Xa Vĩ không ngờ vào thời khắc quan trọng này mà Trương Thanh Vân lại tìm mình để thương lượng về vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện.
Nói thật ra Xa Vĩ luôn rất quan tâm đến vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, vì hắn đã sớm có mưu đồ với sự kiện này. Thứ nhất hắn muốn thông qua nó để tìm chút quyền nhân sự, mặc khác cũng muốn cho thư ký của mình xuống tuyến dưới, hơn nữa cũng sớm có bố cục về nhân sự.
Nhiều năm qua Xa Vĩ không có năng lực nhúng tay vào nhân sự, mà mâu thuẫn quan trọng nhất giữ hắn và Nhuận Uyên cũng là quyền lực này. Sao hắn không thể thông qua cơ hội được chủ trì công tác thị ủy mà có chút gian lận trong sự kiện cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện này được?
Nhưng gần đây vì vấn đề ban ngành Cảng Thành sẽ điều chỉnh mà tâm tình Xa Vĩ biến đổi quá lớn, tương lai của hắn còn chưa biết trước, nào còn tâm tư suy xét những vấn đề này?
Bây giờ Trương Thanh Vân nhắc đến vấn đề rèn luyện làm tâm cảnh của Xa Vĩ chợt biến hóa, hắn đã nhớ mình nhiều lần muốn chứng thực vấn đề này, nhưng bây giờ lại cho rằng Trương Thanh Vân đang muốn làm bước đệm cho quá trình đề bạt sắp tới, vì vậy tâm tình của Xa Vĩ lúc này là thế nào thì hoàn toàn có thể biết được.
- Thanh Vân, vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện rất quan trọng, không phải muốn nhanh là có thể nhanh được. Hơn nữa không phải hai người chúng ta là có thể xử lý được... ....
Xa Vĩ nói, ánh mắt hắn lại chuyển lên người Ấn Ngũ Quốc.
Xa Vĩ có thể từ trên biểu cảm của Ấn Ngũ Quốc mà thấy được khát vọng của thư ký với vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện lần này. Ấn Ngũ Quốc đang dùng ánh mắt sững sờ nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt lộ vẻ cung kính, nịnh nọt và toan tính.
Xa Vĩ cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa, mà ngọn lửa này lại bùng lên đầu, thiếu chút nữa hắn đã nói ra một câu vô ý. Nhưng cuối cùng hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân mà nuốt vội câu nói vừa lên đến cuống họng.
Khi ngọn lửa trong lòng dần tiêu tán thì tất cả hóa thành sự hiu quạnh, Xa Vĩ cảm thấy mát lạnh.
Trương Thanh Vân cũng rất kinh ngạc với câu trả lời của Xa Vĩ, hắn không hiểu vì sao đối phương lại phản đối lời đề nghị này. Đáng lý ra trước khi ban ngành cũ bị điều chỉnh thì cần phải năng động trên phương diện nhân sự, thứ nhất là lãnh đạo muốn đi thì phải sắp xếp cho thuộc hạ của mình, mà xét về phương diện khác cũng là để lại một danh tiếng tốt. Mà vấn đề này cũng chỉ liên quan đến công tác bồi dưỡng và rèn luyện cán bộ mà thôi, Xa Vĩ còn muốn níu kéo sao?
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, Xa Vĩ nói quá đường hoàng, vì vậy hắn cũng không muốn dây dưa, hắn uống hai hớp trà và nói vài câu rồi chuẩn bị cáo từ.
- Thanh Vân, đợi chút, tôi thấy ngày mai chúng ta nên thảo luận vấn đề này ở hội nghị thường ủy, để xem ý nghĩ của mọi người là thế nào.
Xa Vĩ nói, Trương Thanh Vân đến để đặc biệt bàn luận vấn đề, bây giờ lại bỏ đi như thế thì đúng là không ổn.
- À, vậy thì được... ....
Trương Thanh Vân nói, hắn không biết Xa Vĩ làm cho tình hình phức tạp như vậy làm gì? Khóe miệng Xa Vĩ cong lên thành đường, hắn nói:
- Còn có một tin tức tôi chuẩn bị thông báo cho anh, ngày mai anh đi Lăng Thủy, đến phòng tổ chức tỉnh ủy tiếp nhận đối thoại, anh... ....
Xa Vĩ còn có một nửa câu chưa nói, chính hắn vừa đến Lăng Thủy tiếp nhận đối thoại với phòng tổ chức tỉnh ủy, sau khi kết thúc thì hắn cũng chẳng thu được kết quả gì. Bây giờ Trương Thanh Vân lại đi, hắn vốn định nói vài lời phác thảo nhưng khi nghĩ đến những tin đồn bên ngoài thì hắn không biết nói sao cho phải.
Nhưng vẻ mặt Xa Vĩ rơi vào trong mắt lại làm Trương Thanh Vân có ý nghĩ khác, đối phương không nói thêm, chẳng lẽ phán đoán của mình là đúng, mình phải về kinh sao?
Trương Thanh Vân rời khỏi phòng làm việc của Xa Vĩ mà vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời u ám, cực kỳ oi bức, mồ hôi vã ra làm quần áo nhơm nhớp, cảm giác dính dính rất khó chịu... ....
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy, trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, trưởng phòng tuyên truyền Lý Phú Dụ và trưởng phòng tổ chức Mã Học Vọng đều được bí thư gọi đến phát biểu, bầu không khí trong phòng rất căng thẳng. Vẻ mặt Lý Phú Dụ và Mã Học Vọng rất xấu hổ, rõ ràng vừa mới bị mắng.
- Loại tình huống này không phải rất ác liệt sao? Như vậy phải hành động thế nào? Bây giờ tin đồn đầy trời, như vậy còn gì tính nghiêm túc của tổ chức? Các anh công tác thế nào? Vì sao để xuất hiện sơ hở nghiêm trọng như vậy?
Tần Vệ Quốc nói, vẻ mặt lão rất ít khi đỏ lên, hôm nay là lần đầu tiên.
Bây giờ toàn bộ Hoa Đông đều đồn đãi và đưa Trương Thanh Vân vào vị trí trung tâm trong quá trình điều chỉnh ban ngành, vì vậy mà làm cho tỉnh ủy Hoa Đông rơi vào vị trí bất lợi. Nếu thật sự làm cho lời đồn thành sự thật thì chẳng phải thừa nhận tỉnh ủy không thống nhất ý kiến với trung ương sao?
Điều này là kiêng kỵ quá lớn, tỉnh ủy Hoa Đông vốn đã chịu đủ công kích, nếu bây giờ lại tiếp tục gặp phải tình cảnh khó khăn thì các ẩn phái ở Hoa Đông sẽ trở thành mũi tên, hậu quả có thể dễ dàng biết được.
- Bí thư Tần, việc đã đến nước này thì tôi đề nghị cần kiểm tra thật nghiêm những lời đồn, chúng tôi sẽ liên hệ với tuyến trên, sẽ đưa Trương Thanh Vân quay về thủ đô. Nếu Trương Thanh Vân về thủ đô thì lời đồn sẽ sụp đổ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực.
Mã Học Vọng nói lời đề nghị.
- Không được.
Tần Vệ Quốc hầu như không suy xét mà trực tiếp từ chối lời đề nghị của Mã Học Vọng:
- Trương Thanh Vân không thể về thủ đô, hơn nữa tôi nghĩ chính anh ấy cũng không muốn về thủ đô, anh ấy vừa mới vung tay vung chân ở Cảng Thành, nếu cứ như vậy về thủ đô mà được sao?
Mã Học Vọng và Lý Phú Dụ đưa mắt nhìn nhau, cả hai chợt kinh hoàng rồi cúi đầu không nói. Hai người bọn họ cảm thấy sự việc lần này là không tầm thường, hoặc có thể nói Trương Thanh Vân không tầm thường. Bên ngoài đồn đãi tỉnh ủy và cục tổ chức trung ương có sự khác biệt về ý kiến, Mã Học Vọng và Lý Phú Dụ biết rõ không có lửa sao có khói, nhưng không ngờ thái độ của Tần Vệ Quốc lại kiên quyết như thế, nhất định phải giữ Trương Thanh Vân ở lại Hoa Đông.
- Bí thư, việc này khó thể dùng ý chí của chúng ta mà di dời đi được. Bây giờ cục tổ chức trung ương đã xuống khảo sát cán bộ, ngày mai Trương Thanh Vân sẽ đến để tiếp nhận nói chuyện. Dù sao thân phận của Trương Thanh Vân cũng không tầm thường, xuống rèn luyện rồi cũng sẽ quay về, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào mới đúng.
Mã Học Vọng nói, giọng điệu có chút khó xử.
- Nếu như sự việc đơn giản như vậy thì tôi tìm hai người các anh làm gì? Trương Thanh Vân bây giờ là cán bộ Hoa Đông, có điều đi ha không chẳng lẽ không nghe ý kiến của chúng ta sao? Vấn đề này chúng ta phải thống nhất tư tưởng, không thể cho kẻ khác lợi dụng sơ hở.
- Chúng ta nhìn vấn đề phải toàn diện, phải chú ý đại cục, không cần vì người ngoài nói chúng ta quá kiêu ngạo mà cẩn thận quá mức. Các đồng chí cục tổ chức trung ương không phạm phải sai lầm sao? Vì vậy nếu không đồng ý thì chúng ta cũng mềm mại nói ra, cần phải có sự can đảm.
- Chỉ cần nhìn vào vấn đề của Trương Thanh Vân là biết có kẻ đang vung tay ác ý, bọn họ không phải muốn đuổi Trương Thanh Vân đi sao? Chúng ta không những chẳng cho anh ấy đi, lại còn giao phó trách nhiệm. Ai nói người Hoa Đông chúng ta thường bài ngoại? Chúng ta phải dùng hành động thực tế để cho người ta biết những lời nói kia không còn đứng vững gót chân.
Tần Vệ Quốc lớn tiếng nói, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Mấy ngày nay Tần Vệ Quốc cực kỳ tức tối, lão biết rõ những tin đồn kia đều đến từ đám người bên trong tỉnh Hoa Đông. Bây giờ Trương Thanh Vân phát triển quá mạnh ở Hoa Đông, làm ra danh tiếng quá lớn, có người nhìn mà đỏ mắt vì vậy bắt đầu nâng lên rồi giết.
Hơn nữa lần này nâng Trương Thanh Vân lại cực kỳ quá phận, hoàn toàn cố gắng phối hợp với ý tứ của cục tổ chức trung ương. Trong mắt lãnh đạo cục tổ chức trung ương thì Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện đã đạt được thành tích rất cao, đã đạt đến hiệu quả rèn luyện, vì vậy quyết định đưa về thủ đô để được đề bạt, như vậy sẽ cực kỳ rõ ràng rành mạch.
Nhưng nếu đúng lúc này Trương Thanh Vân được điều về thủ đô thì rất đáng lo, quan trọng là nếu hắn đi thì các phái ở Hoa Đông sẽ lập tức sinh ra tranh cãi về những gì Trương Thanh Vân đã làm có tốt hay không? Nếu các phương diện công tác đều không tệ thì vì sao chưa đến nhiệm kỳ mới mà vội vã được điều về thủ đô?
Mọi người rất dễ dàng nghĩ rằng đây là cục tổ chức trung ương bảo vệ Trương Thanh Vân. Hơn nữa dù là không phải thì những năm gần đây các phái ở Hoa Đông vốn không có danh tiếng tốt ở thủ đô, mọi người hoàn toàn có thể dùng cơ sở đó để nói ra nói vào. Một khi như vậy thì các phái ở Hoa Đông sẽ gặp phải cục diện hỏng bét.
Vì vậy đối diện với tình cảnh trước mắt mà Tần Vệ Quốc phải phồng má trợn mắt kéo lãnh đạo phòng tuyên truyền đến để gõ đầu cảnh báo, đồng thời còn gọi cả Mã Học Vọng trưởng phòng tổ chức đến để thống nhất ý kiến, nhất định phải giữ Trương Thanh Vân lại Hoa Đông
Có thể nói Tần Vệ Quốc có rất nhiều tâm tư trên người Trương Thanh Vân, bây giờ uy vọng của hắn ở Cảng Thành là rất cao, hơn nữa phần lớn cán bộ đều tâm phục khẩu phục. Điều này đã nói rõ đây là một nhân tài, nếu bỏ qua một bên thì chưa nói đến đại cục, một nhân tài như Trương Thanh Vân thì Tần Vệ Quốc cũng không muốn bỏ qua.
Sau khi được Tần Vệ Quốc tận tình khuyên bảo thì Mã Học Vọng và Lý Phú Dụ cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt hai người từ biểu hiện xấu hổ trở nên ngưng trọng. Mã Học Vọng nói:
- Bí thư, chúng tôi sẽ lập tức bắt tay vào làm việc, nhưng ngày mai Trương Thanh Vân sẽ đến Lăng Thủy, chúng ta có nên sớm liên lạc với anh ấy để biết rõ tư tưởng hay không?
Tần Vệ Quốc có chút trầm ngâm, một lúc lâu sau lão mới gật đầu nói:
- Đi thôi, phải chú ý phương pháp liên hệ, Trương Thanh Vân là người tài, chắc chắn sẽ tiếc nuối những công tác chưa hoàn thành ở Cảng Thành, chúng ta không ngại bắt tay vào từ quan điểm này.
Mã Học Vọng gật đầu, Lý Phú Dụ ở bên cạnh lại nói:
- Bí thư, tôi nghe nói bây giờ người ở Cảng Thành cực kỳ thấp thỏm, có cần tôi nghĩ biện pháp ổn định cục diện hay không?
Tần Vệ Quốc chợt cau mày, sau đó lại đột nhiên cười lên ha hả, lão vung tay nói:
- Không cần, chuyện Cảng Thành không cần quan tâm, các anh xem Trương Thanh Vân là thư sinh yếu đuối sao? Đây là một mãnh hổ, trong các lãnh đạo Cảng Thành thì anh ấy là người quan trọng nhất, điểm này thì Xa Vĩ không thể bằng.
Tần Vệ Quốc cười cười, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại hì một tiếng nói:
- Các anh khoan hãy nói, gần đây tôi đã nghiên cứu thoáng qua về tiểu tử này, đây đúng là một cánh tay đắc lực, ha ha.
Mã Học Vọng và Lý Phú Dụ đều không lên tiếng nhưng trong lòng chợt rung động khó hiểu. Bọn họ biết bí thư Tần trước nay rất hòa khí, thường không ép người, nhưng hình như bị Trương Thanh Vân kia thuần hóa vậy. Trước kia Mã Học Vọng cũng từng tiếp xúc với Trương Thanh Vân, cũng nghĩ rằng đối phương chỉ là một nền tảng tốt mà thôi. Lý Phú Dụ không biết Trương Thanh Vân, nhưng khi nghe những tin đồn thì cũng không quá chú ý, tưởng rằng đây chỉ là một điển hình mà Tần Vệ Quốc nhắm đến, bản thân cũng không có vài phần bản lĩnh.
Nhưng bây giờ khi nghe Tần Vệ Quốc chính miệng nói như vậy thì Lý Phú Dụ mới biết mình sai mười phần, Trương Thanh Vân lợi hại thật sao? Hắn là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, hắn rất nắm chắc những tin đồn bên ngoài trong thời gian gần đây, cũng xem đó không đáng là gì. Nhưng bây giờ Lý Phú Dụ cũng rất muốn gặp Trương Thanh Vân, hắn muốn xem đối phương có phải là thần trong suy nghĩ của Tần Vệ Quốc hay không.
Sáng sớm Trương Thanh Vân đã mang theo Chu Hà Dương để Lưu Nham lái xe phóng về phía Lăng Thủy. Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy thì ngủ lại trong khách sạn, mà hội nghị hội ý của thường ủy Cảng Thành cũng vì thế mà bắt đầu.
Hội nghị hôm nay thiếu Trương Thanh Vân, ngay từ đầu hội nghị thì hương vị đã không đúng. Thái Khánh Phong dẫn đầu mọi người đề nghị trì hoãn hội nghị, tốt nhất phải đợi Trương Thanh Vân quay về, như vậy hội nghị mới có tính thuyết phục.
Xa Vĩ không ngờ sẽ có tình huống như vậy xuất hiện, vì vậy mà xấu hổ không biết làm sao cho phải. Nhưng lúc này tên đã lên dây, không thể không nói, hắn mở lời:
- Hôm nay tình huống đặc biệt, chủ tịch Trương đến Lăng Thủy đã tạm thời thông báo, hội nghị hôm nay mọi người đã đến, nếu trì hoãn thì không thích hợp.
- Nhưng có một vài đề tài thảo luận chúng ta có thể hủy bỏ, hoặc là cứ xem như chúng ta chưa đạt thành nhận thức, sau đó sẽ báo tình huống cho chủ tịch Trương. Như vậy thì sau này mọi người đối mặt sẽ không mù mờ giống như hiện tại.
Xa Vĩ nói như vậy rõ ràng vừa có lý vừa có cớ, đám người Thái Khánh Phong và Trần Thành đang ngồi đây cũng không dám phản đối. Vì đây là hội ý nên không yêu cầu tất cả thường ủy phải tham gia, vì vậy cũng sẽ không giống như hội nghị thường ủy chính thức.
Những hội nghị hội ý của thường ủy thường được mở khi có một trong số các lãnh đạo, thường là bí thư có một ý nghĩ trong đầu nhưng cá nhân mình khó thể đưa ra quyết sách, vì vậy mà mời hội nghị. Chủ yếu là các lãnh đạo bàn bạc với nhau, nếu có thể đạt thành nhận thức thì sự việc sẽ được cùng nhau thực hiện, không cần phải mở hội nghị thường ủy.
Vì vậy những cuộc họp hội ý cũng không giống như hội nghị chính thức, mà phần lớn đều do bí thư dẫn đầu, hơn nữa đề tài thảo luận cũng không quá nhiều.
Nhưng hội nghị hôm nay, sau khi Xa Vĩ nói ra vài vấn đề và mọi người đều nhận thức thì ngay sau đó Trần Thành lai ném ra một vấn đề khác, đó chính là vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện.
Trần Thành nói ra đề tài thảo luận thì lập tức được những người tham gia hội nghị nhất trí thừa nhận. Bây giờ ban ngành sắp điều chỉnh, hôm nay người ngồi đây nào ai biết rõ hướng đi của mình, ai mà chẳng không muốn sắp xếp một chút?
Mà cái gọi là sắp xếp thì không thứ gì quan trọng hơn nhân sự, nhưng những năm gần đây, trước khi ban ngành được điều chỉnh thì rất kiêng kỵ thay đổi nhân sự. Nhưng vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện không phải cố ý gây nên, mà đây cũng là thời gian thích hợp để đề bạt, điều này chẳng khác nào muốn ngủ mà đặt sẵn một chiếc gối ở đó, vì vậy có ai không quan tâm?
Xa Vĩ không ngờ Trần Thành lại đưa ra vấn đề này, hơn nữa có thể thấy tất cả mọi người đều giơ tay tán thành, trong lòng lập tức nghĩ đến lời đề nghị của Trương Thanh Vân vào hôm qua, vì vậy mà tâm tình không xong đến cực điểm.
Ngày hôm qua Xa Vĩ vừa mềm mỏng đẩy ngã lời đề nghị của Trương Thanh Vân, nhưng hội nghị hôm nay đã bị ép không xuống đài không được, hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu Xa Vĩ tỏ vẻ giúp đỡ thì chẳng phải tự vả vào mặt mình sao? Nếu nói ra những lời như hôm qua với Trương Thanh Vân thì đang ngồi đây không phải chỉ là một người, mọi người sao có thể không nghe rõ giọng điệu lừa gạt của Xa Vĩ?
Nếu như vậy thì chẳng khác nào làm cho mọi người tức giận, tuy Xa Vĩ lúc này là người chủ trì công tác nhưng dù sao cũng không phải là bí thư, nếu tất cả thường ủy đều ủng hộ lời đề nghị thì hắn không dám độc đoán. Dù là bí thư thì cũng sẽ không muốn đối nghịch với đề nghị mà tất cả thường ủy đều đồng ý.
Trần Thành nói xong thì mọi người lập tức đồng ý, cũng vì vậy mà Xa Vĩ chợt khó xử, vẻ mặt nóng như sắp phỏng mà không biết nói sao cho phải. Một lúc sau hắn mới nói:
- Điều này...Bí thư Thanh Vân, ý của toi... ....
- Chủ tịch, hai ngày trước bí thư Trương đã phối hợp với chúng tôi, anh ấy giúp đỡ và ra chỉ thị để phòng tổ chức chúng tôi không cần bị ảnh hưởng vì tin đồn, nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy. Bây giờ đối với vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện thì các thành phố khác đều đã có chứng thực.
- Bây giờ Cảng Thành chúng ta mới đi sau, lúc này khó thể kéo dài được nữa, nếu không đi cùng với các thành phố anh em thì người ta lại lén nói Cảng Thành chúng ta muốn đặc biệt hóa, sẽ bị chụp mũ.
Trần Thành nói.
Vẻ mặt Xa Vĩ biến đổi vài lượt, cuối cùng trở nên sắc xanh. Bây giờ hắn mới hiểu rõ Trần Thành đã có chuẩn bị, giả vờ hồ đồ nhưng thực chất phóng về phía mình, làm mình xấu mặt.
Bây giờ thì tốt rồi, Xa Vĩ cảm thấy mình như bị cô lập ở bên ngoài. Trần Thành lại giật da hổ làm cờ, hắn nói ra đề nghị của Trương Thanh Vân giống như rất có sức thuyết phục, tất cả mọi người đều đang chờ Xa Vĩ gật đầu.
- Tốt, tốt.
Xa Vĩ nói hai tiếng tốt rồi cười gượng hai tiếng, tiếng cười đọng trong cổ họng và trở nên khàn khàn. Vẻ mặt Xa Vĩ đỏ bừng và rất xấu hổ, hôm nay hắn quyết định vẫn họp hội ý chính là muốn vượt qua Trương Thanh Vân.
Ngày hôm qua Xa Vĩ nói sẽ nói ra vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện khi mở họp hội ý, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân không có mặt, trong lòng hắn cũng đã tính không muốn nhắc đến. Nào ngờ lúc này không những không có người nói ra, hơn nữa mọi người lại cùng một lòng, điều này làm cho Xa Vĩ rơi vào tình cảnh bị động.
Xa Vĩ bị Trần Thành đưa Trương Thanh Vân ra làm lá chắn, đẩy hắn vào góc chết mà không thể không gật đầu tán thành. Tình cảnh này Xa Vĩ trước nay chưa từng gặp qua, hắn không dám tưởng nếu mình không đồng ý thì hậu quả sẽ khó khăn thế nào.
Bay giờ dù gật đầu thừa nhận thì cũng khó thể tìm lỗ chui xuống. Xa Vĩ đường đường là người chủ trì công tác thị ủy nhưng lại bị người ta đùa giỡn như vậy làm mất hết mặt mũi, nếu việc này truyền ra ngoài thì Xa Vĩ không biết mình còn giữ lại được bao nhiêu uy tín.
Xa Vĩ nghĩ đến đây thì vốn đã không ôm bao nhiêu hy vọng lại càng nản lòng thoái chí, hắn biết rõ lúc này đã vào thời điểm quan trọng của vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành, mình thậm chí còn không cưỡng ép được tình cảnh, tổ chức sao có thể tin tưởng khi giao cho mình dẫn đầu ban ngành Cảng Thành đi đến thắng lợi?
Xa Vĩ đột nhiên nghĩ đến Trương Thanh Vân hôm nay đến Lăng Thủy, chính hắn có hành trình quá bình thản, không có gì gợn sóng sợ hãi, mà Trương Thanh Vân sẽ như thế nào? Xa Vĩ và Trương Thanh Vân hợp tác lâu năm, hắn luôn sinh ra một cảm giác, hắn cảm thấy dù Trương Thanh Vân đặt ở nơi nào đều trở thành mục tiêu được chú ý.
Chắc chắn lần này Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy sẽ không thay đổi cục diện trước nay, chỉ cần cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông có ý kiến khác nhau thì cũng đủ làm hành trình của Trương Thanh Vân bị người người chú ý.
/1217
|