tấn Vương gia Vệ Liên Khôn sẽ đến chùa Tĩnh Nguyên để thăm hỏi Viên thị. Bây giờ tinh thần của Viên thị không bình thường lắm, lúc tốt lúc xấu, bên cạnh lại chỉ có hai nha hoàn, Vệ Chiêu Chiêu lo lắng cho tình trạng cơ thể của bà nên thường gạt Tấn Vương lén chạy đến chùa Tĩnh Nguyên thăm bà.
Hiện tại Vệ Chiêu Chiêu không hề nói chuyện với Tô Hi. Cho dù có gặp được trong phủ thì cũng tránh đi từ xa.
Tô Hi cũng chẳng nghĩ gì cả. Viên thị đi rồi, thế nên nội trợ trong phủ rơi vào tay của Tô Hi. Ngày nào nàng cũng bận bịu xem sổ sách, còn phải ứng phó với Vệ Phong nên rất là bận rộn. Cho dù là lúc tới biệt viện thì nàng cũng không quên mang theo sổ sách, mới vừa sắp xếp xong thì nàng đã gọi quản sự tới để dò hỏi chi phí của biệt viện. Trước khi thành thân, Ân thị đã dạy nàng quản lý sổ sách trong hai tháng, bây giờ cuối cùng cũng có ích.
Sau khi Tô Hi hỏi về các chi phí biệt viện xong, nàng cho quản sự lui xuống, vừa ôm cái lò nhỏ bằng men vừa ngồi trên hõm ấm, đặt trước mặt một quyển sổ sách từ năm trước của biệt viện. Bệnh cảm của nàng còn chưa khỏi hẳn, đầu óc có hơi choáng váng nên đọc rất chậm, hơn nửa ngày mới thấy nàng lật sang một trang.
Lúc Vệ Phong đi vào thì thấy cái đầu nhỏ của nàng như sắp vùi vào trong sổ sách, muốn bao nhiêu tội nghiệp là có bấy nhiêu. Trong lòng hắn cũng mềm đi, hắn bước lên cầm quyển sổ sách vứt sang một bên, sau đó bế ngang cơ thể mềm mại của nàng lên rồi đi vào trong phòng.
Tô Hi bị hắn làm cho giật mình, nàng xoa đôi mắt hết sức buồn ngủ, nói: “Đình Chu biểu ca, chàng làm gì vậy?”
Vệ Phong đặt nàng lên giường, đặt chóp mũi lên giữa mày của nàng rồi cọ hai cái, đau lòng nói: “Nàng đã bệnh thành thế này rồi mà còn xem sổ sách làm gì nữa?”
Tô Hi lẩm bẩm một tiếng, mắt buồn ngủ đến díu lại, “Thiếp muốn xem cho xong……..Dù sao cũng không còn bao nhiêu.”
Vệ Phong cong môi, nhỏ giọng dỗ dành: “Từ quản sự là một người thành thạo, là người công chính, đã làm quản sự được 20 năm rồi, ta đã xem qua hết sổ sách rồi, không có vấn đề gì hết. Nhưng còn nàng, chăm sóc cho cơ thể mình trước đi đã được không?”
Tô Hi khép mắt lại, không biết có phải là ngủ rồi chưa.
Không bao lâu thì Tuyết Tình bưng chén thuốc đã sắc xong vào trong phòng, Vệ Phong cầm lấy rồi tự mình đút cho Tô Hi. Nàng sợ đắng, thuốc đến bên miệng rồi mà cũng không chịu uống. Vệ Phong không còn cách nào, bèn dùng mánh khoé ngậm một hớp trong miệng, sau đó ngậm đôi môi nhỏ của nàng rồi rót thuốc vào trong miệng nàng.
Sau khi đút được một hớp, Vệ Phong ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, khẽ cắn một cái. Đúng là cô nương không khiến người ta bớt lo được, nghe nói lúc hắn không có nhà thì nàng sẽ không uống thuốc, lén đổ thuốc đi, khó trách bệnh cảm mãi không khỏi.
Vệ Phong đang định đút mứt bí cho nàng, bỗng thấy tiểu cô nương mếu máo, nước mắt lăn dài, thút thít khóc thầm. Nàng khóc không chút tiếng động nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt, dáng vẻ làm người đau lòng không thôi.
Vệ Phong ngẩn người, nghĩ khi nãy mình cắn nàng đau, bèn hôn i nàng dỗ dành, “Bảo bối, sao nàng khóc?”
Tô Hi nghiêng người, dùng đầu gối lau đi nước mắt, mím chặt môi không nói lời nào.
Điều Vệ Phong không thể nhìn nhất chính là khi nàng khóc, lòng hắn quặn thắt, sau đó hắn đuổi Tuyết Tình ra ngoài, rồi nằm nửa người lên giường, ôm nàng từ sau lưng, “Này Ấu Ấu à, tại sao nàng khóc? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Tô Hi vùi đầu trong ngực của hắn, thì thào: “Khó chịu.”
Vệ Phong hỏi: “Tại sao khó chịu?”
Không biết có phải do bị bệnh mà con người dễ trở nên yếu đuối không. Tô Hi nhớ tới chuyện Phó Thiếu Vân mấy ngày trước, trong lòng vẫn còn hơi ấm ức, bây giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết. Nàng vừa khóc vừa lên án: “Chàng không tin thiếp.”
Vệ Phong dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt của nàng, nàng khóc rất dữ dội, chỉ chốc lát mà khuôn mặt nhỏ đã đẫm nước mắt. Hắn hỏi: “Ta không tin nàng thế nào chứ?”
Hai hàng lông mi của Tô Hi ướt át, hệt như cây sam rơi rụng sau cơn mưa, “Thiếp và Thiếu Vân biểu ca không có gì hết……Chàng không tin, còn đối xử với thiếp như thế nữa.” Nàng nói xong thì có hơi nghẹn ngào, có lẽ do uất ức, nước mắt nàng càng chảy xuống nhiều hơn, “Thiếp ghét chàng.”
Thì ra là có chuyện như thế. Vệ Phong thừa nhận, lần đó hắn hơi quá đáng, lúc xong việc hắn bôi thuốc cho nàng, thấy chỗ mềm mại ấy vừa đỏ vừa sưng, cực kỳ đáng thương, vừa nhìn là biết đã bị bắt nạt rất thảm.
Nhưng có lẽ nàng không biết, lúc nàng nhắc đến Phó Thiếu Vân không giống như những người khác, nàng thân thiết với y, tin tưởng y. Huống chi hai người họ lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hắn không thể so sánh với phần tình nghĩa đó của hai người được.
Vệ thế tử sống đến 23 tuổi đầu, lần đầu tiên cảm nhận cái được gọi là ghen tị.
Vệ Phong xoa ót cho Tô Hi, cả nửa ngày mới bất đắc dĩ nói: “Ấu Ấu ngốc, không phải là ta không tin nàng, mà chỉ là ta quá quan tâm nàng thôi.”
Tiểu cô nương trong ngực mãi không có phản ứng gì.
Vệ Phong cúi đầu nhìn, thấy hai hàng lông mi của Tô Hi rũ xuống, cánh mũi hơi động, nàng thở đều, thì ra là ngủ rồi. Cũng không biết nàng có nghe được lời của hắn không. Hắn giơ tay khẩy cái mũi của nàng, “Tiểu yêu tinh.”
*
Có lẽ do không khí ở vùng ngoại ô tươi mới và yên ắng hơn trong Kinh Thành, Tô Hi ngủ khoảng sáu bảy canh giờ, ngủ sang tận ngày hôm sau.
Tối qua uống thuốc nên khi tỉnh dậy thì cả người nàng đầy mồ hôi, tuy rằng vẫn còn hơi nghẹt mũ nhưng đã đỡ hôm qua khá nhiều. Phia sau biệt viện có một hồ suối nước nóng được xây ngoài trời, xung quanh dựng 12 bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm bát bảo (2) trúc vận thường thanh (3). Tô Hi nhớ Chu đại phu nói ngâm mình trong suối nước nóng có thể chữa cảm mạo, nên thừa dịp Vệ Phong đến thư phòng thì dẫn Ngân Nhạn, Ngân Hạc và mấy nha hoàn khác ra sau biệt viện.
(2) đồ trang trí nơi thờ cúng, gồm 8 vật quý. Những vật này thường tượng trưng cho sự đầy đủ về vật chất, sự giàu có, tuổi trẻ, sự tốt lành về tình cảm, hạnh phúc, sự may mắn, sự chiến thắng, sự lựa chọn.
Chiêu Nguyên Đế một lòng muốn khảo nghiệm Vệ Phong, giao cho hắn vài vụ khó giải quyết, trong đó có một vụ án là vụ tham ô mười mấy năm trước gây xôn xao cả triều đình. Có không ít người liên quan tới vụ án này, cuối cùng là hơn mười mấy quan viên bị xử trảm, tận mấy trăm người bị lưu đày. Bây giờ Chiêu Nguyên Đế bắt Vệ Phong điều tra vụ án này lại lần nữa khiến mọi người trong triều cảm thấy bất an, nên ai nấy đều đối xử với Vệ Phong càng thêm cẩn thận khách sáo.
Tô Hi biết hắn bận rộn, nàng vốn chỉ định một mình đến biệt viện, ai dè hắn cứ khăng khăng đòi mang theo vụ án đi cùng với nàng.
Tô Hi cởi đồ ra, chỉ mặc mỗi chiếc yếm màu xanh thêu hoa văn bướm vờn hoa, ngâm mình trong suối nước nóng. Nước nóng từ bốn phía ùa tới bao trọn lấy người nàng, xua tan đi hết cơn mệt mỏi. Nàng thất thần dựa vào bên hồ, thật ra nàng nghe thấy câu cuối cùng mà hôm qua Vệ Phong nói, chẳng qua lúc đó nàng quá buồn ngủ, muốn trả lời nhưng không thể mở miệng nổi.
Quan tâm nàng mà đối xử với nàng như thế sao? Tên xấu xa.
Tô Hi nhớ tới buổi tối bất lực hôm ấy, trước mắt nàng toàn là màu đen, chỉ có thể cảm nhận được một đôi bàn tay to vân vê chiếc eo của mình, động tác tàn nhẫn là thế, hệt như muốn xuyên qua người nàng vậy. Giọng nói của hắn trầm thấp khàn đặc, giống như cát khô trong sa mạc, cứ thế lặp lại: “Ấu Ấu…..Nàng có yêu ta không?”
Mặt Tô Hi đỏ như trái cà chua, lặn xuống dưới nước. Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa thì xấu hổ mất.
Chuyện này thì thôi đi, hắn còn bắt nàng gọi hắn là “Ca ca tốt, phu quân tốt” nữa. Nàng không đồng ý thì hắn sẽ có rất nhiều cách để nàng phải gọi.
Sao lại có một người xấu xa như vậy chứ?
Tô Hi ngâm mình hơn nửa canh giờ. Trong lúc đó, Ngân Nhạn bưng tới một bầu rượu hoa mai, là do người của biệt viện chưng cất. Nó sử dụng lớp tuyết sạch nhất trên cành hoa mai, mùa đông hàng năm đều sẽ chưng một hai bầu, mùi rượu không nồng mà lại dịu nhẹ ngòn ngọt, thích hợp nhất để vừa ngâm suối nước nóng vừa uống.
Ngày thường Tô Hi không phải là người thích uống rượu, tửu lượng của nàng cũng không cao. Nhưng bây giờ không biết làm sao mà mới uống có một chén nhỏ, cảm thấy hương vị khá ngon, bèn không kìm chế được mà uống thêm mấy chén.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt của nàng đỏ ửng, đôi mắt hạnh lờ mờ hơi mê ly, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nàng lắc đầu, thấy cũng ngâm đủ rồi, nên bò dậy từ trong suối nước nóng.
Bên ngoài giá rét, nàng thì vừa ngâm nước nóng lên, Ngân Nhạn lo nàng bị đông lạnh, vội vàng choàng một tấm chăn mỏng lên người nàng.
Bên cạnh hồ có nhiều nước, Tô Hi đang định đến sau bức bình phong thay quần áo, ai ngờ lại bị trượt chân, cả người nghiêng sang một bên. Ngay trong lúc nàng sắp ngã xuống hồ thì một đôi tay đã nhanh chóng đỡ lấy eo nàng. Cả người Tô Hi ngửa ra sau, lơ lửng giữa không trung, nàng cố gắng mở to đôi mắt để nhìn rõ gương mặt của người đó.
Trong tích tắc, đối phương như đổi ý, cả người nghiêng sang bên, cùng nàng ngã vào trong hồ suối nước nóng.
/149
|