*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người áo đen giật mình, tay chân luống cuống bay lượn trong mật thất, muốn thu hết tất cả những đốm sáng kia lại. Nhưng tốc độ của nàng ta không nhanh bằng những điểm sáng, vẫn có khá nhiều điểm sáng thoát khỏi sự khống chế của nàng ta bay về phía trời cao.
Người áo đen chạy vội tới gần cửa sổ, mở cánh cửa sổ đã được đóng kín thì nhìn thấy những điểm sáng kia càng bay càng cao, dần dần thoát khỏi tầm mắt của mình.
Không ngờ y để lại hậu chiêu!
Người áo đen cắn môi, sững sờ nhìn chằm chằm vào những điểm sáng biến mất trong bầu trời đêm. Sau khi im lặng một lúc lâu, nàng ta mới quay người3lại, đóng cửa sổ và bắt đầu thi triển pháp lực với cơ thể ảo ảnh của La Thần.
Biến một cơ thể ảo ảnh thành cơ thể thực không quá khó với một tu sĩ có tu vi cao cấp.
Đã từng có một đứa trẻ có thiên phú dị bẩm, nhưng trời sinh là kẻ thù của cha mình. Sau khi gây ra họa lớn, đứa trẻ này không muốn liên lụy tới cha mẹ mình, cuối cùng đã róc xương trả cha, róc thịt trả mẹ, trả lại ơn cha mẹ đã sinh ra và nuôi lớn mình. Sau đó sư phụ của cậu tìm được ba hồn sáu phách của cậu, lấy củ sen trong ao sen ở Tây Thiên Cực Lạc tạo ra một0cơ thể mới, cậu mới lại đầu thai làm người.
Người áo đen chậm rãi tháo túi đựng đồ bên hông xuống, lấy ra một bông hoa sen trắng đang nở rộ, sau đó lại lấy thêm bốn đoạn củ sen tươi non, đặt xuống đất bày thành hình dáng một người.
Bông sen trắng vừa gặp được cơ thể ảo ảnh của La Thần thì nhanh chóng trở nên đen sì, héo rũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Không lâu sau bông sen trắng này đã biến mất sạch sẽ.
Người áo đen cười gượng: “... Ngươi thật đúng là xấu xa, ngay cả hoa sen miễn nhiễm với bùn mà cũng không thể chịu được cái ác của ngươi.”
Chỉ có củ sen, không có hoa5sen để tạo thành cơ thể, sẽ chỉ có hình dáng mà không có thần, là một người ngu si. Thần trí chưa mở, không thể nói là thiện hay ác được. Người áo đen ngắm nhìn bình linh ngọc chứa tất cả thiện của La Thần, sau khi suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng nàng ta cũng hạ quyết tâm... Sẽ để bọn họ vĩnh viễn không thể chia lìa.
Người áo đen lấy ra một con dao nhỏ, cắt qua cổ tay trái mình.
Từng giọt máu từ màu đỏ biến thành màu đen đặc sệt nhỏ vào trong cơ thể mới được tạo ra. Đôi mắt hẹp dài nhưng không có thần sắc của La Thần cuối cùng có tiêu điểm.
Trong lòng người áo đen4càng vui hơn, bàn tay kia nhanh chóng mở bình linh ngọc, rót tất cả thiện bên trong vào ngực của La Thần.
Sau một nén hương, La Thần đang nằm dưới đất chậm rãi ngồi dậy, bình tĩnh nhìn người áo đen rồi mới đứng lên.
Người áo đen nhìn gương mặt không có cảm xúc của La Thần đầy vẻ si mê. Nàng ta giơ một tay, kéo hắn đến bên cạnh, dựa đầu vào ngực hắn, khẽ nói: “... Lúc trước chia tay, sau đó không có tin tức gì của ngươi. Ta không biết ngươi ở phàm trần thế tục gây ra nhiều tình kiếp như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, ta trông chừng ngươi, ngươi trông chừng ta, không ai có thể tách9rời được chúng ta nữa.”
La Thần giống như một bức tượng đất, cứ đứng im ở trong mật thất.
Người áo đen bảo y đứng thì y đứng, bảo y ngồi thì y ngồi, bảo y đi lại thì y đi lại, bảo y ngủ thì y ngủ, biểu hiện hoàn mỹ như con rối không có linh hồn.
Người áo đen biết La Thần không có tim, mặc dù bây giờ chỉ là con rối, tốt xấu gì y cũng có hình dáng giống với người thật, hơn nữa mình nói gì nghe nấy, vì vậy dần dần chuyển tình cảm của mình tới con rối này, cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.
…
Vinh Tuệ Khanh dẫn theo ba linh sủng của mình đi theo con đường nhỏ trong núi, mười mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng tới bờ biển Trầm Tinh.
Biển Trầm Tinh là một trong bốn biển lớn, nhưng diện tích đương nhiên lớn hơn biển khổ cô từng đi qua rất nhiều.
Mặt biển màu xanh xám bao la, bầu trời xanh nhạt, từng con hải âu trắng bay giữa biển trời, sóng biển cuồn cuộn, từng đợt bọt biển trắng vỗ vào bờ cát, nhìn qua giống như một bức tranh sơn dầu trường phái ấn tượng.
Vinh Tuệ Khanh đứng trên một mỏm đá có hình thù kỳ quái nhô ra biển, nhắm mắt lại và phóng thần thức ra bên ngoài tìm kiếm trong biển Trầm Tinh.
Thần thức giống như cưỡi trên gió lao nhanh vào sâu trong biển Trầm Tinh.
Cô mới có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng nhờ tu luyện Húc Nhật Quyết, còn có Đế Lưu Tương trợ giúp nên hồn phách của cô không giống với người bình thường, thần thức của cô rất mạnh mẽ, thậm chí có thể sánh ngang với tu sĩ Kết Đan.
Nhưng cho dù thần thức của tu sĩ Kết Đan có thể dò xét bao trùm trong mấy ngàn dặm, cô vẫn không thể thăm dò giới hạn cuối cùng của biển Trầm Tinh ở đâu.
Biển rộng mịt mờ, biết đâu là điểm cuối chứ?
Ở trên biển rộng như vậy, muốn tìm kiếm một bè nổi có kích thước nhỏ bé không đáng kể thì cần phải có cơ duyên và may mắn lớn tới mức nào...
Vinh Tuệ Khanh đổ mồ hôi đầm đìa thu về thần thức, cô ngồi xuống mỏm đá hình thù kỳ quái trên bờ biển.
Cô mở mắt ra, ngây người nhìn về phía biển Trầm Tinh.
Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng không dám thở mạnh, ngoan ngoãn ở bên cạnh cô.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba... ngày thứ n...
Vinh Tuệ Khanh vẫn ngồi ở trên tảng đá hình thù kỳ quái, yên lặng nhìn biển rộng, không phải bất động, nhưng lại giống như một hòn vọng phu.
Cuối dùng, Lang Thất không chịu nổi mà nhảy dựng lên, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh đang ngồi đỡ đẫn trên mỏm đá kêu to: “Chủ nhân! Cô còn muốn nhìn tới khi nào hả?!... Cho dù cô có nhìn tới khi mặt biển thủng một lỗ đi nữa thì cái bè nổi kia cũng sẽ không tự mình bay tới trước mặt cô đâu, ta khuyên cô...”
Nó còn chưa nói dứt lời, Vinh Tuệ Khanh đột nhiên đứng lên, ngạc nhiên chỉ vào mặt biển lớn tiếng nói: “Bè nổi! Đó là bè nổi!... Đó có phải là bè nổi không?! Các ngươi mau nhìn xem!”
Lang Thất giật mình... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nó nghi ngờ nhìn lên trời. Có phải ông trời cố ý không vậy? Nó vừa nói bè nổi sẽ không tự động bay tới trước mặt bọn họ thì bè nổi xuất hiện một cách thần kỳ như vậy, trôi dạt đến trước mặt bọn họ.
Vậy có khác nào trắng trợn đánh vào mặt nó...
Lang Thất cùng Khẳng Khẳng, Xích Báo đều từ từ quay đầu nhìn về phía biển Trầm Tinh.
Chỉ thấy ở phía đường chân trời quả nhiên có một bè gỗ dài đang theo gió dập dềnh tiến tới.
“Có phải là bè nổi không vậy? Có đúng không?... Chúng ta đi thôi!” Vinh Tuệ Khanh hét to một tiếng rồi nhảy từ trên mỏm đá có hình thù kỳ quái kia xuống, định lao về phía biển Trầm Tinh.
“Quay lại đi! Tuệ Khanh!” Một giọng nói trong trẻo từ phía xa vọng tới, chẳng bao lâu đã vang lên bên cạnh bọn họ. Một bóng người áo trắng lướt qua Xích Báo, Khẳng Khẳng và Lang Thất với tốc độ nhanh như tia chớp, giơ tay ngăn cản ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Tất cả tinh thần của Vinh Tuệ Khanh đều tập trung trên bè nổi cách đó không xa, căn bản không nghe được có người đang gọi mình, chỉ lao đầu vào trong lòng bóng người áo trắng kia.
“A! Là ai vậy? Nhanh tránh ra!” Vinh Tuệ Khanh giận dữ, còn tưởng là Xích Báo hay Lang Thất hóa thành hình người, ngăn cản đường đi của cô.
“Tuệ Khanh, muội tỉnh lại đi, là ta, Mão Tam Lang đây.” Trong giọng nói của Mão Tam Lang vừa vui mừng lại có phần thương xót, cẩn thận nắm lấy vai của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mờ mịt ngẩng đầu nhìn, cuối cùng thấy rõ gương mặt tuấn tú sạm đen trước mặt.
“Mão Tam ca! Sao huynh lại tới đây?” Vinh Tuệ Khanh chỉ kịp vui mừng trong nháy mắt, sau đó kéo cánh tay của cậu và chỉ vào chiếc bè nổi phía xa nói: “Mão Tam ca, huynh xem thử, đó có phải là bè nổi không? Ta vẫn luôn suy nghĩ làm sao để tìm được nó...”
Mão Tam Lang có chút thương hại lắc đầu, vuốt ve gương mặt Vinh Tuệ Khanh: “May mà ta chạy tới. Đó không phải là bè nổi, đó là một loại Thú Trai trong biển. Nó có thể nhận biết nguyện vọng tha thiết nhất trong lòng muội, sau đó phun ra một lại sương kỳ lạ, biến ra ảo ảnh và chờ muội bị lừa rồi tự chui đầu vào lưới, trở thành thức ăn của nó.”
Vinh Tuệ Khanh không tin, không ngừng lắc đầu: “Không thể nào! Không thể đâu! Nguyện vọng tha thiết nhất trong lòng ta căn bản không phải là bè nổi, mà là...”
Khẳng Khẳng lớn tiếng ho khan một tiếng, chỉ vào cảnh tượng phía xa, nói: “Cái vật kia càng lúc càng gần, ta có thể cảm giác được kết giới của nó. Chà chà, phạm vi cũng không nhỏ đâu.”
Một cánh tay Mão Tam Lang nắm thật chặt lấy vai của Vinh Tuệ Khanh, cánh tay khác vung lên, lấy một cái kim từ trong con mắt trái của mình ra nói với Vinh Tuệ Khanh nói: “Muội nhìn ta phá ảo ảnh của con Thú Trai này nhé.” Nói xong, tay phải cậu ném về phía trước, cái kim thêu trong tay lập tức biến mất.
Chỉ trong phút chốc, bè nổi phía chân trời đột nhiên có động tĩnh lạ, không ngừng nhảy lên trên mặt biển, biển vốn yên tĩnh cũng dâng lên sóng lớn kinh người.
Mão Tam Lang ôm Vinh Tuệ Khanh lùi nhanh về phía sau, tránh bờ cát đang bị sóng biển đập tới.
Ở ngay trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cảnh tượng bè nổi vỡ vụn thành từng mảnh, thay vào đó là một cái đầu cá màu đen dẹt giống như ngọn núi nhỏ xuất hiện. Giữa cái đầu cá kia chỉ có một con mắt, nhưng chính giữa con mắt duy nhất bị kim thêu của Mão Tam Lang cắm vào, từng dòng máu đen từ trong con mắt duy nhất này chảy ra, rơi vào trong biển Trầm Tinh, nhuộm một mảng mặt biển biến thành màu đen.
Máu này có mùi tanh rất nồng, người bình thường không chịu nổi.
Nhưng tinh linh, động vật trong biển lại rất thích mùi này, chúng bị mùi này hấp dẫn mà liều mạng lao tới.
Mão Tam Lang làm một phép định thân cho Vinh Tuệ Khanh và nói với Xích Báo: “Ngươi tới bảo vệ muội ấy, ta đi lấy máu và khí của Thú Trai. Đó là pháp bảo mạnh nhất để loại bỏ huyễn thuật, ngàn năm khó gặp!”
Cơ thể của con Thú Trai to lớn nên hành động bất tiện, bình thường chúng sẽ không lộ mặt, bao giờ cũng hóa ra đủ loại ảo ảnh dụ dỗ lòng người tới làm thức ăn cho nó.
Rất nhiều tu sĩ đã rơi vào cạm bẫy của con Thú Trai, nhưng không có mấy người từng thật sự thấy được hình dáng thật sự của nó.
Trong những điểm giao dịch của các tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục, máu và khí của Thú Trai đều là thứ tốt giống như đan dược thất phẩm vậy, có tiền cũng không mua được.
Xích Báo lập tức hóa thành hình người, đỡ lấy Vinh Tuệ Khanh đã bị trúng phép định thân.
Mão Tam Lang rút một thanh trường kiếm ra ném vào không trung, bản thân đạp trên kiếm lao về phía Thú Trai đang không ngừng lăn lộn ở gần đó.
Thú Trai là yêu thú trời sinh. Không biết con Thú Trai này đã ở trong biển Trầm Tinh bao lâu, cũng không ai biết nó có tu vi thế nào.
Mão Tam Lang nín thở, vận chuyển Húc Nhật Quyết tới cực hạn và lao tới đỉnh đầu của Thú Trai, sắp đâm xuống một kiếm!
Thú Trai đột nhiên mở miệng nói tiếng người với Mão Tam Lang: “Ta biết nguyện vọng trong lòng ngươi, nếu ngươi tha cho ta một mạng, ta có thể giúp ngươi đạt được tâm nguyện.”
Người áo đen giật mình, tay chân luống cuống bay lượn trong mật thất, muốn thu hết tất cả những đốm sáng kia lại. Nhưng tốc độ của nàng ta không nhanh bằng những điểm sáng, vẫn có khá nhiều điểm sáng thoát khỏi sự khống chế của nàng ta bay về phía trời cao.
Người áo đen chạy vội tới gần cửa sổ, mở cánh cửa sổ đã được đóng kín thì nhìn thấy những điểm sáng kia càng bay càng cao, dần dần thoát khỏi tầm mắt của mình.
Không ngờ y để lại hậu chiêu!
Người áo đen cắn môi, sững sờ nhìn chằm chằm vào những điểm sáng biến mất trong bầu trời đêm. Sau khi im lặng một lúc lâu, nàng ta mới quay người3lại, đóng cửa sổ và bắt đầu thi triển pháp lực với cơ thể ảo ảnh của La Thần.
Biến một cơ thể ảo ảnh thành cơ thể thực không quá khó với một tu sĩ có tu vi cao cấp.
Đã từng có một đứa trẻ có thiên phú dị bẩm, nhưng trời sinh là kẻ thù của cha mình. Sau khi gây ra họa lớn, đứa trẻ này không muốn liên lụy tới cha mẹ mình, cuối cùng đã róc xương trả cha, róc thịt trả mẹ, trả lại ơn cha mẹ đã sinh ra và nuôi lớn mình. Sau đó sư phụ của cậu tìm được ba hồn sáu phách của cậu, lấy củ sen trong ao sen ở Tây Thiên Cực Lạc tạo ra một0cơ thể mới, cậu mới lại đầu thai làm người.
Người áo đen chậm rãi tháo túi đựng đồ bên hông xuống, lấy ra một bông hoa sen trắng đang nở rộ, sau đó lại lấy thêm bốn đoạn củ sen tươi non, đặt xuống đất bày thành hình dáng một người.
Bông sen trắng vừa gặp được cơ thể ảo ảnh của La Thần thì nhanh chóng trở nên đen sì, héo rũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Không lâu sau bông sen trắng này đã biến mất sạch sẽ.
Người áo đen cười gượng: “... Ngươi thật đúng là xấu xa, ngay cả hoa sen miễn nhiễm với bùn mà cũng không thể chịu được cái ác của ngươi.”
Chỉ có củ sen, không có hoa5sen để tạo thành cơ thể, sẽ chỉ có hình dáng mà không có thần, là một người ngu si. Thần trí chưa mở, không thể nói là thiện hay ác được. Người áo đen ngắm nhìn bình linh ngọc chứa tất cả thiện của La Thần, sau khi suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng nàng ta cũng hạ quyết tâm... Sẽ để bọn họ vĩnh viễn không thể chia lìa.
Người áo đen lấy ra một con dao nhỏ, cắt qua cổ tay trái mình.
Từng giọt máu từ màu đỏ biến thành màu đen đặc sệt nhỏ vào trong cơ thể mới được tạo ra. Đôi mắt hẹp dài nhưng không có thần sắc của La Thần cuối cùng có tiêu điểm.
Trong lòng người áo đen4càng vui hơn, bàn tay kia nhanh chóng mở bình linh ngọc, rót tất cả thiện bên trong vào ngực của La Thần.
Sau một nén hương, La Thần đang nằm dưới đất chậm rãi ngồi dậy, bình tĩnh nhìn người áo đen rồi mới đứng lên.
Người áo đen nhìn gương mặt không có cảm xúc của La Thần đầy vẻ si mê. Nàng ta giơ một tay, kéo hắn đến bên cạnh, dựa đầu vào ngực hắn, khẽ nói: “... Lúc trước chia tay, sau đó không có tin tức gì của ngươi. Ta không biết ngươi ở phàm trần thế tục gây ra nhiều tình kiếp như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, ta trông chừng ngươi, ngươi trông chừng ta, không ai có thể tách9rời được chúng ta nữa.”
La Thần giống như một bức tượng đất, cứ đứng im ở trong mật thất.
Người áo đen bảo y đứng thì y đứng, bảo y ngồi thì y ngồi, bảo y đi lại thì y đi lại, bảo y ngủ thì y ngủ, biểu hiện hoàn mỹ như con rối không có linh hồn.
Người áo đen biết La Thần không có tim, mặc dù bây giờ chỉ là con rối, tốt xấu gì y cũng có hình dáng giống với người thật, hơn nữa mình nói gì nghe nấy, vì vậy dần dần chuyển tình cảm của mình tới con rối này, cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.
…
Vinh Tuệ Khanh dẫn theo ba linh sủng của mình đi theo con đường nhỏ trong núi, mười mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng tới bờ biển Trầm Tinh.
Biển Trầm Tinh là một trong bốn biển lớn, nhưng diện tích đương nhiên lớn hơn biển khổ cô từng đi qua rất nhiều.
Mặt biển màu xanh xám bao la, bầu trời xanh nhạt, từng con hải âu trắng bay giữa biển trời, sóng biển cuồn cuộn, từng đợt bọt biển trắng vỗ vào bờ cát, nhìn qua giống như một bức tranh sơn dầu trường phái ấn tượng.
Vinh Tuệ Khanh đứng trên một mỏm đá có hình thù kỳ quái nhô ra biển, nhắm mắt lại và phóng thần thức ra bên ngoài tìm kiếm trong biển Trầm Tinh.
Thần thức giống như cưỡi trên gió lao nhanh vào sâu trong biển Trầm Tinh.
Cô mới có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng nhờ tu luyện Húc Nhật Quyết, còn có Đế Lưu Tương trợ giúp nên hồn phách của cô không giống với người bình thường, thần thức của cô rất mạnh mẽ, thậm chí có thể sánh ngang với tu sĩ Kết Đan.
Nhưng cho dù thần thức của tu sĩ Kết Đan có thể dò xét bao trùm trong mấy ngàn dặm, cô vẫn không thể thăm dò giới hạn cuối cùng của biển Trầm Tinh ở đâu.
Biển rộng mịt mờ, biết đâu là điểm cuối chứ?
Ở trên biển rộng như vậy, muốn tìm kiếm một bè nổi có kích thước nhỏ bé không đáng kể thì cần phải có cơ duyên và may mắn lớn tới mức nào...
Vinh Tuệ Khanh đổ mồ hôi đầm đìa thu về thần thức, cô ngồi xuống mỏm đá hình thù kỳ quái trên bờ biển.
Cô mở mắt ra, ngây người nhìn về phía biển Trầm Tinh.
Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng không dám thở mạnh, ngoan ngoãn ở bên cạnh cô.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba... ngày thứ n...
Vinh Tuệ Khanh vẫn ngồi ở trên tảng đá hình thù kỳ quái, yên lặng nhìn biển rộng, không phải bất động, nhưng lại giống như một hòn vọng phu.
Cuối dùng, Lang Thất không chịu nổi mà nhảy dựng lên, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh đang ngồi đỡ đẫn trên mỏm đá kêu to: “Chủ nhân! Cô còn muốn nhìn tới khi nào hả?!... Cho dù cô có nhìn tới khi mặt biển thủng một lỗ đi nữa thì cái bè nổi kia cũng sẽ không tự mình bay tới trước mặt cô đâu, ta khuyên cô...”
Nó còn chưa nói dứt lời, Vinh Tuệ Khanh đột nhiên đứng lên, ngạc nhiên chỉ vào mặt biển lớn tiếng nói: “Bè nổi! Đó là bè nổi!... Đó có phải là bè nổi không?! Các ngươi mau nhìn xem!”
Lang Thất giật mình... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nó nghi ngờ nhìn lên trời. Có phải ông trời cố ý không vậy? Nó vừa nói bè nổi sẽ không tự động bay tới trước mặt bọn họ thì bè nổi xuất hiện một cách thần kỳ như vậy, trôi dạt đến trước mặt bọn họ.
Vậy có khác nào trắng trợn đánh vào mặt nó...
Lang Thất cùng Khẳng Khẳng, Xích Báo đều từ từ quay đầu nhìn về phía biển Trầm Tinh.
Chỉ thấy ở phía đường chân trời quả nhiên có một bè gỗ dài đang theo gió dập dềnh tiến tới.
“Có phải là bè nổi không vậy? Có đúng không?... Chúng ta đi thôi!” Vinh Tuệ Khanh hét to một tiếng rồi nhảy từ trên mỏm đá có hình thù kỳ quái kia xuống, định lao về phía biển Trầm Tinh.
“Quay lại đi! Tuệ Khanh!” Một giọng nói trong trẻo từ phía xa vọng tới, chẳng bao lâu đã vang lên bên cạnh bọn họ. Một bóng người áo trắng lướt qua Xích Báo, Khẳng Khẳng và Lang Thất với tốc độ nhanh như tia chớp, giơ tay ngăn cản ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Tất cả tinh thần của Vinh Tuệ Khanh đều tập trung trên bè nổi cách đó không xa, căn bản không nghe được có người đang gọi mình, chỉ lao đầu vào trong lòng bóng người áo trắng kia.
“A! Là ai vậy? Nhanh tránh ra!” Vinh Tuệ Khanh giận dữ, còn tưởng là Xích Báo hay Lang Thất hóa thành hình người, ngăn cản đường đi của cô.
“Tuệ Khanh, muội tỉnh lại đi, là ta, Mão Tam Lang đây.” Trong giọng nói của Mão Tam Lang vừa vui mừng lại có phần thương xót, cẩn thận nắm lấy vai của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mờ mịt ngẩng đầu nhìn, cuối cùng thấy rõ gương mặt tuấn tú sạm đen trước mặt.
“Mão Tam ca! Sao huynh lại tới đây?” Vinh Tuệ Khanh chỉ kịp vui mừng trong nháy mắt, sau đó kéo cánh tay của cậu và chỉ vào chiếc bè nổi phía xa nói: “Mão Tam ca, huynh xem thử, đó có phải là bè nổi không? Ta vẫn luôn suy nghĩ làm sao để tìm được nó...”
Mão Tam Lang có chút thương hại lắc đầu, vuốt ve gương mặt Vinh Tuệ Khanh: “May mà ta chạy tới. Đó không phải là bè nổi, đó là một loại Thú Trai trong biển. Nó có thể nhận biết nguyện vọng tha thiết nhất trong lòng muội, sau đó phun ra một lại sương kỳ lạ, biến ra ảo ảnh và chờ muội bị lừa rồi tự chui đầu vào lưới, trở thành thức ăn của nó.”
Vinh Tuệ Khanh không tin, không ngừng lắc đầu: “Không thể nào! Không thể đâu! Nguyện vọng tha thiết nhất trong lòng ta căn bản không phải là bè nổi, mà là...”
Khẳng Khẳng lớn tiếng ho khan một tiếng, chỉ vào cảnh tượng phía xa, nói: “Cái vật kia càng lúc càng gần, ta có thể cảm giác được kết giới của nó. Chà chà, phạm vi cũng không nhỏ đâu.”
Một cánh tay Mão Tam Lang nắm thật chặt lấy vai của Vinh Tuệ Khanh, cánh tay khác vung lên, lấy một cái kim từ trong con mắt trái của mình ra nói với Vinh Tuệ Khanh nói: “Muội nhìn ta phá ảo ảnh của con Thú Trai này nhé.” Nói xong, tay phải cậu ném về phía trước, cái kim thêu trong tay lập tức biến mất.
Chỉ trong phút chốc, bè nổi phía chân trời đột nhiên có động tĩnh lạ, không ngừng nhảy lên trên mặt biển, biển vốn yên tĩnh cũng dâng lên sóng lớn kinh người.
Mão Tam Lang ôm Vinh Tuệ Khanh lùi nhanh về phía sau, tránh bờ cát đang bị sóng biển đập tới.
Ở ngay trước mặt Vinh Tuệ Khanh, cảnh tượng bè nổi vỡ vụn thành từng mảnh, thay vào đó là một cái đầu cá màu đen dẹt giống như ngọn núi nhỏ xuất hiện. Giữa cái đầu cá kia chỉ có một con mắt, nhưng chính giữa con mắt duy nhất bị kim thêu của Mão Tam Lang cắm vào, từng dòng máu đen từ trong con mắt duy nhất này chảy ra, rơi vào trong biển Trầm Tinh, nhuộm một mảng mặt biển biến thành màu đen.
Máu này có mùi tanh rất nồng, người bình thường không chịu nổi.
Nhưng tinh linh, động vật trong biển lại rất thích mùi này, chúng bị mùi này hấp dẫn mà liều mạng lao tới.
Mão Tam Lang làm một phép định thân cho Vinh Tuệ Khanh và nói với Xích Báo: “Ngươi tới bảo vệ muội ấy, ta đi lấy máu và khí của Thú Trai. Đó là pháp bảo mạnh nhất để loại bỏ huyễn thuật, ngàn năm khó gặp!”
Cơ thể của con Thú Trai to lớn nên hành động bất tiện, bình thường chúng sẽ không lộ mặt, bao giờ cũng hóa ra đủ loại ảo ảnh dụ dỗ lòng người tới làm thức ăn cho nó.
Rất nhiều tu sĩ đã rơi vào cạm bẫy của con Thú Trai, nhưng không có mấy người từng thật sự thấy được hình dáng thật sự của nó.
Trong những điểm giao dịch của các tu sĩ Ngũ Châu Đại Lục, máu và khí của Thú Trai đều là thứ tốt giống như đan dược thất phẩm vậy, có tiền cũng không mua được.
Xích Báo lập tức hóa thành hình người, đỡ lấy Vinh Tuệ Khanh đã bị trúng phép định thân.
Mão Tam Lang rút một thanh trường kiếm ra ném vào không trung, bản thân đạp trên kiếm lao về phía Thú Trai đang không ngừng lăn lộn ở gần đó.
Thú Trai là yêu thú trời sinh. Không biết con Thú Trai này đã ở trong biển Trầm Tinh bao lâu, cũng không ai biết nó có tu vi thế nào.
Mão Tam Lang nín thở, vận chuyển Húc Nhật Quyết tới cực hạn và lao tới đỉnh đầu của Thú Trai, sắp đâm xuống một kiếm!
Thú Trai đột nhiên mở miệng nói tiếng người với Mão Tam Lang: “Ta biết nguyện vọng trong lòng ngươi, nếu ngươi tha cho ta một mạng, ta có thể giúp ngươi đạt được tâm nguyện.”
/384
|