*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“... Ta có lý mà...” Lang Thất lầu bầu một tiếng rồi cụp đuôi chạy sang bên cạnh nằm với vẻ giận dỗi.
Xích Báo cũng như Lang Thất không biến thành hình người. Khi ở nơi hoang dã bên ngoài, bọn họ trong hình dạng của yêu thú sẽ thấy thoải mái hơn.
Khẳng Khẳng nhảy từ trên vai Xích Báo qua vai Vinh Tuệ Khanh, thì thào ở bên tai cô: “Cô đừng để ý tới Lang Thất làm gì, nó đang thời kỳ động dục thôi...”
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy rõ ràng, Lang Thất đang nằm trên mặt đất lại phát ra một tiếng phụt, sau đó lớn tiếng ho khan.
Đang lúc nửa đêm, trời tối đen như mực, một con sói nằm trên mặt đất phát ra tiếng con người ho khan, thật sự kỳ lạ tới mức không thể nói nên lời.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại3cảm thấy hết sức thân thiết.
Từ khi cô không còn người nhà, cũng mất đi La Thần, may nhờ có ba con linh sủng này vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô.
“Xích Báo, ngươi xem xung quanh đây có thứ gì ẩn nấp không.” Vinh Tuệ Khanh nói.
Hai mắt Xích Báo rất lợi hại, có thể nhìn thấu tất cả mọi ngụy trang.
Vào lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy Xích Báo, cô đã bị đôi mắt vàng của nó cố định lại, làm cỏ ẩn thân mất đi tác dụng.
Xích Báo nhận lệnh lập tức đứng lên, đôi mắt nhắm lại, khi mở ra thì phát ra cột ánh sáng màu vàng sáng rực giống như hai cái đèn pha, chiếu vào các lùm cây xung quanh bọn họ.
Trong rừng cây phát ra vài tiếng động khác thường.
Không ngờ lại thật sự có động tĩnh?
Trong0đầu Vinh Tuệ Khanh vừa suy nghĩ, linh lực Húc Nhật Quyết lập tức đánh về phía chỗ có tiếng động kia.
Trong rừng rậm tối tăm chợt xuất hiện một mặt trời nhỏ với ánh sáng chiếu ra bốn phía, sau đó lại chìm vào trong bóng tối.
Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh.
Lang Thất đang nằm chợt nhảy lên, chạy vào trong lùm cây vừa bị Vinh Tuệ Khanh đánh qua.
Không lâu sau, Lang Thất đã ngậm mấy động vật giống như con chồn chạy đến, ném chúng xuống đất: “Đây là chồn đã thành tinh, chắc chắn không phải đi theo con đường yêu thú, mà là tu luyện một loại Vu thuật nào đó.”
Động vật có thể tu hành theo hai con đường. Một loại là may mắn gặp cơ duyên, nhận được Đế Lưu Tương, bắt đầu con đường tu hành của yêu thú. Theo cách5gọi của tu sĩ nhân loại thì đó là luyện thể. Một loại khác là nhận được Vu thuật, trực tiếp luyện khí và đi theo con đường thành tinh trở thành yêu quái.
Điểm khác nhau ở đây là, đối với tu sĩ Nhân giới thì luyện khí thuộc dòng chính, luyện thể là con đường đường ngang ngõ tắt, là ma tu, bọn họ có thể tùy tiện đánh giết giống như đối phó với người trong Ma giới vậy.
Còn với động vật, luyện thể trở thành yêu thú mới là con đường đúng đắn. Yêu thú Trúc Cơ có thể hóa thành hình người. Còn động vật nhận được Vu thuật luyện khí có thể trực tiếp hóa thành hình người, chẳng qua thời gian giữ hình người có liên quan trực tiếp với tu vi. Nếu tu vi thấp, thời gian giữ hình người sẽ tương4đối ngắn.
Khẳng Khẳng đi vòng quanh mấy con chồn đã chết này, dùng cái mũi nhỏ ngửi qua rồi vô cùng kinh ngạc nói: “Chúng nó tu luyện Vu thuật chính tông.”
“Vu thuật à?” Từ trước tới nay Vinh Tuệ Khanh chưa từng nghe nói về điều này. Cô cho rằng tu hành chỉ có mấy thứ mình đã biết, hóa ra còn có thứ cô chưa biết nữa.
Khẳng Khẳng gật đầu: “Vu thuật chính tông đường hoàng thì không làm chuyện xấu xa gây tai họa. Vu thuật cũng giống như những pháp môn tu luyện, ban đầu là do nhận lệnh của trời, ra từ chỗ của đại thần Bàn Cổ. Năm đó đại thần Bàn Cổ thu nhận mười hai đệ tử, theo thứ tự là mười hai Tổ Vu, chiếm mười hai pháp môn gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vũ, Lôi, Điện, Không9gian, Thời gian, Khí hậu và Mặt đất. Sau lại trải qua hàng trăm triệu năm biến đổi, mười Tổ Vu là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vũ, Lôi, Điện, Khí hậu và Mặt đất đã tu hành đến cảnh giới cao nhất, hòa cùng mười loại lực lượng thiên nhiên này và phi thăng tới Tiên giới. Chỉ có hai Tổ Vu Đế Giang và Chúc Cửu Âm không phi thăng, vẫn còn ở lại Nhân giới. Đế Giang là Tổ Vu khống chế không gian, Chúc Cửu Âm là Tổ Vu khống chế thời gian.”
Tổ Vu khống chế không gian và thời gian?
“Ngươi nghe được những chuyện này ở đâu vậy?” Xích Báo nghiêng đầu, nhìn về phía Khẳng Khẳng: “Sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói qua.”
Vinh Tuệ Khanh và Lang Thất đều lắc đầu: “Ta cũng chưa nghe qua bao giờ.”
Khẳng Khẳng nhún vai, dùng tay ra hiệu không thể trả lời: “Ta không nhớ rõ. Ta cảm nhận được Vu lực trên người bọn họ nên đột nhiên nhớ tới việc này thôi.”
Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ liếc nhìn Khẳng Khẳng. Trên người nó đúng là có quá nhiều bí mật, nhưng cô không cho rằng nó cố ý gạt mình. Cô cảm thấy có lẽ bản thân nó cũng không nhớ được là chuyện gì xảy ra... Thậm chí có khả năng nó bị mất trí nhớ...
“Chờ khi nào rảnh rỗi ta phải luyện ra một lò đan dược bổ não, cho cả ba các ngươi cùng ăn mới được.” Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ rồi nói.
“Không! Ta không ăn, cô cho nó ăn đi!”
Ba con linh sủng đồng thanh nói. Tuy nhiên, điểm khác nhau là Khẳng Khẳng chỉ vào Lang Thất, Lang Thất chỉ vào Xích Báo, Xích Báo lại chỉ vào Khẳng Khẳng...
Vinh Tuệ Khanh phì cười: “Được rồi, các ngươi đừng giỡn nữa. Thứ tốt thì phải chia sẻ cho mọi người, tất cả cùng ăn, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì khỏe người.”
Lang Thất quay đầu qua, trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh làm như không thấy, dẫn theo Lang Thất, Xích Báo và Khẳng Khẳng đi về phía trước.
Các đó không xa vọng đến tiếng sóng biển gào thét.
Biển Trầm Tinh đang ở trước mắt.
...
Trong mật thất ở tầng cao nhất của Vấn Tiên Lâu, một người áo đen cầm lưỡi liềm dài đang lẳng lặng ngồi trong bóng tối, nhìn quan tài thủy tinh phát ra ánh sáng chói mắt giữa đêm khuya, tâm trạng phập phồng bất an.
Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ được, mình vắt óc tính kế, đưa y ra khỏi Ma giới nhưng bây giờ y lại trở về rồi!
Ma giới là nơi nào chứ? Sợ rằng trừ y ra không ai hiểu rõ hơn nàng ta.
Người trong Nhân giới nghe nói tới “Ma” thì biến sắc, nhưng thật ra chưa từng có người nào đi qua Ma giới... Người nào đi qua đều sẽ ở lại đó không trở về.
Bởi vì điểm khác nhau lớn nhất giữa Ma giới và Nhân giới, là mỗi người khi bước vào Giới Chi Môn sẽ thể hiện ra mặt tà ác nhất, xấu xí nhất của mình.
Một người chỉ có “Ác”, đã thành ma.
Mà nơi tập trung tất cả những cái “Ác”, là Ma giới.
Người áo đen nheo mắt lấy ra một cái bình trong suốt, bên trong có chứa rất nhiều thứ ở trạng thái sương mù.
Đây là tất cả “Thiện” được lấy ra từ trên người La Thần.
Ở Ma giới, một người chỉ có “Ác” thì nhất định sẽ giống như cá gặp nước.
Người áo đen nhìn La Thần đang ngủ say trong quan tài thủy tinh, đột nhiên nàng ta mỉm cười, nghĩ ra một ý định tuyệt vời.
“Nếu ngươi đã trở lại Ma giới thì ta cũng không có cách nào, chỉ có thể buông tha ngươi. Nhưng ngươi để lại ảnh chiếu trong Nhân giới, ta có thể tái tạo ra một ngươi khác. Như vậy trong lòng ngươi sẽ chỉ có thiện, cũng chỉ có ta...” Người áo đen cũng kinh ngạc trước ý nghĩ đáng sợ của mình. Nàng ta cười như điên, vừa cười vừa giơ lưỡi liềm dài lên chém mạnh xuống chiếc quan tài thủy tinh chứa ảo ảnh kia!
“... Ta có lý mà...” Lang Thất lầu bầu một tiếng rồi cụp đuôi chạy sang bên cạnh nằm với vẻ giận dỗi.
Xích Báo cũng như Lang Thất không biến thành hình người. Khi ở nơi hoang dã bên ngoài, bọn họ trong hình dạng của yêu thú sẽ thấy thoải mái hơn.
Khẳng Khẳng nhảy từ trên vai Xích Báo qua vai Vinh Tuệ Khanh, thì thào ở bên tai cô: “Cô đừng để ý tới Lang Thất làm gì, nó đang thời kỳ động dục thôi...”
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy rõ ràng, Lang Thất đang nằm trên mặt đất lại phát ra một tiếng phụt, sau đó lớn tiếng ho khan.
Đang lúc nửa đêm, trời tối đen như mực, một con sói nằm trên mặt đất phát ra tiếng con người ho khan, thật sự kỳ lạ tới mức không thể nói nên lời.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại3cảm thấy hết sức thân thiết.
Từ khi cô không còn người nhà, cũng mất đi La Thần, may nhờ có ba con linh sủng này vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô.
“Xích Báo, ngươi xem xung quanh đây có thứ gì ẩn nấp không.” Vinh Tuệ Khanh nói.
Hai mắt Xích Báo rất lợi hại, có thể nhìn thấu tất cả mọi ngụy trang.
Vào lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy Xích Báo, cô đã bị đôi mắt vàng của nó cố định lại, làm cỏ ẩn thân mất đi tác dụng.
Xích Báo nhận lệnh lập tức đứng lên, đôi mắt nhắm lại, khi mở ra thì phát ra cột ánh sáng màu vàng sáng rực giống như hai cái đèn pha, chiếu vào các lùm cây xung quanh bọn họ.
Trong rừng cây phát ra vài tiếng động khác thường.
Không ngờ lại thật sự có động tĩnh?
Trong0đầu Vinh Tuệ Khanh vừa suy nghĩ, linh lực Húc Nhật Quyết lập tức đánh về phía chỗ có tiếng động kia.
Trong rừng rậm tối tăm chợt xuất hiện một mặt trời nhỏ với ánh sáng chiếu ra bốn phía, sau đó lại chìm vào trong bóng tối.
Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh.
Lang Thất đang nằm chợt nhảy lên, chạy vào trong lùm cây vừa bị Vinh Tuệ Khanh đánh qua.
Không lâu sau, Lang Thất đã ngậm mấy động vật giống như con chồn chạy đến, ném chúng xuống đất: “Đây là chồn đã thành tinh, chắc chắn không phải đi theo con đường yêu thú, mà là tu luyện một loại Vu thuật nào đó.”
Động vật có thể tu hành theo hai con đường. Một loại là may mắn gặp cơ duyên, nhận được Đế Lưu Tương, bắt đầu con đường tu hành của yêu thú. Theo cách5gọi của tu sĩ nhân loại thì đó là luyện thể. Một loại khác là nhận được Vu thuật, trực tiếp luyện khí và đi theo con đường thành tinh trở thành yêu quái.
Điểm khác nhau ở đây là, đối với tu sĩ Nhân giới thì luyện khí thuộc dòng chính, luyện thể là con đường đường ngang ngõ tắt, là ma tu, bọn họ có thể tùy tiện đánh giết giống như đối phó với người trong Ma giới vậy.
Còn với động vật, luyện thể trở thành yêu thú mới là con đường đúng đắn. Yêu thú Trúc Cơ có thể hóa thành hình người. Còn động vật nhận được Vu thuật luyện khí có thể trực tiếp hóa thành hình người, chẳng qua thời gian giữ hình người có liên quan trực tiếp với tu vi. Nếu tu vi thấp, thời gian giữ hình người sẽ tương4đối ngắn.
Khẳng Khẳng đi vòng quanh mấy con chồn đã chết này, dùng cái mũi nhỏ ngửi qua rồi vô cùng kinh ngạc nói: “Chúng nó tu luyện Vu thuật chính tông.”
“Vu thuật à?” Từ trước tới nay Vinh Tuệ Khanh chưa từng nghe nói về điều này. Cô cho rằng tu hành chỉ có mấy thứ mình đã biết, hóa ra còn có thứ cô chưa biết nữa.
Khẳng Khẳng gật đầu: “Vu thuật chính tông đường hoàng thì không làm chuyện xấu xa gây tai họa. Vu thuật cũng giống như những pháp môn tu luyện, ban đầu là do nhận lệnh của trời, ra từ chỗ của đại thần Bàn Cổ. Năm đó đại thần Bàn Cổ thu nhận mười hai đệ tử, theo thứ tự là mười hai Tổ Vu, chiếm mười hai pháp môn gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vũ, Lôi, Điện, Không9gian, Thời gian, Khí hậu và Mặt đất. Sau lại trải qua hàng trăm triệu năm biến đổi, mười Tổ Vu là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Vũ, Lôi, Điện, Khí hậu và Mặt đất đã tu hành đến cảnh giới cao nhất, hòa cùng mười loại lực lượng thiên nhiên này và phi thăng tới Tiên giới. Chỉ có hai Tổ Vu Đế Giang và Chúc Cửu Âm không phi thăng, vẫn còn ở lại Nhân giới. Đế Giang là Tổ Vu khống chế không gian, Chúc Cửu Âm là Tổ Vu khống chế thời gian.”
Tổ Vu khống chế không gian và thời gian?
“Ngươi nghe được những chuyện này ở đâu vậy?” Xích Báo nghiêng đầu, nhìn về phía Khẳng Khẳng: “Sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói qua.”
Vinh Tuệ Khanh và Lang Thất đều lắc đầu: “Ta cũng chưa nghe qua bao giờ.”
Khẳng Khẳng nhún vai, dùng tay ra hiệu không thể trả lời: “Ta không nhớ rõ. Ta cảm nhận được Vu lực trên người bọn họ nên đột nhiên nhớ tới việc này thôi.”
Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ liếc nhìn Khẳng Khẳng. Trên người nó đúng là có quá nhiều bí mật, nhưng cô không cho rằng nó cố ý gạt mình. Cô cảm thấy có lẽ bản thân nó cũng không nhớ được là chuyện gì xảy ra... Thậm chí có khả năng nó bị mất trí nhớ...
“Chờ khi nào rảnh rỗi ta phải luyện ra một lò đan dược bổ não, cho cả ba các ngươi cùng ăn mới được.” Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ rồi nói.
“Không! Ta không ăn, cô cho nó ăn đi!”
Ba con linh sủng đồng thanh nói. Tuy nhiên, điểm khác nhau là Khẳng Khẳng chỉ vào Lang Thất, Lang Thất chỉ vào Xích Báo, Xích Báo lại chỉ vào Khẳng Khẳng...
Vinh Tuệ Khanh phì cười: “Được rồi, các ngươi đừng giỡn nữa. Thứ tốt thì phải chia sẻ cho mọi người, tất cả cùng ăn, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì khỏe người.”
Lang Thất quay đầu qua, trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh làm như không thấy, dẫn theo Lang Thất, Xích Báo và Khẳng Khẳng đi về phía trước.
Các đó không xa vọng đến tiếng sóng biển gào thét.
Biển Trầm Tinh đang ở trước mắt.
...
Trong mật thất ở tầng cao nhất của Vấn Tiên Lâu, một người áo đen cầm lưỡi liềm dài đang lẳng lặng ngồi trong bóng tối, nhìn quan tài thủy tinh phát ra ánh sáng chói mắt giữa đêm khuya, tâm trạng phập phồng bất an.
Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ được, mình vắt óc tính kế, đưa y ra khỏi Ma giới nhưng bây giờ y lại trở về rồi!
Ma giới là nơi nào chứ? Sợ rằng trừ y ra không ai hiểu rõ hơn nàng ta.
Người trong Nhân giới nghe nói tới “Ma” thì biến sắc, nhưng thật ra chưa từng có người nào đi qua Ma giới... Người nào đi qua đều sẽ ở lại đó không trở về.
Bởi vì điểm khác nhau lớn nhất giữa Ma giới và Nhân giới, là mỗi người khi bước vào Giới Chi Môn sẽ thể hiện ra mặt tà ác nhất, xấu xí nhất của mình.
Một người chỉ có “Ác”, đã thành ma.
Mà nơi tập trung tất cả những cái “Ác”, là Ma giới.
Người áo đen nheo mắt lấy ra một cái bình trong suốt, bên trong có chứa rất nhiều thứ ở trạng thái sương mù.
Đây là tất cả “Thiện” được lấy ra từ trên người La Thần.
Ở Ma giới, một người chỉ có “Ác” thì nhất định sẽ giống như cá gặp nước.
Người áo đen nhìn La Thần đang ngủ say trong quan tài thủy tinh, đột nhiên nàng ta mỉm cười, nghĩ ra một ý định tuyệt vời.
“Nếu ngươi đã trở lại Ma giới thì ta cũng không có cách nào, chỉ có thể buông tha ngươi. Nhưng ngươi để lại ảnh chiếu trong Nhân giới, ta có thể tái tạo ra một ngươi khác. Như vậy trong lòng ngươi sẽ chỉ có thiện, cũng chỉ có ta...” Người áo đen cũng kinh ngạc trước ý nghĩ đáng sợ của mình. Nàng ta cười như điên, vừa cười vừa giơ lưỡi liềm dài lên chém mạnh xuống chiếc quan tài thủy tinh chứa ảo ảnh kia!
/384
|