Dưới sự trợ giúp của tỉnh ủy, sau khi Nhuận Uyên bị kỷ luật thì bầu không khí Cảng Thành cũng không u ám như tưởng tượng. Sau khi các giới xã hội trải qua khoảng thời gian rung chuyển tương đối ngắn thì dần khôi phục tính ổn định, các phương diện công tác nhanh chóng quay về quỹ đạo như thường.
Nhưng một lớp không đều thì một lớp lại lên, bây giờ toàn tỉnh Hoa Đông lại vì vấn đề điều chỉnh ban ngành ở Cảng Thành mà khuấy lên dòng nước đục, phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông cũng nhân cơ hội này mà xuống khảo sát các thành phố tuyến dưới.
Rất nhiều người ngửi được hương vị lần này, ban ngành Cảng Thành điều chỉnh đã làm bọn họ phải động, vì vậy mà bây giờ quan trường toàn bộ Hoa Đông đều phải ngửa bài một lần.
Đây là quan điểm chủ lưu, nếu so sánh thì những tin tức nhỏ khác cũng đủ làm rối loạn nhân tâm. Trong Hoa Đông có một tin tức nhỏ, nói vấn đề trước mắt ở Cảng Thành làm cho tỉnh ủy và trung ương có sự khác biệt lớn.
Ý đồ của trung ương chính là không muốn vì điều chỉnh ban ngành ở Cảng Thành mà ảnh hưởng phạm vi quá rộng ở Hoa Đông, như vậy sẽ yêu cầu cục tổ chức trung ương sẽ giữ vị trí chủ đạo trong điều chỉnh lần này, sẽ rằng sẽ có rất nhiều lính hàng không .
Mà ý của Cảng Thành chính là mượn cơ hội điều chỉnh ban ngành để chuẩn bị trước nhiệm kỳ mới, khi đó trong toàn tỉnh Hoa Đông sẽ tiến hành điều chỉnh ban ngành rất lớn, lãnh đạo chủ yếu của Cảng Thành tất nhiên phải do tỉnh ủy điều động, bổ nhiệm.
Tin tức nho nhỏ này truyền ra lập tức làm cho Hoa Đông bùng lên những con sóng ngập trời, đồng thời khi truyền thông công bố tin tức Cảng Thành thì Trương Thanh Vân lập tức trở thành nhân vật đứng đầu trong danh sách tuyển chọn của Hoa Đông.
Vì Trương Thanh Vân là cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm của cục tổ chức trung ương, đồng thời còn được bí thư Tần coi trọng, nếu trung ương muốn giữ thế chủ đạo trong điều chỉnh ban ngành Cảng Thành thì Trương Thanh Vân rõ ràng là nhân vật mà hai bên có thể thỏa hiệp. Mà tin tức bí thư Tần đã nói trên hội nghị đã quá rõ ràng, lão nâng Trương Thanh Vân lên rất cao, rất nhiều người suy đoán Cảng Thành sẽ xây dựng ban ngành xung quanh hạch tâm là Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân làm bí thư thị ủy thì điều chỉnh ban ngành lần này sẽ thỏa mãn yêu cầu của cục tổ chức trung ương và lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy hai bên đều vui vẻ, không có gì là tốt hơn.
Suy đoán đến dồn dập, chỉ trong khoảng thời gian ngắn Trương Thanh Vân đã trở nên nổi tiếng ở Hoa Đông. Nhưng trước kia người trong thể chế nghiên cứu về Trương Thanh Vân là rất ít, mà tin tức truyền ra thì hắn nhanh chóng bừng sáng, nghiễm nhiên trở thành ngôi sao sáng chói trong quan trường Hoa Đông.
Bí thư thị ủy, thường ủy tỉnh ủy, Trương Thanh Vân chỉ cần tiến một bước là có thể tiến lên hàng ngũ lãnh đạo tối cao của tỉnh ủy. Nếu xét theo độ tuổi thì Trương Thanh Vân mới hơn ba mươi, với độ tuổi như vậy mà là lãnh đạo tỉnh, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức phó bộ, đây rõ ràng là người đứng đầu một phương, là điển hình của cả nước, có thể nói là tương lại rộng mở.
Mà dù là tin đồn thì cũng chính thức tạo thành ảnh hưởng với Trương Thanh Vân, hắn đột nhiên cảm thấy lúc này chính đàn Cảng Thành đối với mình kính sợ thêm một phần, mặt khác các thế lực ở thủ đô cũng dốc sức nhiều hơn với mình.
Nếu xét về Triệu gia thì có anh chị em Triệu Truyền, Triệu Văn Phong đều có điện báo, có lôi kéo làm quen, có chúc mừng sớm, có người giúp Trương Thanh Vân nghĩ kế để nắm chắc cơ hội, mọi người biểu hiện giống như Trương Thanh Vân sắp được điều động đến nơi.
Triệu Truyền thì lại rất cao hứng, điện thoại nối thông thì hắn liền lớn tiếng nói:
- Thanh Vân, tôi ở ngoài quan ải cũng nghe được tin tức về cậu, cậu đúng là người làm cho người ta liên tục kinh hỉ. Kết quả cuối cùng dù là thế nào thì có một vài thứ có thể khẳng định, đó chính là hy vọng của cậu không nhỏ.
- Vì không lửa sẽ chẳng có khói, nếu cậu có thể tiến lên chức bí thư thị ủy Cảng Thành thì sẽ là cán bộ có đường quan rộng mở trong nước, trở thành một danh nhân nổi tiếng. Chuyện này có kết quả tốt thì một người làm anh vợ như tôi cũng tràn đầy hào quang.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:
- Đại ca, anh cũng đừng nói thế, em cũng đang vì chuyện này mà rất âu sầu. Nước ở Hoa Đông rất sâu, đây cũng đâu phải là bí mật gì ở thủ đô? Bây giờ danh tiếng đã không bình thường, anh thấy em sẽ thật sự lên làm bí thư sao?
Trương Thanh Vân đặt ngược lại một câu hỏi, hắn nói ra lo lắng của mình. Trong quan trường thì kiêng kỵ nhất chính là trước khi điều động được đưa lên quá cao. Bây giờ toàn bộ Hoa Đông đều nâng Trương Thanh Vân lên, điều này làm cho hắn giống như không được giữ chức bí thư Cảng Thành thì gặp chuyện không may.
Nếu liên hợp với lời đồn của cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông, điều này lại càng phạm vào điều kiêng kỵ, tổ chức không thể không quan tâm. Trương Thanh Vân đã từng có kinh nghiệm ở Giang Nam, vì vậy dù lời đồn bên ngoài quá thịnh thì trong lòng hắn cũng không thể cao hứng cho được.
Trương Thanh Vân liên tiếp hủy bỏ nhiều trường hợp hội họp, nhường cơ hội nở mày nở mặt này cho Hàn Khắc Cùng, chính hắn lại biểu hiện an phận.
Triệu Truyền không phải kẻ ngu, Trương Thanh Vân nói như vậy thì hắn lập tức hiểu ra, vì vậy nói;
- Thanh Vân, cậu còn trưởng thành về mặt chính trị hơn tôi rất nhiều, vào lúc mà cậu sắp khởi sắc mà bảo trì sự thanh tỉnh như vậy đúng là rất đáng quý.
- Nói thật với cậu, tôi cũng thấy việc này có vấn đề, nhưng mặt nước ở Hoa Đông dù sao cũng nhỏ so với cả nước, trong đám bọn họ có vài người nói như vậy để phá hỏng con đường của cậu.
- Bọn họ không biết như vậy lại tự cho là thông minh, trải qua sự việc như vậy thì tôi nghĩ rằng trung ương sẽ đưa cậu về thủ đô, dưới tình huống này mà cậu quay về thủ đô thì tổ chức sẽ không bạc đãi, nhất định sẽ ủy thác trách nhiệm cho cậu.
- Chuyện của cậu đã được tôi báo cho Tứ thúc, chú ấy sẽ giúp cậu quan sát tình hình, sẽ giúp cậu được vài phần... ....
Triệu Truyền không kiêng kỵ khi nhắc đến Triệu Mai Nam, bây giờ Triệu Mai Nam là ủy viên bộ chính trị, là tai to mặt lớn của Triệu gia. Triệu Truyền báo chuyện của Trương Thanh Vân cho Triệu Mai Nam, hơn nữa còn nói ra ý kiến của người này, như vậy đã nói rõ Triệu gia bây giờ rất coi trọng Trương Thanh Vân. Triệu Truyền cố ý nói toạc vấn đề ra tất nhiên để Trương Thanh Vân nhớ rõ phần nhân tình này, tương lai làm con rể Triệu gia, hắn hy vọng Trương Thanh Vân có thể đứng lại gần Triệu gia hơn một chút.
Nhưng khi Trương Thanh Vân nghe được những lời của Triệu Truyền thì đúng lúc đang suy nghĩ những vấn đề khác, hắn cảm thấy đầu nổ ầm lên một tiếng, tất cả rối loạn.
Rời khỏi Hoa Đông đến thủ đô sao?
Cho đến bây giờ Trương Thanh Vân cũng sẽ không nghĩ như vậy, bây giờ hắn vừa mới bộc lộ tài hoa, còn chưa làm được gì thì về thủ đô sao? Từ sâu trong lòng hắn cũng không muốn như vậy. Nếu dựa theo cách nói của Triệu Truyền thì Trương Thanh Vân về kinh nhất định sẽ được trọng dụng, nếu là trước kia thì Trương Thanh Vân sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Nhưng tâm tình của Trương Thanh Vân bây giờ đã không còn táo bạo như năm xưa, hắn chỉ một lòng muốn làm chút chuyện có tính hiện thực, chính thức trở thành người đứng đầu một địa phương và tạo phúc cho muôn dân mới chính là khối công tác mà hắn hướng tới. Nếu hắn cứ phải ở trong bộ và ủy ban trung ương thì giống như răng ngà bọc trong tháp, chẳng làm được gì, hơn nữa còn hục hặc với nhau, chẳng có chút hấp dẫn nào so với hiện tại.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì không chút do dự nói ra suy nghĩ của mình với Triệu Truyền, hắn tỏ vẻ không muốn về thủ đô, dù không được đề bạt làm bí thư thì hắn cũng tình nguyện giữ lại vị trí lúc này ở Hoa Đông. Giọng điệu của hắn rất trực tiếp, hắn nói:
- Em vừa nắm bắt được các đầu mối công tác ở Cảng Thành, bây giờ xây dựng ở Cảng Thành đã mới được bắt đầu, kết cấu kinh tế cũng vừa bắt đầu, lúc này cho em về thủ đô không phải đang mò mẩm sao? Nếu tổ chức trưng cầu ý kiến thì em sẽ không đồng ý. Em còn muốn cắm rể bên này vài năm, muốn làm được chút chuyện hiện thực, vì nhân dân Hoa Đông mà tạo ra chút phúc đức.
Triệu Truyền ở đầu dây bên kia sững sốt một lúc lâu, hắn giống như không ngờ Trương Thanh Vân lại có mâu thuẫn với tình cảnh về quê như vậy, hơn nữa ngôn từ nói ra lại làm hắn khó thể mở miệng phản bác. Hắn định cho Trương Thanh Vân một phần nhân tình, nhưng không ngờ lòng tốt lại trở thành chuyện xấu, điều này sao không làm hắn xấu hổ cho được?
Gần năm phút đồng hồ sau thì Triệu Truyền mới nói:
- Cậu đấy, cậu đã có ý kiến như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, chỉ mong sao cậu biết nắm chắc cơ hội, tôi đề nghị cậu nên chủ động tìm lãnh đạo nói chuyện, hy vọng cậu cũng tìm từ chính nghĩa như vậy với cục tổ chức trung ương.
Triệu Truyền nói đến chỗ này thì thở phào một hơi, hắn hối hận vì hành động thừa thãi của mình. Bây giờ ở Triệu gia thi Triệu Truyền là người đứng đầu thế hệ thứ ba, dù sao cũng có tâm tính đại ca, nhưng tâm tính như vậy mà áp lên người Trương Thanh Vân thì sai rồi. Trương Thanh Vân có thể lên đến chức vị ngày hôm nay thì hơn phân nữa đều dựa vào bản lĩnh và quan hệ, những năm qua đã sớm rèn luyện ra một cán bộ biết vượt thử thách, lông cánh cũng cứng ngắc, chút quan hệ ở Triệu gia không làm người ta chướng mắt sao?
Trương Thanh Vân cúp điện thoại của Triệu Truyền mà cảm thấy tâm tình hỏng bét, không thể không nói lời của Triệu Truyền khá đúng, Trương Thanh Vân hắn bây giờ bị xào quá nóng ở Hoa Đông, được tôn sùng và đưa lên đầu sóng ngọn gió, rõ ràng là tình cảnh nâng lên rồi giết. Dưới tình hình như vậy thì cục tổ chức trung ương mới tức tối đưa hắn về thủ đô. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà mất hứng, đối với hắn thì về thủ đô nhận chức gì cũng là thất bại, hắn ở Hoa Đông còn chưa thấy quả ngọt, bây giờ về thủ đô thì có cam lòng hay không?
Phòng làm việc của Xa Vĩ ở Cảng Thành, đã đến giấc tan tầm nhưng hắn còn chưa ra về. Trương Thanh Vân lúc này đang rất lo lắng, khốn khổ vì các loại tin đồn bên ngoài. Mà Xa Vĩ cũng không hơn Trương Thanh Vân bao nhiêu, cũng bị đồn đãi khắp nơi.
Xa Vĩ và Trương Thanh Vân không giống nhau trong cách suy nghĩ vấn đề, Xa Vĩ suy xét vấn đề theo góc độ bản thân mà cảm thấy cơ hội của mình là quá xa vời.
So với Trương Thanh Vân thì khát vọng của Xa Vĩ về vị trí lãnh đạo Cảng Thành là cực kỳ sâu sắc, hắn ở Cảng Thành được vài năm nhưng trước nay không thoát khỏi vận mệnh lãnh đạo ở vị trí thứ hai. Dù hắn là người đứng đầu khối chính quyền thì cũng bị Nhuận Uyên áp chế vài năm khó ngẩng đầu lên.
Trong tỉnh ủy Hoa Đông, khi nhắc đến Cảng Thành thì ai cũng cho rằng đây là địa bàn của Nhuận Uyên, có rất nhiều người chẳng có ấn tượng gì về Xa Vĩ. Nếu là ở nội địa mà bàn tay của bí thư vươn ra tương đối dài, như vậy là bình thường.
Nhưng nếu là ở những khu kinh tế thì bí thư tuyệt đối chỉ là người giữ đại cục và phương hướng, phần lớn sự việc khác đều do chủ tịch ra mặt.
Đặc biệt là việc kết giao anh em giữa các thành phố quốc tế, như vậy sẽ nối một con đường liên kết giữa nội địa và nước ngoài, chủ tịch nắm khối chính quyền sẽ hoàn toàn có tác dụng trọng đại.
Nhưng trước nay Xa Vĩ còn chưa được trải qua khoảng thời gian thoải mái như vậy, bây giờ Nhuận Uyên trên đầu hắn đã rơi đài, hắn vất vả lắm mới trở thành người đứng đầu Cảng Thành, tất nhiên hắn sẽ hy vọng mình tiến thêm một bước vào trong thường ủy tỉnh ủy, sẽ là không gian rộng mở để phát triển tài hoa.
Nhưng những tin đồn vào lúc này đã làm cho Xa Vĩ chính thức cảm nhận được nguy cơ, hắn là người tạm thời chủ trì công tác hằng ngày của thị ủy Cảng Thành, hắn không ngờ bây giờ tất cả tin tức điều chỉnh ban ngành đều dùng Trương Thanh Vân làm trung tâm, những lời đồn như vậy giống như đang quét rác trên mặt hắn.
Bởi vì dù xét từ bất kỳ góc độ nào thì Xa Vĩ cũng cảm thấy mình tiếp cận chức vụ bí thư thị ủy sẽ danh chính ngôn thuận hơn nhiều so với Trương Thanh Vân, hơn nữa người khác cũng dễ dàng liên tưởng hơn. Nhưng trong tất cả những lời đồn bên ngoài lại không có gì liên quan đến hắn, hắn đường đường là phó bí thư thị ủy kiêm chủ tịch thành phố mà bị người khác xem nhẹ.
Không sợ có tranh luận, chỉ sợ bị người khác xem nhẹ, với thân phận của Xa Vĩ lúc này mà bị xem nhẹ thì phải nói là thành tích công tác của hắn ở Cảng Thành đã không được người ta thừa nhận. Ít nhất thì chính đàn Hoa Đông cũng không có ai muốn tiếp nhận tình cảnh Xa Vĩ làm người lãnh đạo cao nhất của Cảng Thành.
Xa Vĩ cảm thấy mình bị đả kích, trong suy nghĩ của hắn thì khoảng thời gian trước Cảng Thành là rối trong loạn ngoài. Nhuận Uyên xảy ra chuyện, tất nhiên Xa Vĩ hắn là người đẫn đầu tất cả ban ngành Cảng Thành giữ vững xu thế ổn định, hơn nữa còn tạo ra thành tích, đồng thời thành tích này cũng được lãnh đạo tỉnh ủy khen ngợi. Tình cảnh nở mà nở mặt như vậy tất nhiên sẽ có trọng lượng trong lòng Xa Vĩ.
Không ngờ sự thật khác hẳn những gì Xa Vĩ tưởng tượng, tình huống trước mắt đã đánh nát tất cả ảo tưởng của hắn, đúng là đau khổ lớn nhất trong đời người không phải không có được, mà chỉ cần thiếu một chút là được.
Tuy con đường điều chỉnh ban ngành Cảng Thành còn chưa có đường nào để đi nhưng Xa Vĩ lại cảm nhận được tất cả đã dần đi xa, loại cảm giác này làm hắn không thể chịu đựng được, cơ thể uể oải không phấn chấn giống như già hơn rất nhiều tuổi.
Xa Vĩ đang buồn bực trong phòng làm việc, mà Ấn Ngũ Quốc ở bên ngoài lại đang đi qua đi lại, tâm tình nôn nóng. Thị trưởng chưa tan tầm, hắn là thư ký của lãnh đạo thì không thể có những suy nghĩ chẳng an phận, điều này cơ bản cũng không có gì, nhiều năm qua hắn đã có thói quen.
Nhưng tình hình bây giờ không giống như trước đó, Ấn Ngũ Quốc ngậm đắng nuốt cay nhiều năm, vất vả lắm mới lên đến cấp phó ban, trong lòng nghĩ rằng mình xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là một chỗ tốt. Hơn nữa trước đó Xa Vĩ đã có chút hứa hẹn với Ấn Ngũ Quốc, để cho hắn thấy được ánh mặt trời.
Nhưng tình hình náo loạn đến nước này thì Xa Vĩ cả ngày lo lắng, trong lòng vắng vẻ, không biết đi con đường nào, như vậy tâm tình của Ấn Ngũ Quốc sao tốt đẹp cho được? Mấy ngày nay đi làm về nhà thì vợ hắn luôn cằn nhằn, tốt nhất là hắn nên lợi dụng trước khi ban ngành được điều chỉnh để tìm biện pháp bắt Xa Vĩ phải hành động. Nhưng Ấn Ngũ Quốc bây giờ thấy Xa Vĩ rơi vào tình cảnh như vậy, hắn nào dám mở lời?
- Thư ký Tiểu Ấn, có chủ tịch ở bên trong không?
Một âm thanh quen thuộc vang lên cắt đứt ý nghĩ của Ấn Ngũ Quốc.
Ấn Ngũ Quốc chợt sững sờ, thân thể chợt dựng lên, hắn nói ngay:
- Chào chủ tịch Trương, chủ tịch Xa đang ở trong phòng, tôi..Tôi... ....
Ấn Ngũ Quốc định nói ra vài lời nhưng cảm thấy hôm nay bộc lộ có chút không ổn.
Bây giờ bên ngoài có quá nhiều người đồn đãi về Trương Thanh Vân, giống như chủ tịch Trương đã trở thành bí thư Cảng Thành rồi vậy. Tình huống ở trong lòng Ấn Ngũ Quốc là như vậy, bây giờ Trương Thanh Vân chẳng khác nào là lãnh đạo cao nhất, nào dám không cẩn thận?
Nhưng cuối cùng Ấn Ngũ Quốc cũng không cần phải thông báo, Xa Vĩ đẩy cửa bước ra, hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì cũng không nhịn được phải sững sờ. Trương Thanh Vân nói:
- Chủ tịch Xa tan tầm rồi à?
- À, không, mà...Anh có chuyện gì?
Xa Vĩ nói, hắn có hơi ấp úng, không được tự nhiên như ngày thường.
Trương Thanh Vân lén nhíu mày, hắn không biết vì sao Xa Vĩ lại rơi vào trạng thái như vậy, hắn có chuyện thì làm sao có thể nói ở đây? Vì vậy mà Trương Thanh Vân cũng không nói gì, hắn cũng ngẩn người nhìn Xa Vĩ.
- À, chúng ta vào bên trong bàn luận.
Một lúc lâu sau Xa Vĩ mới kịp phản ứng:
- Ngũ Quốc, đưa đến hai ly cà phê...À, một ly trà, bí thư Trương thích uống trà.
Trương Thanh Vân tiến vào phòng mà cảm thấy mùi thuốc nồng nặc, một gian phòng cả trăm mét vuông mà mùi thuốc lại gay mũi, như vậy có thể thấy Xa Vĩ đã hút thuốc thế nào.
Trương Thanh Vân lại nhìn xuống gạt tàn thuốc, bên trong đã đầy những mẫu tàn thuốc, tình cảnh như vậy có thể cơ bản nhìn rõ trạng thái tinh thần của Xa Vĩ vào lúc này.
Sau khi phân chia chủ khách và ngồi xuống thì Xa Vĩ híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, những cảm giác không công bằng trong lòng cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Hắn dù sao cũng là người trưởng thành trong chính trị, bây giờ vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành còn chưa kết thúc, dưới tình huống như vậy thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Nếu xét theo tình huống trước mắt, tuy bên ngoài đồn đãi khả năng Trương Thanh Vân tiến lên chức bí thư là rất lớn, nhưng điều đó cũng không phải nói Xa Vĩ không có cơ hội. Chỉ cần còn cơ hội thì Xa Vĩ phải cẩn thận, không thể tạo điều kiện cho người khác chụp mũ.
- Chủ tịch Xa, tôi có việc cần phải thương lượng với anh, năm nay những cán bộ của tỉnh ủy chúng ta xuống tuyến dưới rèn luyện còn chưa được chứng thực, tôi nghĩ rằng nên nhanh chóng xử lý công tác này, ý của anh thế nào?
Trương Thanh Vân mở miệng nói.
Đúng lúc này Ấn Ngũ Quốc cũng vừa bưng trà và cà phê vào phòng, vì vậy mà không khỏi khựng người lại. Vấn đề cán bộ xuống rèn luyện, chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất sao? Dù hắn đảm nhiệm chức vụ thư ký lãnh đạo nhiều năm, lòng dạ rất sâu, trong lòng cũng không nhịn được phải co rút.
Đồng tử trong mắt Xa Vĩ chợt thu lại, thiếu chút nữa cũng đứng lên. Vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện luôn cực kỳ quan trọng, Trương Thanh Vân đề xuất vấn đề này trước khi điều chỉnh ban ngành Cảng Thành, chẳng lẽ Trương Thanh Vân đang định bố cục sớm?
Thật ra đây cũng là Xa Vĩ quá lo lắng mà thôi, Trương Thanh Vân đề xuất chứng thực vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện vào lúc này, hắn cũng đã suy xét về khả năng mình sẽ rời khỏi Cảng Thành. Tuy Trương Thanh Vân không tình nguyện nhưng ai có thể khiêu chiến với tính nghiêm túc của tổ chức?
Cũng vì như vậy mà Trương Thanh Vân mới cần chứng thực gấp, trước tiên là sắp xếp một vài cán bộ có tương lai, vì Cảng Thành mà cống hiến chút sức lực cuối cùng, mặt khác cũng sắp xếp cho Chu Hà Dương.
Chu Hà Dương theo Trương Thanh Vân đã khá lâu, tuy bối cảnh hắn rất sâu, nhưng Trương Thanh Vân cho hắn xuống tuyến dưới rèn luyện thì cũng là danh chính ngôn thuận. Sự việc lần này không đứng trên lập trường của Chu Thủ Tuân, không bị người ta chụp mũ, hơn nữa còn có mặt mũi.
Trương Thanh Vân đề bạt vì Chu Hà Dương đã thể hiện năng lực trong công tác, rất được lãnh đạo tán thưởng. Điều này rõ ràng cực kỳ khác biệt nếu so sánh với tình cảnh Chu Hà Dương lên cấp nhờ Chu Thủ Tuân, Trương Thanh Vân nghĩ rằng trước khi mình đi có thể hoàn thành tâm nguyện này, xem như có báo đáp cho cha con Chu Hà Dương….
/1217
|