Trong mắt Vũ Chí Cường lóe lên tinh quang, hắn cười lạnh nhìn Trương Thanh Vân, thầm nghĩ tiểu tử ngươi thấy chưa? Làm loạn nữa đi? Cao công tử của chủ tịch thành phố Cao, cộng thêm cục trưởng Lý của công an thành phố, để xem có giết chết ngươi được hay không?
- Trương Thanh Vân, anh đi trước đi, chuyện này...Em sợ... ....
Mã San khẽ nói với Trương Thanh Vân bằng giọng sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng. Mã Đống Lương thì quét mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt có cái nhìn hèn mọn.
Người ta nói con trai của Trương Đức Giang đã làm quan, tương lai rộng mở, thì ra cũng chỉ là quan nhỏ như hạt vừng, đúng là tin đồn đã trở thành bão tố. Đức hạnh của Trương Thanh Vân cũng không giống với quan lớn, Cao công tử mắng vài câu thì lập tức run như cầy sấy.
- Tốt, ta sẽ bắt lại.
Lý Phong Sơn nở nụ cười lặng lẽ, hắn đột nhiên tiến lên giữ chặt lấy tên thanh niên, hắn nói:
- Để xem lần này tiểu tử cậu có thể chạy đi đâu được?
- Anh Lý...Anh... ....
Tên thanh niên chợt trở nên kinh ngạc, hắn không biết Lý Phong Sơn có ý gì, vì vậy vội vàng nói:
- Anh Lý, anh không tin vào danh dự của em sao? Chẳng qua lúc này em có chút căng thẳng, cái kia...Anh...Anh...Buông ra trước rồi nói sau, em... ....
- Buông cái gì?
Lý Phong Sơn quay đầu cười với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, tiểu tử này quấy rối cậu phải không? Bây giờ tôi đưa hắn đến chỗ Trần Vân Sơn, sau đó để người trên thành phố xuống túm cổ, cậu thấy thế nào?
Đám người đứng nơi đây lập tức trợn mắt há mồm, tất cả đều nhìn về phía Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Vũ Chí Cường đã biến thành màu gan heo, Trương Thanh Vân giỏi luồn lách nhưng sao có thể quen biết cục trưởng Lý của công an thành phố? Hơn nữa chỉ cần nghe giọng điệu của cục trưởng Lý là biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Lý Phong Sơn không phải tầm thường.
Tên thanh niên cũng trở nên kinh ngạc, hắn há miệng muốn nói vài lời thì Lý Phong Sơn vội vàng ghé vào tai nói vài câu. Vẻ mặt tên thanh niên lập tức biến đổi rồi bộ dạng đột nhiên giống như gà trống bại trận, trong mắt hắn tràn đầy cái nhìn hoảng sợ, cũng không biết nên mở lời thế nào.
- Nếu cậu không nói lời nào thì cứ làm như vậy. Tôi sẽ gọi điện cho Trần Vân Sơn ngay.
Lý Phong Sơn nói, hắn vừa nói vừa móc điện thoại. Tên thanh niên không ngăn cản nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn Lý Phong Sơn, vẻ mặt càng lúc càng trắng, dáng vẻ bệ vệ và khí chất kiêu ngạo của hắn đã hoàn toàn tan biến.
- Không cần!
Vũ Chí Cường không kìm lòng được phải nói lên một câu.
- Cậu là ai? Cậu nói gì? Tôi sẽ cho người bắt luôn cả cậu.
Lý Phong Sơn quát lớn, thân thể Vũ Chí Cường đột nhiên chấn động, hắn lập tức ngậm miệng.
- Thôi được rồi, cục trưởng Lý, không có gì đâu.
Trương Thanh Vân nói, hắn biết Lý Phong Sơn và vị công tử kia rất quen thuộc, có lẽ giữa hai người có bí mật gì đó, mà chuyện bắt người chẳng qua chỉ là nói đùa cho vui mà thôi. Rõ ràng Lý Phong Sơn đang tạo ra bậc thang cho mình, nếu chính mình mà không lên tiếng thì đúng là con lừa, vì vậy hắn bắt buộc phải mở miệng.
Quả nhiên khi Trương Thanh Vân vừa mở miệng thì Lý Phong Sơn đã lập tức buông Cao công tử ra rồi quát lớn:
- Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không biết xin lỗi Thanh Vân.
Cao công tử không nói thêm điều gì, hắn xoay người, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Hắn lắp bắp một lúc lâu mới mở miệng nói như muỗi kêu:
- Anh bạn, vừa rồi tôi xin lỗi, tôi...Tôi quá lỗ mãng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, cũng không biết Lý Phong Sơn đã nói thầm điều gì bên tai tên công tử này. Tên công tử đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng, không phải chỉ là vài lời nói bậy bạ thôi sao? Nếu Lý Phong Sơn mà nói hắn là con quan lớn thì đúng là được không bù mất.
- Thôi được rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi, Mã San tiểu thư là bạn của tôi, nếu có lỗi lầm gì thì tôi xin thay mặt xin lỗi mọi người.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói, ánh mắt hắn đảo về phía Lý Phong Sơn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm thấy bờ vai mình có cảm giác mềm mại, thân hình hắn bị dựa vào, hắn nghiêng đầu thì nhìn thấy Mã San đang tựa người trên lưng chính mình. Lúc này hai mắt Mã San nhắm chặt, vẻ mặt si mê, cặp mi dài vẫn còn giữ lại chút hơi sương làm người ta cảm thấy rung động vô hạn.
Trương Thanh Vân thấy mặt mình nóng lên, hắn vội vàng nghiêng đầu không dám nhìn. Trên lưng sinh ra cảm giác ngứa ngáy, hắn cũng không dám chuyển động, trong lòng giống như bị mèo cào, toàn thân không được tự nhiên.
- Được rồi, không có gì, Thanh Vân, chúng ta vào uống rượu thôi.
Lý Phong Sơn nói.
Trương Thanh Vân không dám cử động, hắn dùng đầu lưỡi liếm môi nói:
- Anh cứ đi trước, tôi sẽ đến ngay.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa nhún lưng, nhưng người ở phía sau giống như không phát hiện ra động tác của hắn, tình cảnh vẫn giữ nguyên như cũ.
- Bí thư Vũ, chú Mã, các người đợi một chút.
Khi thấy mọi người dần tản đi thì Trương Thanh Vân vội vàng lên tiếng gọi Vũ Chí Cường và Mã Đống Lương. Trương Thanh Vân hắn và Vũ Chí Cường có những mâu thuẫn không thể hòa giải, lúc này phải lợi dụng cơ hội mà nắm chặt, nếu không sau này không biết sẽ còn bao nhiêu chuyện phiền phức.
Vẻ mặt Vũ Chí Cường trở nên khó coi, tình cảnh ngày hôm nay làm hắn không dám tin vào mắt mình. Trương Thanh Vân có xuất thân thế nào thì Vũ Chí Cường hắn biết rất rõ, nhưng Cao công tử coi trời bằng vung sao lại phải sợ Trương Thanh Vân? Trong lòng Vũ Chí Cường có trăm mối nghi ngờ không thể phá giải.
Hành động của Mã Đống Lương thì có thêm chút thận trọng, tình cảnh vừa rồi lão nhìn thấy rất rõ ràng. Tiểu tử Trương gia này không còn là người năm xưa, tất cả lời nói và hành động đều có tư thế của lãnh đạo, cũng vì vậy mà làm người ta cảm thấy mất tự nhiên và cực kỳ kính sợ.
- Vũ Chí Cường, tôi nói thẳng với anh. Tôi không có cảm tình gì với anh, sau này trên đất Ung Bình tôi cũng không muốn gặp anh, anh hiểu rõ ý của tôi chứ?
Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh lùng nói, trên hành lang chỉ còn lại ba người, nếu tính thêm Mã San thì là bốn người.
Vẻ mặt Vũ Chí Cường trở nên cứng đờ, tuy vừa rồi hắn vấp phải cánh cửa nhưng nguyên nhân mọi chuyện làm hắn cực kỳ đuối lý. Lời nói này của Trương Thanh Vân không phải quá đáng lắm sao? Mình phải trốn tránh hắn trong Ung Bình à? Hắn là loại người khốn nạn gì? Cha mình chính là một nhân vật có quyền lực trong huyện, vừa nghĩ đến đây thì hắn lập tức hừ một tiếng.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn lại nhìn về phía Mã Đống Lương giống như muốn nhìn xuyên qua thân thể. Mã Đống Lương cảm thấy xương sống ớn lạnh, vẻ mặt lại càng mất tự nhiên.
- Ông chủ Mã, bí thư Vũ, ha ha!
Trương Thanh Vân thản nhiên cười lớn, hắn đột nhiên dùng giọng nghiêm khắc nói:
- Các người rất lớn gan, dám khai thác tài nguyên quốc gia, các người cho rằng kẻ khác không biết sao? Đặc biệt là bí thư Vũ, anh biển thủ, thân là một phần trong tổ công tác bài trừ những mỏ quặng trái phép mà dám cấu kết với thương nhân làm chuyện xấu, hì hì.
- Anh...Anh...Anh có chứng cứ gì?
Vẻ mặt Vũ Chí Cường đột nhiên biến đổi, giọng nói của hắn cũng cực kỳ rối loạn.
- Có, nhưng các người muốn xem sao?
Vũ Chí Cường và Mã Đống Lương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt đối phương. Lúc này cả hai đều đã không còn dũng khí để phản kháng, đều phải cúi đầu, Trương Thanh Vân cũng phát hiện Mã San sau lưng đã bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nàng cũng rất kinh ngạc, cũng đang trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thở dài một tiếng, những thành quả mà Vương Hoa Hoa và Trương Thiến khổ sở lắm mới có được đã bị mất đi chỉ bằng một câu nói của Trương Thanh Vân. Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, vũ khí này tạm thời không thể sử dụng, nếu tùy tiện phản ánh sẽ làm lãnh đạo nghi ngờ, nếu không khống chế tốt sẽ có sai lầm.
Trương Thanh Vân tin rằng chỉ cần mình nói một câu hời hợt thì Mã Đống Lương và Vũ Chí Cường dù ăn gan báo cũng không tiếp tục làm càn. Hơn nữa sau này Vũ Chí Cường muốn gây phiền phức cho mình cũng phải suy xét cẩn thận.
- Được rồi, không còn gì nữa, mọi chuyện cũng không nên làm quá phận sự. Bí thư Vũ, tôi tin anh sẽ hiểu những lời nói khi nãy.
Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn khẽ bước đi, hắn để lại hai người Vũ Chí Cường và Mã Đống Lương đang run rẩy, khắp người là mồ hôi lạnh.
... ....
Trong phòng vip trên lầu bốn khách sạn Thủy Hà, Trương Thanh Vân và Lý Phong Sơn cùng nhau nâng ly cạn chén, chốc chốc lại vang lên những tiếng cười vui vẻ.
- Tên Cao tiểu tử kia vừa bị ta nói cậu là em họ của Triệu tiểu thư thì lập tức bị dọa cho *** ra quần. Tên này thật ra cũng không xấu nhưng lại thích đánh bạc, háo sắc, thích làm loạn. Lần trước tên này dám chọc ghẹo Triệu tiểu thư ở khách sạn Lệ Cảnh, việc này bị làm lớn chuyện, Triệu tướng quân muốn kéo cả nhà hắn ra trường bắn. Sau này phải dùng hết quan hệ mới làm hắn thoát khỏi số kiếp, nhưng cha hắn vẫn phải bị cấm đoán ba tháng, cuối cùng còn phải đến tận nhà xin lỗi, ha ha!
Lý Phong Sơn cười lớn nói.
Trương Thanh Vân chợt khựng tay, những ý nghĩ trong đầu lóe lên liên tục. Hắn thầm thở dài một hơi, may mà Lý Phong Sơn này cũng không làm quá, nếu không sẽ chẳng biết phải làm thế nào.
- Vậy mâu thuẫn giữa anh và cậu ta chính là đánh bạc mà ra sao?
Trương Thanh Vân bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử kia còn nợ tôi vài chục vạn tiền đánh bạc, chúng tôi thường xuyên chơi với nhau, hắn liên tục thiếu nợ, đúng là một tên phá làng phá nước.
Lý Phong Sơn nhấp một ngụm rượu, hắn gật đầu nói.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, đúng là con nhà quan cũng tùy từng loại, khó trách tên họ Cao kia lại sợ Lý Phong Sơn như vậy. Vật họp theo loài, hai người này cũng chẳng phải tốt lành gì. Không phải chính mình cũng đã từng móc hầu bao ra cho Lý Phong Sơn đánh bạc à? Lần trước Trương Thanh Vân hắn đi thành phố Vũ Đức, không phải Lý Phong Sơn cũng là như vậy sao?
Tuy trong lòng Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng cũng biết rõ, loại người giống như tên công tử kia thì không thể nào so sánh với Lệ Cương. Những người như tên công tử họ Cao kia không cầu phát triển, bọn họ chỉ mong sao được sống phóng túng, đùa giỡn uy phong, làm náo loạn vài chuyện, không có khát vọng chính trị quá lớn, thường rất dễ lợi dụng.
Đối với Lệ Cương thì muốn nhận được từ trên người hắn vài chỗ tốt thì anh cũng phải trả một cái giá tương ứng, đây là người đã được rèn luyện trong quan trường, là những thứ mà đám con lại nhà quan không thể nào sánh nổi.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức trở nên nhiệt tình, kiếp trước hắn lăn lộn ở vùng duyên hải nhiều năm, sống trong xã hội đủ mọi hạng người, có thể nói là kiến thức rộng rãi, hai người tất nhiên càng ngày càng hợp ý.
- Nếu không phải sợ em dâu mắng thì đêm nay tôi sẽ giữ cậu lại khách sạn, chúng ta tâm sự với nhau cho thoải mái.
Lý Phong Sơn cười ha hả nói, gương mặt đỏ bừng. Vừa rồi Trương Thanh Vân cùng hắn nói về những tin tức của sòng bài bên Macao, hắn nghe cảm thấy rất đã ghiền, tất nhiên đã coi Trương Thanh Vân là người đồng đạo.
Trương Thanh Vân cười cười giơ tay lên xem giờ, trong lúc vô tình đã hơn mười hai giờ. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh đừng nói vội, tối nay tôi sẽ ở đây, Triệu Giai Ngọc đã chiếm mất phòng ở nhà, đồng thời còn cướp luôn cả vợ tôi, lúc này sợ rằng các nàng đã ngủ lăn ra rồi.
Lý Phong Sơn trở nên sững sờ, trong mắt lại càng lóe lên hào quang. Hắn thầm nghĩ mình nói đùa mà trúng thật, chẳng lẽ Triệu tiểu thư có bà con với Trương Thanh Vân? Nếu không phải với thân phận của Triệu tiểu thư thì sao không dám về nhà mà ở lại trong khách sạn?
- Tốt, tối nay sẽ nói khách sạn sắp xếp một phòng hai giường, chúng ta sẽ cùng nhau tán gẫu. Hôm nay đã được nghe khá nhiều tin tức tốt từ cậu rồi.
Lý Phong Sơn nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày, trong đầu lóe lên cảm giác quái dị. Hắn thầm mắng chính mình tự rước khổ vào người, hơn nữa tên Lý Phong Sơn này cũng quá hào sảng. Nhưng dưới tình huống này Trương Thanh Vân hắn sao có thể phụ lòng nhiệt tình của người ta? Vì vậy mới đành phải đồng ý.
Sau khi kết thúc bữa tiệc thì Lý Phong Sơn có lẽ cũng mệt mỏi, sau khi tắm rửa rồi tán gẫu với Trương Thanh Vân vài câu thì ngủ lúc nào không biết, những tiếng ngáy khò khè vang lên. Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân mới có được cơ hội nghỉ ngơi.
/1217
|