Lúc Tần Châu Nguyệt mang thai đến tháng thứ 8 thì nhận được một phong thư từ nhà. Đông Sinh nhận được thư từ Huyện phủ, nhưng vẫn chưa mở ra xem, buổi trưa về nhà liền đưa cho Tần Châu Ngọc lúc này bụng bầu đã tròn căng, đang lúng búng một miệng điểm tâm, còn mình thì đi vào phòng bếp nấu cơm.
Đợi đến khi làm cơm xong, từ phòng bếp đi ra, liền thấy Tần Châu Ngọc hai tay siết chặt phong thư, hai mắt thì trợn tròn như chuông đồng, răng cắn chặt, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Lông mày Đông Sinh nhăn thành một đoàn, hỏi: “Sao thế?”
Tần Châu Ngọc hít sâu mấy hơi, hung hăng vứt bức thư xuống đất, dùng sức nhảy đạp lên mấy phát, thở hổn hển nỏi: “Tứ ca nhất định là lừa gạt thiếp rồi, sao huynh ấy lại có thể cưới kẻ vô dụng Triệu Tuyết kia cơ chứ, thiếp không muốn nàng ta làm tẩu tẩu của thiếp!”
Đông Sinh vội vàng chạy đến ôm lấy nàng, tránh để nàng lại ngã sấp xuống, hơi nghi hoặc một chút liền hỏi: “Nàng nói Tứ ca nàng muốn cưới công chúa?”
Tần Châu Ngọc khoa tay múa chân: “Đúng thế, đúng thế đấy, là Triệu Tuyết đó! Chính là cái kẻ vô dụng Triệu Tuyết đó! Không phải Trần Tuyết mà cũng không phải Trương Tuyết! Tứ ca nhất định bị điên rồi, nhất định là thế!”
“Nàng đừng cuống, tứ ca nàng không phải là người dễ xúc động đâu, huynh ấy muốn cưới công chúa, nhất định là đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, chắc chắn là thật sự thích nàng ấy đấy.”
“Tứ ca thích Triệu Tuyết?” Lông mày Tần Châu Ngọc dựng đứng lên, nước bọt thiếu chút nữa phun ra ngoài, “Làm sao có thể? Nhất định là Hoàng Thượng đã dùng mánh khóe để Tứ ca cưới nữ nhi vô dụng của mình rồi. Không được, thiếp phải quay lại kinh thành, nói gì thì nói cũng không thể để Triệu Tuyết làm tẩu tẩu của thiếp được, về sau lại phải nhìn sắc mặt nàng.”
Nói xong, thật sự nâng bụng cao muốn xông ra ngoài.
Đông Sinh xoa xoa trán, giữ chặt nàng lại: “Tiểu Ngọc, nàng đừng tùy hứng nữa. Tứ ca nàng muốn cưới ai, quản cũng là cha nàng cùng với ba vị ca ca, làm sao lại tới phiên nàng không đồng ý chứ. Lại nói, bây giờ nàng cũng bụng lớn thế này, có thể đi kinh thành không? Chẳng lẽ lại sinh trên đường.”
“Vậy chàng nói làm sao bây giờ…” Tần Châu Ngọc hầm hừ dậm chân một cái chợt đứng hình, lời này vừa dứt, mặt bỗng nhiên biến sắc, nắm chặt tay Đông Sinh, mắt trợn trừng, “Thư Ngốc, hình như thiếp tiểu mất rồi.”
Đông Sinh nghe xong, giật nảy mình, nhưng cũng kịp thời phản ứng lại, cẩn thận đỡ nàng nằm lên giường: “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Đau…Đau bụng quá.” Tần Châu Ngọc ước chừng chuyện gì đang xảy ra, nhất thời nằm im trên giường không dám lộn xộn.
“Ta đi gọi bà đỡ, đừng sợ, ta lập tức trở lại.”
Đến khi Đông Sinh dẫn bà đỡ về, Tần Châu Ngọc đã đau đến một đầu mồ hôi. Vừa nghe thấy giọng của Đông Sinh, liền gào khóc kêu to: “Thư Ngốc, đau quá, thiếp không sinh nữa đâu.”
Đông Sinh nhìn đến mặt nàng đã nhăn thành một đoàn, lòng liền đau như cắt, vội vàng chạy đến cầm tay nàng an ủi: “Tiểu Ngọc, nàng cố chịu một chút, chúng ta sắp có bé con rồi. Nếu nàng đau thì cắn ta này.”
Tần Châu Ngọc ô ô lắc đầu, tiếp tục kêu to: “Đau chết mất, có phải thiếp sắp chết rồi không?”
Bà đỡ thấy bộ dạng của hai người, liền kéo Đông Sinh đuổi ra ngoài: “Nam nhân đừng có đứng ở chỗ này, sẽ nhiễm xúi quẩy.”
Đây là lần đầu tiên bà đỡ nhìn thấy sản phụ kêu khóc như thế, Tần Châu Ngọc kêu ròng rã hai canh giờ, trầm bổng du dương, lên cao xuống thấp, Đông Sinh đứng bên ngoài nghe được mà hôn phi phách tán.
Thẳng đến khi có tiếng bé con khóc nỉ non, Tần Châu Ngọc mới ngừng lại được.
Đông Sinh cũng không còn lo lắng cấm kỵ gì nữa, đẩy cửa vọt vào, chạy đến bên giường, thấy Tần Châu Ngọc đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, liền ngồi xuống lau mồ hôi cho nàng: “Tốt, không sao nữa rồi.”
“Đau quá, Thư Ngốc.” Tần Châu Ngọc xẹp xẹp miệng, ủy khuất nói.
Bà đỡ quấn khăn cho hài tử xong, liền đưa cho Đông Sinh: “Chúc mừng, chúc mừng, là một tiểu tử tuấn tú.”
Đông Sinh có chút khẩn trương ôm hài tử, miệng không làm sao khép lại được. Chàng ôm đứa bé đặt bên cạnh Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc, mau nhìn này, là con của chúng ta.”
Tần Châu Ngọc thoáng quay đầu, nhìn con mình nửa ngày, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lớn: “Làm sao lại xấu như vậy, còn xấu hơn của con của Hạnh Nhi.”
Đông Sinh lại yêu thích không buông tay, cười hắc hắc nói: “Chỗ nào xấu chứ, nàng nhìn lại xem, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt tròn tròn, bàn tay bé nhỏ đáng yêu thế này cơ mà.”
Tần Châu Ngọc nghe chàng nói vậy, liền nín khóc, quay lại nhìn kỹ. Lần này ngược lại càng xem càng thích, cười hắc hắc đưa tay chọc chọc chóp mũi nhỏ nhỏ: “Tiểu xấu xí, ai bảo con là con trai của ta với Thư Ngốc chứ!”
Kỳ thật, hài tử vừa mới sinh xong quả thực rất khó coi, nhất là cục thịt nhỏ này sinh sớm hơn một tháng, vừa nhỏ vừa gầy. Nhưng mẹ không chê con xấu, không đến một lát sau, Tần Châu Ngọc liền cảm thấy con trai mình là một bánh bao thịt tuấn tú nhất trên đời, ôm ở trong tay, làm sao cũng không nỡ buông ra, ánh mắt cứ dán chặt không rời.
Bởi vì phải ở cữ hồi phục, Tần Châu Ngọc chỉ có thể nằm yên trên giường, trong trong ngoài ngoài đều do Đông Sinh bận rộn. Cũng may mẹ Đông Sinh nhận được tin tức, ngày thứ hai liền hùng hùng hổ hổ từ thôn Kim Viên vào thành, chăm sóc con dâu cùng tiểu bảo bảo mới chào đời.
Lúc này tiểu tôn tử Tống gia còn chưa có tên, Đông Sinh tuy là bậc trí thức, nhưng vẫn tôn trọng nhạc phụ. Viết một phong thư gửi đến Hầu phủ, báo chuyện Tiểu Ngọc đã sinh hạ nhi tử, cũng thỉnh cầu ông ngoại ban họ tên cho.
Dù chưa có tên chính thức, nhưng nhũ danh dù sao cũng nên có một cái, ba người trong nhà liền họp nhau lại bàn tính, từ Tống Tiểu Bảo đến Tống Đại Bảo, lại đến Tống Cẩu Đản, Tống A Ngưu, cuối cùng quyết định cái tên phổ thông Tống Bát Nguyệt, ý chỉ hài tử sinh ở tháng thứ tám.
Đừng nhìn vẻ ngoài Tống Bát Nguyệt lúc vừa mới sinh ra đã xấu xí rồi, chỉ một tháng sau thôi, cả người liền dần dần lớn lên, nghiễm nhiên thừa hưởng dung mạo ưu tú của cha mẹ, so với những đứa trẻ trên đường đều đẹp hơn nhiều.
Tần Châu Ngọc bởi vậy cũng tạm thời quên đi hôn sự của Tần Quý Hoàn cùng Triệu Tuyết, cũng quên luôn chính vì việc này mà hại nàng sinh non một tháng.
Lúc Tống Bát Nguyệt tròn một tuổi, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đón xe hồi kinh, mang theo Bát Nguyệt đi gặp ông ngoại cùng các cậu. Về tới Hầu phủ, một nhà Tần gia đã sớm đứng ở ngoài cửa nghênh đón, muốn mau chóng nhìn bộ dạng Tống Bát Nguyệt.
Dù biết Triệu Tuyết đã gả vào Tần Gia một năm rồi, nhưng thân phận tẩu tẩu này, Tần Châu Ngọc kiên quyết không tiếp nhận.
Nàng ôm Tống Bát Nguyệt, khoe khoang trước mặt mọi người, nhưng đến Triệu Tuyết thì dừng lại, ôm Tống Bát Nguyệt đang cắn đầu ngón tay cười khanh khách lên một chút, chưa chờ Triệu Tuyết vươn tay lên, đã liền quay người Bát Nguyệt ôm vào lòng mình, còn không khách khí liếc Triệu Tuyết một cái, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy nói: “Muốn nhìn bảo bảo nhà ta á, không có cửa đâu!”
Triệu Tuyết giương mắt tha thiết nhìn Bát Nguyệt chân tay trắng nõn trong lòng nàng, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Cuối cùng đành lặng lẽ giật giật vạt áo Tần Quý Hoàn.
Tần Quý Hoàn nhìn tiểu muội nhà mình, đã là mẹ rồi mà vẫn còn tính trẻ con, buồn cười lắc lắc đầu, nhân lúc không ai để ý liền ghé vào bên tai Triệu Tuyết nói khẽ: “Nếu nàng thích, chúng ta cũng mau mau sinh một đứa đi.”
Triệu Tuyết liền đỏ bừng mặt, may mắn nhân vật chính bây giờ là Tần Châu Ngọc cùng Tống Bát Nguyệt, không có ai chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của nàng.
Đợi đến khi làm cơm xong, từ phòng bếp đi ra, liền thấy Tần Châu Ngọc hai tay siết chặt phong thư, hai mắt thì trợn tròn như chuông đồng, răng cắn chặt, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Lông mày Đông Sinh nhăn thành một đoàn, hỏi: “Sao thế?”
Tần Châu Ngọc hít sâu mấy hơi, hung hăng vứt bức thư xuống đất, dùng sức nhảy đạp lên mấy phát, thở hổn hển nỏi: “Tứ ca nhất định là lừa gạt thiếp rồi, sao huynh ấy lại có thể cưới kẻ vô dụng Triệu Tuyết kia cơ chứ, thiếp không muốn nàng ta làm tẩu tẩu của thiếp!”
Đông Sinh vội vàng chạy đến ôm lấy nàng, tránh để nàng lại ngã sấp xuống, hơi nghi hoặc một chút liền hỏi: “Nàng nói Tứ ca nàng muốn cưới công chúa?”
Tần Châu Ngọc khoa tay múa chân: “Đúng thế, đúng thế đấy, là Triệu Tuyết đó! Chính là cái kẻ vô dụng Triệu Tuyết đó! Không phải Trần Tuyết mà cũng không phải Trương Tuyết! Tứ ca nhất định bị điên rồi, nhất định là thế!”
“Nàng đừng cuống, tứ ca nàng không phải là người dễ xúc động đâu, huynh ấy muốn cưới công chúa, nhất định là đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, chắc chắn là thật sự thích nàng ấy đấy.”
“Tứ ca thích Triệu Tuyết?” Lông mày Tần Châu Ngọc dựng đứng lên, nước bọt thiếu chút nữa phun ra ngoài, “Làm sao có thể? Nhất định là Hoàng Thượng đã dùng mánh khóe để Tứ ca cưới nữ nhi vô dụng của mình rồi. Không được, thiếp phải quay lại kinh thành, nói gì thì nói cũng không thể để Triệu Tuyết làm tẩu tẩu của thiếp được, về sau lại phải nhìn sắc mặt nàng.”
Nói xong, thật sự nâng bụng cao muốn xông ra ngoài.
Đông Sinh xoa xoa trán, giữ chặt nàng lại: “Tiểu Ngọc, nàng đừng tùy hứng nữa. Tứ ca nàng muốn cưới ai, quản cũng là cha nàng cùng với ba vị ca ca, làm sao lại tới phiên nàng không đồng ý chứ. Lại nói, bây giờ nàng cũng bụng lớn thế này, có thể đi kinh thành không? Chẳng lẽ lại sinh trên đường.”
“Vậy chàng nói làm sao bây giờ…” Tần Châu Ngọc hầm hừ dậm chân một cái chợt đứng hình, lời này vừa dứt, mặt bỗng nhiên biến sắc, nắm chặt tay Đông Sinh, mắt trợn trừng, “Thư Ngốc, hình như thiếp tiểu mất rồi.”
Đông Sinh nghe xong, giật nảy mình, nhưng cũng kịp thời phản ứng lại, cẩn thận đỡ nàng nằm lên giường: “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Đau…Đau bụng quá.” Tần Châu Ngọc ước chừng chuyện gì đang xảy ra, nhất thời nằm im trên giường không dám lộn xộn.
“Ta đi gọi bà đỡ, đừng sợ, ta lập tức trở lại.”
Đến khi Đông Sinh dẫn bà đỡ về, Tần Châu Ngọc đã đau đến một đầu mồ hôi. Vừa nghe thấy giọng của Đông Sinh, liền gào khóc kêu to: “Thư Ngốc, đau quá, thiếp không sinh nữa đâu.”
Đông Sinh nhìn đến mặt nàng đã nhăn thành một đoàn, lòng liền đau như cắt, vội vàng chạy đến cầm tay nàng an ủi: “Tiểu Ngọc, nàng cố chịu một chút, chúng ta sắp có bé con rồi. Nếu nàng đau thì cắn ta này.”
Tần Châu Ngọc ô ô lắc đầu, tiếp tục kêu to: “Đau chết mất, có phải thiếp sắp chết rồi không?”
Bà đỡ thấy bộ dạng của hai người, liền kéo Đông Sinh đuổi ra ngoài: “Nam nhân đừng có đứng ở chỗ này, sẽ nhiễm xúi quẩy.”
Đây là lần đầu tiên bà đỡ nhìn thấy sản phụ kêu khóc như thế, Tần Châu Ngọc kêu ròng rã hai canh giờ, trầm bổng du dương, lên cao xuống thấp, Đông Sinh đứng bên ngoài nghe được mà hôn phi phách tán.
Thẳng đến khi có tiếng bé con khóc nỉ non, Tần Châu Ngọc mới ngừng lại được.
Đông Sinh cũng không còn lo lắng cấm kỵ gì nữa, đẩy cửa vọt vào, chạy đến bên giường, thấy Tần Châu Ngọc đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, liền ngồi xuống lau mồ hôi cho nàng: “Tốt, không sao nữa rồi.”
“Đau quá, Thư Ngốc.” Tần Châu Ngọc xẹp xẹp miệng, ủy khuất nói.
Bà đỡ quấn khăn cho hài tử xong, liền đưa cho Đông Sinh: “Chúc mừng, chúc mừng, là một tiểu tử tuấn tú.”
Đông Sinh có chút khẩn trương ôm hài tử, miệng không làm sao khép lại được. Chàng ôm đứa bé đặt bên cạnh Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc, mau nhìn này, là con của chúng ta.”
Tần Châu Ngọc thoáng quay đầu, nhìn con mình nửa ngày, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lớn: “Làm sao lại xấu như vậy, còn xấu hơn của con của Hạnh Nhi.”
Đông Sinh lại yêu thích không buông tay, cười hắc hắc nói: “Chỗ nào xấu chứ, nàng nhìn lại xem, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt tròn tròn, bàn tay bé nhỏ đáng yêu thế này cơ mà.”
Tần Châu Ngọc nghe chàng nói vậy, liền nín khóc, quay lại nhìn kỹ. Lần này ngược lại càng xem càng thích, cười hắc hắc đưa tay chọc chọc chóp mũi nhỏ nhỏ: “Tiểu xấu xí, ai bảo con là con trai của ta với Thư Ngốc chứ!”
Kỳ thật, hài tử vừa mới sinh xong quả thực rất khó coi, nhất là cục thịt nhỏ này sinh sớm hơn một tháng, vừa nhỏ vừa gầy. Nhưng mẹ không chê con xấu, không đến một lát sau, Tần Châu Ngọc liền cảm thấy con trai mình là một bánh bao thịt tuấn tú nhất trên đời, ôm ở trong tay, làm sao cũng không nỡ buông ra, ánh mắt cứ dán chặt không rời.
Bởi vì phải ở cữ hồi phục, Tần Châu Ngọc chỉ có thể nằm yên trên giường, trong trong ngoài ngoài đều do Đông Sinh bận rộn. Cũng may mẹ Đông Sinh nhận được tin tức, ngày thứ hai liền hùng hùng hổ hổ từ thôn Kim Viên vào thành, chăm sóc con dâu cùng tiểu bảo bảo mới chào đời.
Lúc này tiểu tôn tử Tống gia còn chưa có tên, Đông Sinh tuy là bậc trí thức, nhưng vẫn tôn trọng nhạc phụ. Viết một phong thư gửi đến Hầu phủ, báo chuyện Tiểu Ngọc đã sinh hạ nhi tử, cũng thỉnh cầu ông ngoại ban họ tên cho.
Dù chưa có tên chính thức, nhưng nhũ danh dù sao cũng nên có một cái, ba người trong nhà liền họp nhau lại bàn tính, từ Tống Tiểu Bảo đến Tống Đại Bảo, lại đến Tống Cẩu Đản, Tống A Ngưu, cuối cùng quyết định cái tên phổ thông Tống Bát Nguyệt, ý chỉ hài tử sinh ở tháng thứ tám.
Đừng nhìn vẻ ngoài Tống Bát Nguyệt lúc vừa mới sinh ra đã xấu xí rồi, chỉ một tháng sau thôi, cả người liền dần dần lớn lên, nghiễm nhiên thừa hưởng dung mạo ưu tú của cha mẹ, so với những đứa trẻ trên đường đều đẹp hơn nhiều.
Tần Châu Ngọc bởi vậy cũng tạm thời quên đi hôn sự của Tần Quý Hoàn cùng Triệu Tuyết, cũng quên luôn chính vì việc này mà hại nàng sinh non một tháng.
Lúc Tống Bát Nguyệt tròn một tuổi, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đón xe hồi kinh, mang theo Bát Nguyệt đi gặp ông ngoại cùng các cậu. Về tới Hầu phủ, một nhà Tần gia đã sớm đứng ở ngoài cửa nghênh đón, muốn mau chóng nhìn bộ dạng Tống Bát Nguyệt.
Dù biết Triệu Tuyết đã gả vào Tần Gia một năm rồi, nhưng thân phận tẩu tẩu này, Tần Châu Ngọc kiên quyết không tiếp nhận.
Nàng ôm Tống Bát Nguyệt, khoe khoang trước mặt mọi người, nhưng đến Triệu Tuyết thì dừng lại, ôm Tống Bát Nguyệt đang cắn đầu ngón tay cười khanh khách lên một chút, chưa chờ Triệu Tuyết vươn tay lên, đã liền quay người Bát Nguyệt ôm vào lòng mình, còn không khách khí liếc Triệu Tuyết một cái, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy nói: “Muốn nhìn bảo bảo nhà ta á, không có cửa đâu!”
Triệu Tuyết giương mắt tha thiết nhìn Bát Nguyệt chân tay trắng nõn trong lòng nàng, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Cuối cùng đành lặng lẽ giật giật vạt áo Tần Quý Hoàn.
Tần Quý Hoàn nhìn tiểu muội nhà mình, đã là mẹ rồi mà vẫn còn tính trẻ con, buồn cười lắc lắc đầu, nhân lúc không ai để ý liền ghé vào bên tai Triệu Tuyết nói khẽ: “Nếu nàng thích, chúng ta cũng mau mau sinh một đứa đi.”
Triệu Tuyết liền đỏ bừng mặt, may mắn nhân vật chính bây giờ là Tần Châu Ngọc cùng Tống Bát Nguyệt, không có ai chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của nàng.
/93
|