Thời tiết ở Ung Bình ngày càng lạnh, Trương Thanh Vân vẫn bận rộn như trước nhưng tin tức hắn đã sắp chuyển công tác đã truyền đi khắp huyện Ung Bình, đồng thời cũng đã sinh ra hàng loạt dị bản.
Có người nói Trương Thanh Vân hắn là ngọn đèn quá sáng nên bị lãnh đạo nhét vào rừng sâu núi thẳm, biên giới hóa. Có người nói hắn đã được trọng dụng, được huyện ủy và chính phủ đặt biệt chọn lựa cho xuống cơ sở rèn luyện, không phải hắn mới hai sáu tuổi mà trở thành quan phụ mẫu một phương rồi à?
Nhưng dù người khác có nói thế nào thì Trương Thanh Vân cũng thấy có chút thay đổi, ít nhất thì những công văn trao đổi của lãnh đạo đối với hắn đã ít đi rõ rệt. Nhưng lúc này Dương Kiệt và Trâu Tuấn thì rất bận rộn, bọn họ thường xuyên vô tình nhưng cố ý xuất hiện trong văn phòng huyện hoặc trên hành lang nói chuyện với các lãnh đạo ban ngành khác, xem ra đã có chút hành động tích cực trong bầu không khí yên tĩnh.
Hơn nữa nha đầu Trương Thiến gần đây có chút rầu rĩ không vui, rõ ràng nàng không muốn Trương Thanh Vân phải chuyển công tác. Nàng càng tiếp xúc với Trương Thanh Vân thì càng nhận được những điều tốt từ hắn, nàng có thể trở thành một cán bộ nòng cốt ở văn phòng huyện ủy cũng đều nhờ Trương Thanh Vân tạo ra cơ hội.
Tất nhiên trước khi đi thì Trương Thanh Vân cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho Trương Thiến đi học tập ở ban huấn luyện thanh niên. Tuổi nghề của Trương Thiến đã được hơn một năm, lúc này hoàn toàn có thể đề xuất đi học tập, hơn nữa còn là khóa đầu tiên nên rõ ràng có tiền đồ vô hạn. Lúc này quốc gia coi trọng cán bộ nữ, Trương Thiến lại khôn khéo, chuyên nghiệp, có thể chỉ cần học tập xong nàng sẽ trở thành một phó khoa.
- Chủ nhiệm Trương!
Trương Thanh Vân đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ thì sau lưng vang lên giọng nói của Vương Đào.
- À, chủ nhiệm Vương, mời ngồi!
Trương Thanh Vân quay đầu cười nói.
- Đối với vấn đề đơn vị tiếp đãi cán bộ lãnh đạo thì chủ nhiệm Trâu bên kia có đề xuất, anh ấy cho rằng lúc này khách sạn Thủy Hà vẫn là một đơn vị tiếp đãi tốt nhất trong huyện Ung Bình, anh ấy không đồng ý thay đổi.
Vương Đào không ngồi xuống, hắn không thể chờ đợi thêm mà mở miệng nói ngay. Hắn trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn biết Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ phải đi, đồng thời hy vọng trước khi đi Trương Thanh Vân có thể giúp đỡ cho mình.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đào một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu. Hắn thầm nghĩ khó trách Vương Đào công tác lâu năm như vậy mà nếu chính Trương Thanh Vân hắn không cố ý cho hắn tăng cấp thì chỉ là một cán bộ khoa, người này rất ngây thơ đối với chính trị.
Trương Thanh Vân vừa đi thì chắc chắn sẽ có người đến nhận chức, nếu lúc này thay đổi đơn vị tiếp đón thì rõ ràng là chuyện lớn, lãnh đạo mới sẽ nghĩ thế nào? Trương Thanh Vân hắn thì không sao, nhưng Vương Đào là người tiếp tục ở lại công tác ở huyện ủy, lãnh đạo trực tiếp sẽ có cái nhìn thế nào về hắn? Còn công tác được sao?
Vương Đào bị Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm một lúc lâu mà cảm thấy rất mất tự nhiên, hắn hồn nhiên không biết mình sai ở đâu, vì vậy mà lập tức trở nên thận trọng.
- Lão Vương, tôi cho anh một lời khuyên, một lời cảnh báo. Nếu tôi rời khỏi huyện ủy, sau khi có chủ nhiệm mới thì trong vòng nửa năm anh không nên có bất kỳ hành động nào, không cần phải tự mình quyết định, tất cả những việc lớn nhỏ đều phải xin phép lãnh đạo, chỉ như vậy mới có thể thành công, anh hiểu chưa?
Vương Đào gật đầu như gà mổ thóc, hắn rất tin tưởng và phục tùng Trương Thanh Vân, hắn biết rõ người này sẽ không hại mình, vì vậy phải khắc nghi lời nói của Trương Thanh Vân vào lòng.
- Hiễu rõ chưa? Cứ như vậy mà làm. Anh đi thôi!
Trương Thanh Vân nói có chút mệt mỏi.
- Nhưng...Nhưng...Vấn đề đơn vị tiếp đón lãnh đạo... ....
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn nhịn không được phải mắng lớn:
- Anh không biết động não sao? Đơn vị tiếp đãi là chuyện nhỏ à? Khi lãnh đạo sắp đến nhận chức mà anh còn muốn làm vấn đề này, anh là đầu heo sao?
Vương Đào bị Trương Thanh Vân mắng mà lập tức tỉnh mộng, ánh mắt hắn sáng rực lên. Lúc này trong lòng hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, vì vậy liên tục cảm ơn rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Nhưng khi đi được vài bước thì Vương Đào lại quay đầu nói:
- Chủ nhiệm Trương....Cái kia... ....
Trương Thanh Vân dở khóc dở cười, hắn thật sự rất tâm phục Vương Đào:
- Còn chuyện gì nữa vậy chủ nhiệm Vương?
Vương Đào nở nụ cười ngượng ngùng, hắn dùng giọng lắp bắp nói:
- Cái kia...À, à, vừa rồi tôi thấy bí thư Vạn và chủ tịch Hào, bọn họ đã đến gặp bí thư Vương, bọn họ nói rằng khi quay ra sẽ tìm anh... ....
- Sao?
Trương Thanh Vân lập tức đứng thẳng người nói:
- Ý anh là bí thư Vạn Quốc Thư và chủ tịch Hào Liệt sao?
Vương Đào liên tục gật đầu nhưng trong lòng có chút không yên, không biết sau khi chủ nhiệm Trương biết được tin tức này có mắng hắn nhiều chuyện hay không.
- Tốt, rất tốt! Anh giúp tôi chú ý đến họ, khi nào bọn họ xong việc thì anh đưa lên đây!
Trương Thanh Vân nhếch miệng cười nói, Vương Đào cũng thầm thả lỏng toàn thân. Hắn thầm nghĩ hôm nay mình cũng làm được việc vừa lòng Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Vương Đào mà nở nụ cười từ tận đáy lòng. Vương Đào này không có gì sai nhưng đúng là rất ngu xuẩn, người này cũng có ưu điểm chính là cần cù và thật thà, chỉ cần Trương Thanh Vân rời khỏi huyện ủy thì Vương Đào chắc chắn sẽ trở nên trơ trọi.
Vì Trương Thanh Vân biết rõ Hoàng Tung Sơn nhất định sẽ chộp chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cho người bên mình, nơi này chính là sân sau của Hoàng Tung Sơn, lão sẽ không để cho người ngoài nhảy vào. Sau khi chủ nhiệm mới lên đài thì Trâu Tuấn và Dương Kiệt sẽ đều liên lạc với Vũ Đức Chi, chỉ cần Vương Đào không ngu ngốc thì ông chủ mới sẽ tiếp tục trọng dụng.
... ....
Trương Thanh Vân vội vã xuống lầu, vừa rồi hắn đã gọi điện cho Vạn Quốc Thư, lúc này mới biết Vạn Quốc Thư và Hào Liệt vào huyện ủy đi dạo vài vòng nhưng thấy Trương Thanh Vân quá bận rộn nên trực tiếp về nhà khách, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ.
Dù sao lúc này cũng là giờ tan tầm, cũng đã sắp đến giờ Vạn Quốc Thư và Hào Liệt đi ăn tối. Lãnh đạo đến huyện thành thì ít nhất cũng phải mời một bữa cơm, đây là những lễ nghi cơ bản nhất.
Ai ngờ Trương Thanh Vân vừa mới đi xuống lầu thì đụng ngay Vũ Đức Chi, hắn vội vàng dừng chân chào hỏi.
- À, Thanh Vân, khoảng thời gian này bận rộn lắm phải không? Điều này cũng khó tránh khỏi, có lẽ đợi đến khi hội nghị kinh tế kết thúc thì công tác mới dần trở lại như thường được.
Vũ Đức Chi tỏ ra nhiệt tình hiếm thấy.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Tôi bề bộn thì làm sao bằng các lãnh đạo bận rộn, mọi người cũng có thể ứng phó được.
- Ừ!
Vũ Đức Chi gật đầu:
- Vài ngày nữa sẽ có hội nghị thường ủy, có lẽ khi đó chuyện cậu xuống cơ sở sẽ được xác định, dù thế nào thì cậu xuống xã cũng phải ra sức công tác. Những cán bộ từ trên huyện ủy đi xuống thì sau lưng có rất nhiều ánh mắt soi mói.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, trong lòng lại thầm cảm thấy nghi ngờ. Vũ Đức Chi tuy lời nói hời hợt nhưng từ ngữ lại rất có thâm ý. Dù kết quả thế nào thì không phải mình sẽ phải đến Lật Tử Bình sao? Có lẽ chuyện Vạn Quốc Thư được đề bạt lên trên sẽ được công bố, chẳng lẽ vấn đề này còn điều gì đó?
- Tôi rất yên tâm đối với cậu, cũng tin tưởng cậu sẽ đạt được thành tích trên cương vị mới. Đúng rồi, cậu vội vàng đi đâu thế?
Trương Thanh Vân lập tức xoay chuyển ý nghĩ, hắn nói:
- Tôi định đến khách sạn Thủy Hà xem thế nào, hội nghị kinh tế được mở ra thì vấn đề tiếp đãi sẽ được đặt lên hàng đầu, vấn đề này phải tự mình xem xét mới được.
Vũ Đức Chi gật đầu:
- Vậy cậu đi cho nhanh, tôi cũng chuẩn bị tan tầm.
Trương Thanh Vân đi từ trong huyện ủy ra ngoài mà tâm thần không được tập trung, hắn và Vũ Đức Chi có rất nhiều mối liên hệ, cũng biết rõ Vũ Đức Chi chưa bao giờ là người tùy tiện. Mỗi lời nói của Vũ Đức Chi đều cực kỳ cẩn thận và có thâm ý, người nghe cần phải suy xét cẩn thận mới tìm hiểu được sự kỳ diệu bên trong.
Nhưng những gì Vũ Đức Chi vừa nói ra rõ ràng rất khó hiểu, cũng không biết thâm ý nằm ở nơi nào.
Trương Thanh Vân buồn bực nửa ngày thì vẫn không thể nào hiểu rõ, vì vậy hắn đành gác những suy nghĩ này sang một bên, trước tiên phải đến gặp Vạn Quốc Thư và Hào Liệt.
Hội nghị công tác kinh tế mỗi năm được tổ chức một lần, đây là hội nghị có quy mô toàn bộ huyện Ung Bình, tất cả bí thư đảng ủy, chủ tịch xã và các bí thư chi bộ của xã, thị trấn đều phải đến tham gia. Hơn nữa còn có tất cả các trưởng phòng, phó phòng, khoa, cục, cả những giám đốc các xí nghiệp có quy mô lớn, số người tham dự có thể lên đến vài trăm người.
Vì có quá nhiều người nên cũng không thể ở lại trong một khách sạn, vì vậy vào lúc hội nghị kinh tế được mở ra thì tất cả các khách sạn trong thị trấn đều ở vào trạng thái không còn chỗ trống.
Lật Tử Bình là một xã nghèo, trước kia các cán bộ xã đều phải ở trong nhà khách Tây Hồ. Lần này những cán bộ xã Lật Tử Bình tham gia hội nghị được tiến vào khách sạn Thủy Hà cũng vì nguyên nhân được trở thành địa phương thí điểm của công tác phát triển cây trà của huyện ủy.
Khi Trương Thanh Vân đi vào khách sạn Thủy Hà thì trước cổng khách sạn người đến kẻ đi cực kỳ náo nhiệt. Trước khi đi thì Trương Thanh Vân đã kiểm tra sẵn tin tức, hắn biết xã Lật Tử Bình được sắp xếp ở lầu hai, vì vậy cũng không cần hỏi mà trực tiếp vào thang máy lên lầu.
Khi thang máy mở cửa thì Trương Thanh Vân nhướng mày, trên hành lang trở nên rối loạn, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người cãi vả. Trương Thanh Vân tách đám người ra rồi chậm rãi đi về phía trước.
- Trước nay tôi đã từng ở lại trong rất nhiều khách sạn, chưa từng nghe nói một khách sạn nào mở nước ấm sau tám giờ tối. Chúng tôi có quá nhiều người, đi lại mệt nhọc, các anh có nước nóng sao không để cho chúng tôi sử dụng.
Giọng nói của Vạn Quốc Thư vang lên.
- Ôi, nghe tôi nói này bí thư Vạn, cũng không thể nói như vậy được. Lầu hai của các anh chính là phòng loại kém, hơn nữa nồi hơi cũng chỉ có dung lượng như vậy mà thôi, vì các anh có quá nhiều người sử dụng nên chúng tôi cũng chỉ biết cung cấp đúng một giờ.
Một giọng nữ vang lên như súng máy, Trương Thanh Vân tập trung nhìn thì thấy ngay Uông Yến Tử vợ của ông chủ khách sạn Thủy Hà.
Bên cạnh Uông Yến Tử còn có một người đàn ông, Trương Thanh Vân chưa từng gặp mặt người này, nhưng chỉ cần nhìn mặt cũng có thể đoán được đây chính là ông chủ của khách sạn Thủy Hà Vương Quốc Sách.
- Các người đúng là già mồm, chúng tôi được sắp xếp ở đây thì phải phục vụ sao cho tốt, sao có thể nói ra nhiều điều kiện với khách như vậy? Các người có nước mà không cho sử dụng, chẳng lẽ trong khách sạn Thủy Hà này chỉ có một nồi hơi?
Hào Liệt đứng bên cạnh dùng giọng tức giận nói, rõ ràng thái độ của Uông Yến Tử đã chọc giận lão.
- Đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Chủ tịch Hào, chúng tôi là đơn vị được lãnh đạo huyện ủy chỉ định tiếp đãi cán bộ, bất cứ lúc nào cũng có lãnh đạo ở lại trong đây. Nếu tất cả nước nóng đều dành cho các anh sử dụng thì lãnh đạo đến đây sẽ tắm bằng không khí sao? Các anh có thể gánh trách nhiệm được à?
Uông Yến Tử cũng không chịu lùi bước, nàng rõ ràng không vì đối phương là chủ tịch xã mà sợ sệt.
Trong mắt Uông Yến Tử thì xã Lật Tử Bình chính là nơi khỉ ho cò gáy, khách sạn Thủy Hà trước nay đều tiếp đón lãnh đạo có thân phận, hôm nay tiếp đón đám người trên núi này làm trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Lúc này khách còn mở miệng trách mắng, vì vậy nàng lại càng cảm thấy phản cảm.
- Cô nói bậy bạ gì vậy? Sao phòng của cán bộ thị trấn Nguyệt Toàn lại có nước nóng? Đúng, thị trấn Nguyệt Toàn và thị trấn Thanh Hà đều có nước nóng, các người làm vậy có ý gì?
Trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói tức giận.
Vẻ mặt Uông Yến Tử lập tức biến đổi, nàng nói chuyện với bí thư và chủ tịch xã thì còn có chút e dè, nhưng một bí thư chi bộ thôn mà cũng dám mở miệng với nàng sao? Như vậy nàng có thể chịu đựng được à?
- Nguyệt Toàn và Thanh Hà chính là những người có cấp bậc khác, nếu các người có năng lực thì cũng được ở những gian phòng có cấp bậc như vậy.
Uông Yến Tử rướn họng mắng lớn, ngôn từ của nàng rất khó nghe làm đám người cực kỳ tức giận. Nhưng nàng nói quá nhanh, căn bản không cho phép người ta có cơ hội chen vào.
/1217
|